Đường Chuyên

Chương 799: Tâm tư lưu dân

Một tòa lâu nhìn ra muôn vẻ xã hội, Mạnh Hạo Nhiên viết ra câu "Khí đầm Vân mộng vây quanh, trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương." Là có lòng dạ bao la rồi. Quốc gia cường thịnh mới sinh ra nhân tài lãng mạn như Lý Bạch, Mạnh Hạo Nhiên, đương nhiên khi quốc vận sa sút thì thai nghén ra loại trách trời thương người như Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị. Ngươi đọc thơ là có thể ngẫm ra xã hội có cường thịnh hay không.

Phạm Trong Yêm có thể hỉ, có thể bi, Vân Diệp thì không, y phải giữ một tâm thái phẳng lặng như giếng cổ ngàn năm, thong thả bước trên Duyệt Quân lâu nhìn thế giới trời nước một màu, trong bóng chiều tờ mờ như có mãnh thú ẩn nấp, trên trời cao có một con chim ưng bay lượt...

Làm sao biến kẻ địch vô hình thành hữu hình là vấn đề Vân Diệp luôn suy nghĩ mấy ngày qua, ngươi đứng dưới ánh mặt trời, người ta nấp trong bóng tối ngươi không nhìn thấy, muốn đối phó cũng chẳng nhìn thấy.

Có điều hiện giờ không cần phải nghĩ, khắp nơi là lưu dân, thủy tặc, cướp đường, đám người này nhất định không kháng cự được dụ hoặc, khống chế đám người này đao thật thương thật chém giết với Vân Diệp có phải hay không?

Sợ là sợ người ta không chơi thế, Lưu Phương viết thư nói mình đã tới Nhạc Dương, nhưng Vân Diệp ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy, Động Đình Hồ tám trăm dặm, có thả mười con hổ vào cũng biến mất hút, không biết Lão Lưu làm cách nào ép đám người trong bóng tối ra đối chiến với Vân Diệp, chuyện này cần nghị lực và trí tuệ lớn, mà Lưu Phương không thiếu hai phẩm chất đó.


Đám người đó không tuân thủ quy củ tí nào, rõ ràng mặt quỷ đã cấp cho Trường Tôn Xung, hiện giờ lại đưa tới một cỗ thi thể là sao? Sóng Động Đình Hồ không ngừng vỗ vào Duyệt Quân lâu, một cái thùng gỗ lớn được sóng đưa tới dưới lâu, nhìn một cái phát hiện ra thi thể mặt quỷ, Vân Diệp sai người cẩn thận viết lên thi thể ba chữ, rồi lại đem thi thể dùng thuyền kéo ra Động Đình Hồ, có hiệu quả hay không cứ đợi hẵng hay, thay đổi hay không là ở họ, biện giải hay không là ở ngươi, có quyền này vì sao không dùng? Kẻ nào tủy tiện vứt bỏ bất kỳ quyền lợi nào của mình cũng là đồ ngu xuẩn.

Ý định khiêu chiến của người ta chưa bao giờ dừng, Vân Diệp đành viết văn cáo, nói với lưu dân xung quanh, chỉ cần từ hoang dã đi ra, sẽ được quan phủ chiếu cố, mọi tội lỗi trước kia xóa bỏ, Quan Đình Lung trước kia muốn làm thế, nhưng quan chức của ông ta không cho phép.

Quan lớn chính tam phẩm trong triều làm thứ sử địa phương là tiền lệ chưa từng có, thứ sử một thượng châu như Tấn Dương cũng chỉ là tòng tam phẩm, một hạ châu như Nhạc Châu, quan ngũ phẩm làm thứ sử đã là tài lớn dùng vào việc nhỏ. Có điều làm vậy cũng có cái lợi, nơi này lời Vân Diệp nói là lệnh, đám quan viên tranh cãi với Quan Đình Lung ở trước mặt Vân Diệp chỉ biết vâng dạ, một quan địa phương nho nhỏ không thể nghi ngờ lời của một vị quốc hầu.

Cho nên Vân Diệp nói khoan thứ cho tội danh lưu dân là khoan thứ, xảy ra vấn đề bất kể thế nào cũng không đánh lên mông mình, Nhạc Châu nay có cái đầu to, chẳng những che được nắng mà còn chắn được mưa, nhiệt tình làm việc của quan viên phía dưới cao ngất, làm đúng được thưởng, làm sai không bị phạt, chỉ loại không làm gì mới bị thứ sử đại nhân xử lý.


Lần này coi như được mở rộng tầm mắt, sách bình khảo quan viên phía dưới trước kia được thứ sử coi là bảo bối bị hầu gia ném vào bồn lửa như rác rưởi, nhìn đốm lửa màu xanh lam bắn ra, có người ủ rũ, có người vui mừng, càng có người định dùng đại lễ quỳ rạp xuống, tất cả đều không có quá khứ nữa, công cũng được, lỗi cũng xong, bị đốt hết rồi, thứ sử khác lấy thứ này uy hiếp cấp dưới để nắm đại quyền, Vân Diệp không cần, chỉ kẻ mù mắt mới đi tranh quyền với một vị quốc hầu.

Đốt thứ đó là phạm pháp, có điều mọi người rất thông minh giữ im lặng, ai có kể gọi người của Bách kỵ ti trong đại đường ra hỏi? Thứ sử đại nhân có thể, người của Bách kỵ ti không quen lộ mặt giữa thanh thiên bạch nhật, khi thứ sử đại nhân hỏi rõ quan chức của mình liền đuổi khỏi đại đường, nguyên nhân là quan chức của mình quá thấp, không xứng biết chuyện của thứ sử đại nhân, phải gọi trưởng quan tới.

Trưởng sử Hàn Thành mồ hôi đầm đìa, ai mà ngờ chúc quan của mình lại là người của Bách kỵ ti, xưa nay hắn là người mình tín nhiệm nhất.

- Ba tên các ngươi không cần ra nữa, Nhạc Châu không có ai giám sát cũng không hay, có điều các ngươi nhớ kỹ, đừng có làm loạn, hầu gia ta chặt đầu mấy tên tiểu binh chẳng cần chịu trách nhiệm.

Tiền Thăng rất muốn nhảy ra chửi, nhưng ông ta không dám, Vân Diệp làm như thế càng đáng sợ, hiện ai là bằng hữu, ai là mật thám chỉ có trời mới biết, rốt cuộc có hay không chỉ có một mình Vân Diệp mới biết, ba tên thôi sao? Đi lừa ma ấy.


Vân Diệp là chủ soái đương nhiên phải ở trên thuyền, thuyền đỗ bên Duyệt Quân lâu, bốn xung quanh toàn là chiến hạm, chiến hạm trên biển bơi vào hồ, uy thết nghiền nát tất cả đó làm người ta kinh sợ, huống hồ bên trên bố trí chi chít nỏ tám trâu, máy ném đá càng làm người ta không dám tới gần.

Cứ hai canh giờ lại có thợ lặn nhảy xuống kiểm tra đại thuyền, Vân Diệp không định rời quân doanh nữa, có ưu thế lớn như thế tội gì không dùng, tất cả mọi biện pháp của y là để ép kẻ địch từ bóng tối bước ra ngoài sáng, một khi hai quân đối chiến, Vân Diệp tự tin nắm chắc phần thắng.

Chính lệnh không ngừng từ trên thuyền ban xuống, quan phủ Nhạc Châu phát động toàn bộ, rất nhiều quan viên cưỡi lừa dẫn lão phó tới vùng hoang dã khuyên bảo lưu dân, nắm lấy thời cơ ngàn năm khó gặp này, mau mau nhập tịch, khi ấy có ruộng đất phân chia, thứ sử đại nhân chuyên môn xin bệ hạ ân chuẩn miễn ba năm tiền lương, ba năm không nộp thuế, còn muốn thế nào.

Tên thủ lĩnh lưu dân bị bắt cũng về, lời nói không giống với quan phủ, muốn nhập dân tịch? Không dễ đâu, phải làm khổ công một năm, quan phủ nuôi ăn, một năm sau phân đất, muốn làm công thì phát tiền, đối đãi giống lương dân.


Tiền Thăng nghe thấy lời này thì cười ha hả, ông ta cưỡi lừa tới thủy tặc nói bọn họ chỉ cần rời đại trạch, là có thể được dân tịch, Vân Diệp nói như vậy có người chịu ra mới là lạ, một chuyện công đức tốt như thế mà bị sự thô lỗ và ngu dốt của Vân Diệp phá hỏng hết, nhãi con vẫn là nhãi con thôi.

Chuyện lần trước Tiền Thăng đổ hết lỗi cho đám thương nhân bất lương, mình là quân tử đường hoàng, không dung mưu ma chước quỷ, bị mắc bẫy là bình thường, dù sao lỗi cũng đã chuộc lại rồi, chẳng còn áy náy nữa, cơn đau qua đi thì người ta dễ quên lắm.

Năm xưa mình vốn không muốn làm quan rồi, chẳng qua là ra mặt vì dân, giờ phải nghe lệnh tên nhãi con, làm sao trong lòng không khó chịu, đúng đã đành đi, có lợi cho dân là được, nhưng không biết đừng chỉ huy bừa, làm đám lão phu phải đi chùi đít cho ngươi. Lại tốn công giải thích cho người dân lần nữa, không cần làm khổ công gì hết.

Người trên đời đều tin mình tới nhân gian chịu khổ, đám quan viên cưỡi lừa mồm mép liếng thoắng kia ai tin chứ, lấy đâu ra sói không ăn thịt, lấy đâu chó không ăn phân? Vô duyên vô cớ ban ơn, ai mà tin được? Đem cáo thị của quan phủ tính tới trường hợp xấu nhất, sau đó hạ thêm một cấp mới tin được.

Chẳng thế là gì, Đại Cẩu đem về tin tức chuẩn xác rồi, phạt khổ công một năm, làm gì? Đào đất đốt gạch, đập đá thôi, quan phủ không có người sai bảo, cho nên mới miễn cưỡng cho mọi người một con đường sống, thế là mọi chuyện rõ ràng. Nếu quan phủ đã cần người thì sẽ không quá đáng, nghe nói còn nuôi ăn, ở đâu chẳng phải làm để no bụng? Đầm lầy càng ngày càng đông, suốt ngày tranh giành địa bàn, người chết liên tục, thôi đi, rời đầm lầy thì hơn, chấp nhận quan phủ chèn ép, dù sao bọn họ còn có chút lý lẽ.

Đường Chuyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên Truyện Đường Chuyên Story Chương 799: Tâm tư lưu dân
9.9/10 từ 42 lượt.
loading...