Đường Chuyên

Chương 781: Ưng chiến (1)

Mặc dù Địch Nhân Kiệt chẳng bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt đó, nó là đấng nam nhi, ai lại chấp mấy tiểu cô nương, tuy suy nghĩ đó có phần tự an ủi, chịu đựng hết năm này tới năm khác, tất nhiên cũng có chút uất ức, cho nên phải tìm chuyện phát tiết một chút, ví như bây giờ, nghe tiếng nỏ tám trâu bắn điên cuồng, nhìn tên chưởng quầy làm các động tác né tránh độ khó cao, Địch Nhân Kiệt cũng kinh hãi, lâu như vậy rồi mà tên này trừ bị thương đợt đầu còn không bị thương thêm nữa, giỏi thật!

Nhưng không thể thế này được, Địch Nhân Kiệt biết sáu cái nỏ này mang đủ tên, luân phiên bắn, tên chưởng quầy kia muốn sống không phải dễ, huống hồ đám xạ thủ đã bắt đầu phóng tên lửa rồi.

Mặt đất cắm đầy nỏ như mũi lao, với Tiểu Triệt mà nói, những mũi lao này như lao ngục giam hắn trên mặt đất, phạm vi hoạt động của hắn đã rất nhỏ rồi, đang tuyệt vọng một một đàn ngựa trong thương hiệu chạy qua, đuôi đốt lửa, phóng như điên, ngựa không nhiều, chỉ mười một mười hai con, nhưng đủ để Tiểu Triệt rút khỏi hiểm địa, đoàn ngựa không ngừng hí vang ngã xuống đất, khói bụi mù mịt.

Nụ cười trên mặt Địch Nhân Kiệt biến mất, đợi đám ngựa ngã xuống, chưởng quầy Tứ Hải hiệu cũng biến mất tăm tích.

Chuyện còn lại không liên quan tới Địch Nhân Kiệt, ba nghìn binh mã của Trường Tôn Xung mai phục ở đây, nếu không bắt được phạm nhân là vấn đề của bọn họ, mình chỉ tới chuyển lời, ra tay công kích là vì buồn chán, đội thuyền sẽ nối nhau mang vật liệu xây dựng từ Ba Châu tới, từ ba tháng trước nơi này đã dựng lò xi măng, gạch tất nhiên bị thương hội gạch ngói kinh thành lũng đoạn, Quan Đình Lung lập bến tàu là để cho đội thuyền này.

Địch Nhân Kiệt vặn mình, định nhảy từ trên xe xuống, nhưng nghĩ tới tên chưởng quầy khủng bố kia liền bỏ ý định này, sư phụ nói, tên đó có hai con chim ưng lớn, biết bay.


Bách tính Nhạc Châu kinh khủng nhìn đại đội giáp sĩ lùng sục khắp nơi, tất cả đường nhỏ đều có đội ngựa phóng như vậy, chỉ cần nhìn thấy trên trời có cột khói là tất cả đều hướng về phía đó.

Chỉ cần không phải là hương nông của Nhạc Châu, không có chứng nhận của huyện nha, lý chính là bị Trường Tôn Xung cuồng bạo đưa vào quân doanh, lần này hắn nhận lệnh của hoàng đế, thà giết nhầm trăm người chứ không để một người thoát.

Đó không phải là mệnh lệnh mà một vị quân chủ nhân từ nên đưa ra, sau khi hỏi qua phụ thân, Trường Tôn Xung làm việc nghêm ngặt theo đúng ý chỉ không hợp quy củ này, đạo ý chỉ này không có văn thư tiếp nối của cấp sự trung, nói lên nó không qua trung thư tỉnh, ba vị tể tướng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng đều không biết sự tồn tại của đạo thánh chỉ này.

Trường Tôn Xung đốt ý chỉ trước mặt thái giám mặt mày âm trầm, không nói một lời, dẫn đại quân hợp vây trấn Thúy Vi, nếu như không phải Quan Đình Lung lấy cái chết ép buộc, hắn sẽ không để bất kỳ một người không quen nào ở trấn Thúy Vi còn sống.

- Quân gia, mỗ là thương phiến ở Trừ Châu, tới trấn Thúy Vi buôn bán, không phải kẻ gian, mỗ không phải kẻ gian. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn


Nge đám thương phiến gào khóc thảm thiết, mặt Trường Tôn Xung vẫn âm lãnh, Quan Đình Lung cúi đầu không nỡ nhìn, tên đầu lĩnh bị thương kia tới giờ vẫn chưa bắt được, làm lửa giận trong lòng Trường Tôn Xung cao tới cực điểm.

Từ trong hành lý lục ra được đao kiếm mà còn nói mình vô tội, tuy thương nhân ra ngoài mang theo đao kiếm là chuyện thường, nhưng Trường Tôn Xung không cho là thế, chỉ cần là người phạm lệnh cấm, nếu không thành thực khai ra thì khó tránh được cái chết.

Hành động lùng sục tiến hành mười ngày, trừ một số quản sự và hoạt kế của Tứ Hải hiệu, những người khác đều không tìm ra, Động Đình Hồ mênh mông, thủy đạo chằng chịt, chỉ cần một cái thuyền nhỏ là sẽ biến mất trong vạn dặm sóng nước.

Đám quản sự và hỏa kế đều bị cho vào lồng giam, bị viên thái giám kia mang về Trường An, Trường Tôn Xung uổng phí thời cơ tốt, bị một tên thái giám trách mắng, làm hắn bẽ mặt lắm, huống hồ Địch Nhân Kiệt ngồi ở bên cạnh, tuy không thấy mặt nó, nhưng nhìn hai bờ vai co giật không ngừng là biết thằng tiểu tử này cười khoái trá thế nào.

Vì Trường Tôn Xung bị ngự sử đàn hặc, phải về kinh diện thánh, Địch Nhân Kiệt theo sát bên cạnh, mình vừa mới giết chết nhiều người của địch, lúc này phải có lá chắn phía trước, nói không chừng người ta càng hận Trường Tôn Xung hơn, mình chỉ là con tép, ở cạnh con lợn béo Trường Tôn Xung, nhất định rất an toàn.

Đứng trên Duyệt Quân lâu luôn cho người ta một cảm giác về quê, song lửa giận của Trường Tôn Xung lại bốc ngùn ngụt, trong đó người mình xử tử nhất định có đại nhân vật của địch, vì một cỗ thi thể vẽ mặt quỷ đóng trên ván thuận dòng chảy xuống, xuất hiện ở trước đại thuyền của mình, người chết là bộ hạ của mình, khuôn mặt bị đao rạch thành mặt quỷ, ngực bị khắc chữ thập rất sâu.


Phúc họa là do người ta tự rước lấy, nhìn thấy thi thể của đồng bạn, quân sĩ nổi giận, đưa tay ra muốn khôi phục lại khuôn mặt cho huynh đệ, Địch Nhân Kiệt vừa qua cửa nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên là chui ngay xuống gầm bàn, Trường Tôn Xung chẳng chậm trễ, tung người nhảy khỏi Duyệt Quân lâu, chỉ nghe thấy tiếng lò so bật ra, vô số độc châm xanh rì rì bắn bốn phương tám hướng, quân sĩ trên cùng bị chăm bắn kín mặt, kêu thảm ngã ra đất, người không ngừng co giật.

Địch Nhân Kiệt lúc này mới nhảy ra, nhìn thấy quân sĩ trúng châm là không chút do dự lấy đao lóc cả châm lẫn thịt, Trường Tôn Xung học theo, chẳng bao lâu lầu Duyệt Quân tanh mùi máu.

Quân sĩ bị trúng châm nhiều nhất đã biến thành người da đen, cơ thể cứng như đá, Trường Tôn Xung cởi áo choàng phủ lên người bộ hạ, không nói một lời.

Hồi lâu sau mới quay sang nói với Địch Nhân Kiệt:

- Tiểu Kiệt, giờ ngươi phải dựa vào sức mình để trở về rồi, ở cùng bá bá sẽ càng thêm nguy hiểm, bá bá chuẩn bị cho ngươi một đội quân tốt, ngươi ngồi thuyền nhẹ mau rời khỏi đây, bá bá muốn xem lũ khốn này rốt cuộc lợi hại chừng nào.


- Không được, sư phụ nói rồi, bá bá phải ở cùng tiểu chất, nếu không sẽ chết chắc, bá bá nghĩ rằng sư phụ sẽ ném đệ tử khai sơn của người ra ngoài mà không quan tâm à? Bá bá là võ tướng, đối phó với thủ đoạn ma quỷ không phải sở tường, nhưng có một số người rất am hiểu, cả đời bọn họ làm những chuyện này, chúng ta lên chiếc thuyền kia là ổn.

Trường Tôn Xung nhìn một chiếc thuyền nhỏ không đáng chú ý dưới lầu, lại nhìn ngư ông tuổi cao trên thuyền, mày nhíu lại định nói thì một nông gia tiểu tử thanh tú từ khoang thuyền đi ra, dìu ngư ông ngồi xuống, tự mình quỳ một bên pha trà cho ngư ông.

Hành trình quay về của Trường Tôn Xung cực kỳ quỷ dị, hắn tựa hồ quên Địch Nhân Kiệt còn lởn vởn xung quanh, ung dung ngồi ở chiếc thuyền nhỏ theo đội thuyền về kinh, các hộ vệ ngồi ở thuyền lớn theo sát.

Mỗi tối trên thuyền lớn đều có tiếng kêu thảm truyền ra, luôn có hộ vệ gặp họa, trong đó có một tên chết cực thảm, cả đầu lâu bị móng vuốt mãnh thú cào nát...

Trường Tôn Xung ngồi trong khoang thuyền uống từng ngụm trà đặc, hắn đã hai ngày không ngủ rồi, trên đại thuyền chỉ cần có tiếng kêu thảm là khóe miệng hắn giật một cái, sau đó tiếp tục uống trà.

Thuyền nhỏ cũng không yên ổn, vỏ ngoài làm bằng trúc bị thứ gì đó cào đi rồi, lộ ra lưới sắt, Cẩu Tử cười gian bôi đầy thuốc vào lưới sắt, đồng thời nơi lỏng thừng thừng cổ định lưới sắt ra, cả đêm ôm nỏ nằm ngửa mặt trên thuyền, kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Đường Chuyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên Truyện Đường Chuyên Story Chương 781: Ưng chiến (1)
9.9/10 từ 42 lượt.
loading...