Đường Chuyên
Chương 675: Tai họa của bội thu (1)
Đứng trong đồng, Vân Diệp nổi trận lôi đình, chỉ mặt mắng té tát huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền đang cười ngốc nghếch, Lý Thừa Càn, Lý Thái đứng ở một bên cười, hương dân thấy huyện lệnh bị mắng cũng cười xem náo nhiệt.
Ông trời ạ, Vân Diệp ngồi bịch xuống đất, đám ngốc kia tới giờ còn chưa hiểu gì cả, nhìn đống khoai tây chất cao như núi trước mắt, khóc không ra nước mắt, biết sản lượng cao còn trồng nhiều như thế. Kiếp trước chẳng biết gì về sản lượng nông nghiệp, cứ hay nghe thấy câu mười vạn, trăm vạn mẫu ruộng thí điểm, chả quan tâm, trồng ra bao nhiêu cũng hết, tỷ dân mà, có bao nhiêu ăn không hết được?.
Nhưng nay huyện Lam Điền có hai vạn mẫu ruộng thí nghiệm là khái niệm gì? Trong tầm mắt là vô số khoai tây đếm không xuể.
Năm nay mưa gió điều hòa, chỗ đất cằn cũng sản xuất được gần bảy ngàn vạn cân khoai tây, đủ cho người Trường An ăn ba năm, trồng thì trồng ra rồi, khoai tây trông không tệ, to, đẹp, nhưng bán cho ai đây?.
Dựa vào xe trâu, thuyền nhỏ vận chuyển đi? Đùa đấy à, đến lộ phí chẳng đủ trả, giới luật thương cổ Đại Đường là không có lợi nhuận gấp đôi không đi xa hơn trăm dặm, không có lợi nhuận gấp năm thì không đi xa hơn nghìn dặm, một trăm dặm thôi cũng đi vài ba ngày rồi, đám hương dân còn cười ngốc nghếch đợi thu lợi, cho các ngươi lỗ chết thôi.
- Diệp Tử, vì sao lại nổi giận, nay lương thực đầy đất, dê bò đầy núi là ngày tốt lành, vì sao chỉ mình ngươi nổi giận, như thế chẳng phải quá nghiêm khắc sao? Huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền có công với nước, giờ ta sẽ viết tấu thỉnh công cho họ.
Lý Thừa Càn tay cầm hai củ khoai tây cực lớn thích thú vô cùng, kệ dính đầy bùn đất vẫn ôm trong lòng tấm tắc khen mãi, chuẩn bị rửa sạch tặng cho hoàng đế làm điềm lành.
Lấy thứ khác làm điềm lành sẽ bị quan viên đàn hặc, văn nhân mặc khách thóa má, lấy lương thực làm điềm lành chỉ có tán dương, một cái cây hoa màu trổ hai bông cũng làm một bài văn tế thiên dâng lên trời, khỏi nói khoai tây to bằng đầu người.
Từ lúc tới Đại Đường chưa bao giờ thấy thứ đồ ăn nào thừa, đại bộ phận bách tính ngày ăn hai bữa, hơn nữa là húp cháo loãng, trong đầu bọn họ chưa bao giờ có khái niệm thu hoạch quá nhiều là tai họa, đừng nói họ không có, ngay cả nhân vật tinh anh như Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng không có, từ nhỏ được giáo dục rằng lương thực càng nhiều càng tốt, như thế người trong thiên hạ đều được ăn no, bọn họ cho rằng Vân Diệp nổi giận là cách thể hiện niềm vui khác.
- Hiện giờ mạch một đấu sáu đồng, khoai tây mười cân ít nhất bán được ba đồng, mấy ngày tới chúng ta sẽ ăn khoai tây, tốt quá rồi, nhiều như thế, từ nay về sau chút sâu hại đáng là gì.
Một đám ngốc chắp tay chúc mừng, bợ đít nhau, Vân Diệp sôi máu đi tới:
- Thái tử và Ngụy vương thích như thế thì mỗi nhà mua vạn cân về nhé? Giá không dám lấy ba đồng, hài đồng là được, thần đưa ngay tới đông cung với vương phủ, không được ngăn cản.
- Diệp Tử, một vạn cân khoai tây nhiều quá, đông cung chỉ có nghìn người, làm sao ăn hết? Phủ của Thanh Tước càng ít, hai năm cũng chẳng ăn hết, ngươi làm thế là càn quấy rồi.
Lý Thừa Càn nghĩ Vân Diệp đùa:
Đếch còn hứng thú mỉa mai nữa, nói luôn:
- Ta càn quấy? Một nghìn người ăn không hết một trăm vạn cân, bảy mươi vạn người của Trường An thì ăn hết bảy mươi nghìn vạn cân à? Thứ này cùng lắm để được một năm, ăn không hết thì sao? Để cho thối à? Mà đâu chỉ huyện Lam Điền mới trồng, huân quý trồng, hoàng gia trồng còn nhiều hơn nữa, tính sơ cũng một trăm triệu cân, ha ha ha, nhiều khoai tây như thế đủ lấp kín thành Trường An.
Lý Thừa Càn, Lý Thái sững sờ, huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền mặt như tro tàn, vui sướng, kiêu ngạo vừa rồi chớp mắt biến mất hết.
- Có ai thực sự ăn khoai tây như lương thực, năm đói kém tất nhiên có khoai tây không sợ chết đói, giờ được mùa, từ Quan Trung, Hà Đông, Hà Bắc, Giang Nam, Giang Bắc đều được mùa, tới cả Thục cũng có một năm thu hoạch hiếm thấy, chẳng nghe thấy nơi nào thiên tai, hừ hừ, một trăm triệu cân khoai tây không ăn hết, bị lãng phí, các ngươi nói ông trời có tha thứ cho các ngươi không.?
Những lời này làm huyện lệnh, chủ bạ sợ ngã lăn ra đất, khoai tây trong tay Lý Thừa Càn rơi xuống đất từ bao giờ, Lý Thái quay đầu nhìn đâu cũng thấy khoai tây mà khiếp sợ. Một vặn cân khoai tây chỉ hai trăm quan thôi, vấn đề chẳng phải là tiền, mà căn bản là không ăn hết, bữa nào cũng ăn cũng chẳng hết, trang hộ đằng xa vẫn còn vui sướng ra sức đào khoai tây trong đất, niềm vui lan san những gia tướng đám Vân Diệp mang theo. xem tại TruyenFull.vn
Nhan Chi Thôi ngồi xe trâu tới nhìn thấy cảnh thu hoạch lớn vốn cười không khép miệng lại được, sau khi nghe ba tên tiểu tử nói xong, mặt tái đi. Lý Cương dẫn mấy vị tiên sinh ngồi xe trâu tới, còn chưa kịp chúc mừng đã bị ông cụ chửi cho tối tăm mặt mày, hiểu rõ rồi ai nấy thở vắn than dài.
Đội ngũ ngày càng lớn, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tới tránh nắng hay tin kinh ngạc há hốc mồm, nhưng không có cách giải quyết.
Niềm vui lan đi trong bách tính, lo lắng truyền nhiễm khắp huân quý, truyền tới tận hoàng cung, Lý Nhị nhìn củ khoai tây to tướng trên bàn mà khóc không ra nước mắt, ai dám lãng phí lương thực? Đó là bất kính với đất dày, Đại Đường chưa bao giờ có chuyện lương thực dư thừa, lịch sử cũng không có, thời thịnh trị thì cũng chỉ là kho quan chất đầy lương mà thôi, nay không chỉ kho quan, kho của dân cũng thế, phát động bách tính Trường An ăn may ra còn hết.
Vân Diệp nhìn thấy khoai tây là điên tiết, bỏ về, tới vườn cũng thấy thứ này chất đống, Lý An Lan, Tân Nguyệt rảnh rỗi cùng hai đứa con đếm khoai tây. Tân Nguyệt thấy trượng phu về, hớn hở kéo tay Vân Diệp chỉ khoai tây đầy sân:
- Phu quân, đất nhà ta rất tốt, thiếp thân trồng có năm mươi mẫu mà sân đầy khoai rồi.
Vân Diệp liếc xéo hai bà nương ngốc:
- Tốt quá, nếu nàng thích khoai tây như thế thì từ mai trở đi sáng ăn khoai tây, trưa ăn khoai tây, tối vẫn ăn khoai tây, bữa khuya đổi thành khoai tây nốt, ăn cho tới năm sau khoai tây mới thu hoạch, thế nào, sướng chưa?
Tân Nguyệt nghĩ y true mình, cười đánh trượng phu một cái:
- Ăn cho vui thôi, ai coi khoai tây như lương thực chứ, trong nhà có mấy chục vạn cân, tặng cho nhà quen đi, vậy là chẳng còn mấy nữa.
Lý An Lan bỏ khoai tây xuống, phủi tay nói:
- Đây là công lao của phu quân, số khoai tây này còn hơn công xuất chinh vừa rồi của chàng, đây mới là công tích chói lọi sử sách.
- Ồ các nàng đều thích khoai tây, hay, ta mua thêm một trăm vạn cân, bốn mẹ con nàng ăn cho ta, ăn cho hết mới thôi.
- Hả?
Tân Nguyệt cuống lên:
- Phu quân, chàng có sốt không, khoai tây trong nhà còn chẳng ăn hết, chàng nổi điên mua về làm gì, trăm vạn cân còn chả có chỗ chứa, chàng đùa thiếp à.?
- Không đùa, thái tử, Ngụy vương mua một trăm vạn cân, ta cũng thế, Nhan lão tiên sinh mua năm mươi vạn cân, thư viện mua hai trăm vạn cân. Nhưng vẫn còn mấy nghìn vạn cân nữa, ta đặt mua cho thủy quân trăm vạn cân, thái tử về hoàng cung xin chỉ, xem có thể mua khoai tây cho lục vệ không, dù sao cũng không thể để bách tính không bán được khoai, nhà ta phiền não là được, không thể để bách tính bị thiệt.
Lý An Lan, Tân Nguyệt trố mắt, nhìn khoai tây lại nhìn trượng phu, giờ mới hiểu, lương thực ít là tai họa, giờ nhiều cũng là tai họa.
Đường Chuyên
Ông trời ạ, Vân Diệp ngồi bịch xuống đất, đám ngốc kia tới giờ còn chưa hiểu gì cả, nhìn đống khoai tây chất cao như núi trước mắt, khóc không ra nước mắt, biết sản lượng cao còn trồng nhiều như thế. Kiếp trước chẳng biết gì về sản lượng nông nghiệp, cứ hay nghe thấy câu mười vạn, trăm vạn mẫu ruộng thí điểm, chả quan tâm, trồng ra bao nhiêu cũng hết, tỷ dân mà, có bao nhiêu ăn không hết được?.
Nhưng nay huyện Lam Điền có hai vạn mẫu ruộng thí nghiệm là khái niệm gì? Trong tầm mắt là vô số khoai tây đếm không xuể.
Năm nay mưa gió điều hòa, chỗ đất cằn cũng sản xuất được gần bảy ngàn vạn cân khoai tây, đủ cho người Trường An ăn ba năm, trồng thì trồng ra rồi, khoai tây trông không tệ, to, đẹp, nhưng bán cho ai đây?.
Dựa vào xe trâu, thuyền nhỏ vận chuyển đi? Đùa đấy à, đến lộ phí chẳng đủ trả, giới luật thương cổ Đại Đường là không có lợi nhuận gấp đôi không đi xa hơn trăm dặm, không có lợi nhuận gấp năm thì không đi xa hơn nghìn dặm, một trăm dặm thôi cũng đi vài ba ngày rồi, đám hương dân còn cười ngốc nghếch đợi thu lợi, cho các ngươi lỗ chết thôi.
- Diệp Tử, vì sao lại nổi giận, nay lương thực đầy đất, dê bò đầy núi là ngày tốt lành, vì sao chỉ mình ngươi nổi giận, như thế chẳng phải quá nghiêm khắc sao? Huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền có công với nước, giờ ta sẽ viết tấu thỉnh công cho họ.
Lý Thừa Càn tay cầm hai củ khoai tây cực lớn thích thú vô cùng, kệ dính đầy bùn đất vẫn ôm trong lòng tấm tắc khen mãi, chuẩn bị rửa sạch tặng cho hoàng đế làm điềm lành.
Lấy thứ khác làm điềm lành sẽ bị quan viên đàn hặc, văn nhân mặc khách thóa má, lấy lương thực làm điềm lành chỉ có tán dương, một cái cây hoa màu trổ hai bông cũng làm một bài văn tế thiên dâng lên trời, khỏi nói khoai tây to bằng đầu người.
Từ lúc tới Đại Đường chưa bao giờ thấy thứ đồ ăn nào thừa, đại bộ phận bách tính ngày ăn hai bữa, hơn nữa là húp cháo loãng, trong đầu bọn họ chưa bao giờ có khái niệm thu hoạch quá nhiều là tai họa, đừng nói họ không có, ngay cả nhân vật tinh anh như Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng không có, từ nhỏ được giáo dục rằng lương thực càng nhiều càng tốt, như thế người trong thiên hạ đều được ăn no, bọn họ cho rằng Vân Diệp nổi giận là cách thể hiện niềm vui khác.
- Hiện giờ mạch một đấu sáu đồng, khoai tây mười cân ít nhất bán được ba đồng, mấy ngày tới chúng ta sẽ ăn khoai tây, tốt quá rồi, nhiều như thế, từ nay về sau chút sâu hại đáng là gì.
Một đám ngốc chắp tay chúc mừng, bợ đít nhau, Vân Diệp sôi máu đi tới:
- Thái tử và Ngụy vương thích như thế thì mỗi nhà mua vạn cân về nhé? Giá không dám lấy ba đồng, hài đồng là được, thần đưa ngay tới đông cung với vương phủ, không được ngăn cản.
- Diệp Tử, một vạn cân khoai tây nhiều quá, đông cung chỉ có nghìn người, làm sao ăn hết? Phủ của Thanh Tước càng ít, hai năm cũng chẳng ăn hết, ngươi làm thế là càn quấy rồi.
Lý Thừa Càn nghĩ Vân Diệp đùa:
Đếch còn hứng thú mỉa mai nữa, nói luôn:
- Ta càn quấy? Một nghìn người ăn không hết một trăm vạn cân, bảy mươi vạn người của Trường An thì ăn hết bảy mươi nghìn vạn cân à? Thứ này cùng lắm để được một năm, ăn không hết thì sao? Để cho thối à? Mà đâu chỉ huyện Lam Điền mới trồng, huân quý trồng, hoàng gia trồng còn nhiều hơn nữa, tính sơ cũng một trăm triệu cân, ha ha ha, nhiều khoai tây như thế đủ lấp kín thành Trường An.
Lý Thừa Càn, Lý Thái sững sờ, huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền mặt như tro tàn, vui sướng, kiêu ngạo vừa rồi chớp mắt biến mất hết.
- Có ai thực sự ăn khoai tây như lương thực, năm đói kém tất nhiên có khoai tây không sợ chết đói, giờ được mùa, từ Quan Trung, Hà Đông, Hà Bắc, Giang Nam, Giang Bắc đều được mùa, tới cả Thục cũng có một năm thu hoạch hiếm thấy, chẳng nghe thấy nơi nào thiên tai, hừ hừ, một trăm triệu cân khoai tây không ăn hết, bị lãng phí, các ngươi nói ông trời có tha thứ cho các ngươi không.?
Những lời này làm huyện lệnh, chủ bạ sợ ngã lăn ra đất, khoai tây trong tay Lý Thừa Càn rơi xuống đất từ bao giờ, Lý Thái quay đầu nhìn đâu cũng thấy khoai tây mà khiếp sợ. Một vặn cân khoai tây chỉ hai trăm quan thôi, vấn đề chẳng phải là tiền, mà căn bản là không ăn hết, bữa nào cũng ăn cũng chẳng hết, trang hộ đằng xa vẫn còn vui sướng ra sức đào khoai tây trong đất, niềm vui lan san những gia tướng đám Vân Diệp mang theo. xem tại TruyenFull.vn
Nhan Chi Thôi ngồi xe trâu tới nhìn thấy cảnh thu hoạch lớn vốn cười không khép miệng lại được, sau khi nghe ba tên tiểu tử nói xong, mặt tái đi. Lý Cương dẫn mấy vị tiên sinh ngồi xe trâu tới, còn chưa kịp chúc mừng đã bị ông cụ chửi cho tối tăm mặt mày, hiểu rõ rồi ai nấy thở vắn than dài.
Đội ngũ ngày càng lớn, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tới tránh nắng hay tin kinh ngạc há hốc mồm, nhưng không có cách giải quyết.
Niềm vui lan đi trong bách tính, lo lắng truyền nhiễm khắp huân quý, truyền tới tận hoàng cung, Lý Nhị nhìn củ khoai tây to tướng trên bàn mà khóc không ra nước mắt, ai dám lãng phí lương thực? Đó là bất kính với đất dày, Đại Đường chưa bao giờ có chuyện lương thực dư thừa, lịch sử cũng không có, thời thịnh trị thì cũng chỉ là kho quan chất đầy lương mà thôi, nay không chỉ kho quan, kho của dân cũng thế, phát động bách tính Trường An ăn may ra còn hết.
Vân Diệp nhìn thấy khoai tây là điên tiết, bỏ về, tới vườn cũng thấy thứ này chất đống, Lý An Lan, Tân Nguyệt rảnh rỗi cùng hai đứa con đếm khoai tây. Tân Nguyệt thấy trượng phu về, hớn hở kéo tay Vân Diệp chỉ khoai tây đầy sân:
- Phu quân, đất nhà ta rất tốt, thiếp thân trồng có năm mươi mẫu mà sân đầy khoai rồi.
Vân Diệp liếc xéo hai bà nương ngốc:
- Tốt quá, nếu nàng thích khoai tây như thế thì từ mai trở đi sáng ăn khoai tây, trưa ăn khoai tây, tối vẫn ăn khoai tây, bữa khuya đổi thành khoai tây nốt, ăn cho tới năm sau khoai tây mới thu hoạch, thế nào, sướng chưa?
Tân Nguyệt nghĩ y true mình, cười đánh trượng phu một cái:
- Ăn cho vui thôi, ai coi khoai tây như lương thực chứ, trong nhà có mấy chục vạn cân, tặng cho nhà quen đi, vậy là chẳng còn mấy nữa.
Lý An Lan bỏ khoai tây xuống, phủi tay nói:
- Đây là công lao của phu quân, số khoai tây này còn hơn công xuất chinh vừa rồi của chàng, đây mới là công tích chói lọi sử sách.
- Ồ các nàng đều thích khoai tây, hay, ta mua thêm một trăm vạn cân, bốn mẹ con nàng ăn cho ta, ăn cho hết mới thôi.
- Hả?
Tân Nguyệt cuống lên:
- Phu quân, chàng có sốt không, khoai tây trong nhà còn chẳng ăn hết, chàng nổi điên mua về làm gì, trăm vạn cân còn chả có chỗ chứa, chàng đùa thiếp à.?
- Không đùa, thái tử, Ngụy vương mua một trăm vạn cân, ta cũng thế, Nhan lão tiên sinh mua năm mươi vạn cân, thư viện mua hai trăm vạn cân. Nhưng vẫn còn mấy nghìn vạn cân nữa, ta đặt mua cho thủy quân trăm vạn cân, thái tử về hoàng cung xin chỉ, xem có thể mua khoai tây cho lục vệ không, dù sao cũng không thể để bách tính không bán được khoai, nhà ta phiền não là được, không thể để bách tính bị thiệt.
Lý An Lan, Tân Nguyệt trố mắt, nhìn khoai tây lại nhìn trượng phu, giờ mới hiểu, lương thực ít là tai họa, giờ nhiều cũng là tai họa.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 675: Tai họa của bội thu (1)
9.9/10 từ 42 lượt.