Đường Chuyên
Chương 637: Nhặt xương
Chiến đấu bằng xe bắn đá đã kết thúc với thắng lợi thuộc về quân Đường, xe bắn đã của người Cao Ly tổn thất nghiêm trọng, đến khi trời tối đã không còn mấy cái có thể dùng nữa, phía quân Đường chỉ cần xe bị hỏng, lập tức có quân sĩ thay thế chỗ hỏng, nếu không có linh kiện thay thì lấy ở xe bị hỏng khác, lúc này vẫn còn sáu hành xe bắn đá dùng được.
- Chuẩn bị! Phóng!
Mệnh lệnh đơn điệu vang khắp chiến trường.
Xe công thành cũng áp sát tường thành, trên lầu tiễn cao vút, nỏ càn quét kẻ địch ở tường thành, người Cao Ly chạy đông chạy tây né tránh, không một ai phát hiện một đội phụ binh vác vò xăng chui vào dưới xe công thành, một con rồng đen nhe nanh mua vuốt lan đi trong thủy đạo thành Đại Vương.
Tới qua nửa đêm, quân Đường không ngờ bố trí binh lực ở cả bốn cổng thành, dưới thế công mạnh mẽ của nỏ, dù binh sĩ Cao Ly có mặc trọng giáp cũng chỉ đành nấp sau tường thành.
Khi Đơn Ưng nhìn thấy vô số xăng chảy vào, liền phát ra tín hiệu, Lại Truyền Phong băng bó như xác ướp ở cửa tây liền cười gằn ném đạn cháy vào nước, cùng lúc đó xe ném đá cũng thay bằng cầu lửa, lệnh hạ xuống, cầu lửa bay lên trời, trong bóng đêm xoay tròn lao xuống thành.
Lưu Phương bàng quan, Vân Diệp quyết định ngọn lửa này do mình đốt, bất kể có thành công hay không, coi như mình đã tận lực, nếu như chẳng phải trong lòng có chút chấp niệm chống đỡ thì y đã dân quân về Trường An rồi, còn thắng thua, ảnh hưởng của sự kiện này không nằm trong suy nghĩ của y, chỉ cần bộ hạ có thể vui vẻ theo mình vận lương, đánh cá, bán rong biển là được, ai thèm quản đám quân đội có cớ đánh trận nữa không.
Vân Diệp mang theo suy nghĩ đơn giản đó phóng hỏa bốn cổng thành, cùng lúc đó ba nghìn phụ binh bắt đầu đào kinh quan vận chuyển xương cốt, chẳng có nghi thức nào hết, cứ là xương cốt đạo ra được là vác mang đi, như vác lương thực, qua lại giữa Liêu Thủy và kinh quang.
Chẳng cần chiếu sáng, thành Đại Vương lửa ngút trời là ngọn nến tốt nhất, sông hộ thành như dòng dung nham cuồng bạo, thuận theo thủy đạo vào thành, mười vạn cân dầu đen và ba nghìn cân xăng, không biết đốt tòa thành này thành cái gì, Vân Diệp không quan tâm, y chỉ cần khi phụ binh đào xương, người trong thành đừng ra quấy rối là được.
Người Cao Ly cuối cùng đã cảm thấy sợ hãi, không biết trận cháy này sẽ kéo dài bao lâu, nên xông pha lửa đột kích ra ngoài, máy ném đá không ngừng ném chum dầu vào cổng thành, muốn đột kích ra từ biến lửa là không thể, bọn họ vẫn ra sức đổ nước vào cổng thành, nhưng lửa cháy càng dữ dội.
- Xương cốt mang đi được bao nhiêu rồi? Nếu trước khi dầu cháy hết mà vẫn còn thì cũng không cần nữa, lập tức rút lui, không được trái lệnh.
Mặt vệt trắng vệt đen làm Vân Diệp trông rất buồn cười, nhưng Lại Truyền Phong không dám trái ý chút nào, ngay hắn cũng nhìn ra chủ soái mình đã mép bờ cuồng nộ rồi.
- Đại soái yên tâm, hiện đã vận chuyển được một nửa, thêm ba canh giờ nữa là có thể vận chuyển hết.
- Thế thì tốt, giới hạn là bốn canh giờ, khi đó tất cả phải lên thuyền, truyền lệnh, Lưu Nhân Nguyện sẵn sàng rút lui, ta không muốn ở chỗ chết tiệt này thêm một khác nào nữa.
Vân Diệp cưỡi Vượng Tài chạy qua chạy loại ngoài cổng thành, mặt hắn buộc khăn, miệng Vượng Tài cũng buộc khăn, khói đen cuồn cuộn kia thực sự không chịu nổi.
Khi chời hửng sáng, Vân Diệp phát hiện dòng sông dung nham không cháy nữa, lửa ở cổng thành cũng tắt dần, có lẽ tòa thành này được xây dựng quá kiên cố, sau trận lửa lớn, trừ biến thành màu đen ra thì có vẻ không thay thay đổi gì cả.
Hơn một nghìn kỵ binh thình lình từ trong cổng thành lao ra, không thèm để ý tới tên như châu chấu, người dán sát lên mình ngựa, chạy thục mạng, rất nhiều chiếm mã chạy một lúc rồi ngã lăn ra đất, miệng sùi bọt mép màu đen, người cũng thế, rất nhiều người vừa chạy vừa ho, như muốn nôn cả phế phổi ra.
Lưu Phương chỉ cá lọt lưới chạy trên hoang nguyên:
- Nếu nghe lời ta mai phục một đội kỵ binh ở đó thì dứt khoát sẽ không có cá lọt lưới.
- Ông nói đúng, đúng là ta thất sách, ta không định giết sạch, chỉ muốn mang hết xương cốt về, chúng chỉ cần không ngăn cản ta chuyển xương cốt thì ngay tòa thành này ta chẳng muốn làm gì nó.
- Đây không phải là lời một tướng quân nên nói.
Lưu Phương thở dài, rồi buồn bã về lều.
Khi quân sĩ chạy rồi, trong cổng thành lại chạy ra vô số phụ nữ trẻ nhỏ tay sách nách mang, bọn họ còn dũng cảm hơn quân sĩ, dìu đỡ nhau đi, chẳng thèm nhìn quân tốt Đại Đường.
Bất kể người lớn hay trẻ nhỏ, mặt đều đen xì, nước mắt chảy ra thành vệt dài, ôm nhau, gọi nhau, khóc lóc, dọc theo phương hướng thi thể kỵ binh Cao Ly tiến về phía trước, có người ngã xuống, người sau đỡ dậy, tiếp tục gian nan tiến bước. xem tại TruyenFull.vn
Vân Diệp ghé vào tấm lưng rộng rãi của Vân Diệp, trơ trơ nhìn người dân đi qua trước mắt, từ đầu tới cuối không nói gì, không nghe thấy Vân Diệp hạ lệnh công kích, dù là quân sĩ máu lạnh nhất cũng thở phào, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Không còn người từ trong thành đi ra nữa, quân sĩ lớn gan thò đầu nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì cả, bên ngoài mặt trời chan hòa, bên trong khói đen cuồn cuộn như địa ngục.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, Vân Diệp chỉ phất tay, đem toàn bộ binh tốt đi về phía thủy sư, đi một đoạn, Vân Diệp thấy có xương bỏ sót trên mặt đất, nhảy xuống nhặt lên, cho vào ống cung, dọc đường xương cốt tán loạn rất nhiều, Vân Diệp nhặt từng cái, ôm không xuể nữa đưa cho Lưu Tiến Bảo, cứ như thế, chẳng giống đang nhặt xương, giống nông phu cần cù nhặt bông lùa trong ruộng.
- Đại soái, số xe ném đá, xe công thành còn lại của chúng ta thì xử trí ra sao?
Một giáo úy vội vàng tới hỏi:
- Đốt đi, đốt hết, sau khi đốt xong lập tức đuổi theo đội ngũ, chúng ta về nhà.
Đội ngũ vốn trầm mặc nghe đại soái nói câu này tức thì hoan hô, thì ra mình đánh trận xong rồi, theo Vân Diệp nhặt xương, nhặt được một mẩu xương coi như thu hoạch không tệ, nhặt được xương cánh tay sẽ được người khác khen ngợi, nếu nhặt được đầu lâu, thì còn mừng hơn bắt được vàng.
Lúc này chẳng ai thấy xương cốt bẩn thỉu, cũng chẳng thấy trên đó có oan hồn gì, những người đó đều là đồng bào của mình cả.
Khi Vân Diệp quay đầu lại, tòa kinh quan hôm trước còn đứng sừng sững ở đó, nay đã biến mất tăm tích, thay vào đó là một tấm bia đá cực lớn, tấm bía đo vốn khắc lai lịch của ta kinh quan, hiện trên đó chỉ còn tám chữ lớn " Vân Diệp đại thành Đại Vương tại đây", chữ đỏ như máu.
Số Vân Diệp cực tốt, không ngờ nhặt được một đoạn xương ở bên sông, đoạn xương này được nước sông rửa sạch sẽ, lấy khăn tay lau nước đi, cho vào túi, kéo cương, Vường Tài khoan khoái hi vang, dẫm trên bờ cát xốp chạy như điên.
Vô Thiệt nhìn Vân Diệp nói:
- Đứa bé này không tệ, dù không thể làm được tướng quân, y cũng thành người tốt, vì sao chúng nhất định ép y lên ngựa cầm quân, xuống ngựa quản dân? Ai nói giết người nhiều mới là tướng quân giỏi? Ông xem thời gian qua y biến thành thứ gì? Cả vượng tài cũng không vui.
- Lão phu cố chấp rồi, luôn muốn đem bản lĩnh của mình dạy hết cho y trước khi chết, giờ xem ra thừa thãi, thôi vậy, sống vui vẻ cả đời cũng là lựa chọn không tệ, mong ra Phong Nhi của ta cũng có thể sống trăm năm không bệnh không tai giống y.
****
Sự kiện quân Đường phá kinh quan này là có thật trong lịch sử.
Đường Chuyên
- Chuẩn bị! Phóng!
Mệnh lệnh đơn điệu vang khắp chiến trường.
Xe công thành cũng áp sát tường thành, trên lầu tiễn cao vút, nỏ càn quét kẻ địch ở tường thành, người Cao Ly chạy đông chạy tây né tránh, không một ai phát hiện một đội phụ binh vác vò xăng chui vào dưới xe công thành, một con rồng đen nhe nanh mua vuốt lan đi trong thủy đạo thành Đại Vương.
Tới qua nửa đêm, quân Đường không ngờ bố trí binh lực ở cả bốn cổng thành, dưới thế công mạnh mẽ của nỏ, dù binh sĩ Cao Ly có mặc trọng giáp cũng chỉ đành nấp sau tường thành.
Khi Đơn Ưng nhìn thấy vô số xăng chảy vào, liền phát ra tín hiệu, Lại Truyền Phong băng bó như xác ướp ở cửa tây liền cười gằn ném đạn cháy vào nước, cùng lúc đó xe ném đá cũng thay bằng cầu lửa, lệnh hạ xuống, cầu lửa bay lên trời, trong bóng đêm xoay tròn lao xuống thành.
Lưu Phương bàng quan, Vân Diệp quyết định ngọn lửa này do mình đốt, bất kể có thành công hay không, coi như mình đã tận lực, nếu như chẳng phải trong lòng có chút chấp niệm chống đỡ thì y đã dân quân về Trường An rồi, còn thắng thua, ảnh hưởng của sự kiện này không nằm trong suy nghĩ của y, chỉ cần bộ hạ có thể vui vẻ theo mình vận lương, đánh cá, bán rong biển là được, ai thèm quản đám quân đội có cớ đánh trận nữa không.
Vân Diệp mang theo suy nghĩ đơn giản đó phóng hỏa bốn cổng thành, cùng lúc đó ba nghìn phụ binh bắt đầu đào kinh quan vận chuyển xương cốt, chẳng có nghi thức nào hết, cứ là xương cốt đạo ra được là vác mang đi, như vác lương thực, qua lại giữa Liêu Thủy và kinh quang.
Chẳng cần chiếu sáng, thành Đại Vương lửa ngút trời là ngọn nến tốt nhất, sông hộ thành như dòng dung nham cuồng bạo, thuận theo thủy đạo vào thành, mười vạn cân dầu đen và ba nghìn cân xăng, không biết đốt tòa thành này thành cái gì, Vân Diệp không quan tâm, y chỉ cần khi phụ binh đào xương, người trong thành đừng ra quấy rối là được.
Người Cao Ly cuối cùng đã cảm thấy sợ hãi, không biết trận cháy này sẽ kéo dài bao lâu, nên xông pha lửa đột kích ra ngoài, máy ném đá không ngừng ném chum dầu vào cổng thành, muốn đột kích ra từ biến lửa là không thể, bọn họ vẫn ra sức đổ nước vào cổng thành, nhưng lửa cháy càng dữ dội.
- Xương cốt mang đi được bao nhiêu rồi? Nếu trước khi dầu cháy hết mà vẫn còn thì cũng không cần nữa, lập tức rút lui, không được trái lệnh.
Mặt vệt trắng vệt đen làm Vân Diệp trông rất buồn cười, nhưng Lại Truyền Phong không dám trái ý chút nào, ngay hắn cũng nhìn ra chủ soái mình đã mép bờ cuồng nộ rồi.
- Đại soái yên tâm, hiện đã vận chuyển được một nửa, thêm ba canh giờ nữa là có thể vận chuyển hết.
- Thế thì tốt, giới hạn là bốn canh giờ, khi đó tất cả phải lên thuyền, truyền lệnh, Lưu Nhân Nguyện sẵn sàng rút lui, ta không muốn ở chỗ chết tiệt này thêm một khác nào nữa.
Vân Diệp cưỡi Vượng Tài chạy qua chạy loại ngoài cổng thành, mặt hắn buộc khăn, miệng Vượng Tài cũng buộc khăn, khói đen cuồn cuộn kia thực sự không chịu nổi.
Khi chời hửng sáng, Vân Diệp phát hiện dòng sông dung nham không cháy nữa, lửa ở cổng thành cũng tắt dần, có lẽ tòa thành này được xây dựng quá kiên cố, sau trận lửa lớn, trừ biến thành màu đen ra thì có vẻ không thay thay đổi gì cả.
Hơn một nghìn kỵ binh thình lình từ trong cổng thành lao ra, không thèm để ý tới tên như châu chấu, người dán sát lên mình ngựa, chạy thục mạng, rất nhiều chiếm mã chạy một lúc rồi ngã lăn ra đất, miệng sùi bọt mép màu đen, người cũng thế, rất nhiều người vừa chạy vừa ho, như muốn nôn cả phế phổi ra.
Lưu Phương chỉ cá lọt lưới chạy trên hoang nguyên:
- Nếu nghe lời ta mai phục một đội kỵ binh ở đó thì dứt khoát sẽ không có cá lọt lưới.
- Ông nói đúng, đúng là ta thất sách, ta không định giết sạch, chỉ muốn mang hết xương cốt về, chúng chỉ cần không ngăn cản ta chuyển xương cốt thì ngay tòa thành này ta chẳng muốn làm gì nó.
- Đây không phải là lời một tướng quân nên nói.
Lưu Phương thở dài, rồi buồn bã về lều.
Khi quân sĩ chạy rồi, trong cổng thành lại chạy ra vô số phụ nữ trẻ nhỏ tay sách nách mang, bọn họ còn dũng cảm hơn quân sĩ, dìu đỡ nhau đi, chẳng thèm nhìn quân tốt Đại Đường.
Bất kể người lớn hay trẻ nhỏ, mặt đều đen xì, nước mắt chảy ra thành vệt dài, ôm nhau, gọi nhau, khóc lóc, dọc theo phương hướng thi thể kỵ binh Cao Ly tiến về phía trước, có người ngã xuống, người sau đỡ dậy, tiếp tục gian nan tiến bước. xem tại TruyenFull.vn
Vân Diệp ghé vào tấm lưng rộng rãi của Vân Diệp, trơ trơ nhìn người dân đi qua trước mắt, từ đầu tới cuối không nói gì, không nghe thấy Vân Diệp hạ lệnh công kích, dù là quân sĩ máu lạnh nhất cũng thở phào, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Không còn người từ trong thành đi ra nữa, quân sĩ lớn gan thò đầu nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì cả, bên ngoài mặt trời chan hòa, bên trong khói đen cuồn cuộn như địa ngục.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, Vân Diệp chỉ phất tay, đem toàn bộ binh tốt đi về phía thủy sư, đi một đoạn, Vân Diệp thấy có xương bỏ sót trên mặt đất, nhảy xuống nhặt lên, cho vào ống cung, dọc đường xương cốt tán loạn rất nhiều, Vân Diệp nhặt từng cái, ôm không xuể nữa đưa cho Lưu Tiến Bảo, cứ như thế, chẳng giống đang nhặt xương, giống nông phu cần cù nhặt bông lùa trong ruộng.
- Đại soái, số xe ném đá, xe công thành còn lại của chúng ta thì xử trí ra sao?
Một giáo úy vội vàng tới hỏi:
- Đốt đi, đốt hết, sau khi đốt xong lập tức đuổi theo đội ngũ, chúng ta về nhà.
Đội ngũ vốn trầm mặc nghe đại soái nói câu này tức thì hoan hô, thì ra mình đánh trận xong rồi, theo Vân Diệp nhặt xương, nhặt được một mẩu xương coi như thu hoạch không tệ, nhặt được xương cánh tay sẽ được người khác khen ngợi, nếu nhặt được đầu lâu, thì còn mừng hơn bắt được vàng.
Lúc này chẳng ai thấy xương cốt bẩn thỉu, cũng chẳng thấy trên đó có oan hồn gì, những người đó đều là đồng bào của mình cả.
Khi Vân Diệp quay đầu lại, tòa kinh quan hôm trước còn đứng sừng sững ở đó, nay đã biến mất tăm tích, thay vào đó là một tấm bia đá cực lớn, tấm bía đo vốn khắc lai lịch của ta kinh quan, hiện trên đó chỉ còn tám chữ lớn " Vân Diệp đại thành Đại Vương tại đây", chữ đỏ như máu.
Số Vân Diệp cực tốt, không ngờ nhặt được một đoạn xương ở bên sông, đoạn xương này được nước sông rửa sạch sẽ, lấy khăn tay lau nước đi, cho vào túi, kéo cương, Vường Tài khoan khoái hi vang, dẫm trên bờ cát xốp chạy như điên.
Vô Thiệt nhìn Vân Diệp nói:
- Đứa bé này không tệ, dù không thể làm được tướng quân, y cũng thành người tốt, vì sao chúng nhất định ép y lên ngựa cầm quân, xuống ngựa quản dân? Ai nói giết người nhiều mới là tướng quân giỏi? Ông xem thời gian qua y biến thành thứ gì? Cả vượng tài cũng không vui.
- Lão phu cố chấp rồi, luôn muốn đem bản lĩnh của mình dạy hết cho y trước khi chết, giờ xem ra thừa thãi, thôi vậy, sống vui vẻ cả đời cũng là lựa chọn không tệ, mong ra Phong Nhi của ta cũng có thể sống trăm năm không bệnh không tai giống y.
****
Sự kiện quân Đường phá kinh quan này là có thật trong lịch sử.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 637: Nhặt xương
9.9/10 từ 42 lượt.