Đường Chuyên
Chương 393: Là Người Đều Muốn Ngao Ưng
Đậu Yến Sơn chắp hai tay sau lưng, nghênh đón cơn gió ác liệt trong lũng sông, tóc bị gió thổi bay, cũng có thêm vài phần xuất trần.
Sinh tồn là người thầy tốt nhất, gian khổ hai năm nay đã làm cho Đậu Yến Sơn triệt để trưởng thành hơn, một kích không trúng, chạy xa thiên lý. Lần này ở kinh thành trong lúc vô ý bắt được Vân Diệp, hắn lập tức bỏ qua kế hoạch ban đầu, một khắc cũng không ở lại Nam Chiếu, bởi vì hắn cho rằng, mục tiêu của mình đã đạt được.
Từ mối hận thiết cốt lúc đầu, đến từ từ bình tĩnh sau đó, hắn biết rõ bản thân cần cái gì, Vân Diệp mang danh tài thần, đây là điều hắn yêu cầu nhất.
Tài sản của Đậu gia đã bị triều đình tịch thu hết, còn lại một số tộc nhân không bị liên lụy cũng đã bám lấy Đậu Trung, vài lần tiếp xúc, ngoại trừ dành cho một ít trợ giúp thì không được gì khác, có mấy lần nếu như không phải Đậu Yến Sơn sớm phát hiện không ổn, đã an bài đường lui thì đã bị tộc nhân của mình bắt lại đưa đến trước mặt Lý Nhị tranh công rồi.
Hôm nay nhìn thác nước hùng dũng, hùng tâm tráng chí chợt sinh ra, chỉ cần thu phục Vân Diệp, Đậu gia nhất định sẽ đặt chân được nơi Nam Chiếu hỗn loạn.
Dọc theo đường đi bị chết vài người một cách khó hiểu, hắn biết rõ đây là Vân Diệp gây ra, mặc dù hắn không rõ Vân Diệp làm sao làm được, nhưng biết nhất định là Vân Diệp làm.
Chết vài người cũng không tính đại sự gì, hiện tại Đậu Yến Sơn không thiếu nhất chính là người, thế giới này cũng không phải mọi người đều do Lý gia thống trị, hắn có vô số đồng minh.
Nếu như Vân Diệp ngay cả bất tri bất giác giết chết vài người cũng không làm được, điều đó mới khiến Đậu Yến Sơn cảm thấy thất vọng.
Cừu hận có thể đặt ở một bên, việc này không thành vấn đề, nếu như Vân Diệp thật tình dựa vào, đồng mưu đại nghiệp, hai người trở thành bạn tri kỉ cũng không phải không có khả năng.
Có thể chỉ có địch nhân là người lý giải ngươi nhất trên thế giới này, Vân Diệp tâm vô chí lớn, nhưng tài hoa hơn người, người sở hữu tính cách kỳ quái như vậy chỉ có một người này. Đậu Yến Sơn bức thiết hy vọng Vân Diệp có thể gia nhập vào trận doanh của mình, hắn gọi quá trình này là ngao ưng.
Khi hắn còn nhỏ từng nuôi một con chim ưng, là quà sinh nhật tổ phụ tặng hắn lúc 10 tuổi, đó là một con chim ưng nhỏ sắp trưởng thành, tổ phụ nói cho hắn, trừ phi hắn hàng phục chim ưng, con chim ưng này mới là của hắn, bằng không, hắn sẽ giết chết chim ưng.
Đậu Yến Sơn dùng thời gian hai tháng mới hàng phục con chim ưng này, mặc dù tay và vai của hắn vô số lần bị con chim ưng này cào bị thương, mắt cũng thiếu chút nữa bị mổ mù, nhưng khi hắn mang theo chim ưng lần đầu tiên đi ra ngoài săn thú, nghe chim ưng kêu vang dội, nhìn nó giương cánh trên bầu trời, nhìn nó như tiễn lao về phía con mồi, hắn kích động đến nỗi rơi lệ đầy mặt.
Ở trong mắt hắn, Vân Diệp chính là con chim ưng mới của hắn.
Nếu như Lý Nhị biết tâm tư của Đậu Yến Sơn nhất định sẽ cười phá lên. Vân Diệp không phải là chim ưng gì hết, y chính là một hạt đậu đồng nấu không chín, chưng không nhừ, đập không vỡ, đây là lí do thoái thác văn nhã chút, nếu như cứ bắt Lý Nhị nói ra một từ hình dung khác, chắc hẳn lưu manh là một từ ngữ thỏa đáng.
Trưởng tôn đã buông tha giáo dục Vân Diệp, ở chung với y lâu, nàng phát hiện bản thân chỉ có dùng thủ doạn càng thêm vô sỉ, càng thêm đê tiện mới có thể chế trụ Vân Diệp, đây là một điểm trưởng tôn vẫn vướng mắc, sự dịu dàng hiền thục của mình đã bị hủy bởi Vân Diệp.
Hiện tại Lý Tịnh cũng bắt đầu một vòng điều giáo mới, mặc dù chiến tích lớn lao, nhưng phát hiện bản thân và Vân Diệp đã càng ngày càng xa, điều giáo sắp thành địch nhân rồi.
Đậu Yến Sơn đối mặt thác nước cảm xúc dâng trào, không kềm chế được, bọn thuộc hạ của hắn nhìn tư thế hào hùng của công tử mà khâm phục không ngớt. Vân Diệp thì đã cởi giày từ lâu, đứng chỗ nước cạn rửa chân, còn dắt Vượng Tài xuống, lấy tay múc nước rửa vết mồ hôi trên mình nó.
Đến thác nước Hoàng Quả Thụ thì ý nghĩa bản thân đã đến Quý Châu An Thuận tại hậu thế, nơi đó có một dòng sông, hình như có thể thông đến Châu Giang, nếu như xuôi dòng xuống sẽ nhìn thấy Lý An Lan, mình từng đáp ứng Linh Đang sẽ đi thăm nàng, thuận tiện thăm con mình, có phải vẫn khỏe mạnh hay không.
Có chủ ý, tâm tình lập tức thoải mái hơn, hồi tưởng lại thời gian tới Hoàng Quả Thụ nhìn thác nước trước đây, ăn một chén cháo 50 đồng, lại nhìn Đậu Yến Sơn đang hứng gió nơi đó, hận cũ thêm thù mới.
Mẹ nó, nếu như lão tử có một ngày đắc thế, nhất định phải chắn cái thác nước chết tiệt này lại, cho nó chảy chỗ khác, không thể bởi vì bên cạnh có một thác nước mà một chén cháo ngươi đòi 50 đồng, lão tử muốn chặt đứt tài lộ của ngươi, cho ngươi cả đời trốn ở trong núi chồng bắp.
Đậu Yến Sơn phát điên xong, thoả mãn đi xuống tảng đá, phỏng chừng bị lạnh không nhẹ, người cũng run lên.
Đám người tiếp tục khởi hành, Đậu Yến Sơn đối với Vân Diệp đột nhiên tốt hơn nhiều, trả lại dao găm cho y, còn bổ sung lương thực cho Vân Diệp đầy đủ, Vượng Tài cũng không cần thồ túi lương thực nặng nề nữa.
Trái lại Đậu Yến Sơn tự mình xách một túi lương thực, thở hổn hển lên đường, ngoại trừ bị Vân Diệp khinh bỉ thì các tùy tùng mỗi người phấn chấn tinh thần, hận không thể tự mình khiêng hai túi.
Hiện tại Đậu Yến Sơn tuyệt không lo lắng Vân Diệp sẽ chạy trốn, dọc theo đường đi gặp qua vô số hổ báo sài lang, một người ở trong sơn lâm thế này sống không quá hai ngày, có một lần thậm chí Vân Diệp thấy một con gấu mèo đang truy sát một con báo, phẫn nộ dị thường, cũng dũng mãnh tuyệt luân. Bất kể như thế nào cũng không thể tin tưởng, đây là con vật trốn trong chuồng, sống bằng việc tạo niềm vui cho người khác.
Nhà của dã nhân Nam Chiếu đều nằm trong lũng sông, chỉ có ở đây mới có thể có một chút đất đai cho hộ trồng trọt, hiện tại đã có thể nhìn thấy có người đang bận rộn dưới ruộng.
Rất đơn giản, lấy gậy đâm một cái lỗ trên mặt đất, sau đó bỏ vào mấy hạt thóc, lấy chân giẫm lên một lần là được. Vân Diệp xác định họ đang trồng lúa, không phải đang trồng bắp.
Ông trời, trồng lúa không phải là nên cấy mạ sao? Chưa thấy qua rắc hạt giống, chỉ thấy qua cấy mạ, mẹ nó trồng như vậy cũng có thu hoạch?
- Buồn cười chứ hả Vân hầu, ngươi là chuyên gia làm ruộng, ngươi thấy qua trồng lúa như thế chưa?
Đậu Yến Sơn lau mồ hôi, thấy Vân Diệp giật mình liền dừng lại bắt chuyện với Vân Diệp.
- Lão Đậu, trồng lúa như vậy sẽ có thu hoạch chứ?
Tiếp tục nhìn mấy bà thắt lưng quấn da thú, để lộ đôi vú khô quắt.
Đậu Yến Sơn rất hưởng thụ cách xưng hô lão Đậu này, đương nhiên, chỉ giới hạn Vân Diệp có thể gọi hắn như vậy, khắp Nam Chiếu chỉ mình Vân Diệp có thân phận tương đương với hắn.
- Trồng một hồ lô thu hai gáo mà thôi, mỗi năm đều có người chết đói, lương thực căn bản không đủ ăn, ta vì sao không để ý thể diện bắt chẹt ngươi 500 lượng vàng, chính là vì không có lương thực, mùa đông năm ngoái ta thiếu chút nữa chết đói, có biết hay không, ta trở về Hán giới, chuyện thứ nhất chính là đến tiệm cơm gọi một mâm thịt để ăn, ăn đủ một canh giờ, no khiến ta cả đêm không ngủ được.
Đường Chuyên
Sinh tồn là người thầy tốt nhất, gian khổ hai năm nay đã làm cho Đậu Yến Sơn triệt để trưởng thành hơn, một kích không trúng, chạy xa thiên lý. Lần này ở kinh thành trong lúc vô ý bắt được Vân Diệp, hắn lập tức bỏ qua kế hoạch ban đầu, một khắc cũng không ở lại Nam Chiếu, bởi vì hắn cho rằng, mục tiêu của mình đã đạt được.
Từ mối hận thiết cốt lúc đầu, đến từ từ bình tĩnh sau đó, hắn biết rõ bản thân cần cái gì, Vân Diệp mang danh tài thần, đây là điều hắn yêu cầu nhất.
Tài sản của Đậu gia đã bị triều đình tịch thu hết, còn lại một số tộc nhân không bị liên lụy cũng đã bám lấy Đậu Trung, vài lần tiếp xúc, ngoại trừ dành cho một ít trợ giúp thì không được gì khác, có mấy lần nếu như không phải Đậu Yến Sơn sớm phát hiện không ổn, đã an bài đường lui thì đã bị tộc nhân của mình bắt lại đưa đến trước mặt Lý Nhị tranh công rồi.
Hôm nay nhìn thác nước hùng dũng, hùng tâm tráng chí chợt sinh ra, chỉ cần thu phục Vân Diệp, Đậu gia nhất định sẽ đặt chân được nơi Nam Chiếu hỗn loạn.
Dọc theo đường đi bị chết vài người một cách khó hiểu, hắn biết rõ đây là Vân Diệp gây ra, mặc dù hắn không rõ Vân Diệp làm sao làm được, nhưng biết nhất định là Vân Diệp làm.
Chết vài người cũng không tính đại sự gì, hiện tại Đậu Yến Sơn không thiếu nhất chính là người, thế giới này cũng không phải mọi người đều do Lý gia thống trị, hắn có vô số đồng minh.
Nếu như Vân Diệp ngay cả bất tri bất giác giết chết vài người cũng không làm được, điều đó mới khiến Đậu Yến Sơn cảm thấy thất vọng.
Cừu hận có thể đặt ở một bên, việc này không thành vấn đề, nếu như Vân Diệp thật tình dựa vào, đồng mưu đại nghiệp, hai người trở thành bạn tri kỉ cũng không phải không có khả năng.
Có thể chỉ có địch nhân là người lý giải ngươi nhất trên thế giới này, Vân Diệp tâm vô chí lớn, nhưng tài hoa hơn người, người sở hữu tính cách kỳ quái như vậy chỉ có một người này. Đậu Yến Sơn bức thiết hy vọng Vân Diệp có thể gia nhập vào trận doanh của mình, hắn gọi quá trình này là ngao ưng.
Khi hắn còn nhỏ từng nuôi một con chim ưng, là quà sinh nhật tổ phụ tặng hắn lúc 10 tuổi, đó là một con chim ưng nhỏ sắp trưởng thành, tổ phụ nói cho hắn, trừ phi hắn hàng phục chim ưng, con chim ưng này mới là của hắn, bằng không, hắn sẽ giết chết chim ưng.
Đậu Yến Sơn dùng thời gian hai tháng mới hàng phục con chim ưng này, mặc dù tay và vai của hắn vô số lần bị con chim ưng này cào bị thương, mắt cũng thiếu chút nữa bị mổ mù, nhưng khi hắn mang theo chim ưng lần đầu tiên đi ra ngoài săn thú, nghe chim ưng kêu vang dội, nhìn nó giương cánh trên bầu trời, nhìn nó như tiễn lao về phía con mồi, hắn kích động đến nỗi rơi lệ đầy mặt.
Ở trong mắt hắn, Vân Diệp chính là con chim ưng mới của hắn.
Nếu như Lý Nhị biết tâm tư của Đậu Yến Sơn nhất định sẽ cười phá lên. Vân Diệp không phải là chim ưng gì hết, y chính là một hạt đậu đồng nấu không chín, chưng không nhừ, đập không vỡ, đây là lí do thoái thác văn nhã chút, nếu như cứ bắt Lý Nhị nói ra một từ hình dung khác, chắc hẳn lưu manh là một từ ngữ thỏa đáng.
Trưởng tôn đã buông tha giáo dục Vân Diệp, ở chung với y lâu, nàng phát hiện bản thân chỉ có dùng thủ doạn càng thêm vô sỉ, càng thêm đê tiện mới có thể chế trụ Vân Diệp, đây là một điểm trưởng tôn vẫn vướng mắc, sự dịu dàng hiền thục của mình đã bị hủy bởi Vân Diệp.
Hiện tại Lý Tịnh cũng bắt đầu một vòng điều giáo mới, mặc dù chiến tích lớn lao, nhưng phát hiện bản thân và Vân Diệp đã càng ngày càng xa, điều giáo sắp thành địch nhân rồi.
Đậu Yến Sơn đối mặt thác nước cảm xúc dâng trào, không kềm chế được, bọn thuộc hạ của hắn nhìn tư thế hào hùng của công tử mà khâm phục không ngớt. Vân Diệp thì đã cởi giày từ lâu, đứng chỗ nước cạn rửa chân, còn dắt Vượng Tài xuống, lấy tay múc nước rửa vết mồ hôi trên mình nó.
Đến thác nước Hoàng Quả Thụ thì ý nghĩa bản thân đã đến Quý Châu An Thuận tại hậu thế, nơi đó có một dòng sông, hình như có thể thông đến Châu Giang, nếu như xuôi dòng xuống sẽ nhìn thấy Lý An Lan, mình từng đáp ứng Linh Đang sẽ đi thăm nàng, thuận tiện thăm con mình, có phải vẫn khỏe mạnh hay không.
Có chủ ý, tâm tình lập tức thoải mái hơn, hồi tưởng lại thời gian tới Hoàng Quả Thụ nhìn thác nước trước đây, ăn một chén cháo 50 đồng, lại nhìn Đậu Yến Sơn đang hứng gió nơi đó, hận cũ thêm thù mới.
Mẹ nó, nếu như lão tử có một ngày đắc thế, nhất định phải chắn cái thác nước chết tiệt này lại, cho nó chảy chỗ khác, không thể bởi vì bên cạnh có một thác nước mà một chén cháo ngươi đòi 50 đồng, lão tử muốn chặt đứt tài lộ của ngươi, cho ngươi cả đời trốn ở trong núi chồng bắp.
Đậu Yến Sơn phát điên xong, thoả mãn đi xuống tảng đá, phỏng chừng bị lạnh không nhẹ, người cũng run lên.
Đám người tiếp tục khởi hành, Đậu Yến Sơn đối với Vân Diệp đột nhiên tốt hơn nhiều, trả lại dao găm cho y, còn bổ sung lương thực cho Vân Diệp đầy đủ, Vượng Tài cũng không cần thồ túi lương thực nặng nề nữa.
Trái lại Đậu Yến Sơn tự mình xách một túi lương thực, thở hổn hển lên đường, ngoại trừ bị Vân Diệp khinh bỉ thì các tùy tùng mỗi người phấn chấn tinh thần, hận không thể tự mình khiêng hai túi.
Hiện tại Đậu Yến Sơn tuyệt không lo lắng Vân Diệp sẽ chạy trốn, dọc theo đường đi gặp qua vô số hổ báo sài lang, một người ở trong sơn lâm thế này sống không quá hai ngày, có một lần thậm chí Vân Diệp thấy một con gấu mèo đang truy sát một con báo, phẫn nộ dị thường, cũng dũng mãnh tuyệt luân. Bất kể như thế nào cũng không thể tin tưởng, đây là con vật trốn trong chuồng, sống bằng việc tạo niềm vui cho người khác.
Nhà của dã nhân Nam Chiếu đều nằm trong lũng sông, chỉ có ở đây mới có thể có một chút đất đai cho hộ trồng trọt, hiện tại đã có thể nhìn thấy có người đang bận rộn dưới ruộng.
Rất đơn giản, lấy gậy đâm một cái lỗ trên mặt đất, sau đó bỏ vào mấy hạt thóc, lấy chân giẫm lên một lần là được. Vân Diệp xác định họ đang trồng lúa, không phải đang trồng bắp.
Ông trời, trồng lúa không phải là nên cấy mạ sao? Chưa thấy qua rắc hạt giống, chỉ thấy qua cấy mạ, mẹ nó trồng như vậy cũng có thu hoạch?
- Buồn cười chứ hả Vân hầu, ngươi là chuyên gia làm ruộng, ngươi thấy qua trồng lúa như thế chưa?
Đậu Yến Sơn lau mồ hôi, thấy Vân Diệp giật mình liền dừng lại bắt chuyện với Vân Diệp.
- Lão Đậu, trồng lúa như vậy sẽ có thu hoạch chứ?
Tiếp tục nhìn mấy bà thắt lưng quấn da thú, để lộ đôi vú khô quắt.
Đậu Yến Sơn rất hưởng thụ cách xưng hô lão Đậu này, đương nhiên, chỉ giới hạn Vân Diệp có thể gọi hắn như vậy, khắp Nam Chiếu chỉ mình Vân Diệp có thân phận tương đương với hắn.
- Trồng một hồ lô thu hai gáo mà thôi, mỗi năm đều có người chết đói, lương thực căn bản không đủ ăn, ta vì sao không để ý thể diện bắt chẹt ngươi 500 lượng vàng, chính là vì không có lương thực, mùa đông năm ngoái ta thiếu chút nữa chết đói, có biết hay không, ta trở về Hán giới, chuyện thứ nhất chính là đến tiệm cơm gọi một mâm thịt để ăn, ăn đủ một canh giờ, no khiến ta cả đêm không ngủ được.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 393: Là Người Đều Muốn Ngao Ưng
9.9/10 từ 42 lượt.