Đường Chuyên
Chương 212: Lý Khác tồi tàn
Hiện thực so với truyền thuyết tàn khốc hơn nhiều, cũng không thú vị. Không có người cánh dài, cũng không có nữ tử đánh búa tạo tia chớp. Lý Thái tưởng tượng đến lúc đó, kỳ lân được đưa đến không phải là heo béo toàn thân dính đầy kim phiến thì thứ sử Sở Châu đã phải dụng tâm rồi.
Hắn vội vàng trách cứ, nghe nói Vân Diệp đã đến quan nội, không tới vài ngày sẽ trở lại, nếu như để y biết chuyện này, không biết y sẽ lại nghĩ ra chủ ý gì nữa.
Vì danh dự bản thân, Lý Thái phúc đáp lại tấu chương của thứ sử Sở Châu bốn chữ thật to: Chỉ toàn nói bậy.
Tấu chương trên án kỷ hình như càng phê duyệt, Bí thư lang Cố Dận lại đưa tới càng nhiều. Thấy Bí thư lang cười tủm tỉm, Lý Thái có xung động muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Bọn họ chính là cái dạng này, vừa thấy Lý Thái bắt đầu làm việc thì cực độ hưng phấn, hình như bọn họ cảm thấy vinh hoa phú quý có thể đạt được dễ như trở bàn tay.
- Ngày 10 tháng 2, có người Hồ mang theo Côn Lôn nô lên bờ, định giá trăm quan. Côn Lôn nô kia thân cao 9 xích, lực lớn như trâu, toàn thân ngăm đen, có vòng đồng xuyên vào mũi, rất là kỳ lạ. Đặc biệt dâng lên trên, làm thú vui cho Ngụy Vương cười.
Đây là tấu chương của thứ sử Dương Châu, quân quốc đại sự cần phải giao cho hoàng đế xử lý, đã đến hắn thì chỉ là việc lông gà vỏ tỏi. Một người da đen mà thôi, có cần phải bỏ 100 quan tiền mua sao? Nghe không hiểu tiếng người, viết không ra chữ người, ăn như lợn, làm như mèo, chỉ có thể làm đồ chơi. Cái nơi gọi là Phi Châu kia đều là người như thế, cứ trần truồng chơi trốn tìm với sư tử, bình thường còn làm mồi ngon cho sư tử, cá sấu... Đâu đáng giá 100 quan? Hỗn đản này rõ ràng muốn dùng công quỹ nịnh hót.
Váy mẫu hậu mặc cũng không dài, chân lưng đều lộ ra, chính là tiết kiệm một phần nhỏ vật liệu may mặc làm gương cho thiên hạ. Bọn người kia còn có nhân tính hay không? 100 quan có thể mua hơn 10 đầu trâu, hắn lập tức liền bắt thứ sử Dương Châu bổ sung 100 quan cho bản thân.
Gọi Bí thư lang Cố Dận, nói quyết định của mình cho hắn, bảo hắn nghĩ công văn trách cứ, không nghĩ tới Cố Dận lại ấp úng không chịu viết.
Lý Thái giận dữ đang muốn trách mắng, đã thấy Cố Dận chắp tay nói:
- Vương gia mang khó khăn của thiên hạ bách tính, hạ quan vạn phần kính phục. Chỉ là thứ sử Dương Châu Chu Đại là đại quan biên cương, việc này không thích hợp nhưng cũng là hảo tâm. Cái gọi là đưa tay không đánh người cười, Ngụy Vương sau này còn nhiều việc phải cần tới hắn, nên để cho hắn chút mặt mũi.
Cố Dận là nhân tài khó có được, có tài văn chương, Lý Thái hết sức thưởng thức. Vốn tưởng rằng hắn xuất thân hàn môn sẽ không quen nhìn những chuyện xấu xa trên quan trường này, không ngờ lại nói một phen lý lẽ. Chẳng lẽ để có nhiều minh hữu, dù cho hắn là gian nịnh cũng phải làm bạn sao?
********** Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
14 tuổi, Lý Thái đang lựa chọn điều quan trọng nhất cho cuộc sống của mình. Cũng 14 tuổi, nhưng Lý Khác đang dò xét nhà của hắn. Một tòa tiểu lâu thấp thoáng trong thanh tùng thúy bách, có vẻ cực kỳ ưu nhã. Mái lợp ngói hồng, không có cảm giác âm u như trong hoàng cung. Điều này cũng phải, bởi một bên dùng gạch hồng xây thành, một bên lại dùng gạch xanh, cho nên đương nhiên là khác.
Mọi người ai cũng có mới nới cũ, lâu số 1 bị thái thượng hoàng Lý Uyên chiếm rồi, còn chưa cho một đồng tiền, một câu nói. Vân Diệp tiểu tử còn thiếu lão phu vàng không trả, còn dám đòi lão phu tiền thuê nhà? Vân Diệp đã sớm nói cho Lý Khác, nhà bọn họ ai cũng có thể cho, chỉ cần trả tiền, nếu không có sẽ đòi Lý Khác.
Lý Khác sầu sắp chết, Vân Diệp chẳng bao lâu nữa sẽ về. Tiền thuê nhà chỉ đòi được 6 thành, các tiên sinh của thư viện thì không tính, nhà này vốn cấp cho bọn lão. Lý Cương lão tiên sinh ở đến tháng thứ 2 thì kéo cả nhà từ kinh thành đến thư viện lâu số 10, đó là tòa lâu phòng đẹp nhất, trong phòng ốp đầy gạch men sứ, nền nhà lát gỗ, sơn quét 6 lần, cửa sổ chạm trổ trang nhã, trên nóc lưu ly điếu đăng, trời vừa tối mà thắp lên thì cả nhà rực rỡ, khói dầu còn không quẩn trong nhà. Công Thâu gia nghĩ ra một cách rất hay, làm thêm một ống khói nhỏ để khói dàu bị hút toàn bộ ra ngoài. Đồ đạc lại vô cùng đơn giản, hẳn là không phải chuẩn bị cho chủ nhân dùng, mà là để chủ nhân đổi lại. Nhưng dù là ai thì khi nhìn gian nhà tốt như vậy, lại thấy đồ đạc đơn giản thì ắt sẽ không chút do dự mà đổi lại. Nếu dùng những đồ đạc có sẵn thì không phải trả tiền, nhưng nếu muốn đổi lấy thứ khác thì phải chồng tiền ra mới được.
Có thương nhân đăng môn cười tủm tỉm, cầm một chồng tranh ảnh cho chủ nhân lựa chọn. Nếu như còn lo lắng, còn có hình mẫu làm riêng để chủ nhân tham quan. Ghế mềm lông dê dày một tấc, ghế, đôn đóng bằng gỗ quý, thảm chuyển từ Tây Vực, án kỷ hình dạng kỳ lạ, giường gỗ hoa văn tỉ mỉ cũng chuẩn bị tốt.
Nhà này ai xem chẳng đỏ mắt, cả nhà Lý Cương lão tiên sinh lao vào trang trí tân gia. Khi lão tiên sinh đắc ý nằm trên ghế mềm ngắm sơn cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhảy dựng lên quát to một tiếng:
- Bị lừa.
Lão thê đang ngồi trước lò sưởi thêu hoa cả kinh, thiếu chút nữa vật ngửa tại chỗ, liền liên mồm oán giận:
- Già rồi, già rồi mà không có hình dáng lão nhân gì, xúc động như thanh niên vậy.
Liền bị Lý Cương quạc cho một trận:
- Đàn bà thì biết quái gì. Tòa lâu này chẳng qua chỉ khoảng 300 quan, nhưng lão phu lại tốn đến 700 quan mua đồ đạc. Vân Diệp tiểu tử này không có lợi nhuận gấp đôi sao chịu làm? Nói cách khác y mang tiền lâu, tiền đồ đạc này ra buôn bán lại, nói không chừng còn có thặng dư, còn khiến lão phu cảm thấy y vì thư viện mà để cho giá gốc, những thứ này vốn phải thuộc về lão phu mới đúng. Lừa lấy tiền lão phu, còn khiến lão phu cảm kích y, tên tiểu hỗn đản trời đánh này! Thương thay của cải lão phu tích trữ bao năm, lại rơi vào miệng hổ.
- Được rồi, được rồi. Đợi đến lúc Vân hầu về ông giáo huấn nó là được. Nó còn nhỏ nên cho cơ hội sửa đổi.
Xây nhà cạnh thác nước là chủ ý của Lý Khác, đất dưới chân núi quả thật không đủ, vật tư lại còn rất nhiều, cho nên hắn tự chủ trương dựng bên thác nước một tòa lâu.
Đứng ngoài nhà nghe tiếng nước chảy ầm ầm, Lý Khác tưởng như đầu hắn đang bị búa gõ, liệu có người nào lại thích nghe thứ âm thanh này cả ngày? Nghĩ đến Vân Diệp từng nói, nếu không bán được cho ai thì hắn sẽ phải lấy, đây là nguyên tắc. Lý Khác vừa nghĩ đến trong hai năm ở thư viện phải nghe thứ âm thanh này thì vô cùng đau đớn. Thừa dịp có sứ giả đi thảo nguyên liền mang ưu tư này nói cho Vân Diệp, mong y cho ý kiến.
Rất nhanh đã có tin phúc đáp, người mang tin tức từ thảo nguyên đến Trường An liên miên không dứt. Trong thư Vân Diệp nói cho hắn, cái này chẳng qua chỉ là cách nói mà thôi. Lý Khác phải nói với mọi người "Thính bộc các" cạnh thác nước là tòa lâ duy nhất trong cả quần thể. Nơi này có núi xa, cây gần, lại có thác nước tuyệt đẹp. Sớm có thể ngắm mặt trời mọc, đêm có thể nghe minh tuyền, quả là độc nhất vô nhị, thế gian ít có, bỏ qua lần này thì chẳng còn cơ hội, xung quanh Trường An cũng không còn chỗ nào thế này nữa. Vừa mở cửa đã thấy nước tung trắng xóa, có thể cảm nhận được vẻ tráng lệ ngay gần, cái gọi là nhân giả vui sơn, trí giả vui thủy chính là như vậy. Tòa lâu này có thể bán cho nhân sĩ nhân trí song toàn, hắn còn chưa đến lượt, còn yêu cầu tăng giá lên gấp đôi.
Thấy được hồi âm của Vân Diệp, Lý Khác cảm giác giá trị bản thân sụp đổ, đầu váng mắt hoa. Lẽ nào phu tử lão nhân gia dạy hắn sai cả rồi? Điều đó không thể nào! Hắn trong lòng không ngừng tự động viên, hy vọng đừng vì chuyện này mà đánh nhân sinh quan của mình.
Kết quả trong phòng đấu giá, tất cả các tòa lâu khác đều giao dịch hoàn thành, chỉ có "Thính bộc các" này lại tranh đoạt gay cấn, vô số người tự xưng nhân trí song toàn tranh nhau muốn giành lấy tòa lâu này, thi nhau ra giá, vô cùng kịch liệt. Có Lý gia vương gia, có các lộ quốc công. Các Hầu gia nho nhỏ đều bị đuổi chạy, Hầu gia nho nhỏ cũng xứng nhân trí song toàn? Về phần phú thương trong thành Trường An đến mở miệng cũng không dám, cuối cùng tòa lâu này lại bị Uất Trì lão ngốc dùng nắm đấm đoạt từ tay Lý Hiếu Cung, lúc này giá nhà so với Lý Khác nghĩ đã cao hơn gấp chục lần.
Thấy được kết quả, Lý Khác mới biết lợi hại. Hai tay cố bám lấy lan can mới giữ cho thân hình không ngã, phu tử, lão nhân gia thực sự sai rồi! Bọn họ đều là một đám người điên, chỉ là cách nói mà giá trị 3000 quan? 3000 quan ở trong thành Trường An cũng có thể mua được một tòa hào trạch chứ chẳng ít.
Hắn quyết định đi tìm phụ hoàng không gì làm không được để hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
- Nếu như ngươi không nói rõ, sợ rằng phụ hoàng cũng muốn tòa lâu đó.
Đây là câu đầu tiên Lý Nhị bệ hạ thốt ra sau khi nghe Lý Khác kể lại. Lý Khác nghe vậy cũng ngồi không yên được nữa, suýt nữa té xuống đất.
- "Nơi này có núi xa, cây gần, lại có thác nước tuyệt đẹp. Sớm có thể ngắm mặt trời mọc, đêm có thể nghe minh tuyền..." Nếu như không nghĩ lại cẩn thận mà chỉ nghe lời dụ dỗ, người bình thường sẽ không thể tưởng nổi tiếng thác nước to đến mức nào. Huống chi tên tiểu tử này còn mang danh ra để bán, có kết quả như vậy cũng không lạ.
- Thế nhưng phu tử nói...
- Lúc này đừng nói tới phu tử, phu tử thuộc về quân tử, không thuộc về hoàng gia, cũng không thuộc về thương nhân, cho nên cũng không như Vân Diệp. Y mang một việc thật lớn như vậy giao cho ngươi, ngươi còn không lĩnh hội ý đồ trong đó sao? Với tư cách tiên sinh, Vân Diệp quả thật hợp cách. Nếu với tư cách thần tử, Vân Diệp rất cung kính đào tạo ngươi thành tài, trẫm tin rằng tiền tài qua tay ngươi lần này cũng phải trên 3 vạn quan. Nên nhớ phụ hoàng cũng không có nhiều tiền như vậy mà tùy tiện giao cho ngươi. Vân Diệp không tìm người khác mà lại tìm choai choai như ngươi, chính là muốn đào tạo ngươi tương lai trở thành người chưởng quản tiền tài. Y phát hiện ở phương diện này ngươi có thiên phú, hai là muốn nói cho trẫm y chỉ đơn thuần kiếm tiền, để phụ giúp chi phí cho thư viện, bày tất cả ra trước mặt trẫm, không chỉ rõ ràng, mà còn cho thấy y quang minh lỗi lạc, hiểu không? Lần này y trở về phụ hoàng cũng không đá y đi nữa, trên dưới cả triều không còn ai dám khinh thường y. Từ đó Lam Điền hầu sẽ chân chính trở thành quý tộc nhất đẳng Đại Đường.
Lý Nhị nói đến đây không giấu được vẻ tiếc nuối, nếu như tiểu tử này là con trai của hắn, thì Đại Đường thịnh thế trăm năm cũng có thể.
Lý Khác do dự nửa ngày mói nói với Lý Nhị:
- Phụ hoàng, Vân hầu làm những tòa lâu này, qua tay hài nhi đã hơn 7 vạn quan. Tòa lâu của hài nhi dùng chưa tới 2 vạn quan, trong đó cấp miễn phí cho thư viện 42 tòa, còn lại 51 tòa mỗi tòa giá dựng lên không đến 400 quan, đó là còn tính thừa vật liệu. Nếu như trừ đi thì chi phí mỗi tòa không đến 300 quan. Mà nhà còn chưa xây xong đã có người đến đặt vạn quan, cho nên tất cả chỉ tốn 1 vạn 8000 quan. 52 tòa lâu, rẻ nhất cũng bán được 1000 quan, riêng "Thính bộc các" kia còn bán được 4000 quan, cho nên trong tay hài nhi hiện tại có 7 vạn quan, còn chưa kể 2 vạn quan chưa thu hồi.
Ly trà Lý Nhị run lên một chút, nước trà trong ly cũng tràn ra. Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Vân Diệp chỉ xây vài căn nhà ở núi hoang mà lại kiếm được tiền lời như vậy. Toàn bộ phú thuế một năm của Dương Châu chẳng qua cũng chỉ 10 vạn quan, mà đây đã là thành thị giàu có hiếm thấy rồi.
Chỉ tiếc tiền này chẳng có chút quan hệ nào với hắn, vừa mới chiến tranh xong, quốc khố rỗng tuếch khiến hắn thèm rỏ dãi.
- Tất cả đã đóng thuế chưa?
Đây là việc duy nhất Lý Nhị có thể hỏi.
- Đã nộp rồi, mỗi một giao dịch thành công, việc đầu tiên hài nhi làm chính là thu thuế. Thuế lại huyện Trường An vẫn theo hài nhi, Vân hầu từng nói với hài nhi, giao dịch hoàn thành thì đầu tiên là nộp thuế, bằng không sẽ mất đi bản ý kiếm tiền.
- Bản ý kiếm tiền? Là cái quái gì?
Lý Nhị không rõ là gì, không biết vì sao Vân Diệp lại quan trọng việc nộp thuế như vậy. Môn phiệt Trường An có kẻ nào mà không nghĩ trăm phương nghìn kế trốn thuế, chỉ có Vân Diệp lại coi việc này là việc căn bản phải làm.
- Phụ hoàng, hài nhi cũng không rõ ý nghĩ trong đó. Chỉ là nghe Vân hầu nói đợi đến ngày phụ hoàng bắt đầu nộp thuế, thì y mới nói nguyên nhân cho hài nhi, nói lúc này vô ích.
- Tiểu tử này giờ đi đến đâu rồi?
Lý Nhị lập tức hỏi thị vệ đứng phía sau.
**********
Vân trang dưới Ngọc Sơn cứ cách 10 ngày lại vô cùng náo nhiệt, trong phương viên hơn 10 dặm mọi người đều tập hợp lại. Vân gia vào ngày đầu tiên của mỗi tuần cũng sẽ chấp thuận người ngoài đến Vân gia thôn trang giao dịch. Đường đất trong trang sớm đã được đường xi-măng thay thế. Để thuận tiện cho hương dân bày quán, Vân gia ý đặc biệt làm đường rất rộng.
Trận mưa nhỏ đầu xuân lất phất như tơ, như sương, không nhanh không chậm. Mưa nhỏ không thể ngăn hương dân giao dịch náo nhiệt. Ngoại trừ trước cửa Vân phủ không bày hàng quán, còn lại kín đường đều có hàng quán của hương dân. Có hương dân bán thịt, có bán vải, củ cải, bánh, đồ trang sức. Có hương dân dắt lừa thồ hàng tới bán, có người dắ dê, gà, trứng...
Ngó sen hiện không còn đắt hàng, hiện tại thứ đắt hàng chính là trang sức giảm giá bày trong mấy sạp hàng trong thành Trường An. Nông hộ giản dị móc đồng tiền còn ấm hơi người đưa vào tay chưởng quỹ, chưởng quỹ mập mạp cười tủm tỉm cảm tạ, lấy ra một đồ trang sức nhỏ, cho vào trong túi vải rồi đưa cho nông hộ.
Nhìn đoàn người đông đúc, cảm nhận được độ ấm của đồng tiền trên tay, chưởng quỹ béo tự nghĩ không biết có nên mở một gian hàng ở Vân gia trang hay không, nông hộ ở đây đã mua được trang sức, thì cái khác tất cũng có người mua. Hơn nữa trên núi còn có hơn 10 hào môn, nhìn đối thủ bên cạnh cũng đang bận rộn, chưởng quỹ béo thầm hạ quyết tâm. Hắn nhìn mấy người bán trang sức rong được các đại cô nương, tiểu tức phụ vây kín thì trong lòng cao hứng, nếu hắn mở quầy tại chợ, những đại cô nương, tiểu tức phụ này chẳng phải sẽ là khách hàng của hắn sao?
Đồ tể tráng kiện quơ khảm đao trong tay, mạnh mẽ chém xương heo ra làm đôi. Lại dùng lá sen gói lại vứt vào giỏ trúc một nông phụ, xòe bàn tay còn đang vương máu heo nóng hướng nông phụ kêu to:
- 3 văn tiền, xương này nấu cháo cho tiểu tử là ngon nhất. Nhìn thân thể cường tráng này của ta chưa? Ngày nào ta cũng ăn cháo đó đó, đây chính là bí kỹ bất truyền của Tôn lão thần tiên đó.
- Ngươi đừng chém gió, chợ ở Vân trang mở mới được 4 tháng, Tôn lão thần tiên và Vân gia Hầu gia đều ở biên quan, Tôn lão thần tiên lấy đâu ra thời gian dạy ngươi?
Nói xong nông phụ lấy 3 văn tiền nhét vào tay đồ tể, cười mắng hắn nói khoác, khiến cho những người chờ mua thịt còn lại được một trận cười.
Đường Chuyên
Hắn vội vàng trách cứ, nghe nói Vân Diệp đã đến quan nội, không tới vài ngày sẽ trở lại, nếu như để y biết chuyện này, không biết y sẽ lại nghĩ ra chủ ý gì nữa.
Vì danh dự bản thân, Lý Thái phúc đáp lại tấu chương của thứ sử Sở Châu bốn chữ thật to: Chỉ toàn nói bậy.
Tấu chương trên án kỷ hình như càng phê duyệt, Bí thư lang Cố Dận lại đưa tới càng nhiều. Thấy Bí thư lang cười tủm tỉm, Lý Thái có xung động muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Bọn họ chính là cái dạng này, vừa thấy Lý Thái bắt đầu làm việc thì cực độ hưng phấn, hình như bọn họ cảm thấy vinh hoa phú quý có thể đạt được dễ như trở bàn tay.
- Ngày 10 tháng 2, có người Hồ mang theo Côn Lôn nô lên bờ, định giá trăm quan. Côn Lôn nô kia thân cao 9 xích, lực lớn như trâu, toàn thân ngăm đen, có vòng đồng xuyên vào mũi, rất là kỳ lạ. Đặc biệt dâng lên trên, làm thú vui cho Ngụy Vương cười.
Đây là tấu chương của thứ sử Dương Châu, quân quốc đại sự cần phải giao cho hoàng đế xử lý, đã đến hắn thì chỉ là việc lông gà vỏ tỏi. Một người da đen mà thôi, có cần phải bỏ 100 quan tiền mua sao? Nghe không hiểu tiếng người, viết không ra chữ người, ăn như lợn, làm như mèo, chỉ có thể làm đồ chơi. Cái nơi gọi là Phi Châu kia đều là người như thế, cứ trần truồng chơi trốn tìm với sư tử, bình thường còn làm mồi ngon cho sư tử, cá sấu... Đâu đáng giá 100 quan? Hỗn đản này rõ ràng muốn dùng công quỹ nịnh hót.
Váy mẫu hậu mặc cũng không dài, chân lưng đều lộ ra, chính là tiết kiệm một phần nhỏ vật liệu may mặc làm gương cho thiên hạ. Bọn người kia còn có nhân tính hay không? 100 quan có thể mua hơn 10 đầu trâu, hắn lập tức liền bắt thứ sử Dương Châu bổ sung 100 quan cho bản thân.
Gọi Bí thư lang Cố Dận, nói quyết định của mình cho hắn, bảo hắn nghĩ công văn trách cứ, không nghĩ tới Cố Dận lại ấp úng không chịu viết.
Lý Thái giận dữ đang muốn trách mắng, đã thấy Cố Dận chắp tay nói:
- Vương gia mang khó khăn của thiên hạ bách tính, hạ quan vạn phần kính phục. Chỉ là thứ sử Dương Châu Chu Đại là đại quan biên cương, việc này không thích hợp nhưng cũng là hảo tâm. Cái gọi là đưa tay không đánh người cười, Ngụy Vương sau này còn nhiều việc phải cần tới hắn, nên để cho hắn chút mặt mũi.
Cố Dận là nhân tài khó có được, có tài văn chương, Lý Thái hết sức thưởng thức. Vốn tưởng rằng hắn xuất thân hàn môn sẽ không quen nhìn những chuyện xấu xa trên quan trường này, không ngờ lại nói một phen lý lẽ. Chẳng lẽ để có nhiều minh hữu, dù cho hắn là gian nịnh cũng phải làm bạn sao?
********** Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
14 tuổi, Lý Thái đang lựa chọn điều quan trọng nhất cho cuộc sống của mình. Cũng 14 tuổi, nhưng Lý Khác đang dò xét nhà của hắn. Một tòa tiểu lâu thấp thoáng trong thanh tùng thúy bách, có vẻ cực kỳ ưu nhã. Mái lợp ngói hồng, không có cảm giác âm u như trong hoàng cung. Điều này cũng phải, bởi một bên dùng gạch hồng xây thành, một bên lại dùng gạch xanh, cho nên đương nhiên là khác.
Mọi người ai cũng có mới nới cũ, lâu số 1 bị thái thượng hoàng Lý Uyên chiếm rồi, còn chưa cho một đồng tiền, một câu nói. Vân Diệp tiểu tử còn thiếu lão phu vàng không trả, còn dám đòi lão phu tiền thuê nhà? Vân Diệp đã sớm nói cho Lý Khác, nhà bọn họ ai cũng có thể cho, chỉ cần trả tiền, nếu không có sẽ đòi Lý Khác.
Lý Khác sầu sắp chết, Vân Diệp chẳng bao lâu nữa sẽ về. Tiền thuê nhà chỉ đòi được 6 thành, các tiên sinh của thư viện thì không tính, nhà này vốn cấp cho bọn lão. Lý Cương lão tiên sinh ở đến tháng thứ 2 thì kéo cả nhà từ kinh thành đến thư viện lâu số 10, đó là tòa lâu phòng đẹp nhất, trong phòng ốp đầy gạch men sứ, nền nhà lát gỗ, sơn quét 6 lần, cửa sổ chạm trổ trang nhã, trên nóc lưu ly điếu đăng, trời vừa tối mà thắp lên thì cả nhà rực rỡ, khói dầu còn không quẩn trong nhà. Công Thâu gia nghĩ ra một cách rất hay, làm thêm một ống khói nhỏ để khói dàu bị hút toàn bộ ra ngoài. Đồ đạc lại vô cùng đơn giản, hẳn là không phải chuẩn bị cho chủ nhân dùng, mà là để chủ nhân đổi lại. Nhưng dù là ai thì khi nhìn gian nhà tốt như vậy, lại thấy đồ đạc đơn giản thì ắt sẽ không chút do dự mà đổi lại. Nếu dùng những đồ đạc có sẵn thì không phải trả tiền, nhưng nếu muốn đổi lấy thứ khác thì phải chồng tiền ra mới được.
Có thương nhân đăng môn cười tủm tỉm, cầm một chồng tranh ảnh cho chủ nhân lựa chọn. Nếu như còn lo lắng, còn có hình mẫu làm riêng để chủ nhân tham quan. Ghế mềm lông dê dày một tấc, ghế, đôn đóng bằng gỗ quý, thảm chuyển từ Tây Vực, án kỷ hình dạng kỳ lạ, giường gỗ hoa văn tỉ mỉ cũng chuẩn bị tốt.
Nhà này ai xem chẳng đỏ mắt, cả nhà Lý Cương lão tiên sinh lao vào trang trí tân gia. Khi lão tiên sinh đắc ý nằm trên ghế mềm ngắm sơn cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhảy dựng lên quát to một tiếng:
- Bị lừa.
Lão thê đang ngồi trước lò sưởi thêu hoa cả kinh, thiếu chút nữa vật ngửa tại chỗ, liền liên mồm oán giận:
- Già rồi, già rồi mà không có hình dáng lão nhân gì, xúc động như thanh niên vậy.
Liền bị Lý Cương quạc cho một trận:
- Đàn bà thì biết quái gì. Tòa lâu này chẳng qua chỉ khoảng 300 quan, nhưng lão phu lại tốn đến 700 quan mua đồ đạc. Vân Diệp tiểu tử này không có lợi nhuận gấp đôi sao chịu làm? Nói cách khác y mang tiền lâu, tiền đồ đạc này ra buôn bán lại, nói không chừng còn có thặng dư, còn khiến lão phu cảm thấy y vì thư viện mà để cho giá gốc, những thứ này vốn phải thuộc về lão phu mới đúng. Lừa lấy tiền lão phu, còn khiến lão phu cảm kích y, tên tiểu hỗn đản trời đánh này! Thương thay của cải lão phu tích trữ bao năm, lại rơi vào miệng hổ.
- Được rồi, được rồi. Đợi đến lúc Vân hầu về ông giáo huấn nó là được. Nó còn nhỏ nên cho cơ hội sửa đổi.
Xây nhà cạnh thác nước là chủ ý của Lý Khác, đất dưới chân núi quả thật không đủ, vật tư lại còn rất nhiều, cho nên hắn tự chủ trương dựng bên thác nước một tòa lâu.
Đứng ngoài nhà nghe tiếng nước chảy ầm ầm, Lý Khác tưởng như đầu hắn đang bị búa gõ, liệu có người nào lại thích nghe thứ âm thanh này cả ngày? Nghĩ đến Vân Diệp từng nói, nếu không bán được cho ai thì hắn sẽ phải lấy, đây là nguyên tắc. Lý Khác vừa nghĩ đến trong hai năm ở thư viện phải nghe thứ âm thanh này thì vô cùng đau đớn. Thừa dịp có sứ giả đi thảo nguyên liền mang ưu tư này nói cho Vân Diệp, mong y cho ý kiến.
Rất nhanh đã có tin phúc đáp, người mang tin tức từ thảo nguyên đến Trường An liên miên không dứt. Trong thư Vân Diệp nói cho hắn, cái này chẳng qua chỉ là cách nói mà thôi. Lý Khác phải nói với mọi người "Thính bộc các" cạnh thác nước là tòa lâ duy nhất trong cả quần thể. Nơi này có núi xa, cây gần, lại có thác nước tuyệt đẹp. Sớm có thể ngắm mặt trời mọc, đêm có thể nghe minh tuyền, quả là độc nhất vô nhị, thế gian ít có, bỏ qua lần này thì chẳng còn cơ hội, xung quanh Trường An cũng không còn chỗ nào thế này nữa. Vừa mở cửa đã thấy nước tung trắng xóa, có thể cảm nhận được vẻ tráng lệ ngay gần, cái gọi là nhân giả vui sơn, trí giả vui thủy chính là như vậy. Tòa lâu này có thể bán cho nhân sĩ nhân trí song toàn, hắn còn chưa đến lượt, còn yêu cầu tăng giá lên gấp đôi.
Thấy được hồi âm của Vân Diệp, Lý Khác cảm giác giá trị bản thân sụp đổ, đầu váng mắt hoa. Lẽ nào phu tử lão nhân gia dạy hắn sai cả rồi? Điều đó không thể nào! Hắn trong lòng không ngừng tự động viên, hy vọng đừng vì chuyện này mà đánh nhân sinh quan của mình.
Kết quả trong phòng đấu giá, tất cả các tòa lâu khác đều giao dịch hoàn thành, chỉ có "Thính bộc các" này lại tranh đoạt gay cấn, vô số người tự xưng nhân trí song toàn tranh nhau muốn giành lấy tòa lâu này, thi nhau ra giá, vô cùng kịch liệt. Có Lý gia vương gia, có các lộ quốc công. Các Hầu gia nho nhỏ đều bị đuổi chạy, Hầu gia nho nhỏ cũng xứng nhân trí song toàn? Về phần phú thương trong thành Trường An đến mở miệng cũng không dám, cuối cùng tòa lâu này lại bị Uất Trì lão ngốc dùng nắm đấm đoạt từ tay Lý Hiếu Cung, lúc này giá nhà so với Lý Khác nghĩ đã cao hơn gấp chục lần.
Thấy được kết quả, Lý Khác mới biết lợi hại. Hai tay cố bám lấy lan can mới giữ cho thân hình không ngã, phu tử, lão nhân gia thực sự sai rồi! Bọn họ đều là một đám người điên, chỉ là cách nói mà giá trị 3000 quan? 3000 quan ở trong thành Trường An cũng có thể mua được một tòa hào trạch chứ chẳng ít.
Hắn quyết định đi tìm phụ hoàng không gì làm không được để hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
- Nếu như ngươi không nói rõ, sợ rằng phụ hoàng cũng muốn tòa lâu đó.
Đây là câu đầu tiên Lý Nhị bệ hạ thốt ra sau khi nghe Lý Khác kể lại. Lý Khác nghe vậy cũng ngồi không yên được nữa, suýt nữa té xuống đất.
- "Nơi này có núi xa, cây gần, lại có thác nước tuyệt đẹp. Sớm có thể ngắm mặt trời mọc, đêm có thể nghe minh tuyền..." Nếu như không nghĩ lại cẩn thận mà chỉ nghe lời dụ dỗ, người bình thường sẽ không thể tưởng nổi tiếng thác nước to đến mức nào. Huống chi tên tiểu tử này còn mang danh ra để bán, có kết quả như vậy cũng không lạ.
- Thế nhưng phu tử nói...
- Lúc này đừng nói tới phu tử, phu tử thuộc về quân tử, không thuộc về hoàng gia, cũng không thuộc về thương nhân, cho nên cũng không như Vân Diệp. Y mang một việc thật lớn như vậy giao cho ngươi, ngươi còn không lĩnh hội ý đồ trong đó sao? Với tư cách tiên sinh, Vân Diệp quả thật hợp cách. Nếu với tư cách thần tử, Vân Diệp rất cung kính đào tạo ngươi thành tài, trẫm tin rằng tiền tài qua tay ngươi lần này cũng phải trên 3 vạn quan. Nên nhớ phụ hoàng cũng không có nhiều tiền như vậy mà tùy tiện giao cho ngươi. Vân Diệp không tìm người khác mà lại tìm choai choai như ngươi, chính là muốn đào tạo ngươi tương lai trở thành người chưởng quản tiền tài. Y phát hiện ở phương diện này ngươi có thiên phú, hai là muốn nói cho trẫm y chỉ đơn thuần kiếm tiền, để phụ giúp chi phí cho thư viện, bày tất cả ra trước mặt trẫm, không chỉ rõ ràng, mà còn cho thấy y quang minh lỗi lạc, hiểu không? Lần này y trở về phụ hoàng cũng không đá y đi nữa, trên dưới cả triều không còn ai dám khinh thường y. Từ đó Lam Điền hầu sẽ chân chính trở thành quý tộc nhất đẳng Đại Đường.
Lý Nhị nói đến đây không giấu được vẻ tiếc nuối, nếu như tiểu tử này là con trai của hắn, thì Đại Đường thịnh thế trăm năm cũng có thể.
Lý Khác do dự nửa ngày mói nói với Lý Nhị:
- Phụ hoàng, Vân hầu làm những tòa lâu này, qua tay hài nhi đã hơn 7 vạn quan. Tòa lâu của hài nhi dùng chưa tới 2 vạn quan, trong đó cấp miễn phí cho thư viện 42 tòa, còn lại 51 tòa mỗi tòa giá dựng lên không đến 400 quan, đó là còn tính thừa vật liệu. Nếu như trừ đi thì chi phí mỗi tòa không đến 300 quan. Mà nhà còn chưa xây xong đã có người đến đặt vạn quan, cho nên tất cả chỉ tốn 1 vạn 8000 quan. 52 tòa lâu, rẻ nhất cũng bán được 1000 quan, riêng "Thính bộc các" kia còn bán được 4000 quan, cho nên trong tay hài nhi hiện tại có 7 vạn quan, còn chưa kể 2 vạn quan chưa thu hồi.
Ly trà Lý Nhị run lên một chút, nước trà trong ly cũng tràn ra. Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Vân Diệp chỉ xây vài căn nhà ở núi hoang mà lại kiếm được tiền lời như vậy. Toàn bộ phú thuế một năm của Dương Châu chẳng qua cũng chỉ 10 vạn quan, mà đây đã là thành thị giàu có hiếm thấy rồi.
Chỉ tiếc tiền này chẳng có chút quan hệ nào với hắn, vừa mới chiến tranh xong, quốc khố rỗng tuếch khiến hắn thèm rỏ dãi.
- Tất cả đã đóng thuế chưa?
Đây là việc duy nhất Lý Nhị có thể hỏi.
- Đã nộp rồi, mỗi một giao dịch thành công, việc đầu tiên hài nhi làm chính là thu thuế. Thuế lại huyện Trường An vẫn theo hài nhi, Vân hầu từng nói với hài nhi, giao dịch hoàn thành thì đầu tiên là nộp thuế, bằng không sẽ mất đi bản ý kiếm tiền.
- Bản ý kiếm tiền? Là cái quái gì?
Lý Nhị không rõ là gì, không biết vì sao Vân Diệp lại quan trọng việc nộp thuế như vậy. Môn phiệt Trường An có kẻ nào mà không nghĩ trăm phương nghìn kế trốn thuế, chỉ có Vân Diệp lại coi việc này là việc căn bản phải làm.
- Phụ hoàng, hài nhi cũng không rõ ý nghĩ trong đó. Chỉ là nghe Vân hầu nói đợi đến ngày phụ hoàng bắt đầu nộp thuế, thì y mới nói nguyên nhân cho hài nhi, nói lúc này vô ích.
- Tiểu tử này giờ đi đến đâu rồi?
Lý Nhị lập tức hỏi thị vệ đứng phía sau.
**********
Vân trang dưới Ngọc Sơn cứ cách 10 ngày lại vô cùng náo nhiệt, trong phương viên hơn 10 dặm mọi người đều tập hợp lại. Vân gia vào ngày đầu tiên của mỗi tuần cũng sẽ chấp thuận người ngoài đến Vân gia thôn trang giao dịch. Đường đất trong trang sớm đã được đường xi-măng thay thế. Để thuận tiện cho hương dân bày quán, Vân gia ý đặc biệt làm đường rất rộng.
Trận mưa nhỏ đầu xuân lất phất như tơ, như sương, không nhanh không chậm. Mưa nhỏ không thể ngăn hương dân giao dịch náo nhiệt. Ngoại trừ trước cửa Vân phủ không bày hàng quán, còn lại kín đường đều có hàng quán của hương dân. Có hương dân bán thịt, có bán vải, củ cải, bánh, đồ trang sức. Có hương dân dắt lừa thồ hàng tới bán, có người dắ dê, gà, trứng...
Ngó sen hiện không còn đắt hàng, hiện tại thứ đắt hàng chính là trang sức giảm giá bày trong mấy sạp hàng trong thành Trường An. Nông hộ giản dị móc đồng tiền còn ấm hơi người đưa vào tay chưởng quỹ, chưởng quỹ mập mạp cười tủm tỉm cảm tạ, lấy ra một đồ trang sức nhỏ, cho vào trong túi vải rồi đưa cho nông hộ.
Nhìn đoàn người đông đúc, cảm nhận được độ ấm của đồng tiền trên tay, chưởng quỹ béo tự nghĩ không biết có nên mở một gian hàng ở Vân gia trang hay không, nông hộ ở đây đã mua được trang sức, thì cái khác tất cũng có người mua. Hơn nữa trên núi còn có hơn 10 hào môn, nhìn đối thủ bên cạnh cũng đang bận rộn, chưởng quỹ béo thầm hạ quyết tâm. Hắn nhìn mấy người bán trang sức rong được các đại cô nương, tiểu tức phụ vây kín thì trong lòng cao hứng, nếu hắn mở quầy tại chợ, những đại cô nương, tiểu tức phụ này chẳng phải sẽ là khách hàng của hắn sao?
Đồ tể tráng kiện quơ khảm đao trong tay, mạnh mẽ chém xương heo ra làm đôi. Lại dùng lá sen gói lại vứt vào giỏ trúc một nông phụ, xòe bàn tay còn đang vương máu heo nóng hướng nông phụ kêu to:
- 3 văn tiền, xương này nấu cháo cho tiểu tử là ngon nhất. Nhìn thân thể cường tráng này của ta chưa? Ngày nào ta cũng ăn cháo đó đó, đây chính là bí kỹ bất truyền của Tôn lão thần tiên đó.
- Ngươi đừng chém gió, chợ ở Vân trang mở mới được 4 tháng, Tôn lão thần tiên và Vân gia Hầu gia đều ở biên quan, Tôn lão thần tiên lấy đâu ra thời gian dạy ngươi?
Nói xong nông phụ lấy 3 văn tiền nhét vào tay đồ tể, cười mắng hắn nói khoác, khiến cho những người chờ mua thịt còn lại được một trận cười.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 212: Lý Khác tồi tàn
9.9/10 từ 42 lượt.