Đường Chuyên
Chương 208: Chuyện tiên chuyện quỷ
Cường đạo không chỉ có một mình Tôn Tư Mạc, Đường Kiệm cũng ôm một khối mã não lớn bỏ chạy. Hứa Kính Tông đối với đồ thủy tinh rất thích thú, ném cho Hà Thiệu mấy đống tiền rồi cầm một tách trà đuổi theo Đường Kiệm.
Lý đại tướng quân rốt cuộc cao hứng, ngắm nghía ngọc bội tổ truyền của Hà Thiệu gia trong tay, cùng đám phụ binh chúc mừng nhau đã phát tài.
Ngày hôm sau đoàn xe tiếp tục hành trình, thảo nguyên từ từ bỏ lại sau lưng, con đường phía trước cũng dần trở nên bé lại, cũng may phụ binh đã kiếm được khoản tiền lớn, dù sau lưng mỗi người khoác bao tiền nặng cũng không kêu một tiếng khổ. Gặp phải chỗ tứ luân xa không qua được, đều do các phụ binh hỗ trợ nâng bánh, Lý đại tướng quân còn chưa kịp xuống xe thì đám phụ binh này đã đẩy xe qua rồi.
Cẩu tử phát thệ phải lấy ba lão bà. Một người làm giầy cho hắn, một người nói chuyện với hắn, còn một người sinh con cho hắn. Về phần làm thế nào sinh con, hắn nói chỉ cần ngủ chung, còn ngủ thế nào để sinh con hắn mù tịt không biết. Có điều cũng chẳng sao, còn rất nhiều thời gian để học. Hiện tại hắn có ba bao tài vật, đồ trong đó cũng đủ cho hắn cưới vợ đầy phòng.
Đến biên cảnh Đại Đường, Vân Diệp mới thở dài một hơi. Đại tướng quân khải hoàn đương nhiên được tiếp đãi long trọng. Đường Kiệm, Hứa Kính Tông cũng vui vẻ trong vòng vây quan viên Vân Trung, lúc ca hát, lúc làm thơ, chẳng khác nào thần tiên tiêu diêu tự tại.
Vân Diệp không tham gia những cuộc vui đó, tự nhốt mình trong phòng chuẩn bị tư liệu cho lúc gặp mặt với Điền Tương Tử. Y ghi lại những gì y biết về Bắc Cực, hơn nữa còn nói rõ ràng cực quang của Bắc Cực không phải là thần quang, nếu có gặp cũng không nên chạy, nếu không sẽ bị sa chân xuống vết băng nứt. Viết đến đây, y thật muốn tới Bắc Cực xem cực quang, lại lắc lắc đầu xua ý nghĩ này đi, với điều kiện hiện tại, một mình đi qua hoang nguyên chỉ có nước chết. Đám Điền Tương Tử không phải là đồ ngốc, mà là vô cùng thông minh. Người thông minh có cách nghĩ không giống người thường, cố chấp là đặc tính của họ. Kỳ tư diệu tưởng cộng với cố chấp, nếu như thành công bọn họ sớm đã thành công rồi, đáng tiếc bọn họ lựa chọn một tử lộ vĩnh viễn không có khả năng.
Cảm giác Điền Tương Tử mấy ngày tới sẽ tìm đến mình, nhưng cuối cùng hắn cũng không xuất hiện. Vân Diệp mang theo nghi hoặc rời khỏi Vân Trung. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nơi ít người sinh thái thường tốt, hai bên sơn đạo cổ mộc um tùm, rừng rậm đầu mùa xuân sinh cơ bừng bừng. Một người mà cả mùa động không được ăn rau xanh, thấy chồi non hiện giờ nảy lộc, khiến Vân Diệp không cầm được nước miếng.
Khổ khổ thái, địa cốt long, mã xỉ hiện (rau sam), tinh tinh thảo dù chỉ mới đâm chồi, nhưng cũng bị ngắt không còn hình dáng. Tiếp tục dùng xẻng đào xuống sẽ thấy rễ cây trắng nõn đầy nước. Đào được một sọt, nhúng qua nước sôi, thêm hoa tiêu, ớt, một chút tỏi, rồi cho cháy trong dầu nành, một mùi thơm thấm vào ruột gan khiến người say sưa tỏa ra. Sơn Tây từ xưa đã có dấm ngon, đun một ít dấm rồi rưới lên rau dại, thực sự là ngon đến nỗi không thèm làm thần tiên.
Ăn mảnh không tốt, y chia rau làm vài phần, bảo hộ vệ mang cho mầy người Lý Tịnh, Đường Kiệm. Còn y tự mình bưng một đĩa tới cho Tôn Tư Mạc. Lão đạo mấy ngày nay cảm giác khó chịu, theo lão nói là phong hàn tận xương, y nghe không hiểu danh từ trung y, nhìn lão nước mũi nước mắt thì đoán là bị cảm.
Kỳ thật đây là một loại phản ứng do thiếu vi-ta-min. Mùa đông trên thảo nguyên dài dằng dặc, cả mùa đông này Tôn Tư Mạc và Vân Diệp cũng chỉ có thịt để ăn. Mặc dù có lá trà có thể miễn cưỡng trung hòa ngậy béo trong thức ăn, nhưng hầu hết thời gian Tôn Tư Mạc đều ăn chay, cho nên thân thể càng cần bổ sung vi-ta-min hơn Vân Diệp. Quả nhiên lão Tôn nhìn thấy rau xanh mơn mởn thì lập tức có cảm giác thèm ăn. Vừa rồi còn không muốn ăn cơm vậy mà lúc này làm luôn hai bát.
Ăn được cơm là tốt rồi, đối với Tôn Tư Mạc, Vân Diệp có cảm giác thân thiết như người thân vậy.
Mỗi ngày khi đoàn xe nghỉ ngơi, việc thu rau dại đã thành một niềm vui mới với mọi người. Dù không thể làm ngon như Vân hầu, nhưng chỉ cần bỏ vào trong bánh, nhân xanh vỏ trắng thật là cảnh đẹp ý vui, ăn một chút lại thấy thêm màu xanh một chút.
Tuyết Hoàng Hà vừa mới tan, đá lạnh từng khối đang lềnh bềnh trên dòng nước. Đây là thời gian Hoàng Hà nguy hiểm nhất, không có bất cứ bến đò nào dám hạ thủy. Quan viên tại địa phương phải luôn luôn cảnh giác, những chỗ sông quẹo, khúc khuỷu đều tăng nhân thủ giám sát. Nếu như để một lượng lớn đá tập trung tại đây, thì rất nhanh sẽ tạo thành đập băng, đập băng sẽ làm tắc dòng chảy, nước sông sẽ cuồn cuộn đổ qua đập băng tạo thành hồng thủy. Bách tính hai bờ Hoàng Hà cách mấy năm lại phải chịu cảnh đó 1, 2 lần. Lũ lụt này gần như không thể hóa giải, ngoại trừ khơi dòng, để cho những khối băng lớn xuôi dòng tự tan rã, thì Đại Đường không có một biện pháp khả dĩ nào khác.
Đứng ở bờ sông có thể thấy được đường trong Hàn Thành huyện. Đã đến nơi để xin dấu nhập Quan Trung, không tin Điền Tương Tử có gan tới. Hi Đồng mỗi lần tới Quan Trung đều phải che giấu thân phận, nhân vật nguy hiểm như Điền Tương Tử một khi bị triều đình phát hiện thì sẽ bị truy sát không ngừng, uy danh bách kỵ cũng có lực uy hiếp nhất định.
Hi Đồng đứng dưới gốc đại thụ đỡ một vị lão giả râu tóc bạc trắng, lão giả thân áo vải gai, chân đi giày rơm, trên đầu mang kim quan đính đầy bảo thạch. Một viên trân châu lớn lộ ra trên đỉnh kim quan, mơ hồ có quang hoa lưu chuyển. Trên mặt lão giả không chỉ có vết đồi mồi đầy mặt, mà cặp mắt còn mờ đục, thật đúng là bộ dáng của một lão nhân gần đất xa trời. Kim quan xa hoa, áo vải gai trắng, giầy rơm vàng trên người lão nhân vô cùng hài hòa.
Vân Diệp sờ sờ kim quan keo kiệt của mình, trên đó chỉ có một viên nhung cầu màu hồng, kim quan còn rỗng ruột. Khi xưa khi nãi nãi tìm người tạo kim quan, y còn chê nặng mà giản lược đi nhiều, lúc này mới cảm thấy xấu hổ.
Từ sáng sớm nay trên bàn đã có một cái thiệp mời, ngoại trừ cách đưa khiến người ghét ra, còn lại đều rất có lễ phép. Chữ trên thiệp có phong cách cổ xưa, xem ra đây là do tự tay chủ nhân viết.
Người ta nếu đã trịnh trọng, thì Vân Diệp cũng cần lấy lễ đối đáp. Y sớm không còn là người mới, hai năm quan trường đã khiến một người hậu thế phổ thông trở thành một phong kiến địa chủ giai cấp rõ ràng. Dùng quan phục gặp hắn không thích hợp, chỉ có thể dùng thường phục tố cực kỳ hoa lệ để gặp mặt, đấy mới thể hiện sự kính trọng với Điền Tương Tử.
Điền Tương Tử rất ít nói, có lẽ là thể lực không chịu được, chỉ là lễ tiết bình thường khi gặp nhau mà đã thở dốc. Dưới tàng cây có một chiếc chiếu lớn, bên trên đặt tấm thảm dày. Điền Tương Tử được Hi Đồng trợ giúp ngồi ở án kỷ phía sau, chắp tay nói với Vân Diệp:
- Tuỳ tiện vô lễ Vân hầu rồi, hoang nhân không có gì chiêu đãi cho tốt, chỉ có một chút trái cây mời Vân hầu dùng.
Vân Diệp sớm đã nhìn thấy quả đào trên bàn trước mặt, nước miếng đã chảy ra, nghe Điền Tương Tử nói vậy đâu còn chịu được, cầm lấy một quả cắn một miếng. Quả mọng nước nhưng không ngọt, y chỉ cắn hai miếng đã bỏ xuống.
- Ha ha, hoa quả vào đông thật sự không lọt khẩu vị Vân hầu. Vân hầu một khi đến Trường An sẽ bắt đầu chăm chút rau quả, chắc hẳn những hoa quả này đối với Vân hầu cũng chỉ là vật tầm thường?
- Đó chỉ là tiểu đạo mà thôi, rau quả trái mùa của Vân gia là một phần đồ cưới của muội tử trong nhà, chỉ cần nhiệt độ thích hợp, cũng không phải quá thần kỳ. Lão tiên sinh vì sao lại dùng mấy thứ này thử Vân mỗ, tại hạ mặc dù nhỏ tuổi, nhưng cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã đáp ứng rồi sao có thể đổi ý?
Đường Chuyên
Lý đại tướng quân rốt cuộc cao hứng, ngắm nghía ngọc bội tổ truyền của Hà Thiệu gia trong tay, cùng đám phụ binh chúc mừng nhau đã phát tài.
Ngày hôm sau đoàn xe tiếp tục hành trình, thảo nguyên từ từ bỏ lại sau lưng, con đường phía trước cũng dần trở nên bé lại, cũng may phụ binh đã kiếm được khoản tiền lớn, dù sau lưng mỗi người khoác bao tiền nặng cũng không kêu một tiếng khổ. Gặp phải chỗ tứ luân xa không qua được, đều do các phụ binh hỗ trợ nâng bánh, Lý đại tướng quân còn chưa kịp xuống xe thì đám phụ binh này đã đẩy xe qua rồi.
Cẩu tử phát thệ phải lấy ba lão bà. Một người làm giầy cho hắn, một người nói chuyện với hắn, còn một người sinh con cho hắn. Về phần làm thế nào sinh con, hắn nói chỉ cần ngủ chung, còn ngủ thế nào để sinh con hắn mù tịt không biết. Có điều cũng chẳng sao, còn rất nhiều thời gian để học. Hiện tại hắn có ba bao tài vật, đồ trong đó cũng đủ cho hắn cưới vợ đầy phòng.
Đến biên cảnh Đại Đường, Vân Diệp mới thở dài một hơi. Đại tướng quân khải hoàn đương nhiên được tiếp đãi long trọng. Đường Kiệm, Hứa Kính Tông cũng vui vẻ trong vòng vây quan viên Vân Trung, lúc ca hát, lúc làm thơ, chẳng khác nào thần tiên tiêu diêu tự tại.
Vân Diệp không tham gia những cuộc vui đó, tự nhốt mình trong phòng chuẩn bị tư liệu cho lúc gặp mặt với Điền Tương Tử. Y ghi lại những gì y biết về Bắc Cực, hơn nữa còn nói rõ ràng cực quang của Bắc Cực không phải là thần quang, nếu có gặp cũng không nên chạy, nếu không sẽ bị sa chân xuống vết băng nứt. Viết đến đây, y thật muốn tới Bắc Cực xem cực quang, lại lắc lắc đầu xua ý nghĩ này đi, với điều kiện hiện tại, một mình đi qua hoang nguyên chỉ có nước chết. Đám Điền Tương Tử không phải là đồ ngốc, mà là vô cùng thông minh. Người thông minh có cách nghĩ không giống người thường, cố chấp là đặc tính của họ. Kỳ tư diệu tưởng cộng với cố chấp, nếu như thành công bọn họ sớm đã thành công rồi, đáng tiếc bọn họ lựa chọn một tử lộ vĩnh viễn không có khả năng.
Cảm giác Điền Tương Tử mấy ngày tới sẽ tìm đến mình, nhưng cuối cùng hắn cũng không xuất hiện. Vân Diệp mang theo nghi hoặc rời khỏi Vân Trung. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nơi ít người sinh thái thường tốt, hai bên sơn đạo cổ mộc um tùm, rừng rậm đầu mùa xuân sinh cơ bừng bừng. Một người mà cả mùa động không được ăn rau xanh, thấy chồi non hiện giờ nảy lộc, khiến Vân Diệp không cầm được nước miếng.
Khổ khổ thái, địa cốt long, mã xỉ hiện (rau sam), tinh tinh thảo dù chỉ mới đâm chồi, nhưng cũng bị ngắt không còn hình dáng. Tiếp tục dùng xẻng đào xuống sẽ thấy rễ cây trắng nõn đầy nước. Đào được một sọt, nhúng qua nước sôi, thêm hoa tiêu, ớt, một chút tỏi, rồi cho cháy trong dầu nành, một mùi thơm thấm vào ruột gan khiến người say sưa tỏa ra. Sơn Tây từ xưa đã có dấm ngon, đun một ít dấm rồi rưới lên rau dại, thực sự là ngon đến nỗi không thèm làm thần tiên.
Ăn mảnh không tốt, y chia rau làm vài phần, bảo hộ vệ mang cho mầy người Lý Tịnh, Đường Kiệm. Còn y tự mình bưng một đĩa tới cho Tôn Tư Mạc. Lão đạo mấy ngày nay cảm giác khó chịu, theo lão nói là phong hàn tận xương, y nghe không hiểu danh từ trung y, nhìn lão nước mũi nước mắt thì đoán là bị cảm.
Kỳ thật đây là một loại phản ứng do thiếu vi-ta-min. Mùa đông trên thảo nguyên dài dằng dặc, cả mùa đông này Tôn Tư Mạc và Vân Diệp cũng chỉ có thịt để ăn. Mặc dù có lá trà có thể miễn cưỡng trung hòa ngậy béo trong thức ăn, nhưng hầu hết thời gian Tôn Tư Mạc đều ăn chay, cho nên thân thể càng cần bổ sung vi-ta-min hơn Vân Diệp. Quả nhiên lão Tôn nhìn thấy rau xanh mơn mởn thì lập tức có cảm giác thèm ăn. Vừa rồi còn không muốn ăn cơm vậy mà lúc này làm luôn hai bát.
Ăn được cơm là tốt rồi, đối với Tôn Tư Mạc, Vân Diệp có cảm giác thân thiết như người thân vậy.
Mỗi ngày khi đoàn xe nghỉ ngơi, việc thu rau dại đã thành một niềm vui mới với mọi người. Dù không thể làm ngon như Vân hầu, nhưng chỉ cần bỏ vào trong bánh, nhân xanh vỏ trắng thật là cảnh đẹp ý vui, ăn một chút lại thấy thêm màu xanh một chút.
Tuyết Hoàng Hà vừa mới tan, đá lạnh từng khối đang lềnh bềnh trên dòng nước. Đây là thời gian Hoàng Hà nguy hiểm nhất, không có bất cứ bến đò nào dám hạ thủy. Quan viên tại địa phương phải luôn luôn cảnh giác, những chỗ sông quẹo, khúc khuỷu đều tăng nhân thủ giám sát. Nếu như để một lượng lớn đá tập trung tại đây, thì rất nhanh sẽ tạo thành đập băng, đập băng sẽ làm tắc dòng chảy, nước sông sẽ cuồn cuộn đổ qua đập băng tạo thành hồng thủy. Bách tính hai bờ Hoàng Hà cách mấy năm lại phải chịu cảnh đó 1, 2 lần. Lũ lụt này gần như không thể hóa giải, ngoại trừ khơi dòng, để cho những khối băng lớn xuôi dòng tự tan rã, thì Đại Đường không có một biện pháp khả dĩ nào khác.
Đứng ở bờ sông có thể thấy được đường trong Hàn Thành huyện. Đã đến nơi để xin dấu nhập Quan Trung, không tin Điền Tương Tử có gan tới. Hi Đồng mỗi lần tới Quan Trung đều phải che giấu thân phận, nhân vật nguy hiểm như Điền Tương Tử một khi bị triều đình phát hiện thì sẽ bị truy sát không ngừng, uy danh bách kỵ cũng có lực uy hiếp nhất định.
Hi Đồng đứng dưới gốc đại thụ đỡ một vị lão giả râu tóc bạc trắng, lão giả thân áo vải gai, chân đi giày rơm, trên đầu mang kim quan đính đầy bảo thạch. Một viên trân châu lớn lộ ra trên đỉnh kim quan, mơ hồ có quang hoa lưu chuyển. Trên mặt lão giả không chỉ có vết đồi mồi đầy mặt, mà cặp mắt còn mờ đục, thật đúng là bộ dáng của một lão nhân gần đất xa trời. Kim quan xa hoa, áo vải gai trắng, giầy rơm vàng trên người lão nhân vô cùng hài hòa.
Vân Diệp sờ sờ kim quan keo kiệt của mình, trên đó chỉ có một viên nhung cầu màu hồng, kim quan còn rỗng ruột. Khi xưa khi nãi nãi tìm người tạo kim quan, y còn chê nặng mà giản lược đi nhiều, lúc này mới cảm thấy xấu hổ.
Từ sáng sớm nay trên bàn đã có một cái thiệp mời, ngoại trừ cách đưa khiến người ghét ra, còn lại đều rất có lễ phép. Chữ trên thiệp có phong cách cổ xưa, xem ra đây là do tự tay chủ nhân viết.
Người ta nếu đã trịnh trọng, thì Vân Diệp cũng cần lấy lễ đối đáp. Y sớm không còn là người mới, hai năm quan trường đã khiến một người hậu thế phổ thông trở thành một phong kiến địa chủ giai cấp rõ ràng. Dùng quan phục gặp hắn không thích hợp, chỉ có thể dùng thường phục tố cực kỳ hoa lệ để gặp mặt, đấy mới thể hiện sự kính trọng với Điền Tương Tử.
Điền Tương Tử rất ít nói, có lẽ là thể lực không chịu được, chỉ là lễ tiết bình thường khi gặp nhau mà đã thở dốc. Dưới tàng cây có một chiếc chiếu lớn, bên trên đặt tấm thảm dày. Điền Tương Tử được Hi Đồng trợ giúp ngồi ở án kỷ phía sau, chắp tay nói với Vân Diệp:
- Tuỳ tiện vô lễ Vân hầu rồi, hoang nhân không có gì chiêu đãi cho tốt, chỉ có một chút trái cây mời Vân hầu dùng.
Vân Diệp sớm đã nhìn thấy quả đào trên bàn trước mặt, nước miếng đã chảy ra, nghe Điền Tương Tử nói vậy đâu còn chịu được, cầm lấy một quả cắn một miếng. Quả mọng nước nhưng không ngọt, y chỉ cắn hai miếng đã bỏ xuống.
- Ha ha, hoa quả vào đông thật sự không lọt khẩu vị Vân hầu. Vân hầu một khi đến Trường An sẽ bắt đầu chăm chút rau quả, chắc hẳn những hoa quả này đối với Vân hầu cũng chỉ là vật tầm thường?
- Đó chỉ là tiểu đạo mà thôi, rau quả trái mùa của Vân gia là một phần đồ cưới của muội tử trong nhà, chỉ cần nhiệt độ thích hợp, cũng không phải quá thần kỳ. Lão tiên sinh vì sao lại dùng mấy thứ này thử Vân mỗ, tại hạ mặc dù nhỏ tuổi, nhưng cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã đáp ứng rồi sao có thể đổi ý?
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 208: Chuyện tiên chuyện quỷ
9.9/10 từ 42 lượt.