Đường Chuyên
Chương 193: Hiệt Lợi và con hạn thát (1)
Hồng Thành dương dương đắc ý giải thích cho Lý Nhị yếu lĩnh cơ bản của âm phù, không đợi hắn nói xong Lý Nhị đã hiểu rồi, các vị đại nho viết sách luôn có manh muối tra ra, còn sách Hồng Thành viết, ngay cả người hiểu Hồng Thành như mình cũng không biết hắn sẽ viết ra cái gì. Tên tiểu tử thông minh, giờ làm việc gì cũng đã biết tách bản thân ra khỏi rắc rối trước, mơ tưởng, đợi ngươi về kinh thành, sẽ biết tước vị và bổng lộc của trẫm không dễ cầm đâu, muốn trốn ở thư viện cho thanh tịnh à? Nằm mơ.
- Hồng Thành, ngươi viết sách cho tử tế, viết xong rồi trẫm sẽ trọng thưởng, à, thưởng ngươi năm trăm quan.
Nhìn thấy Hồng Thành thất vọng, lại nói:
- Khoản tiền 5000 quan thì chủ tử của ngươi hiện chưa thưởng nổi, dù có thưởng thì ngươi cũng không dám cầm, sẽ bị ngôn quan chửi chết. Ài, Vân Diệp là ai chứ, ngươi giao dịch với y mà muốn chiếm lợi thì đợi tới kiếp sau đi, y biết đem cách này hiến cho trẫm sẽ không có lợi lộc gì, chỉ có thông qua tên ngốc như ngươi lợi ích của y mới đạt tới tối đa, vì sao các ngươi cứ tranh nhau giao dịch với y, bị lừa rồi còn dương dương đắc ý. Trẫm không tin nếu ngươi không nhận y lại dám không đem cách này hiến cho trẫm? Một đứa bé ngoan như vậy, hiện giờ thành cái thứ gì rồi, không biết hoàng hậu dạy ra sao.
- Bệ hạ đang trách thần thiếp không biết quản giáo đấy à?
Trường Tôn hoàng hậu toàn thân trang phục lộng lẫy trông uy nghi vạn phần, có lẽ vừa mới sinh nở xong, thân thể đầy đặn hơn trước nhiều, còn chuyên môn vẽ ở mi tâm hoa văn ngọn lửa, vừa cười vừa đùa với hoàng đế:
- Hoàng hậu, nàng xem cái gì đây?
Lý Nhị đưa ngọc tỷ ra khoe với hoàng hậu:
Trường Tôn hoàng hậu mắt tròn xoe, miệng cũng há ra, chỉ ngọc tỷ trên tay Lý Nhị:
- Chẳng lẽ đây là ngọc tỷ truyền quốc?
Lý Nhị cười gật đầu, Trường Tôn lập tức chỉnh lại y phục, cung kính quỳ xuống:
- Thần thiếp chúc mừng bệ hạ, chúc mừng thiên hạ.
Tức thì thị vệ, cung nga đứng ở cửa cung quỳ cả xuống, đồng thanh hô:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng thiên hạ.
Lý Nhị đặt ngọc tỷ truyền quốc vào trong hộp, mày nhíu lại, ông ta không thích cái hộp đơn giản này, lại lấy ngọc tỷ ra, giao cho hoàng hậu, bảo bà tìm cái hộp thích hợp đặt món bảo bối này.
Thắng lợi là tin tức có chân, khoảnh khắc đã truyền khắp thành Trường An, người Hồ trong thành càng khép nép, còn Hán gia tử càng nghênh ngang, đó là phản ứng dây chuyền thắng lợi đem lại, trong cái thời đại chinh phục và bị chinh phục này, chiến thắng luôn luôn có tác dụng hơn giáo hóa.
Quan viên đều cầm bút viết biểu ca tụng, sĩ tử hát chiến ca, ngay cả Yến Lai lâu cũng treo biển giảm giá rượu...
Hôm nay là đêm không ngủ.
Trong cái ngày cả thiên hạ cùng nhau ăn mừng, hành quân phó tổng quản Trương Bảo Tương tìm kiếm Hiệt Lợi trên thảo nguyên, gió lạnh cắt da làm tứ chi ông ta tê dại, chỉ có ngực còn ngọn lửa sưởi ấm lòng, trận chiến Âm Sơn, Hiệt Lợi chạy về phía Tây, nhìn hoang nguyên toàn là kỵ binh Đại Đường lùng sục khắp nơi, Trương Bảo Tương cho rằng Hiệt Lợi không có hộ vệ không chạy ra khỏi hoang nguyên này được.
Trên hoang nguyên bao la, chiến mã của Hiệt Lợi đã kiệt quệ, cuối cùng gục ngã, mấy ngày qua thớt ngựa này là bầu nước, là lương thực của hắn, chỉ cần nhìn vết đao chém ngang dọc trên nó là biết chiến mã này đã phải trải qua điều gì, Hiệt Lợi dựa vào máu chiến mã vượt qua được bảy ngày, nay chỗ dựa cuối cùng của hắn đã ngã trên thảo nguyên, hắn rút chân trái của mình dưới chân ngựa ra, nhanh chóng dùng đao cắt đùi ngựa, nhân lúc thịt ngựa còn chút hơi ấm ăn vào, chẳng bao lâu nữa gió lạnh sẽ làm nó cứng hơn đá.
Chiến mã chưa chết, nó chỉ kiệt sức mà thôi, đầu gian nan đong đưa vài cái rồi nhắm mắt lại. Hiệt Lợi cầm thịt ngựa đẫm máu cho vào miệng nhai, đao của hắn rất sắc, có thể dễ dàng cắt thịt ngựa thành miếng nhỏ, ăn rất tiện, hắn không bận tâm mùi vị của thứ thịt này, chỉ biết không ăn là không còn mạng.
Con người sao có thể chui vào cái động nhỏ như thế? Đó là hang của con hạn thát ( rái cạn - macmot), loại động vật chỉ to hơn chuột có một vòng, thích nhất là đào hang, bọn chúng luôn đào rất nhiều hang để tránh con mắt của liệp ưng trên bầu trời, vì thế cung cấp chỗ tị nạn thiên nhiên cho nhiều loại động vật nhỏ khác, ví dụ như thỏ chẳng hạn. Hiệt Lợi hiện giờ rất mong mình có thể biến thành hạn thát hoặc thỏ, đáng tiếc bao năm an nhàn sung sướng biến vóc dáng hùng tráng của hắn thành đống thịt béo núc.
Không có chỗ nấp, chỉ có cái hang chuột trước mắt, Hiệt Lợi từng hùng bá một phương lòng chán nản, hắn muốn quay lại tìm kỵ binh Đại Đường tử chiến, như vậy ít nhất không làm vấy bẩn thanh danh khả hãn, loan đao trong tay vẫn sắc bén, tiếc rằng người đã biến từ nham thạch thành bùn nhão.
Hắn nỗ lực chui vào hang, chỉ nghĩ làm sao tránh được quân Đường, không nghĩ làm sao chui ra được, hang tối om om, bên trong tựa hồ có hai con mắt màu lục đang nhìn hắn chằm chằm, toàn thân không cựa quậy được, bùn đất bốn phía trượt xuống đóng chặt hắn trong hang.
Đôi mắt màu lục óng ánh kia là của hạn thát, thứ động vật nhỏ đó hắn ăn vô số, thịt rất ngon, da thượng thừa, hắn còn có một cái áo choàng làm bằng da hạn thát, vô cùng ấm áp. Giờ hắn làm con hạn thát ngủ đông thức dậy, thứ này không phải ăn cỏ à? Vì sao nó lại cắn xé trán mình?
Hiệt Lợi tuyệt vọng, hắn không muốn bị hạn thát ăn sống trong cái hang này, hắn lớn tiếng kêu gào, chỉ tiếc rằng âm thanh không thể truyền lên mặt đất, chỉ có thể tạm thời dọa lui hạn thát mà thôi.
Trương Bảo Tương tìm khắp hoang nguyên mà không thấy bóng dáng Hiệt Lợi, thi thể chiến mã của Hiệt Lợi còn hơi ấm, máu trên đùi nó vẫn chưa đóng băng, cất cả vết tích cho thấy Hiệt Lợi ở trong vòng ba dặm quanh đây, vậy mà ba nghìn quân tốt của mình không tìm ra được, đúng là quái đản. Nếu như ở núi cao rừng thẳm thì không khó hiểu, hiện giờ mình ở hoang nguyên, ngồi trên ngựa là có thể nhìn hết ba dặm xung quanh, Hiệt Lợi, ngươi ở đâu?
Lên trời thì không thể rồi, vậy chỉ có thể xuống đất.
- Tìm kiếm tất cả hang hốc, không bỏ qua chút manh mối nào, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được Hiệt Lợi.
Lòng bàn tay Trương Bảo Tương đẫm mồ hôi, Lý Tích còn cách bốn mươi dặm, hắn không muốn công lao cực lớn này rơi vào tay người khác.
Trên hoang nguyên chỉ có một lớp tuyết mỏng, tuyết lớn mấy ngày trước còn chưa lan tới đây, dù sao nơi này cũng cách ngàn dặm, đến Thổ Cốc Hồn chưa tới năm trăm dặm. Quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Cốc Hồn không tốt, một khi Hiệt Lợi chạy thoát, hào quang chiến thắng Âm Sơn sẽ giảm đi quá nửa, Trương Tương Bảo hiểu, Lý Tích cũng hiểu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thời gian mặt trời chiếu sáng vào ngày mùa đông ở hoang nguyên rất ngắn, giờ Dậu ( 5-7p.m) mặt trời xuống núi, khi ấy hoang nguyên tối om, muốn bắt kẻ sinh ra lớn lên ở thảo nguyên cực khó, hiện cách lúc mặt trời xuống núi còn một canh giờ nữa.
Dưới ánh mặt trời sáng ngời, không gì có thể ẩn trốn, thương ưng bay trên trời cao, hạn thát ở trên mỏm đồi nhìn xuống, tất cả đều lọt vào mắt Trương Bảo Tương, chỉ không có Hiệt Lợi, chẳng lẽ hắn có thể biến thành thương ưng giống trong thần thoại Đột Quyết?
Trương Bảo Tương lớn lên trên thảo nguyên, chính vì quen thuộc thảo nguyên nên mới được hoàng đế Đại Đường dùng, có thể nói là một bước lên trời, nhưng chức quan hiển hách cần chiến tích hiển hách ngang bằng, bắt sống Hiệt Lợi là có thể báo ơn tri ngộ của bệ hạ rồi.
Đường Chuyên
- Hồng Thành, ngươi viết sách cho tử tế, viết xong rồi trẫm sẽ trọng thưởng, à, thưởng ngươi năm trăm quan.
Nhìn thấy Hồng Thành thất vọng, lại nói:
- Khoản tiền 5000 quan thì chủ tử của ngươi hiện chưa thưởng nổi, dù có thưởng thì ngươi cũng không dám cầm, sẽ bị ngôn quan chửi chết. Ài, Vân Diệp là ai chứ, ngươi giao dịch với y mà muốn chiếm lợi thì đợi tới kiếp sau đi, y biết đem cách này hiến cho trẫm sẽ không có lợi lộc gì, chỉ có thông qua tên ngốc như ngươi lợi ích của y mới đạt tới tối đa, vì sao các ngươi cứ tranh nhau giao dịch với y, bị lừa rồi còn dương dương đắc ý. Trẫm không tin nếu ngươi không nhận y lại dám không đem cách này hiến cho trẫm? Một đứa bé ngoan như vậy, hiện giờ thành cái thứ gì rồi, không biết hoàng hậu dạy ra sao.
- Bệ hạ đang trách thần thiếp không biết quản giáo đấy à?
Trường Tôn hoàng hậu toàn thân trang phục lộng lẫy trông uy nghi vạn phần, có lẽ vừa mới sinh nở xong, thân thể đầy đặn hơn trước nhiều, còn chuyên môn vẽ ở mi tâm hoa văn ngọn lửa, vừa cười vừa đùa với hoàng đế:
- Hoàng hậu, nàng xem cái gì đây?
Lý Nhị đưa ngọc tỷ ra khoe với hoàng hậu:
Trường Tôn hoàng hậu mắt tròn xoe, miệng cũng há ra, chỉ ngọc tỷ trên tay Lý Nhị:
- Chẳng lẽ đây là ngọc tỷ truyền quốc?
Lý Nhị cười gật đầu, Trường Tôn lập tức chỉnh lại y phục, cung kính quỳ xuống:
- Thần thiếp chúc mừng bệ hạ, chúc mừng thiên hạ.
Tức thì thị vệ, cung nga đứng ở cửa cung quỳ cả xuống, đồng thanh hô:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng thiên hạ.
Lý Nhị đặt ngọc tỷ truyền quốc vào trong hộp, mày nhíu lại, ông ta không thích cái hộp đơn giản này, lại lấy ngọc tỷ ra, giao cho hoàng hậu, bảo bà tìm cái hộp thích hợp đặt món bảo bối này.
Thắng lợi là tin tức có chân, khoảnh khắc đã truyền khắp thành Trường An, người Hồ trong thành càng khép nép, còn Hán gia tử càng nghênh ngang, đó là phản ứng dây chuyền thắng lợi đem lại, trong cái thời đại chinh phục và bị chinh phục này, chiến thắng luôn luôn có tác dụng hơn giáo hóa.
Quan viên đều cầm bút viết biểu ca tụng, sĩ tử hát chiến ca, ngay cả Yến Lai lâu cũng treo biển giảm giá rượu...
Hôm nay là đêm không ngủ.
Trong cái ngày cả thiên hạ cùng nhau ăn mừng, hành quân phó tổng quản Trương Bảo Tương tìm kiếm Hiệt Lợi trên thảo nguyên, gió lạnh cắt da làm tứ chi ông ta tê dại, chỉ có ngực còn ngọn lửa sưởi ấm lòng, trận chiến Âm Sơn, Hiệt Lợi chạy về phía Tây, nhìn hoang nguyên toàn là kỵ binh Đại Đường lùng sục khắp nơi, Trương Bảo Tương cho rằng Hiệt Lợi không có hộ vệ không chạy ra khỏi hoang nguyên này được.
Trên hoang nguyên bao la, chiến mã của Hiệt Lợi đã kiệt quệ, cuối cùng gục ngã, mấy ngày qua thớt ngựa này là bầu nước, là lương thực của hắn, chỉ cần nhìn vết đao chém ngang dọc trên nó là biết chiến mã này đã phải trải qua điều gì, Hiệt Lợi dựa vào máu chiến mã vượt qua được bảy ngày, nay chỗ dựa cuối cùng của hắn đã ngã trên thảo nguyên, hắn rút chân trái của mình dưới chân ngựa ra, nhanh chóng dùng đao cắt đùi ngựa, nhân lúc thịt ngựa còn chút hơi ấm ăn vào, chẳng bao lâu nữa gió lạnh sẽ làm nó cứng hơn đá.
Chiến mã chưa chết, nó chỉ kiệt sức mà thôi, đầu gian nan đong đưa vài cái rồi nhắm mắt lại. Hiệt Lợi cầm thịt ngựa đẫm máu cho vào miệng nhai, đao của hắn rất sắc, có thể dễ dàng cắt thịt ngựa thành miếng nhỏ, ăn rất tiện, hắn không bận tâm mùi vị của thứ thịt này, chỉ biết không ăn là không còn mạng.
Con người sao có thể chui vào cái động nhỏ như thế? Đó là hang của con hạn thát ( rái cạn - macmot), loại động vật chỉ to hơn chuột có một vòng, thích nhất là đào hang, bọn chúng luôn đào rất nhiều hang để tránh con mắt của liệp ưng trên bầu trời, vì thế cung cấp chỗ tị nạn thiên nhiên cho nhiều loại động vật nhỏ khác, ví dụ như thỏ chẳng hạn. Hiệt Lợi hiện giờ rất mong mình có thể biến thành hạn thát hoặc thỏ, đáng tiếc bao năm an nhàn sung sướng biến vóc dáng hùng tráng của hắn thành đống thịt béo núc.
Không có chỗ nấp, chỉ có cái hang chuột trước mắt, Hiệt Lợi từng hùng bá một phương lòng chán nản, hắn muốn quay lại tìm kỵ binh Đại Đường tử chiến, như vậy ít nhất không làm vấy bẩn thanh danh khả hãn, loan đao trong tay vẫn sắc bén, tiếc rằng người đã biến từ nham thạch thành bùn nhão.
Hắn nỗ lực chui vào hang, chỉ nghĩ làm sao tránh được quân Đường, không nghĩ làm sao chui ra được, hang tối om om, bên trong tựa hồ có hai con mắt màu lục đang nhìn hắn chằm chằm, toàn thân không cựa quậy được, bùn đất bốn phía trượt xuống đóng chặt hắn trong hang.
Đôi mắt màu lục óng ánh kia là của hạn thát, thứ động vật nhỏ đó hắn ăn vô số, thịt rất ngon, da thượng thừa, hắn còn có một cái áo choàng làm bằng da hạn thát, vô cùng ấm áp. Giờ hắn làm con hạn thát ngủ đông thức dậy, thứ này không phải ăn cỏ à? Vì sao nó lại cắn xé trán mình?
Hiệt Lợi tuyệt vọng, hắn không muốn bị hạn thát ăn sống trong cái hang này, hắn lớn tiếng kêu gào, chỉ tiếc rằng âm thanh không thể truyền lên mặt đất, chỉ có thể tạm thời dọa lui hạn thát mà thôi.
Trương Bảo Tương tìm khắp hoang nguyên mà không thấy bóng dáng Hiệt Lợi, thi thể chiến mã của Hiệt Lợi còn hơi ấm, máu trên đùi nó vẫn chưa đóng băng, cất cả vết tích cho thấy Hiệt Lợi ở trong vòng ba dặm quanh đây, vậy mà ba nghìn quân tốt của mình không tìm ra được, đúng là quái đản. Nếu như ở núi cao rừng thẳm thì không khó hiểu, hiện giờ mình ở hoang nguyên, ngồi trên ngựa là có thể nhìn hết ba dặm xung quanh, Hiệt Lợi, ngươi ở đâu?
Lên trời thì không thể rồi, vậy chỉ có thể xuống đất.
- Tìm kiếm tất cả hang hốc, không bỏ qua chút manh mối nào, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được Hiệt Lợi.
Lòng bàn tay Trương Bảo Tương đẫm mồ hôi, Lý Tích còn cách bốn mươi dặm, hắn không muốn công lao cực lớn này rơi vào tay người khác.
Trên hoang nguyên chỉ có một lớp tuyết mỏng, tuyết lớn mấy ngày trước còn chưa lan tới đây, dù sao nơi này cũng cách ngàn dặm, đến Thổ Cốc Hồn chưa tới năm trăm dặm. Quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Cốc Hồn không tốt, một khi Hiệt Lợi chạy thoát, hào quang chiến thắng Âm Sơn sẽ giảm đi quá nửa, Trương Tương Bảo hiểu, Lý Tích cũng hiểu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thời gian mặt trời chiếu sáng vào ngày mùa đông ở hoang nguyên rất ngắn, giờ Dậu ( 5-7p.m) mặt trời xuống núi, khi ấy hoang nguyên tối om, muốn bắt kẻ sinh ra lớn lên ở thảo nguyên cực khó, hiện cách lúc mặt trời xuống núi còn một canh giờ nữa.
Dưới ánh mặt trời sáng ngời, không gì có thể ẩn trốn, thương ưng bay trên trời cao, hạn thát ở trên mỏm đồi nhìn xuống, tất cả đều lọt vào mắt Trương Bảo Tương, chỉ không có Hiệt Lợi, chẳng lẽ hắn có thể biến thành thương ưng giống trong thần thoại Đột Quyết?
Trương Bảo Tương lớn lên trên thảo nguyên, chính vì quen thuộc thảo nguyên nên mới được hoàng đế Đại Đường dùng, có thể nói là một bước lên trời, nhưng chức quan hiển hách cần chiến tích hiển hách ngang bằng, bắt sống Hiệt Lợi là có thể báo ơn tri ngộ của bệ hạ rồi.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 193: Hiệt Lợi và con hạn thát (1)
9.9/10 từ 42 lượt.