Đường Chuyên
Chương 1517: Quốc Gia Không Thuộc Về Thần Linh
Vân Diệp về kinh sư, giao hổ phù cho hoàng đế, một lần nữa giải thích chuyện ở Hành Dương, hoàng đế rất lễ phép mời Đại tướng quân dự tiệc, còn làm bài thơ ca ngợi sự anh dũng quả quyết của đại tướng quân. Vân Diệp cười ha hả, nói với hoàng đế, phụ hoàng nó năm xưa không có trình độ này.
Sau cơm tối, hoàng đế mời đại tướng quân đi ra ngự hoa viên tản bộ, Vân Diệp vui vẻ đi cùng, giả trẻ đi trên con đường rải đá nói cười hòa hợp.
- Trẫm biết vãn yếu trong hoàng cung không hợp khẩu vị đại tướng quân, nhưng cơm ủy lạo tướng sĩ chỉ có vài món đó thôi, trẫm cũng không thích.
Vân Diệp cười:
- Lễ chế là cho người khác nhìn mà, cơm nước của Vân gia nổi tiếng khắp nơi, nhưng lấy ra thưởng cho tướng sĩ có công thì họ sẽ không muốn, cơm Vân gia tuy ngon n hưng chỉ thỏa mãn cái miệng, thức ăn lễ bộ tuy khó nuốt nhưng lại là vinh diệu tối cao.
- Vì sao như thế? Đó là do tâm tính, con người mà, không thể chỉ thỏa mãn cái miệng, còn cần thỏa mãn về tinh thần, con người như thế mới hoàn chỉnh.
Lý Quyết cười ha hả:
- Tướng quân n ói có lý lắm, trẫm nhỡ rồi, sau này thức ăn hoan nghênh tướng sĩ khải hoàn không thay đổi nữa.
- Đương nhiên cần làm thế, lão phu phải ăn thứ thịt lợn dở sống dở chín đó cả đời rồi, sao có thể cho đám hậu sinh thoát nạn được.
Lý Quyết cười híp mắt, nó phát hiện trò chuyện với Vân Diệp chẳng những có đạo lý, còn vô cùng thú vị, không kìm được nói:
- Đại tướng quân là bậc trí giả, sau này trẫm còn nhờ cậy nhiều, mong đại tướng quân không tiếc lòng chỉ giáo.
- Tất nhiên, nhưng chỉ có mười năm thôi, sau đó lão phu sẽ hoàn toàn thoái ẩn, lão phu tự nhận đã dốc hết tâm huyết vì quốc gia này cả đời rồi, nhưng lại chưa được nhìn ngắm giang sơn tú mỹ cho đủ, thật lỗ vốn.
- Chẳng lẽ trẫm kém cỏi, đại tướng quân không muốn phò tá.
Vân Diệp hậm hực nói:
- Nếu phụ thân bệ hạ còn, lão phu sẽ chạy thật xa, nói không chừng dẫn hạm đội tới Hồng Hải ức hiếp nữ nhân nước Oa kia. Ông ta không tự bảo trọng lấy thân, sắp chết rồi còn mang con phó thác cho lão phu, một câu nói làm lão phu trong vòng mười năm chẳng thể động đậy.
Lý Quyết thấy Vân Diệp thương cảm không nói nữa, lặng lẽ cùng Vân Diệp ngắm từng tầng lá sen trùng điệp trong ao. Vân Diệp hồi ức lại chuyện cũ, chỉ đông cung cách đó không xa:
- Lão phu và phụ thân bệ hạ quen nhau nhờ đánh nhau, khi ấy lão phu là viên bì tướng của Tả vũ vệ, phụ thân bệ hạ dẫn thái tử lục soái đến Lũng Hữu học đánh trận....
Trường Tôn thị từ xa nhìn thấy một già một trẻ ngồi trên lan can trò chuyện, lòng ấm áp, nghe Vân Diệp kể say sưa, nhỏ giọng bảo cung nữ thái giám không được tới gần.
- Trẫm nghe nói đại tường quân là Trường An..
Lý Quyết nhịn rất lâu mới nói, song lại không dám nói hết:
- Ha ha ha, lão phu là họa hại lớn nhất trong thành Trường An, cùng Trình Xử Mặc, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân và phụ hoàng bệ hạ, tiên đế không phải nói, ba tên kia có chỗ dựa, chỉ lão phu trông dễ bắt nạt, nên thành kẻ đứng đầu Trường An tam hại, kỳ thực, danh hiệu này do cả năm người lão phu kiếm được.
- Cái đó chẳng mất mặt, chủ yếu là bị hoàng gia gia bệ hạ bắt được ở thanh lâu mới mất mặt, sau đó bị hoàng thái hậu trói lên ghế học lễ nghi, khi đó tuy xui xẻo, nhưng rất vui vẻ.
- Hoàng thái hậu hiện không trói bệ hạ lên ghế học lễ nghi chứ?
- Không có, tổ mẫu nói nghi dung của trẫm rất tốt, không cần phải học, hiện giờ chủ yếu học thuật đế vương.
Lý Quyết đắc ý khoe khoang, hoàng tổ mẫu kể chuyện này rồi, còn nói hai người đó không phải là quý tộc, ăn uống như lợn rừng..
Vân Diệp thương hại nói:
- Hoàng thái hậu thực ra không biết dạy người, thủ đoạn của lão nhân gia không đánh thì khóc, lão phu và tiên đế thua ở chuyện này.
- Học một đống những thứ vô dụng, kết quả thành niên rồi mới phát hiện, năm xưa chịu khổ uổng công, đám quan nhỏ hơn bọn lão phu không cần chú ý lão phu, quan lớn hơn thì cởi trần đánh nhau trước mặt hoàng gia gia của bệ hạ. Cho bệ hạ biết, đừng để bị ( khởi cư trú) của thái tông lừa, danh thần dũng tướng thời Trinh Quan không phải cướp thì cũng là trộm, toàn xuất thân phản tặc ráo, chẳng ai tốt đẹp cả.
- Trình Giảo Kim và Úy Trì Cung thường xuyên đánh nhau trước mặt thái thượng hoàng, thái thượng hoàng mở đánh cược, kết quả lão phu thua suốt, không dám không thua, nếu mà thắng về nhà sẽ bình Trình Giảo Kim chửi bới thối mặt.
Lý Quyết cười nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã xuống ao sen, đợi thở đều mới nói:
- Cha sống thật vui vẻ, không giống trẫm, chỉ có thể ở trong hoàng cung. Nếu có thể, trẫm cũng muốn làm hoàn khố ăn chơi đập phá một hồi, nhưng không được, cha giao thiên hạ cho trẫm, trẫm thề sẽ thành quân vương vĩ đại...
Vân Diệp vỗ vai Lý Quyết:
- Có chí khí là tốt, nhưng quân vương vĩ đại không phải nói mà ra mà phải làm.
Trường Tôn thị không nghe nữa, quay về điện Thừa Thiên, vuốt ve bài vị của Lý Thừa Càn, cười n ói:
- Thứ con không dạy được nhi tử, Vân Diệp đã bù đắp rồi, mẫu hậu chỉ là phụ đạo nhân gia, không dạy được sự vô úy của dũng khí, cái hùng bá của đế vương, oai phong của nam nhi, trước kia còn lo Lý Quyết lớn lên trong tay phụ nhân sẽ không có lợi cho thiên hạ, lo nó vì cái chết của mẫu thân mà trở nên âm nhu, giờ không cần lo nữa. Nhân tuyển con chọn rất xứng đáng, có bằng hữu như thế, cả đời không phải nuối tiếc gì nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thoắt cái lại hai năm nữa, cùng với chính sách Đại Đường trở nên ôn hòa, trên con đường tơ lụa lại xuất hiện tiếng chuông lạc đà leng keng, lưng lạc đà cũng xuất hiện tiếng hồ cầm của thương nhân Tây Vực.
Chiến hỏa ở Hồng Hải vẫn làn tràn, hạm đội của vua trên biển không bỏ qua cho bất kỳ hạm đội nào tới gần hải cảng Hồng Hải, đế quốc La Mã vĩ đại suy yếu tàn tạ phải rời xa cố thổ, một nam nhân tên Vân Hải tuyên bố quyền sở hữu mảnh đất đó với toàn thế giới.
Quan viên Hồng Lư tự sau khi hỏi thăm binh bộ thượng thư Vân Thọ liền đem văn thư nực cười đó vào lò thiêu, gia chủ Vân gia nói rồi, không biết người đó, như thế hạm đội Đại Đường qua Hồng Hải không cần đánh tiếng với bất kỳ ai.
Tô Cửu Kinh là một vị bì tướng của Ngọc Môn Quan, công việc mỗi ngày là đóng dấu lên văn thư của khách qua lại, đại bộ phận bọn họ tới Đại Tuyết Sơn triều bái. Tháng chín hàng năm là sinh nhật của Tây Vương mẫu, luôn có rất nhiều tín đồ tới chúc mừng.
- Lão gia tôn kính, Ngọc Tô Phổ hi vọng vào quan nội nương tựa con cái.
Một người Hồ tóc hoa râm dùng thứ tiếng Quan Thoại thuần thục làm Tô Cửu Kinh chú ý:
- Muốn vào Quan Trung phải có giấy thông hành đặc biệt, nếu không người Hồ không được qua Hà Tây, đây là quy định của triều đình.
- Lão gia, Ngọc Tô Phổ không có giấy thông hành, nhưng nhi tử Hồ An là quan viên cao quý của Đại Đường, như vậy chẳng lẽ cũng không được? Con tiểu nhân không nói vào quan nội cần giấy tờ gì.
Tô Cửu Kinh nhíu mày, đặt bút lông xuống hỏi:
- Đúng, nếu con ông là quan lại Đại Đường thì cả nhà tự động có hộ tịch ở Đại Đường, nhưng không có chứng minh, làm sao ta biết ông nói thật?
- An Lạp trên cao..
- Không cần thề, ở Đại Đường thần linh không có tác dụng bằng chứng cứ, có điều ông có thể vào Hà Tây, rồi mau bảo nhi tử gửi giấy tới xác nhận. Nếu không dù có vào Hà Tây, cũng không qua được Uy Vũ và Trương Dịch.
Tô Cửu Kynh viết hai chữ Hà Tây vào giấy chứng nhận thông hành, phất tay bảo ông ta đi. Ngọc Tô Phổ không phải là người nghèo không có gì, thậm chí ông ta có địa vị không tệ ở quốc gia cũ, cho rằng mình bị tiểu lại làm khó, thống khổ nhắm mắt lại.
***
Những kẻ cần chết sẽ chết ráo vào ngày mai
Đúng lúc này bảy tám khoái mã phóng tới, Ngọc Tô Phổ nhìn thấy hán tử đi đầu liền ưỡn ngực lên, vì đó là nhi tử Hồ An của ông ta.
Đám người sau lưng Ngọc Tô Phổ đã gà khóc chạy về phía Hồ An, một phụ nhân nhiều tuổi ôm lấy Hồ An, không ngừng hôn trán hắn.
- Mẫu thân có khỏe không? Trời cao phù hộ, mọi người còn sống tới được nơi này là không sợ có người truy sát nữa, cả nhà chúng ta có thể sống cùng nhau rồi.
Hồ An nhanh chóng đếm người nhà, phát hiện không thiếu một ai, cao hưng buông mẫu thân ra, giang hai tay cười lớn:
- Phụ thân, con tới đón phụ thân đây.
Ngọc Tô Phổ bật khóc ôm chầm lấy nhi tử, kể chuyến hành trình gian nan của mình.
- Phụ thân yên tâm, tới Đại Đường rồi đám thần linh kia không làm gì được người nữa, nếu An Lạp cho rằng học thuyết của phụ thân là sai thì ông ta nên tới đồ thư quán của thư viện Ngọc Sơn, học thuyết của phụ thân ở đấy đã có hệ thống tư tưởng hoàn bị, chứ không phải là suy đoán nữa. Mười năm trước hạm đội Đại Đường đi vòng quanh thế giới, chứng minh thuyết địa tâm không đáng tin, chân lý nằm trong tay chúng ta chứ không phải trong tay thần linh.
Ngọc Tô Phổ hết sức kinh ngạc, cho rằng học thuyết của mình vượt thời đại, không ngờ mình vẫn lạc hậu.
Thở dài một tiếng, lấy giấy chứng nhận ra. Hồ An nhìn Tô Cửu Kinh đang đứng xem náo nhiệt, nói:
- Muốn ra oai thì tìm người khác, đừng lên mặt với phụ thân ta, phụ thân ta được được thư viện mời tới giao lưu.
Tô Cửu Kinh mỉm cười nói:
- Trước mặt (Đường luật) không ai có đặc quyền, ngài mặc quan phục lục phẩm, ti chức phải hành lễ, nhưng trước đó có thể xem quan bằng của ngài không?
Hồ An phẫn nộ, trên đời này còn có kẻ dám giả mạo quan viên sao? Đột nhiên hiểu ra:
- Vì sao ngươi không có thiện cảm với người Hồ?
Tô Cửu Kinh miễn cưỡng hành lễ:
- Ti chức phải làm bì tướng ở đây là vì không thi được vào thư viện, nguyên nhân do bệ hạ đồng ý cho người Hồ thi vào thư viện, nếu không phải vì khóa đó chiêu mộ năm mươi người Hồ thì ti chức đã là học sinh thư viện rồi.
- Ha ha ha, giờ ngươi đi thi càng không vào được, vì năm nay thu nhận tới một trăm bốn mươi khảo sinh dị tộc, sau này thượng quan của ngươi nói không chừng là quan viên người Hồ. Mau, thay cho ta văn thư quan nội.
Lấy được văn thư Hồ An lớn tiếng an bài tùy tòng đem xe ngựa đã chuẩn bị xong tới, muốn ngồi tàu hỏa phải tới Tần Châu mới có.
Đi rất lâu, nhiều lần Ngọc Tô Phổ tưởng rằng đã tới Trường An, nhưng được cho biết đây là Uy Vũ, đây là Trương Dịch, đây là Tần Châu..
Đợi khi ông ta nhìn thấy tàu hỏa gần như không thở nổi, đây là kỳ tích mà chỉ An Lạp mới sáng tạo ra nổi.
Tàu hỏa chạy băng băng trên mảnh đất Quan Trung, Ngọc Tô Phổ căn bản không nhìn kịp mảnh đất này, Quan Trung tháng năm đã vào vụ thu hoạch, nông điền bao la có vô số nông phu đang bận rộn, thao tác của bọn họ rất thô lỗ, lúa mạch bị cắt tùy tiện, sau đó bó lại ném lên xe trâu, bông lúa mạch trân quý kia đáng lẽ dùng kéo cắt rồi lấy khăn bọc lại đưa tới sân phơi chứ.
Ngọc Tô Phổ nhìn nhi tử nói:
- Những thành thị ta nhìn thấy thì Mạch Địa Na (Medina) lớn lắm rồi, vậy mà Tần Châu thậm chí còn sánh được cả tòa thành thiên quốc Đại Mã Sĩ Cách (Damascus).
- Phụ thân, nhân khẩu của Đại Mã Sĩ Cách chỉ có hai mươi vạn, còn nhân khẩu của Trường An hơn hai trăm vạn, đó là tòa thành lớn nhất thế gian, nếu có tòa thành nào có thể so được với Trường An thì chỉ có thành Nhạc Dương thôi.
Ngọc Tô Phổ bán tín bán nghi tới khi nhìn thấy Trường An mới thốt lên:
- Ta tới thiên quốc rồi.
Tiểu hoàng đế rất nhiều tiền nhưng không muốn tiêu, luôn nghĩ cách tích trữ, nội phủ giống như con thao thiết nuốt tiền, chỉ ăn không ỉa, thế là hộ bộ thượng thư Thẩm Công Hải khóc lóc khuyên hoàng đế mang tiền ra tiêu, nếu không tiền tệ lưu thông trên thị trường sẽ thiếu hụt nghiêm trọng.
Pháp lệnh quy định nghiêm ngặt số tiền đúc mới hàng năm, Thẩm Công Hải căn bản không thể yêu cầu Độc Cô Mưu đúc thêm dù chỉ một ngân tệ.
Tiểu hoàng đế không chịu nổi quần thần van nài, đành phải tiêu tiền, thế là kiến thiết đường sắt lần nữa trở nên sôi động, số tiền còn lại bị hoàng đế giận dỗi đem cải tạo Trường An, thế là tòa thành cổ kim chưa từng có đã được hoàn công vào tháng ba năm nay.
Ngọc Tô Phổ nhìn thấy Trường An vào đúng lúc nó hùng vĩ nhất, ở Đại Đường, thành trì sớm mất đi công năng phòng ngự, nhiều lúc nó còn gây trở ngại giao thông.
Hai trăm vạn người chen lấn trong một tòa thành, căn bản tường thành không giữ nổi, thế là dọc tường thành xuất hiện rất nhiều chợ giống ở Vân gia trang tử.
Khi Ngọc Tô Phổ tán thưởng sự hùng vĩ của Trường An thì Vân Diệp lại rút cả nhà ra ngoài thành, y cho rằng tòa thành này không phải là nơi người ở nữa rồi.
Mùa đông bụi than bao phủ khắp thành, mang khẩu trang trắng ra đường, về nhà là thành màu đen. Vì thế dưới kiến nghị của Vân Diệp, hoàng đế và hoàng thái hậu cũng chuyển tới hành cung Ngọc Sơn, bách quan được hưởng nhờ, không cần ngày ngày hít hơi độc nữa.
Thư viện đang tăng cường nghiên cứu sao giảm lượng khói than, cứ thế này Trường An không bị hủy trong tay kẻ địch mà bởi than khói.
- Thành Trường An đã giống Bạch Ngọc Kinh sáu phần rồi.
Vân Diệp cười híp mắt đánh cờ với Tân Nguyệt, vốn định chơi cờ lột đồ, bị Tân Nguyệt mắng một trận, đành phải nói chuyện phiếm.
- Không phải đúng ý chàng à? Phu quân không biết, mấy ngày trước thiếp vào thành một chuyến, quá bẩn, xe phủ một lớp bụi than, chàng là lưu thủ Trường An không quản một chút, suốt ngày trốn trong nhà không ra ngoài là sao?
- Quản thế nào? Nàng có biết hiện mỗi ngày bao nhiêu thùng phân mang ra ngoài thành không? Trước kia lấy xe lừa kéo, sau lấy thuyền chở, giờ biến thành xây đường sắt đơn giản mỗi n gày đưa phân ra rác thải ra ngoài thành. Hai trăm vạn người, dù mỗi người ỉa một cân phân, đã là hai trăm vạn cân...
Tân Nguyệt nôn khan, vuốt mạnh ngực bỏ đi, Vân Diệp lúc này mới đủng đỉnh đặt cờ vào hũ, trời đẹp như thế không ra ngoài đi chơi, rúc trong nhà đánh cờ làm cái gì.
Thuận tay lật mật báo, Vân Diệp cực kỳ kính phục Cao Sơn Dương Tử lúc này còn chưa chết, người ta đang dùng năm vạn nô lệ ngày đêm mở vận hà, định nối liền Hồng Hải và Địa Trung Hải, ý kiến của Thủy sư Lĩnh Nam là ngừng quấy nhiễu Hồng Hải, cho Cao Sơn Dương Tử thời gian công tác, đợi vận hà khai thông đại quân lại tới tranh đoạt, đám tướng lĩnh kia rất tự tin vào sức chiến đấu của mình, vì không một chiếc thuyền gỗ nào có thể là đối thủ của thiết chiến hạm.
Tranh đoạt nút thắt giao thông chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay Hà Thiệu định tới bái phỏng thì thành chuyện lớn rồi, Hà Thiệu đã năm năm chưa ra khỏi cửa, lần trước Vân Diệp mang Vượng Tài đi thăm Hà Thiệu, Vượng Tài lập tức yêu thích tên béo này, chẳng phải vì hắn anh tuấn, mà vì trên giường hắn chất đống các loại hoa quả ngon lành.
Hà Thiệu tới Vân gia là phải chuẩn bị trước, số lần đại môn Vân gia mở ra rất ít, thường chỉ có thái hoàng thái hậu tới mới mở, hoàng đế tới cũng đi cửa bên.
Giường Hà Thiệu đã nhỏ đi, nhưng lại dài thêm, tám đại hán lực lưỡng cật lực khiêng một cái núi thịt vào Vân gia, đặt trong sân rồi chịu, muốn rẽ cũng khó.
Tân Nguyệt đi ra oán trách, cứ béo thế này làm sao được. Vượng Tài thì cho mồm vào cái đĩa tinh xảo trên giường, hoa quả từ Tây Vực tới đến Vân gia cũng chẳng có.
- Ta sắp chết rồi!
Hà Thiệu đạt tới cảnh giới nói ra là làm người ta kinh hãi, Vân Diệp kinh ngạc bỏ quả táo xuống nhìn hắn.
Đường Chuyên
Sau cơm tối, hoàng đế mời đại tướng quân đi ra ngự hoa viên tản bộ, Vân Diệp vui vẻ đi cùng, giả trẻ đi trên con đường rải đá nói cười hòa hợp.
- Trẫm biết vãn yếu trong hoàng cung không hợp khẩu vị đại tướng quân, nhưng cơm ủy lạo tướng sĩ chỉ có vài món đó thôi, trẫm cũng không thích.
Vân Diệp cười:
- Lễ chế là cho người khác nhìn mà, cơm nước của Vân gia nổi tiếng khắp nơi, nhưng lấy ra thưởng cho tướng sĩ có công thì họ sẽ không muốn, cơm Vân gia tuy ngon n hưng chỉ thỏa mãn cái miệng, thức ăn lễ bộ tuy khó nuốt nhưng lại là vinh diệu tối cao.
- Vì sao như thế? Đó là do tâm tính, con người mà, không thể chỉ thỏa mãn cái miệng, còn cần thỏa mãn về tinh thần, con người như thế mới hoàn chỉnh.
Lý Quyết cười ha hả:
- Tướng quân n ói có lý lắm, trẫm nhỡ rồi, sau này thức ăn hoan nghênh tướng sĩ khải hoàn không thay đổi nữa.
- Đương nhiên cần làm thế, lão phu phải ăn thứ thịt lợn dở sống dở chín đó cả đời rồi, sao có thể cho đám hậu sinh thoát nạn được.
Lý Quyết cười híp mắt, nó phát hiện trò chuyện với Vân Diệp chẳng những có đạo lý, còn vô cùng thú vị, không kìm được nói:
- Đại tướng quân là bậc trí giả, sau này trẫm còn nhờ cậy nhiều, mong đại tướng quân không tiếc lòng chỉ giáo.
- Tất nhiên, nhưng chỉ có mười năm thôi, sau đó lão phu sẽ hoàn toàn thoái ẩn, lão phu tự nhận đã dốc hết tâm huyết vì quốc gia này cả đời rồi, nhưng lại chưa được nhìn ngắm giang sơn tú mỹ cho đủ, thật lỗ vốn.
- Chẳng lẽ trẫm kém cỏi, đại tướng quân không muốn phò tá.
Vân Diệp hậm hực nói:
- Nếu phụ thân bệ hạ còn, lão phu sẽ chạy thật xa, nói không chừng dẫn hạm đội tới Hồng Hải ức hiếp nữ nhân nước Oa kia. Ông ta không tự bảo trọng lấy thân, sắp chết rồi còn mang con phó thác cho lão phu, một câu nói làm lão phu trong vòng mười năm chẳng thể động đậy.
Lý Quyết thấy Vân Diệp thương cảm không nói nữa, lặng lẽ cùng Vân Diệp ngắm từng tầng lá sen trùng điệp trong ao. Vân Diệp hồi ức lại chuyện cũ, chỉ đông cung cách đó không xa:
- Lão phu và phụ thân bệ hạ quen nhau nhờ đánh nhau, khi ấy lão phu là viên bì tướng của Tả vũ vệ, phụ thân bệ hạ dẫn thái tử lục soái đến Lũng Hữu học đánh trận....
Trường Tôn thị từ xa nhìn thấy một già một trẻ ngồi trên lan can trò chuyện, lòng ấm áp, nghe Vân Diệp kể say sưa, nhỏ giọng bảo cung nữ thái giám không được tới gần.
- Trẫm nghe nói đại tường quân là Trường An..
Lý Quyết nhịn rất lâu mới nói, song lại không dám nói hết:
- Ha ha ha, lão phu là họa hại lớn nhất trong thành Trường An, cùng Trình Xử Mặc, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân và phụ hoàng bệ hạ, tiên đế không phải nói, ba tên kia có chỗ dựa, chỉ lão phu trông dễ bắt nạt, nên thành kẻ đứng đầu Trường An tam hại, kỳ thực, danh hiệu này do cả năm người lão phu kiếm được.
- Cái đó chẳng mất mặt, chủ yếu là bị hoàng gia gia bệ hạ bắt được ở thanh lâu mới mất mặt, sau đó bị hoàng thái hậu trói lên ghế học lễ nghi, khi đó tuy xui xẻo, nhưng rất vui vẻ.
- Hoàng thái hậu hiện không trói bệ hạ lên ghế học lễ nghi chứ?
- Không có, tổ mẫu nói nghi dung của trẫm rất tốt, không cần phải học, hiện giờ chủ yếu học thuật đế vương.
Lý Quyết đắc ý khoe khoang, hoàng tổ mẫu kể chuyện này rồi, còn nói hai người đó không phải là quý tộc, ăn uống như lợn rừng..
Vân Diệp thương hại nói:
- Hoàng thái hậu thực ra không biết dạy người, thủ đoạn của lão nhân gia không đánh thì khóc, lão phu và tiên đế thua ở chuyện này.
- Học một đống những thứ vô dụng, kết quả thành niên rồi mới phát hiện, năm xưa chịu khổ uổng công, đám quan nhỏ hơn bọn lão phu không cần chú ý lão phu, quan lớn hơn thì cởi trần đánh nhau trước mặt hoàng gia gia của bệ hạ. Cho bệ hạ biết, đừng để bị ( khởi cư trú) của thái tông lừa, danh thần dũng tướng thời Trinh Quan không phải cướp thì cũng là trộm, toàn xuất thân phản tặc ráo, chẳng ai tốt đẹp cả.
- Trình Giảo Kim và Úy Trì Cung thường xuyên đánh nhau trước mặt thái thượng hoàng, thái thượng hoàng mở đánh cược, kết quả lão phu thua suốt, không dám không thua, nếu mà thắng về nhà sẽ bình Trình Giảo Kim chửi bới thối mặt.
Lý Quyết cười nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã xuống ao sen, đợi thở đều mới nói:
- Cha sống thật vui vẻ, không giống trẫm, chỉ có thể ở trong hoàng cung. Nếu có thể, trẫm cũng muốn làm hoàn khố ăn chơi đập phá một hồi, nhưng không được, cha giao thiên hạ cho trẫm, trẫm thề sẽ thành quân vương vĩ đại...
Vân Diệp vỗ vai Lý Quyết:
- Có chí khí là tốt, nhưng quân vương vĩ đại không phải nói mà ra mà phải làm.
Trường Tôn thị không nghe nữa, quay về điện Thừa Thiên, vuốt ve bài vị của Lý Thừa Càn, cười n ói:
- Thứ con không dạy được nhi tử, Vân Diệp đã bù đắp rồi, mẫu hậu chỉ là phụ đạo nhân gia, không dạy được sự vô úy của dũng khí, cái hùng bá của đế vương, oai phong của nam nhi, trước kia còn lo Lý Quyết lớn lên trong tay phụ nhân sẽ không có lợi cho thiên hạ, lo nó vì cái chết của mẫu thân mà trở nên âm nhu, giờ không cần lo nữa. Nhân tuyển con chọn rất xứng đáng, có bằng hữu như thế, cả đời không phải nuối tiếc gì nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thoắt cái lại hai năm nữa, cùng với chính sách Đại Đường trở nên ôn hòa, trên con đường tơ lụa lại xuất hiện tiếng chuông lạc đà leng keng, lưng lạc đà cũng xuất hiện tiếng hồ cầm của thương nhân Tây Vực.
Chiến hỏa ở Hồng Hải vẫn làn tràn, hạm đội của vua trên biển không bỏ qua cho bất kỳ hạm đội nào tới gần hải cảng Hồng Hải, đế quốc La Mã vĩ đại suy yếu tàn tạ phải rời xa cố thổ, một nam nhân tên Vân Hải tuyên bố quyền sở hữu mảnh đất đó với toàn thế giới.
Quan viên Hồng Lư tự sau khi hỏi thăm binh bộ thượng thư Vân Thọ liền đem văn thư nực cười đó vào lò thiêu, gia chủ Vân gia nói rồi, không biết người đó, như thế hạm đội Đại Đường qua Hồng Hải không cần đánh tiếng với bất kỳ ai.
Tô Cửu Kinh là một vị bì tướng của Ngọc Môn Quan, công việc mỗi ngày là đóng dấu lên văn thư của khách qua lại, đại bộ phận bọn họ tới Đại Tuyết Sơn triều bái. Tháng chín hàng năm là sinh nhật của Tây Vương mẫu, luôn có rất nhiều tín đồ tới chúc mừng.
- Lão gia tôn kính, Ngọc Tô Phổ hi vọng vào quan nội nương tựa con cái.
Một người Hồ tóc hoa râm dùng thứ tiếng Quan Thoại thuần thục làm Tô Cửu Kinh chú ý:
- Muốn vào Quan Trung phải có giấy thông hành đặc biệt, nếu không người Hồ không được qua Hà Tây, đây là quy định của triều đình.
- Lão gia, Ngọc Tô Phổ không có giấy thông hành, nhưng nhi tử Hồ An là quan viên cao quý của Đại Đường, như vậy chẳng lẽ cũng không được? Con tiểu nhân không nói vào quan nội cần giấy tờ gì.
Tô Cửu Kinh nhíu mày, đặt bút lông xuống hỏi:
- Đúng, nếu con ông là quan lại Đại Đường thì cả nhà tự động có hộ tịch ở Đại Đường, nhưng không có chứng minh, làm sao ta biết ông nói thật?
- An Lạp trên cao..
- Không cần thề, ở Đại Đường thần linh không có tác dụng bằng chứng cứ, có điều ông có thể vào Hà Tây, rồi mau bảo nhi tử gửi giấy tới xác nhận. Nếu không dù có vào Hà Tây, cũng không qua được Uy Vũ và Trương Dịch.
Tô Cửu Kynh viết hai chữ Hà Tây vào giấy chứng nhận thông hành, phất tay bảo ông ta đi. Ngọc Tô Phổ không phải là người nghèo không có gì, thậm chí ông ta có địa vị không tệ ở quốc gia cũ, cho rằng mình bị tiểu lại làm khó, thống khổ nhắm mắt lại.
***
Những kẻ cần chết sẽ chết ráo vào ngày mai
Đúng lúc này bảy tám khoái mã phóng tới, Ngọc Tô Phổ nhìn thấy hán tử đi đầu liền ưỡn ngực lên, vì đó là nhi tử Hồ An của ông ta.
Đám người sau lưng Ngọc Tô Phổ đã gà khóc chạy về phía Hồ An, một phụ nhân nhiều tuổi ôm lấy Hồ An, không ngừng hôn trán hắn.
- Mẫu thân có khỏe không? Trời cao phù hộ, mọi người còn sống tới được nơi này là không sợ có người truy sát nữa, cả nhà chúng ta có thể sống cùng nhau rồi.
Hồ An nhanh chóng đếm người nhà, phát hiện không thiếu một ai, cao hưng buông mẫu thân ra, giang hai tay cười lớn:
- Phụ thân, con tới đón phụ thân đây.
Ngọc Tô Phổ bật khóc ôm chầm lấy nhi tử, kể chuyến hành trình gian nan của mình.
- Phụ thân yên tâm, tới Đại Đường rồi đám thần linh kia không làm gì được người nữa, nếu An Lạp cho rằng học thuyết của phụ thân là sai thì ông ta nên tới đồ thư quán của thư viện Ngọc Sơn, học thuyết của phụ thân ở đấy đã có hệ thống tư tưởng hoàn bị, chứ không phải là suy đoán nữa. Mười năm trước hạm đội Đại Đường đi vòng quanh thế giới, chứng minh thuyết địa tâm không đáng tin, chân lý nằm trong tay chúng ta chứ không phải trong tay thần linh.
Ngọc Tô Phổ hết sức kinh ngạc, cho rằng học thuyết của mình vượt thời đại, không ngờ mình vẫn lạc hậu.
Thở dài một tiếng, lấy giấy chứng nhận ra. Hồ An nhìn Tô Cửu Kinh đang đứng xem náo nhiệt, nói:
- Muốn ra oai thì tìm người khác, đừng lên mặt với phụ thân ta, phụ thân ta được được thư viện mời tới giao lưu.
Tô Cửu Kinh mỉm cười nói:
- Trước mặt (Đường luật) không ai có đặc quyền, ngài mặc quan phục lục phẩm, ti chức phải hành lễ, nhưng trước đó có thể xem quan bằng của ngài không?
Hồ An phẫn nộ, trên đời này còn có kẻ dám giả mạo quan viên sao? Đột nhiên hiểu ra:
- Vì sao ngươi không có thiện cảm với người Hồ?
Tô Cửu Kinh miễn cưỡng hành lễ:
- Ti chức phải làm bì tướng ở đây là vì không thi được vào thư viện, nguyên nhân do bệ hạ đồng ý cho người Hồ thi vào thư viện, nếu không phải vì khóa đó chiêu mộ năm mươi người Hồ thì ti chức đã là học sinh thư viện rồi.
- Ha ha ha, giờ ngươi đi thi càng không vào được, vì năm nay thu nhận tới một trăm bốn mươi khảo sinh dị tộc, sau này thượng quan của ngươi nói không chừng là quan viên người Hồ. Mau, thay cho ta văn thư quan nội.
Lấy được văn thư Hồ An lớn tiếng an bài tùy tòng đem xe ngựa đã chuẩn bị xong tới, muốn ngồi tàu hỏa phải tới Tần Châu mới có.
Đi rất lâu, nhiều lần Ngọc Tô Phổ tưởng rằng đã tới Trường An, nhưng được cho biết đây là Uy Vũ, đây là Trương Dịch, đây là Tần Châu..
Đợi khi ông ta nhìn thấy tàu hỏa gần như không thở nổi, đây là kỳ tích mà chỉ An Lạp mới sáng tạo ra nổi.
Tàu hỏa chạy băng băng trên mảnh đất Quan Trung, Ngọc Tô Phổ căn bản không nhìn kịp mảnh đất này, Quan Trung tháng năm đã vào vụ thu hoạch, nông điền bao la có vô số nông phu đang bận rộn, thao tác của bọn họ rất thô lỗ, lúa mạch bị cắt tùy tiện, sau đó bó lại ném lên xe trâu, bông lúa mạch trân quý kia đáng lẽ dùng kéo cắt rồi lấy khăn bọc lại đưa tới sân phơi chứ.
Ngọc Tô Phổ nhìn nhi tử nói:
- Những thành thị ta nhìn thấy thì Mạch Địa Na (Medina) lớn lắm rồi, vậy mà Tần Châu thậm chí còn sánh được cả tòa thành thiên quốc Đại Mã Sĩ Cách (Damascus).
- Phụ thân, nhân khẩu của Đại Mã Sĩ Cách chỉ có hai mươi vạn, còn nhân khẩu của Trường An hơn hai trăm vạn, đó là tòa thành lớn nhất thế gian, nếu có tòa thành nào có thể so được với Trường An thì chỉ có thành Nhạc Dương thôi.
Ngọc Tô Phổ bán tín bán nghi tới khi nhìn thấy Trường An mới thốt lên:
- Ta tới thiên quốc rồi.
Tiểu hoàng đế rất nhiều tiền nhưng không muốn tiêu, luôn nghĩ cách tích trữ, nội phủ giống như con thao thiết nuốt tiền, chỉ ăn không ỉa, thế là hộ bộ thượng thư Thẩm Công Hải khóc lóc khuyên hoàng đế mang tiền ra tiêu, nếu không tiền tệ lưu thông trên thị trường sẽ thiếu hụt nghiêm trọng.
Pháp lệnh quy định nghiêm ngặt số tiền đúc mới hàng năm, Thẩm Công Hải căn bản không thể yêu cầu Độc Cô Mưu đúc thêm dù chỉ một ngân tệ.
Tiểu hoàng đế không chịu nổi quần thần van nài, đành phải tiêu tiền, thế là kiến thiết đường sắt lần nữa trở nên sôi động, số tiền còn lại bị hoàng đế giận dỗi đem cải tạo Trường An, thế là tòa thành cổ kim chưa từng có đã được hoàn công vào tháng ba năm nay.
Ngọc Tô Phổ nhìn thấy Trường An vào đúng lúc nó hùng vĩ nhất, ở Đại Đường, thành trì sớm mất đi công năng phòng ngự, nhiều lúc nó còn gây trở ngại giao thông.
Hai trăm vạn người chen lấn trong một tòa thành, căn bản tường thành không giữ nổi, thế là dọc tường thành xuất hiện rất nhiều chợ giống ở Vân gia trang tử.
Khi Ngọc Tô Phổ tán thưởng sự hùng vĩ của Trường An thì Vân Diệp lại rút cả nhà ra ngoài thành, y cho rằng tòa thành này không phải là nơi người ở nữa rồi.
Mùa đông bụi than bao phủ khắp thành, mang khẩu trang trắng ra đường, về nhà là thành màu đen. Vì thế dưới kiến nghị của Vân Diệp, hoàng đế và hoàng thái hậu cũng chuyển tới hành cung Ngọc Sơn, bách quan được hưởng nhờ, không cần ngày ngày hít hơi độc nữa.
Thư viện đang tăng cường nghiên cứu sao giảm lượng khói than, cứ thế này Trường An không bị hủy trong tay kẻ địch mà bởi than khói.
- Thành Trường An đã giống Bạch Ngọc Kinh sáu phần rồi.
Vân Diệp cười híp mắt đánh cờ với Tân Nguyệt, vốn định chơi cờ lột đồ, bị Tân Nguyệt mắng một trận, đành phải nói chuyện phiếm.
- Không phải đúng ý chàng à? Phu quân không biết, mấy ngày trước thiếp vào thành một chuyến, quá bẩn, xe phủ một lớp bụi than, chàng là lưu thủ Trường An không quản một chút, suốt ngày trốn trong nhà không ra ngoài là sao?
- Quản thế nào? Nàng có biết hiện mỗi ngày bao nhiêu thùng phân mang ra ngoài thành không? Trước kia lấy xe lừa kéo, sau lấy thuyền chở, giờ biến thành xây đường sắt đơn giản mỗi n gày đưa phân ra rác thải ra ngoài thành. Hai trăm vạn người, dù mỗi người ỉa một cân phân, đã là hai trăm vạn cân...
Tân Nguyệt nôn khan, vuốt mạnh ngực bỏ đi, Vân Diệp lúc này mới đủng đỉnh đặt cờ vào hũ, trời đẹp như thế không ra ngoài đi chơi, rúc trong nhà đánh cờ làm cái gì.
Thuận tay lật mật báo, Vân Diệp cực kỳ kính phục Cao Sơn Dương Tử lúc này còn chưa chết, người ta đang dùng năm vạn nô lệ ngày đêm mở vận hà, định nối liền Hồng Hải và Địa Trung Hải, ý kiến của Thủy sư Lĩnh Nam là ngừng quấy nhiễu Hồng Hải, cho Cao Sơn Dương Tử thời gian công tác, đợi vận hà khai thông đại quân lại tới tranh đoạt, đám tướng lĩnh kia rất tự tin vào sức chiến đấu của mình, vì không một chiếc thuyền gỗ nào có thể là đối thủ của thiết chiến hạm.
Tranh đoạt nút thắt giao thông chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay Hà Thiệu định tới bái phỏng thì thành chuyện lớn rồi, Hà Thiệu đã năm năm chưa ra khỏi cửa, lần trước Vân Diệp mang Vượng Tài đi thăm Hà Thiệu, Vượng Tài lập tức yêu thích tên béo này, chẳng phải vì hắn anh tuấn, mà vì trên giường hắn chất đống các loại hoa quả ngon lành.
Hà Thiệu tới Vân gia là phải chuẩn bị trước, số lần đại môn Vân gia mở ra rất ít, thường chỉ có thái hoàng thái hậu tới mới mở, hoàng đế tới cũng đi cửa bên.
Giường Hà Thiệu đã nhỏ đi, nhưng lại dài thêm, tám đại hán lực lưỡng cật lực khiêng một cái núi thịt vào Vân gia, đặt trong sân rồi chịu, muốn rẽ cũng khó.
Tân Nguyệt đi ra oán trách, cứ béo thế này làm sao được. Vượng Tài thì cho mồm vào cái đĩa tinh xảo trên giường, hoa quả từ Tây Vực tới đến Vân gia cũng chẳng có.
- Ta sắp chết rồi!
Hà Thiệu đạt tới cảnh giới nói ra là làm người ta kinh hãi, Vân Diệp kinh ngạc bỏ quả táo xuống nhìn hắn.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 1517: Quốc Gia Không Thuộc Về Thần Linh
9.9/10 từ 42 lượt.