Đường Chuyên
Chương 1408: Cảnh Cũ, Người Xưa
Ads
Lâu lắm rồi chưa gặp Hoàng Thử, giờ hắn không còn là tên trộm mộ ai cũng có thể đá đít chỉ huy nữa, đã là nhà thượng đẳng có bốn năm cửa hiệu ở Trường An, Tân Phong.
Thư viện sau khi sửa chế độ, hắn được làm chấp thừa chính bát phẩm, nếu không phải xuất thân quá kém thì đã là quan thất phẩm, giáo tập thư viện là chức vị cực kỳ cao quý, cho nên dù Anh Nương kinh doanh lớn tới mấy, Hoàng Thử vẫn là gia chủ, mấy năm trước nghe nói vì nạp thiếp làm trong nhà chó chạy gà bay, hiện Hoàng Thử không còn tâm tình đó, chỉ muốn làm ở thư viện tới già rồi cáo lão về quê.
Hai đứa nhi tử xấu xí giờ thành chàng trai rồi, giống hệt Hoàng Thử, đại khuê nữ gả cho học sinh nghèo của thư viện, nghe nói làm huyện lệnh ở Hà Bắc, nên hiện hắn sống nhàn nhã, thỏa mãn.
Tân Nguyệt và Na Nhật Mộ lên bè, Hoàng Thử cười ngốc nghếch muốn tự mình chống, Vân Diệp từ chối.
- Lão Hoàng, ngươi năm mươi tuổi rồi, đừng làm chuyện này nữa, cả đống học sinh đang đợi chống bè kìa, tiết kiệm sức đi.
- Hầu gia, lão hán già thật rồi, hai năm qua tinh lực càng kém, trước kia một đêm đào được mười trượng đường hầm, giờ xuống dưới đất là thấy không thở được, năm xưa cho lão hán bị bệnh ho, nói là do ăn đất quá nhiều, giờ lão hán vẫn nói chuyện được là nhớ phúc hầu gia, năm xưa không bị hầu gia bắt, chẳng biết giờ sống chết ra sao, nói gì tới con cháu đầy nhà.
Hoàng Thử già rồi, trước kia hắn không nói những lời yếu đuối như vậy, giờ không còn tự tin nữa, cứ lo thư viện không cần mình.
- Lão Hoàng, ngươi chưa biết quy củ của thư viện sao? Những người đầu tiên vào thư viện là giáo thụ cả đời của thư viện, nói cách khác chỉ cần ngươi chưa chết, không ai đuổi ngươi khỏi thư viện được.
- Hầu gia, thật không?
- Đương nhiên, ngươi vất vả làm việc trong thư viện cả đời để cuối cùng bị đá đi sao? Thư viện không có chuyện đó, Triệu Duyên Lăng tiêu của thư viện bao nhiêu tiền, ta tức điên, chẳng phải cũng không làm gì nổi ông ta à?
Hoàng Thử cười ngượng ngùng:
- Triệu tiên sinh là người học vấn lớn, lão hán sao so được.
- Ngươi đó, vẫn cứ tự ti, hoàn toàn có thể quang minh chính đại khoe khoang với người ta, giáo tập của thư viện nhiều lắm chắc?
Anh Nương bê ra một vò rượu nếp, mấy thứ bánh, toàn món Vân Diệp thích ăn, cuối cùng còn lấy lá sen bọc một nắm thịt lừa dùng tay xé.
Bè của Vân gia chẳng cần học sinh chống, Tiểu Miêu và nha hoàn Tây Vực của nàng chống bè rất nhanh, tỷ muội Y Lợi Tư gả cho quản gia và đầu lĩnh hộ vệ của Hi Mạt Đế Á, Tiểu Miêu thích dùng người Tây Vực, nên Tân Nguyệt chọn cho nàng hai người khác.
Tiểu Miêu từ nhỏ lớn lên ở sông nước, chống bè với nàng chẳng có chút khó khăn nào, chẳng chật vật giống chủ tớ Tân Nguyệt năm xưa.
Thấy phu quân cười với mình, Tân Nguyệt lập tức hiểu y đang cười mình năm xưa ôm nha hoàn la hét, tức mình nói:
- Năm xưa chàng cố ý, Tiểu Thu lớn lên ở Trường An, sao hiểu chống bè.
Tiểu Miêu cười hì hì, gậy trung điểm lên đá một cái, bè liền lao vào sông Đông Dương, Na Nhật Mộ không để ý thiếu chút nữa ngã xuống sông, tức giận đấm lưng Tiểu Miêu mấy cái. Linh Đang lúc nào cũng bộ dàng dè dặt, ngồi giữa bè, xé thịt lừa chấm tương, cho vào miệng Vân Diệp.
Nằm trên bè, nhìn núi xanh hai bên bờ, con người trở nên hoạt bát, lấy ống lau sậy hút rượu nho, hưởng thụ tuyệt vời, huống hồ tên điên khùng Vân Diệp cho rất nhiều đường phèn vào rượu, nên uống ngọt lịm. Tân Nguyệt, Na Nhật Mộ thi thoảng uống trộm một hớp, Linh Đang là người không uống được rượu, uống vài ngụm là má đỏ rực như quả táo. Tiểu Miêu thấy bốn người họ nhàn nhã uống rượu, mình phải làm khổ sai, giao gậy trúc cho nha hoàn, ghé tới, ý mình ít tuổi nép vào lòng Vân Diệp quang minh chính đại uống rượu.
Trên bè chẳng có gì che chắn, mới đầu Vân Diệp hơi ngại, nhưng mau chóng thấy mình quá lo, trên sông không phải chỉ mỗi nhà y, sông Đông Dương đã là một trong bát cảnh của Trường An, ngang danh với Liễu rủ Bá Kiều, nên người chống bè rất nhiều.
Một cái bè có mái che trôi qua bên cạnh, tiếng dâm đãng bên trong chẳng hề có chút che đậy, nhìn qua rèm còn thấy một đôi nam nữ đang chiến đấu giáp lá cà.
Tân Nguyệt nhổ phì một ngụm nước bọt:
- Phu quân, chàng xem đám cầm thú chà đạp sông Đông Dương thành cái gì rồi, đây là đất văn hoa, không thể cho cầm thú tới.
- Chả cấm nổi, nói không chừng trên bè đó là một vị vương gia hay công gia đấy, coi như không nhìn thấy đi, ta lần đầu phát hiện Đại Đường biến thành thế này.
- Chàng không ra ngoài, nếu chợ tây, còn nhìn thấy Hồ Cơ trần truồng đứng ở cửa mời khách, có Hồ cơ đeo một vòng chuông ở hông, lắc hông trông đẹp lắm.
Na Nhật Mộ vừa nói liền thấy Tân Nguyệt trừng mắt lên, vội trốn sau Vân Diệp, thò đầu ra nói:
- Muội nghe nha hoàn nói thôi mà.
- Đứa nào? Nói ra, ta về lột da nó, nữ nhi bây giờ không còn biết xấu hổ nữa rồi.
- Bớt thể hiện uy phong chủ mẫu đi, đang đi chơi đấy, ngồi cho tử tế, đừng đánh nhau, nhà ta mới chỉ có năm người đấy, nếu giống nhà Lưu Hoằng Cơ thì nàng không sống nổi rồi.
Tân Nguyệt bĩu môi:
- Bốn người nhà ta còn khó quản hơn bốn trăm người nhà khác, chàng xem Lưu phu nhân kìa, sau khi lão công gia chết rồi, bán hơn trăm thê thiếp vào thanh lâu, chẳng thèm thể diện, người có con tùy tiện cho mấy mẫu đất đuổi đi.
- Mấy người nhà ta, thiếp thân dám xử lý một ai, chàng lại còn chẳng đi tự tử, cho nên thường ngày giáo huấn nhiều một chút không có gì xấu.
Na Nhật Mộ thấy thần sắc Tân Nguyệt bất thiện, vội giúp phu quân bóp lưng, Tân Nguyệt giơ tay mấy lần đều bỏ xuống, Tiểu Miêu tửu lượng kém, rượu nho hôm nay lại cho đường, bất tri bất giác say rồi, cười ngốc nghếch muốn múa cho Vân Diệp xem, Vân Diệp kéo nàng đặt lên đùi, chẳng mấy chốc cô nương ngốc ngủ say tít.
Khoanh chân ngồi trên bè, thê thiếp vây quanh, bè trôi tự do trên mặt nước, bè qua Thập Lý Họa Lang, núi trở nên đột ngột, nơi này vốn có hai ngọn núi xanh, giờ chỉ còn một, dưới ngọt núi đã sập kia chôn vùi vô số oan hồn.
Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thịnh suy, thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẹn cũ
Bao độ ánh chiều tà
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi
Vốn đã quen gió mát trăng trong
Một vò rượu nếp vui bạn cũ
Chuyện đời tan trong chén rượu nồng
Lòng chua xót, đột nhiên nhớ tới bài từ của Dương Thận hát ra, mặc dù không ứng cảnh, nhưng trên dòng sống liên tục vang lên tiếng khen hay.
- Vân hầu nay đang độ đắc ý, sao đột nhiên phát ra lời bi thương như vậy?
Trường Tôn Xung đứng ở trên một cái bè khác, lớn tiếng nói:
Vân Diệp phát hiện mình chẳng có gì để nói với người này, thở dài chống bè tránh xa hắn, thế giới đã có cách cục mới, không cần chơi vở kịch tình duyên buồn nôn gì nữa.
Thấy Vân Diệp không thèm để ý tới mình, Trường Tôn Xung có chút buồn bã, quay lại khoang thuyền, thô bạo ôm lấy một ca cơ, cắn vào vai ả, máu tươi chảy xuống, nhưng mỹ nhân không dám kêu tiếng nào.
Húp canh nhìn thấy chuột, ăn rau thấy nửa con sâu, đó là tâm tình hiện giờ của Vân Diệp, vì trước kia càng quý trọng tình cảm, hiện càng hận Trường Tôn Xung.
Chẳng còn tâm trạng nữa, nửa đường cập bờ, xe ngựa Vân gia nhanh chóng ở bên đường đánh tới, cả nhà chui vào xe ngựa, đi tới tiểu lâu thấp thoáng trong rừng tùng, hôm nay không về nhà nữa.
Công Thâu Mộc vẫn ngoan cường sống, mười năm trước người ta nói lão già này không sống qua được năm ngay, mười năm sau mọi người vẫn nói thế, nhìn ông ta thoi thóp nằm tắm nắng, Vân Diệp xuống xe, bất kể thế nào cũng phải tới chào một tiếng.
Tới gần mới phát hiện lão già n ày xa hoa thế nào, người khác xa hoa đem châu ngọc treo trên người, ghế nằm của ông ta thì làm bằng tử đàn.
- Ta nhớ lần trước mời lão tiên sinh làm bộ đồ gia dụng, cho lão tiên sinh cả xe gỗ, đến khi chở đồ về nhà cứ thấy có gì đó không ổn, té ra là ở chỗ này.
Lão già mắt he hé một khe hở, lẩm bẩm:
- Lão phu là thợ mộc, tiết kiệm được chút gỗ nào hay chút đó, mấy miếng gỗ vụn ghép thành cái ghế này ngươi cũng ý kiến, đồ hẹp hòi. Tân Nguyệt, trong hộp thức ăn có cái gì, lấy ra cho lão phu mấy miếng, nhà hết cái ăn rồi.
Tân Nguyệt cười tủm tỉm đặt hộp thức ăn lên bàn, Vân Diệp tức mình nói:
- Bán cái bàn này đi đủ cả nhà ông ăn ba năm đấy.
- Tiểu tử, mệt rồi à? Mệt thì nghỉ đi, suốt ngày lăn lộn trong đống bùn, làm gì còn ai sạch sẽ, nghỉ đi, nghỉ một chút, đừng vật lộn nữa …
Đường Chuyên
Lâu lắm rồi chưa gặp Hoàng Thử, giờ hắn không còn là tên trộm mộ ai cũng có thể đá đít chỉ huy nữa, đã là nhà thượng đẳng có bốn năm cửa hiệu ở Trường An, Tân Phong.
Thư viện sau khi sửa chế độ, hắn được làm chấp thừa chính bát phẩm, nếu không phải xuất thân quá kém thì đã là quan thất phẩm, giáo tập thư viện là chức vị cực kỳ cao quý, cho nên dù Anh Nương kinh doanh lớn tới mấy, Hoàng Thử vẫn là gia chủ, mấy năm trước nghe nói vì nạp thiếp làm trong nhà chó chạy gà bay, hiện Hoàng Thử không còn tâm tình đó, chỉ muốn làm ở thư viện tới già rồi cáo lão về quê.
Hai đứa nhi tử xấu xí giờ thành chàng trai rồi, giống hệt Hoàng Thử, đại khuê nữ gả cho học sinh nghèo của thư viện, nghe nói làm huyện lệnh ở Hà Bắc, nên hiện hắn sống nhàn nhã, thỏa mãn.
Tân Nguyệt và Na Nhật Mộ lên bè, Hoàng Thử cười ngốc nghếch muốn tự mình chống, Vân Diệp từ chối.
- Lão Hoàng, ngươi năm mươi tuổi rồi, đừng làm chuyện này nữa, cả đống học sinh đang đợi chống bè kìa, tiết kiệm sức đi.
- Hầu gia, lão hán già thật rồi, hai năm qua tinh lực càng kém, trước kia một đêm đào được mười trượng đường hầm, giờ xuống dưới đất là thấy không thở được, năm xưa cho lão hán bị bệnh ho, nói là do ăn đất quá nhiều, giờ lão hán vẫn nói chuyện được là nhớ phúc hầu gia, năm xưa không bị hầu gia bắt, chẳng biết giờ sống chết ra sao, nói gì tới con cháu đầy nhà.
Hoàng Thử già rồi, trước kia hắn không nói những lời yếu đuối như vậy, giờ không còn tự tin nữa, cứ lo thư viện không cần mình.
- Lão Hoàng, ngươi chưa biết quy củ của thư viện sao? Những người đầu tiên vào thư viện là giáo thụ cả đời của thư viện, nói cách khác chỉ cần ngươi chưa chết, không ai đuổi ngươi khỏi thư viện được.
- Hầu gia, thật không?
- Đương nhiên, ngươi vất vả làm việc trong thư viện cả đời để cuối cùng bị đá đi sao? Thư viện không có chuyện đó, Triệu Duyên Lăng tiêu của thư viện bao nhiêu tiền, ta tức điên, chẳng phải cũng không làm gì nổi ông ta à?
Hoàng Thử cười ngượng ngùng:
- Triệu tiên sinh là người học vấn lớn, lão hán sao so được.
- Ngươi đó, vẫn cứ tự ti, hoàn toàn có thể quang minh chính đại khoe khoang với người ta, giáo tập của thư viện nhiều lắm chắc?
Anh Nương bê ra một vò rượu nếp, mấy thứ bánh, toàn món Vân Diệp thích ăn, cuối cùng còn lấy lá sen bọc một nắm thịt lừa dùng tay xé.
Bè của Vân gia chẳng cần học sinh chống, Tiểu Miêu và nha hoàn Tây Vực của nàng chống bè rất nhanh, tỷ muội Y Lợi Tư gả cho quản gia và đầu lĩnh hộ vệ của Hi Mạt Đế Á, Tiểu Miêu thích dùng người Tây Vực, nên Tân Nguyệt chọn cho nàng hai người khác.
Tiểu Miêu từ nhỏ lớn lên ở sông nước, chống bè với nàng chẳng có chút khó khăn nào, chẳng chật vật giống chủ tớ Tân Nguyệt năm xưa.
Thấy phu quân cười với mình, Tân Nguyệt lập tức hiểu y đang cười mình năm xưa ôm nha hoàn la hét, tức mình nói:
- Năm xưa chàng cố ý, Tiểu Thu lớn lên ở Trường An, sao hiểu chống bè.
Tiểu Miêu cười hì hì, gậy trung điểm lên đá một cái, bè liền lao vào sông Đông Dương, Na Nhật Mộ không để ý thiếu chút nữa ngã xuống sông, tức giận đấm lưng Tiểu Miêu mấy cái. Linh Đang lúc nào cũng bộ dàng dè dặt, ngồi giữa bè, xé thịt lừa chấm tương, cho vào miệng Vân Diệp.
Nằm trên bè, nhìn núi xanh hai bên bờ, con người trở nên hoạt bát, lấy ống lau sậy hút rượu nho, hưởng thụ tuyệt vời, huống hồ tên điên khùng Vân Diệp cho rất nhiều đường phèn vào rượu, nên uống ngọt lịm. Tân Nguyệt, Na Nhật Mộ thi thoảng uống trộm một hớp, Linh Đang là người không uống được rượu, uống vài ngụm là má đỏ rực như quả táo. Tiểu Miêu thấy bốn người họ nhàn nhã uống rượu, mình phải làm khổ sai, giao gậy trúc cho nha hoàn, ghé tới, ý mình ít tuổi nép vào lòng Vân Diệp quang minh chính đại uống rượu.
Trên bè chẳng có gì che chắn, mới đầu Vân Diệp hơi ngại, nhưng mau chóng thấy mình quá lo, trên sông không phải chỉ mỗi nhà y, sông Đông Dương đã là một trong bát cảnh của Trường An, ngang danh với Liễu rủ Bá Kiều, nên người chống bè rất nhiều.
Một cái bè có mái che trôi qua bên cạnh, tiếng dâm đãng bên trong chẳng hề có chút che đậy, nhìn qua rèm còn thấy một đôi nam nữ đang chiến đấu giáp lá cà.
Tân Nguyệt nhổ phì một ngụm nước bọt:
- Phu quân, chàng xem đám cầm thú chà đạp sông Đông Dương thành cái gì rồi, đây là đất văn hoa, không thể cho cầm thú tới.
- Chả cấm nổi, nói không chừng trên bè đó là một vị vương gia hay công gia đấy, coi như không nhìn thấy đi, ta lần đầu phát hiện Đại Đường biến thành thế này.
- Chàng không ra ngoài, nếu chợ tây, còn nhìn thấy Hồ Cơ trần truồng đứng ở cửa mời khách, có Hồ cơ đeo một vòng chuông ở hông, lắc hông trông đẹp lắm.
Na Nhật Mộ vừa nói liền thấy Tân Nguyệt trừng mắt lên, vội trốn sau Vân Diệp, thò đầu ra nói:
- Muội nghe nha hoàn nói thôi mà.
- Đứa nào? Nói ra, ta về lột da nó, nữ nhi bây giờ không còn biết xấu hổ nữa rồi.
- Bớt thể hiện uy phong chủ mẫu đi, đang đi chơi đấy, ngồi cho tử tế, đừng đánh nhau, nhà ta mới chỉ có năm người đấy, nếu giống nhà Lưu Hoằng Cơ thì nàng không sống nổi rồi.
Tân Nguyệt bĩu môi:
- Bốn người nhà ta còn khó quản hơn bốn trăm người nhà khác, chàng xem Lưu phu nhân kìa, sau khi lão công gia chết rồi, bán hơn trăm thê thiếp vào thanh lâu, chẳng thèm thể diện, người có con tùy tiện cho mấy mẫu đất đuổi đi.
- Mấy người nhà ta, thiếp thân dám xử lý một ai, chàng lại còn chẳng đi tự tử, cho nên thường ngày giáo huấn nhiều một chút không có gì xấu.
Na Nhật Mộ thấy thần sắc Tân Nguyệt bất thiện, vội giúp phu quân bóp lưng, Tân Nguyệt giơ tay mấy lần đều bỏ xuống, Tiểu Miêu tửu lượng kém, rượu nho hôm nay lại cho đường, bất tri bất giác say rồi, cười ngốc nghếch muốn múa cho Vân Diệp xem, Vân Diệp kéo nàng đặt lên đùi, chẳng mấy chốc cô nương ngốc ngủ say tít.
Khoanh chân ngồi trên bè, thê thiếp vây quanh, bè trôi tự do trên mặt nước, bè qua Thập Lý Họa Lang, núi trở nên đột ngột, nơi này vốn có hai ngọn núi xanh, giờ chỉ còn một, dưới ngọt núi đã sập kia chôn vùi vô số oan hồn.
Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thịnh suy, thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẹn cũ
Bao độ ánh chiều tà
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi
Vốn đã quen gió mát trăng trong
Một vò rượu nếp vui bạn cũ
Chuyện đời tan trong chén rượu nồng
Lòng chua xót, đột nhiên nhớ tới bài từ của Dương Thận hát ra, mặc dù không ứng cảnh, nhưng trên dòng sống liên tục vang lên tiếng khen hay.
- Vân hầu nay đang độ đắc ý, sao đột nhiên phát ra lời bi thương như vậy?
Trường Tôn Xung đứng ở trên một cái bè khác, lớn tiếng nói:
Vân Diệp phát hiện mình chẳng có gì để nói với người này, thở dài chống bè tránh xa hắn, thế giới đã có cách cục mới, không cần chơi vở kịch tình duyên buồn nôn gì nữa.
Thấy Vân Diệp không thèm để ý tới mình, Trường Tôn Xung có chút buồn bã, quay lại khoang thuyền, thô bạo ôm lấy một ca cơ, cắn vào vai ả, máu tươi chảy xuống, nhưng mỹ nhân không dám kêu tiếng nào.
Húp canh nhìn thấy chuột, ăn rau thấy nửa con sâu, đó là tâm tình hiện giờ của Vân Diệp, vì trước kia càng quý trọng tình cảm, hiện càng hận Trường Tôn Xung.
Chẳng còn tâm trạng nữa, nửa đường cập bờ, xe ngựa Vân gia nhanh chóng ở bên đường đánh tới, cả nhà chui vào xe ngựa, đi tới tiểu lâu thấp thoáng trong rừng tùng, hôm nay không về nhà nữa.
Công Thâu Mộc vẫn ngoan cường sống, mười năm trước người ta nói lão già này không sống qua được năm ngay, mười năm sau mọi người vẫn nói thế, nhìn ông ta thoi thóp nằm tắm nắng, Vân Diệp xuống xe, bất kể thế nào cũng phải tới chào một tiếng.
Tới gần mới phát hiện lão già n ày xa hoa thế nào, người khác xa hoa đem châu ngọc treo trên người, ghế nằm của ông ta thì làm bằng tử đàn.
- Ta nhớ lần trước mời lão tiên sinh làm bộ đồ gia dụng, cho lão tiên sinh cả xe gỗ, đến khi chở đồ về nhà cứ thấy có gì đó không ổn, té ra là ở chỗ này.
Lão già mắt he hé một khe hở, lẩm bẩm:
- Lão phu là thợ mộc, tiết kiệm được chút gỗ nào hay chút đó, mấy miếng gỗ vụn ghép thành cái ghế này ngươi cũng ý kiến, đồ hẹp hòi. Tân Nguyệt, trong hộp thức ăn có cái gì, lấy ra cho lão phu mấy miếng, nhà hết cái ăn rồi.
Tân Nguyệt cười tủm tỉm đặt hộp thức ăn lên bàn, Vân Diệp tức mình nói:
- Bán cái bàn này đi đủ cả nhà ông ăn ba năm đấy.
- Tiểu tử, mệt rồi à? Mệt thì nghỉ đi, suốt ngày lăn lộn trong đống bùn, làm gì còn ai sạch sẽ, nghỉ đi, nghỉ một chút, đừng vật lộn nữa …
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 1408: Cảnh Cũ, Người Xưa
9.9/10 từ 42 lượt.