Đường Chuyên
Chương 1334: Lần so tài cuối cùng (1)
Ngoại địch đã lui, trong nước lại bắt đầu kiến thiết, Lý Nhị rất hài lòng với hiện trạng hiện giờ, chép miệng nói:
- Phải nên uống ngụm canh thịt dê rồi.
- Í, sao bệ hạ biết thiếp thân đã nấu xong canh thịt dê?
Trường Tôn thị bê hộp thức ăn từ gian trong đi ra liền nghe thấy Lý Nhị lẩm bẩm.
Lý Nhị cười ha hả từ sau bàn đi ra, ngồi xuống bên bàn tròn đợi hoàng hậu múc canh cho mình.
Khi canh thịt dê được đặt lên bàn, Lý Nhị hít hít, mùi vị không tệ, có thể sánh với canh thịt dê của Vân gia rồi, bên trong có rau thơm xanh biết, miếng củ cải trong trong, nhìn đã thấy thèm.
- Canh thịt dê của Vân gia cũng chỉ thế này là cùng.
Lý Nhị ăn một miếng kinh ngạc nói:
- Chẳng có gì khó cả, bí quyết của Vân gia nói ra đơn giản tới mức không ai tin.
Trường Tôn thị cầm cuốn ( Đại Đường Tây Vực ký) lên xem:
- Tên tiểu tử đó không tiết lộ cơ mà.
- Chỉ cần cho một khúc gỗ tùng mới vào trong nồi thịt dê, đơn giản thế thôi, đám Thanh Tước biết lâu rồi, Vân gia cũng chẳng thiếu một món tài nghệ này, năm xưa bệ hạ hỏi y đúng lúc ra pháp lệnh độc quyền, y đương nhiên sẽ chơi xấu bệ hạ một vố.
Một phiến lá từ trong sách rơi ra, Trường Tôn thị cúi người nhặt lên, cho lên mũi ngửi, lắc lắc với Lý Nhị, lại kẹp vào, vẻ mặt quái dị.
Lý Nhị múc từng thìa canh lớn, khi cả bát canh vào bụng mới hài lòng lau miệng nói:
- Trẫm không rảnh cùng phụ nhân chơi mấy trò vặt đó, hôm nay phê duyệt tấu chương, đang xem quân báo của Vân Diệp, đột nhiên có gió lớn nổi lên, phiến lá này rơi xuống bàn của trẫm, nếu có duyên với trẫm thì nên giữ lại.
Trường Tôn thị cười khúc khích, thi lễ nói:
- Chuyện của bệ hạ, thiếp không dám hỏi tới, bất quá bệ hạ cũng thật là, không thể suốt ngày quanh quẩn bên mấy nữ nhân già bọn thiếp được, đám phi tần trẻ kia cần mưa móc, hiện giờ có oán khúc thâm cung truyền ra đấy, bệ hạ nên có thêm vài đứa con nữa mới đúng, mấy người bọn thiếp hết hi vọng rồi.
- Con cái trẫm đủ nhiều rồi, mười bốn nhi tử không phải ít nữa, sinh thêm phân phong phiền lắm, lần này đất đai đám Vân Diệp, Quách Hiếu Khác dùng mạng giành được chia cho thập lục vương, trẫm đã thấy có lỗi với những tướng sĩ tắm máu chiến đấu. Chuyện trong chẳng phải cái gì to tát, năm sau không tuyển tú nữa, chỉ cần tuyển ít nữ tử tưởng thưởng cho các đại thần là được.
- Nhị lang, lần này công tích của thái tử ai cũng thấy, chàng cũng nên thưởng cho nó một lần chứ, lần trước phụ định địa vị của Tượng Nhi đã đả kích nó không nhỏ. Hậu cung của Thừa Càn giờ rối loạn, đứa bé tốt tính như Yên Dung không muốn ở lại, chàng nói xem, thiếp có nên quản thúc đông cung một chút không?
- Đó là chuyện của nàng, Thừa Càn phải hiểu, Lý Tượng không thích hợp kế thừa hoàng vị, ác nhân do chúng ta làm tốt hơn do nó làm, nó là trữ quân, phải kiên trì, điều đó không có gì phải bàn hết.
Lý Nhị lắc đầu:
- Ngược lại nàng nên đi thăm Thanh Tước nhiều hơn, phi thuyền không bay lên được không phải nó sai, bảo nó đừng bỏ quá nhiều tâm tư vào đó nữa, có là chuyện tốt, không có cũng chẳng việc gì phải tiếc, nghiên cứu cái khác, thay đổi đầu óc. Trẫm còn nghe nói Hi Mạt Đế Á bỏ toàn bộ công việc giúp Thanh Tước rồi, không đáng chút nào.
Trường Tôn thị lắc đầu:
- Không khuyên được, Thanh Tước là đứa gặp khó càng ương, Hi Mạt Đế Á cũng thế, hai con trâu ương bướng húc vào ngõ cụt, muốn kéo chúng ra chỉ có thể đợi Vân Diệp về.
….
- Không làm nữa!
Lý Thái phất nộ gạt hết thứ trên bàn đi, bình mực rơi xuống đất vỡ tan, mặc nhuộm đen cả mảng.
Hi Mạt Đế Á ngẩng đầu lên, lấy kính mắt gấp lại treo ở ngực, gọng vàng nằng giữa hai ngọn đồi tuyết trắng cực kỳ bắt mắt.
- Đừng cám dỗ ta, vô ích, dù nàng có trần truồng đứng trước mặt ta cũng chẳng được việc gì. Chúng ta đã dùng mọi cách rồi, có vẻ thuốc nổ không phải là lực đẩy dùng lâu được, vì sức mạnh này quá bùng nổ, không dễ không chế. Trước kia Vân Diệp nói thuốc nổ không phải vật liệu đẩy thích hợp, ta không tin, giờ không tin không được.
Lý Thái gục đầu xuống cái bàn cực lớn, rầu rĩ nói:
- Thật chứ?
Hi Mạt Đế Á nhướng mày, không ngờ nàng cởi y phục thật, gian phòng có chút âm u lạnh lẽo, làn da trắng bóc của nàng vì hơi lạnh mà hơi nổi lên gai ốc, hay tay che ngực, nhưng che thế nào cũng không nổi, màu phấn hồng ẩn hiện giữ kẽ tay, xuân quang phía dưới bị bàn che khuất, Lý Thái muốn nhìn cũng chẳng thấy.
Lý Thái kém cỏi nuốt nước bọt đánh ực, lời vừa nói quên sạch sành sanh, chớp mắt đã cởi quần áo, chạy tới vùi đầu giữa ngực Hi Mạt Đế Á..
Qua rất lâu, Lý Thái nói nhỏ:
- Cám ơn nàng, Tiểu Nhã, nàng luôn tốt với ta như thế.
Hi Mạt Đế Á mắt lim dim, gò má hồng nhuận như ép được ra nước, cọ cọ vào lòng ngực Lý Thái:
- Chàng tốt với thiếp mà, Thanh Tước, bất kể thiếp ương bướng ra sao, chàng cũng không quản thúc, luôn làm thiếp sống thoải mái. Có chàng bảo vệ, thiếp mới có thể truyền thừa, thiếp may mắn hơn tất cả Hi Mạt Đế Á, có một thân vương yêu thiếp, cưng chiều thiếp.
Nam nhân ăn hại ở chỗ này đây, không chịu nổi mấy câu nói ngọt ngào của nữ nhân, bị người ta thổi phồng một chút là thấy mình có thể rời non lấp biển. Hai người mặc y phục xong lại ngồi trước bàn phân tích nguyên nhân thất bại, nghiêm túc như lên lớp, căn bản không nhìn ra vừa rồi họ vừa mới ân ái điên đảo, chỉ có mùi vị chưa tan là chứng minh sau bộ mặt cao nhân kia hình như còn nghiên cứu thứ khác.
- Đây là cực hạn của học vấn chúng ta rồi, muốn vật lý học có tiến bộ, chúng ta cần ý tưởng cổ quái trong đầu Vân Diệp. Hiện giờ ta chỉ mong y sớm trở về, điều này cực kỳ quan trọng với nghiên cứu của chúng ta, một người nghiên cứu học vấn, giờ biến thành quân nhân, chính khách, còn là thứ loại ba, ta phải moi sạch đầu óc y trước khi y quên đi những học vấn cao siêu đó.
Chẳng cần Lý Thái tới moi móc, Vân Diệp đã sắp tự moi óc ra rồi, sao mai còn chưa biến mất, pháo hoa rực rỡ đã bắn lên ở chân trài, Trình Xử Mặc đột nhiên tiến công người Đại Thực ở hậu phương. Hai vạn quân phó tòng đang không ngừng dựng hàng rào thép, xây trận địa ở sơn cốc, Trình Xử Mặc thấy, so với bị động phòng ngự, chẳng bằng tích cực tấn công, đánh loạn thế trận của người Đại Thực, không cho chúng hình thành tiến công hữu hiệu trong thời gian ngắn.
Bốn mươi ngày bôn ba gian khổ đã hao hết tinh thần khí của đội quân này, dù tín ngưỡng của chúng kiên định tới đâu, mệt mỏi vẫn kéo tới, chỉ cần không hành quân chúng chỉ có suy nghĩ duy nhất là ngủ.
Rạng sáng là lúc người ta ngủ say nhất, cột chắn ngựa sơ sài không ngăn được thiết kỵ của Trình Xử Mực, đại môn bị thuốc nổ phá tung, kỵ binh tung hoành, nhiều lúc không cần quá tốn công, cứ thúc ngựa đạp lên những cái lều thấp là được.
Cùng lúc Trình Xử Mặc tấn công, thành lạc đà cũng chậm rãi áp sát đại quân của Ưu Phúc Tố, mười dặm không hề xa, Lưu Chính Vũ ra sức thúc lạ đà tăng tốc tới mức cao nhất.
Khi thành lạc đà tới gần doanh trại người Đại Thực, mặt đất đột nhiên có ánh lửa, doanh trại tối đen của người Đại Thực thoáng chốc sáng rực, người Đại Thực toàn thân giáp trụ đứng trên đài cao, ánh lửa kia trong chớp mắt biến thành biển lửa, mặt Lưu Phương trở nên lạnh như sắt.
- Đây là mưu kế của người Đại Thực, chúng dự liệu được chúng ta tập kích, nên bố trí cạm bẫy này, biển lửa ngăn đường đi của chúng ta, Trình Xử Mặc nguy rồi.
Nhìn đại đội người Đại Thực dồn về hậu doanh, các tướng quân Đường không biết làm sao, lòng như lửa đốt, lạc đà sợ lửa, thực ra chỉ cần là súc sinh đều sợ lửa, cả tòa thành tới bên mép biển lửa liền dừng lại, lạc đà cảm thụ được hơi nóng kêu lớn lùi lại, bước chân không đẹp làm trọng lượng mất cân bàng, một phương trận sụp đổ, hơn trăm con lạc đà bị trọng lượng tòa thành đè nát.
Đường Chuyên
- Phải nên uống ngụm canh thịt dê rồi.
- Í, sao bệ hạ biết thiếp thân đã nấu xong canh thịt dê?
Trường Tôn thị bê hộp thức ăn từ gian trong đi ra liền nghe thấy Lý Nhị lẩm bẩm.
Lý Nhị cười ha hả từ sau bàn đi ra, ngồi xuống bên bàn tròn đợi hoàng hậu múc canh cho mình.
Khi canh thịt dê được đặt lên bàn, Lý Nhị hít hít, mùi vị không tệ, có thể sánh với canh thịt dê của Vân gia rồi, bên trong có rau thơm xanh biết, miếng củ cải trong trong, nhìn đã thấy thèm.
- Canh thịt dê của Vân gia cũng chỉ thế này là cùng.
Lý Nhị ăn một miếng kinh ngạc nói:
- Chẳng có gì khó cả, bí quyết của Vân gia nói ra đơn giản tới mức không ai tin.
Trường Tôn thị cầm cuốn ( Đại Đường Tây Vực ký) lên xem:
- Tên tiểu tử đó không tiết lộ cơ mà.
- Chỉ cần cho một khúc gỗ tùng mới vào trong nồi thịt dê, đơn giản thế thôi, đám Thanh Tước biết lâu rồi, Vân gia cũng chẳng thiếu một món tài nghệ này, năm xưa bệ hạ hỏi y đúng lúc ra pháp lệnh độc quyền, y đương nhiên sẽ chơi xấu bệ hạ một vố.
Một phiến lá từ trong sách rơi ra, Trường Tôn thị cúi người nhặt lên, cho lên mũi ngửi, lắc lắc với Lý Nhị, lại kẹp vào, vẻ mặt quái dị.
Lý Nhị múc từng thìa canh lớn, khi cả bát canh vào bụng mới hài lòng lau miệng nói:
- Trẫm không rảnh cùng phụ nhân chơi mấy trò vặt đó, hôm nay phê duyệt tấu chương, đang xem quân báo của Vân Diệp, đột nhiên có gió lớn nổi lên, phiến lá này rơi xuống bàn của trẫm, nếu có duyên với trẫm thì nên giữ lại.
Trường Tôn thị cười khúc khích, thi lễ nói:
- Chuyện của bệ hạ, thiếp không dám hỏi tới, bất quá bệ hạ cũng thật là, không thể suốt ngày quanh quẩn bên mấy nữ nhân già bọn thiếp được, đám phi tần trẻ kia cần mưa móc, hiện giờ có oán khúc thâm cung truyền ra đấy, bệ hạ nên có thêm vài đứa con nữa mới đúng, mấy người bọn thiếp hết hi vọng rồi.
- Con cái trẫm đủ nhiều rồi, mười bốn nhi tử không phải ít nữa, sinh thêm phân phong phiền lắm, lần này đất đai đám Vân Diệp, Quách Hiếu Khác dùng mạng giành được chia cho thập lục vương, trẫm đã thấy có lỗi với những tướng sĩ tắm máu chiến đấu. Chuyện trong chẳng phải cái gì to tát, năm sau không tuyển tú nữa, chỉ cần tuyển ít nữ tử tưởng thưởng cho các đại thần là được.
- Nhị lang, lần này công tích của thái tử ai cũng thấy, chàng cũng nên thưởng cho nó một lần chứ, lần trước phụ định địa vị của Tượng Nhi đã đả kích nó không nhỏ. Hậu cung của Thừa Càn giờ rối loạn, đứa bé tốt tính như Yên Dung không muốn ở lại, chàng nói xem, thiếp có nên quản thúc đông cung một chút không?
- Đó là chuyện của nàng, Thừa Càn phải hiểu, Lý Tượng không thích hợp kế thừa hoàng vị, ác nhân do chúng ta làm tốt hơn do nó làm, nó là trữ quân, phải kiên trì, điều đó không có gì phải bàn hết.
Lý Nhị lắc đầu:
- Ngược lại nàng nên đi thăm Thanh Tước nhiều hơn, phi thuyền không bay lên được không phải nó sai, bảo nó đừng bỏ quá nhiều tâm tư vào đó nữa, có là chuyện tốt, không có cũng chẳng việc gì phải tiếc, nghiên cứu cái khác, thay đổi đầu óc. Trẫm còn nghe nói Hi Mạt Đế Á bỏ toàn bộ công việc giúp Thanh Tước rồi, không đáng chút nào.
Trường Tôn thị lắc đầu:
- Không khuyên được, Thanh Tước là đứa gặp khó càng ương, Hi Mạt Đế Á cũng thế, hai con trâu ương bướng húc vào ngõ cụt, muốn kéo chúng ra chỉ có thể đợi Vân Diệp về.
….
- Không làm nữa!
Lý Thái phất nộ gạt hết thứ trên bàn đi, bình mực rơi xuống đất vỡ tan, mặc nhuộm đen cả mảng.
Hi Mạt Đế Á ngẩng đầu lên, lấy kính mắt gấp lại treo ở ngực, gọng vàng nằng giữa hai ngọn đồi tuyết trắng cực kỳ bắt mắt.
- Đừng cám dỗ ta, vô ích, dù nàng có trần truồng đứng trước mặt ta cũng chẳng được việc gì. Chúng ta đã dùng mọi cách rồi, có vẻ thuốc nổ không phải là lực đẩy dùng lâu được, vì sức mạnh này quá bùng nổ, không dễ không chế. Trước kia Vân Diệp nói thuốc nổ không phải vật liệu đẩy thích hợp, ta không tin, giờ không tin không được.
Lý Thái gục đầu xuống cái bàn cực lớn, rầu rĩ nói:
- Thật chứ?
Hi Mạt Đế Á nhướng mày, không ngờ nàng cởi y phục thật, gian phòng có chút âm u lạnh lẽo, làn da trắng bóc của nàng vì hơi lạnh mà hơi nổi lên gai ốc, hay tay che ngực, nhưng che thế nào cũng không nổi, màu phấn hồng ẩn hiện giữ kẽ tay, xuân quang phía dưới bị bàn che khuất, Lý Thái muốn nhìn cũng chẳng thấy.
Lý Thái kém cỏi nuốt nước bọt đánh ực, lời vừa nói quên sạch sành sanh, chớp mắt đã cởi quần áo, chạy tới vùi đầu giữa ngực Hi Mạt Đế Á..
Qua rất lâu, Lý Thái nói nhỏ:
- Cám ơn nàng, Tiểu Nhã, nàng luôn tốt với ta như thế.
Hi Mạt Đế Á mắt lim dim, gò má hồng nhuận như ép được ra nước, cọ cọ vào lòng ngực Lý Thái:
- Chàng tốt với thiếp mà, Thanh Tước, bất kể thiếp ương bướng ra sao, chàng cũng không quản thúc, luôn làm thiếp sống thoải mái. Có chàng bảo vệ, thiếp mới có thể truyền thừa, thiếp may mắn hơn tất cả Hi Mạt Đế Á, có một thân vương yêu thiếp, cưng chiều thiếp.
Nam nhân ăn hại ở chỗ này đây, không chịu nổi mấy câu nói ngọt ngào của nữ nhân, bị người ta thổi phồng một chút là thấy mình có thể rời non lấp biển. Hai người mặc y phục xong lại ngồi trước bàn phân tích nguyên nhân thất bại, nghiêm túc như lên lớp, căn bản không nhìn ra vừa rồi họ vừa mới ân ái điên đảo, chỉ có mùi vị chưa tan là chứng minh sau bộ mặt cao nhân kia hình như còn nghiên cứu thứ khác.
- Đây là cực hạn của học vấn chúng ta rồi, muốn vật lý học có tiến bộ, chúng ta cần ý tưởng cổ quái trong đầu Vân Diệp. Hiện giờ ta chỉ mong y sớm trở về, điều này cực kỳ quan trọng với nghiên cứu của chúng ta, một người nghiên cứu học vấn, giờ biến thành quân nhân, chính khách, còn là thứ loại ba, ta phải moi sạch đầu óc y trước khi y quên đi những học vấn cao siêu đó.
Chẳng cần Lý Thái tới moi móc, Vân Diệp đã sắp tự moi óc ra rồi, sao mai còn chưa biến mất, pháo hoa rực rỡ đã bắn lên ở chân trài, Trình Xử Mặc đột nhiên tiến công người Đại Thực ở hậu phương. Hai vạn quân phó tòng đang không ngừng dựng hàng rào thép, xây trận địa ở sơn cốc, Trình Xử Mặc thấy, so với bị động phòng ngự, chẳng bằng tích cực tấn công, đánh loạn thế trận của người Đại Thực, không cho chúng hình thành tiến công hữu hiệu trong thời gian ngắn.
Bốn mươi ngày bôn ba gian khổ đã hao hết tinh thần khí của đội quân này, dù tín ngưỡng của chúng kiên định tới đâu, mệt mỏi vẫn kéo tới, chỉ cần không hành quân chúng chỉ có suy nghĩ duy nhất là ngủ.
Rạng sáng là lúc người ta ngủ say nhất, cột chắn ngựa sơ sài không ngăn được thiết kỵ của Trình Xử Mực, đại môn bị thuốc nổ phá tung, kỵ binh tung hoành, nhiều lúc không cần quá tốn công, cứ thúc ngựa đạp lên những cái lều thấp là được.
Cùng lúc Trình Xử Mặc tấn công, thành lạc đà cũng chậm rãi áp sát đại quân của Ưu Phúc Tố, mười dặm không hề xa, Lưu Chính Vũ ra sức thúc lạ đà tăng tốc tới mức cao nhất.
Khi thành lạc đà tới gần doanh trại người Đại Thực, mặt đất đột nhiên có ánh lửa, doanh trại tối đen của người Đại Thực thoáng chốc sáng rực, người Đại Thực toàn thân giáp trụ đứng trên đài cao, ánh lửa kia trong chớp mắt biến thành biển lửa, mặt Lưu Phương trở nên lạnh như sắt.
- Đây là mưu kế của người Đại Thực, chúng dự liệu được chúng ta tập kích, nên bố trí cạm bẫy này, biển lửa ngăn đường đi của chúng ta, Trình Xử Mặc nguy rồi.
Nhìn đại đội người Đại Thực dồn về hậu doanh, các tướng quân Đường không biết làm sao, lòng như lửa đốt, lạc đà sợ lửa, thực ra chỉ cần là súc sinh đều sợ lửa, cả tòa thành tới bên mép biển lửa liền dừng lại, lạc đà cảm thụ được hơi nóng kêu lớn lùi lại, bước chân không đẹp làm trọng lượng mất cân bàng, một phương trận sụp đổ, hơn trăm con lạc đà bị trọng lượng tòa thành đè nát.
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 1334: Lần so tài cuối cùng (1)
9.9/10 từ 42 lượt.