Đường Chuyên
Chương 1211: Hối lộ
Dùng sức không song thì dùng trí, Vân Diệp cho hoa quả vào túi vải, lát nữa để Vượng Tài đi hối lộ mã vương, năm xưa mình dựa vào bồ công anh hoàn mỹ hối lộ mã vương, hòa vào đàn ngựa, công phu bợ đít của Vượng Tài là hàng đầu, lý nào không học được.
Mã vương đuổi Vượng Tài tới tận chân núi mới quay về, Vường Tài chạy lên dốc, không cần Vân Diệp ra hiệu cách dùng túi quả, Vượng Tài đã ngậm túi chạy xuống núi, Vượng Tài chẳng những từng đi bợ đít voi, còn suốt ngày được đám trẻ con trong Vân gia trang nịnh nọt, nó thạo ngón này lắm.
Viên Thủ Thành nhìn chằm chằm từng cử động của Vượng Tài, luôn mồm nói:
- Thú vị lắm.
Những người khác cũng bị hành vi của Vượng Tài làm người nghiêng ngả.
Vì Vượng Tài đang quỳ rạp xuống đất, dùng miệng đưa cái túi bên miệng mã vương...
Mã vương vốn định nhấc vó đá Vượng Tài đi, ngửi thấy mùi thơm của quả, thò đầu vào mũi hít hít, phát hiện không có vấn đề liền ăn lê trong đó, Vượng Tài vui sướng chạy quanh mã vương, cho rằng mình đã được tiếp nhận, còn đắc ý hí với Vân Diệp.
- Phu quân, không phải, mã vương không đái, nó định ăn cướp của Vượng Tài.
Na Nhật Mộ dùng kính viễn vọng theo dõi hét lên:
Quả nhiên mã vương ăn xong lại tiếp tục đuổi Vượng Tài, vừa cắn vừa đá, Vượng Tài đáng thương lại lần nữa quay về bên Vân Diệp, nhìn đàn ngựa dưới núi kêu gào, lại không dám xuống, mã vương đứng ở hoang nguyên, cản đường Vượng Tài về đàn.
- Cái thế giới này không có trung thành vô cớ, không có sự kiên trì vô cớ, mã vương không cho Vượng Tài vào đàn là vì "lệ phí" chưa đủ, nhưng Vượng Tài nhà ta ít thiếu nhất là lệ phí, hiện là lúc đói giáp hạt, đàn nữa đói cả mùa đông, không tin chúng chịu nổi dụ hoặc.
- Lưu Tiến Bảo kiếm một túi đỗ đen, đặt trên lưng Vượng Tài, xem xem thế này có giúp được Vượng Tài không?
Lưu Tiến Bảo lập tức làm theo, Vân Diệp chọc thủng bốn năm cái lỗ trên túi, hạt đõ trong không ngừng lăn ra, Vượng Tài lấy lưỡi liếm một cái, Vân Diệp vỗ đầu nó, chỉ đàn ngựa phía dưới, Vượng Tài lần nữa dè dặt quay về đàn.
Mã vương giận lắm, ầm ầm chạy tới, chuẩn bị cho Vượng Tài một trận sợ luôn, Vượng Tài xoay người chạy, đỗ vãi đầy đất, mã vương đuổi vài bước, thấy thỗ, cúi đầu liếm đỗ rơi, lúc này ăn quan trọng hơn, Vượng Tài thấy vậy cẩn thận đi tới đàn ngựa.
Đợi mã vương ăn hết đỗ trên đất thì Vượng Tài đã trà trộn vào đàn, vô số ngựa đi quanh nó, không phải Vượng Tài được hoan nghênh, mà vì đỗ trên lưng nó quá hấp dẫn.
Mã vương hí vang chạy về đàn, Vượng Tài đứng im không nhúc nhích, đỗ trên người vẫn chảy rào rào, Vượng Tài còn cố ý tới gần mã vương, để đỗ chảy xuống cạnh mã vương nhiều hơn.
- Hi hi, mã vương đái rồi, Vượng Tài đang lấy vó dẫm nước tiểu của mã vương, nó về nhà rồi.
Na Nhật Mộ cười khúc khích, mọi người cũng vui cho Vượng Tài.
Chỉ có Vương Thủ Thành thở dài:
- Đáng thương người đời chả khác gì bò ngựa.
Vân Diệp không quan tâm vì sao ông ta cảm thán, mục đích của y rất rõ ràng là để Vượng Tài về nhà, mỗi năm tháng ba là thời Vượng Tài động dục, trở nên vô cùng nóng nảy, luôn muốn chạy ra ngoài.
Biết nó nhớ nhà, không ngờ nó lại quyến luyến như thế, nhìn Vượng Tài lăn lộn bãi cỏ, nhìn Vượng Tài ngửi mông ngựa cái, Vân Diệp thực lòng mừng cho nó.
Chuyện Vượng Tài đã xong, việc ở Lũng Hữu đã hoàn thành một nửa, có điều về là quyết định của Vượng Tài khi động dục. Đại bộ phận động vật dựa vào bản năng quyết định hành vi, mà người thì không, không phải một túi đỗ có thể khiến ngươi quay trở về xã hội, có lẽ cần hai túi.
Vượng Tài lúc này toàn bộ tâm tư đặt lên mông ngựa cái, Vân Diệp dẫn mọi người xuyên qua bãi cỏ, ngược dòng sông nhỏ, Vân Diệp vạch bụi cây nhặt hai quả thanh yên cho vào miệng, chúng đã bị hong khô, ngậm trong miệng rất ngọt.
Mười ngày tới Vân Diệp định ở đâ muốn biết con suối này có gì khác những con suối còn lại, nếu tìm được đáp án, dù là gì, y cũng hài lòng.
- Nơi hoang vu thế này, dù dã thú cũng không muốn ở lâu, sư đồ Vân hầu vì sao lại chọn định cư ở đây? Hơn nữa thế núi hiểm ác, là tựa địa âm dương trùng nhau, sống ở đây cần dũng khí cực lớn.
Viên Thủ Thành không ngừng xem kim la bàn trong tay, Vân Diệp rất là bực mình, từ trước thời Hán đã có la bàn rồi, người ta chỉ biết dùng nó xem phong thủy, dò huyệt mộ, không ai nghĩ tới cải biến một chút thành kim chỉ nam, dùng cái thìa lớn bao nhiêu năm.
- Mộc khắc thổ là tài, thủy sinh mộc là quý, mộc gặp mộc là vượng, mộc sinh hỏa là loạn, kim khắc mộc là sát. Tiểu tử, sư đồ các ngươi đúng là tùy tiện, nơi này chẳng những âm dương trùng lặp, còn có ngũ hành sát, ngươi xem đi ngoài cỏ bụi sinh trưởng, có thấy cây nào khác không?
- Chim chóc bay đi, đàn thú tản mác, ngươi xem đám ngựa kia có bước qua con suối nửa bước không? Gai góc khắp nơi, thảo mộc như hình ma quỷ, sư phụ n gươi cố ý chọn nơi này à?
Vân Diệp thấy Viên Thủ Thành thật lắm mồm, nếu được chọn, Vân Diệp sẽ đem nơi mình tới chuyển vào phòng ngủ của Nhan Chi Thôi, như vậy sẽ không có phiền toái nào nữa.
Suối vẫn cuồn cuộn tuôn nước ra ngoài, nước trong vắt như chất ngọc, Vân Diệp ngồi xuống vốc một ngụm uống, vẫn ngọt mát như xưa.
Vân Diệp ngồi bên suối không nhúc nhích, Na Nhật Mộ cũng ngồi xuống cạnh y, Vô Thiệt kiếm chỗ sạch sẽ khoanh chân dưỡng thần, Lưu Tiến Bảo dẫn gia tướng đi dựng lều.
Viên Thủ Thành dẫn một đám đạo sĩ cầm la bàn chạy lung tung, bọn họ muốn tìm lời giải thích rõ ràng từ địa phương hỗn loạn này.
Đào, phải đào, phải tìm ra nguyên nhân, đó là chấp niệm của Vân Diệp.
Gia tướng bắt đầu đào, Vân Diệp đứng bên đợi, đầu xuân đất đai rất mềm, nơi này ít đá, đại bộ phận là cát, chẳng mấy chốc mắt suối biến thành cái hố nước, thế là lượng công tác rất nhiều, cần phải dẫn nước đi mới đào tiếp được.
Một con kênh đào ra, khi gia tướng tìm thấy trong cát một cái bình thủy tinh, mũi Vân Diệp cay xè, nước mắt tuôn ào ào, lúc này còn có thể thấy bình Nhị Oa Đầu, còn gì để nói nữa, nếu nhớ không nhầm thì là thứ trong ba lô của mình.
Cầm bình rượu, bên trong còn nửa bình, nút gỗ mềm có một đoạn lớn nhét ở miệng bình, Na Nhật Mộ cẩn thận dùng trẫm lấy nút ra. Vân Diệp không suy nghĩ gì cả cầm bình tu một ngụm lớn, mùi vị rượu cao lương thơm nức, vẫn thuần như vậy, uống một ngụm làm lòng Vân Diệp sung sướng.
Viên Thủ Thành đoạt ngay lấy cái bình, hồ nghi nhìn pha lê xanh:
- Tiểu tử, sao không nhìn đã uống rồi, không sợ là thuốc độc à?
- Đây là thứ của tiểu tử, có gì phải nghi ngờ, nếm thử chút đi, khắp thiên hạ chỉ có chừng này, đừng uống nhiều, cho bọn họ mỗi người một ít, coi như tới nhà ta, ta mời khách uống rượu.
Viên Thủ Thành còn do dự thì Vô Thiệt đã đoạt lấy, cũng uống một ngụm, cười nói:
- Đúng ra rượu ngon, để bao năm không biến vị, không dễ chút nào.
Đến khi Viên Thủ Thành muốn uống thì đã muộn, Lưu Tiến Bảo và đám gia tướng đã uống hết, ngay Na Nhật Mộ cũng được chia một ít.
Lão Viên sờ mũi cười ngượng:
- Đành vậy, càng già càng sợ chết, dù sao cẩn thận vẫn tốt.
Hôm nay đào được bình rượu này là kết thúc rồi, đầu bếp bắt đầu làm cơm tối, khi cơm chín thì Vượng Tài cũng về, ngã rầm xuống đống cỏ khô mã phu chuẩn bị, với món rượu yêu thích cũng không hứng thú mấy, gục đầu ngủ vùi.
Na Nhật Mộ cười hi hi dùng cỏ chọc tai Vượng Tài, hại nó phải phẩy tai liên hồi. Vân Diệp kéo Na Nhật Mộ nghịch ngợm đi, ngựa đực thời kỳ này nhất định rất mệt nhọc.
__________________
Đường Chuyên
Mã vương đuổi Vượng Tài tới tận chân núi mới quay về, Vường Tài chạy lên dốc, không cần Vân Diệp ra hiệu cách dùng túi quả, Vượng Tài đã ngậm túi chạy xuống núi, Vượng Tài chẳng những từng đi bợ đít voi, còn suốt ngày được đám trẻ con trong Vân gia trang nịnh nọt, nó thạo ngón này lắm.
Viên Thủ Thành nhìn chằm chằm từng cử động của Vượng Tài, luôn mồm nói:
- Thú vị lắm.
Những người khác cũng bị hành vi của Vượng Tài làm người nghiêng ngả.
Vì Vượng Tài đang quỳ rạp xuống đất, dùng miệng đưa cái túi bên miệng mã vương...
Mã vương vốn định nhấc vó đá Vượng Tài đi, ngửi thấy mùi thơm của quả, thò đầu vào mũi hít hít, phát hiện không có vấn đề liền ăn lê trong đó, Vượng Tài vui sướng chạy quanh mã vương, cho rằng mình đã được tiếp nhận, còn đắc ý hí với Vân Diệp.
- Phu quân, không phải, mã vương không đái, nó định ăn cướp của Vượng Tài.
Na Nhật Mộ dùng kính viễn vọng theo dõi hét lên:
Quả nhiên mã vương ăn xong lại tiếp tục đuổi Vượng Tài, vừa cắn vừa đá, Vượng Tài đáng thương lại lần nữa quay về bên Vân Diệp, nhìn đàn ngựa dưới núi kêu gào, lại không dám xuống, mã vương đứng ở hoang nguyên, cản đường Vượng Tài về đàn.
- Cái thế giới này không có trung thành vô cớ, không có sự kiên trì vô cớ, mã vương không cho Vượng Tài vào đàn là vì "lệ phí" chưa đủ, nhưng Vượng Tài nhà ta ít thiếu nhất là lệ phí, hiện là lúc đói giáp hạt, đàn nữa đói cả mùa đông, không tin chúng chịu nổi dụ hoặc.
- Lưu Tiến Bảo kiếm một túi đỗ đen, đặt trên lưng Vượng Tài, xem xem thế này có giúp được Vượng Tài không?
Lưu Tiến Bảo lập tức làm theo, Vân Diệp chọc thủng bốn năm cái lỗ trên túi, hạt đõ trong không ngừng lăn ra, Vượng Tài lấy lưỡi liếm một cái, Vân Diệp vỗ đầu nó, chỉ đàn ngựa phía dưới, Vượng Tài lần nữa dè dặt quay về đàn.
Mã vương giận lắm, ầm ầm chạy tới, chuẩn bị cho Vượng Tài một trận sợ luôn, Vượng Tài xoay người chạy, đỗ vãi đầy đất, mã vương đuổi vài bước, thấy thỗ, cúi đầu liếm đỗ rơi, lúc này ăn quan trọng hơn, Vượng Tài thấy vậy cẩn thận đi tới đàn ngựa.
Đợi mã vương ăn hết đỗ trên đất thì Vượng Tài đã trà trộn vào đàn, vô số ngựa đi quanh nó, không phải Vượng Tài được hoan nghênh, mà vì đỗ trên lưng nó quá hấp dẫn.
Mã vương hí vang chạy về đàn, Vượng Tài đứng im không nhúc nhích, đỗ trên người vẫn chảy rào rào, Vượng Tài còn cố ý tới gần mã vương, để đỗ chảy xuống cạnh mã vương nhiều hơn.
- Hi hi, mã vương đái rồi, Vượng Tài đang lấy vó dẫm nước tiểu của mã vương, nó về nhà rồi.
Na Nhật Mộ cười khúc khích, mọi người cũng vui cho Vượng Tài.
Chỉ có Vương Thủ Thành thở dài:
- Đáng thương người đời chả khác gì bò ngựa.
Vân Diệp không quan tâm vì sao ông ta cảm thán, mục đích của y rất rõ ràng là để Vượng Tài về nhà, mỗi năm tháng ba là thời Vượng Tài động dục, trở nên vô cùng nóng nảy, luôn muốn chạy ra ngoài.
Biết nó nhớ nhà, không ngờ nó lại quyến luyến như thế, nhìn Vượng Tài lăn lộn bãi cỏ, nhìn Vượng Tài ngửi mông ngựa cái, Vân Diệp thực lòng mừng cho nó.
Chuyện Vượng Tài đã xong, việc ở Lũng Hữu đã hoàn thành một nửa, có điều về là quyết định của Vượng Tài khi động dục. Đại bộ phận động vật dựa vào bản năng quyết định hành vi, mà người thì không, không phải một túi đỗ có thể khiến ngươi quay trở về xã hội, có lẽ cần hai túi.
Vượng Tài lúc này toàn bộ tâm tư đặt lên mông ngựa cái, Vân Diệp dẫn mọi người xuyên qua bãi cỏ, ngược dòng sông nhỏ, Vân Diệp vạch bụi cây nhặt hai quả thanh yên cho vào miệng, chúng đã bị hong khô, ngậm trong miệng rất ngọt.
Mười ngày tới Vân Diệp định ở đâ muốn biết con suối này có gì khác những con suối còn lại, nếu tìm được đáp án, dù là gì, y cũng hài lòng.
- Nơi hoang vu thế này, dù dã thú cũng không muốn ở lâu, sư đồ Vân hầu vì sao lại chọn định cư ở đây? Hơn nữa thế núi hiểm ác, là tựa địa âm dương trùng nhau, sống ở đây cần dũng khí cực lớn.
Viên Thủ Thành không ngừng xem kim la bàn trong tay, Vân Diệp rất là bực mình, từ trước thời Hán đã có la bàn rồi, người ta chỉ biết dùng nó xem phong thủy, dò huyệt mộ, không ai nghĩ tới cải biến một chút thành kim chỉ nam, dùng cái thìa lớn bao nhiêu năm.
- Mộc khắc thổ là tài, thủy sinh mộc là quý, mộc gặp mộc là vượng, mộc sinh hỏa là loạn, kim khắc mộc là sát. Tiểu tử, sư đồ các ngươi đúng là tùy tiện, nơi này chẳng những âm dương trùng lặp, còn có ngũ hành sát, ngươi xem đi ngoài cỏ bụi sinh trưởng, có thấy cây nào khác không?
- Chim chóc bay đi, đàn thú tản mác, ngươi xem đám ngựa kia có bước qua con suối nửa bước không? Gai góc khắp nơi, thảo mộc như hình ma quỷ, sư phụ n gươi cố ý chọn nơi này à?
Vân Diệp thấy Viên Thủ Thành thật lắm mồm, nếu được chọn, Vân Diệp sẽ đem nơi mình tới chuyển vào phòng ngủ của Nhan Chi Thôi, như vậy sẽ không có phiền toái nào nữa.
Suối vẫn cuồn cuộn tuôn nước ra ngoài, nước trong vắt như chất ngọc, Vân Diệp ngồi xuống vốc một ngụm uống, vẫn ngọt mát như xưa.
Vân Diệp ngồi bên suối không nhúc nhích, Na Nhật Mộ cũng ngồi xuống cạnh y, Vô Thiệt kiếm chỗ sạch sẽ khoanh chân dưỡng thần, Lưu Tiến Bảo dẫn gia tướng đi dựng lều.
Viên Thủ Thành dẫn một đám đạo sĩ cầm la bàn chạy lung tung, bọn họ muốn tìm lời giải thích rõ ràng từ địa phương hỗn loạn này.
Đào, phải đào, phải tìm ra nguyên nhân, đó là chấp niệm của Vân Diệp.
Gia tướng bắt đầu đào, Vân Diệp đứng bên đợi, đầu xuân đất đai rất mềm, nơi này ít đá, đại bộ phận là cát, chẳng mấy chốc mắt suối biến thành cái hố nước, thế là lượng công tác rất nhiều, cần phải dẫn nước đi mới đào tiếp được.
Một con kênh đào ra, khi gia tướng tìm thấy trong cát một cái bình thủy tinh, mũi Vân Diệp cay xè, nước mắt tuôn ào ào, lúc này còn có thể thấy bình Nhị Oa Đầu, còn gì để nói nữa, nếu nhớ không nhầm thì là thứ trong ba lô của mình.
Cầm bình rượu, bên trong còn nửa bình, nút gỗ mềm có một đoạn lớn nhét ở miệng bình, Na Nhật Mộ cẩn thận dùng trẫm lấy nút ra. Vân Diệp không suy nghĩ gì cả cầm bình tu một ngụm lớn, mùi vị rượu cao lương thơm nức, vẫn thuần như vậy, uống một ngụm làm lòng Vân Diệp sung sướng.
Viên Thủ Thành đoạt ngay lấy cái bình, hồ nghi nhìn pha lê xanh:
- Tiểu tử, sao không nhìn đã uống rồi, không sợ là thuốc độc à?
- Đây là thứ của tiểu tử, có gì phải nghi ngờ, nếm thử chút đi, khắp thiên hạ chỉ có chừng này, đừng uống nhiều, cho bọn họ mỗi người một ít, coi như tới nhà ta, ta mời khách uống rượu.
Viên Thủ Thành còn do dự thì Vô Thiệt đã đoạt lấy, cũng uống một ngụm, cười nói:
- Đúng ra rượu ngon, để bao năm không biến vị, không dễ chút nào.
Đến khi Viên Thủ Thành muốn uống thì đã muộn, Lưu Tiến Bảo và đám gia tướng đã uống hết, ngay Na Nhật Mộ cũng được chia một ít.
Lão Viên sờ mũi cười ngượng:
- Đành vậy, càng già càng sợ chết, dù sao cẩn thận vẫn tốt.
Hôm nay đào được bình rượu này là kết thúc rồi, đầu bếp bắt đầu làm cơm tối, khi cơm chín thì Vượng Tài cũng về, ngã rầm xuống đống cỏ khô mã phu chuẩn bị, với món rượu yêu thích cũng không hứng thú mấy, gục đầu ngủ vùi.
Na Nhật Mộ cười hi hi dùng cỏ chọc tai Vượng Tài, hại nó phải phẩy tai liên hồi. Vân Diệp kéo Na Nhật Mộ nghịch ngợm đi, ngựa đực thời kỳ này nhất định rất mệt nhọc.
__________________
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 1211: Hối lộ
9.9/10 từ 42 lượt.