Đường Chuyên
Chương 1178: Đàm phán vô thanh
Vân Diệp lên bờ xong làm chuyện đầu tiên không phải là bao vây Cao Sơn Dương Tử, mà là dựng công sự, không đề xuất nói chuyện, Cao Sơn Dương Tử cũng không đưa ra yêu cầu.
Công sự đầu tiên làm xong, bắt đầu công sự thứ hai, Cao Sơn Dương Tử không lên tiếng, nhưng đám hải tặc trở nên náo loạn, vì công sự làm bằng thi thể của đám hải tặc vớt từ dưới biển.
Năm nghìn người không thể vây được một vạn, Vân Diệp đành dựa vào trang bị hoàn mỹ làm đám hải tặc sụp đổ, hi sinh là khó tránh khỏi, Vân Diệp thầm thở dài, chỉ mong loại hi sinh vô nghĩa này ít đi một chút.
Y đột nhiên nghĩ tới cái gì gọi Nhân Hùng tới, dặn vài câu, Nhân Hùng chạy nhanh ra cảng, Lưu Nhân Nguyện nghe được lời Vân Diệp, muốn hỏi nhưng lại ngậm miệng.
Hơn một vạn người bị vây trong không gian hẹp tất nhiên có rất nhiều chuyện, bách tính Tuyền châu không dám có hành động gì, vừa rồi có vị phu tử vì tranh thủ quyền đi vệ sinh cho phụ nhân mà bị chém chết.
- Công chúa, các huynh đệ rất nóng nảy, đã có người xúi giục giết người, nói giết đám người này xong rồi vào núi làm sơn tặc.
- Thành Cửu, ta thấy đây là suy nghĩ của ngươi phải không, ngươi không thử nghĩ xem, chúng ta là hải tặc lại chạy lên núi, đại quân Đường quốc sẽ lập tức phong tỏa núi bắt người, khác gì tự tìm đường chết. Ngươi không thấy Vân Diệp không tiến công, mà từng bước tiến tới chính là muốn đuổi chúng ta vào núi à?
- Ta nói rồi, chúng ta muốn phát triển chỉ có thể hướng ra biển, chỉ biển khơi bao la mới đủ chỗ ẩn thân cho chúng ta.
Thành Cửu cười khổ:
- Hiện chúng ta không có lấy một cái thuyền, làm sao ra biển? Có chiếc thuyền nào thoát được sự tuy đuổi của chiếc Đại Đế? Ta mang tới năm mươi chiến hạm tốt nhất của chúng ta, chỉ hai canh giờ đã bị chiếc Đại Đế diệt sạch.
Cao Sơn Dương Tử cười quyến rũ, ngón tay trắng như cọng hành lướt qua má Thành Cửu, khẽ gõ trán hắn một cái:
- Ngươi đó, không biết suy nghĩ, mãnh tướng Lại Truyền Phong của Vân Diệp đã tới, hắn đang chỉ huy đằng kia, thủ hạ không phải đám loạn quân y phục xộc xệch hôm qua mà võ sĩ khôi giáp sáng choang, nhân số bọn chúng không đông bằng chúng ta, nhưng chúng ta không phải là đối thủ. Vì sao Vân Diệp không tấn công, một là muốn đuổi chúng ta lên núi, nguyên nhân khác là y không dám, ta rất hiểu vô cùng tàn nhẫn với chúng ta, nhưng với con dân quốc gia lại vô cùng từ bi.
- Khi ta ở Trường An có nghe kể một chuyện về y. Một hôm Vân Diệp kiệu đứa con bảo bối qua một con sông nhỏ, sông chỉ có cái cầu độc mộc, khi y lên cầu gặp một lão nông gánh phân ở giữa cầu, lão nông không nhận ra Vân Diệp mặc áo vải gai, chửi bới bảo y xéo đi, ngươi nói xem Vân Diệp làm thế nào? Phải biết rằng hộ vệ của y theo đằng sau.
Thành Cửu không hiểu nói:
- Còn làm gì nữa, một lão nông gặp hầu tước tất nhiên phải nhường đường, không thì tát cho rơi xuống sông là được.
Cao Sơn Dương Tử lắc đầu:
- Đó là nguyên nhân vì sao ngươi không thành được nhân vật lớn, khi đó Vân Diệp chửi nhau với lão nông, tới khi chửi thắng mới lui lại nhường đường. Thành Cửu, đó chính là Vân Diệp, có số bách tính này, chúng ta đòi thuyền, y cũng ngoan ngoãn cho chúng ta thuyền.
Quả nhiên một thiếu niên áo xanh đánh một cỗ xe ngựa lớn tới, tay vẫy vãy một lá cờ trắng, Cao Sơn Dương Tử hạ lệnh mang hắn tới chỗ mình.
Thiếu niên bước chân vững vàng, tới trước mặt Cao Sơn Dương Tử thi lễ chu đáo:
- Hầu gia ta nói cho trẻ con đói bụng chút thức ăn, đầu lĩnh còn dựa vào số bách tính này để sống, ta nghĩ đầu lĩnh sẽ không bạc đãi họ.
Cao Sơn Dương Tử hứng thú nhìn thiếu niên, lấy ngón tay búng áo hắn:
- Ngươi tới từ thư viện Ngọc Sơn phải không, đệ tử danh môn quả nhiên bất phàm, ở hiểm địa mà không kinh, biết chết mà không sợ. Chẳng lẽ nhân tài Đại Đường nhiều tới mức có thể tùy ý chà đạp rồi?
- Thư viện Ngọc Sơn tổng cộng hơn hai nghìn ba trăm học sinh, Bàng Ngọc Hải là kẻ vô dụng nhất, nên làm việc nguy hiểm này. Ở thư viện ta cũng chuyên môn gánh nước.
Thành Cửa kéo cổ áo Bàng Ngọc Hải, chỉ thấy vai hắn đầy vết chai, đúng là dấu vết do thường xuyên gánh nước mà ra.
Cao Sơn Dương Tử cũng lười hỏi, xua tay bảo Bảng Ngọc Hả đem thức ăn đã qua kiểm nghiệm cho đám trẻ con ăn, người thư viện đều cố chấp, Cao Sơn Dương Tử biết rõ, thấy hắn tự mình đưa thức ăn cho đám trẻ con cũng không ngạc nhiên, chỉ là khi Bàng Ngọc Hải định rời đi thì bị Thành Cửu lạnh lùng từ chối, chỗ này chỉ cho vào, không cho ra.
Một tên hải tặc không chịu nổi không khí quỷ dị này, vừa mới đứng lên thì bị nỏ bắn xuyên cổ, đám hải tặc còn lại thất kinh, vội vàng nấp đi, dù thế vẫn có cung nỏ liên tục bắn tới, xuyên quâ thân thể lộ ra ngoài của chúng.
Cao Sơn Dương Tử nhíu mày, Vân Diệp làm thế chỉ ép mình giết người, chẳng lẽ y không muốn gánh tội danh giết bách tính, nên mượn tay mình phá vỡ cục diện?
- Quỷ Trùng, lấy mấy phụ nhân ra, chỉ cần Vân Diệp bắn tên tới thì giết số phụ nhân này.
Vân Diệp thấy mười mấy phụ nhân gào khóc bị đưa ra giữa đường, đám phụ nhân nhìn thấy nỏ tám trâu thì liều mạng lùi lại, nhưng đám hải tặc không hề thương xót, đã ngã xuống đường.
Phía thủy sư Lĩnh Nam vang lên tiếng trống, đó là trống tiến quân, thuẫn binh cầm thuẫn lớn, gác trường mâu trên khe thuẫn xuất hiện, bước chân chỉnh tề hướng về phía tiểu lâu.
Cao Sơn Dương Tử mặt trắng bệch, ả không ngờ Vân Diệp lại có toan tính này thật, nếu mình ra tay trước, y có cớ xông tới bất chấp sống chết của bất kỳ ai.
- Chuẩn bị đuốc, nếu quân của Vân Diệp vượt qua vạch trắng lập tức ném đuốc, chúng ta không sống được thì toàn bộ Tuyền châu cũng chết cùng.
Một hàng, hai hàng, ba hàng thuẫn binh vượt qua số phụ nhân nhắm mắt chờ chết, khi sắp vượt qua vạch trắng thì dừng bước, hô lớn ba lần "Giết! Giết! Giết!" Trường mâu cũng đâm ra ba lần.
Trường đao do Cao Sơn Dương Tử ném ra, ả phẫn nộ từng mắt với Thành Cửu, khi Thành Cửu nhìn ra ngoài thì phát hiện thuẫn binh quay về chỗ cũ, nhưng đám phụ nhân trên mặt đất không thấy đâu.
- Mục đích của y vẫn là bách tính, thế là tốt, từ giờ không được lạm sát, kẻ làm trái, chém!
Cao Sơn Dương Tử cao giọng hạ lệnh, Bàng Ngọc Hải nghe thấy viết câu này lên tờ giấy nho nhỏ, cho vào ống trúc, thả xuống ngòi nước.
Một mũi tên mang theo tiếng gió ghim vào ở sổ, đuôi tên còn rung rinh, buộc tấm vải nhỏ, Cao Sơn Dương Tử lệnh người lấy xuống, mở ra xem, bên trên viết một câu của Vân Diệp:" Ngươi muốn gì?"
Cao Sơn Dương Tử viết một chữ " Thuyền!"
Lưu Nhân Nguyện nhận được tấm vải bắn về, giao cho Vân Diệp, Vân Diệp không nhìn trực tiếp ra lệnh:
- Nói với cả chỉ có một chiếc, dùng nỏ tám trâu bắn.
Lưu Nhân Nguyện viết câu trả lời xong buộc lên đục công thành, phất tay, mũi tên đùng một tiếng bắn vào tiểu lâu, tên hải tặc nấp sau tiểu lâu bị bắn xuyên người...
__________________
Đường Chuyên
Công sự đầu tiên làm xong, bắt đầu công sự thứ hai, Cao Sơn Dương Tử không lên tiếng, nhưng đám hải tặc trở nên náo loạn, vì công sự làm bằng thi thể của đám hải tặc vớt từ dưới biển.
Năm nghìn người không thể vây được một vạn, Vân Diệp đành dựa vào trang bị hoàn mỹ làm đám hải tặc sụp đổ, hi sinh là khó tránh khỏi, Vân Diệp thầm thở dài, chỉ mong loại hi sinh vô nghĩa này ít đi một chút.
Y đột nhiên nghĩ tới cái gì gọi Nhân Hùng tới, dặn vài câu, Nhân Hùng chạy nhanh ra cảng, Lưu Nhân Nguyện nghe được lời Vân Diệp, muốn hỏi nhưng lại ngậm miệng.
Hơn một vạn người bị vây trong không gian hẹp tất nhiên có rất nhiều chuyện, bách tính Tuyền châu không dám có hành động gì, vừa rồi có vị phu tử vì tranh thủ quyền đi vệ sinh cho phụ nhân mà bị chém chết.
- Công chúa, các huynh đệ rất nóng nảy, đã có người xúi giục giết người, nói giết đám người này xong rồi vào núi làm sơn tặc.
- Thành Cửu, ta thấy đây là suy nghĩ của ngươi phải không, ngươi không thử nghĩ xem, chúng ta là hải tặc lại chạy lên núi, đại quân Đường quốc sẽ lập tức phong tỏa núi bắt người, khác gì tự tìm đường chết. Ngươi không thấy Vân Diệp không tiến công, mà từng bước tiến tới chính là muốn đuổi chúng ta vào núi à?
- Ta nói rồi, chúng ta muốn phát triển chỉ có thể hướng ra biển, chỉ biển khơi bao la mới đủ chỗ ẩn thân cho chúng ta.
Thành Cửu cười khổ:
- Hiện chúng ta không có lấy một cái thuyền, làm sao ra biển? Có chiếc thuyền nào thoát được sự tuy đuổi của chiếc Đại Đế? Ta mang tới năm mươi chiến hạm tốt nhất của chúng ta, chỉ hai canh giờ đã bị chiếc Đại Đế diệt sạch.
Cao Sơn Dương Tử cười quyến rũ, ngón tay trắng như cọng hành lướt qua má Thành Cửu, khẽ gõ trán hắn một cái:
- Ngươi đó, không biết suy nghĩ, mãnh tướng Lại Truyền Phong của Vân Diệp đã tới, hắn đang chỉ huy đằng kia, thủ hạ không phải đám loạn quân y phục xộc xệch hôm qua mà võ sĩ khôi giáp sáng choang, nhân số bọn chúng không đông bằng chúng ta, nhưng chúng ta không phải là đối thủ. Vì sao Vân Diệp không tấn công, một là muốn đuổi chúng ta lên núi, nguyên nhân khác là y không dám, ta rất hiểu vô cùng tàn nhẫn với chúng ta, nhưng với con dân quốc gia lại vô cùng từ bi.
- Khi ta ở Trường An có nghe kể một chuyện về y. Một hôm Vân Diệp kiệu đứa con bảo bối qua một con sông nhỏ, sông chỉ có cái cầu độc mộc, khi y lên cầu gặp một lão nông gánh phân ở giữa cầu, lão nông không nhận ra Vân Diệp mặc áo vải gai, chửi bới bảo y xéo đi, ngươi nói xem Vân Diệp làm thế nào? Phải biết rằng hộ vệ của y theo đằng sau.
Thành Cửu không hiểu nói:
- Còn làm gì nữa, một lão nông gặp hầu tước tất nhiên phải nhường đường, không thì tát cho rơi xuống sông là được.
Cao Sơn Dương Tử lắc đầu:
- Đó là nguyên nhân vì sao ngươi không thành được nhân vật lớn, khi đó Vân Diệp chửi nhau với lão nông, tới khi chửi thắng mới lui lại nhường đường. Thành Cửu, đó chính là Vân Diệp, có số bách tính này, chúng ta đòi thuyền, y cũng ngoan ngoãn cho chúng ta thuyền.
Quả nhiên một thiếu niên áo xanh đánh một cỗ xe ngựa lớn tới, tay vẫy vãy một lá cờ trắng, Cao Sơn Dương Tử hạ lệnh mang hắn tới chỗ mình.
Thiếu niên bước chân vững vàng, tới trước mặt Cao Sơn Dương Tử thi lễ chu đáo:
- Hầu gia ta nói cho trẻ con đói bụng chút thức ăn, đầu lĩnh còn dựa vào số bách tính này để sống, ta nghĩ đầu lĩnh sẽ không bạc đãi họ.
Cao Sơn Dương Tử hứng thú nhìn thiếu niên, lấy ngón tay búng áo hắn:
- Ngươi tới từ thư viện Ngọc Sơn phải không, đệ tử danh môn quả nhiên bất phàm, ở hiểm địa mà không kinh, biết chết mà không sợ. Chẳng lẽ nhân tài Đại Đường nhiều tới mức có thể tùy ý chà đạp rồi?
- Thư viện Ngọc Sơn tổng cộng hơn hai nghìn ba trăm học sinh, Bàng Ngọc Hải là kẻ vô dụng nhất, nên làm việc nguy hiểm này. Ở thư viện ta cũng chuyên môn gánh nước.
Thành Cửa kéo cổ áo Bàng Ngọc Hải, chỉ thấy vai hắn đầy vết chai, đúng là dấu vết do thường xuyên gánh nước mà ra.
Cao Sơn Dương Tử cũng lười hỏi, xua tay bảo Bảng Ngọc Hả đem thức ăn đã qua kiểm nghiệm cho đám trẻ con ăn, người thư viện đều cố chấp, Cao Sơn Dương Tử biết rõ, thấy hắn tự mình đưa thức ăn cho đám trẻ con cũng không ngạc nhiên, chỉ là khi Bàng Ngọc Hải định rời đi thì bị Thành Cửu lạnh lùng từ chối, chỗ này chỉ cho vào, không cho ra.
Một tên hải tặc không chịu nổi không khí quỷ dị này, vừa mới đứng lên thì bị nỏ bắn xuyên cổ, đám hải tặc còn lại thất kinh, vội vàng nấp đi, dù thế vẫn có cung nỏ liên tục bắn tới, xuyên quâ thân thể lộ ra ngoài của chúng.
Cao Sơn Dương Tử nhíu mày, Vân Diệp làm thế chỉ ép mình giết người, chẳng lẽ y không muốn gánh tội danh giết bách tính, nên mượn tay mình phá vỡ cục diện?
- Quỷ Trùng, lấy mấy phụ nhân ra, chỉ cần Vân Diệp bắn tên tới thì giết số phụ nhân này.
Vân Diệp thấy mười mấy phụ nhân gào khóc bị đưa ra giữa đường, đám phụ nhân nhìn thấy nỏ tám trâu thì liều mạng lùi lại, nhưng đám hải tặc không hề thương xót, đã ngã xuống đường.
Phía thủy sư Lĩnh Nam vang lên tiếng trống, đó là trống tiến quân, thuẫn binh cầm thuẫn lớn, gác trường mâu trên khe thuẫn xuất hiện, bước chân chỉnh tề hướng về phía tiểu lâu.
Cao Sơn Dương Tử mặt trắng bệch, ả không ngờ Vân Diệp lại có toan tính này thật, nếu mình ra tay trước, y có cớ xông tới bất chấp sống chết của bất kỳ ai.
- Chuẩn bị đuốc, nếu quân của Vân Diệp vượt qua vạch trắng lập tức ném đuốc, chúng ta không sống được thì toàn bộ Tuyền châu cũng chết cùng.
Một hàng, hai hàng, ba hàng thuẫn binh vượt qua số phụ nhân nhắm mắt chờ chết, khi sắp vượt qua vạch trắng thì dừng bước, hô lớn ba lần "Giết! Giết! Giết!" Trường mâu cũng đâm ra ba lần.
Trường đao do Cao Sơn Dương Tử ném ra, ả phẫn nộ từng mắt với Thành Cửu, khi Thành Cửu nhìn ra ngoài thì phát hiện thuẫn binh quay về chỗ cũ, nhưng đám phụ nhân trên mặt đất không thấy đâu.
- Mục đích của y vẫn là bách tính, thế là tốt, từ giờ không được lạm sát, kẻ làm trái, chém!
Cao Sơn Dương Tử cao giọng hạ lệnh, Bàng Ngọc Hải nghe thấy viết câu này lên tờ giấy nho nhỏ, cho vào ống trúc, thả xuống ngòi nước.
Một mũi tên mang theo tiếng gió ghim vào ở sổ, đuôi tên còn rung rinh, buộc tấm vải nhỏ, Cao Sơn Dương Tử lệnh người lấy xuống, mở ra xem, bên trên viết một câu của Vân Diệp:" Ngươi muốn gì?"
Cao Sơn Dương Tử viết một chữ " Thuyền!"
Lưu Nhân Nguyện nhận được tấm vải bắn về, giao cho Vân Diệp, Vân Diệp không nhìn trực tiếp ra lệnh:
- Nói với cả chỉ có một chiếc, dùng nỏ tám trâu bắn.
Lưu Nhân Nguyện viết câu trả lời xong buộc lên đục công thành, phất tay, mũi tên đùng một tiếng bắn vào tiểu lâu, tên hải tặc nấp sau tiểu lâu bị bắn xuyên người...
__________________
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 1178: Đàm phán vô thanh
9.9/10 từ 42 lượt.