Đường Chuyên
Chương 1168: Chỉ đông đánh tây
- Bệ hạ, để Vân diệp xuất chinh như thế có phải giống trò đùa quá không?
Lý Nhị vừa về tới hậu cung thì Trường Tôn thị vội vàng tới, chuyện của Vân Diệp thì bà vẫn có thể hỏi tới được.
Lý Nhị đắc ý nói:
- Trò đùa thì sao? Chuyện Vân Diệp cam tâm tình nguyện làm, vì sao trẫm không ủng hộ, năm nay y mới tròn hai bảy, bất kể văn trị hay võ trí đều mới chỉ bộc lộ tài năng, mừng nhất là không có dã tâm, thần tử như thế hiếm có.
- Y không nhảy ra được khỏi lòng bàn tay trẫm, tương lai cũng không qua được ải tình cảm của Thừa Càn, cơ trí mà không cổ hủ, có đủ sức uy hiếp với quan viên hệ thư viện, là nhân tuyển tể tướng, đợi y về, trẫm đuổi tới địa phương rèn luyện vài năm. Nàng thấy Bắc Đình đô hộ phủ thế nào?
- Như thế có y giám sát Đột Quyết, Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà, trẫm sẽ yên tâm, các danh tường mãnh tướng đều già rồi, không còn chí tiến thủ, hơn nữa lại sợ đầu sợ đuôi. Vân Diệp thì không, y biết phải làm gì, còn biết làm thế nào.
- Thời gian qua trẫm không ngừng chèn ép Vân Diệp là muốn y bộc phát, Quan Âm tỷ, nàng nghĩ trẫm không biết chuyện của Lô Thừa Khánh à?
- Ngũ lễ tư mã đã sớm nhận mệnh lệnh của trẫm giám thị Lô Thừa Khánh, chỉ cần nữ nhân kia dám đột kích thủy sư Lĩnh Nam, không cần Lô Thừa Khánh hạ lệnh, bọn họ sẽ phản kích.
- Trẫm rất xúc động, tên tiểu tử này hôm nay nói lời tận phế phủ, lại chân tình tha thiết, y đang chuẩn bị cho tương lai Đại Đường, thế là đủ trẫm tín nhiệm y rồi. Tên tiểu tử này có tầm nhìn xa, chỉ thiếu dũng khí nhận trọng trách, trẫm sẽ dần dần rèn ra cho y.
Trường Tôn thị nhíu mày:
- Bệ hạ dày vò y như thế vì muốn y đi Bắc Đình?
- Đúng, nếu bình thường tới Bắc Đình tên tiểu tử này sẽ trơn như chạch, chỉ cần trẫm biểu thị bất an với Bắc Đình, y sẽ trốn thật xa, lần này trẫm vô nguyên tắc đòng ý cho y đi nam hải, vậy lần sau y cũng phải đồng ý đi Bắc Đình vô điều kiện, ha ha ha.
Chỉ cần tính kế Vân Diệp được Vân Diệp là Lý Nhị sẽ vui vẻ rất lâu, Trường Tôn thị nhìn Lý Nhị nổi tính trẻ con không biết nói gì. Lý Nhị lại cười:
- Quan Âm tỷ, nàng đừng lo, Vân Diệp và Từ Huệ sẽ không gây ra chuyện xấu gì đâu, ha ha ha, y chỉ muốn đánh Từ Huệ một gậy cho ngốc luôn, không có ý đồ gì khác.
Nói tới chuyện này Trường Tôn thị cũng phì cười, Đoàn Hồng khấp khởi vào báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Lưu Hoằng Cơ, Trường Tôn Thuận Đức cầu kiến, đang đợi ngoài điện Lưỡng Nghi.
Lý Nhị chớp mắt thu lại nụ cười, chỉ bên ngoài nói:
- Nàng xem, nhanh chưa, trẫm chỉ mới phái Vân Diệp nam hạ là bọn họ tới thỉnh tội rồi, Vân Diệp nói không sai, bọn họ hiện trừ vơ vét tiên, nuôi nữ nhân thì còn làm cái gì nữa?
Trường Tôn thị thở dài:
- Bệ hạ làm sao? Toàn là lão thân công huân hiển hách, tuy thích tiền, nhưng chuyện phản bội bệ hạ không dám làm, vị tộc thúc này của thiếp có khi cần thiếp cảnh cáo một phen.
- Nếu không phải trẫm niệm tình cũ thì riêng tội tiết lộ quân cơ đủ cho họ chết không đất chôn rồi, Đoàn Hồng, tuyên bọn họ vào, xem họ nói gì...
Vân Diệp dẫn hai trăm thân vệ hỏa tốc về Vân gia trang tử, y chỉ có một tối xử lý việc nhà, sáng mai phải lập tức vào Tần Lĩnh, tới Hán Trung, sau đó thuận theo Hán Thủy tới bên Trường Giang, tụ hội với chiếc Đại Đế, ra biển.
Lão Tiền tự mình leo lên nóc nhà cằm một cái trường kích màu đỏ lên, tức thì tiếng trống tùng tùng vang lên, chớp mắt truyền khắp Vân gia trang tử, lúc này ráng hồng rực trời.
Toàn trang lập tức sục sôi, hán tử vác cuốc về nhà nghe t hấy tiếng trống lập tức vứt cuốc đi, co chân chạy vào nhà.
Chưởng quầy đang mặc cả ở chợ, nghe thấy tiếng trống, đẩy khách đi vội vã vào hậu viện, chẳng bao lâu một phủ binh toàn thân võ trang, oai phong lẫm liệt xuất hiện trong hiệu.
Hán tử đang bị lão bà véo tai nghe t hấy tiếng trống vung tay hất lão bà sang một bên, kéo rương từ dưới gầm giường ra, quát bà nương mặc giáp cho mình.
Hán tử đang đàn đúm uống rượu tán phét tức thì đuổi đám bằng hữu đi, bảo nhi tử lấy giáp cho mình. Lão binh ở phường rượu nghe thấy tiếng trống mạch máu căng lên, đây là trống điểm tướng, không thể chậm trẽ, khải giáp mặc được một nửa mới nhớ mình đã thoái ngũ, quát tháo gọi đại nhi tử tới, mặc giáp lên người nhi tử...
Lão hán râu trắng nhìn kích lớn trên nóc đại sảnh Vân gia, ánh mắt mơ hồ, đã bao lâu rồi không nghe thấy tiếng trống? Gia chủ lại sắp xuất chinh, chẳng biết là đi mạc bắc hay nam hải?
Ngoài Vân phủ tiếng vó ngựa không ngớt, tiếng tù và kéo dài cũng vang lên, tù và dừng lại người phụ trợ không tới bị đánh hai mươi trượng, người xuất chinh không tới bị chặt đầu.
Huyện lệnh huyện Lam Điền trong huyện nha nghe thấy tiếng trống như lừa già bị giật mình, quát tháo phó dịch chuẩn bị thăng đường, tới khi đến công đường thì huyện thừa, chủ bạ đã đành đủ, cùng nghe tiếng trống và tiếng tù và, đúng là không nghe nhầm, đại quân sắp xuất chinh rồi.
- Lương thảo, giáp trụ, xe lớn, ngựa thồ, dân phu phải chuẩn bị đủ trong đêm, huyện ta chỉ có Vân hầu mới có khả năng được bổ nhiệm làm đại tổng quản, giờ bản quan đi nghe lệnh, các ngươi chuẩn bị, trước khi trời sáng nhất định phải thỏa đáng.
Tiếng trống truyền vào trong núi, đám học sinh đang tranh giành lấy cơm lập tức ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe rồi vứt khanh cơm ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, chuẩn bị tới Vân gia xung phong, xem có cơ hội ra chiến trường không, giờ không đi, sau này chiến tranh sẽ thành truyền thuyết.
Lại Truyền Phong từ Minh Châu về cười thiếu chút nữa méo miệng đấm ngực tru lên như sói, đại tướng quân sắp xuất chinh, chuyến này lão tử về nhà không có gì để oán trách, Lô Thừa Khánh chó má không cần lão tử, lão tử theo đại tướng quân.
Vân Diệp ngồi ở đại sảnh nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn thắp một nén hương lớn, lão nãi nãi, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật, Linh Đang mặc trang phục cáo mệnh đứng ở cửa, mấy đứa bé tò mò thò đầu vào nhìn phụ thân ngồi trên ghế không nói một lời, mắt Vân Thọ rực sáng.
Lại Truyền Phong là người tới đầu tiên, dùng đại lễ tham bái xong đứng sang bên nháy mắt với Lưu Tiến Bảo, huyện lệnh bẩm báo với Vân Diệp tình hình chuẩn bị vật tư, Chiết Trùng đô úy Trường An vội vàng phóng ngựa tới kiểm tra hổ phù và công văn, cùng với ý chỉ của hoàng đế, sau đó bẩm báo binh lực của Chiết Trùng phủ.
- Các ngươi không cần đi, lần này xuất chinh là tác chiến trên biển, ta sẽ dùng thủy sư ở Động Đình Hồ, phủ binh dung của Vân gia trang là đủ, ngươi lui đi.
Tiếng trống dừng, tù và dứt, nén hương trên bàn cũng đã cháy hết, Vân Diệp ra ngoài cửa phủ, đã có giáo úy lớn tiếng báo nhân số.
Vân Diệp không xử phạt người đến muộn hoặc không đến, dù sao mình hạ lệnh quá gấp, không trách được họ, nhìn năm trăm người trước cửa phủ, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ có lệnh, xuất chinh Nam Hải.
Vô Thiệt đang uống trà trong hoa viên, hỏi Lưu Phương:
- Lần này ông có đi không?
Lưu Phương nghe tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài, phiền muộn búng tai:
- Già rồi, không lênh đênh trên biển được, Vân Diệp không thông báo cho hai lão già chúng ta, chứng tỏ không cần chúng ta ra tay, ở nhà hưởng phúc tốt hơn.
Vô Thiệt gật đầu, thu cờ trên bàn vào hộp, chuẩn bị khai chiến tiếp.
An bài xong chuyện xuất chinh, Vân Diệp cở bỏ khải giáp, Vân Thọ nắm chặt tay cha, nó rất muốn ra chiến trường xem, bị Tân Nguyệt đánh một trận chổi lông gà đuổi đi, nghẹn ngào nói:
- Chàng sắp xuất chinh rồi, thiếp mong chàng đại thắng trở về.
- Muốn khóc thì khóc to vào, nghẹn n gào thế là sao, giờ vở còn chẳng giống.
- Chẳng phải thiếp thân làm theo quy củ à, phu quân, lần này chàng định giết Cao Sơn Dương Tử?
Vân Diệp lấy làm lạ:
- Ta biết nàng định nói gì, chặt tài lộ không khác gì giết cha mẹ, đám người kia ghi hận thoải mái, hạm đội Lĩnh Nam tổn hại mới là phiền toái.
__________________
Đường Chuyên
Lý Nhị vừa về tới hậu cung thì Trường Tôn thị vội vàng tới, chuyện của Vân Diệp thì bà vẫn có thể hỏi tới được.
Lý Nhị đắc ý nói:
- Trò đùa thì sao? Chuyện Vân Diệp cam tâm tình nguyện làm, vì sao trẫm không ủng hộ, năm nay y mới tròn hai bảy, bất kể văn trị hay võ trí đều mới chỉ bộc lộ tài năng, mừng nhất là không có dã tâm, thần tử như thế hiếm có.
- Y không nhảy ra được khỏi lòng bàn tay trẫm, tương lai cũng không qua được ải tình cảm của Thừa Càn, cơ trí mà không cổ hủ, có đủ sức uy hiếp với quan viên hệ thư viện, là nhân tuyển tể tướng, đợi y về, trẫm đuổi tới địa phương rèn luyện vài năm. Nàng thấy Bắc Đình đô hộ phủ thế nào?
- Như thế có y giám sát Đột Quyết, Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà, trẫm sẽ yên tâm, các danh tường mãnh tướng đều già rồi, không còn chí tiến thủ, hơn nữa lại sợ đầu sợ đuôi. Vân Diệp thì không, y biết phải làm gì, còn biết làm thế nào.
- Thời gian qua trẫm không ngừng chèn ép Vân Diệp là muốn y bộc phát, Quan Âm tỷ, nàng nghĩ trẫm không biết chuyện của Lô Thừa Khánh à?
- Ngũ lễ tư mã đã sớm nhận mệnh lệnh của trẫm giám thị Lô Thừa Khánh, chỉ cần nữ nhân kia dám đột kích thủy sư Lĩnh Nam, không cần Lô Thừa Khánh hạ lệnh, bọn họ sẽ phản kích.
- Trẫm rất xúc động, tên tiểu tử này hôm nay nói lời tận phế phủ, lại chân tình tha thiết, y đang chuẩn bị cho tương lai Đại Đường, thế là đủ trẫm tín nhiệm y rồi. Tên tiểu tử này có tầm nhìn xa, chỉ thiếu dũng khí nhận trọng trách, trẫm sẽ dần dần rèn ra cho y.
Trường Tôn thị nhíu mày:
- Bệ hạ dày vò y như thế vì muốn y đi Bắc Đình?
- Đúng, nếu bình thường tới Bắc Đình tên tiểu tử này sẽ trơn như chạch, chỉ cần trẫm biểu thị bất an với Bắc Đình, y sẽ trốn thật xa, lần này trẫm vô nguyên tắc đòng ý cho y đi nam hải, vậy lần sau y cũng phải đồng ý đi Bắc Đình vô điều kiện, ha ha ha.
Chỉ cần tính kế Vân Diệp được Vân Diệp là Lý Nhị sẽ vui vẻ rất lâu, Trường Tôn thị nhìn Lý Nhị nổi tính trẻ con không biết nói gì. Lý Nhị lại cười:
- Quan Âm tỷ, nàng đừng lo, Vân Diệp và Từ Huệ sẽ không gây ra chuyện xấu gì đâu, ha ha ha, y chỉ muốn đánh Từ Huệ một gậy cho ngốc luôn, không có ý đồ gì khác.
Nói tới chuyện này Trường Tôn thị cũng phì cười, Đoàn Hồng khấp khởi vào báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Lưu Hoằng Cơ, Trường Tôn Thuận Đức cầu kiến, đang đợi ngoài điện Lưỡng Nghi.
Lý Nhị chớp mắt thu lại nụ cười, chỉ bên ngoài nói:
- Nàng xem, nhanh chưa, trẫm chỉ mới phái Vân Diệp nam hạ là bọn họ tới thỉnh tội rồi, Vân Diệp nói không sai, bọn họ hiện trừ vơ vét tiên, nuôi nữ nhân thì còn làm cái gì nữa?
Trường Tôn thị thở dài:
- Bệ hạ làm sao? Toàn là lão thân công huân hiển hách, tuy thích tiền, nhưng chuyện phản bội bệ hạ không dám làm, vị tộc thúc này của thiếp có khi cần thiếp cảnh cáo một phen.
- Nếu không phải trẫm niệm tình cũ thì riêng tội tiết lộ quân cơ đủ cho họ chết không đất chôn rồi, Đoàn Hồng, tuyên bọn họ vào, xem họ nói gì...
Vân Diệp dẫn hai trăm thân vệ hỏa tốc về Vân gia trang tử, y chỉ có một tối xử lý việc nhà, sáng mai phải lập tức vào Tần Lĩnh, tới Hán Trung, sau đó thuận theo Hán Thủy tới bên Trường Giang, tụ hội với chiếc Đại Đế, ra biển.
Lão Tiền tự mình leo lên nóc nhà cằm một cái trường kích màu đỏ lên, tức thì tiếng trống tùng tùng vang lên, chớp mắt truyền khắp Vân gia trang tử, lúc này ráng hồng rực trời.
Toàn trang lập tức sục sôi, hán tử vác cuốc về nhà nghe t hấy tiếng trống lập tức vứt cuốc đi, co chân chạy vào nhà.
Chưởng quầy đang mặc cả ở chợ, nghe thấy tiếng trống, đẩy khách đi vội vã vào hậu viện, chẳng bao lâu một phủ binh toàn thân võ trang, oai phong lẫm liệt xuất hiện trong hiệu.
Hán tử đang bị lão bà véo tai nghe t hấy tiếng trống vung tay hất lão bà sang một bên, kéo rương từ dưới gầm giường ra, quát bà nương mặc giáp cho mình.
Hán tử đang đàn đúm uống rượu tán phét tức thì đuổi đám bằng hữu đi, bảo nhi tử lấy giáp cho mình. Lão binh ở phường rượu nghe thấy tiếng trống mạch máu căng lên, đây là trống điểm tướng, không thể chậm trẽ, khải giáp mặc được một nửa mới nhớ mình đã thoái ngũ, quát tháo gọi đại nhi tử tới, mặc giáp lên người nhi tử...
Lão hán râu trắng nhìn kích lớn trên nóc đại sảnh Vân gia, ánh mắt mơ hồ, đã bao lâu rồi không nghe thấy tiếng trống? Gia chủ lại sắp xuất chinh, chẳng biết là đi mạc bắc hay nam hải?
Ngoài Vân phủ tiếng vó ngựa không ngớt, tiếng tù và kéo dài cũng vang lên, tù và dừng lại người phụ trợ không tới bị đánh hai mươi trượng, người xuất chinh không tới bị chặt đầu.
Huyện lệnh huyện Lam Điền trong huyện nha nghe thấy tiếng trống như lừa già bị giật mình, quát tháo phó dịch chuẩn bị thăng đường, tới khi đến công đường thì huyện thừa, chủ bạ đã đành đủ, cùng nghe tiếng trống và tiếng tù và, đúng là không nghe nhầm, đại quân sắp xuất chinh rồi.
- Lương thảo, giáp trụ, xe lớn, ngựa thồ, dân phu phải chuẩn bị đủ trong đêm, huyện ta chỉ có Vân hầu mới có khả năng được bổ nhiệm làm đại tổng quản, giờ bản quan đi nghe lệnh, các ngươi chuẩn bị, trước khi trời sáng nhất định phải thỏa đáng.
Tiếng trống truyền vào trong núi, đám học sinh đang tranh giành lấy cơm lập tức ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe rồi vứt khanh cơm ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, chuẩn bị tới Vân gia xung phong, xem có cơ hội ra chiến trường không, giờ không đi, sau này chiến tranh sẽ thành truyền thuyết.
Lại Truyền Phong từ Minh Châu về cười thiếu chút nữa méo miệng đấm ngực tru lên như sói, đại tướng quân sắp xuất chinh, chuyến này lão tử về nhà không có gì để oán trách, Lô Thừa Khánh chó má không cần lão tử, lão tử theo đại tướng quân.
Vân Diệp ngồi ở đại sảnh nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn thắp một nén hương lớn, lão nãi nãi, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật, Linh Đang mặc trang phục cáo mệnh đứng ở cửa, mấy đứa bé tò mò thò đầu vào nhìn phụ thân ngồi trên ghế không nói một lời, mắt Vân Thọ rực sáng.
Lại Truyền Phong là người tới đầu tiên, dùng đại lễ tham bái xong đứng sang bên nháy mắt với Lưu Tiến Bảo, huyện lệnh bẩm báo với Vân Diệp tình hình chuẩn bị vật tư, Chiết Trùng đô úy Trường An vội vàng phóng ngựa tới kiểm tra hổ phù và công văn, cùng với ý chỉ của hoàng đế, sau đó bẩm báo binh lực của Chiết Trùng phủ.
- Các ngươi không cần đi, lần này xuất chinh là tác chiến trên biển, ta sẽ dùng thủy sư ở Động Đình Hồ, phủ binh dung của Vân gia trang là đủ, ngươi lui đi.
Tiếng trống dừng, tù và dứt, nén hương trên bàn cũng đã cháy hết, Vân Diệp ra ngoài cửa phủ, đã có giáo úy lớn tiếng báo nhân số.
Vân Diệp không xử phạt người đến muộn hoặc không đến, dù sao mình hạ lệnh quá gấp, không trách được họ, nhìn năm trăm người trước cửa phủ, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ có lệnh, xuất chinh Nam Hải.
Vô Thiệt đang uống trà trong hoa viên, hỏi Lưu Phương:
- Lần này ông có đi không?
Lưu Phương nghe tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài, phiền muộn búng tai:
- Già rồi, không lênh đênh trên biển được, Vân Diệp không thông báo cho hai lão già chúng ta, chứng tỏ không cần chúng ta ra tay, ở nhà hưởng phúc tốt hơn.
Vô Thiệt gật đầu, thu cờ trên bàn vào hộp, chuẩn bị khai chiến tiếp.
An bài xong chuyện xuất chinh, Vân Diệp cở bỏ khải giáp, Vân Thọ nắm chặt tay cha, nó rất muốn ra chiến trường xem, bị Tân Nguyệt đánh một trận chổi lông gà đuổi đi, nghẹn ngào nói:
- Chàng sắp xuất chinh rồi, thiếp mong chàng đại thắng trở về.
- Muốn khóc thì khóc to vào, nghẹn n gào thế là sao, giờ vở còn chẳng giống.
- Chẳng phải thiếp thân làm theo quy củ à, phu quân, lần này chàng định giết Cao Sơn Dương Tử?
Vân Diệp lấy làm lạ:
- Ta biết nàng định nói gì, chặt tài lộ không khác gì giết cha mẹ, đám người kia ghi hận thoải mái, hạm đội Lĩnh Nam tổn hại mới là phiền toái.
__________________
Đường Chuyên
Đánh giá:
Truyện Đường Chuyên
Story
Chương 1168: Chỉ đông đánh tây
9.9/10 từ 42 lượt.