Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 4: 4: Chương 3

121@-


Hàng Châu Tây hồ tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, gió mát hợp lòng người, mặt hồ thủy quang liễm diễm, thuyền hoa nhẹ nhàng đi trong làn sương, tạo cảm giác huyền ảo làm mọi người yêu thích.
“Công tử! công tử! Người đi chậm thôi a! Tiểu nhân theo không kịp.” Tiểu tư phẫn tương một thiếu niên thanh tú khoa trương cầm lấy khăn tay chà lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển hư hư nói.
Nghe vậy, thanh niên đi phía trước mi tâm vừa nhíu không khỏi quay đầu lại sẳng giọng: “Hư! Trốn được ra đã khó khăn, ngươi còn la to như vậy! Ngươi nếu còn la to vậy, cẩn thận ta bắt ngươi trở về!” Hình dáng khắc sâu như kiếm, thân hình vĩ ngạn cao ngất.

Mặc dù ra vẻ tức giận, chỉ tiếc hai mắt vi loan, cũng sơ hở chồng chất.
“Công tử......!theo tiểu nhân xem, chúng ta vẫn là đừng đi, nơi đó nhiều người nguy hiểm, nếu công tử có cái vạn nhất, khả làm cho tiểu nhân như thế nào gánh nổi,cho a......!Tiểu nhân trên có mẫu thân 70 tuổi, dưới còn có......”
Quân Doanh Thệ há hốc mồm nhìn thấy Ti Thanh động tác khoa trương, nghe ông nói gà bà nói vịt, không khỏi xì bật cười.

Ti Thanh đứa nhỏ tinh quái, nhỏ nhắn thanh tú như búp bê, trách không được ở trong hoàng cung thường nịnh bợ mình, chính mình đem hắn làm như bảo bối bình thường mà sủng.
“Ti Thanh, ngươi xem! Chính là nơi đó!” Hợp chiết phiến lại, Quân Doanh Thệ gõ nhẹ đầu Ti Thanh một cái, trên mặt dạng mãn ý cười, hướng đám người mà đi.
“Công tử! Cho dù là có thể nhìn đến Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, người cũng không cần đánh đầu ta a! Ta sẽ ngốc đi thì sao a!” Ti thanh không khỏi oán giận.
“Công tử người đừng có chen vào trong, ta còn không thể nào vào được! Công tử người mau ra đây đi! Nơi đó nhiều người rất nguy hiểm a công tử!” Ti Thanh ra sức hét to, không khỏi sốt ruột.

Hiện nay bệ hạ đã mất liên hệ với ám vệ, nếu như mình ở bên người, chính mình cho dù liều mạng cũng muốn bảo vệ bệ hạ chu toàn, chính là chính mình hiện tại cùng bệ hạ bị người ngăn cách, nếu như mọi người bên trong có tâm đồ, chỉ sợ, chỉ sợ......!Nghĩ đến này, Ti Thanh lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vì thế càng thêm ra sức gọi to chủ tử của chính mình.
Đáng tiếc, Ti Thanh có hét to thế nào thì cũng bị những tiếng ồn ào xung quanh bao phủ.
“Mau nhìn mau nhìn! Trên thuyền hoa chính là Thấm Linh cô nương!” Quân Doanh Thệ chỉ cảm thấy lỗ tai ông ông hết cả lên, da đầu có chút từng trận tê dại.

Liếc mắt bốn phía, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía thuyền hoa.

Thậm chí còn có người vì thế mà vung tay.


Không khỏi bĩu môi, đột nhiên cảm giác hơi có chút buồn cười, nghĩ lại thì không phải chính mình cũng vì dung nhan của nàng mà chen chúc vào đám đông hay sao, vậy so với bọn họ cũng không khác biệt gì.


Trên Tây hồ con thuyền hoa chậm rãi di chuyển, sương khói mờ nhạt bao quanh thuyền hoa, phảng phất như tiên tử đi thuyền du hồ.

Tiếng đàn tranh uyển chuyển du dương, tuy nhiên lại không có vẻ thẹn thùng của nữ nhi, mà lại có cảm giác như nỗi lòng tịch mịch khi không tìm được tri âm.

Thuyền hoa ẩn trong làn hương khí như sương khói, cẩm sa ti trướng ôn ngọc nhuyễn sàng [giường êm nệm ấm bao phủ bởi màn trướng bằng gấm và tơ tằm], tất nhiên là vô cùng phú quý.
“Thấm Linh bất tài, thỉnh chủ tử trách phạt.” Thấm Linh thư mi, mi gian một giọt chu sa hồng chí [nốt ruồi ở giữa chân mày], đôi mắt long lanh như ngấn lệ, hai phiến môi anh đào, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu mảnh mai vô hạn.
Đang ngồi trước đàn tranh, một thân tuyết y lãnh diễm phiêu nhiên, suối tóc đen mượt dài chấm đất, ngón tay thon dài như bạch ngọc uyển chuyển gảy đàn, tiếng đàn từ từ vang lên, uyển chuyển động lòng người.

Hơi hơi ngẩng đầu, trong phút chốc vạn vật thất sắc, khuôn mặt như tranh vẽ, lãnh tình mị hoặc tuyệt thế vô song, phảng phất như thiên tiên hạ phàm.
“Thấm Linh lá gan thật lớn, việc ta cùng Tiêu Sĩ Ngôn vốn là ta cố ý an bài, ta sau khi đi, ngươi vì sao không nghe ta mệnh lệnh một mình hạ độc Tiêu Sĩ Ngôn? Ngươi cũng biết ngươi nhất thời tùy hứng suýt nữa phá hư đại sự của ta?” Tô Dẫn Nguyệt câu thần cười, không nhanh không chậm.
“Chủ tử đi rồi, kia Tiêu Sĩ Ngôn không biết hảo đãi, nhưng lại thẳng hô chủ tử tục danh, như thế càn rỡ, Thấm Linh chính là ra tay giáo huấn hắn một chút! Chủ tử nếu cho rằng Thấm Linh sai lầm rồi, kia liền thỉnh chủ tử trách phạt.” Thấm Linh cuối thấp đầu, im lặng.
Dẫn Nguyệt lại là nhẹ nhàng cười, từ từ nói”Thấm Linh thật là thông minh, biết ta sủng ngươi, lá gan liền càng lúc lớn.

Ta như thế nào nhẫn tâm trách phạt ngươi.

Ngươi trước đứng lên đi.

Việc lần này, ta sẽ không trách phạt ngươi, nhưng là lần sau không được viện lý do này nữa, ngươi đã nhớ kỹ.”
“Vâng, Thấm Linh hiểu được.”
“Ân” Tô Dẫn Nguyệt khẽ gật đầu, đình chỉ đánh đàn.


Nhấp một ít nước trà, suy nghĩ một chút rồi nhìn chằm chằm lá trà trong chén, chậm rãi mở miệng nói: “Đi thôi.


Mọi người bên ngoài thuyền đã chờ sốt ruột lắm rồi.”
“Vâng” Thấm Linh lĩnh mệnh, hơi hơi hạ thấp người, nhẹ nhàng bước ra thuyền hoa.
Đi ra! Đi ra! Âm thanh ồn ào bắt đầu vang lên.
Thấm Linh cô nương, xem bên này, xem bên này.

Mọi người điên cuồng ngoắc hô to.

Quân Doanh Thệ trong lòng không khỏi tán thưởng, Giang Nam đệ nhất mỹ nữ quả nhiên là danh bất hư truyền, trách không được mọi người đều hướng về đây.

Cổ có chút mỏi, động động cổ, ánh mắt không khỏi liền liếc đến thân hình hơi run rẩy bên cạnh, không cần suy nghĩ liền theo bản năng đỡ lấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Tuy rằng không hề quen biết, chính là đối với chính mình chưa từng trải qua tình cảm yêu thương giữa huynh đệ nên vừa nhìn thấy thiếu niên tuổi nhỏ liền nhịn không được quan tâm.
“Ta không có gì đáng ngại, đa tạ vị đại ca này, thỉnh đại ca dìu ta đi ra ngoài kia ngồi nghỉ ngơi một chút, có được không?” chỉ chỉ bãi đất trống bên ngoài đám đông, nhẹ nhàng nói.
“Ân, hảo.”
Tách ra khỏi đám người, hai người đến khối đá ngoài bãi đất trống, giúp đỡ thiếu niên ngồi xuống, Quân Doanh Thệ vừa muốn nói gì, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, thoáng cúi đầu, chuỷ thuỷ sáng choang ngay ở trước mắt.
Quân Doanh Thệ biến sắc, thản nhiên nói: “Ngụy trang không tồi, là ai phái ngươi tới đây”
Ánh mắt tối sầm lại, âm âm cười nói”Chết đến nơi, còn vô nghĩa cái gì!”
Ngô......!Chủy thủ lại gần sát vài phần, thoáng có chút đau.

Đây là chủy thủ gì, rất sắc bén.

“Ngươi có biết ta là ai sao không? Có thể là nhầm người rồi.” Thùy hạ mi, Quân Doanh Thệ giờ phút này lại rất bình tĩnh, là ai phải thừa dịp lần này xuất hành muốn đẩy hắn vào chỗ chết, lưng hơi hơi phát lạnh ẩn ẩn cảm thấy được, này phía sau tựa hồ giấu kín một âm mưu lớn hơn.
Thiếu niên cười lạnh nói”Quân Doanh Thệ, đương kim thiên tử.

Ta muốn giết chính là ngươi.”

Quân Doanh Thệ sắc mặt chợt biến, thầm nghĩ, người này quyết tâm giết hắn! Lần này xuất hành hắn tự nhận là tuyệt không nửa điểm bại lộ, vì tránh cho chú ý, thậm chí thị vệ tùy tùng hắn cũng được tuyển chọn kĩ càng, toàn bộ đều làm như đi thưởng phong cảnh mà đến.

Mà trong cung người biết hắn xuất hành lại rất ít, hơn nữa toàn bộ đều là người hắn đích thân chọn lựa.

Mà thiếu niên hiện tại có thể nói ra thân phận của mình, này như thế nào hắn không kinh hãi cho được! Nói vậy nhất định trong cung có người tiết lộ.

Hơn nữa người này nhất định là thân tín bên người hắn.

Cảm thấy không khỏi tức giận, khẽ cắn môi thầm nghĩ, dám can đảm phản bội trẫm thì người này duy chỉ có một kết cục, kia đó là muốn sống không được, muốn chết không xong!
Kỳ thật, đế vương như Quân Doanh Thệ, từ nhỏ liền được nuôi dưỡng bên trong thâm cung.

Trong nội cung, các huynh đệ vì tranh đoạt ngôi vị mà tàn sát lẫn nhau, các hoàng tử kết bè kết cánh lục đục lẫn nhau, mỗi đêm, liền thường có người ly kỳ bị độc chết.

Bị vây trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên là hình thành lãnh ngạnh tàn nhẫn, làm việc quyết tuyệt chính là tính cách tác phong của hắn.

Chính là, từ khi Ti Thanh xuất hiện, bản tính tàn nhẫn thô bạo của Quân Thắng Thệ liền lần nữa thu liễm, nhưng mà, hổ cuối cùng vẫn là hổ, một khi bị chọc giận, cuối cùng khó nén này sẳng giọng mủi nhọn.
Mãi nhớ về quá khứ trước khi lên làm hoàng đế, một lát sau Quân Thắng Thệ sắc mặt liền trở lại bình thường, đối với thiếu niên hừ cười nói: “Vậy nhìn ngươi có hay không làm tốt việc này ” Quân Thắng Thệ mâu quang chợt lóe, cổ nhanh chóng hướng đến chủy thủ.

Chỉ cảm thấy cổ chợt nóng lên, tựa hồ có chất lỏng chậm rãi chảy xuống.

Không khỏi câu thần cười khổ, loại cảm giác này, sợ là đã muốn xuất huyết.


Kia thiếu niên cũng không dự đoán được Quân Thắng Thệ lại không để ý đến tính mệnh mà làm bừa như thế, cũng tựa hồ không nghĩ muốn lấy tính mệnh của hắn, liền biến sắc, dưới tay run lên, dễ dàng liền bị Quân Doanh Thệ giãy đi.

“Quân Doanh Thệ, ta đã nhìn nhầm ngươi.

Không thể tưởng được ngươi lại can đảm như thế!” Tay cầm khăn, nhẹ nhàng chà vết máu trên chuỷ thủ, ánh mắt khẽ chau lại, đau lòng xem xét bảo bối chủy thủ, thiếu niên ngữ khí không tốt nói.
“Quá khen.

Không biết các hạ như thế hao tổn không ít công sức tìm trẫm là có chuyện gì?” miệng vết thương trên cổ như cũ ồ ồ không ngừng mà trào ra chất lỏng, Quân Doanh Thệ sắc mặt tái nhợt, giả trang trấn định hỏi han.
“Chẳng qua giúp người khác một chút mà thôi, ta như thế nào sẽ biết hắn tìm ngươi làm cái gì! Thực không hay ho! Đem bảo bối xinh đẹp của ta làm bẩn như vậy, ngươi nói ngươi như thế nào bồi thường ta!? Trên đời rốt cuộc tìm không thấy chuỷ thủ thứ hai vừa lòng ta đâu!” Thiếu niên phòng hai má, tức giận đến dậm chân, đối với Quân Doanh Thệ lại không thuận theo không buông tha.
“A, chính là một cái chủy thủ mà thôi, lục đệ của trẫm cất chứa rất nhiều thần binh lợi khí, cùng với chuỷ thủ của ngươi không hề thua kém, ngươi nếu đau lòng ngươi cái này chủy thủ, trẫm liền kêu lục đệ bồi thường ngươi, có lo ngại gì không?” Buông xuống đầu, giúp đỡ một bên cây cối ổn ổn thân hình, Quân Doanh Thệ hơi thở có chút mỏng manh.
“Thật sự!? Lục đệ? Có phải là Quảng Hiền Vương gia không?” Nghe vậy, thiếu niên lập tức có tinh thần, ánh mắt lòe lòe sáng lên, khoé mắt bừng lên hứng thú.
“Di? Ngươi như thế nào không trả lời vấn đề của ta!?” Thiếu niên xoay người xem xét Quân Doanh Thệ thân người dường như lung lay sắp đổ, tò mò hỏi.

Đôi mắt chợt nheo lại.
Ngô......!Chống cự lại đột nhiên đánh úp lại vựng huyễn, Quân Doanh Thệ dùng sức lắc lắc đầu gắng đạt tới bảo trì thanh tỉnh, loáng thoáng có thể cảm giác được thể lực theo vết thương ở cổ dần dần xói mòn.

Trong lòng biết không ổn, nhưng mà sắc mặt lại càng phát ra tái nhợt, cảnh sắc trước mắt ngày càng mơ hồ, dùng sức tĩnh tĩnh hai mắt, mơ mơ màng màng có thể nhìn thấy miệng thiếu niên mở ra hợp lại, nhưng vô luận như thế nào cũng nghe không rõ ràng lắm.
“Ngô......!Ngươi đối trẫm......!Làm cái gì......” Đột nhiên trước mắt tối sầm, Quân Doanh Thệ nhẹ ngã xuống, nháy mắt liền mất đi ý thức.
“Ách? Ngất đi rồi à?” Tiến lên đá đá thân hình mềm nhũn, thiếu niên nghịch ngợm cười, chỉ giỏi làm ra vẻ”Ta đã nói rồi đấy thôi! Có ta một khi đã ra tay, tuyệt đối vạn vô nhất thất.

Ha ha......”
“Khuôn mặt này trở về hảo quái nha! Đổi lấy đổi đi, vẫn là cảm thấy được khuôn mặt của chính mình thật là tốt!” Thu thu da mặt mình, thiếu niên sung sướng lầm bầm lầu bầu.

Cũng không biết là làm sao có khí lực, nhưng lại không chút nào cố sức khiêng lên thân hình cao lớn của Quân Doanh Thệ, thích ý hừ nhẹ, ưu nhã mà đi..



Dưới Trăng Vắng Bóng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới Trăng Vắng Bóng Người Truyện Dưới Trăng Vắng Bóng Người Story Chương 4: 4: Chương 3
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...