Dưới Mái Ngói Đơn Sơ
Chương 9
297@-Sau trận tuyết rơi trời lại trong xanh, tiệm thuốc trong thành cũng mở cửa từ sớm.
Chủ tiệm đứng trước cửa ngó nghiêng nhìn quanh.
Không lâu sau tiếng xe ngựa lộc cộc vọng tới – có người đến.
Hai thị nữ mặc áo bào cổ tròn cải trang nam tiến vào, sau đó mới quay lại đón người phía sau vào.
Chủ tiệm lập tức nâng tay hành lễ: “Phu nhân đến thật đúng lúc, đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Tê Trì mặc áo khoác dày, đội mũ có rèm che, gật đầu một cái.
Thu Sương và Tân Lộ đi theo nàng tiến về phía trước, đi vào chái nhà ở cạnh bên.
Tuy danh sách các hạng mục kinh doanh dưới danh nghĩa của nàng khá nhiều, nhưng xét về dược liệu thì vẫn còn ít. Cửa tiệm này mới được khai trương gần đây, cốt để tiện thu thập dược liệu từ khắp nơi.
Sáng sớm hôm nay chủ tiệm báo là đã thu gom đủ rồi, do thuốc rất quý nên cần mời nàng đích thân đến kiểm tra, vì vậy nàng mới đi chuyến này.
Bên trong chái nhà, ở trên bàn có một chiếc hộp quý bảy tầng mạ vàng.
Thu Sương đi tới giơ tay mở ra, từng tầng bày ra từ cao xuống thấp.
Ở mỗi tầng lại có một túi dược liệu được bọc cẩn thận.
Mấy thứ thuốc này quý hiếm hệt như vàng, phải để riêng ra với nhau vì sợ nếu không sẽ nhầm dược tính.
Tê Trì tháo mũ và cởi áo choàng, giao cho Tân Lộ rồi ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay gạt nhẹ, nhìn kỹ mỗi thứ một lần, đoạn hỏi: “Có thiếu thứ gì không?”
Thu Sương lắc đầu: “Tất cả vị thuốc được tìm theo như La tướng quân nói đều ở đây cả, chủ tiệm bảo có một vị thuốc tên là ‘Thiên Phương Tử’ thật sự rất khó tìm, cuối cùng nghe nói chỉ có trong cống phẩm của Nam Chiếu, vô cùng trắc trở, nhưng rồi cũng đã lấy được, có điều chi phí không nhỏ.”
Nàng ta đi theo Tê Trì đã lâu nên kiến thức rộng rãi, không hề bủn xỉn, nếu đã nói chi phí không nhỏ thì tức là không nhỏ thật.
Nhưng Tê Trì nghe thế thì cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.
Lấy được là được rồi, còn về việc tốn bao nhiêu thì nàng không quan tâm.
Có thể chữa lành cho người đàn ông kia là tốt lắm rồi.
Thu Sương lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Tân Lộ.
Mỗi thu thập thì nói làm gì, mấy vị thuốc này được gấp rút đi đường mấy ngày đêm để đưa tới đất Bắc, ngựa chiến cũng chạy chết mấy con, tốn không ít nhân lực vật lực.
Gia chủ đúng là không tiếc gì với Đại đô hộ.
…
Dược liệu đã được chuẩn bị thỏa đáng, Tê Trì để Tân Lộ và Thu Sương đem chúng đi nghiền với chủ tiệm, làm thành cao dán sẽ dễ bôi thuốc hơn.
Đang ở trong phòng chờ bên chái nhà thì bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí ở bên ngoài, sau đó có người gọi: “Chủ tiệm, chủ tiệm!”
Âm thanh này nghe rất quen tai.
Nàng đi tới cạnh cửa, đẩy nhẹ ra một khe hở.
La Tiểu Nghĩa xông thẳng vào.
Gần như là theo bản năng, nàng lập tức nhìn ra sau lưng hắn.
Quả nhiên, Phục Đình tiến vào theo sau.
Quân phục chàng bó sát người, trên khuỷu tay có đệm thêm một lớp bảo vệ, là tư thế cầm binh khí. Tê Trì đoán chắc chắn chàng vừa từ doanh trại đến.
Lúc nàng đi tới nhìn thì chàng đang nhét roi ngựa vào sau lưng, mặt bên xoay về phía nàng, dáng vẻ cao ráo, giày ống ôm gọn đôi chân dài.
Tê Trì nhìn đến thất thần, chợt nghĩ: trong số những người đàn ông nàng từng gặp thì chàng đúng là người anh tuấn nhất.
Phục Đình bị La Tiểu Nghĩa kéo tới đây mua thuốc.
Mới vào quân một chuyến mà vết thương lại nứt rồi.
Bản thân chàng không để ý mấy, chỉ là không ngăn được La Tiểu Nghĩa cứ luôn mồm lải nhải, chê chàng trước đó dùng thuốc trị thương không có tác dụng, nên giữa chừng mới bị kéo đến đây định đổi toa thuốc mới cho chàng.
La Tiểu Nghĩa vẫn đang gọi chủ tiệm.
Phục Đình đứng đó, một tay sờ cổ, tay kia đưa lên ngực định lấy túi rượu nhưng bất chợt khựng lại, cuối cùng vẫn không lấy.
Tuy rượu mạnh có thể làm phân tán tinh thần, song chàng không muốn quá lệ thuộc vào nó.
Bỗng đuôi mắt thoáng phát hiện ra điều gì đấy.
Hai mắt Phục Đình khẽ động, chàng ôm cổ nhìn qua.
Cửa chái nhà bên cạnh chỉ khép nửa.
Tê Trì im lặng nhìn thôi mà không ngờ người hành quân lại cảnh giác đến thế, suýt bị chàng phát hiện.
Nàng đứng bên cửa cảm thấy buồn cười, sao mà hai vợ chồng lại cứ làm như kẻ gian thế này.
Vừa xoay người thì bỗng có cảm giác cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, nàng ngoái đầu lại, một bóng người cao to bao trùm lên đỉnh đầu, nàng bị ép lùi về phía sau dựa lưng vào tường.
Phục Đình đứng trước người nàng, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn kỹ, lúc này bàn tay đặt trên bội kiếm ở bên hông mới thu về: “Là nàng.”
Chàng cũng bất ngờ, còn tưởng lại có kẻ nào trà trộn vào thành.
Tê Trì quét mắt nhìn chàng, cơ thể động đậy, thấp giọng nói: “Chàng đang đè thiếp đấy.”
Phục Đình để ý thấy lưng nàng dựa vào tường, mặt dán sát ngực chàng, gương mặt mỏng trắng nõn thoáng ửng đỏ.
Quân phục chàng rất dày, chàng lo nếu mặt nàng mà cứ dán lên thì sẽ bị xước da mất.
Chàng lau miệng, tự giễu mình đã quá cảnh giác, thế là đứng thẳng người lên, một tay đẩy cửa ra nói với bên ngoài: “Không sao.”
Động tĩnh bên ngoài lắng xuống, vừa nãy La Tiểu Nghĩa nhận được báo hiệu của Phục Đình nên mới chuẩn bị, giờ đã biết người ở chái nhà là ai thì thả lỏng: “Ra là tẩu tẩu.”
Phục Đình chợt nhớ lúc vào cửa thì có thấy xe ngựa đậu ở bên ngoài, thế là quay qua hỏi: “Tới đây làm gì?”
Chàng vẫn chưa hỏi thăm nàng lại từ sau đợt chảy máu mũi lần trước, giờ nghĩ đến, phải chăng nàng vẫn chưa khỏe?
Bỗng nhớ lại đêm đó nàng kéo mình lại, hỏi có phải chàng muốn ở riêng với nàng không.
Nếu là vì chuyện đó mà chưa khỏe thì đúng là lỗi của chàng rồi.
Nghĩ đến đây, chàng không khỏi sờ lên cổ, trong bụng tự mắng mình: có còn là đàn ông không thế, tranh chuyện tiền bạc với nàng làm gì.
Tê Trì đi đến gần cửa, đưa mắt nhìn La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý ngay, vội nói: “Tam ca hỏi thừa thế, chị dâu đến đây dĩ nhiên là để mua thuốc cho huynh rồi.”
Phục Đình nhìn Tê Trì.
Nàng và La Tiểu Nghĩa bốn mắt nhìn nhau, đoạn nói: “Thiếp tìm được một phương thuốc nghe nói có hiệu quả trị thương, không biết chàng có dám dùng không.”
La Tiểu Nghĩa cướp lời: “Tam ca là ai chứ, chắc chắn trên đời này không có phương thuốc nào mà huynh ấy không dám dùng cả.”
Phục Đình liếc nhìn.
Hôm nay anh chàng này nói nhiều quá rồi.
Còn mình thì không nói gì.
Đúng lúc này Tân Lộ và Thu Sương quay về, ôm trong tay chiếc hộp kia, thấy Đại đô hộ có mặt thì cứ tưởng là đến đón gia chủ, nhất thời bất ngờ trố mắt nhìn nhau.
La Tiểu Nghĩa không muốn mua thuốc nữa, nói: “Về thôi, tẩu tẩu đi ra ngoài một chuyến như thế chắc cũng mệt rồi.”
Phục Đình nhìn Tê Trì rồi lại nhìn chiếc hộp kia, im lặng đi ra ngoài tháo dây buộc ngựa.
Tê Trì bảo Tân Lộ đưa miếng dán thuốc ở trong hộp cho mình, quay người lại, thấy La Tiểu Nghĩa vẫn nhìn mình thì mỉm cười gật đầu.
Ý bảo hắn cứ yên tâm.
La Tiểu Nghĩa lập tức chắp tay với nàng, thấp giọng nói: “Tẩu tẩu đúng là cứu tinh, nếu thực sự chữa lành cho tam ca thì tẩu chính là tẩu tẩu ruột của ta!”
Từng câu từng chữ rất chân thành, dù gì tam ca cũng có ơn cứu mạng với hắn.
Nếu lúc ấy móc sắt đâm trúng mặt hắn thật thì dù không chết cũng nửa phế, dẫu làm tướng quân cũng không cưới vợ được. Nên ít nhất là với tam ca, hắn đã áy náy vì chuyện này bấy lâu.
Hôm ấy nghe vị huyện chủ tẩu tẩu đây nói muốn chữa thương cho tam ca, hắn thực sự xem là đại ân đại đức.
Tê Trì ra ngoài, bước lên xe ngựa.
Vừa ngồi xuống, nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Phục Đình đánh ngựa ra hiệu cho các cấm vệ quân rút lui, chàng kéo dây cương đi đến gần xe ngựa chỗ nàng, tới bên cửa sổ xe thì ghìm cương ngựa.
Ý là bảo nàng đi trước đi.
Tê Trì lên tiếng: “Bôi thuốc đã rồi hẵng đến doanh trại.”
Phục Đình nhìn La Tiểu Nghĩa, có gì để nói nữa đây, có điều cũng chỉ là một bài thuốc thôi cần gì phải sợ, cũng chẳng đến mức xảy ra chuyện.
Chàng xoay người xuống ngựa, vén vạt áo lên giắt vào bên hông, cất bước tiến tới ngồi trước mặt nàng.
Lúc này Tê Trì mới vươn tay ra, trong tay là thuốc mỡ vừa điều chế xong, được bôi trên tấm khăn trắng.
Phục Đình cao hơn nàng rất nhiều, tiện cho nàng bôi thuốc.
Nàng dịch đến gần, thấy trên cổ chàng không còn giấy da thô đắp tạm hôm trước nữa, bụng nhủ đúng là không muốn sống thật, hèn gì bị La Tiểu Nghĩa kéo tới mua thuốc.
Nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào vết thương, cẩn thận xếp gọn khăn.
Khi định đưa lên cổ chàng thì chợt một cánh tay vươn ra, nắm lấy bàn tay chàng đang đặt trên đùi.
Sự mềm mại phủ lên tay Phục Đình, chàng không khỏi nhìn nàng, bỗng trên cổ đau rát.
Tê Trì đã đè khăn lên.
Miếng cao dán này đúng là đau cắt da cắt thịt.
Bàn tay kia lại rút ra khỏi tay chàng.
Phục Đình nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, búi tóc đen quấn mấy vòng che khuất mặt nàng, chỉ để lộ phần cằm nhọn.
Nàng không nhìn chàng mà chỉ nhìn chiếc khăn trên cổ chàng.
Chàng nén đau nghĩ: thì ra là muốn làm mình phân tâm.
“Được rồi.” Tê Trì buông tay ra.
Phục Đình tự giữ khăn, nhìn nàng một cái rồi vén rèm bước xuống.
Lúc này, Tân Lộ và Thu Sương đứng đằng xa mới dám tiến tới.
Tê Trì lại vén rèm nhìn ra ngoài, thấy chàng kéo cổ áo che kín khăn đắp thuốc, xoay người nhảy lên ngựa rồi phóng đi thẳng.
Nàng buông rèm, bàn tay trong ống tay áo khẽ co lại.
Tay người đàn ông ấy lớn hơn nàng rất nhiều, làm nàng suýt không nắm lấy được.
Đúng là buồn cười, nhưng vì Thu Sương và Tân Lộ đang nhìn nên nàng đành nhịn.
***
Chỉ là một miếng dán thôi, Phục Đình không để ý lắm. Nhưng qua mấy canh giờ thì chàng cũng dần dần nhận ra sự khác biệt.
Chập tối về phủ.
Trong thư phòng đã chuẩn bị đèn dầu sáng rực, than lửa ấm áp.
Phục Đình bước vào cửa, tháo kiếm cởi roi, một tay nắm đai lưng một tay sờ cổ, không ngờ lại không có cảm giác gì, cứ như những cơn đau trước đó chưa từng tồn tại.
Nhớ lại ngày hôm nay ở trong quân, chàng gần như quên hẳn chuyện mình đang bị thương.
Phía sau có người đi vào.
Chàng ngoảnh đầu lại, nhìn cô gái đứng ở cửa.
Tê Trì mặc váy dài quét đất, khép tay đứng nơi đó nhìn chàng.
Không nhanh cũng chẳng chậm, song lại như đã chờ chàng về sẵn.
Bàn tay Phục Đình đặt trên thắt lưng ấn xuống, đeo lại thắt lưng.
Đúng là Tê Trì đã đứng chờ sẵn, nghe thấy bên này có động tĩnh là lập tức tới.
Nàng nói: “Thiếp đến để thay thuốc cho chàng.”
Nói đoạn nàng tiến đến, nhìn chiếc khăn trên cổ chàng, thuốc mỡ chảy lan nhuốm bẩn khăn trắng.
Nàng cúi đầu, lấy khăn mới ở trong tay áo ra.
Hai người đứng gần nhau, Phục Đình ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng – như là mùi hoa gì đó.
Là mùi trên tóc nàng.
Ở đất Bắc không có nhiều hoa nên chàng cũng không nhận ra đó là mùi hoa gì.
“Nghe bảo lần đắp thuốc thứ hai sẽ còn rát hơn.” Nàng bỗng nói.
Phục Đình ưỡn thẳng cổ lên, đáp: “Không sao.”
Đã chịu đựng vết thương này đến tận bây giờ thì có gì không chịu được nữa, huống hồ lần trước đắp vết thương lên cổ cũng chẳng có gì, chàng đã chuẩn bị rồi.
Tê Trì không nói gì thêm, chỉ vươn tay giơ khăn lên.
Phục Đình xiết chặt toàn thân, cắn răng.
Đúng là nàng không nói ngoa, cao dán lần này còn cay rát hơn trước gấp mấy lần, y hệt dùng dao cùn cắt thịt.
Chàng nghiêng đầu, nhưng bị Tê Trì giữ lại: “Đừng cử động.”
Ngữ khí này rất quen, trong một tích tắc chàng nhớ lại lần mình rót thuốc cho nàng cũng đã nói như vậy.
Thì ra không phải là chờ chàng sẵn?
Chàng cắn răng, cơ thể dưới lớp quân phục gồng lên.
Lý Tê Trì, chàng vốn chỉ xem nàng là kiều nữ tôn thất, nhưng sai rồi, nàng còn giảo hoạt hơn chàng nghĩ nhiều.
Cố gắng chịu đựng cảm giác như cắt thịt, tay Tê Trì vẫn đặt trên cổ chàng.
Nàng ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ vết thương lên mặt chàng.
Cằm chàng bạnh ra, hai mắt bình tĩnh, gương mặt như tượng tạc.
Nàng tự nhủ trong bụng: đúng là nhẫn nại thật, thuốc này có công hiệu rất tốt, nhưng nghe nói cũng rất khó chịu nổi, thế mà chàng chẳng rên một tiếng.
“Sắp xong rồi.” Nàng nói.
“Nàng dùng thuốc gì vậy?” Bỗng Phục Đình mở miệng.
Chàng cất tiếng thì mới nhận ra hẳn trước đó phải nhịn dữ lắm, vì âm thanh đã có phần khàn khàn.
Tê Trì biết mình không giấu được chàng, nghĩ một lúc rồi vẫn không nói thẳng: “Quan tâm nó là thuốc gì làm gì, có thể chữa khỏi cho chàng thì chính là thuốc tốt.”
Phục Đình nhìn nàng chằm chằm như đã biết tỏng.
Chàng cũng đã nhìn ra manh mối từ cái lần La Tiểu Nghĩa và nàng một xướng một họa.
Chỉ là hiện tại đau quá, không còn tâm tư nghĩ đến gì khác.
Tê Trì né tránh ánh mắt của chàng, nhìn lại vết thương, nhón chân kiểm tra xem đã dán kỹ chưa.
Phục Đình chỉ cảm thấy bên tai như có gió thoảng, là môi nàng mấp máy, nói một câu.
Ở ngoài phòng, có người làm đến hỏi Đại đô hộ: có thể dùng cơm chưa?
Tê Trì buông tay ra, cầm khăn lau tay rồi ngoái đầu lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Phục Đình đứng dậy, một lúc lâu sau, cho tới khi người làm ở bên ngoài hỏi lại thì chàng mới cất bước.
Hai mắt vẫn trông ra ngoài cửa.
Vừa nãy Tê Trì ghé vào tai chàng nói nhỏ: nếu thiếp chữa khỏi cho chàng, liệu chàng có thể nói thêm mấy câu với thiếp không?
Chàng sờ cổ, liếm hàm răng.
Không ngờ là nàng sẽ nói câu này.
Dưới Mái Ngói Đơn Sơ
Chủ tiệm đứng trước cửa ngó nghiêng nhìn quanh.
Không lâu sau tiếng xe ngựa lộc cộc vọng tới – có người đến.
Hai thị nữ mặc áo bào cổ tròn cải trang nam tiến vào, sau đó mới quay lại đón người phía sau vào.
Chủ tiệm lập tức nâng tay hành lễ: “Phu nhân đến thật đúng lúc, đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Tê Trì mặc áo khoác dày, đội mũ có rèm che, gật đầu một cái.
Thu Sương và Tân Lộ đi theo nàng tiến về phía trước, đi vào chái nhà ở cạnh bên.
Tuy danh sách các hạng mục kinh doanh dưới danh nghĩa của nàng khá nhiều, nhưng xét về dược liệu thì vẫn còn ít. Cửa tiệm này mới được khai trương gần đây, cốt để tiện thu thập dược liệu từ khắp nơi.
Sáng sớm hôm nay chủ tiệm báo là đã thu gom đủ rồi, do thuốc rất quý nên cần mời nàng đích thân đến kiểm tra, vì vậy nàng mới đi chuyến này.
Bên trong chái nhà, ở trên bàn có một chiếc hộp quý bảy tầng mạ vàng.
Thu Sương đi tới giơ tay mở ra, từng tầng bày ra từ cao xuống thấp.
Ở mỗi tầng lại có một túi dược liệu được bọc cẩn thận.
Mấy thứ thuốc này quý hiếm hệt như vàng, phải để riêng ra với nhau vì sợ nếu không sẽ nhầm dược tính.
Tê Trì tháo mũ và cởi áo choàng, giao cho Tân Lộ rồi ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay gạt nhẹ, nhìn kỹ mỗi thứ một lần, đoạn hỏi: “Có thiếu thứ gì không?”
Thu Sương lắc đầu: “Tất cả vị thuốc được tìm theo như La tướng quân nói đều ở đây cả, chủ tiệm bảo có một vị thuốc tên là ‘Thiên Phương Tử’ thật sự rất khó tìm, cuối cùng nghe nói chỉ có trong cống phẩm của Nam Chiếu, vô cùng trắc trở, nhưng rồi cũng đã lấy được, có điều chi phí không nhỏ.”
Nàng ta đi theo Tê Trì đã lâu nên kiến thức rộng rãi, không hề bủn xỉn, nếu đã nói chi phí không nhỏ thì tức là không nhỏ thật.
Nhưng Tê Trì nghe thế thì cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.
Lấy được là được rồi, còn về việc tốn bao nhiêu thì nàng không quan tâm.
Có thể chữa lành cho người đàn ông kia là tốt lắm rồi.
Thu Sương lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Tân Lộ.
Mỗi thu thập thì nói làm gì, mấy vị thuốc này được gấp rút đi đường mấy ngày đêm để đưa tới đất Bắc, ngựa chiến cũng chạy chết mấy con, tốn không ít nhân lực vật lực.
Gia chủ đúng là không tiếc gì với Đại đô hộ.
…
Dược liệu đã được chuẩn bị thỏa đáng, Tê Trì để Tân Lộ và Thu Sương đem chúng đi nghiền với chủ tiệm, làm thành cao dán sẽ dễ bôi thuốc hơn.
Đang ở trong phòng chờ bên chái nhà thì bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí ở bên ngoài, sau đó có người gọi: “Chủ tiệm, chủ tiệm!”
Âm thanh này nghe rất quen tai.
Nàng đi tới cạnh cửa, đẩy nhẹ ra một khe hở.
La Tiểu Nghĩa xông thẳng vào.
Gần như là theo bản năng, nàng lập tức nhìn ra sau lưng hắn.
Quả nhiên, Phục Đình tiến vào theo sau.
Quân phục chàng bó sát người, trên khuỷu tay có đệm thêm một lớp bảo vệ, là tư thế cầm binh khí. Tê Trì đoán chắc chắn chàng vừa từ doanh trại đến.
Lúc nàng đi tới nhìn thì chàng đang nhét roi ngựa vào sau lưng, mặt bên xoay về phía nàng, dáng vẻ cao ráo, giày ống ôm gọn đôi chân dài.
Tê Trì nhìn đến thất thần, chợt nghĩ: trong số những người đàn ông nàng từng gặp thì chàng đúng là người anh tuấn nhất.
Phục Đình bị La Tiểu Nghĩa kéo tới đây mua thuốc.
Mới vào quân một chuyến mà vết thương lại nứt rồi.
Bản thân chàng không để ý mấy, chỉ là không ngăn được La Tiểu Nghĩa cứ luôn mồm lải nhải, chê chàng trước đó dùng thuốc trị thương không có tác dụng, nên giữa chừng mới bị kéo đến đây định đổi toa thuốc mới cho chàng.
La Tiểu Nghĩa vẫn đang gọi chủ tiệm.
Phục Đình đứng đó, một tay sờ cổ, tay kia đưa lên ngực định lấy túi rượu nhưng bất chợt khựng lại, cuối cùng vẫn không lấy.
Tuy rượu mạnh có thể làm phân tán tinh thần, song chàng không muốn quá lệ thuộc vào nó.
Bỗng đuôi mắt thoáng phát hiện ra điều gì đấy.
Hai mắt Phục Đình khẽ động, chàng ôm cổ nhìn qua.
Cửa chái nhà bên cạnh chỉ khép nửa.
Tê Trì im lặng nhìn thôi mà không ngờ người hành quân lại cảnh giác đến thế, suýt bị chàng phát hiện.
Nàng đứng bên cửa cảm thấy buồn cười, sao mà hai vợ chồng lại cứ làm như kẻ gian thế này.
Vừa xoay người thì bỗng có cảm giác cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, nàng ngoái đầu lại, một bóng người cao to bao trùm lên đỉnh đầu, nàng bị ép lùi về phía sau dựa lưng vào tường.
Phục Đình đứng trước người nàng, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn kỹ, lúc này bàn tay đặt trên bội kiếm ở bên hông mới thu về: “Là nàng.”
Chàng cũng bất ngờ, còn tưởng lại có kẻ nào trà trộn vào thành.
Tê Trì quét mắt nhìn chàng, cơ thể động đậy, thấp giọng nói: “Chàng đang đè thiếp đấy.”
Phục Đình để ý thấy lưng nàng dựa vào tường, mặt dán sát ngực chàng, gương mặt mỏng trắng nõn thoáng ửng đỏ.
Quân phục chàng rất dày, chàng lo nếu mặt nàng mà cứ dán lên thì sẽ bị xước da mất.
Chàng lau miệng, tự giễu mình đã quá cảnh giác, thế là đứng thẳng người lên, một tay đẩy cửa ra nói với bên ngoài: “Không sao.”
Động tĩnh bên ngoài lắng xuống, vừa nãy La Tiểu Nghĩa nhận được báo hiệu của Phục Đình nên mới chuẩn bị, giờ đã biết người ở chái nhà là ai thì thả lỏng: “Ra là tẩu tẩu.”
Phục Đình chợt nhớ lúc vào cửa thì có thấy xe ngựa đậu ở bên ngoài, thế là quay qua hỏi: “Tới đây làm gì?”
Chàng vẫn chưa hỏi thăm nàng lại từ sau đợt chảy máu mũi lần trước, giờ nghĩ đến, phải chăng nàng vẫn chưa khỏe?
Bỗng nhớ lại đêm đó nàng kéo mình lại, hỏi có phải chàng muốn ở riêng với nàng không.
Nếu là vì chuyện đó mà chưa khỏe thì đúng là lỗi của chàng rồi.
Nghĩ đến đây, chàng không khỏi sờ lên cổ, trong bụng tự mắng mình: có còn là đàn ông không thế, tranh chuyện tiền bạc với nàng làm gì.
Tê Trì đi đến gần cửa, đưa mắt nhìn La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý ngay, vội nói: “Tam ca hỏi thừa thế, chị dâu đến đây dĩ nhiên là để mua thuốc cho huynh rồi.”
Phục Đình nhìn Tê Trì.
Nàng và La Tiểu Nghĩa bốn mắt nhìn nhau, đoạn nói: “Thiếp tìm được một phương thuốc nghe nói có hiệu quả trị thương, không biết chàng có dám dùng không.”
La Tiểu Nghĩa cướp lời: “Tam ca là ai chứ, chắc chắn trên đời này không có phương thuốc nào mà huynh ấy không dám dùng cả.”
Phục Đình liếc nhìn.
Hôm nay anh chàng này nói nhiều quá rồi.
Còn mình thì không nói gì.
Đúng lúc này Tân Lộ và Thu Sương quay về, ôm trong tay chiếc hộp kia, thấy Đại đô hộ có mặt thì cứ tưởng là đến đón gia chủ, nhất thời bất ngờ trố mắt nhìn nhau.
La Tiểu Nghĩa không muốn mua thuốc nữa, nói: “Về thôi, tẩu tẩu đi ra ngoài một chuyến như thế chắc cũng mệt rồi.”
Phục Đình nhìn Tê Trì rồi lại nhìn chiếc hộp kia, im lặng đi ra ngoài tháo dây buộc ngựa.
Tê Trì bảo Tân Lộ đưa miếng dán thuốc ở trong hộp cho mình, quay người lại, thấy La Tiểu Nghĩa vẫn nhìn mình thì mỉm cười gật đầu.
Ý bảo hắn cứ yên tâm.
La Tiểu Nghĩa lập tức chắp tay với nàng, thấp giọng nói: “Tẩu tẩu đúng là cứu tinh, nếu thực sự chữa lành cho tam ca thì tẩu chính là tẩu tẩu ruột của ta!”
Từng câu từng chữ rất chân thành, dù gì tam ca cũng có ơn cứu mạng với hắn.
Nếu lúc ấy móc sắt đâm trúng mặt hắn thật thì dù không chết cũng nửa phế, dẫu làm tướng quân cũng không cưới vợ được. Nên ít nhất là với tam ca, hắn đã áy náy vì chuyện này bấy lâu.
Hôm ấy nghe vị huyện chủ tẩu tẩu đây nói muốn chữa thương cho tam ca, hắn thực sự xem là đại ân đại đức.
Tê Trì ra ngoài, bước lên xe ngựa.
Vừa ngồi xuống, nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Phục Đình đánh ngựa ra hiệu cho các cấm vệ quân rút lui, chàng kéo dây cương đi đến gần xe ngựa chỗ nàng, tới bên cửa sổ xe thì ghìm cương ngựa.
Ý là bảo nàng đi trước đi.
Tê Trì lên tiếng: “Bôi thuốc đã rồi hẵng đến doanh trại.”
Phục Đình nhìn La Tiểu Nghĩa, có gì để nói nữa đây, có điều cũng chỉ là một bài thuốc thôi cần gì phải sợ, cũng chẳng đến mức xảy ra chuyện.
Chàng xoay người xuống ngựa, vén vạt áo lên giắt vào bên hông, cất bước tiến tới ngồi trước mặt nàng.
Lúc này Tê Trì mới vươn tay ra, trong tay là thuốc mỡ vừa điều chế xong, được bôi trên tấm khăn trắng.
Phục Đình cao hơn nàng rất nhiều, tiện cho nàng bôi thuốc.
Nàng dịch đến gần, thấy trên cổ chàng không còn giấy da thô đắp tạm hôm trước nữa, bụng nhủ đúng là không muốn sống thật, hèn gì bị La Tiểu Nghĩa kéo tới mua thuốc.
Nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào vết thương, cẩn thận xếp gọn khăn.
Khi định đưa lên cổ chàng thì chợt một cánh tay vươn ra, nắm lấy bàn tay chàng đang đặt trên đùi.
Sự mềm mại phủ lên tay Phục Đình, chàng không khỏi nhìn nàng, bỗng trên cổ đau rát.
Tê Trì đã đè khăn lên.
Miếng cao dán này đúng là đau cắt da cắt thịt.
Bàn tay kia lại rút ra khỏi tay chàng.
Phục Đình nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, búi tóc đen quấn mấy vòng che khuất mặt nàng, chỉ để lộ phần cằm nhọn.
Nàng không nhìn chàng mà chỉ nhìn chiếc khăn trên cổ chàng.
Chàng nén đau nghĩ: thì ra là muốn làm mình phân tâm.
“Được rồi.” Tê Trì buông tay ra.
Phục Đình tự giữ khăn, nhìn nàng một cái rồi vén rèm bước xuống.
Lúc này, Tân Lộ và Thu Sương đứng đằng xa mới dám tiến tới.
Tê Trì lại vén rèm nhìn ra ngoài, thấy chàng kéo cổ áo che kín khăn đắp thuốc, xoay người nhảy lên ngựa rồi phóng đi thẳng.
Nàng buông rèm, bàn tay trong ống tay áo khẽ co lại.
Tay người đàn ông ấy lớn hơn nàng rất nhiều, làm nàng suýt không nắm lấy được.
Đúng là buồn cười, nhưng vì Thu Sương và Tân Lộ đang nhìn nên nàng đành nhịn.
***
Chỉ là một miếng dán thôi, Phục Đình không để ý lắm. Nhưng qua mấy canh giờ thì chàng cũng dần dần nhận ra sự khác biệt.
Chập tối về phủ.
Trong thư phòng đã chuẩn bị đèn dầu sáng rực, than lửa ấm áp.
Phục Đình bước vào cửa, tháo kiếm cởi roi, một tay nắm đai lưng một tay sờ cổ, không ngờ lại không có cảm giác gì, cứ như những cơn đau trước đó chưa từng tồn tại.
Nhớ lại ngày hôm nay ở trong quân, chàng gần như quên hẳn chuyện mình đang bị thương.
Phía sau có người đi vào.
Chàng ngoảnh đầu lại, nhìn cô gái đứng ở cửa.
Tê Trì mặc váy dài quét đất, khép tay đứng nơi đó nhìn chàng.
Không nhanh cũng chẳng chậm, song lại như đã chờ chàng về sẵn.
Bàn tay Phục Đình đặt trên thắt lưng ấn xuống, đeo lại thắt lưng.
Đúng là Tê Trì đã đứng chờ sẵn, nghe thấy bên này có động tĩnh là lập tức tới.
Nàng nói: “Thiếp đến để thay thuốc cho chàng.”
Nói đoạn nàng tiến đến, nhìn chiếc khăn trên cổ chàng, thuốc mỡ chảy lan nhuốm bẩn khăn trắng.
Nàng cúi đầu, lấy khăn mới ở trong tay áo ra.
Hai người đứng gần nhau, Phục Đình ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng – như là mùi hoa gì đó.
Là mùi trên tóc nàng.
Ở đất Bắc không có nhiều hoa nên chàng cũng không nhận ra đó là mùi hoa gì.
“Nghe bảo lần đắp thuốc thứ hai sẽ còn rát hơn.” Nàng bỗng nói.
Phục Đình ưỡn thẳng cổ lên, đáp: “Không sao.”
Đã chịu đựng vết thương này đến tận bây giờ thì có gì không chịu được nữa, huống hồ lần trước đắp vết thương lên cổ cũng chẳng có gì, chàng đã chuẩn bị rồi.
Tê Trì không nói gì thêm, chỉ vươn tay giơ khăn lên.
Phục Đình xiết chặt toàn thân, cắn răng.
Đúng là nàng không nói ngoa, cao dán lần này còn cay rát hơn trước gấp mấy lần, y hệt dùng dao cùn cắt thịt.
Chàng nghiêng đầu, nhưng bị Tê Trì giữ lại: “Đừng cử động.”
Ngữ khí này rất quen, trong một tích tắc chàng nhớ lại lần mình rót thuốc cho nàng cũng đã nói như vậy.
Thì ra không phải là chờ chàng sẵn?
Chàng cắn răng, cơ thể dưới lớp quân phục gồng lên.
Lý Tê Trì, chàng vốn chỉ xem nàng là kiều nữ tôn thất, nhưng sai rồi, nàng còn giảo hoạt hơn chàng nghĩ nhiều.
Cố gắng chịu đựng cảm giác như cắt thịt, tay Tê Trì vẫn đặt trên cổ chàng.
Nàng ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ vết thương lên mặt chàng.
Cằm chàng bạnh ra, hai mắt bình tĩnh, gương mặt như tượng tạc.
Nàng tự nhủ trong bụng: đúng là nhẫn nại thật, thuốc này có công hiệu rất tốt, nhưng nghe nói cũng rất khó chịu nổi, thế mà chàng chẳng rên một tiếng.
“Sắp xong rồi.” Nàng nói.
“Nàng dùng thuốc gì vậy?” Bỗng Phục Đình mở miệng.
Chàng cất tiếng thì mới nhận ra hẳn trước đó phải nhịn dữ lắm, vì âm thanh đã có phần khàn khàn.
Tê Trì biết mình không giấu được chàng, nghĩ một lúc rồi vẫn không nói thẳng: “Quan tâm nó là thuốc gì làm gì, có thể chữa khỏi cho chàng thì chính là thuốc tốt.”
Phục Đình nhìn nàng chằm chằm như đã biết tỏng.
Chàng cũng đã nhìn ra manh mối từ cái lần La Tiểu Nghĩa và nàng một xướng một họa.
Chỉ là hiện tại đau quá, không còn tâm tư nghĩ đến gì khác.
Tê Trì né tránh ánh mắt của chàng, nhìn lại vết thương, nhón chân kiểm tra xem đã dán kỹ chưa.
Phục Đình chỉ cảm thấy bên tai như có gió thoảng, là môi nàng mấp máy, nói một câu.
Ở ngoài phòng, có người làm đến hỏi Đại đô hộ: có thể dùng cơm chưa?
Tê Trì buông tay ra, cầm khăn lau tay rồi ngoái đầu lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Phục Đình đứng dậy, một lúc lâu sau, cho tới khi người làm ở bên ngoài hỏi lại thì chàng mới cất bước.
Hai mắt vẫn trông ra ngoài cửa.
Vừa nãy Tê Trì ghé vào tai chàng nói nhỏ: nếu thiếp chữa khỏi cho chàng, liệu chàng có thể nói thêm mấy câu với thiếp không?
Chàng sờ cổ, liếm hàm răng.
Không ngờ là nàng sẽ nói câu này.
Dưới Mái Ngói Đơn Sơ
Đánh giá:
Truyện Dưới Mái Ngói Đơn Sơ
Story
Chương 9
10.0/10 từ 10 lượt.