Dưới giường không quen
Chương 99:
Chu Canh Minh nghe được những lời đó, trán đột nhiên giật giật vài cái.
Anh đột nhiên hiểu ra câu nói kia, miệng người đàn ông giống như một trái bom nổ chậm.
Không biết vì sao cô lại tức giận, nhưng bây giờ anh đã có thể hiểu, câu nói kia, căn bản không mang ý ghét bỏ cô vì cô béo, cô vốn dĩ đã rất gầy, béo lên một chút, đầy đặn thêm một chút thì sẽ rất đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh xoa tay cô dỗ dành: “Anh không có bảo em béo, là anh không đúng, anh không nên nói như vậy.”
Diệp Khúc Đào tức giận hất tay anh ra: “Đừng chạm vào em, tên đàn ông xấu xa, anh không nói như vậy, nhưng trong lòng anh chắc chắn nghĩ như vậy, anh chỉ nói những điều anh nghĩ trong lòng, nếu không thì tại sao trong tiềm thức anh lại nghĩ là em béo? Anh đi tìm người gầy đi, thích phụ nữ gầy như vậy, anh đi tìm Bạch Cốt Tinh là hợp nhất, hoặc là ra chợ chọn lấy một cân xương sườn đem về, buổi tối ôm ngủ là được, thật không hiểu nổi loại người như anh sao có thể có bạn gái được!”
Chu Canh Minh: “.....”
Anh bị mắng như phạm phải tội ác tày trời.
“Anh đem lưỡi rút ra đền tội cho em được không? Anh thật sự không có ý bảo em béo. Chỉ là anh cảm thấy, em tròn hơn một chút so với trước kia.”
Diệp Khúc Đào thấy Chu Canh Minh hèn mọn xin lỗi, con người này, anh đúng là một tên trực nam mà.
Lời nói tuy rất đáng giận, nhưng lại là lời nói thật, anh bảo cô đã tròn lên một chút, vậy nhất định là có béo lên.
Diệp Khúc Đào lấy cái gương nhỏ luôn bỏ trong ví mang theo bên mình ra, nhìn thoáng qua.
Hình như cô… Thật sự béo lên.
Nhưng mà, con gái có thể tự nói mình béo, nhưng không thể bị đàn ông nói như vậy!
Cô tức giận nhìn Chu Canh Minh, muốn trả đũa nên nói: “Chu Canh Minh, anh có tóc bạc rồi!”
Chu Canh Minh: “...”
Hai người cứ như vậy mà nhìn đối phương, bầu không khí có chút xấu hổ.
Chu Canh Minh có chút sốt ruột, thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn thử mái tóc của mình: “Chỗ nào cơ?”
Diệp Khúc Đào cảm thấy rất hài lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lừa được anh rồi, cho anh tức chết.
Chu Canh Minh có chút lo lắng, tuổi này của anh không tính là lớn, sao có thể có tóc bạc được?
Diệp Khúc Đào nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Canh Minh, nghiêng người tới gần, hai tay áp lên má anh, vào lúc anh chưa kịp phản ứng, cắn lên môi anh, cạy mở cánh môi anh ra, tìm được đầu lưỡi của anh rồi bèn cắn nhẹ lên đầu lưỡi anh một cái: “Rút đầu lưỡi anh.”
Chu Canh Minh: “.....”
......
Buổi trưa Diệp Khúc Đào không đến nhà ăn ăn trưa, vì nhà ăn thường sẽ không làm mấy món móng heo linh tinh, mà mấy ngày hôm nay cô đều thèm ăn móng heo, cứ tới thời gian ăn trưa là cô lại muốn đi ăn móng heo.
Có một quán ăn bán móng heo rất ngon, cô đã ăn nó trong một tuần liên tục.
Hôm nay cô lại tới quán kia mua cơm với móng heo, lúc gặm móng heo, đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên hỏi cô: “Phó giám đốc sở Chu nói dạo này mặt cô láng hơn chút, có phải là do cô ăn nhiều móng heo hay không, dù sao thì trong móng heo nhiều collagen như vậy, ăn nhiều chắc là rất bổ. Có điều đừng trách tôi nói nhiều, Khúc Đào à, tôi phát hiện mặt cô hình như đúng là có tròn trịa hơn trước, trông bóng loáng.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy, liền sợ hãi buông móng heo xuống.
Đừng nói là do ăn nhiều móng heo thật nhé.
Diệp Khúc Đào không muốn ăn.
Nhưng móng heo thơm quá, cô không nhịn được lại cầm lên gặm.
Kệ đi, mai không ăn nữa là được.
Lúc cô đang gặm móng heo, đồng nghiệp hỏi cô: “Khúc Đào, cô có mang theo băng vệ sinh không? Tôi tới tháng rồi nhưng lại không mang băng vệ sinh.”
Diệp Khúc Đào cầm lấy túi mình mở ra, bên trong có một cái bọc nhỏ, cô đưa cho đồng nghiệp: “Có. Tôi đã lâu rồi không tới tháng, vẫn luôn mang theo nhưng không dùng tới.”
Đồng nghiệp nghe vậy, sửng sốt một chút rồi hỏi cô: “Đã bao lâu rồi chưa tới?”
Diệp Khúc Đào: “Hình như là… hơn hai mươi ngày rồi.”
Cô tính toán một lúc, cảm thấy thời gian có gì đó không đúng, nên vội vàng kiểm tra ngày tới tháng trước.
Vậy mà, đã hơn hai mươi ngày rồi chưa tới tháng!
Cô cảm thấy không đúng, sao tới giờ vẫn chưa tới tháng.
Chu kỳ của cô vẫn luôn rất đều.
Đồng nghiệp nhìn sắc mặt của cô, dường như đã hiểu ra gì đó, cười nói: “Phó giám đốc sở Chu được làm ba rồi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào nghi ngờ có phải cô mang thai rồi không.
Nhưng cô cảm thấy không có khả năng, mỗi lần làm cô và Chu Canh Minh đều mang bao.
Có điều, hình như không phải lần nào cũng đeo, từ sau khi hai người quay lại, hình như… mang rất giữa chừng.
Tuy cuối cùng vẫn bắn vào trong bao, nhưng mang giữa chừng như vậy, cũng không an toàn tuyệt đối.
Không giống hai người lúc trước, lúc trước hai người rất cẩn thận, mỗi lần làm đều mang bao xong mới làm.
Chu kỳ của cô trước giờ vẫn rất đúng, bây giờ lại không tới, cô lo lắng có khi nào thật sự mang thai rồi không.
Tuy cô cũng định ở bên Chu Canh Minh, nhưng đột nhiên có thai khiến tay chân cô có chút luống cuống.
Cô vô cùng căng thẳng.
Đứa nhỏ này tới quá đột ngột, không phải do cô muốn.
Diệp Khúc Đào muốn phát điên nằm dài trên bàn.
Móng heo kia cũng không muốn ăn nữa.
Sáng sớm Chu Canh Minh đã ra ngoài làm việc gì đó, giữa trưa trở về còn mua cho Diệp Khúc Đào một ít tào phớ.
Bây giờ cả văn phòng đều biết bọn họ đã quay lại với nhau, nên có làm ra hành động thân mật gì cũng không bị ai đàm tiếu nữa.
Bây giờ Chu Canh Minh rất thoải mái mua đồ cho Diệp Khúc Đào.
Sau khi tan làm anh mới mua đồ để xuống trước mặt cho cô, dù sao thì thời gian làm việc cũng là việc công.
Đặt tào phớ lạnh xuống trước mặt cô, thấy tâm trạng cô không tốt, bèn lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Móng heo ăn không ngon à?”
Diệp Khúc Đào nghe thấy giọng của anh, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Kẻ đầu sỏ gây tội.
Cô lắc đầu, tâm trạng vô cùng khổ sở.
Chu Canh Minh vừa định hỏi làm sao vậy, Diệp Khúc Đào đã ủy khuất nói: “Bà dì của em đã hai mươi ngày rồi chưa tới.”
Chu Canh Minh nghe thấy câu này thì lập tức hiểu ra, sau khi nói “chờ anh trở lại” thì quay người rời đi.
Diệp Khúc Đào cảm thấy móng heo không nên để bỏ phí, vậy nên ăn xong móng heo rồi tính tiếp.
Lúc Chu Canh Minh quay trở lại, trên tay còn cầm theo một túi đồ, đặt trước mặt Diệp Khúc Đào rồi nói: “Đi kiểm tra thử một chút.”
Diệp Khúc Đào mở túi ra nhìn, bên trong là que thử thai, hơn nữa còn tận sáu hộp.
Mua một hộp thử là được rồi, anh mua tận sáu hộp để làm gì?
“Anh mua nhiều vậy làm gì?”
Chu Canh Minh: “Anh sợ không chính xác, nên mua nhiều một chút.”
Diệp Khúc Đào cảm thấy dùng que thử thai kiểm tra trước cũng đúng, nếu que thử thai hiện là không có mang thai, thì cô cũng không cần quá lo lắng, chỉ là bà dì tới muộn hai mươi ngày thôi mà, vẫn có thể kiểm tra thử.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, nên văn phòng không có người.
Cô đi vào nhà vệ sinh nữ.
Chu Canh Minh đi theo, anh đứng ở bên ngoài chờ.
“Em vào đi, anh ở bên ngoài chờ em, có kết quả thì nói anh biết.”
Diệp Khúc Đào vô cùng hồi hộp.
Cô lo lắng đi về phía trước, nhìn thoáng qua Chu Canh Minh.
Sau đó đi vào.
Chu Canh Minh ở bên ngoài cũng vô cùng hồi hộp, lo lắng chờ đợi kết quả của cô.
Anh ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ chờ Diệp Khúc Đào, nhìn chằm chằm bên trong một lát, đột nhiên có nữ đồng nghiệp đi vào, thấy anh đứng trước cửa thì bị dọa nhảy dựng cả lên, cô hỏi anh: “Phó giám đốc sở Chu.....”
Chu Canh Minh vốn tưởng bên trong không có người, nên cứ đứng bên ngoài nhìn, đến khi thấy có người, anh bèn ngại ngùng rời đi, qua một góc bên cạnh chờ.
Diệp Khúc Đào đi vào đã được một khoảng thời gian, nhưng vẫn không có tin gì, anh lo lắng nhắn Wechat cho cô: [Sao còn chưa có kết quả vậy?]
Diệp Khúc Đào: [Em không tiểu được.....không có nước tiểu]
Chu Canh Minh: “......”
Dưới giường không quen