Dưới giường không quen

Chương 97:

115@-

Chu Canh Minh chống đỡ men say đứng dậy.
Diệp Khúc Đào đã buồn ngủ đến thế, còn dám uốn éo cái mông mệ hoặc anh đến, anh tất nhiên sẽ thỏa mãn cô.
Sau khi đứng dậy, anh quỳ đi đến phía sau cô, bắt lấy cái mông của cô, đâm vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dùng tư thế từ đằng sau để làm cô, lực đâm khiến thân thể cô lắc lư.
Cơ thể sướng thì sướng nhưng không hiểu sao, hình như… Càng say hơn rồi.
Đầu óc càng lờ mờ, cô bị làm đến sướng, nhắm mắt lại, kêu rầm rì.
Là bộ dạng thoải mái nhưng lại như không phải, là buồn ngủ rồi, lại tức giận với cái giường.
Chu Canh Minh chống lại cơn say mà làm cô, hai người đều mơ mơ màng màng, nhưng đều muốn.
Sau đó kết thúc như thế nào, hai người đều quên mất.
Sáng sớm tỉnh dậy là do bị tiếng đồng hồ báo thức của Diệp Khúc Đào đánh thức.
Đồng hồ báo thức của cô cực kỳ đúng giờ, sáng sớm đã kêu đánh thức cô rời giường.
Diệp Khúc Đào nhìn người bên cạnh.
Chu Canh Minh toàn thân không mặc gì đang ngủ.
Cô thì... Mặc dù không phải không mặc nhưng cũng không khác gì không mặc.
Cô để lộ nửa người trên, chiếc váy lỏng lẻo móc ở bên hông, phía trên váy đã vô cùng bẩn, dịch thể của hai người họ trộn vào nhau.
Diệp Khúc Đào cố thử nhớ lại xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng lại phát hiện mình uống đến nỗi quên hết mọi việc.
Cô uống rượu thì không thể uống say hoàn toàn, cái kiểu uống đến cuối cùng thì lúc tỉnh lại chắc chắn sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Có điều cô vẫn còn nhớ rõ một chuyện, đó là hôm qua hai người đã làm tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Do cả hai người họ đều vô cùng say nhưng vẫn muốn làm… Thì làm thôi.

Sau đó kết thúc như thế nào cô cũng quên mất, ký ức đứt quãng trong đầu toàn là mấy chi tiết hai người mơ mơ màng màng làm tình.


Cô càng nghĩ đầu óc càng khó chịu, Chu Canh Minh cũng tỉnh dậy.
Diệp Khúc Đào hỏi anh một câu: "Hôm qua kết thúc như thế nào vậy?"
Chu Canh Minh lắc đầu, hôm qua anh bị rót nhiều rượu như vậy, nói thật cũng mơ mơ màng màng, kết thúc ra sao cũng không biết.
Diệp Khúc Đào nhớ đến chuyện mấu chốt: "Anh bắn vào trong rồi ư?"
Chu Canh Minh nghe nói như thế bèn nhìn thử thùng rác bên cạnh giường rồi lại nhìn áo mưa bên cạnh giường.
Mở ra rồi.
"Không bắn vào đâu."
Diệp Khúc Đào không yên tâm lắm nên cũng đi nhìn thử thùng rác bên cạnh, sau khi chắc chắn bên trong có áo mưa đã được sử dụng cô mới yên tâm.
Hôm qua hai người đều uống rượu, tuyệt đối không thể mang thai.
Uống say rồi có con, nghe quá đáng sợ.
Cô nằm ở trên giường, mệt không chịu được, đầu óc vẫn rất đau.
Chu Canh Minh cũng không tốt hơn cô bao nhiêu.
Hai người lại nằm thêm một lát, cuối cùng Chu Canh Minh vào phòng tắm rửa trước.
Diệp Khúc Đào muốn đổi bộ váy trên người, bộ đồ này đã bẩn lắm rồi, còn bảo hôm nay phải đi trả cho người ta, bây giờ nhất định phải đền tiền rồi.
Đều là chất lỏng đã khô của cô và của Chu Canh Minh, không dễ ngửi chút nào.
Diệp Khúc Đào cởi váy ra đặt qua một bên, may mắn hôm qua lúc Chu Canh Minh đến uống rượu cũng mang theo quần áo cho cô thay cho nên bây giờ có đồ có thể thay, không đến mức tiếp tục mặc bộ váy kia.
Chu Canh Minh tắm rửa xong thì quấn khăn tắm ra ngoài, Diệp Khúc Đào vào trong tắm rửa, cô tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài.
Mặc dù không biết hôm qua bản thân có sướng không, nhưng mà dấu vết trên người cũng thật nhiều.
Trên ngực đầy dấu đỏ do bị mút mà thành, là tác phẩm của Chu Canh Minh.
Lúc Diệp Khúc Đào tắm rửa xong ra ngoài, Chu Canh Minh đã chờ ở bên ngoài nhìn cô.

Diệp Khúc Đào cũng mặc áo choàng tắm đi ra, bên trong trần trụi.
Thấy Chu Canh Minh nhìn cô chằm chằm, cái ánh mắt đó có một loại kỳ quái không tên.

Diệp Khúc Đào bối rối: "Sao vậy?"
Chu Canh Minh chỉ vào lồng ngực của mình nói: "Đây là do em hôn?"
Diệp Khúc Đào đi tới nhìn thoáng qua.
Hay thật, mới vừa rồi cô còn cảm thấy Chu Canh Minh hạ miệng quá độc ác, mút núm vú của cô khiến đâu đâu cũng là vết đỏ, bây giờ nhìn lại thấy cô cũng không tốt hơn Chu Canh Minh bao nhiêu.
Cô cũng mút núm vú Chu Canh Minh đến đỏ ửng.
Diệp Khúc Đào không nhịn được cười: "Sao không thấy nó bị mút lớn lên nhỉ."
Chu Canh Minh: ". . ."
Hôm qua hai người thật sự rất mơ mơ màng màng, không biết sao lại bắt đầu, cũng không biết đã chơi gì.
Cứ làm như vậy, lại ngủ luôn như thế, chẳng qua ngực của Chu Canh Minh có thể chứng minh.
Hôm qua cô mút núm vú anh.
Còn không chỉ là một chút.
Diệp Khúc Đào tò mò: "Vậy em hôn anh ở chỗ này, anh có dễ chịu không, có cảm giác gì?"
Hôm qua hai người đều uống rất say rồi, muốn nói có cảm giác gì, Chu Canh Minh cũng có hơi phản ứng không kịp.
Cảm giác gì, ngược lại làm khó anh.
Diệp Khúc Đào nhìn anh còn đang bận hồi tưởng, trực tiếp đi qua động thủ, cô muốn thử lúc anh đang tỉnh táo, đè anh lên trên cạnh cửa.
Sau đó há mồm ngậm lấy đầu vú anh.
Chu Canh Minh: "... Em."
Diệp Khúc Đào ngậm núm vú anh trong miệng, mút từng chút, đùa giỡn anh, giống như bình thường anh chơi núm vú cô vậy.

Hôm qua uống say, nhưng bây giờ đang ở trạng thái tỉnh táo.
Cô hôn nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn nét mặt Chu Canh Minh, đã đỏ mặt.
Cán bộ kỳ cựu mà lại thẹn thùng như vậy sao.
Xem ra thật sự kích thích đến anh rồi.

"Thích như vậy sao."
Chu Canh Minh nhìn cô đùa giỡn mình như thế, đổi vị trí, ép cô lên cạnh cửa, nắm lấy mông cô kéo lên, xốc áo choàng tắm, cứ khô khốc như vậy trực tiếp cắm thẳng vào.
Tuy nhiên cô vừa mới tắm rửa xong, phía dưới cũng không hẳn là quá khô, vẫn có chút ẩm ướt.
Diệp Khúc Đào chọn sáng sớm để trêu chọc anh. Vốn dục vọng sáng sớm của đàn ông đã rất lớn, bị cô trêu chọc như thế, Chu Canh Minh không kiên trì nổi, anh cởi khăn tắm ra, vịn lấy côn thịt cứng ngắm cắm vào trong tiểu huyệt của cô.
Cứ như vậy mà cắm mạnh vào, khiến cô có chút căng.
Diệp Khúc Đào khẽ rên một tiếng.
Một lát sau, Chu Canh Minh mới di chuyển.
Diệp Khúc Đào dựa vào trên cửa, bị anh đâm vào.
Đâm rút trong chốc lát, bên dưới cũng đã ướt.
Chu Canh Minh vỗ cái mông của cô, đánh hơi mạnh hơn những lần trước đây.
Cán bộ kỳ cựu mà lại thù dai, anh hỏi cô: "Về sau còn dám không?"
Diệp Khúc Đào thấy anh thù dai như thế, quay đầu nhìn anh, cố ý kích thích anh: "Em sai rồi, lần sau còn dám."
Chu Canh Minh nghe nói như thế, lại dùng sức đánh cái mông của cô.
Lần sau còn dám.
Diệp Khúc Đào bị đánh vẫn rất thoải mái, dùng sức kẹp lấy anh, ai cũng không muốn buông tha người còn lại.
Đúng lúc này, bạn thân cô ở bên ngoài gõ cửa, kêu cô: "Đào Đào, cậu dậy chưa?"
Giây phút cô ấy gõ cửa và kêu cô, đã dọa cô sợ muốn chết.
Cô nhìn về phía Chu Canh Minh, nhỏ giọng sợ hãi hỏi anh: "Làm sao bây giờ?"
Chu Canh Minh vừa đâm cô vừa nói: "Trả lời cô ấy."
Diệp Khúc Đào: "Tớ đây, vẫn chưa dậy, làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ muốn biết các cậu có đang ở bên trong không. Bạn trai cậu cũng ở bên trong ư."
Diệp Khúc Đào bị Chu Canh Minh dùng sức đỉnh một chút: "Ừm… Anh ấy đang ở đây."

"Hôm qua cậu uống đến say khướt nên không kêu cậu trả váy. Bây giờ cậu có tiện không? Đưa bộ váy phù dâu hôm qua cậu thay ra cho tớ. Hôm nay tớ trả lại luôn một thể."
Diệp Khúc Đào nghĩ đến chiếc váy phù dâu dính đầy vật bẩn, vừa định nói không được, Chu Canh Minh lại thúc vào cô, còn mạnh hơn, đâm sâu vào tận bên trong.
"Ừm…Tớ… Tớ nghĩ bộ váy phù dâu kia rất đẹp mắt, tớ muốn mua lại, hay là cậu đừng trả, đợi một lát nữa tớ chuyển khoản cho cậu.”
Bạn thân không hiểu: "Ôi cậu muốn mua thì cậu mua hẳn cái mới đi, cậu mua cái váy second-hand này làm gì chứ? Không có lời đâu."
Diệp Khúc Đào sợ nếu bản thân tiếp tục rên ở đây, chắc chắn sẽ bị nghe thấy bèn quay ra đằng sau bóp lấy tay Chu Canh Minh, cảnh cáo anh đừng lộn xộn nữa.
Chu Canh Minh cũng nghe lời, đứng yên.
Diệp Khúc Đào trở lại bình thường mới nói: "Tớ chỉ cảm thấy nó rất đẹp thôi, vả lại mặc xong rồi tớ lại muốn có bộ váy này, lát nữa tớ chuyển khoản cho cậu."
Bạn thân thấy cô thích nó như thế thì mặc kệ: "Được thôi, tớ đi thay quần áo trước, phòng khách sạn đặt đến mười hai giờ phải trả phòng, chúng tớ đi về trước đây."
Diệp Khúc Đào: "...Được, ừm. . ."
Giọng nói này là lạ.
Bạn thân cũng là người từng trải, nghe thấy vậy nháy mắt đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhanh chóng rời đi.
Bọn họ cũng thật kích thích.
Sáng sớm như thế đã làm rồi.
Sau khi nghe thấy tiếng bạn thân rời khỏi, Chu Canh Minh bế cô đi tới mặt bàn bên cạnh, đặt cô nằm sấp trên bàn mà làm.
Diệp Khúc Đào nằm sấp bị anh làm, bây giờ anh dám táo bạo như thế, cô không nhịn không được hỏi anh: "Chu Canh Minh, bây giờ anh thật to gan, còn không sợ bị người khác nghe thấy, trước kia anh luôn giả vờ đứng đắn có phải không!"
Người đàn ông biến thái.
Chu Canh Minh vừa vỗ mông cô vừa đâm: "Do em dạy giỏi thôi."
Diệp Khúc Đào: ". . ."


 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 97:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...