Dưới giường không quen
Chương 84:
Diệp Khúc Đào tập trung ngửi thử, tại sao từ miệng cô gái này lại ngửi thấy mùi vị nồng nàn của Bích Loa Xuân nhỉ.
Đúng là trà ngon.
Không chỉ mình cô ngửi thấy, ngay cả người đồng nghiệp tốt của cô đứng bên cạnh, sau khi Tô Quý Diệp rời đi, không nhịn được nói: “Khúc Đào, sao tôi cảm thấy Tô Quý Diệp đang cố tình trêu tức cô, chẳng lẽ cô ta muốn làm trợ lý cho phó giám đốc sở Chu? Không thể nào, cô ta là người mới vừa tốt nghiệp, lại có thể làm trợ lý cho phó giám đốc sở Chu, sao lại có năng lực mạnh như vậy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào cũng nghĩ như vậy, với tư cách là trợ lý của Chu Canh Minh, lúc trước cô cũng thực tập hai năm, được thăng chức, sau đó mới dám đề cập với anh, nhưng bị Chu Canh Minh từ chối.
Chu Canh Minh chắc chắn sẽ không đồng ý cô gái này.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng gió xuân phơi phới của cô ta, còn hớn hở rót trà cho Chu Canh Minh, trông không giống như bị từ chối.
Vậy là Chu Canh Minh đồng ý rồi?
Diệp Khúc Đào chua xót trong lòng, cảm giác không mấy dễ chịu.
“Không thể nào đâu.” Diệp Khúc Đào lẩm bẩm.
Đồng nghiệp thấy thế cũng rất khó chịu, nhịn cô ta đã lâu rốt cục cũng bùng nổ, thì thầm nói với Diệp Khúc Đào: “Khúc Đào, tôi biết đây là chuyện riêng của cô, không nên nhiều chuyện, nhưng tôi nghĩ Tô Quý Diệp này cố ý tiếp cận cô để học cách theo đuổi phó giám đốc sở Chu. Suy cho cùng, trong đơn vị chúng ta, cô là người duy nhất thành công theo đuổi phó giám đốc sở Chu.”
Diệp Khúc Đào: “...”
“Tôi thật sự không có ý nói xấu người khác, cô xem, cô ta đến đây chưa bao lâu, mỗi ngày đều nịnh bợ phó giám đốc sở Chu, pha trà cho anh ấy, những việc này không phải những việc cô đã làm lúc trước khi theo đuổi phó giám đốc sở Chu hay sao? Cô ta chính là kiểu có gì học nấy, tôi cảm giác cô ta ít nhiều đều làm theo cô, thấy phó giám đốc sở Chu thích kiểu giống cô nên cố tình bắt chước.”
Diệp Khúc Đào: “...”
“Nhưng cô ta bắt chước cũng rất giống, cách đây một khoảng thời gian còn nhiều chuyện nói cô làm sao theo đuổi được phó giám đốc sở Chu, hỏi tất cả mọi thứ, hỏi trên trời dưới đất, còn nịnh bợ Lục Cấn, để Lục Cấn sắp xếp cho cô ta đi công tác với phó giám đốc sở Chu, nhưng bị Lục Cấn từ chối, cô ta còn chưa từ bỏ ý định, nói là muốn cùng phó giám đốc sở đi xã giao, tốt nhất là nên đi công tác cùng nhau để cô ta có thể chăm sóc Lục Cấn và anh ấy, cô ta còn hỏi phó giám đốc sở Chu thích uống trà gì, mỗi ngày pha những loại trà ngon nhất, nghe nói giá của bánh trà rất đắt đỏ, hương vị thơm ngát, hơn nữa gia thế của cô ta cũng rất tốt, quần áo mặc đi làm đều là của Chanel, túi xách của Hermes, giày của Dior.”
“Quan trọng hơn là cô ta còn trẻ, vừa tốt nghiệp, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhưng chưa đến sinh nhật, nên hai mươi hai tuổi, trợ lý Diệp, phó giám đốc sở Chu năm nay ba mươi hai, vậy là kém mười tuổi lận đó! Nếu cô ta theo đuổi được thì trở thành trâu già gặm cỏ non rồi!”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào nghe xong câu cuối, khóe miệng giật giật, với sự chênh lệch tuổi tác này, thật sự… quá xa.
Thấy Diệp Khúc Đào không trả lời, người đồng nghiệp tiếp tục nói với vẻ tiếc nuối: “Xem ra đàn ông đều giống nhau cả, ở tuổi nào cũng đều thích những người nhỏ tuổi, Tô Quý Diệp không chỉ có gia cảnh tốt, quan trọng nhất là còn trẻ. Giống với trợ lý Diệp cô năm đó, chẳng sợ gì cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào vốn không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng sau khi được đồng nghiệp nhắc nhở, cô không nhịn được nhìn về phía Tô Quý Diệp.
Cô ta pha trà tìm Chu Canh Minh, đặt tách trà vào phòng làm việc của anh rồi đi ra.
Lúc cô ta ra ngoài, gió xuân phơi phới, Diệp Khúc Đào nhìn bộ dạng vui vẻ của cô ta, đúng là thấy bóng dáng của chính mình năm ấy.
Đó là cách cô theo đuổi Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh thích cô lúc ấy, nhưng sẽ không vì lý do này mà thích Tô Quý Diệp đâu nhỉ?
…
Sau khi tan làm, Diệp Khúc Đào thu dọn đồ đạc, đeo túi chuẩn bị đi về.
Cô liếc nhìn vào văn phòng của Chu Canh Minh, anh cũng đang đi ra.
Tô Quý Diệp nhìn thấy anh, vội vàng đứng dậy chào: “Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh ừ một tiếng lạnh nhạt, sau đó liếc nhìn Diệp Khúc Đào, cầm chìa khóa rời đi.
Diệp Khúc Đào mãi hơn mười phút sau mới ra ngoài, Chu Canh Minh đang dừng ở một trạm xe chờ cô.
Diệp Khúc Đào lên xe.
Sau khi Diệp Khúc Đào ngồi xuống, xem thường nhìn Chu Canh Minh, lẩm bẩm: “Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh không biết đang có chuyện gì xảy ra với cô, nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, cô còn nhắc đi nhắc lại câu: “Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh: “... Em nói gì thế?”
Diệp Khúc Đào đẩy anh ra: “Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
“... Diệp Khúc Đào, em có thôi đi không.”
Diệp Khúc Đào nhìn vẻ mặt tức hộc máu của anh, tiếp tục quái gở: “Có gì đâu, em chỉ chào hỏi với anh thôi mà, phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh: “...”
Anh sực nhớ lại, lúc nãy Tô Quý Diệp đã chào anh.
Anh hiểu ra, nhéo mũi Diệp Khúc Đào: “Ghen à?”
Diệp Khúc Đào tức giận nhéo tay anh: “Không có.”
Chu Canh Minh thấy cô như thế, anh lái xe đi rồi hỏi: “Em muốn ăn gì? Ăn món cá nướng lần trước em nói muốn ăn nhé.”
Diệp Khúc Đào: “Sao cũng được, em ăn được hết. Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh không muốn chọc tức cô nên bảo cô mau quên chuyện đó đi, lái xe đến một nơi gần trung tâm thương mại.
Xe dừng ở bãi đậu, hai người xuống xe.
Vào thang máy, Diệp Khúc Đào nhìn anh bấm số tầng, bĩu môi lẩm bẩm: “Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh: “... Nếu không thì em giết anh đi? Anh sẽ lấy cái chết làm minh chứng.”
Diệp Khúc Đào cười chế nhạo: “Khó làm được lắm, em giết anh rồi, ngày mai sao anh gặp được Tô Quý Diệp, sao cô ta chào hỏi anh nữa, nói rằng, phó giám đốc sở Chu, tạm biệt. Không cần, nếu giết anh, cô ta sẽ không có ai để nói tạm biệt cả.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh tức giận cười trước vẻ chua ngoa của Diệp Khúc Đào.
Trong thang máy không có ai khác, chỉ có hai người, Diệp Khúc Đào giữ khoảng cách với anh, lùi lại vài bước.
Tức giận thật rồi.
Thang máy đến tầng năm, Diệp Khúc Đào chuẩn bị ra ngoài, sau khi bước ra, cô nhìn Chu Canh Minh với ánh mắt quái gở: “Phó giám đốc sở Chu, tạm biệt.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh nhìn xung quanh không có ai, ra khỏi thang máy, anh vội vàng vòng tay qua eo Diệp Khúc Đào, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh hôn một cái, Diệp Khúc Đào giận dữ đẩy anh ra: “Chu Canh Minh, anh làm gì vậy?”
Chu Canh Minh: “Lấp kín miệng em, nếu không miệng em giống như khẩu súng máy vậy.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Chu Canh Minh đột nhiên hỏi: “Miệng em có mùi gì thế?”
Diệp Khúc Đào nhìn nét mặt của anh, buồn bực: “Mùi gì?”
“Sao anh lại nếm được vị chua trong miệng em.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào tức giận đến phát ngốc, nâng chân lên đá anh.
Chu Canh Minh: “...”
…
Buổi trưa Diệp Khúc Đào không ăn nhiều, bây giờ cô hơi đói, cửa hàng mới khai trương cũng không có bao nhiêu người.
Diệp Khúc Đào gọi hai phần cá nướng tỏi cay.
Lại gọi thêm một tách trà.
Sau khi cô gọi món xong, Chu Canh Minh gọi tiếp.
Anh gọi một số món phụ cho cô, củ cải chua và nước chanh.
Đợi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, anh đưa ly nước chanh cho Diệp Khúc Đào: “Uống đi. Độ chua vừa với em.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào uống một ngụm, chua quá, cô cau mày vì chua.
Nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Canh Minh, cô không nhịn được hỏi: “Tô Quý Diệp có phải đã nói sẽ chuyển đến văn phòng của anh hay không?”
Chu Canh Minh không ngờ cô lại biết chuyện này, nhưng mà nghĩ lại, chút chuyện riêng tư đó ở văn phòng, buôn chuyện một chút, chuyện gì cũng biết.
“Ừm, hôm nay cô ta đã chủ động đề cập chuyện đó với anh.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy lo lắng siết chặt đũa: “Anh đồng ý rồi à? Anh để cô ta làm trợ lý của anh?”
Chu Canh Minh thấy cô nóng nảy, nắm lấy tay cô giải thích: “Không, anh từ chối rồi. Lý lịch của cô ta không đủ.”
Diệp Khúc Đào nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may anh từ chối, nếu không cô sẽ bóp nát đầu chó của Chu Canh Minh.
Nhưng cô nghĩ đến loại trà đắt tiền mà cô gái đó pha, không khỏi chua chát: “Vậy trà cô ta pha có ngon không?”
“Không uống.”
Diệp Khúc Đào: “?”
“Anh đổ đi rồi, dạo này anh thích uống trà ô long Đào Đào, không phải đã nói với em rồi sao?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào còn tưởng lúc trước Chu Canh Minh lừa cô, không ngờ Chu Canh Minh thật sự uống cái này?
Chu Canh Minh thấy cô không tin, lấy điện thoại ra, xem lịch sử mua hàng, anh mua một hộp túi trà ô long Đào Đào.
“Gần đây anh uống cái này.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh không uống ngọt, cái này chẳng phải rất ngọt sao?
“Không thấy ngọt hả?”
“Loại không đường.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Dưới giường không quen