Dưới giường không quen
Chương 74:
*茶水间 (pantry room/ break room): một khu/ phòng để thức ăn, đồ uống, thực phẩm cùng các vật dụng như bát đĩa, máy pha cà phê, máy xay sinh tố,… Thường được thiết kế theo mô hình tự phục vụ. (Nguồn: trích trong phần giới thiệu của bộ “Tiệm trà sữa Nhà Bạch Hạ” Edit: Cháo.)
Diệp Khúc Đào suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cái này là ai tặng.
Cũng không biết có phải Chu Canh Minh đã tức giận đến ngất đi không, thấy anh không nhắn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào hỏi lại anh: 【 Không phải anh tặng hoa cho em, vậy là ai tặng hoa cho em? 】
【 Tên đàn ông hoang dã em từng trêu chọc ở ngoài kia tặng cho em. 】
Diệp Khúc Đào: ". . ."
Lại ghen.
Nhìn cái giọng điệu nói chuyện này của anh, như kiểu hận không thể xách tên đàn ông hoang dã này ra đánh một trận vậy.
Cô thật sự không có trêu chọc người đàn ông nào khác mà.
Chẳng lẽ là, thật sự có người đang thầm mến cô?
Vì thầm mến cô, cho nên tặng hoa cho cô?
Nhưng là ai a. . . Không phải cùng một đơn vị chứ, hay là cùng một văn phòng?
Nếu đoán như thế, suy nghĩ kỹ lại thì cực kỳ đáng sợ.
Cô quan sát đồng nghiệp một chút, nhìn kỹ các đồng nghiệp nam chưa có bạn gái.
Nhưng, dù với ai thì bắn đại bác cũng không tới được cô, bình thường không có tiếp xúc bao nhiêu.
Bình thường tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Lục Cấn.
Nhưng Lục Cấn cũng không thể tới tặng cái này cho cô chứ.
Diệp Khúc Đào nghĩ mãi không ra, cũng không dám suy đoán, càng không dám trực tiếp đi hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặt hoa qua một bên lại tiếp tục công việc.
Đúng lúc này, Cảnh Duy tới chỗ làm.
Lúc đi ngang qua chỗ cô, nhìn thấy trên mặt bàn của cô có một bó hoa hồng đỏ, vừa vặn Chu Canh Minh từ trong văn phòng đi ra.
Cảnh Duy tăng cao âm lượng, cố ý hỏi cô: "U, trợ lý Diệp, sao trên bàn lại có hoa hồng, có ai tặng cho cô sao, là người theo đuổi tặng sao? Hay là nói, bây giờ cô có bạn trai mới? Ai vậy, là đồng nghiệp của chúng ta sao?"
Diệp Khúc Đào: ". . ."
Cũng thật là, quản lý được đồng nghiệp, nhưng không quản lý được Cảnh Duy nhiều chuyện nhất trong toàn bộ khu chính phủ.
Cái giọng này, hận không thể tuyên truyền cho tất cả khu chính phủ đều biết.
Cô vội vàng kéo cánh tay Cảnh Duy, gọi anh ấy lại: "Đừng, đừng nói lung tung! Bí thư Cảnh, nhỏ giọng một chút."
Cảnh Duy còn lui về phía sau một bước: "Tôi không có nói lung tung nha, không phải tôi đang nói thật sao? Trên mặt bàn cô thật sự có hoa hồng nha, tặng cả hoa hồng, chắc chắn là có người theo đuổi cô rồi, nếu không chính là có người thầm mến cô đó, bình thường cô chỉ tiếp xúc nhóm đồng nghiệp của đơn vị chúng ta, nói mới nhớ, đồng nghiệp nam độc thân ở đơn vị chúng ta cũng thật nhiều, cô lại lén lén lút lút như thế, không phải là đồng nghiệp nam ở đơn vị chúng ta thầm mến cô, theo đuổi cô chứ, hay quá, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Diệp Khúc Đào: ". . ."
Cảnh Duy nhìn Diệp Khúc Đào bày ra vẻ mặt thống khổ, không nói nữa, kêu cô tiếp tục làm việc, rồi chuẩn bị về chỗ.
Quả nhiên, giống như anh ấy nghĩ, lúc anh ấy vừa định trong cửa, thấy ánh mắt Chu Canh Minh nhìn anh ấy phảng phất tựa như dao, từng nhát từng nhát cắt vào thịt anh ấy.
Còn là dao găm sắc bén.
Trước khi Cảnh Duy chuẩn bị mở cửa, hỏi Chu Canh Minh đang trưng ra sắc mặt xấu xí: "Phó giám đốc sở Chu, chào, ăn sáng chưa?"
Chu Canh Minh: ". . ."
Chu Canh Minh ngay cả nói cũng không muốn nói chuyện với anh ấy, xoay người rời đi.
Cảnh Duy nhìn thấy màn này cười một tiếng, mở cửa tiến vào trong phòng làm việc.
. . .
Anh ta vào đưa văn kiện cho Chu Canh Minh ký tên.
Chu Canh Minh không yên lòng nhưng nhìn đến công việc, khôi phục lại lý trí, ký tên xong, giao lại văn kiện cho anh ta.
Lúc Lục Cấn chuẩn bị đi, Chu Canh Minh kêu anh ta lại, hỏi: "Bên ngoài có nói gì không? Người tặng hoa cho trợ lý Diệp là ai, bên ngoài có xuất hiện tin tức gì không?"
Lục Cấn không ngờ rằng phó giám đốc sở Chu lại tò mò với loại chuyện này như vậy.
Làm gì vậy.
Anh đây là đang làm gì vậy chứ, quan tâm bạn gái cũ như vậy làm gì chứ.
Đây không phải đang tổn thương thân thể, tổn thương tự tôn ư?
Lục Cấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt khát vọng đến thế của anh, chỉ có thể thẳng thắn nói: "Chưa nói gì, buổi chiều không có ai thảo luận, chẳng qua trợ lý Diệp cũng không hỏi ai, không biết có phải là người trong đơn vị chúng ta không, cũng có thể không phải đâu."
Chu Canh Minh cảm thấy, lời Cảnh Duy nói rất có đạo lý.
Diệp Khúc Đào bình thường không tiếp xúc với đàn ông khác, có người thầm mến cô, theo đuổi cô, chắc chắn chỉ có thể là người trong đơn vị.
Còn biết địa chỉ của đơn vị, cái này còn không phải người ở đơn vị ư?
Cho rằng hai người bọn họ đã chia tay, người này bắt đầu xuống tay?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Canh Minh không vui, đau đầu đỡ trán, đang nghĩ đến tột cùng là ai.
Anh hỏi Lục Cấn: "Cậu cảm thấy sẽ là ai?"
Lục Cấn giữ mạng mà lắc đầu: "Không biết. . ."
Anh ta làm sao mà biết chuyện này từ đâu ra, còn nói cho anh biết, đây không phải đang xát muối lên vết thương của anh ở ngay trước mặt anh sao?
Chu Canh Minh đột nhiên giật mình một cái, nhìn Lục Cấn, nghi ngờ vô căn cứ mà hỏi: "Không phải là cậu chứ?"
Lục Cấn bị hù đến run rẩy, suýt chút là quỳ xuống cho anh xem rồi.
Câu này cũng quá dọa người.
Chu Canh Minh: ". . . Không cần nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, không phải cậu thì thôi, cậu ra ngoài đi."
Lục Cấn nghe nói như thế liền thở phào nhẹ nhõm, nói vâng, lúc đi ra chân cũng có chút mềm nhũn.
Hù chết rồi, vừa nãy lúc phó giám đốc sở Chu suy đoán nói không phải là anh ta chứ, cái ánh mắt kia, thật quá dọa người.
Nếu thực sự là anh ta, đoán chừng phó giám đốc sở Chu sẽ không cho anh ta bước ra khỏi cánh cửa này, có thể đánh một trận tại chỗ.
Sau khi Lục Cấn rời khỏi, Chu Canh Minh đậy nắp bút lại.
Cũng không biết là ai.
. . .
Giữa trưa Diệp Khúc Đào đi ăn cơm cùng đồng nghiệp, không có mang theo hoa, cô đặt ở trong phòng làm việc.
Chờ cô cơm nước xong xuôi quay về, không thấy được hoa trên mặt bàn, còn tưởng rằng có ma.
Lúc cô còn đang tìm hoa chạy chỗ nào, đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy hoa của cô trong thùng rác, kinh ngạc hỏi cô: "Trợ lý Diệp, sao cô lại vứt hoa người ta tặng cho cô đi vậy. Đây là tấm lòng thành của người ta đó."
Diệp Khúc Đào: ". . ."
Vứt đi?
Diệp Khúc Đào nhìn về phía thùng rác, quả nhiên hoa của cô đang ở trong thùng rác.
Bị ném úp mặt vào trong thùng rác.
Diệp Khúc Đào bất đắc dĩ nhìn hoa trong thùng rác, không cần nghĩ cũng biết là ai ném.
Chu Canh Minh.
Trẻ trâu thật trẻ trâu a.
Diệp Khúc Đào cảm thấy, tốt nhất đừng có là do đồng nghiệp trong văn phòng tặng, nếu không nhìn thấy hoa bị ném vào trong thùng rác sẽ lúng túng biết bao nhiêu, có lẽ cô cũng sẽ không dám gặp người ta.
Bó hoa đã bị dơ này, sau khi Chu Canh Minh ném hoa xong, chắc chắn còn động chân động tay một chút, khiến cho hoa này không thể nhặt lại được.
Ném đi, cũng cho thấy suy nghĩ của cô.
Diệp Khúc Đào liếc mắt nhìn vào văn phòng Chu Canh Minh, anh đang ở bên trong, quả nhiên là anh.
Cô gửi cho anh một tin WeChat: 【 Sao anh lại ném hoa của em đi? 】
Chu Canh Minh trả lời rất nhanh: 【 Nhìn nó không vừa mắt. 】
Diệp Khúc Đào cười một tiếng, không trả lời lại.
Chu Canh Minh lại gửi một tin nhắn mới:【 Sao, tức giận? Anh ném bó hoa yêu quý của em đi, em tìm anh tính sổ? 】
Diệp Khúc Đào: ". . ."
Chu Canh Minh ghen lên thật sự giống như người điên.
Diệp Khúc Đào tìm một cái meme mà cô cất giữ, meme một con chó bị che miệng, gửi qua cho anh, để anh đừng lên tiếng nữa.
. . .
Diệp Khúc Đào nghỉ trưa một chút, buổi chiều tỉnh lại trước giờ làm, có chút buồn ngủ, chuẩn bị đi pha ly cà phê uống.
Cô đi tới phòng giải khát pha cà phê, xong rồi quay người lại, vừa quay lại thì nhìn thấy Chu Canh Minh liền giật mình: "Làm em sợ muốn chết."
Chu Canh Minh còn có thể càng dọa người hơn, tới gần phía cô, đè cô lên trên bàn, bắt lấy tay của cô, cúi đầu lập tức hôn lên miệng cô.
Trong phòng nghỉ, đột nhiên lại hôn cô.
Diệp Khúc Đào bị dọa nên đẩy anh ra: "Điên rồi ư, đang còn ở trong đơn vị, bị nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?"
Chu Canh Minh thay đổi vị trí, đè cô lên trên vách tường bên cạnh, nắm hai tay cô giơ lên, đè lại, cúi đầu tiếp tục hôn cô: "Còn hai phút nữa mới tới giờ làm việc. Bây giờ là giờ nghỉ ngơi, anh đang làm việc tư."
Diệp Khúc Đào: ". . ."
Dưới giường không quen