Dưới giường không quen

Chương 67:

102@-

Diệp Khúc Đào nghĩ ngày hôm qua Chu Canh Minh đã làm hai lần dữ dội, vậy mà không ngờ mới sáng sớm lại động dục.
Diệp Khúc Đào thích ngủ nướng, tiếng đồng hồ báo thức vang lên lần đầu không thể nào đánh thức được cô, phải chờ đến khi Chu Canh Minh thức dậy.
Đồng hồ báo thức vừa kêu thì Chu Canh Minh đã tỉnh rồi, còn Diệp Khúc Đào đang ngủ như chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm qua trước khi đi ngủ cô đã nhắc anh 7 giờ sáng kêu cô dậy, để cô về thay quần áo rồi mới đi làm. 
Đồng hồ báo thức vừa mới kêu thì Chu Canh Minh đã dậy, anh “chào cờ”.
Diệp Khúc Đào không mặc quần áo, cũng không mặc áo ngủ, cứ ngủ một cách trần trụi như vậy.
Chu Canh Minh “chào cờ”, nhìn cô một cái, cô lật người cuộn chăn lại.
Cặp mông trơn bóng lộ ra, ngày hôm qua đã rửa sạch rồi mới ngủ, nhìn vô cùng thoải mái sảng khoái. 
Bây giờ mông cô đang đối diện với mặt của anh, anh không nhịn được mà chạm vào mông cô.
Diệp Khúc Đào mơ mơ màng màng cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mông mình, cô đẩy tay ra không cho anh chạm vào.
Nhưng mà cô không tỉnh.
Nhìn thấy cô như vậy, Chu Canh Minh cảm thấy rất thú vị, lại tiếp tục sờ soạng.
Véo mông cô chơi đùa.
Diệp Khúc Đào vẫn chưa dậy, chỉ cảm thấy anh rất phiền nên mới hất tay anh ra.
Chu Canh Minh lăn qua lăn lại, cuối cùng lại tự chọc tức mình.
Đã có phản ứng thì anh tới luôn.
Lần cuối hai người làm là cách đây không lâu, anh mở chân Diệp Khúc Đào ra, nhéo âm đế của cô, nơi nhạy cảm mới chỉ sờ một chút đã chảy nước.
Tay anh bẻ cánh môi âm hộ của cô ra, cửa động đóng đóng mở mở đang chờ anh tới làm.


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người còn chưa có tỉnh nhưng thân thể thì đã động tình, mới bị sờ một chút đã gấp không chờ nổi mà mở rộng chân, muốn anh tiến vào.
Chu Canh Minh nắm lấy tay Diệp Khúc Đào, vuốt ve lên xuống dương vật của anh.
Cô vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng tay lại vô cùng ngoan ngoãn, vuốt anh đến cứng ngắc, chỉ chờ cắm vào huyệt của cô.
Diệp Khúc Đào vẫn còn đang ngủ, anh đã cắm vào, đỉnh sâu vào bên trong.
Diệp Khúc Đào bị đâm rút vẫn còn chưa tỉnh, Chu Canh Minh thấy thế thì chống tay xuống giường bắt đầu đâm vào rút ra mạnh hơn.
Chu Canh Minh cảm thấy Diệp Khúc Đào nói không hề sai, anh cực kỳ giống… con mèo đang động dục.
Biên độ đâm rút của anh lớn đến mức cơ thể của Diệp Khúc Đào rung lắc lên xuống liên tục, cho dù có ngủ say như chết thì cũng cảm nhận được.
Diệp Khúc Đào vừa mở mắt ra, suýt chút nữa đã bị anh dọa chết.
Anh thực sự đang đâm rút trong cơ thể cô, anh lại muốn nữa.
Mới kết thúc chưa bao lâu mà đã muốn rồi sao.
Hai đùi của cô bị anh ép thành hình chữ M, hai tay cô đặt trên cơ bụng anh, vừa bị thọc vào rút ra vừa gọi anh: “Chu… Chu Canh Minh… Anh làm sao mà, lại muốn nữa…”
Chu Canh Minh: “Bởi vì anh là mèo đực đang động dục, dù đang ở đâu thì cũng muốn làm em.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Thực sự quá kích thích rồi. Mới sáng sớm mà Chu Canh Minh giống như vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nói làm là làm.
Hai chân tách ra như vậy không thoải mái lắm, Diệp Khúc Đào dứt khoát móc hai chân quấn lấy hông anh.
Diệp Khúc Đào bị làm tới tỉnh, không còn buồn ngủ nổi nữa.
Nhưng cô lo mình đến muộn, dù sao đồng hồ vừa kêu thì anh mới bắt đầu làm,

Phải mất thời gian rất lâu để anh ra được, nếu mà mất hơn một tiếng thì cô chắc chắn sẽ đến trễ.

Bây giờ cô không ở cùng Chu Canh Minh, nếu đến muộn thì rất khó để xin nghỉ.
“Có thể đến trễ hay không… Ưm…” Cô bị đâm đến run giọng: “Hay là… Ưm… Anh ra nhanh hơn đi.”
Chu Canh Minh nghe thấy lời này, nhấc chân cô lên bảo cô khép chân lại, kẹp chặt đùi để tiện cho anh.
Nhìn Chu Canh Minh vô cùng khó xử: “Có chút khó, anh sẽ cố gắng.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Đúng chín giờ Diệp Khúc Đào phải có mặt. May là cô đặt đồng hồ lúc bảy giờ nên còn chút thời gian. 
Chu Canh Minh làm hăng say hơn một tiếng mới kết thúc.
Sau cao trào, cơ thể của Diệp Khúc Đào còn mệt mỏi hơn.
Vốn ngủ vài tiếng đã không đủ, bây giờ còn bị anh làm như vậy nên càng thêm mệt.
Cô nhanh chóng tắm rửa về thay quần áo, chỉ là không mặc quần lót về.
Cũng may là quần rộng thùng thình, cô mặc thêm áo khoác Chu Canh Minh chắc sẽ không nhìn ra gì.
Chu Canh có một chiếc áo vest trong xe, cô buộc nó quanh eo để che đi phần mông của mình, phía trước chắc không nhìn ra được gì.
Cô tốc chiến tốc thắng chạy xuống lầu
Chu Canh Minh nhất định không quay lại, anh cũng không muốn quay lại, anh mặc bộ quần áo hôm qua rồi đi làm cùng cô.
Cũng may là nam nữ khác nhau, quần áo của Chu Canh Minh đều có cùng một tông, đều là áo sơ mi trắng quần tây đen, nếu không thì là sơ mi lam, quần tây đen.
Cho dù Chu Canh Minh không thay quần áo thì cũng không có ai nhìn ra.

Nhưng mà Diệp Khúc Đào cảm thấy hơi lạ.
Chu Canh Minh chạy xe đến dưới lầu của đơn vị, lúc chuẩn bị xuống xe thì Diệp Khúc Đào gọi anh lại nói: “Chờ một chút, em ngửi thấy mùi.”
Chu Canh Minh không hiểu ý cô, Diệp Khúc Đào chúi mũi vào áo sơ mi của anh, kéo áo ra rồi ngửi.

Cô sợ lưu lại mùi, hôm nay anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo đó, cô lo còn lưu lại mùi trên quần áo anh, dù sao mùi kia cũng khá nồng.
Nhưng ngày hôm qua trước khi đi ngủ, Chu Canh Minh đã giặt sạch vạt áo sơ mi rồi phơi ngoài ban công.
Với thời tiết này, nếu áo không dày thì chắc sẽ không có mùi
Nhưng Diệp Khúc Đào vẫn sợ còn mùi.
Cô khịt khịt mũi, ngửi vô cùng nghiêm túc, khiến Chu Canh Minh bật cười: “Làm sao vậy, sợ trên người anh có mùi hồ ly tinh à?”
Anh biết rõ còn hỏi.
Diệp Khúc Đào ngửi không thấy mùi gì, buông áo sơ mi của anh ra mới nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô véo hông anh nói: “Chu Canh Minh, anh gọi em là hồ ly tinh à?”
Chu Canh Minh không nói gì.
Diệp Khúc Đào lấy sổ ra ghi lại hành vi phạm tội của anh.
“Gọi mình là hồ ly tinh, đây là đang mắng mình, trừ một điểm.”
Chu Canh Minh: “...”
Trừ anh một điểm xong, Diệp Khúc Đào cảm thấy hài lòng.
Nhìn thấy bộ dáng nghẹn khuất của Chu Canh Minh, cô sờ mặt anh, nói: “Chu Canh Minh, chuyện chúng ta quay lại tạm thời không thể nói cho đồng nghiệp biết, ở trước mặt họ chúng ta vẫn đang trong trạng thái chia tay, chờ chúng ta hoàn toàn quay lại mới được nói, biết không?”
Chu Canh Minh không cam lòng: “Không được, đây khác gì đang chơi tình yêu ngầm đâu?”
Diệp Khúc Đào nghe thấy mấy lời phản nghịch của anh, móc cuốn sổ nhỏ ra, tiếp tục trừ điểm: “Không nghe lời, trừ 2 điểm, anh còn phải nỗ lực thêm, không có nhiều điểm để trừ đâu.”
Chu Canh Minh: “...”
...

Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh tách ra đi riêng.
Một trước một sau đi vào, không có đến muộn, nhưng hai người cũng đã chia tay được một thời gian, ai cũng thấy họ không có ý định quay lại, cũng không có chuyện quay lại.

Cho nên hai người có đi chung một chỗ thì cũng không ai nghĩ nhiều.
Diệp Khúc Đào ngồi ở máy trạm, vừa ngồi xuống đã ngáp một cái.
Quá mệt.
Không ngủ được bao lâu, buổi sáng còn làm thêm một lần, cô cảm giác cả người không còn sức lực, vô cùng buồn ngủ.
Sau khi uống miếng nước, cô cảm giác có thể thiếp đi vì buồn ngủ, hơn nữa trên người vẫn còn đau nhức.
Diệp Khúc Đào ngáp liên tục, vừa ngồi xuống đã ngáp mấy lần, đồng nghiệp bên cạnh thấy cô như vậy thì hỏi trêu: “Khúc Đào, cô buồn ngủ quá à, cứ ngáp liên tục, hôm qua không phải là đi ăn trộm đó chứ?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu: “Ngủ không ngon.”
Thật ra không phải là làm trộm, mà là làm tình.
Lúc Diệp Khúc Đào đang nghĩ đến việc pha cho mình một tách cà phê thì nhân viên bảo vệ bên ngoài đã mang cà phê vào.
Phần đồ uống chỉ có thể đưa tới cửa, bảo vệ lấy rồi mang vào.
Lục Cấn đến xem rồi nói với mọi người: “Chu Canh Minh mời mọi người uống cà phê.”
Diệp Khúc Đào vừa nghe đã lấy lại năng lượng, cùng mọi người đi lấy cà phê.
Diệp Khúc Đào đang định đứng dậy để lấy cà phê thì Lục Cấn đã lấy giúp cô.
Đưa hai cốc cho cô: “Chu Canh Minh nói cô thích vị này nên tôi mua cho cô hai cốc.”
Diệp Khúc Đào nhìn nhãn hiệu cà phê là loại cô thích nhất.
Cô ngồi xuống, liếc nhìn qua văn phòng của Chu Canh Minh.
Lấy cuốn sổ nhỏ ra.
Cộng thêm cho Chu Canh Minh 3 điểm.
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 67:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...