Dưới giường không quen
Chương 59:
Chu Canh Minh nhìn một chút rồi bật cười.
Đây là cây nhân duyên, cô không cầu nhân duyên nhưng lại cầu nhanh chóng giàu có.
Thấy Chu Canh Minh cười, Diệp Khúc Đào có chút chột dạ: “Anh cười cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh: “Anh chỉ không ngờ là người như em mà cũng cần cầu nhân duyên cho bản thân mình.”
Diệp Khúc Đào: “Giàu có quan trọng hơn đàn ông.”
Chu Canh Minh: “…”
Diệp Khúc Đào viết xong, quyết định không sửa lại nữa, liền nhanh đi treo nó.
Chu Canh Minh cũng quyết định ý mình vừa viết, đây chính là điều anh muốn, cho nên liền tự mình treo lên.
Diệp Khúc Đào không nghĩ tới tâm nguyện của anh là cái này.
Trong nháy mắt, cô lại có chút xúc động.
Nhóm của các vị lãnh đạo cũng đã viết xong tâm nguyện của mình, đều lần lượt treo lên.
Nơi này có một ngôi chùa, sau khi mọi người treo xong, có thể đi vào bên trong xem thử.
Chu Canh Minh ở bên ngoài, anh không đi vào.
Cán bộ thôn đưa một chai nước, anh cầm lấy chai nước, lại đưa cho Chu Thăng.
“Cầm đi, uống nhiều nước chút, vừa rồi thấy cậu nói nhiều quá, nên làm trơn cổ họng.”
Chu Thăng thấy lãnh đạo ở bên cạnh đưa nước cho mình, vui vẻ cầm lấy: “Cảm ơn phó giám đốc sở Chu.”
Chu Canh Minh vỗ bờ vai của anh ấy: “Không có gì, muốn cảm ơn tôi thì nói ít đi, nếu không cậu nói nhiều lại khát nước.”
Chu Thăng không nghe ra được ý tứ của lời này, còn tưởng rằng anh đang quan tâm mình, vui vẻ gật đầu: “Vâng, phó giám đốc sở Chu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh đưa cho anh ấy một chai nước, anh và cán bộ thôn cũng cầm một chai, sau đó anh liền đưa chai nước cho Diệp Khúc Đào: “Em cũng uống đi, vừa rồi em cũng nói rất nhiều, nên làm trơn cổ họng.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Quỷ hẹp hòi.
Chu Canh Minh nói xong rồi mới đi vào trong, Diệp Khúc Đào ở bên ngoài uống nước.
Cô khát nước, vừa rồi thật sự cô nói quá nhiều, vừa nói vừa đi rất dễ khô miệng.
Chu Thăng không biết vì cái gì mà cảm giác chai nước khoáng này uống vô cùng ngon, có thể là do được lãnh đạo khen đi, kích động nói với Diệp Khúc Đào: “Khúc Đào, lãnh đạo của cô thật tốt nha, luôn quan tâm đến cấp dưới như vậy.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Diệp Khúc Đào uống chút nước, cười cho có lệ, đi dạo xung quanh một vòng, chuẩn bị xuống núi để đi vào vườn trà.
Chu Canh Minh đi đến bên cạnh Diệp Khúc Đào, nói với cô: “Cho anh miếng nước.”
Trên tay Diệp Khúc Đào là chai nước khoáng cô vừa mới uống, cầm lên uống mấy ngụm, chỉ còn lại nửa bình.
Đưa cho anh.
Chu Canh Minh cứ như vậy uống nó trước mặt cô.
Diệp Khúc Đào: “…”
Chu Thăng: “…”
Chu Thăng há hốc mồm.
Cái này… Mất vệ sinh như vậy sao?
Đây là ăn đậu hũ của nhân viên nữ đấy.
Chu Thăng nhìn một màn này, liền có chút không vui.
Tuy rằng anh ấy cũng muốn lấy lòng lãnh đạo, dù sao người bình thường, ai mà không như vậy, nhưng anh ấy không đành lòng, lãnh đạo ăn đậu hũ của nhân viên nữ như thế, rõ ràng có nhiều nước khoáng như vậy, anh không uống cái khác đi lại uống chai nước nhân viên nữ từng uống, đây không phải là trêu ghẹo người ta sao?
Chu Canh Minh uống một chút, lại đem nước khoáng trả lại cho Diệp Khúc Đào: “Trả cho em.”
Không những vậy còn đem chai nước chưa uống xong, trả lại cho người ta, này không phải muốn phụ nữ người ta phải tiếp tục uống nước khoáng anh từng uống qua, uống nước bọt của anh sao? Làm sao lại có loại này lãnh đạo biến thái như vậy!
Chu Thăng có chút tinh thần chính nghĩa, nhìn không được, lập tức cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh đưa cho Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp uống cái này đi, rất sạch sẽ.”
Lời của anh ấy nhắc nhở chuyện đó rõ ràng như vậy.
Chu Canh Minh đi lại đoạt lấy, bỏ lại chỗ cũ, nói: “Không cần, hai chúng tôi là vợ chồng, không có cái gì mà không sạch sẽ cả.”
Chu Thăng: “…”
Hai vợ chồng?
Diệp Khúc Đào cảm thấy Chu Canh Minh chính là cố ý.
Cố ý có mục đích như vậy!
Chính là muốn biểu diễn cho Chu Thăng xem.
Vẻ mặt của Chu Thăng từ vô cùng ngạc nhiên đến hiểu rõ: “Hai người… Là vợ chồng?”
Chu Canh Minh cất giọng: “Ừ, nhanh thôi, hiện tại vẫn chỉ là bạn trai bạn gái.”
Chu Thăng cảm giác bầu không khí ngày càng lúng túng, xấu hổ chết người, may mắn vừa rồi vẫn chưa nói chuyện gì, không thì đột nhiên sự nghiệp sẽ bị hủy cho coi.
Chu Canh Minh cố ý diễn một vở diễn tuồng ầm ĩ như vậy, Chu Thăng cảm giác mình không những xấu hổ lại còn rất mất mặt.
Anh rời đi, Chu Thăng bị hù chết hỏi Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, tại sao cô lại không nói với tôi hai người là mối quan hệ bạn trai bạn gái? Vừa rồi tôi còn tưởng rằng phó giám đốc sở Chu là kẻ biến thái, thoạt nhìn vẻ ngoài trông văn hóa như vậy, ai ngờ bên trong lại là kẻ cặn bã đi chiếm tiện nghi của nhân viên nữ đấy.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Làm sao cô biết được Chu Canh Minh sẽ diễn một vở kịch như vậy.
Diễn sâu quá đi.
…
Thời gian còn lại, Chu Thăng rất sợ hãi, lúc đầu anh ấy còn cho rằng Diệp Khúc Đào độc thân, lại còn là người đẹp, nhịn không được muốn tiếp cận cô, nhưng giờ đã biết cô là hoa đã có chủ, nói gì đi nữa thì anh ấy cũng không dám đến gần cô.
Nói cho cùng đối tượng cạnh tranh chính là phó giám đốc sở Chu, anh ấy làm sao mà có tư cách được chứ.
Không đánh mà bại, lại còn phải lo sợ bị ghim, quay đầu lập tức trốn biệt đi.
Trước kia vậy mà Diệp Khúc Đào không hề phát hiện ra, thùng giấm Chu Canh Minh sẽ to đến vậy, nhưng mà cũng có khả năng là bởi vì trước đây cô với anh không có làm việc chung, mà lãnh đạo của cô vẫn luôn là nữ, nên cũng không có khi nào làm cho anh hiểu lầm được, thế nên cô mới không phát hiện ra anh lại ghen tuông nhiều đến vậy, bây giờ anh với thùng giấm có khác gì nhau đâu?
Diệp Khúc Đào nghĩ vậy không nhịn được bật cười, không ngờ người này lại ghen tuông nhiều đến thế, vậy mà trước đó cô còn tưởng rằng anh không có chút tình cảm nào với cô.
Bây giờ nghĩ lại, nếu tình cảm không sâu đậm, sao có thể sẽ ghen được chứ? Lòng dạ sao có thể lại hẹp hòi đến vậy?
…
Hành trình kế tiếp, bọn họ đi dạo một vòng ở vườn trà, sau khi thử trà xong thì quay trở về.
Nhìn thời gian, đã là giữa trưa, chuẩn bị ăn lẩu ở nhà hàng trong phố cổ.
Họ đã đặt một phòng bao rất lớn, trưởng nhóm và các trợ lý đi cùng có thể ngồi ăn cùng nhau, đây là lẩu địa phương, khác với lẩu thông thường.
Diệp Khúc Đào rất thích ăn lẩu, nhưng lại chưa bao giờ ăn qua loại lẩu địa phương này, nhìn có vẻ rất thơm.
Vì là nước lẩu trong nên cô đã tự nêm gia vị cho nó cay.
Chu Canh Minh cũng rất thích ăn cay, thấy cô nêm gia vị như vậy thì cầm chén mình đưa cho cô, ý tứ rất rõ ràng, là muốn cô giúp mình nêm gia vị.
Chu Canh Minh ở bên cạnh lãnh đạo nói chuyện, yên lặng mà cầm chén đưa cho cô, cô cầm chén đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau cô đã trở lại cùng với chén nêm gia vị của anh, cô đã nêm nó dựa theo khẩu vị của anh.
Còn rất nhiều người khác, cho nên đặt tận ba nồi lẩu, làm thành một cái bàn dài, vì vậy cũng rất dễ chia, bốn người ngồi chung một bàn.
Chắc chắn Diệp Khúc Đào không dám ăn trước, suy cho cùng cô chỉ là một trợ lý nhỏ, phải chờ đến khi nào lãnh đạo ăn xong thì mới được ăn, nên bản thân đã tự mình ngồi ở một bên yên tĩnh mà ăn vặt.
Chu Canh Minh đang nói chuyện với người ta, cô cho rằng anh sẽ không chú ý tới mình.
Diệp Khúc Đào ăn trái cây, Chu Canh Minh đột nhiên gắp cho cô một miếng thịt.
Cô nhìn lướt qua anh.
Anh còn đang bận nói chuyện, chẳng qua là thuận tay một chút, tiện thể vừa nhúng thịt vừa gắp thịt cho cô.
Lúc nãy cô nhìn chằm chằm vào chỗ miếng thịt bò đặc biệt mà chảy nước miếng, nhưng biết là không tới phiên mình ăn trước, nên yên tĩnh chờ lãnh đạo ăn xong rồi đến lượt mình, không nghĩ tới Chu Canh Minh lại gắp cho cô.
Đặt ở trong chén cô, vậy là cô đã có lý do để được ăn.
Cô chấm vào gia vị chính tay mình tự nêm, rất ngọt, ăn ngon, so với thịt bò bình thường thì hương vị không giống nhau, càng nhai càng cảm thấy ngon.
Chu Canh Minh thấy cô thích, tiếp tục gắp cho cô.
Vừa gắp thịt đã nhúng xong cho vào trong chén của cô, vừa bỏ thịt mới vào nhúng.
Tốc độ của cô ăn không kịp với tốc độ gắp thịt của anh, anh cũng thật là, làm sao mà lại gắp nhiều thịt vào chén cô như vậy, người khác còn muốn ăn mà anh lại gắp nhiều như vậy vào chén cô, làm sao người khác ăn được đây?
Thịt vẫn chưa chín, anh gọi đặt thêm món ăn, đây cũng là đặc sản địa phương, bên ngoài không có, nhúng chín rồi sau đó cho vào chén cô.
Lãnh đạo bên cạnh nói chuyện với anh nhìn thấy hình ảnh này cũng biết là có ý gì, không nói gì nữa, liền bắt đầu ăn cơm, vừa nói chuyện vừa tán gẫu, nói một chút chuyện có liên quan đến công việc, ăn đến no nê.
Diệp Khúc Đào thấy bản thân Chu Canh Minh không ăn, anh chỉ luôn gắp thịt cho cô, lo lắng bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt, tay ở phía dưới bàn nắm lấy quần áo anh mà nhắc nhở: “Anh đừng gắp thịt cho em nữa, bị nhìn thấy sẽ không tốt lắm. Anh mau ăn đi, anh ăn rất ít đấy.”
Dưới giường không quen