Dưới giường không quen

Chương 49:

97@-

Giọng điệu của Diệp Khúc Đào khi kêu lên rất dâm đãng, hoàn toàn không hề chú ý đến việc chiếc điện thoại ở dưới vẫn đang luôn ghi âm, âm thanh rên rỉ một cách phóng đãng đều được thu lại hết rồi.
Chu Canh Minh nghe cô rên, hai tay cầm lấy cặp mông của cô, đỡ lên rồi đâm rút.
Cô lắc hông ở bên trên sức lực yếu, không đủ khoái cảm, anh đỡ lấy cặp mông của cô, nhấc lên đặt xuống mà đâm rút, tốc độ vừa tới liền nhanh dần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh không dám dùng quá nhiều sức lực để chơi cô, lỡ không may khiến xe rung lắc, dù sao đi chăng nữa thì cũng đang ở trước cửa quán bar nhà người ta, xe rung như vậy, chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý.
Chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi qua loa, không biết có phải là ở trong tình cảnh như này quá kích thích hay không, Chu Canh Minh cảm thấy có loại cảm giác giống như là đang... ngoại tình vậy.
Diệp Khúc Đào bị anh đỡ lấy mông mà đâm rút, hai tay đè lên vai của anh, không hôn anh nữa, vừa nãy hôn tới nỗi miệng đều mỏi quá rồi.
Cô cúi đầu nhìn vào nơi giao hợp giữa hai người, thịt non bị chơi tới nỗi lộn cả ra bên ngoài, tham ăn mà ngậm chặt lấy anh không chịu nhả ra.
Côn thịt thô to khuấy động ở trong thân thể của cô.
Ra vào một cách vô cùng sắc tình.
Cô dùng tư thế "nữ thượng" mà ngồi xuống, vậy nên mỗi lần đều có thể ngồi tới tận đáy, Chu Canh Minh không đỡ lấy mông của cô nữa, cô tự mình ngồi đến tận đáy, có thể dính sát tới nỗi không có một khe hở nào, cả cây côn thịt của anh đều chìm sâu vào bên trong tiểu huyệt của cô. 
Diệp Khúc Đào thoải mái, kêu lên một cách đầy dâm đãng, một chút cũng không hề quan tâm tới việc tiếng rên rỉ của mình có bị người ở bên ngoài nghe thấy hay không, dù sao thì cô cũng uống say rồi, người cũng to gan hơn không ít, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ đến việc khoái lạc và hưởng thụ mà thôi.
Hai người bên trên thì mặc áo gọn gàng, chỉ là thân dưới lộn xộn, chân của Diệp Khúc Đào đặt xuống, cảm thấy mệt mỏi rồi, dứt khoát gác chân lên, đặt lên trên lưng ghế, tư thế này, hai người lại càng dính gần nhau hơn.
Diệp Khúc Đào thoải mái mà rên rỉ, ngẩng đầu lên nhìn Chu Canh Minh một cái, ánh mắt của hai người đối diện với nhau.
Cô nhìn thấy tai của Chu Canh Minh đỏ ửng hết lên rồi, tò mò túm lấy tai anh và nói: "Tai của anh đỏ quá đi, anh xấu hổ lắm phải không?" 
Chu Canh Minh: "..."
Anh đích thực là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Đều đã cái tuổi này rồi mà còn giống như những thanh niên trẻ tuổi.


Ở nơi nào cũng có thể phát tình, chính là cái ý này. Anh cũng ngại lắm có được không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào nắm lấy tai anh, vừa đâm rút vừa hỏi, anh cắn lấy ngón tay cô một cái, không trả lời cô.
Diệp Khúc Đào sướng thì cũng sướng, chỉ là có chút mệt mỏi rồi, cô ở bên trên lắc hông một chút, cảm giác không còn sức lực nữa.
Hơn nữa, cô cũng buồn ngủ rồi.
Muốn đi ngủ rồi.
Chu Canh Minh còn muốn làm thêm một pha xung kích nữa, kết quả, Diệp Khúc Đào trực tiếp dựa vào vai anh, ngủ thiếp đi luôn.
Chu Canh Minh: "... Khúc Đào?"
Diệp Khúc Đào buồn ngủ tới nỗi không tài nào mở mắt ra được nữa. Cô dựa lên bờ vai của anh rồi ngủ thiếp đi.
Chu Canh Minh đỡ lấy cặp mông của cô có chút bất đắc dĩ, bây giờ hai người như thế này, biết giải quyết như thế nào được đây?
Vẫn còn chưa đạt tới cao trào, còn chưa giải quyết ra được mà cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Chu Canh Minh buông tay, bàn tay vừa nâng đỡ cặp mông của cô, đổi sang khuôn mặt, sờ mặt cô, gọi: "Khúc Đào?"
Cô đã ngủ thiếp đi rồi, còn ngủ rất ngon nữa, gọi mãi không dậy.
Chu Canh Minh nhìn vào vị trí nơi thân dưới của hai người giao hợp, vẫn còn đang dính vào với nhau rất chặt.
Thế nhưng Diệp Khúc Đào đã ngủ say rồi.
Chu Canh Minh không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình động thủ thôi.
Trên xe không có bao cao su, dù sao đi chăng nữa thì hai người cũng chưa từng làm chuyện ấy ở trên xe bao giờ, vậy nên sẽ không có đồ dự trữ ở trên xe.

Anh ôm lấy mông của cô mà xung kích, tuy rằng Diệp Khúc Đào đã ngủ say nhưng vẫn rất biết cách kẹp, anh bị cái nơi ấm áp đó kẹp cho bắn ra.

Lúc cảm giác sắp muốn bắn, anh kịp thời rút ra, tinh dịch trắng đục bắn hết lên trên bụng của cô.
Tinh dịch dính nhơm nhớp.
Bắn ra rất nhiều.
Đã một thời gian dài không làm, đây đều là vết tích mà anh nhịn ra cả. 
Chu Canh Minh thoải mái rồi, nhưng mà nhìn Diệp Khúc Đào ngủ say như vậy, anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ lại làm tình kiểu này nữa, lúc cô uống say vẫn là không nên đụng vào cô nữa thì hơn.
Rõ ràng là do cô gợi chuyện trước.
Vậy mà anh lại có loại cảm giác như mình đang phạm tội vậy.
Loại trạng thái tâm lý cán bộ già này của Chu Canh Minh khiến anh càng ngày càng cảm thấy bản thân mình có chút biến thái.
Giải quyết thì giải quyết xong rồi, nhưng công việc dọn dẹp tiếp đó, đúng thật là làm cho anh phải đau đầu.
Anh mở túi xách của Diệp Khúc Đào ra, bên trong túi xách của phụ nữ thì cái gì cũng có, từ trong túi tìm thấy một bao khăn giấy ướt, anh dùng khăn giấy ướt lau sạch sẽ phần thân dưới của Diệp Khúc Đào.
Thế nhưng nơi đó vẫn luôn chảy nước, cũng lau không sạch được, anh đơn giản xử lý xong, tay vòng xuống dưới, nắm lấy quần lót của cô, mặc vào cho cô cẩn thận.
Mặc quần lót giúp cô xong, Diệp Khúc Đào ngồi trên đùi của anh, anh lau chùi qua loa cho mình, sau đó cũng kéo quần lên.
Chu Canh Minh mở cửa xe ra, bế Diệp Khúc Đào ra rồi đặt cô vào vị trí ghế sau, để cho cô nằm xuống.
Đến lúc này Chu Canh Minh mới trở về vị trí lái xe để dọn dẹp ghế ngồi.
Ghế ngồi đều đã ướt hết rồi, dịch thể của hai người trộn lẫn vào với nhau, dùng hết cả một bao khăn giấy ướt mới giải quyết xong.

Bây giờ Chu Canh Minh mới chú ý đến chiếc điện thoại di động ở dưới sàn còn chưa tắt chức năng ghi âm.
Anh tắt ghi âm đi, thế nhưng chuyện mà hai người vừa làm khi nãy đã bị ghi âm lại rồi, anh nhấn nút phát, tự mình nghe lại hết một lượt.
Thật không ngờ lại ghi âm rõ ràng như thế, đều là tiếng rên của Diệp Khúc Đào.

Anh bèn lưu lại file ghi âm đó.
...
Ngày hôm sau lúc Diệp Khúc Đào tỉnh dậy liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác như đầu bị người ta đục ra một cái lỗ, cực kỳ khó chịu, đợi đến sau khi cô mở mắt ra mới phát hiện bản thân mình lại đang ở trong phòng của Chu Canh Minh thì lập tức ngồi bật dậy.
Tại sao cô... lại ở trong phòng của Chu Canh Minh?
Đúng thật là gặp phải quỷ rồi.
Cô uống say đến mất trí luôn rồi, một chút cũng không nhớ ra được gì nữa, ký ức cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ rằng hôm qua mình đã uống rất say.
Cô vốn dĩ muốn trở về nhà, sau đó ôm lấy một cái ghế đá xong thì quên mất đã xảy ra chuyện gì.
Sao lại ở trong nhà của Chu Canh Minh rồi?
Hơn nữa, hơn nữa chiếc áo mà cô đang mặc trên người lại là áo sơ mi của Chu Canh Minh, không có mặc quần áo lót.
Diệp Khúc Đào nhìn thấy chiếc áo mà mình đang mặc là áo sơ mi của Chu Canh Minh thì đã cảm thấy có gì đó sai sai, kéo áo lên nhìn một cái, trước ngực đều là vết tích.
Vết tích vô cùng quen thuộc.
Hôm qua cô và Chu Canh Minh đã... "làm" rồi ư??
Tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào hết vậy?
Cơ mà chân của cô quả thực là còn có ký ức, cảm giác có hơi nhức mỏi.
Chu Canh Minh đại khái là nghe thấy động tĩnh nên mở cửa phòng ra vào đúng lúc này, nhìn thấy cô tỉnh lại rồi, đưa một ly sữa cho cô, nói: "Uống một ít cho giải rượu."
Diệp Khúc Đào tách tay anh ra, hỏi anh: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở đây? Hai chúng ta đã làm rồi ư? Tại sao lại làm rồi, Chu Canh Minh, có phải là anh đã nhân lúc sau khi em uống say mà làm gì em không hả? Anh làm như vậy là vô đạo đức đấy, anh làm như vậy là không đúng đâu, anh làm như vậy là cưỡng gian đấy anh có hiểu không? Chúng ta đã không có quan hệ gì với nhau nữa rồi!"

Chu Canh Minh cảm thấy thật may mắn khi mình có thể dự đoán trước được tình cảnh này, anh biết là hôm qua cô uống say như vậy thì chắc chắn sẽ quên hết những "chuyện tốt" mà mình làm ra, thậm chí còn cắn ngược lại anh một vố, vậy nên đã ghi âm lại hết toàn bộ. Anh lấy điện thoại di động ra.
Phát file ghi âm ngay trước mặt cô: "Em nghe chút đi."

Diệp Khúc Đào nghe thấy nội dung trong file ghi âm.
Chu Canh Minh hỏi cô: "Có phải là em đã cưỡng ép anh không?"
Cô nói: "Phải."
Tiếp theo đó là âm thanh cô rên rỉ một cách vô cùng thoải mái, cực kỳ dâm đãng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghe qua giọng của mình sau khi ghi âm, thật không ngờ lại kêu rên mạnh bạo như vậy.
Cô thật sự dâm đãng quá rồi.
Cô ngượng ngùng khó xử mà giật lấy chiếc điện thoại của Chu Canh Minh, nhấn nút tạm dừng phát file ghi âm.
Thế nhưng nhìn thời lượng ghi âm vậy mà lại tận hơn bốn mươi phút.
Ghi âm lâu như vậy.
"Hôm qua em uống say, có bạn trai của người nào đó gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi đón vợ anh về. Sao thế, Khúc Đào, chia tay rồi mà vẫn không sửa tên hiển thị, vẫn là chưa dứt hết tình cảm dành cho anh, không phải sao?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Cô đúng thật là đáng chết mà!
Cái tên hiển thị đó vẫn luôn không nỡ sửa đi, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn bị lộ ra rồi.
"Vậy nên anh đi đón em, sau đó thì chúng ta...?"
Chu Canh Minh: "Đúng vậy, vừa mới lên xe em đã cởi quần của anh ra, nói là muốn nhìn Minh Minh rồi. Anh còn có thể làm gì được nữa, không cho em nhìn thì em lại khóc, anh chỉ đành cho em nhìn thôi."
Diệp Khúc Đào nghe thấy xưng hô này, kinh hãi đến mức không ngậm được miệng: "Chu Canh Minh, sao anh lại đặt một cái tên dễ thương như thế cho cái vật đó của mình vậy hả?"
Chu Canh Minh: "... Đấy là do em đặt!"
Diệp Khúc Đào: "..."
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 49:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...