Dưới giường không quen
Chương 45:
Chuyện Diệp Khúc Đào đi gặp mẹ anh, cô không dám nói với anh, dù sao thì mẹ anh cũng đã nói gặp riêng bà ấy rồi.
Cô cầm túi lên rồi rời đi.
Gọi xe đi đến ga tàu cao tốc, dọc đường đi, cô luôn thấp thỏm lo lắng, không biết lát nữa mẹ Chu Canh Minh gặp cô, bà ấy sẽ nói những gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cân nhắc, hay là cứ nói ra chuyện mình với Chu Canh Minh đã chia tay nhau rồi.
Dì cũng chưa gặp riêng cô lần này, lần gặp mặt này chắc không phải bắt cô chia tay với Chu Canh Minh đâu nhỉ.
Nếu như gặp để bảo hai người chia tay thì còn tốt, bởi vì vốn dĩ hai người họ đã chia tay rồi mà.
Diệp Khúc Đào hồi hộp, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, đến ga tàu cao tốc, cô nhìn thấy mẹ Chu Canh Minh đứng ngay cửa.
Bà ấy đứng ngoài cửa, cầm theo một chiếc túi, yên lặng đứng ở đó, người nhìn cực kỳ dịu dàng, quý phái.
Mẹ Chu Canh Minh là giáo sư đại học, khí chất của người có học toát lên từ trong xương không thể giấu được, rất dễ khiến người khác sợ hãi.
Suy cho cùng từ nhỏ đến lớn Diệp Khúc Đào rất sợ phải đối mặt với giáo viên, cũng do nguyên nhân đó nên cô lại càng căng thẳng đến không ổn.
Cô đi qua rồi gọi: “Dì ơi.”
Cô gọi vậy mới làm cho mẹ Chu Canh Minh chú ý đến mình, bà ấy dịu dàng cười: “Khúc Đào.”
Lần trước gặp mặt bà ấy là vào dịp tết, Diệp Khúc Đào cùng Chu Canh Minh đến gặp mặt người nhà anh.
Không hòa hợp lắm, sau này cũng chưa có cơ hội gặp mặt lại lần nữa.
Bây giờ Diệp Khúc Đào gặp mặt bà ấy vẫn vô cùng căng thẳng.
Cô qua đó cầm túi cho bà ấy.
“Không cần, để dì tự cầm.”
Diệp Khúc Đào căng thẳng vẫn cứ cầm túi cho bà ấy: “Dì à, cứ để cháu cầm cho, tối nay dì ở đâu, cháu tìm khách sạn cho dì nhé, hay là dì muốn về nhà ở.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào không biết liệu việc bà ấy có muốn cho Chu Canh Minh biết việc mình tới đây không, do đó cô mới ngại hỏi thẳng bà ấy có muốn sang nhà Chu Canh Minh không.
“Dì ở nhà một người bạn, chủ yếu là dì đến thăm bạn cũ của dì, nhân tiện tìm gặp cháu luôn, không cần lo vấn đề ăn ở của dì, dì có chỗ ở rồi.”
Nghe thấy vậy, Diệp Khúc Đào mới yên tâm, cô dẫn bà ấy đến một trung tâm thương mại gần đó ăn cơm.
May mà gần ga tàu cao tốc có nhiều trung tâm thương mại, khoảng cách cũng không xa lắm.
Ngồi vào chỗ rồi, mẹ Chu Canh Minh gọi vài món ăn đơn giản, Diệp Khúc Đào không dám nói bản thân ăn rồi, vì để dì ăn cơm nên ít nhiều gì cô cũng phải ăn.
Dọc đường Diệp Khúc Đào rất căng thẳng, sợ mình mà mở miệng thì mẹ Chu Canh Minh sẽ nói: “Bỏ con trai dì đi, tuổi cháu còn nhỏ, không thích hợp.”
Mặc dù đã chia tay rồi nhưng nếu nghe những lời đó, Diệp Khúc Đào cũng không vui lắm.
Căng thẳng rót cho mẹ Chu Canh Minh ly nước, tay cô còn run lên.
Bạch Ngọc nhìn cô bé trước mặt sợ mình như thế, bà ấy bật cười, đón lấy bình trà, tự mình rót nước: “Khúc Đào sợ dì thế sao, có phải lần trước gặp mặt khiến cháu không vui không.”
Diệp Khúc Đào: “... Không... Không phải đâu ạ, dì ơi... cháu... cháu không sợ...”
Cô căng thẳng đến nói lắp luôn.
Bạch Ngọc rót nước cho cô: “Không cần lo lắng, lần này dì tìm cháu cũng không phải bắt hai đứa chia tay gì đâu, dì chỉ muốn cháu chấp nhận Canh Minh thôi.”
Nghe xong, Diệp Khúc Đào kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ấy.
Bạch Ngọc nói tiếp: “Thực sự nói thẳng ra thì lần trước, lúc hai đứa đến, dì với chú đều không hài lòng lắm, hai đứa ở cạnh nhau không phải dì không hài lòng về con người cháu mà là không hài lòng về tuổi tác của cháu. Cháu còn trẻ quá, tuổi của hai đứa lại cách nhau quá nhiều, nếu kém hai, ba tuổi thì dì với chú còn cảm thấy không có vấn đề gì, đằng này cách đến tám tuổi, rõ ràng Canh Minh trâu già gặm cỏ non rồi. Hơn nữa, cháu còn trẻ, dì lo cháu không chăm sóc được cho nó, cháu cũng biết nghề nghiệp của Canh Minh thì nên tìm một người vợ hiền. Sợ cháu vẫn còn là một đứa nhỏ, ham chơi, không muốn nhanh chóng kết hôn sinh con gì đó...”
Diệp Khúc Đào: “...”
Trâu già gặm cỏ non, hình dung như vậy là sao nhỉ.
Lo lắng cô hiểu lầm gì đó, Bạch Ngọc vội nói: “Cháu rất tốt, trước đây không đồng ý không phải vì vấn đề gì khác mà chỉ là vì tuổi tác cách biệt hơi lớn. Chú dì muốn Canh Minh tìm một người bằng tuổi, có chủ đề chung để nói chuyện nhưng Canh Minh không đồng ý, cứ muốn cháu. Hơn nữa lần trước nó gọi điện thoại cho dì với chú, nói nó muốn kết hôn với cháu. Bảo chú dì đến gặp bố mẹ cháu một chuyến để hỏi cưới, sau đó chú với dì chưa nhận được tin tức gì nên cũng không nhắc ai. Ai ngờ gọi điện thoại cho Canh Minh, nó nói hai đứa chia tay rồi, nó còn bị cháu vứt bỏ, là sao vậy? Cháu chê nó lớn tuổi nên không cần nó nữa sao?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cái này... Bước chuyển ngoặt đột ngột này khiến Diệp Khúc Đào hơi ngại.
“Cháu... Không phải, tính cách bọn cháu không hợp, do anh ấy hơi cứng nhắc.”
Bạch Ngọc thở dài: “Là vậy à, từ nhỏ đến lớn tính cách nó lầm lì, không thích thân thiết với người khác, có lẽ đó là vấn đề của nhà dì, khiến nó hình thành thói quen đó, thực sự không phải chỉ có nó như thế mà anh nó, chị dâu nó cũng vậy, hai người đó trong mắt người ngoài thì quy củ nghiêm chỉnh, không làm mấy chuyện thân mật, có lẽ nó cũng bị ảnh hưởng. Nhưng mà anh trai nó với chị dâu nó rất thương yêu nhau, nếu không cũng không thể nào có hai đứa con đâu.”
“Mặc dù chú dì cảm thấy tuổi tác hai đứa cách nhau nhiều nhưng hai đứa ở cùng nhau, thật ra hai người bọn dì cũng sẽ không ngăn cấm gì, lần trước Canh Minh nói hai đứa sẽ kết hôn, dì còn đang vui đây, đợi tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhưng khoảng thời gian trước nó lại gọi điện thoại, nói tại chú và dì không tốt với cháu nên hại nó mất vợ rồi, khiến dì cũng chìm trong mây mù luôn, không biết đâu mà lần, chú cũng nóng ruột nên bảo dì đến tìm cháu hỏi cho rõ là có chuyện gì.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô cũng muốn hỏi Chu Canh Minh là như thế nào đây.
Đang yên đang lành, anh gọi điện thoại cho bố mẹ làm gì.
Chuyện của hai người họ thì liên quan gì đến bố mẹ anh?
Có phải là do trước đó cô hỏi anh, có phải bố mẹ anh không thích cô không, nên anh mới cảm thấy cô muốn chia tay anh, có lẽ là vì bố mẹ anh không hài lòng với cô sao?
Thế nên anh còn gọi điện thoại nói với bố mẹ anh?
Diệp Khúc Đào nghĩ tới nguyên nhân này, cô dở khóc dở cười.
Diệp Khúc Đào đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô hỏi Bạch Ngọc: “Dì ơi, anh ấy gọi điện nói chuyện anh ấy muốn kết hôn cho dì lúc nào thế?”
Bạch Ngọc nghĩ một hồi: “Trước đây không lâu thì phải, hình như là ngày mười lăm tháng trước.”
Diệp Khúc Đào nhớ lại lúc đó chính là lúc cô nói với Chu Canh Minh chuyện bạn thân mình kết hôn, Chu Canh Minh nói nếu cô muốn kết hôn thì kết hôn thôi, muốn sinh con thì sinh con, lúc đó cô còn nổi cáu, cảm thấy Chu Canh Minh không hề chuẩn bị gì hết, chuyện gì cũng là cô muốn thì làm.
Còn bản thân anh thì không hề muốn, không ngờ bên ngoài anh tỏ ra không muốn nhưng sau lưng lại gọi điện cho bố mẹ nói muốn kết hôn.
“Canh Minh làm chuyện gì cũng có chính kiến, từ nhỏ đến lớn làm gì nó cũng chuẩn bị rất thỏa đáng, chuyện kết hôn này, bọn ta cũng đã hỏi xem nó nghĩ thế nào, nó nói đợi con muốn kết hôn thì kết hôn thôi, nó đang đợi ý kiến của con. Nếu không với tính cách của nó, lúc nào kết hôn, khi nào sinh con, bao giờ thì cho con đi học, nó đều lên kế hoạch xong xuôi rồi, Khúc Đào, con thấy nó còn cơ hội không? Thực sự chỉ có thể chia tay sao, không thể quay lại à? Nó có hơi lớn tuổi nhưng con người thì không tệ, ít nhất nó đẹp trai mà, nó... cũng cao, dáng người cũng cao đó!”
Trong đầu Bạch Ngọc còn đang tìm ưu điểm của con trai mình, tính xem nên khen anh thế nào.
Diệp Khúc Đào: “...”
Không giống như những gì cô nghĩ.
Lúc đầu cô còn cho rằng mẹ Chu Canh Minh sẽ nói hai người có tuổi tác cách nhau quá lớn, không phù hợp, chia tay đi.
Kết quả, bà ấy lại muốn kéo cô quay lại với con trai bà ấy.
Dưới giường không quen