Dưới giường không quen

Chương 144:

84@-

Khi Chu Canh Minh ra khỏi phòng tắm, anh thấy Diệp Khúc Đào lén lén lút lút mang theo những bộ đồ mà anh chưa từng thấy trước đây chạy vào phòng tắm.
Anh biết rằng chắc chắn có cái gì đó không đứng đắn đang chờ đợi anh đây.
Chỉ là... không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà cảm giác là lạ, cái thứ đồ mà Diệp Khúc Đào mang vào... có chút... kỳ quái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màu sắc kì lạ.
Vì nó là màu nâu.
Anh chưa từng nhìn thấy nó trước đây, lại là một phong cách gợi cảm gì đây, có cả màu nâu.
Tuy nhiên, nó có thể là… mẫu mới?
Hoặc là nó kích thích hơn.
Dù sao thì hai người cũng đã xa cách lâu như vậy, thật sự cần một có một chút kích thích để thu hút nhau hơn.
Anh nghĩ trong đầu, chắc là mẫu váy giới hạn nào đó cho phụ nữ mang thai.
Dù sao bây giờ cô đang mang thai với những người phụ nữ không mang thai khác nhau, phụ nữ mang thai mặc vào chắc sẽ càng kích thích hơn?
Anh bắt đầu càng mong chờ hơn rồi.
Chu Canh Minh đợi ngay bên ngoài.
Anh xem qua khuôn mặt đẹp trai của mình, vẫn không tệ, không bị tia tử ngoại làm hại đến.


Anh đợi Diệp Khúc Đào đi ra.
Trong phòng tắm vẫn luôn có âm thanh phát ra, nhưng anh đợi mãi vẫn không thấy Diệp Khúc Đào bước ra.
Anh bồn chồn hiếu kì tự hỏi, trang phục mẫu mã gợi cảm gì mà khó mặc thế sao?
Những bộ nội y gợi cảm không phải thường chỉ là có một chút vải thôi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thử nghĩ mà xem, bộ váy vừa rồi Diệp khúc đào mang vào có hơi nặng và dày không nhỉ?
Đúng lúc này, Diệp Khúc Đào mở cửa phòng tắm, không để lộ thân hình, ló đầu ra ngoài nhìn Chu Canh Minh.
Quan sát phản ứng của anh. 
Liếc nhìn anh vài lần và nói: “Chồng ơi! Anh đã sẵn sàng chưa?”
Chu Canh Minh nghe vậy ngồi trên giường, vẫy tay với cô: “Chuẩn bị xong rồi, em lại đây.”
Diệp Khúc Đào cười vui vẻ nói: “Vậy thì anh phải chuẩn bị thật tốt nha! Dễ thương lắm đó!”
Chu Canh Minh cũng rất mong đợi.
Nhưng…
Diệp Khúc đào từ bên trong phòng tắm bước ra, nét mặt Chu Canh Minh cứng đờ, hai mắt mở to, cả người như hóa đá.
Anh đã bị sốc.


Đi đến trước mặt anh, vòng tay qua vai anh, dựa vào người anh nói: “Anh thấy em có đẹp không?”
Chu Canh Minh rất muốn nói rằng nó rất đẹp, nhưng lời vừa đến thì không thể thốt ra khỏi miệng, bởi vì anh không nghĩ rằng đó lại là bộ váy búp bê hình một con chuột túi.
Phía trước có một cái túi lớn, hẳn là túi dành cho một con chuột túi con, dù sao đây cũng là một con chuột túi mẹ.
Nhìn Diệp Khúc Đào, vẻ mặt của Chu Canh Minh trở nên phức tạp, làm thế nào mà cô lại nảy ra ý tưởng mua bộ đồ này?
Mặc dù nói phụ nữ sau khi mang thai khẩu vị sẽ trở nên có chút đặc sắc, nhưng cũng không thể đặc sắc đến như vậy chứ.
Chu Canh Minh chạm vào váy của cô, sợ làm cô thẹn, khéo léo hỏi: “Lúc em mua bộ váy này thì trong cửa hàng còn có kiểu dáng nào khác cho em chọn không? Chẳng hạn như thỏ con?”
Diệp Khúc Đào đáp: “Vâng, có hình thỏ con, nhưng em cảm thấy thỏ con không phù hợp. Bây giờ em đang mang thai, vì vậy bộ đồ chuột túi sẽ hợp hơn. Anh không thấy bộ này rất hợp sao? Em có em bé rồi, như vậy trông hấp dẫn hơn.”
Chu Canh Minh: “...”
Có khi nào bộ đồ thỏ con đó lại trông đẹp hơn.
Mặc dù kiểu dáng này khá mới lạ, nhưng nó là kiểu đồ gợi cảm, cũng có phong cách gợi cảm,  kiểu ngắn, đội mũ, hơi nặng và dày, nhưng lại là chiếc váy ngắn.
Có một lỗ lớn tiếp xúc giữa mông và phía trước để dễ dàng tiến vào.
Nhưng nếu là một con thỏ con, thì còn có thể diễn vai thỏ con và sói xám lớn... Con chuột túi mẹ này thì khó có thể nhập vai rồi.
Thật khó để anh vào vai một chú chuột túi.

Nghĩ đến đến cái thứ đó của anh, Diệp Khúc Đào lấy ra chiếc đuôi chuột túi giấu sau lưng nói: “Đúng rồi, chủ cửa hàng nói với em rằng đây là một bộ. Ở đây có một cái cái đuôi, có thể nhét vào, nhưng vì nó là một con chuột túi nên cái đuôi vô cùng dài, nó dài quá, đủ để đánh cả người, vì vậy em đã không nhét nó vào.”
Chu Canh Minh nhìn cái đuôi thì sửng sốt, vội vàng cầm lấy cái đuôi vất sang một bên.

Nếu là thỏ con thì còn đỡ, vì đuôi của thỏ con ngắn, nhất định nó sẽ rất ngắn, nhét vào mông sẽ là một bộ dạng rất đáng yêu.
Còn cái đuôi lớn này thì bỏ đi.
Chu Canh Minh ôm lấy mông của Diệp Khúc Đào, tay anh vừa hay chạm vào cái lỗ rỗng đó, mò trúng ngay mông.
Bụng cô chạm trúng anh, cái bụng cũng không to nhưng mà vì mặc bộ váy này nên chạm phải.
Trông thật khôi hài.
Chủ cửa hàng có thể không có sở thích quái lạ như vậy không?
Diệp Khúc Đào đè anh, chuẩn bị tiến đến.
“Vai của em là chuột túi mẹ, còn anh là vai gì đây?”
Chu Canh Minh: “... Chuột túi bố.”
“Như vậy không thú vị, đã chơi thì phải chơi cái kích thích hơn, thiên địch của chuột túi. Chó hoang đi, như vậy đi, anh diễn chó hoang.”
Chu Canh Minh: “...”
Trong lúc Diệp Khúc Đào chuẩn bị cởi đồ anh ra, Chu Canh Minh nắm lấy tay cô, nhịn không được, nghiêm túc hỏi: “Vợ à! Chúng ta có thể làm người không?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Nhìn bộ dạng sợ hãi của anh, Diệp Khúc Đào không trêu anh nữa, cởi bỏ lớp váy bên ngoài.

Cô là cố ý trêu chọc anh.

Ánh mắt của Chu Canh Minh lúc này với ánh mắt khi nãy là hai thần thái hoàn toàn khác nhau, bộ dạng hiện tại của anh như là bị hút hồn.
Cô còn đeo trên cổ 2 chiếc lắc chuông, khi nãy được giấu rất kĩ và cô không di chuyển mạnh nên không phát ra âm thanh.
Hai cái lỗ trước và sau cô là do trang phục hầu gái bên trong không có mặc quần lót.
Chỉ là mặc chiếc váy rất ngắn.
Ngắn đến nỗi có cố cũng không che được.
Phía trên cũng vậy, hớ hênh, mặc dù là trang phục hầu gái nhưng đến cả ngực cũng không che được, lộ ra nửa bên ngực, đến cả quầng vú cũng còn thấy được.
Ánh mắt của Chu Canh Minh giờ đây tràn ngập dục vọng, đàn ông quả nhiên đều thích những kiểu này.
Cô quỳ trên giường, tay mò vào nơi nào đó trên chiếc quần ngủ của Chu Canh Minh, nghịch ngợm cái thứ đồ của anh: “Đây mới là cho anh xem, cô hầu gái nhỏ mang thai, một bên làm việc, một bên hầu hạ cho cậu chủ, vai diễn này anh thấy như thế nào?”
Chu Canh Minh thiếu chút nữa là bị dọa cho hết hồn, tưởng rằng vợ mình sau khi mang thai, sở thích trở nên quái lạ.
Diệp Khúc Đào lần này hơn anh rồi, anh hôm nay nhỏ mọn như vậy, dọa cũng có thể dọa chết anh, xem như là báo thù được rồi.
Vở kịch sắp xếp hôm nay Chu Canh Minh rất vừa ý, tay lắc lắc hai chiếc chuông trên cổ của cô nói: “Không tệ, có thể tăng lương.”
Diệp Khúc Đào nghe được câu nói này, bắt đầu nhập vai, vẻ mặc uẩn khúc nói: “Cậu chủ, anh đừng như vậy, em đang làm việc, dọn ga giường cho anh, anh sờ miệng nhỏ của em làm gì? Cô chủ mà biết, em sẽ bị đánh đấy, đừng sờ miệng nhỏ của em, nó rất nhạy cảm không sờ được đâu, sờ vào là ra rất nhiều nước tắm cũng  rửa không sạch.”
Chu Canh Minh nghe xong, tay hướng về phía tiểu huyệt của cô sờ vào, không mặc quần lót, vừa mò là sờ trúng vùng ẩm ướt: “Nếu đã không cho sờ, tại sao lại không mặc quần lót, sao lại để trần trước mặt anh, váy lại rất ngắn, chỗ này đều lộ ra hết rồi, lại không cho sờ?”
Diệp Khúc Đào nắm lấy tay anh: “Đây là đồng phục làm việc, em mang thai rồi, bị vướng cái bụng nên mới ngắn như vậy, không mặc quần lót là do thời tiết nóng quá rồi, mặc vào sẽ không thoải mái, em nghĩ rằng cậu chủ và cô chủ ân ái như vậy sẽ không xem của em đâu. Không ngờ rằng cậu chủ anh… lại lưu manh như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào em.”
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 144:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...