Dưới giường không quen

Chương 142:

97@-

Khi Diệp Khúc Đào chưa tận mắt nhìn thấy Chu Canh Minh đi tới thì còn rất lo lắng loại tình huống mà bí thư Cảnh nói tới, ông xã đẹp trai của cô biến thành ông xã xấu xí. 
Còn bây giờ nhìn thấy Chu Canh Minh, cô xác định, ông xã của cô vẫn đẹp trai. 
Diệp Khúc Đào yên tâm nhìn bí thư Cảnh đang nghĩ không ra, khuôn mặt còn đang hóa đá, cô đoán dù thế nào anh ấy cũng sẽ không đoán ra, sao Chu Canh Minh không bị rám nắng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy đi một chuyến đến Tây Tạng, bị mặt trời ở đó chiếu cho đen thui. 
Diệp Khúc Đào nhìn Chu Canh Minh thật lâu, anh ấy nói tính tình anh không tốt, có thù tất báo.
Cô cố ý nói: "Bí thư Cảnh, chồng tôi không đen, vẫn là một ông chồng đẹp trai, chỉ có anh mới xấu xí.”
Cảnh Duy: "..."
Cô châm chọc một chút. 
Diệp Khúc Đào nhìn thấy Chu Canh Minh đi tới, anh chỉ mới liếc mắt mà đã nhìn thấy cô. 
Đây là lần đầu tiên anh đi công tác lâu như vậy, cũng rất nhớ Diệp Khúc Đào. 
Anh không đợi được nữa mà muốn ôm cô, nhìn vào cái bụng của cô đã lớn hơn nhiều so với trước đây. 
Diệp Khúc Đào muốn đi qua, sợ hoa tặng cho Chu Canh Minh bị dập, nên đành mang hoa giao cho Cảnh Duy: "Bí thư Cảnh, giúp tôi cầm một chút.”
Cảnh Duy còn chưa kịp đồng ý, một bó hoa đã nhét vào tay anh ấy, anh ấy cầm lấy, nhìn thấy Diệp Khúc Đào là phụ nữ mang thai, vèo một cái, chạy rất nhanh ôm lấy Chu Canh Minh. 
Chu Canh Minh đặt vali sang một bên, nâng mông cô lên, sợ va chạm vào bụng cô, không dám nhúc nhích. 
Cũng may, bụng to cũng mới hơn 4 tháng, cũng không phải quá lớn. 
Chu Canh Minh không nhúc nhích, Diệp Khúc Đào kích động nâng mặt anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, hôn một cái hỏi: "Chồng, nhớ em sao?”
Hai chân Diệp Khúc Đào quấn quanh eo anh, sức lực của Chu Canh Minh rất lớn, dùng một tay ôm cô. 


"Nhớ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, một tay ôm cô, một tay kéo vali đi về phía bí thư Cảnh, càng đi càng gần. 
Diệp Khúc Đào rất nhớ anh, ngửi được mùi vị trên người anh, cô lập tức chịu không nổi, giống như mèo phát tình vậy. 
Cô lại hôn lên môi anh, hôn khắp mặt anh, giống như chỉ có như vậy, thì mới có thể thể hiện tình cảm mãnh liệt của cô. 
Chu Canh Minh cũng nhịn không được, hương thơm mềm mại trong lòng, anh cũng nhớ Diệp Khúc Đào đã lâu. 
Anh hóa bị động thành chủ động, Diệp Khúc Đào hôn anh hời hợt, bị anh đổi thành nụ hôn sâu. 
Anh ngậm lấy cánh môi cô, giống như muốn nuốt cả người cô vào trong bụng vậy, đầu lưỡi anh cuốn vào đầu lưỡi cô, hai đầu lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, hòa quyện vào nhau. 
Trước kia hai người họ nào dám hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy, nhưng hiện tại, hai người không còn sợ nữa, vì quá nhớ đối phương, giờ khắc này hận không thể hôn nhau vĩnh viễn, đến khi trời đất sụp đổ. 
Diệp Khúc Đào còn nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn với anh, Chu Canh Minh cũng vậy, ở khoảng cách gần, còn có thể nghe được tiếng hôn phát ra từ tiếng va chạm đầu lưỡi kịch liệt của bọn họ, tiếng thở dốc. 
Cảnh Duy: "???”
Có ai quản bọn họ không? 
Không thể quan tâm anh ấy dù chỉ một chút sao?
Anh ấy cứ như vậy mà đứng nhìn hai người này sao? 
Đã ân ái với nhau thì thôi đi, còn nhất định phải ân ái trước mặt anh ấy. 
Nãy không hôn, nhất định phải đi tới trước mặt anh ấy rồi mới hôn. 
Anh ấy không nên đưa trợ lý Diệp tới đây, để phải chịu đựng sự tức giận này. 

Cảnh Duy nhìn miệng bọn họ đều dính chặt vào nhau, giống như keo, vốn hôm nay đã nhiều buồn phiền. 

Chắc anh ấy nên lấy một cái xẻng và tách miệng của họ ra. 
Anh ấy lên tiếng cắt ngang hành động của hai người bọn họ: "Đủ chưa? Nếu không đủ thì để tôi quay lại cho hai người cứ tiếp tục, tôi không nên ở đây, tôi nên ở dưới nơi giữ xe, phải không? Đây là ở bên ngoài, các đồng chí cũng không thấy ảnh hưởng à, các đồng chí, phải trở về thôi, đã xây dựng tổ quốc phồn vinh thịnh vượng xong chưa, mà còn ở chỗ này nói chuyện tình yêu.”
Chu Canh Minh: "..."
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào bị nói cho ngượng ngùng, vừa rồi quả thật cô đã nhịn không được, cô từ trên người Chu Canh Minh đi xuống. 
Lúc này Chu Canh Minh mới chú ý tới Cảnh Duy: "Tại sao bí thư Cảnh lại tới đây?”
Cảnh Duy: "..."
Mãi lúc này mới nhìn thấy anh ấy. 
Diệp Khúc Đào cầm lấy bông hoa trên tay Cảnh Duy, đưa cho Chu Canh Minh: "Ông xã, đây là hoa em mua tặng anh, thích không?”
Chu Canh Minh: "Rất thích.”
Chu Canh Minh nhận lấy hoa, Diệp Khúc Đào đem vali của Chu Canh Minh đưa cho Cảnh Duy: "Bí thư Cảnh, làm phiền anh rồi.”
Nói xong, cô nắm lấy tay Chu Canh Minh, hai vợ chồng tay trong tay đi ra ngoài. 
Cảnh Duy: "..."
Cảnh Duy đưa người tới, còn phải hỗ trợ mang hành lý. 
Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào đi ra ngoài chờ bí thư Cảnh. 

Tuy rằng vẻ mặt bí thư Cảnh rất là hờn tủi, nhưng vẫn hỗ trợ đem vali bỏ vào trong xe. 
Sau khi lên xe, hai người lại dính chặt vào nhau. 
Bây giờ anh ấy không muốn biểu lộ tình cảm gì nữa, phiền chết đi được. 

Cảnh Duy lên xe đưa bọn họ về. 
Trên đường chờ đèn giao thông, Cảnh Duy vẫn nhìn gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm anh. 
Nghĩ không ra, sao lại trắng như vậy, cũng không phải đi đến nơi không có mặt trời, nghe nói mỗi ngày anh đều phải phơi nắng. 
Không khoa học. 
Cuối cùng, anh ấy đã nghĩ đến, kích động hỏi Chu Canh Minh: "Chu Canh Minh, tôi thấy anh đi lâu như vậy, mà mặt vẫn trắng trẻo như thế, không bị mặt trời làm cho rám nắng, có phải anh dùng kem chống nắng hay không, nhất định là trợ lý Diệp bảo anh bôi kem chống nắng có phải không? Làm thế nào anh có thể bôi kem chống nắng? Những thứ mà chỉ có phụ nữ hay dùng thôi chứ, là đàn ông không thể dùng đến.”
Anh ấy cho rằng vất vả lắm mới có thể tìm được cơ hội này chê cười Chu Canh Minh. 
Kết quả là, Chu Canh Minh phủ nhận: "Không.”
Một câu nói, đã thành công bịt được miệng Cảnh Duy. 
Chu Canh Minh nói tiếp: "Tôi không bôi kem chống nắng, tôi cũng không quen bôi cái gì đó lên trên khuôn mặt của tôi, đó là khi đi ra ngoài thì tôi đội mũ rơm, và tôi thuộc về những người bẩm sinh không bị cháy nắng. Trời sinh làn da trắng nên không bị rám nắng.”
Cảnh Duy: "..."
Anh ấy không muốn nói chuyện nữa. 
Bí thư Cảnh người này, biết rõ rồi còn cố hỏi, phải tự chà đạp mình thì mới chịu. 
...
Chu Canh Minh trở về, Cảnh Duy lập tức đi ngay, buổi chiều còn phải trở về làm việc. 
Chu Canh Minh tự mình lái xe đi. 
Không đến chỗ của anh ấy, anh ấy bỏ đi. 

Chu Canh Minh lên lầu, sau khi bỏ vali vào, vội vội vàng vàng hôn Diệp Khúc Đào. 
Diệp Khúc Đào bị bộ dáng gấp gáp của anh làm cho hoảng sợ, còn chưa đi vào, vẫn đang ở ngoài cửa, cửa không khóa, anh đã hôn cô. 

Hôn cổ cô, môi, lần lượt hôn lên trên. 
Vừa rồi bí thư Cảnh có ở đây, ít nhiều còn có chút kiêng dè. 
Nhưng bây giờ thì không, bí thư Cảnh đi rồi, anh hôn càng kịch liệt hơn, nụ hôn bá đạo, đến khi Diệp Khúc Đào không thể thở được, anh mới buông cô ra. 
Hai người đi vào, anh ngồi xổm xuống, dán mặt vào bụng cô, nghe âm thanh từ của bụng cô. 
"Em bé có bắt đầu chuyển động không?" 
Diệp Khúc Đào lắc đầu: "Chưa có.”
Chu Canh Minh nghe, lại tiếp tục nghe một chút, quả thật là như vậy, một chút động tĩnh cũng không có. 
Anh nhẹ nhàng sờ bụng cô. 
Không nghe thấy thai động, ngược lại nghe được bụng Diệp Khúc Đào đang kêu lên. 
"Em bé không nhúc nhích, do em vận động nhiều, là em đói.”
Chu Canh Minh cười cười, cất đồ xong hai người ra ngoài ăn cơm. 
Ăn cơm xong đúng lúc có thể trở lại làm việc. 
Chu Canh Minh mua cho một ít thịt bò khô đặc sản địa phương và quả thanh yên đen, bởi vì đây là nông sản, nên anh đã mua rất nhiều. 
Khi anh quay về đã chia sẻ nó cho tất cả nhân viên. 
Diệp Khúc Đào tự mình cầm một túi lớn ăn, hưởng thụ phúc lợi của một người vợ, Chu Canh Minh vừa về nhà đã cho cô mấy cái túi lớn, phòng làm việc khiến người ta chú ý đến, lập tức mua cho cô một phần để cô ăn. 
Bây giờ cô rất thích ăn vặt. 
Miệng cứ liên tục nhai cả ngày. 
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 142:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...