Dưới giường không quen
Chương 133:
Nghĩ tới hình ảnh kia, Diệp Khúc Đào ngại ngùng, do dự không dám đi qua.
Chu Canh Minh lên tiếng thúc giục cô: “Vợ à, nhanh lên!”
Diệp Khúc Đào cảm thấy giọng của anh nhất định có tẩm thuốc mê, vốn dĩ cô còn đang do dự, vừa nghe thấy tiếng của anh bảo mình nhanh lên, cô đã không thể khống chế được chính mình, nhấc chân đi sang ngồi xuống bồn cầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ bụng của cô còn chưa lớn, chỉ hơi có chút tròn, thoạt nhìn giống như là mập ra, có chút mỡ thừa, nên khi ngồi xuống vẫn có thể nhìn thấy phía dưới của cô.
Diệp Khúc Đào vừa ngồi xuống, Chu Canh Minh đã nói: “Hơi dựa vào đó, dang rộng chân ra cho anh xem. Tiếp tục làm giống như ban nãy em làm vậy.”
Diệp Khúc Đào nghe lời dang rộng chân ra, một tay xoa xoa hoa huyệt, một tay cầm lấy điện thoại di động, quay về phía dưới của cô cho anh xem.
Chu Canh Minh nhìn hoa huyệt mềm mại của cô qua màn hình điện thoại, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh hối hận vì đã bảo cô làm vậy.
Đâu chỉ là tra tấn cô, mà còn là tự tra tấn chính mình, dù sao bây giờ hai người cũng đang ở hai nơi khác nhau.
Anh nhìn tới mức toàn thân nóng rực, nhưng cũng không có cách nào để chạm vào cô.
Chỉ có thể đưa mắt nhìn, tự mình giải quyết cho mình.
Anh nhìn hoa huyệt non mềm của cô, tay cũng không rảnh rỗi mà tự vuốt ve an ủi chính mình.
Diệp Khúc Đào cầm điện thoại cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hoa huyệt của mình được quay lại trên màn hình điện thoại.
Không ngờ tới lại có hiệu quả như vậy.
So với thường ngày, cảm giác càng ướt át hơn, chảy cực kì nhiều nước.
Chu Canh Minh ở đầu bên kia tiếp tục nói: “Đâm ba ngón tay vào móc đi!”
Diệp Khúc Đào nghe theo, lại đâm thêm một ngón tay vào trong.
Diệp Khúc Đào liên tục đâm rút ở hoa huyệt, ngón tay của cô không dài như anh, dĩ nhiên cũng không sướng bằng anh làm, nhưng ít ra có còn hơn không, cô tự mình làm, cũng có thể giảm bớt ham muốn, tự an ủi chính mình.
Ngón tay đâm ở bên trong hoa huyệt, khiến cho cảm giác trống rỗng bên trong tạm thời biến mất, thay vào đó là cảm giác sung sướng, cảm giác được lấp đầy thế chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào đẩy nhanh tốc độ, không ngừng đâm rút huyệt nhỏ, ngón tay dính không ít dâm dịch, đã ướt đẫm.
Tốc độ của Chu Canh Minh ở bên kia cũng không kém cô.
Diệp Khúc Đào không nhịn được thở dốc, rên rỉ thành tiếng: “Ưm… A a a… Chồng à… Chồng… em rất nhớ anh...”
Cô rên rỉ ngày càng lớn, tốc độ cũng ngày càng nhanh.
Bàn tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy, khiến anh nhìn cũng bị rung theo.
Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của Diệp Khúc Đào cũng đủ thoải mái, anh vừa nghe tiếng rên rỉ của cô vừa tự an ủi côn thịt của mình.
Dâm dịch của Diệp Khúc Đào chảy dọc theo mông xuống bồn cầu, không biết có phải do tình hình này đặc biệt kích thích hay không, cô rất nhanh đạt tới cao trào.
Hoa huyệt co giật, không ngừng bắn ra.
Cô lên đỉnh rất nhanh, tiếng thét chói tai truyền đến, bàn tay kia của cô ướt đẫm dâm dịch của chính mình.
Chu Canh Minh nghe thấy tiếng rên rỉ bên kia đột nhiên dừng lại, cũng đoán ra được tình hình sao rồi.
“Lên đỉnh rồi sao?”
Giọng của Diệp Khúc Đào vô cùng quyến rũ, ừm nhẹ một tiếng.
Chu Canh Minh nói tiếp: “Để anh nhìn xem, ra nhiều hay ít?”
Diệp Khúc Đào quay lòng bàn tay mình và hoa huyệt cho anh xem.
Chu Canh Minh cũng không ngờ phản ứng lại mãnh liệt tới vậy.
“Sướng tới vậy à?”
Diệp Khúc Đào sướng rồi, lại trở mặt coi như không quen, vừa rồi đúng thật là rất sướng, nhưng bây giờ dừng lại cảm giác vẫn có chút trống rỗng.
Tự mình làm dĩ nhiên không sướng bằng anh làm, cảm xúc dâng lên nhìn thấy anh lại càng thấy phiền chán, đột nhiên đùng đùng nổi giận nói: “Tốt hơn nhiều so với đàn ông làm.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh còn muốn nói gì đó, thì bên kia đã tắt điện thoại, đã ướt thành như vậy rồi, cô muốn đi tắm, không thèm quan tâm tới phản ứng của Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh không gọi điện thoại lại, anh biết là cô tức giận, hơn nữa bây giờ anh cũng phải tự giải quyết cho mình.
Anh cũng muốn bắn ra.
Sau khi đã giải quyết cho nhau, Diệp Khúc Đào tắm rửa xong xuôi rồi mới đi ra ngoài.
Cô nằm trên giường, nhắn tin trò chuyện với anh.
Cô không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, cứ mỗi lần nhìn thấy gương mặt anh lại nhớ anh, muốn anh ở bên, xem tin nhắn thì không có nhiều cảm xúc tới vậy.
...
Ngày thứ ba, Diệp Khúc Đào vẫn không định trở về, một mình về thì cô đơn lắm.
Vậy nên, cô định sẽ mời các đồng nghiệp đi ăn lẩu, nhưng các đồng nghiệp không muốn ăn lẩu cho lắm, không phải vì họ không muốn đi ăn, mà là vì đã ăn lẩu hai ngày liên tục, cũng quá nóng rồi.
Hơn nữa hai ngày ăn lẩu thì cũng có chút ngán.
Bí thư Cảnh cũng không có cách nào đi với cô, anh nói tối nay phải đi hẹn hò.
Diệp Khúc Đào chỉ có thể rủ bạn thân đi ăn.
Bạn thân của cô sống ở thành phố này, trước khi kết hôn thì còn thường xuyên gặp mặt, nhưng từ sau khi cô kết hôn thì đã vài tháng rồi không gặp.
Hai người hẹn nhau đi ăn lẩu, bọn họ nhanh chóng đến điểm hẹn.
Bạn thân vừa nghe quán ăn có trai đẹp, đã ham hố đòi đi cho bằng được!
Cô ấy cực kì muốn đi ngắm thử.
Hai người đều mang thai, có điều bụng của bạn thân lớn hơn cô, bởi vì cô ấy mang thai trước cô mấy tháng, bụng đã nhô lên rồi.
Diệp Khúc Đào trò chuyện với bạn thân dĩ nhiên sẽ không muốn tìm Chu Canh Minh.
Bạn thân sau một hồi đánh giá phụ vụ của tiệm lẩu trai đẹp này, đã dựng ngón tay cái cho trình độ phục vụ.
“Cũng quá kích thích rồi, sao cậu không rủ tớ, tuần này ngày nào tớ cũng rảnh, ngày nào cũng có thể đi ăn với cậu.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy hai mắt sáng rực lên!
Còn có gì tốt hơn là có người đi ăn chung chứ?
“Không thành vấn đề, vậy cả tuần này chúng ta đều tới đây ăn lẩu, dùng tiền của Chu Canh Minh! Tớ sẽ dùng tiền của Chu Canh Minh để nuôi cậu.”
Bạn thân nghe vậy xém chút nữa thì rơi nước mắt, cảm động nói: “Khúc Đào à, vì để báo đáp cậu, tớ cũng muốn dẫn cậu tới một nơi! Một quán bar có rất nhiều trai đẹp, cậu biết không, chính là có một đống đàn ông không mặc quần áo phục vụ chúng ta đấy.”
Nghe tới đây, người phụ nữ đã lấy chồng sinh con như Diệp Khúc Đào có chút lo lắng nói: “Nơi đó có hợp pháp không?”
“Hợp pháp, phục vụ ở đó chủ yếu là nam, đó là quán bar, cậu muốn sờ mặt, sờ đùi đều được, chỉ có cậu mới được chạm vào những người đàn ông đó, còn những người đó thì không được chạm vào cậu, chủ yếu là ngắm trai đẹp, dáng người của ai cũng đều rất đẹp, cơ bụng tám múi, có thể hát có thể nhảy, vì để tạo niềm vui cho phụ nữ, không từ thủ đoạn nào, haiz, đúng là đàn ông!”
Diệp Khúc Đào nghe vậy, nghiêm túc nói: “Tớ vẫn luôn cố gắng kiếm tiền, chính là vì để có thể trải qua cuộc sống tốt nhất bây giờ, hẳn là tớ nên thử trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp này.”
...
Nửa tiếng sau, hai người thanh toán hóa đơn rồi đi đến quán bar kia, sau khi đi vào tìm vị trí ngồi, Diệp Khúc Đào mới phát hiện, lời bạn thân nói vẫn có chút dè dặt, nơi này nào có phải quán bar trai đẹp gì, nơi này là thiên đường của phụ nữ.
Đúng là… còn đẹp hơn ở quán lẩu nhiều.
Lúc này cô chỉ có một ý nghĩ, sau này Chu Canh Minh đi công tác, sẽ thú vị hơn nhiều rồi.
Cô vừa nghĩ vậy thì điện thoại báo có tin nhắn gửi tới, là Chu Canh Minh nhắn tin hỏi cô đã về chưa.
Cô có chút hoảng hốt, bởi vì thông thường giờ này cô đã về rồi, có điều hôm nay ăn tối cùng với bạn thân, nói chuyện nhiều nên hơi trễ một chút.
Bây giờ cô không ở nhà, nếu nói mình đã về rồi, anh nhất định sẽ gọi video qua, nhưng nếu nói chưa về, vậy nhất định càng không được.
Nhưng Chu Canh Minh rất khó bị lừa.
Diệp Khúc Đào nghĩ ngợi một chút, rồi chụp bàn quán bar qua cho Chu Canh Minh xem.
"Em và bạn thân vừa mới ăn tối xong, bây giờ tới quán bar uống hai ly, anh yên tâm, em uống sữa bò Vượng Tử."
Còn chuyện về một đống trai đẹp, có ép chết cô cũng không đề cập tới.
Cũng coi như là có chút thành thật.
Chu Canh Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò cô: "Chú ý an toàn, về sớm một chút. Nhớ gọi taxi về."
Dưới giường không quen