Dưới giường không quen
Chương 123:
Diệp Khúc Đào gặm móng heo xong thì cảm thấy rất buồn ngủ, may là lúc về cô đã tắm rửa và ăn cơm xong giờ cô chỉ cần rửa mặt và đi ngủ.
Quá mệt.
Cô nằm lên giường, cứ vậy ngủ luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh dọn dẹp bên ngoài rồi mới vào trong tắm rửa, Chu Canh Minh thấy cô đã ngủ say.
Anh đắp chăn cho cô rồi bật điều hòa và chỉnh nhiệt độ phù hợp.
Sau khi mang thai, cơ thể cô rất nóng, cô rất sợ nóng, nhất định phải bật điều hòa thấp một chút, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu.
Chu Canh Minh đang chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại lại reo.
Anh cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Bí thư Cảnh gọi điện thoại cho anh.
Không biết sao tự dưng lại gọi đến đây, Chu Canh Minh sợ làm Diệp Khúc Đào tỉnh nên đi ra ngoài ban công nghe máy.
Cảnh Duy hình như đã uống say, gọi điện thoại cho anh, hỏi: “Chu Thính, anh lừa tôi.”
Chu Canh Minh: “… Đang nói tiếng người sao.”
Cảnh Duy uống một hơi nói: “Tôi chỉ muốn biết anh theo đuổi thư ký Diệp như thế nào, hai người vừa mới nói chia tay xong, anh làm như thế nào cua cô ấy lại được, anh nói cho tôi, tôi muốn theo anh học, muốn lấy kinh nghiệm từ anh. Đau khổ quá, thất tình thật đau khổ, tôi thật sự rất khó chịu, ăn không vô ngủ không yên, bây giờ tôi nhắm mắt lại đều thấy hình bóng của cô ấy, tôi sống không nổi nữa. Chính cô ấy cũng nói không cần tôi nữa, còn nói loại đàn ông như tôi trên đời cũng không hiếm gì, cô ấy còn mắng tôi là chó, tôi còn gâu gâu hai tiếng mà cô ấy vẫn không muốn tha thứ cho tôi.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh thấy anh ấy say đến mức thổ lộ hết những chuyện đau lòng như vậy, anh vốn không muốn đả kích anh ấy nhưng mọi chuyện đều đã như vậy, không muốn đả kích cũng không được.
Anh nói đúng những gì mình nghĩ: “Rất khó, tôi với Khúc Đào vốn dĩ đã có cơ sở tình cảm, tôi lì lợm la liếm thì may ra có thể theo đuổi cô ấy trở lại, nhưng anh thì không giống, phía bên nhà gái không thích anh, hận anh, anh muốn bớt đau khổ thì chỉ có một cách.”
Cảnh Duy nghe vậy còn tưởng đây là một đề nghị bình thường: “Biện pháp gì?”
Chu Canh Minh: “Quy y, xuất gia làm hòa thượng, thoát khỏi mọi chuyện thế gian.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Duy: “… Cút.”
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Khúc Đào vừa dậy đã chạy đi nôn.
Trước đây cô chưa bao giờ ốm nghén nên nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ ốm nghén.
Không nghĩ tới bây giờ cơn ốm nghén lại bắt đầu.
Lúc cô tỉnh dậy thì không có cảm giác gì, nhưng vừa muốn xuống giường thì lại cảm thấy buồn nôn.
Bởi vì nôn không được nên cô cứ nôn khan mãi, nôn rất lâu cũng không ra được gì sau đó mới biết được đây là ốm nghén.
Tiếng nôn của cô làm Chu Canh Minh thức giấc, anh lo lắng tới mức chưa kịp xỏ dép đã đi vào phòng tắm nhìn cô, vỗ lưng cô rồi hỏi: “Ốm nghén sao?”
Diệp Khúc Đào gật đầu, cô không ngờ ốm nghén lại khó chịu như vậy.
Quả nhiên cái gì nên đến cũng đến, cũng quá khó chịu rồi.
Cô dừng lại hít thở một chút, cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Cô tưởng là chỉ nôn một lần đó thôi, ai ngờ rửa mặt xong chuẩn bị đi ra ngoài lại cảm thấy buồn nôn, cô chạy vào phòng tắm nôn một lần nữa.
Chu Canh Minh ở bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể lo lắng, dù sao giai đoạn ốm nghén cũng là một giai đoạn dài trong thai kỳ.
Anh không có cách nào giúp được.
Diệp Khúc Đào nôn đến khó chịu muốn chết, thấy Chu Canh Minh không nói gì, trút giận đấm anh vài cái, “Đều tại anh, đều tại anh.”
Chu Canh Minh không phản kháng, để mặc cô đánh.
Hai người đi xuống lầu ăn sáng.
Cũng may là cô vẫn còn ăn được, ăn không hết thì để Chu Canh Minh ăn phần còn lại.
Bây giờ cô đã mang thai được hơn ba tháng, có thể nói với các đồng nghiệp.
Lúc trước còn đang suy nghĩ xem nên tìm lý do gì để nói với các đồng nghiệp, bây giờ bị ốm nghén, các đồng nghiệp nhìn thấy lại hỏi thì cô có thể thuận theo đó mà nói ra luôn.
Lúc trước cô luôn nghĩ rằng việc mang thai không mấy khó khăn, nhưng hôm nay lại đột nhiên bị ốm nghén, nhất thời xúc động.
Càng nghĩ càng khó chịu, tại sao lại phải chịu tủi thân như vậy.
Cô càng nghĩ càng không chịu nổi.
Tới cửa công ty, Chu Canh Minh đỗ xe xong, anh nói với cô rằng có thể xuống xe được rồi, cô đột nhiên hít hít mũi rồi khóc.
Cảnh này dọa Chu Canh Minh sợ luôn rồi, anh vội vàng lau nước mắt cho cô: “Sao em lại khóc? Không khỏe sao?”
Diệp Khúc Đào khóc rồi lắc đầu, “Không có, em chỉ cảm thấy tủi thân quá, tại sao em phải sinh con.”
Chu Canh Minh cũng biết cảm xúc của phụ nữ lúc mang thai không ổn định, anh ôm cô an ủi, thấp giọng dỗ dành cô: “Đều là lỗi của chồng, là anh sai.”
Diệp Khúc Đào khóc một lúc thì cảm thấy không có việc gì, lau nước mắt, mở cửa bước xuống xe: “Được, đi làm.”
Chu Canh Minh: “...”
...
Diệp Khúc Đào còn tưởng rằng hôm nay bí thư Cảnh sẽ không đi làm, không ngờ anh ấy vẫn đi làm.
Tuy rằng tiều tụy nhưng người tới là tốt rồi, như vậy cô sẽ không cần phải một mình làm hết việc, làm cả phần việc của cấp trên.
Diệp Khúc Đào nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tặng kẹo cưới cho bí thư Cảnh.
Không thể bởi vì sợ anh ấy tự sát mà không cho, cuối cùng anh ấy cũng phải đối mặt với chuyện này.
Hơn nữa cô sợ về sau anh ấy nhớ lại rồi tính sổ, lúc đó mới phát hiện cả công ty đều có kẹo cưới, chỉ có mỗi mình anh ấy không có, dù thế nào thì anh ấy vẫn là cấp trên của cô.
Cho nên Diệp Khúc Đào vẫn lịch sự đưa kẹo mừng cho anh ấy.
Cô gõ cửa bước vào, đưa cho anh tất cả tài liệu cô đã sắp xếp, cùng với một gói kẹo cưới.
“Bí thư Cảnh, đây là kẹo cưới của tôi với Chu Thính. Cho anh nếm chút không khí vui mừng.”
Cảnh Duy nghe xong lời này thì ngước đôi mắt tiều tụy lên nhìn cô: “Cô và Chu Thính rất hợp nhau, hai người có thể lập thành một nhóm.”
“Hả?”
“Cặp vợ chồng vô lương tâm.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Tuy Cảnh Duy nói vậy nhưng anh ấy vẫn đưa tay lấy kẹo mừng.
Diệp Khúc Đào còn rất vui vẻ báo với anh ấy về việc công tác ngày hôm nay rồi đi ra ngoài.
...
Đến giờ ăn trưa, Diệp Khúc Đào đến nhà ăn để nhận cơm.
Lấy cơm trưa cho hai người.
Muốn ăn với Chu Canh Minh ở trong văn phòng của anh.
Nhà của mấy đồng nghiệp ở gần nên thường đi về vào buổi trưa.
Gần như không có ai ăn cơm.
Diệp Khúc Đào lấy cơm xong thì đi tìm Chu Canh Minh.
Cô gõ cửa đi vào, Chu Canh Minh trả lời, Diệp Khúc Đào đi vào với ánh mắt dò xét, “Anh yêu, là em.”
Diệp Khúc Đào đi vào, đóng cửa lại.
Đặt cơm đã lấy trước mặt anh.
“Em lấy những món anh thích ăn.”
Chu Canh Minh vòng tay qua eo cô, để cô ngồi lên đùi mình ăn.
Diệp Khúc Đào ngồi trên đùi anh, đúng thật là có loại cảm giác có tật giật mình.
Có thể đây là lần đầu tiên cô to gan như vậy dám ở trong văn phòng của anh, thản nhiên ngồi ngay trên đùi anh.
Ngày thường cô không dám thân mật như vậy.
Bây giờ cô ngồi trên đùi anh như vậy, mũi Diệp Khúc Đào đột nhiên rất nhanh nhạy, ngửi được mùi của Chu Canh Minh, rất thơm.
Chính là mùi hương khiến cô chìm vào trạng thái hôn mê.
Cô đột nhiên cảm thấy rất thích liền hít ngửi nó.
“Anh xịt cái gì sao? Sao trên người anh lại có mùi thơm như vậy?”
Chu Canh Minh cũng khó hiểu, tự mình ngửi mình: “Không có, em ngửi được mùi gì thế?”
Diệp Khúc Đào: “Mùi thơm quá.”
Mũi cô giống như mũi cún vậy, ngửi được mùi của anh,
Mùi thơm này làm cho cô choáng váng, cô nên giữ khoảng cách với anh.
Thấy cô né tránh, Chu Canh Minh hiểu ra, véo mông cô nói: “Anh biết rồi, bé cưng em đang cố ý dụ dỗ anh.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Dưới giường không quen