Dưới giường không quen
Chương 104:
Diệp Khúc Đào chuẩn bị ra ngoài, Cảnh Duy gọi cô lại rồi hỏi: “Đợi đã, trợ lý Diệp, tôi nghe nói sau khi cô mang thai cực kỳ thích ăn móng giò, một ngày ba bữa đều ăn móng giò.”
Có lẽ là cô ăn móng giò nhiều quá, tin tức này truyền đến phòng làm việc luôn rồi.
Cô ngại ngùng gật đầu: “Vâng, ăn có hơi nhiều chút ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Duy đưa ra ý kiến: “Cô cảm thấy con của hai người lấy tên mụ là Móng Giò thì thế nào hả?”
Diệp Khúc Đào nghe xong vô cùng kích động, cảm thấy đúng là tư tưởng lớn gặp nhau, hóa ra thực sự có người có cùng suy nghĩ với cô.
“Anh cũng cảm thấy tên mụ của đứa trẻ là Móng Giò rất đáng yêu đúng không? Tôi cũng thấy thế nhưng phó giám đốc sở Chu lại nói sau này đứa trẻ sẽ hận tôi.”
Cảnh Duy cũng không xuất phát từ ân oán cá nhân, anh ấy chỉ cảm thấy tên là Móng Giò cũng được mà.
“Không đâu, sao lại hận cô chứ? Tôi cảm thấy cái tên này rất đáng yêu mà.”
Diệp Khúc Đào kích động không thôi: “Tôi cũng cảm thấy vậy đó! Móng Giò đáng yêu biết bao. Là do Chu Canh Minh không biết thưởng thức.”
...
Buổi trưa, Diệp Khúc Đào lại tiếp tục gặm móng giò, cô cảm thấy cái tên Móng Giò này thực sự không tệ hơn nữa cực kỳ đáng yêu.
Cô thực sự quá yêu móng giò rồi, mặc dù trước đây cũng thích ăn móng giò nhưng tuyệt đối không thích bằng sau khi mang thai, chắc chắn là đứa bé trong bụng muốn ăn, nếu cục cưng đã muốn ăn thì chắc chắn nó sẽ thích cái tên này.
Lấy cái tên như thế không có vấn đề gì.
Chu Canh Minh chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, thấy dáng vẻ gặm móng giò của cô, anh đến nhà ăn lấy thêm một phần cơm với thức ăn cho cô.
“Cứ ăn móng giò mãi cũng không được, phải cân bằng dinh dưỡng, ăn cả món chính, ăn thêm ít cơm với rau xanh nữa.”
Diệp Khúc Đào thấy xung quanh không có người, cô kích động nói với Chu Canh Minh: “Tình yêu ơi, sáng nay bí thư Cảnh nói với em, anh ấy cảm thấy tên mụ của cục cưng nhà chúng ta là Móng Giò rất đáng yêu. Anh xem đi, em đã nói rồi mà, bé con gọi là Móng Giò, rất nhiều người đều cảm thấy nó đáng yêu.”
Chu Canh Minh: “...”
“Em quyết định rồi, cứ gọi là Móng Giò.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh: “...”
“Chu Móng Giò.”
Chu Canh Minh: “...”
Càng nghe Chu Canh Minh lại càng cảm thấy đau cả ruột gan.
Anh cảm thấy bản thân cần bình tĩnh lại chút đã, không nên kích động cảm xúc của thai phụ.
Chu Canh Minh không nói gì, cứ vậy ra ngoài.
Diệp Khúc Đào nghi hoặc: “Anh yêu, anh đi đâu thế.”
Chu Canh Minh: “Anh đi bình tĩnh lại một chút.”
Diệp Khúc Đào: “...”
...
Chu Canh Minh không nói chuyện tối nay hai gia đình sẽ cùng ăn cơm cho Diệp Khúc Đào biết, đợi đến buổi chiều tan làm, lúc Diệp Khúc Đào lên xe, anh mới nói chuyện với cô.
“Tối nay anh hẹn hai nhà chúng ta ăn cơm, bàn bạc về chuyện kết hôn.”
Diệp Khúc Đào nghe xong có hơi căng thẳng: “Tối nay đã bàn chuyện rồi sao? Vậy chúng ta không phải là buộc phải kết hôn à?”
Nghe cô nói thế, Chu Canh Minh sợ rồi: “Sao thế? Trước đó không phải em đồng ý sẽ kết hôn với anh sao? Sao kết hôn thật lại không được?”
Diệp Khúc Đào: “Không phải không được, chỉ là có cảm giác hoang mang, sắp phải kết hôn rồi.”
Chu Canh Minh thấy cô căng thẳng đắn đo, anh nắm lấy tay cô, an ủi: “Yên tâm đi, có anh ở đây rồi, anh sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ.”
Diệp Khúc Đào nghe xong tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cô nắm tay anh rồi nói lời cảm ơn: “Vất vả cho anh rồi, bố của Móng Giò.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh nghe cô nói vậy, thái dương đột nhiên giật giật, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân nhưng nghe thấy cái xưng hô kia vẫn có đôi chút... không thể thở nổi.
...
Chu Canh Minh đã sắp xếp phòng cho bố mẹ hai bên từ trước, hai nhà đều đến sớm, đã vào phòng ngồi đợi hai người, hai người tan làm cũng hơi muộn, lúc đến nơi, bố mẹ hai bên đã ngồi uống nước trà nói chuyện phiếm rồi.
Nói chuyện còn khá hợp, trước đây vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt, bố mẹ hai bên đều thấp thỏm, có điều gặp mặt rồi mới phát hiện ra hai bên nói chuyện khá hòa hợp.
Lúc đang tám chuyện vui vẻ, Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào đã đến.
Hôm qua Chu Canh Minh đã nói với bố mẹ Diệp Khúc Đào về việc kết hôn, anh thẳng thắn thông báo chuyện Diệp Khúc Đào có con rồi.
Bố mẹ Diệp Khúc Đào cũng là người cởi mở, biết đám trẻ bây giờ hẹn hò yêu đương không giống trước đây, hơn nữa hai người hẹn hò cũng lâu rồi, hơn hai năm, bên phía nhà trai cũng đáng tin cậy, bây giờ có con rồi muốn kết hôn thì cũng là chuyện tốt.
Bọn họ vẫn luôn muốn hai người kết hôn, bây giờ đến thời cơ rồi, dù sao thì cả nhà bọn họ đều thích người con rể này, chỉ sợ miếng bánh ngon bị mất, đặc biệt là bà nội Diệp ấy.
Lúc đến, bố mẹ hai nhà đã thương lượng tới sính lễ và thời gian kết hôn rồi.
Không phải là người cùng địa phương nên đều tôn trọng phong tục cả hai bên, hôn lễ làm hai lần.
Bên nam một lần làm chủ, bên nữ tổ chức tiệc thêm một lần, tổ chức theo phong tục của hai bên cũng xem như là hai lần hôn lễ.
Vừa rồi Diệp Khúc Đào còn khá lo lắng liệu chuyện tiền bạc sính lễ có xảy ra vấn đề gì không hay không, hoặc là bố mẹ hai bên không hài lòng, bây giờ xem ra là cô lo nghĩ nhiều rồi, hai bên gia đình đều rất dễ nói chuyện.
Người còn chưa đến đã nói mọi chuyện thỏa đáng cả rồi, lúc cô qua đó đã bàn đến lúc nào thì kết hôn rồi.
Muốn làm trước khi bụng cô lớn lên, như thế sẽ mới bớt mệt mỏi hơn chút.
Diệp Khúc Đào từ lúc ngồi xuống cho đến hiện tại đều không thể chen vào một câu, cô vừa muốn nói gì đó thì Bạch Ngọc đã nói với cô: “Khúc Đào, cho dì số thẻ ngân hàng của cháu, ngày mai dì sẽ chuyển tiền sính lễ vào thẻ của cháu luôn.”
Diệp Khúc Đào còn đang ăn, không nghe thấy rõ, cô cứ dạ dạ liền mấy tiếng, sau đó lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách đưa cho bà ấy.
Bạch Ngọc lấy điện thoại ra chụp lại: “Được rồi, dì chụp xong rồi, sáng ngày mai sẽ chuyển cho cháu.”
Diệp Khúc Đào ngoan ngoãn gật đầu, nói được, cô thực sự là không chen lời vào được.
Đợi ăn cơm xong, Chu Canh Minh đi thanh toán, lúc quay lại không biết anh nói gì đó với bố mẹ cô.
Bố mẹ cô vui vẻ lấy sổ hộ khẩu của cô ra giao cho Chu Canh Minh: “Canh Minh à, sau này Khúc Đào nhà chúng ta phải giao cho con rồi.”
Chu Canh Minh sửa miệng rất nhanh, lấy được hộ khẩu, anh đã nói: “Bố yên tâm đi, Khúc Đào với đứa bé về sau cứ giao cho con, con sẽ không để bố thất vọng đâu.”
Bố cô nghe xong càng vui không khép miệng lại được.
Diệp Khúc Đào còn đang nghĩ tên mụ của đứa nhỏ lấy là Móng Giò liệu có được không nhỉ.
Xong xuôi, mọi người ra ngoài, đúng lúc này bố Chu đứng ở bên cạnh Diệp Khúc Đào.
Đều là đàn ông cả, Diệp Khúc Đào hiếu kỳ hỏi bố Chu Canh Minh một câu: “Chú ơi, cháu chuẩn bị đặt tên mụ cho đứa bé là Móng Giò, chú cảm thấy cái tên này thế nào?”
Bố Chu Canh Minh không giỏi giao tiếp, nghe thấy lời này thì có chút thận trọng, ông ấy gật đầu nói: “Được, không tệ, cái tên này rất hay, rất đáng yêu, cứ gọi bằng cái tên ấy đi.”
Chu Canh Minh bên cạnh: “...”
Diệp Khúc Đào vui vẻ, xem ra mọi người đều nói nó tốt, chỉ một mình Chu Canh Minh nói không được, là do ánh mắt của Chu Canh Minh không ổn.
Mặc dù Diệp Khúc Đào vui vẻ nhưng cô muốn ổn thỏa hơn một chút nên cô hỏi bố cô: “Bố, bố cảm thấy tên mụ của đứa bé là Móng Giò có được không?”
Nghe thấy cái tên bùng nổ như thế, bố Diệp rõ ràng hơi sửng sốt nhưng thấy dáng vẻ hưng phấn của Diệp Khúc Đào, ông ấy không nỡ đả kích cô nên gật đầu rồi nói: “Hay lắm, cái tên này rất đáng yêu.”
Diệp Khúc Đào nghe hai người bố đều cảm thấy nó đáng yêu, cảm thấy nó không tệ, điều đó chứng minh cái tên này thực sự rất hay!
Cô tự tin rồi, cô cứ huênh hoang đấy!
Cô hầm hừ với Chu Canh Minh: “Nhìn thấy chưa hả! Thẩm mỹ của em không tệ, anh là đồ cổ lỗ sĩ.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh trầm mặc nhíu mày, anh hoài nghi chính bản thân mình.
Lẽ nào thẩm mỹ của anh thực sự có vấn đề sao?
Cái tên này thực sự rất hay sao, rất đáng yêu á?
Thấy dáng vẻ của Diệp Khúc Đào tự tin như thế, anh cảm thấy có lẽ nó cũng đáng yêu nhỉ.
...
Sổ hộ khẩu trong túi quần Chu Canh Minh, Diệp Khúc Đào chưa lên xe đã muốn lấy sổ hộ khẩu về, Chu Canh Minh tinh mắt tay nhanh, anh túm chặt lấy tay cô, không cho cô chạm vào.
“Làm gì?”
Diệp Khúc Đào: “Anh làm gì thì có, em chỉ muốn xem sổ hộ khẩu nhà em thôi, không được chắc?”
Chu Canh Minh: “Không được, sổ hộ khẩu này là do anh bảo quản, anh lo em hối hận, thế nên đợi ngày mai sau khi chúng ta đi đăng ký kết hôn xong mới trả cho em xem, cứ đợi đi, sau ngày mai em muốn xem thế nào thì xem thế đấy.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào vừa mới ăn no, cô đang đợi tiền sính lễ ngày mai, không biết tiền sính lễ được bao nhiêu đây.
Bố cô nói của hồi môn là một chiếc xe, đổi xe cho Chu Canh Minh.
Nhưng mà chức vụ của Chu Canh Minh không thể lái chiếc xe quá phô trương, hai người đi làm tan làm cùng nhau, mua thêm một cái hình như cũng chẳng dùng đến.
Thế nên Chu Canh Minh đưa tiền cho Diệp Khúc Đào.
Tiền sính lễ bố mẹ cô cũng không cần, để cô giữ luôn.
Cô kết hôn xong đột nhiên lại trở thành một tiểu phú bà…
Cô cảm thấy tiệm váy cưới lúc trước bạn thân chụp rất đẹp, cô nhìn trúng vài kiểu, còn nghĩ sau này có cơ hội kết hôn, bản thân cô cũng muốn chụp.
Chọn xong tiệm váy cưới, cô hỏi Chu Canh Minh: “Chúng ta chụp ảnh cưới không?”
Chu Canh Minh: “Tùy em.”
Nghe thấy vậy, Diệp Khúc Đào lại bực mình: “Được, em tìm người đàn ông khác chụp cùng.”
Chu Canh Minh: “... Tùy em chọn, tiệm váy cưới nào anh cũng sẽ đi chụp với em, người đàn ông chụp ảnh cùng em bắt buộc phải là anh mới được, anh mới là chồng của em.”
Dưới giường không quen