Dưới giường không quen
Chương 10:
Diệp Khúc Đào nghe thấy Chu Canh Minh nói vậy, trong đầu lập tức cũng nghĩ như vậy, thậm chí cô còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, tự véo mặt mình một cái, lại véo thêm một cái nữa, đau quá, cô chắc chắn mình không nằm mơ, anh đang nói thật, hai người họ... có thể thử xem sao!
Diệp Khúc Đào kích động run cả tay, cô sợ anh hối hận, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau lần đó hai người họ đã bắt đầu ở chung một chỗ.
Người khác hỏi Diệp Khúc Đào đã theo đuổi thành công bằng cách nào, cô cũng không rõ ràng, chỉ là, cô đã cố gắng... sau đó thì thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ như thế... cô đã theo đuổi được.
Lúc ngủ trưa Diệp Khúc Đào đã gặp phải ác mộng, khoảnh khắc cô thấy mình chuẩn bị trốn thoát khỏi cơn ác mộng kia thì đồng hồ báo thức bỗng kêu vang.
Cô tỉnh dậy.
Ác mộng quá đáng sợ, cô mơ thấy mình bị Chu Canh Minh vứt bỏ.
Trong mộng, cô mơ thấy Chu Canh Minh gặp được một người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mình nên đã đá cô, quay đầu một cái lập tức kết hôn với người phụ nữ đó.
Anh còn nói cái gì mà, lúc trước chỉ thử với cô một chút thôi, bởi vì anh chưa gặp được người phụ nữ nào thích hợp hơn nên mới chơi đùa, bây giờ anh đã gặp được người phụ nữ thích hợp với mình rồi nên đương nhiên sẽ không cần cô nữa.
Cô bị dọa sợ mà tỉnh lại.
Lúc đứng dậy đầu cô hơi đau nhức, vừa hay trông thấy Chu Canh Minh đang đi tới đây.
Chu Canh Minh đổi nước hộ cô.
Anh mới cơm nước xong xuôi quay trở về, thấy trong văn phòng không có ai, còn Diệp Khúc Đào thì ngủ ngon như vậy. Anh nhìn cốc giữ nhiệt của cô, lấy thêm nước hộ cô.
Vừa lúc bắt gặp cô mới tỉnh lại, chỉ là ánh mắt của Diệp Khúc Đào nhìn anh quá ai oán.
Chu Canh Minh bị cô nhìn, hơi khó hiểu: “Sao thế? Mặt anh có cái gì à?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu, cô chỉ đang nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, cảm thấy nó quá chân thật.
Chu Canh Minh mua cho cô một hộp bánh ngọt, đặt ở trên bàn.
Đấy là loại bánh ngọt Diệp Khúc Đào thích ăn. Diệp Khúc Đào cảm thấy Chu Canh Minh có một đặc điểm hấp dẫn, mỗi lần cô nghi ngờ liệu Chu Canh Minh có thích mình hay không thì anh luôn đúng lúc đối xử tốt với cô, khiến cô không nỡ chia tay nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh trở về văn phòng, giờ làm việc đã đến, Diệp Khúc Đào đi rửa mặt rồi chuẩn bị quay về với công việc buổi chiều.
Lãnh đạo của cô đã trở lại, gọi cô vào bên trong.
Lãnh đạo của cô là một người phụ nữ, tính cách rất điềm đạm. Lúc cô mới được điều qua, lãnh đạo đã dạy cô không ít thứ, cho nên cô thật lòng yêu quý vị lãnh đạo này. Thế nhưng cô vừa mới vào trong đã trông thấy lãnh đạo đang thu dọn đồ đạc.
Diệp Khúc Đào lo lắng hỏi: “Thư ký Lý, chị định đi sao?”
Lãnh đạo thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, giải thích với cô: “Khúc Đào, ngày mai chị sẽ chuyển công tác, nhưng em yên tâm, cấp trên đã sắp xếp một người mới tới. Người ta mới lên chức, em là nhân viên kỳ cựu rồi, hiểu rõ khu chính phủ này cho nên nhờ em chăm sóc cậu ấy, chị cũng yên tâm. Chị đi rồi, em cứ tiếp tục làm trợ lý cho cậu ấy, cậu ấy sẽ thay thế chức vụ của chị.”
Lòng Diệp Khúc Đào hơi tiếc nuối, nhưng cô cũng có thể hiểu. Ai ai cũng muốn đi lên chỗ cao, chẳng ai định làm công cả đời hết. Diệp Khúc Đào tò mò, lặng lẽ hóng chuyện: “Vâng, nhưng thư ký mới là nam hay nữ ạ?”
Lãnh đạo nghe thế thì nở nụ cười: “Nam, cũng là một người tuổi trẻ tài cao, không hề kém cạnh Chu Canh Minh nhà em đâu đấy. Chị nghe nói người ta có ngoại hình đẹp lắm.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy hai mắt cũng sáng bừng lên, cô là người mê mẩn sắc đẹp, được làm việc với trai đẹp sao có thể không vui mừng!
...
Buổi chiều sau khi tan tầm, Diệp Khúc Đào tiễn đưa lãnh đạo xong lập tức đi tìm Chu Canh Minh, cô lên xe của anh, chưa kịp chờ đợi đã vội nói chuyện mình đổi lãnh đạo cho anh biết.
“Anh yêu, em nói cho anh biết, ngày mai lãnh đạo của em sẽ thay đổi, thư ký Lý thăng chức rồi.”
Chu Canh Minh thấy cô vui vẻ như vậy, nghi ngờ: “Em vui mừng đến vậy cơ à, thư ký mới là người em quen sao?”
Diệp Khúc Đào ăn ngay nói thật: “Em không quen nhưng lãnh đạo mới tới của em là trai đẹp đó! Thư ký Lý bảo anh ấy trông rất đẹp trai! Em tò mò không biết người ta đẹp trai cỡ nào.”
Chu Canh Minh nghe cô nói thế sắc mặt sầm xuống trong nháy mắt, anh véo mặt cô, giọng nói mang theo ghen tuông: “Em thích trai đẹp đúng không? Ai đẹp trai em cũng thích?”
Diệp Khúc Đào xoa xoa mặt, đúng vậy không sai.
Cô thích ngắm trai đẹp.
Nhưng mà, cô thích Chu Canh Minh cũng không chỉ đơn giản vì anh là một anh chàng đẹp trai.
...
Buổi tối Diệp Khúc Đào và anh gọi một nồi lẩu ăn ở bên ngoài, chỉ cần đến nơi là có thể ăn ngay.
Cô vẫn một mực nhìn điện thoại di động, bởi vì thông tin của lãnh đạo mới đã được gửi đến cho cô, cô kết bạn với lãnh đạo mới. Lãnh đạo mới rất biết cách trò chuyện, dù sao thì cuộc đối thoại của hai người họ cũng rất thuận lợi.
Chu Canh Minh thấy cô mải mê nghịch điện thoại nói chuyện với lãnh đạo mới kia, cảm thấy không vui cho lắm. Anh thấy cô không ăn cơm, giật lấy điện thoại di động của cô, nói: “Ăn cơm đi, không được phép xem điện thoại di động nữa.”
Diệp Khúc Đào bị cướp mất điện thoại, không còn cách nào chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm.
Chu Canh Minh gắp thức ăn cho cô, Diệp Khúc Đào nghĩ tới chuyện bố mẹ anh, tò mò hỏi một câu: “Bố mẹ anh không thích em cho lắm có phải không?”
Diệp Khúc Đào: “Em chỉ hỏi một chút thôi, em cảm thấy hình như họ không thích em.”
Chu Canh Minh lấy khăn giấy lau miệng cho cô: “Đừng nghĩ nhiều, bọn họ thích em mà.”
Diệp Khúc Đào cảm thấy anh đang trả lời cho có lệ, nếu thích thì bố mẹ anh đã thúc giục kết hôn từ lâu rồi.
Có lẽ họ muốn tiếp tục chờ đợi, chờ khi một cô gái thích hợp gả cho Chu Canh Minh hơn xuất hiện thì sẽ nhanh chóng yêu cầu cô chia tay.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên dì cả của Diệp Khúc Đào tới, ngày đầu tiên cô còn ra rất nhiều, buổi tối đi ngủ phải mặc quần chống tràn, không thì sẽ bị dính ra giường.
Sau khi tắm rửa xong cô đi ra ngoài, Chu Canh Minh đã nằm trên giường. Trông dáng vẻ nghiêm túc đọc tài liệu của anh, Diệp Khúc Đào không nhịn được bước tới, nằm lên giường trêu chọc anh. Bởi vì cô không cách nào để làm nhưng dục vọng lớn nên muốn đùa giỡn anh.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc chững chạc làm việc của anh cô rất muốn gây sự với anh, cô đi vào, với bàn tay vào trong quần anh, tốc độ chui vào rất nhanh. Chu Canh Minh chưa kịp phản ứng thì cô đã nắm lấy dương vật của anh rồi.
Chu Canh Minh kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì cô đã tóm lấy hai bên túi tinh hoàn trêu chọc.
Bàn tay Chu Canh Minh đưa vào, kéo tay của cô ra, cô biết rõ mình đang trong tình huống gì, còn cố ý đi trêu chọc anh nữa.
“Đừng làm loạn.”
Diệp Khúc Đào rõ ràng đang muốn đùa anh, bàn tay tiếp tục chui vào quần anh: “Em muốn nắm món đồ này của chồng đi ngủ, món đồ này của chồng cứng quá, nóng bỏng em. Chồng ơi, có phải anh đã muốn rồi không?”
Chu Canh Minh bị cô trêu đùa đến khó chịu, nhưng khi nhìn Diệp Khúc Đào trêu mình, anh cũng không ngăn cản.
Diệp Khúc Đào thấy anh dừng lại, đong đưa món đồ của anh, nói: “Chồng ơi, anh dừng lại làm gì, tiếp tục làm việc đi, không phải anh vẫn còn tài liệu cần xử lý hả? Anh cứ làm việc của anh, em cũng làm anh.”
Tài liệu Chu Canh Minh đang phải xử lý đúng thật rất gấp, chút nữa anh sẽ phải gửi đi ngay. Anh tiếp tục xem tài liệu, mặc kệ Diệp Khúc Đào tùy tiện nắm lấy đồ vật của anh đung đưa.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như thế của anh, Diệp Khúc Đào không nhịn được nắm lấy tay anh kéo đến bộ ngực của chính mình, để anh xoa nắn đầu vú cho cô: “Chồng ơi, chỗ này ngứa quá, anh xoa bóp cho em có được không?”
Chu Canh Minh cảm thấy cô đang cố ý, cố ý trêu chọc anh ngay lúc này, anh không thể chạm vào cô, cũng chỉ có thể trêu đùa như vậy.
Ngón tay anh kẹp lấy núm vú của Diệp Khúc Đào, ở trong quần áo cô mà lôi kéo đầu vú cô.
Nắn bóp phía bên phải, sức lực lôi kéo hơi mạnh bạo, làm như thế mới dễ chịu.
Diệp Khúc Đào cảm thấy núm vú được kéo véo sảng khoái đến đòi mạng, bàn tay cô vẫn còn đang trêu chọc trên món đồ của anh, cả hai bên đều dùng tay an ủi cho đối phương.
Thân thể của cô càng lúc càng mẫn cảm, dưới sự vân vê của anh, không lâu sau cô đã cảm thấy sự sảng khoái của mình tới rồi.
Tình huống đã thành thế này mà Chu Canh Minh vẫn còn tâm tư xem tài liệu của mình. Anh vừa nghiêm túc dùng hai ngón tay lôi kéo núm vú của cô, khiêu khích nó, một bên nghiêm túc đọc tài liệu, còn chỉ ra được có chỗ nào không đúng, trò chuyện với người khác.
Diệp Khúc Đào cảm thấy bàn tay mình đã mỏi chết mất thôi mà vật kia của anh vô cùng lâu ra, không thể cứ nắm vuốt như vậy sẽ xuất hiện phản ứng.
Cô sảng khoái rồi mà cây đồ của Chu Canh Minh vẫn còn cứng rắn, Chu Canh Minh thấy cô sảng khoái đến mức sắc mặt ửng hồng, tài liệu của anh đã xem xong, anh hỏi: “Thoải mái?”
Tay của Diệp Khúc Đào đã mỏi nhừ đến chết, cô gật gật đầu, tiếp tục bao bọc nắm vuốt anh.
Cô muốn nhìn thấy anh bắn vào trong quần.
Cô cảm thấy chuyện Chu Canh Minh sảng khoái bắn vào trong quần thật gợi cảm.
Cô lại trêu chọc một hồi, vân vê mắt ngựa của anh, kiên trì lâu lắm cô mới được thỏa mãn, anh bắn vào bên trong, chắc chắn đồ lót đã bị ướt.
Chu Canh Minh thấy cô chơi thoải mái rồi, rút tay cô ra, anh đi vào trong phòng tắm, tắm nước lạnh.
Dưới giường không quen