Dược Thần

Chương 1245: Ngang nhiên đánh chết


Nhưng Kiệt Sâm ở trong cơn gió này lại như một khỏa bàn thạch, thủy chung sừng sững, ngay cả lui cũng không lui về sau một bước, trong lòng bàn tay phải hắn kim hệ linh lực màu vàng tung hoành kích động, kiếm hồng có thể đơn giản bổ ra hư không nhưng ngay cả làn da của hắn cũng không thể làm rách được chút nào.


- Cái gì. . . Kiệt Sâm kia vậy mà thật sự dùng phải tay chặn Kim Hoàng Đại Thiên Kiếm của Khuê Nhân tộc trưởng sao?


Trên đường cái, rất nhiều dân chúng thấy một màn như vậy con mắt thoáng cái cơ hồ đều như muốn trừng lớn lên, mỗi người đều lộ ra thần sắc khó có thể tin, trong miệng phát ra tiếng gào thét.


Chẳng những bọn hắn mà ngay cả hai người Tất Tiết đại sư và Bạc Khắc Hi Nhĩ Pháp vương ở một bên trong đôi mắt cũng toát ra vẻ ngưng trọng.


- Mở ra cho ta!


Ở cửa ra vào phủ thành chủ, Khuê Nhân bị Kiệt Sâm một trảo bắt lấy tất sát tuyệt kỹ càng khiếp sợ, ở sâu trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, trong miệng liên tục gào thét, một cổ kim hệ linh lực bát giai trung cấp, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trên kiếm hồng màu vàng phóng xuất ra từ tay phải hắn, kiếm hồng ẩn chứa khí tức khủng bố kia không ngừng rung động lắc lư, muốn mở ra tay phải của Kiệt Sâm, chém hắn thành hai khúc.


Oanh! Oanh! Oanh!


...



Bạo tạc kinh người không ngừng sinh ra trong tay phải Kiệt Sâm, từng đạo vết nứt không gian hẹp dài đơn giản bị xé nứt ra, linh lực chớp mắt, như nguyên một đám tiểu thế giới đang hủy diệt.


Nhưng cũng vô dụng, mặc cho khuôn mặt Khuê Nhân có trướng đến đỏ bừng, có rống to như thế nào, phát lực như thế nào thì tay phải Kiệt Sâm vẫn thủy chung một mực cầm lấy kiếm hồng màu vàng do Khuê Nhân tộc trưởng phóng xuất ra, lù lù bất động.


- Ah ah ah. . .


Nhìn thấy một màn này, Khuê Nhân diện mục dữ tợn, phẫn nộ cơ hồ như muốn nổi giận.


- Thực lực như vậy, cũng muốn tới giết ta? Thật sự là buồn cười.


Ở cửa vào phủ thành chủ, khóe miệng Kiệt Sâm lộ ra cười lạnh:


- Lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không quý trọng, ta nói rồi, Bố Mặc gia tộc ngươi nếu muốn tìm ta báo thù, ta không ngại, bất quá phải làm tốt chuẩn bị bị xóa tên khỏi đại lục, Kiệt Sâm ta nói chuyện, từ trước đến nay nhất ngôn Cửu Đỉnh, như vậy, cứ bắt đầu từ ngươi đi. . .


Kiệt Sâm sắc mặt bình tĩnh, trong miệng lãnh khốc lên tiếng, đồng thời tay phải cầm chặt kiếm hồng mãnh liệt dùng lực.


Ken két. . .



Trên kiếm hồng màu vàng do Khuê Nhân tộc trưởng dốc hết toàn lực ngưng tụ ra lập tức xuất hiện đạo đạo vết rạn, chợt "Phanh" một tiếng, triệt để bạo vỡ ra, biến thành quang điểm màu vàng đầy trời, tiêu tán trong gió. Kim Hoàng Đại Thiên Kiếm do Khuê Nhân dốc hết toàn lực ngưng tụ thành ở trước mặt Kiệt Sâm lại phảng phất như gà đất chó kiểng, căn bản không chịu nổi một kích.


Sau một khắc, Kiệt Sâm ánh mắt lạnh như băng, dĩ nhiên đã rơi vào trên người Khuê Nhân tộc trưởng.


- Không tốt!


Trong mắt Khuê Nhân tộc trưởng toát ra vẻ hoảng sợ, cả người mạnh mẽ nhanh chóng lùi lại, lòng của hắn triệt để mềm nhũn, trải qua giao phong ngắn ngủi lúc trước, hắn dĩ nhiên đã minh bạch, Kiệt Sâm trước mặt này thực lực hoàn toàn ở trên hắn, căn bản không phải hắn có thể đối kháng được.



Nhưng Kiệt Sâm sao có thể cho Khuê Nhân cơ hội rút đi, trong đôi mắt hắn trong phút chốc tuôn ra một đoàn tinh mang, sáng chói như thần huy, đồng thời cả người tiến lên trước một bước, trong cơ thể mạnh mẽ dâng lên một cổ uy áp kinh người, bàn tay phải mở ra, nhắm ngay chỗ Khuê Nhân hung hăng bổ xuống, Kiệt Sâm thật giống như một Viễn Cổ Chiến Thần, thúc dục cự chưởng mạnh nhất trực tiếp trấn áp xuống.


Ầm ầm!


Cả phiến hư không đều như sụp đổ dưới một chưởng này của Kiệt Sâm, tạo thành một cái hắc động thật lớn, lực lượng khủng bố vờn quanh trên tay phải Kiệt Sâm, như hóa thành một tòa tấm bia to, trực tiếp đánh về phía thân thể Khuê Nhân.


- Không!


Khuê Nhân cả người phát ra kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm, hai đấm của hắn chống thiên, hai con ngươi trừng tròn xoe, trong miệng gào thét, linh lực bát giai trung cấp liều lĩnh phun ra, linh lực màu vàng ngập trời, tung hoành kích động, muốn ngăn trở công kích của Kiệt Sâm.



Nhưng tay phải của Kiệt Sâm lại như một tòa núi lớn, chưa từng có từ trước đến nay, thế không thể đỡ, trùng trùng điệp điệp đánh về phía Khuê Nhân.


Oanh!


Đinh oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, trong ánh mắt của tất cả mọi người, bên ngoài thân Khuê Nhân phóng xuất ra linh lực màu vàng, dưới địa bia thủ của Kiệt Sâm lập tức bị nghiền nát từng chút một, trên người tách ra vạn trượng kim mang, cũng thoáng cái tan vỡ.


Ah!


Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong Thiên địa, hai tay Khuê Nhân dưới một kích này của Kiệt Sâm trực tiếp nổ tung ra, biến thành toái cốt nhục thịt đầy trời, tay phải Kiệt Sâm thế đi không giảm, sau khi đập nát hai tay Khuê Nhân liền trùng trùng điệp điệp đánh lên trên ngực hắn.


Ba!


Một tiếng nổ đùng rất nhỏ vang lên, trên khuôn mặt vốn hoảng sợ của Khuê Nhân lập tức toát ra thần sắc mờ mịt, hắn cúi đầu xuống, đồng tử bỗng dưng phóng đại.


Aaaa. . . Trong miệng của hắn phát ra trận trận thanh âm khanh khách, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói nên lời, ánh mắt vốn tràn ngập phẫn nộ thoáng cái tán loạn, cả người ầm ầm đổ xuống, triệt để mất hết sinh cơ.


Ở lồng ngực của hắn, một cái cự động thông thấu xuyên thấu qua bộ ngực của hắn, xuất hiện rõ ràng ở trước mặt tất cả mọi người, máu tươi, không kiêng nể tuôn chảy ra, nhuộm hồng cả đá xanh dưới mặt đất.



Toàn bộ quá trình nói ra thì chậm, nhưng kỳ thật rất là mau lẹ, Khuê Nhân tộc trưởng một kiếm ra tay, bị Kiệt Sâm ngăn trở, liên tục gào thét, nhưng lại bất đắc dĩ, ngược lại bị Kiệt Sâm chấn vỡ kiếm hồng, một chưởng đập xuống, trực tiếp bị mất mạng, nhanh đến nổi khiến người không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả Bạc Khắc Hi Nhĩ và Tất Tiết ở một bên cũng không kịp phản ứng.


Giờ khắc này, tất cả mọi người trên đường đi đều đã sợ ngây người, trong ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Kiệt Sâm yên tĩnh đứng đó, một đạo hơi lạnh thấu xương từ vỹ chuy của mọi người bỗng dưng bốc lên, truyền khắp toàn thân.


Một chiêu, liền đánh chết Khuê Nhân tộc trưởng thân là bát giai trung cấp đế Linh Sư, không có bất kỳ trở ngại nào. . . Đây là thực lực dạng nào chứ?


Mà ngay cả Bái Nhân Lý Hi thành chủ ở một bên cũng kinh hãi nhìn qua Kiệt Sâm, thủ đoạn lôi đình như thế coi như là hắn, cũng chưa hẳn có thể làm được.


Một chưởng giết chết Khuê Nhân, Kiệt Sâm lại dời ánh mắt lên trên người Tất Tiết ở một bên.


- Lúc trước, là ngươi gọi rầm rĩ chặn giết ta phải không? Như vậy, ngươi cũng đi chết đi a!


Kiệt Sâm ánh mắt bình tĩnh, trong miệng đạm mạc lên tiếng, thanh âm cũng không lớn, nhưng trong lòng Tất Tiết lại không khác gì sấm sét giữa trời quang.


- Không tốt!


Tất Tiết trong nội tâm hoảng sợ rống to, tay phải của hắn nhoáng một cái, một lọ Linh Dược tề tản ra đạo đạo Linh Dược khí tức nồng đậm kinh người lập tức xuất hiện ở trên tay phải của hắn, ném hướng về phía Bạc Khắc Hi Nhĩ ở một bên:


- Bạc Khắc Hi Nhĩ, ngăn hắn lại cho ta!



Dược Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dược Thần Truyện Dược Thần Story Chương 1245: Ngang nhiên đánh chết
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...