Đừng Rung Động Vì Anh

Chương 61

299@-
Khi Nhạc Thiên Linh và Phương Thanh Thanh đi vào tiệm lẩu, cô không biết tâm trạng của Cố Tầm đã thay đổi nhanh chóng như thế nào.

Nhạc Thiên Linh thấy mấy hôm trước có người đăng như vậy lên tường nhà, thế là cô trêu chọc anh một xíu, không hề nghĩ quá nhiều.

Cho đến khi hai người ngồi xuống gọi món, cô mới nhận được thông báo chuyển tiền từ Cố Tầm. Cô cười híp mắt, nhưng phát hiện có thêm ghi chú ở mục chuyển tiền.

“Em nói thế với bạn trai thì khó mà xuống giường được đấy nhé.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Lúc này chợt có một suy nghĩ kỳ quái trỗi lên làm Nhạc Thiên Linh đỏ mặt, nhưng cô không muốn bày ra vẻ sợ sệt.

Bánh Quai Chèo: Anh nói làm như mình có kinh nghiệm lắm vậy.

Hotboy Trường:?

Nhạc Thiên Linh có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh lúc này, cô cười cong môi, thừa thắng xông lên nhắn thêm một tin.

Bánh Quai Chèo: Trai tân mà giả bộ cái gì!

Một lát sau.

Hotboy Trường: Chuyện động trời! Nam sinh trong trắng thủ thân như ngọc vì bạn gái mà cuối cùng lại bị bạn gái làm nhục.

Nhạc Thiên Linh cười khanh khách một hồi rồi mới trả lời.

Bánh Quai Chèo: Anh Cố à, có vẻ như anh đang nhận thức sai về bản thân mình đấy!

Hotboy Trường: Sao, bộ anh không đủ trong trắng à?

Bởi vì câu này, Nhạc Thiên Linh chợt nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên hai người hôn môi. Chỉ với hành động và tiếng thở dốc của anh cũng đủ chứng minh anh không dính dáng gì tới chữ “trong sáng” rồi.

Suy nghĩ bay tới một vùng đen tối, Nhạc Thiên Linh hơi cúi đầu, che lại màn hình điện thoại.

Bánh Quai Chèo: Có trong sáng hay không em không biết, nhưng anh không còn là sinh viên đại học nữa rồi.

Hotboy Trường: Ừ, thân thể anh cực kỳ trong, nhưng suy nghĩ thì không còn sáng từ lâu nữa rồi.

Nhạc Thiên Linh ngẩn người nhìn chằm chằm câu này, Phương Thanh Thanh ngồi đối diện giơ thực đơn vỗ nhẹ lên đầu cô.

“Ui trời, đúng là yêu đương cuồng nhiệt, ăn có bữa cơm mà cũng nũng nịu thấy ghét thế.”

Nhạc Thiên Linh lập tức bỏ điện thoại xuống, khẽ nói: “Ai nói với mày là tao đang nũng nịu với anh ấy chứ?”

Phương Thanh Thanh cười: “Chứ không tự dưng mày trưng ra biểu cảm đó làm gì? Xem truyện H hả?”

“Không, đang nói chuyện nghiêm túc.”

Nhạc Thiên Linh hùa theo Phương Thanh Thanh mà ai ngờ Cố Tầm lại gửi cho cô một tin nghiêm túc thật sự.

Hotboy Trường: Vào chuyện chính này, anh vừa phát hiện một tình huống khẩn cấp.

Bánh Quai Chèo:?

Hotboy Trường: Anh vừa thấy tin nhắn thông báo từ mấy hôm trước, vì nghỉ lễ nên đã hết phòng, đặt phòng không thành công.

Lúc đầu Nhạc Thiên Linh không suy tính tới chuyện ngủ nghỉ, chỉ thấy anh rủ như vậy, trong nhà có phụ huynh nên cô ra ngoài khách sạn ở là chuyện khá hợp lý.

Bánh Quai Chèo: Vậy bây giờ anh mau xem coi còn khách sạn nào đặt phòng được không, đừng để lúc đó em phải lưu lạc đầu đường xó chợ nha.


Quốc khánh là kỳ nghỉ cao điểm, không biết bây giờ còn tìm được phòng trống không nữa.

Nhạc Thiên Linh thở dài, nhận lấy menu từ bạn mình rồi tiếp tục gọi món. Khi ăn được tới nửa bữa lẩu, Cố Tầm mới báo kết quả. Anh gửi kèm thêm một cái link.

Hotboy Trường: Mấy cái khách sạn tôt đều hết phòng, chỉ có chỗ này là còn phòng trống.

Nhạc Thiên Linh mở link xem thử.

Bánh Quai Chèo: Cũng được.

Hotboy Trường: Nhưng chỉ còn lại một phòng, thuê luôn à?

Bánh Quai Chèo:?

Bánh Quai Chèo: Chứ một mình em ở mấy phòng?

Hotboy Trường:?

Hotboy Trường: Anh không cần ngủ sao?

Bánh Quai Chèo:?

Bánh Quai Chèo: Sao anh phải ra khách sạn ngủ?

Hotboy Trường:?

Hotboy Trường: Không phải em nói là tạo bất ngờ cho mẹ anh à? Chẳng lẽ ngày mai chúng ta không đợi ở khách sạn sao?

Động tác gắp thức ăn của cô ngừng lại, miếng thịt bò rơi xuống quần áo. Cô vội vàng cầm khăn giấy lau lau khiến Phương Thanh Thanh cau mày: “Mày sao thế? Tự nhiên hậu đậu vụng về vậy?”

“Không sao…”

Nhạc Thiên Linh bỏ đũa xuống, đè ngón tay lên màn hình, cảm giác như điện thoại đang nóng lên.

Tạo bất ngờ theo ý của cô là không nói trước cho Cố Vận Bình biết, kết quả Cố Tầm lại nghĩ rằng tạo bất ngờ là cứ phải xuất hiện vào ngày 2. Nếu sắp xếp như vậy thì xem ra hai người phải ra ngoài ở một đêm rồi.

Nhạc Thiên Linh suy nghĩ rất nhiều rồi mới nhấn bàn phím.

Bánh Quai Chèo: Vậy là anh định thuê hai phòng à?

Hotboy Trường: Cục cưng à,

Hotboy Trường: Là một người đàn ông 22 trẻ tuổi

Hotboy Trường: Đương nhiên là anh chỉ muốn thuê một phòng rồi.

Hotboy Trường: Nhưng đương nhiên là phải trưng cầu ý kiến của em trước chứ.

Lẩu đang sôi trào, nhìn là thấy làn hơi nóng trắng trắng đang bốc lên, khó khăn lắm nó mới che kín được sự đỏ ửng trên khuôn mặt cô. Nhạc Thiên Linh chần chừ một hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào.

Bảo hai phòng thì hình như hơi kiểu cách, mà đồng ý một phòng thì cô mắc cỡ.

Cố Tầm chờ mãi mà không thấy trả lời nên lại nhắn thêm tin nữa.

Hotboy Trường: Vậy mình kiếm chỗ khác nữa hả? Chắc là mấy khách sạn khác vẫn còn phòng.

Bánh Quai Chèo: Vậy thì



Bánh Quai Chèo: Phiền lắm, cũng không biết có tìm được không.

Bánh Quai Chèo: Haizz, lễ lộc mấy người này không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi tự nhiên ra ngoài ở khách sạn làm gì, thiệt là.

Hotboy Trường: Ừ.

Hotboy Trường: Em nói đúng

Hotboy Trường: Làm ảnh hưởng tới những người có nhu cầu thuê phòng chân chính như chúng ta mà.

Mặc dù nhìn như mấy câu này là để trả lời theo ý của Nhạc Thiên Linh, nhưng cô luôn cảm thấy là anh đang cố ý nói thế vậy.

Bởi vì bước đệm nhỏ này, Nhạc Thiên Linh đi dạo phố với Phương Thanh Thanh mà lòng không yên. Lúc đi qua một cửa tiệm bán đồ lót, Phương Thanh Thanh thuận tay kéo cô đi vào, chỉ một bộ đồ lót ren rồi nói: “Mày có muốn thử cái bộ này không?”

Nhạc Thiên Linh định thần nhìn lại, mém chút nữa là phun trà sữa ra ngoài.

“Tao, tao thử bộ này làm gì?”

“Bây giờ thịnh hành kiểu đồ lót này lắm.” Phương Thanh Thanh cầm bộ đồ lót quơ quơ trước mặt Nhạc Thiên Linh, “Không có gọng thép, rất mềm rất thoải mái, quan trọng là nhìn đẹp hơn mấy bộ truyền thống hồi trước. Mày không thấy thế à?”

Thấy Nhạc Thiên Linh không nói câu nào, Phương Thanh Thanh lại nhích qua, thì thầm khe khẽ vào tai cô: “Hơn nữa mày cũng có bạn trai rồi, có thể làm tăng độ tình thú gì gì đó nữa.”

Nhạc Thiên Linh khó mà tưởng tượng được, Phương Thanh Thanh là bạn cùng lứa tuổi với cô mà cô ấy lại có nhiều suy nghĩ như vậy.

Hơn một tiếng đồng hồ sau đó, Nhạc Thiên Linh cứ tự nhủ với bản thân rằng mình mua bộ đồ lót ít vải kia chỉ vì nó mềm nó thoải mái nó đẹp, chứ tuyệt đối không phải vì nguyên nhân khác.

Gần mười giờ, Nhạc Thiên Linh và Phương Thanh Thanh mới ra khỏi trung tâm thương mại. Cô xách túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh về nhà, cửa thang máy vừa mở ra thì cũng gặp Cố Tầm vừa về.

“Em về nhanh thế à?”

Lúc chín rưỡi, Cố Tầm có gọi điện thoại hỏi cô xem có cần anh tới đón không, Nhạc Thiên Linh thấy trên đường kẹt xe nặng nên từ chối, tự ngồi tàu điện ngầm về nhà, nhưng không ngờ hai người lại gặp nhau trước cửa thang máy.

Gặp được Cố Tầm vào lúc này rõ ràng là một cảnh rất bình thường, nhưng Nhạc Thiên Linh lại thấy hơi mất tự nhiên.

“Ừ.” cô vùi đầu đi vào thang máy, “Em mua đồ xong là về ngay.”

Tầm mắt của Cố Tầm dời qua đủ loại túi trong tay cô, “Em mua quần áo gì vậy? Cho anh xem thử nào.”

“Á không!”

Cố Tầm chưa làm gì tiếp theo thì cô đã vội giấu mấy cái túi ra sau lưng mình. Anh thấy vậy thì nhíu mày, “Em mua món gì mà anh không được xem vậy?”

Nhạc Thiên Linh chợt để ý là mình phản ứng hơi quá mức, thế là phất tóc nói, “Không có gì đâu, mấy cái váy mùa thu đó mà, anh đừng đụng vào bẩn đồ em.”

Cố Tầm hừ nhẹ một tiếng.

“Còn chê anh bẩn nữa.”

Ra khỏi thang máy, Nhạc Thiên Linh im lìm đi về phía nhà mình, nhưng cô chợt phát hiện là Cố Tầm cứ đi theo sau lưng. Lúc mở cửa, cô quay đầu nhìn anh, trong mắt có sự hồi hộp mà chính bàn thân không nhận ra.

“Anh định làm gì vậy?”

“?”

Cố Tầm nhìn từ trên xuống dưới, “Bây giờ còn sớm mà?”

Bình thường giờ này anh cũng hay qua nhà cô chơi, cũng không phải lúc nào cũng làm hành động gì đó quá thân mật, có khi chỉ ngồi nhìn cô vẽ một chút thôi. Nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai phải ở chung một phòng với anh, Nhạc Thiên Linh lại cảm giác cả người mình đã bắt đầu hồi hộp.



Nhạc Thiên Linh cứ tưởng mình đã giấu kĩ tâm tư rồi, ai ngờ đôi mắt cô đã phản ánh hết tất cả suy nghĩ trong lòng.

Cố Tầm chậm rãi dựa vào tường, cười như không cười nhìn cô: “Anh không có gì cần thu dọn cả.”

Nhạc Thiên Linh trừng mắt nhìn, không thèm quan tâm anh nữa.

“Vậy anh về ngủ sớm đi, đừng để không dậy nổi rồi lỡ chuyến bay đó.”

“Sao mà lỡ được?”

Cố Tầm nói, “Chúng ta đi chuyến buổi chiều mà.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cuối cùng, Nhạc Thiên Linh vẫn lấy lý do là mình đi shopping mệt để từ chối yêu cầu vào nhà chơi của anh.

Nhưng đêm nay, cô cũng tự dưng bị mất ngủ. Nhạc Thiên Linh không biết mình ngủ lúc mấy giờ, đồng hồ báo thức reo vang nhưng bấm tắt mấy lần, cuối cùng cô cũng thức dậy bởi cuộc gọi từ Cố Tầm.

Nhạc Thiên Linh mở mắt nhìn thử, đã mười hai giờ rồi. Chỉ đành ra sân bay rồi ăn cơm trưa sau vậy. Một hồi sau, cô luống cuống tay chân sửa soạn đồ đạc, đang chuẩn bị xách valy ra ngoài thì Cố Tầm đã đi vào phòng.

“Em nhớ lại xem còn gì chưa bỏ vào không?”

Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm valy của mình một hồi, búng tay.

“Đồ em mới mua hôm qua để phơi ngoài ban công chưa lấy vào.”

Cố Tầm gật đầu: “Để anh đi lấy giúp em.”

Nhạc Thiên Linh ừ theo bản năng. Khi Cố Tầm đi ra ngoài được một lúc rồi thì cô mới đột nhiên nhớ lại gì đó, xông ra như gió.

“Khỏi khỏi! Để em tự lấy!”

Tiếc là đã muộn.

Khi Nhạc Thiên Linh vọt ra ngoài ban công, cô thấy Cố Tầm đưa lưng về phía mình, đang ngẩng đầu nhìn cái bộ đồ ren đung đưa trong gió, không biết đang suy nghĩ gì.

Hai người cứ đứng một trước một sau như vậy, không ai lên tiếng. Một lát sau anh quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn vào cô, cong môi.

“Đẹp thật nhỉ?”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Nhạc Thiên Linh siết chặt hai nắm tay, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Anh thích không?”

Cố Tầm thành thật trả lời: “Rất thích.”

Nhạc Thiên Linh: “Vậy cho anh mượn mặc một hôm đó.”

“…”

Nhờ việc này mà trên đường tới sân bay, Nhạc Thiên Linh cứ giả bộ ngủ li bì, không muốn nói chuyện với Cố Tầm. Khi xuống xe, cô cũng chỉ đi theo Cố Tầm, lúc cần trả lời thì chỉ “Ừ” hoặc “được”, vé máy bay cũng nhờ anh lấy giúp.

Khi lên máy bay, Nhạc Thiên Linh nhìn vé thì mới phát hiện có gì đó sai sai.

“Sao em ngồi khoang hạng nhất mà anh lại ngồi ở khoang thương nhân?”

Cố Tầm nâng valy hành lý lên nhét vào khoang chứa, thản nhiên nói: “Lúc mua chỉ còn một vé khoang hạng nhất thôi.”



“Nãy giờ em có lên tiếng ý kiến gì đâu, sao tự nhiên giờ nói nhiều thế?”

Cố Tầm cất valy rồi thuận tay đè bả vai để cô ngồi xuống, cũng khom người giúp cô thắt chặt dây an toàn, “Được rồi, anh ra phía sau đây.”

“Hay là anh ngồi đây đi.” Nhạc Thiên Linh nói, “Anh cao thế ngồi ở khoang thương nhân không thoải mái.”

Cô vừa nói xong thì Cố Tầm đã đi theo đám người về chỗ ngồi. Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một hồi rồi mới yên lặng ngồi xuống.

Bởi vì buổi tối không ngủ được, máy bay vừa cất cánh là Nhạc Thiên Linh đã ngả vào ghế, đeo chụp mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đáp xuống sân bay thì cũng gần bảy giờ tối. Hoàng hôn buông xuống, phố xá vừa lên đèn, Nhạc Thiên Linh nhìn thành phố xa lạ này, trong lòng lại hơi rạo rực.

Hồi đầu xuân năm nay cô còn đứng xa xa nhìn Cố Tầm trong sân thể dục, mà chỉ mới một mùa hè trôi qua, hai người lại cùng nhau trở về quê của anh.

Mỗi một người qua đường, mỗi một ngọn đèn, mỗi một luồng gió đều là xa lạ.

Cô mất hồn đắm chìm vào trong đó, giống như là cảm nhận được dấu tích trưởng thành của Cố Tầm. Một lát sau, giọng nói của anh đã kéo cô về thực tế.

“Xe tới rồi.” Lòng bàn tay ấm nóng của anh dán vào tay cô, “Chúng ta về khách sạn bỏ đồ trước, chờ lát nữa rồi đi ăn cơm với Lạc Đà.”

Nhạc Thiên Linh gật đầu: “Được.”

Bởi vì kẹt xe nên cả hai đi taxi gần một tiếng mới tới khách sạn.

Màn đêm buông xuống, sau khi xuống xe, Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn đám người đi tới đi lui trong sảnh khách sạn, hơi mất hồn.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện tối nay hai người ở chung là cảm giác hồi hộp đáng chết kia lại xông ra. Nhưng cô không muốn bị Cố Tầm phát hiện nên lập tức rút tay mình ra, khí thế hùng dũng oai vệ đi tới cánh cửa xoay.

Từ việc đăng ký phòng rồi lấy thẻ phòng, cô đều làm bộ ra vẻ thản nhiên, nhìn giống như một năm đi thuê phòng 300 lần với bạn trai vậy.

Cho đến khi Cố Tầm áp thẻ phòng vào cửa cảm ứng, tiếng “tích tích” vang lên làm Nhạc Thiên Linh giật mình, lúc này huyệt Thái dương chợt căng ra không kìm được.

Cố Tầm không quay đầu nhìn cô, mở cửa ra rồi thì kéo hai cái valy vào phòng, nhét ở chỗ chứa valy, sau đó xoay người tới tủ lạnh lấy nước uống.

Nhạc Thiên Linh mất tự nhiên đi loanh quanh trong phòng, đánh giá cái giường đôi 1m8, gò má tự động nóng lên. Cô vừa nghiêng đầu thì lại thấy anh đang ngửa đầu uống nước lạnh. Nhạc Thiên Linh định nói gì đó thì ánh mắt anh chợt nhìn qua đây, bốn mắt chợt chạm nhau dưới ánh đèn mờ ảo.

Cố Tầm không nói gì nhưng đôi mắt thì vẫn chăm chăm nhìn vào cô, yết hầu của anh nâng lên hạ xuống, ánh mắt của cô khẽ run, vội vàng quay mặt nhìn đồ đạc trong phòng xem xem có gì để nói không.

Cô bước hai ba bước tới cạnh anh, mở cửa tủ lạnh ra nhìn thử.

“Đồ trong này miễn phí hết à?”

Cố Tầm: “Ừ.”

Nhạc Thiên Linh lại đi tới bên cạnh bàn: “Mấy cái đồ ăn vặt này cũng miễn phí hả?”

Cố Tầm: “Ừ.”

Nhạc Thiên Linh cầm một túi bánh quy, đi tới mép giường rồi từ từ ngồi xuống đó, làm ra vẻ thờ ơ nói: “Vậy cũng còn được, chứ không tiền khách sạn quá mắc, ở có một đêm vậy là lỗ.”

Cố Tầm không trả lời nữa, Nhạc Thiên Linh thì không chịu nổi sự im lặng, cô thả bịch bánh quy lên tủ đầu giường.

Trong lúc đang cực kỳ căng thẳng, cô cụp mắt nhìn xuống, thấy trong hộc tủ có một cái kệ nhựa, phía trên có nhiều bọc nhỏ nên đưa tay chạm vào theo bản năng. Khi đầu ngón tay cô vừa chạm được vào túi ny lon thì giọng nói của Cố Tầm cũng vang lên sau lưng.

“Cái đó không miễn phí.”

Nhạc Thiên Linh thấy rõ mình vừa đụng vào cái gì thì lật đật rụt tay về giống như là đụng trúng lửa than vậy. Ngay sau đó, giọng nói anh cất lên ngày càng gần.

“Sao thế, sợ anh không có tiền mua à?”
Đừng Rung Động Vì Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Rung Động Vì Anh Truyện Đừng Rung Động Vì Anh Story Chương 61
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...