Đừng Rung Động Vì Anh
Chương 34
247@-Tối hôm đó, Nhạc Thiên Linh cứ lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.
Đáng lẽ là cô sắp điều chỉnh được tâm tư rồi, cuối cùng Cố Tầm xuất hiện, khiến cô nhớ lại càng nhiều hơn.
Ví dụ như là….
“Đương nhiên tôi đổi việc là để theo đuổi cậu ấy rồi. Chẳng lẽ là để theo đuổi ước mơ à?”
Lại như là….
“Ôi dào, không làm bạn trai tôi thì đẹp trai như vậy làm gì! Thiệt là.”
…
Nghĩ đến chuyện những mặt xấu hổ mà cô cố hết sức che giấu trước mặt Cố Tầm lại bị chính tai anh nghe được, Nhạc Thiên Linh muốn nhốt mình trong cái hang nào đó rồi.
Tới sáng hôm sau, cô thức dậy với tình trạng đầu óc quay cuồng, quyết định ở nhà tự kỉ một ngày.
Nhạc Thiên Linh chẳng dám gọi đồ ăn ngoài, sợ vừa ra khỏi nhà là lại đụng mặt Cố Tầm, nhắc anh nhớ lại sự si mê trong quá khứ của cô.
Nhạc Thiên Linh chỉ ở nhà nấu một ít thực phẩm đông lạnh giải quyết ba bữa. Có lúc thì làm ổ trước máy vi tính chơi game, không thèm liếc nhìn điện thoại. Đến tối, bởi vì phải bắt điện thoại mẹ gọi nên cô mới nhìn vào điện thoại.
Buổi trưa, tiểu Mạch có la làng trong group rủ chơi game, tag cô mấy lần mà không có động tĩnh, cuối cùng thành ra không chơi.
Nhưng trốn được mùng một không trốn được mười lăm.
Qua ngày thứ hai, Nhạc Thiên Linh không thể không đi làm.
Cô dậy lúc 7h30, sửa soạn đơn giản rồi mau chóng rời khỏi vùng đất thị phi này. Lúc đến công ty, bảo vệ sảnh dưới cũng vừa đi làm, thang máy chẳng có ai.
Cả quãng đường đi tới phòng làm việc mà không gặp bất cứ người quen nào, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng công ty trò chơi thì luôn có người tăng ca cả đêm trong phòng làm việc, sự xuất hiện của cô không đột ngột mấy. Cô bỏ đồ xuống, nằm dài ra bàn một hồi thì có người vỗ vai.
“Sao hôm nay em đi làm sớm thế?”
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, Hoàng Tiệp đang đứng trước mặt, bưng hai ly cà phê.
“Hàng xóm sửa nhà, em không ngủ được nên tới sớm.”
“Nhà ai mà mới sáng đã làm ồn thế? Em đi báo cảnh sát được đó!”
Nhạc Thiên Linh uể oải gật đầu, Hoàng Tiệp lại đưa cho cô một ly cà phê.
“Cảm ơn chị.”
Nhạc Thiên Linh chỉ nghĩ là Hoàng Tiệp mua cho cô nên nhận lấy uống liền một hớp.
Hoàng Tiệp: “Hồi nãy chị gặp Cố Tầm dưới tầng, cậu ấy mời chị uống cà phê, bảo là chị thuận đường đem cho em một ly luôn. Đó, Americano đá mà em thích.”
Vị lạnh của cà phê vừa uống vào đã kích thích vị giác, hơn nữa khi biết đây là đồ Cố Tầm mua, Nhạc Thiên Linh đột nhiên bị sặc, khom người ho khù khụ.
“Sao thế?!”
Hoàng Tiệp vội vàng giúp cô vỗ lưng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cười chọc, “Em có cần kinh ngạc vậy không trời?”
Sau khi thở đều lại, Nhạc Thiên Linh lấy khăn giấy chùi miệng, thấp giọng nói: “Không có, bà dì sắp tới rồi, em không uống đá được.”
Hoàng Tiệp sáng tỏ: “À, vậy em mau đi lấy cái gì nóng nóng uống đi.”
Nhưng ly cà phê to thế này đặt trên bàn, nhìn đi đâu cũng lọt vào mắt, như âm hồn lảng vảng nhắc nhở chuyện mà cô sắp quên. Đúng lúc đó Nhạc Thiên Linh đang cầm một cây bút dạ, cô quay đầu nhìn chằm chằm ly cà phê, cầm bút vẽ lên một con rùa rất đống động ngoài thành ly.
Cả buổi sáng trôi qua, cô không đụng tới ly cà phê kia nữa.
Mọi người đều đã đi ăn cơm, nhưng vì trời nóng quá nên cô chẳng muốn đi đâu, chỉ đặt đồ ăn ngoài. Lúc shipper gọi tới, tầm mắt cô lại chú ý tới ly cà phê kia.
Đá trong ly đã tan mất, chất lỏng đồng màu trở nên nhạt nhạt, phân thành tầng, có một lớp lắng dưới đáy. Không uống được nữa rồi. Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, cầm nó lên đem ra ngoài.
Khi đứng trước thang máy, cô nhìn xung quanh thì phát hiện phía sau lưng có một cái thùng rác. Thế là cô xoay người đi qua đó, lại nhìn chằm chằm con rùa đen trên thân ly một hồi rồi mới lắc lắc đầu, ném thẳng cái ly vào thùng rác.
Cái ly va vào thành thùng, “bẹp” một tiếng. Nhưng cô quăng đồ không chính xác lắm, ly cà phê đập vào thành thùng, văng mấy giọt ra ngoài, bay thẳng lên quần áo của Nhạc Thiên Linh.
Cô “chậc” một tiếng, lấy khăn giấy lau lau quần áo. Cô mất kiên nhẫn vo giấy thành một cục, ném vào thùng rồi xoay người, lúc này lại bắt gặp ánh mắt của Cố Tầm, bốn mắt nhìn nhau.
Chẳng biết cửa thang máy mở ra từ lúc nào, vì không ai đi vào nên cửa đóng lại. Bên trong đứng đầy người, không có chỗ trống, mà Cố Tầm lại đang đứng ở phía trước.
Anh cố định ánh mắt nhìn Nhạc Thiên Linh, khoảng cách giữa hai người tương đối xa, xẹt ra tia rung động nhỏ trong không khí.
Lúc Nhạc Thiên Linh chưa kịp phản ứng thì Cố Tầm đã liếc mắt qua nhìn cái thùng rác sau lưng cô. Sau hai giây yên lặng, anh mím chặt môi, khi sự u tối tỏa đầy trong mắt, anh cụp mắt không nhìn cô nữa.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng dáng Cố Tầm cũng dần biến mất trong tầm nhìn của Nhạc Thiên Linh. Chẳng biết sao mà ánh mắt đó của anh lại khiến cô thấy hoảng hốt, tim và cổ họng nghẹn lại khó hiểu.
Cô đứng sững tại chỗ không nhúc nhích. Cho đến khi chuyến thang máy tiếp theo dừng lại, có người đi ra thì Nhạc Thiên Linh mới giật mình tỉnh dậy sau cơn mộng mị, bước vào.
Cô cứ vùi đầu vào công việc cả một buổi chiều. Đến 6h30, Nhạc Thiên Linh là người duy nhất phát huy hiệu suất cao, hoàn thành công việc.
Cô thu dọn đồ đạc, định phải phép chào Doãn Cầm một tiếng rồi đi về. Lúc này Hoàng Tiệp đột nhiên gọi lại, “Tối nay mình ăn cơm chung không? Em chờ chị chút nhé, chị sắp xong rồi.”
Nhạc Thiên Linh nhìn thời gian, cúi người thì thầm bên tai cô: “Em phải lên tầng.”
“Lên tầng?” Hoàng Tiệp suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra, “Em tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 à?”
Cô gật đầu, thứ sáu tuần trước cô đã bàn với Vệ Hàn rồi, cũng nói chuyện này cho Hoàng Tiệp nghe luôn. Lúc đó cô ấy còn thấy Nhạc Thiên Linh đang tự tìm phiền phức, uổng mất giờ nghỉ ngơi. Nhưng mà Hoàng Tiệp thấy Nhạc Thiên Linh vui vẻ phấn khởi nên cũng không nói gì.
Cô vừa xách đồ đi mất thì Doãn Cầm chợt gõ gõ chuột, dường như đang tán gẫu: “Em ấy tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 hả? Làm gì vậy ta?”
“Không làm gì cả.”
Hoàng Tiệp cầm bút gãi gãi trán, không muốn nói cho Doãn Cầm nghe, chỉ thuận miệng nói, “Tìm bạn chơi thôi.”
Doãn Cầm lầm bầm “à” một tiếng, “Mối quan hệ rộng nhỉ!”
Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 không ra quy định về thời gian tan làm, bình thường có rất nhiều người ở lại công ty. Nhưng mà vào giờ này thì đa số đã đi ăn cơm rồi, trên đường đi tới phòng làm việc của Vệ Hàn, Nhạc Thiên Linh cũng không gặp Cố Tầm.
Vệ Hàn đang ăn đồ đặt bên ngoài, anh ta thấy cô tới thì bảo cô đợi một lát, sau đó ăn vội ăn vàng cho xong, vừa thông báo họp qua điện thoại vừa đi tới phòng họp.
Hai người ngồi đó chưa bao lâu là họa sĩ, người dựng mô hình 3D và nhân viên lập kế hoạch cũng lục tục tiến vào.
Mọi người lên tiếng chào hỏi, có người Nhạc Thiên Linh chưa từng gặp, có người cô thấy hơi quen, Vệ Hàn chỉ một người đàn ông trẻ tuổi, hỏi: “A Chính, cậu bắt đầu trước nhé?”
Túc Chính là nhân viên lập kế hoạch của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9, anh ta nghe gọi thì mở máy chiếu, bắt đầu lên tiếng.
Bản vẽ của boss Sigrid vẫn còn nguyên đó, không tiến triển được chút nào, mọi người đã thử vô số con đường nhưng vẫn không thấy hài lòng, lối suy nghĩ trước giờ lại thành mê cung khiến mọi người không thoát ra được.
Nhưng mê cung này lại như không tồn tại trước mặt người lần đầu biết đến nó là Nhạc Thiên Linh. Cô chỉ biết thiết lập ban đầu của nhân vật Sigrid, từ đó suy nghĩ rộng ra thêm.
Mặc dù có rất nhiều ý nghĩ không hợp lý nhưng nó lại mang mọi người về mấy tháng trước, lúc vừa thiết kế nhân vật Sigrid. Bọn họ chỉnh sửa một ít lý luận sai về boss Sigrid của Nhạc Thiên Linh, trong quá trình này cũng thuận tiện tìm được ý tưởng ban đầu.
Những con đường quanh co giam cầm suy nghĩ của bọn họ đã dần phai nhạt, một đám người trò chuyện, như đang tiến hành dọn dẹp bộ não. Mặc dù não đã trống không nhưng lại thấy như có vô hạn khả năng.
Vệ Hàn thở ra một hơi, đây chính là lý do vì sao anh ta cần một người mới.
Sau bốn tiếng, Vệ Hàn nói đến mức khô miệng khô lưỡi mà không thấy mệt mỏi chút nào. Cho đến khi thấy trời đã tối muộn, anh ta mới gập laptop lại, nói: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Thiên Linh, em có ý kiến gì thì cứ thẳng thắn nói với A Chính nhé.”
Nhạc Thiên Linh nghe vậy thì nhìn qua Túc Chính, cười nói: “Nhờ lập trình viên Túc giúp đỡ.”
Lần mà cô cảm nhận được sự hứng thú của thiết kế trò chơi giống như bây giờ là lúc ở trường, khi đó cô và một đám người đã cùng nhau bàn luận mà không có thầy cô.
“Em đừng khách sáo thế.” Túc Chính phất tay, “Cứ gọi anh là anh Chính đi.”
Cuộc họp kết thúc, Túc Chính sóng vai đi cùng với cô ra thang máy.
Lúc nãy khi họp, anh ta và Nhạc Thiên Linh có chung rất nhiều suy nghĩ ăn nhập với nhau, mới gặp mặt lần đầu mà đã như hợp tác lâu rồi vậy. Bây giờ về, anh ta vẫn thao thao bất tuyệt tiếp tục đề tài khi nãy.
“Thật ra lúc trước anh cũng đã bàn đến việc thử phong cách của Cthulhu, nhưng bọn anh đã vẽ Sigrid quá nhiều lần rồi, dù có thiết kế sao thì cũng không thoát khỏi cách suy nghĩ lối mòn —— ”
Anh ta nói nửa câu thì đột nhiên dừng lại, lên tiếng chào người phía bên cạnh.
“Cố Tầm, giờ mới về à?”
Nhạc Thiên Linh nghe thấy tên này thì thần kinh căng thẳng. Chẳng biết anh đã đứng bên cạnh bọn họ từ lúc nào, không lên tiếng không nghe thấy hơi thở. Cố Tầm chỉ nhàn nhạt nhìn cửa thang máy, giống như là không quan tâm tới hai người họ vậy.
“Tôi xuống lầu mua ly cà phê.”
Túc Chính không hề ngạc nhiên với giờ giấc làm việc của bộ phận khai thác, anh ta cũng không hỏi nhiều.
Mà Nhạc Thiên Linh khi nghe thấy hai chữ “cà phê” thì lại nghĩ tới ly cà phê mà cô quăng thùng rác lúc ban trưa, và ánh mắt dường như hơi…. tủi thân của Cố Tầm vậy.
Cô cúi đầu, nhìn thấy chấm nhỏ trên quần áo khi bị cà phê văng lên, lẩm bẩm: “Tối rồi mà còn uống cà phê là muốn ngủ hay không vậy?”
Không ngờ cách một người là Túc Chính, Cố Tầm vẫn nghe thấy hết từng chữ một mà cô nói.
Vẫn còn quan tâm mình, không tuyệt tình đến mức đó.
Cố Tầm cười bất cần, nhìn thẳng vào thang máy, nói: “Đối với tôi, cà phê không có tác dụng nâng cao tinh thần.”
Nhạc Thiên Linh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vậy cậu…”
Cố Tầm cũng nhìn qua, ánh mắt vượt qua Túc Chính, rơi vào người cô
“Chỉ tại thích uống thôi.”
Nhạc Thiên Linh đối diện với ánh nhìn chăm chăm đó, luôn cảm thấy câu nói của anh có ý khác, nhưng lại không nhẩm được là ý gì.
Lúc đó cửa thang máy mở ra, cô lập tức quay mặt đi, là người đầu tiên bước vào.
Trong khoảng thời gian ngắn lúc thang máy đi xuống lầu, Túc Chính vẫn trò chuyện đôi ba câu với cô, cho đến khi dừng ở tầng trệt.
Chỉ có Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm đi ra ngoài, còn anh ta thì xuống tầng hầm lấy xe. Đi được hai bước, Nhạc Thiên Linh đột nhiên dừng lại, xoay người kêu lên: “Anh Chính!”
Cố Tầm cũng dừng bước theo
Anh… Chính?
Anh Chính?!
Anh nghiêng đầu nhìn Nhạc Thiên Linh, mà cô thì không hề để ý thấy tầm mắt của anh, đi hai ba bước vào lại thang máy, lấy điện thoại ra nói với Túc Chính: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, tôi nảy ra ý kiến gì thì có thể nhắn cho anh bất cứ lúc nào.”
Nghe thấy hai chữ “WeChat”, Cố Tầm lại nghĩ đến chuyện mình vẫn còn nằm trong danh sách đen, anh cảm thấy như có cây gai đang ghim vào tai.
Nhưng dù Cố Tầm có nhìn chăm chú thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng để ý, Nhạc Thiên Linh và Túc Chính đang kết bạn Wechat với nhau, sửa chú thích. Sau đó cô đi ngang qua người anh mà không hề quay đầu lại.
Lúc mua cà phê xong, về lại giải trí HC, trong tai Cố Tầm vẫn còn văng vẳng hai chữ “anh Chính”.
Lúc bọn họ thân quen nhất, cô cũng chẳng gọi anh bằng cái danh xưng thân thiết đó nữa là? Còn đây mới quen Túc Chính có bao lâu đâu?
Cố Tầm càng nghĩ càng thấy buồn cười. Nửa tiếng sau, điện thoại di động anh rung lên mấy cái.
Tiểu Mạch ở nhà suốt ngày không có chuyện làm, buổi tối không ngủ ban ngày ngủ không dậy, lúc này lại hú trong group xem có ai chơi game không.
Lạc Đà: Anh không chơi đâu, mai anh phải đi làm.
Lạc Đà: Em hỏi @ Bánh Quai Chèo xem
Tiểu Mạch: Chắc là cậu ấy bận rộn lắm, cả hôm nay chẳng ừ hử gì.
Cô đâu có bận.
Cố Tầm bất đắc dĩ nghĩ, chỉ là cô không muốn nói chuyện với bọn họ mà thôi. Nhưng mà chỉ một lúc sau.
Tiểu Mạch: Cậu ấy lại họp team đôi chung với người khác rồi QAQ
Ánh mắt anh đột nhiên căng thẳng, dường như cảm ứng được gì đó, lập tức đăng nhập trò chơi. Ở danh sách bạn bè bên trái, Nhạc Thiên Linh đang online, mà Túc Chính cũng đang trong game.
Giác quan thứ sáu mách bảo cho Cố Tầm biết, hai người này đang chơi chung. Nhưng anh không mê tín dị đoan, cứ phải vào xem.
Đúng thật là như vậy.
Cố Tầm bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn hai người này.
Bọn họ đã vào trận chung kết, Nhạc Thiên Linh cũng đã chạy vào khu an toàn, còn Túc Chính thì vẫn đang chạy đua với vòng bo độc. Chỉ chốc lát sau, Túc Chính hít nhiều khí độc quá mà ngã xuống.
Xem tới đây, Cố Tầm nhướng mày, trong đầu nghĩ rằng chắc chắn Nhạc Thiên Linh sẽ mở mic mắng tơi tả. Nhưng mà ngay sau đó, anh lại thấy cô quay đầu, chạy ngàn dặm xa xôi tới đỡ Túc Chính.
Nhưng cái vòng bo này độc quá, vừa đỡ người kia dậy thì tới lượt cô ngã. Thế là Túc Chính lại đỡ cô. Kết quả là người này vừa đỡ người kia thì bản thân lại ngã xuống.
“…”
Cố Tầm trơ mắt nhìn hai người lận đận chạy vào khu an toàn như đôi uyên ương.
Đã quen biết Nhạc Thiên Linh lâu thế rồi, có khi nào anh nhận được đãi ngộ tốt thế này đâu?
Có lần Cố Tầm không kịp chạy khỏi vòng bo độc, cô còn bắt anh phải ném hết thuốc cho cô rồi hãy chết. Cô có bao giờ mạo hiểm tính mạng, chạy ngàn dặm về cứu mình đâu?
Thôi bỏ đi. Cố Tầm tắt phụt màn hình.
Túc Chính được xưng là “Vương Ngữ Yên trong game” ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9. Anh ta làm việc rất giỏi, nắm rõ các loại game chiếm giữ trên thị trường, có thể gọi là nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng mà tiếc là chơi game dở.
Đối với tính cách của Nhạc Thiên Linh, cô chỉ có thể nhịn nhiều lắm hai ván thôi.
Nửa tiếng sau, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, đăng nhập game, anh không thể tin mà híp mắt nhìn.
Vẫn chưa out nữa?
Cố Tầm lại vào xem trận chiến, cảnh tượng trước mắt khiến anh bắt đầu hoài nghi không biết có phải Nhạc Thiên Linh bị trộm acc không.
Cô đưa AWM cho Túc Chính?
Lúc Cố Tầm chơi game với cô, đừng nói là AWM, chỉ có một khẩu M24 thôi mà cô lại tranh giành muốn bể đầu chảy máu với anh rồi. Bây giờ cứ thế mà nhường cho Túc Chính?
Nếu cô nhường cho một người cao thủ như Cố Tầm thì còn có thể coi là cô muốn lên điểm. Nhưng nhường cho một tên chơi gà là sao, đang dỗ người ta à?
Đừng Rung Động Vì Anh
Đáng lẽ là cô sắp điều chỉnh được tâm tư rồi, cuối cùng Cố Tầm xuất hiện, khiến cô nhớ lại càng nhiều hơn.
Ví dụ như là….
“Đương nhiên tôi đổi việc là để theo đuổi cậu ấy rồi. Chẳng lẽ là để theo đuổi ước mơ à?”
Lại như là….
“Ôi dào, không làm bạn trai tôi thì đẹp trai như vậy làm gì! Thiệt là.”
…
Nghĩ đến chuyện những mặt xấu hổ mà cô cố hết sức che giấu trước mặt Cố Tầm lại bị chính tai anh nghe được, Nhạc Thiên Linh muốn nhốt mình trong cái hang nào đó rồi.
Tới sáng hôm sau, cô thức dậy với tình trạng đầu óc quay cuồng, quyết định ở nhà tự kỉ một ngày.
Nhạc Thiên Linh chẳng dám gọi đồ ăn ngoài, sợ vừa ra khỏi nhà là lại đụng mặt Cố Tầm, nhắc anh nhớ lại sự si mê trong quá khứ của cô.
Nhạc Thiên Linh chỉ ở nhà nấu một ít thực phẩm đông lạnh giải quyết ba bữa. Có lúc thì làm ổ trước máy vi tính chơi game, không thèm liếc nhìn điện thoại. Đến tối, bởi vì phải bắt điện thoại mẹ gọi nên cô mới nhìn vào điện thoại.
Buổi trưa, tiểu Mạch có la làng trong group rủ chơi game, tag cô mấy lần mà không có động tĩnh, cuối cùng thành ra không chơi.
Nhưng trốn được mùng một không trốn được mười lăm.
Qua ngày thứ hai, Nhạc Thiên Linh không thể không đi làm.
Cô dậy lúc 7h30, sửa soạn đơn giản rồi mau chóng rời khỏi vùng đất thị phi này. Lúc đến công ty, bảo vệ sảnh dưới cũng vừa đi làm, thang máy chẳng có ai.
Cả quãng đường đi tới phòng làm việc mà không gặp bất cứ người quen nào, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng công ty trò chơi thì luôn có người tăng ca cả đêm trong phòng làm việc, sự xuất hiện của cô không đột ngột mấy. Cô bỏ đồ xuống, nằm dài ra bàn một hồi thì có người vỗ vai.
“Sao hôm nay em đi làm sớm thế?”
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, Hoàng Tiệp đang đứng trước mặt, bưng hai ly cà phê.
“Hàng xóm sửa nhà, em không ngủ được nên tới sớm.”
“Nhà ai mà mới sáng đã làm ồn thế? Em đi báo cảnh sát được đó!”
Nhạc Thiên Linh uể oải gật đầu, Hoàng Tiệp lại đưa cho cô một ly cà phê.
“Cảm ơn chị.”
Nhạc Thiên Linh chỉ nghĩ là Hoàng Tiệp mua cho cô nên nhận lấy uống liền một hớp.
Hoàng Tiệp: “Hồi nãy chị gặp Cố Tầm dưới tầng, cậu ấy mời chị uống cà phê, bảo là chị thuận đường đem cho em một ly luôn. Đó, Americano đá mà em thích.”
Vị lạnh của cà phê vừa uống vào đã kích thích vị giác, hơn nữa khi biết đây là đồ Cố Tầm mua, Nhạc Thiên Linh đột nhiên bị sặc, khom người ho khù khụ.
“Sao thế?!”
Hoàng Tiệp vội vàng giúp cô vỗ lưng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cười chọc, “Em có cần kinh ngạc vậy không trời?”
Sau khi thở đều lại, Nhạc Thiên Linh lấy khăn giấy chùi miệng, thấp giọng nói: “Không có, bà dì sắp tới rồi, em không uống đá được.”
Hoàng Tiệp sáng tỏ: “À, vậy em mau đi lấy cái gì nóng nóng uống đi.”
Nhưng ly cà phê to thế này đặt trên bàn, nhìn đi đâu cũng lọt vào mắt, như âm hồn lảng vảng nhắc nhở chuyện mà cô sắp quên. Đúng lúc đó Nhạc Thiên Linh đang cầm một cây bút dạ, cô quay đầu nhìn chằm chằm ly cà phê, cầm bút vẽ lên một con rùa rất đống động ngoài thành ly.
Cả buổi sáng trôi qua, cô không đụng tới ly cà phê kia nữa.
Mọi người đều đã đi ăn cơm, nhưng vì trời nóng quá nên cô chẳng muốn đi đâu, chỉ đặt đồ ăn ngoài. Lúc shipper gọi tới, tầm mắt cô lại chú ý tới ly cà phê kia.
Đá trong ly đã tan mất, chất lỏng đồng màu trở nên nhạt nhạt, phân thành tầng, có một lớp lắng dưới đáy. Không uống được nữa rồi. Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, cầm nó lên đem ra ngoài.
Khi đứng trước thang máy, cô nhìn xung quanh thì phát hiện phía sau lưng có một cái thùng rác. Thế là cô xoay người đi qua đó, lại nhìn chằm chằm con rùa đen trên thân ly một hồi rồi mới lắc lắc đầu, ném thẳng cái ly vào thùng rác.
Cái ly va vào thành thùng, “bẹp” một tiếng. Nhưng cô quăng đồ không chính xác lắm, ly cà phê đập vào thành thùng, văng mấy giọt ra ngoài, bay thẳng lên quần áo của Nhạc Thiên Linh.
Cô “chậc” một tiếng, lấy khăn giấy lau lau quần áo. Cô mất kiên nhẫn vo giấy thành một cục, ném vào thùng rồi xoay người, lúc này lại bắt gặp ánh mắt của Cố Tầm, bốn mắt nhìn nhau.
Chẳng biết cửa thang máy mở ra từ lúc nào, vì không ai đi vào nên cửa đóng lại. Bên trong đứng đầy người, không có chỗ trống, mà Cố Tầm lại đang đứng ở phía trước.
Anh cố định ánh mắt nhìn Nhạc Thiên Linh, khoảng cách giữa hai người tương đối xa, xẹt ra tia rung động nhỏ trong không khí.
Lúc Nhạc Thiên Linh chưa kịp phản ứng thì Cố Tầm đã liếc mắt qua nhìn cái thùng rác sau lưng cô. Sau hai giây yên lặng, anh mím chặt môi, khi sự u tối tỏa đầy trong mắt, anh cụp mắt không nhìn cô nữa.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng dáng Cố Tầm cũng dần biến mất trong tầm nhìn của Nhạc Thiên Linh. Chẳng biết sao mà ánh mắt đó của anh lại khiến cô thấy hoảng hốt, tim và cổ họng nghẹn lại khó hiểu.
Cô đứng sững tại chỗ không nhúc nhích. Cho đến khi chuyến thang máy tiếp theo dừng lại, có người đi ra thì Nhạc Thiên Linh mới giật mình tỉnh dậy sau cơn mộng mị, bước vào.
Cô cứ vùi đầu vào công việc cả một buổi chiều. Đến 6h30, Nhạc Thiên Linh là người duy nhất phát huy hiệu suất cao, hoàn thành công việc.
Cô thu dọn đồ đạc, định phải phép chào Doãn Cầm một tiếng rồi đi về. Lúc này Hoàng Tiệp đột nhiên gọi lại, “Tối nay mình ăn cơm chung không? Em chờ chị chút nhé, chị sắp xong rồi.”
Nhạc Thiên Linh nhìn thời gian, cúi người thì thầm bên tai cô: “Em phải lên tầng.”
“Lên tầng?” Hoàng Tiệp suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra, “Em tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 à?”
Cô gật đầu, thứ sáu tuần trước cô đã bàn với Vệ Hàn rồi, cũng nói chuyện này cho Hoàng Tiệp nghe luôn. Lúc đó cô ấy còn thấy Nhạc Thiên Linh đang tự tìm phiền phức, uổng mất giờ nghỉ ngơi. Nhưng mà Hoàng Tiệp thấy Nhạc Thiên Linh vui vẻ phấn khởi nên cũng không nói gì.
Cô vừa xách đồ đi mất thì Doãn Cầm chợt gõ gõ chuột, dường như đang tán gẫu: “Em ấy tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 hả? Làm gì vậy ta?”
“Không làm gì cả.”
Hoàng Tiệp cầm bút gãi gãi trán, không muốn nói cho Doãn Cầm nghe, chỉ thuận miệng nói, “Tìm bạn chơi thôi.”
Doãn Cầm lầm bầm “à” một tiếng, “Mối quan hệ rộng nhỉ!”
Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 không ra quy định về thời gian tan làm, bình thường có rất nhiều người ở lại công ty. Nhưng mà vào giờ này thì đa số đã đi ăn cơm rồi, trên đường đi tới phòng làm việc của Vệ Hàn, Nhạc Thiên Linh cũng không gặp Cố Tầm.
Vệ Hàn đang ăn đồ đặt bên ngoài, anh ta thấy cô tới thì bảo cô đợi một lát, sau đó ăn vội ăn vàng cho xong, vừa thông báo họp qua điện thoại vừa đi tới phòng họp.
Hai người ngồi đó chưa bao lâu là họa sĩ, người dựng mô hình 3D và nhân viên lập kế hoạch cũng lục tục tiến vào.
Mọi người lên tiếng chào hỏi, có người Nhạc Thiên Linh chưa từng gặp, có người cô thấy hơi quen, Vệ Hàn chỉ một người đàn ông trẻ tuổi, hỏi: “A Chính, cậu bắt đầu trước nhé?”
Túc Chính là nhân viên lập kế hoạch của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9, anh ta nghe gọi thì mở máy chiếu, bắt đầu lên tiếng.
Bản vẽ của boss Sigrid vẫn còn nguyên đó, không tiến triển được chút nào, mọi người đã thử vô số con đường nhưng vẫn không thấy hài lòng, lối suy nghĩ trước giờ lại thành mê cung khiến mọi người không thoát ra được.
Nhưng mê cung này lại như không tồn tại trước mặt người lần đầu biết đến nó là Nhạc Thiên Linh. Cô chỉ biết thiết lập ban đầu của nhân vật Sigrid, từ đó suy nghĩ rộng ra thêm.
Mặc dù có rất nhiều ý nghĩ không hợp lý nhưng nó lại mang mọi người về mấy tháng trước, lúc vừa thiết kế nhân vật Sigrid. Bọn họ chỉnh sửa một ít lý luận sai về boss Sigrid của Nhạc Thiên Linh, trong quá trình này cũng thuận tiện tìm được ý tưởng ban đầu.
Những con đường quanh co giam cầm suy nghĩ của bọn họ đã dần phai nhạt, một đám người trò chuyện, như đang tiến hành dọn dẹp bộ não. Mặc dù não đã trống không nhưng lại thấy như có vô hạn khả năng.
Vệ Hàn thở ra một hơi, đây chính là lý do vì sao anh ta cần một người mới.
Sau bốn tiếng, Vệ Hàn nói đến mức khô miệng khô lưỡi mà không thấy mệt mỏi chút nào. Cho đến khi thấy trời đã tối muộn, anh ta mới gập laptop lại, nói: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Thiên Linh, em có ý kiến gì thì cứ thẳng thắn nói với A Chính nhé.”
Nhạc Thiên Linh nghe vậy thì nhìn qua Túc Chính, cười nói: “Nhờ lập trình viên Túc giúp đỡ.”
Lần mà cô cảm nhận được sự hứng thú của thiết kế trò chơi giống như bây giờ là lúc ở trường, khi đó cô và một đám người đã cùng nhau bàn luận mà không có thầy cô.
“Em đừng khách sáo thế.” Túc Chính phất tay, “Cứ gọi anh là anh Chính đi.”
Cuộc họp kết thúc, Túc Chính sóng vai đi cùng với cô ra thang máy.
Lúc nãy khi họp, anh ta và Nhạc Thiên Linh có chung rất nhiều suy nghĩ ăn nhập với nhau, mới gặp mặt lần đầu mà đã như hợp tác lâu rồi vậy. Bây giờ về, anh ta vẫn thao thao bất tuyệt tiếp tục đề tài khi nãy.
“Thật ra lúc trước anh cũng đã bàn đến việc thử phong cách của Cthulhu, nhưng bọn anh đã vẽ Sigrid quá nhiều lần rồi, dù có thiết kế sao thì cũng không thoát khỏi cách suy nghĩ lối mòn —— ”
Anh ta nói nửa câu thì đột nhiên dừng lại, lên tiếng chào người phía bên cạnh.
“Cố Tầm, giờ mới về à?”
Nhạc Thiên Linh nghe thấy tên này thì thần kinh căng thẳng. Chẳng biết anh đã đứng bên cạnh bọn họ từ lúc nào, không lên tiếng không nghe thấy hơi thở. Cố Tầm chỉ nhàn nhạt nhìn cửa thang máy, giống như là không quan tâm tới hai người họ vậy.
“Tôi xuống lầu mua ly cà phê.”
Túc Chính không hề ngạc nhiên với giờ giấc làm việc của bộ phận khai thác, anh ta cũng không hỏi nhiều.
Mà Nhạc Thiên Linh khi nghe thấy hai chữ “cà phê” thì lại nghĩ tới ly cà phê mà cô quăng thùng rác lúc ban trưa, và ánh mắt dường như hơi…. tủi thân của Cố Tầm vậy.
Cô cúi đầu, nhìn thấy chấm nhỏ trên quần áo khi bị cà phê văng lên, lẩm bẩm: “Tối rồi mà còn uống cà phê là muốn ngủ hay không vậy?”
Không ngờ cách một người là Túc Chính, Cố Tầm vẫn nghe thấy hết từng chữ một mà cô nói.
Vẫn còn quan tâm mình, không tuyệt tình đến mức đó.
Cố Tầm cười bất cần, nhìn thẳng vào thang máy, nói: “Đối với tôi, cà phê không có tác dụng nâng cao tinh thần.”
Nhạc Thiên Linh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vậy cậu…”
Cố Tầm cũng nhìn qua, ánh mắt vượt qua Túc Chính, rơi vào người cô
“Chỉ tại thích uống thôi.”
Nhạc Thiên Linh đối diện với ánh nhìn chăm chăm đó, luôn cảm thấy câu nói của anh có ý khác, nhưng lại không nhẩm được là ý gì.
Lúc đó cửa thang máy mở ra, cô lập tức quay mặt đi, là người đầu tiên bước vào.
Trong khoảng thời gian ngắn lúc thang máy đi xuống lầu, Túc Chính vẫn trò chuyện đôi ba câu với cô, cho đến khi dừng ở tầng trệt.
Chỉ có Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm đi ra ngoài, còn anh ta thì xuống tầng hầm lấy xe. Đi được hai bước, Nhạc Thiên Linh đột nhiên dừng lại, xoay người kêu lên: “Anh Chính!”
Cố Tầm cũng dừng bước theo
Anh… Chính?
Anh Chính?!
Anh nghiêng đầu nhìn Nhạc Thiên Linh, mà cô thì không hề để ý thấy tầm mắt của anh, đi hai ba bước vào lại thang máy, lấy điện thoại ra nói với Túc Chính: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, tôi nảy ra ý kiến gì thì có thể nhắn cho anh bất cứ lúc nào.”
Nghe thấy hai chữ “WeChat”, Cố Tầm lại nghĩ đến chuyện mình vẫn còn nằm trong danh sách đen, anh cảm thấy như có cây gai đang ghim vào tai.
Nhưng dù Cố Tầm có nhìn chăm chú thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng để ý, Nhạc Thiên Linh và Túc Chính đang kết bạn Wechat với nhau, sửa chú thích. Sau đó cô đi ngang qua người anh mà không hề quay đầu lại.
Lúc mua cà phê xong, về lại giải trí HC, trong tai Cố Tầm vẫn còn văng vẳng hai chữ “anh Chính”.
Lúc bọn họ thân quen nhất, cô cũng chẳng gọi anh bằng cái danh xưng thân thiết đó nữa là? Còn đây mới quen Túc Chính có bao lâu đâu?
Cố Tầm càng nghĩ càng thấy buồn cười. Nửa tiếng sau, điện thoại di động anh rung lên mấy cái.
Tiểu Mạch ở nhà suốt ngày không có chuyện làm, buổi tối không ngủ ban ngày ngủ không dậy, lúc này lại hú trong group xem có ai chơi game không.
Lạc Đà: Anh không chơi đâu, mai anh phải đi làm.
Lạc Đà: Em hỏi @ Bánh Quai Chèo xem
Tiểu Mạch: Chắc là cậu ấy bận rộn lắm, cả hôm nay chẳng ừ hử gì.
Cô đâu có bận.
Cố Tầm bất đắc dĩ nghĩ, chỉ là cô không muốn nói chuyện với bọn họ mà thôi. Nhưng mà chỉ một lúc sau.
Tiểu Mạch: Cậu ấy lại họp team đôi chung với người khác rồi QAQ
Ánh mắt anh đột nhiên căng thẳng, dường như cảm ứng được gì đó, lập tức đăng nhập trò chơi. Ở danh sách bạn bè bên trái, Nhạc Thiên Linh đang online, mà Túc Chính cũng đang trong game.
Giác quan thứ sáu mách bảo cho Cố Tầm biết, hai người này đang chơi chung. Nhưng anh không mê tín dị đoan, cứ phải vào xem.
Đúng thật là như vậy.
Cố Tầm bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn hai người này.
Bọn họ đã vào trận chung kết, Nhạc Thiên Linh cũng đã chạy vào khu an toàn, còn Túc Chính thì vẫn đang chạy đua với vòng bo độc. Chỉ chốc lát sau, Túc Chính hít nhiều khí độc quá mà ngã xuống.
Xem tới đây, Cố Tầm nhướng mày, trong đầu nghĩ rằng chắc chắn Nhạc Thiên Linh sẽ mở mic mắng tơi tả. Nhưng mà ngay sau đó, anh lại thấy cô quay đầu, chạy ngàn dặm xa xôi tới đỡ Túc Chính.
Nhưng cái vòng bo này độc quá, vừa đỡ người kia dậy thì tới lượt cô ngã. Thế là Túc Chính lại đỡ cô. Kết quả là người này vừa đỡ người kia thì bản thân lại ngã xuống.
“…”
Cố Tầm trơ mắt nhìn hai người lận đận chạy vào khu an toàn như đôi uyên ương.
Đã quen biết Nhạc Thiên Linh lâu thế rồi, có khi nào anh nhận được đãi ngộ tốt thế này đâu?
Có lần Cố Tầm không kịp chạy khỏi vòng bo độc, cô còn bắt anh phải ném hết thuốc cho cô rồi hãy chết. Cô có bao giờ mạo hiểm tính mạng, chạy ngàn dặm về cứu mình đâu?
Thôi bỏ đi. Cố Tầm tắt phụt màn hình.
Túc Chính được xưng là “Vương Ngữ Yên trong game” ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9. Anh ta làm việc rất giỏi, nắm rõ các loại game chiếm giữ trên thị trường, có thể gọi là nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng mà tiếc là chơi game dở.
Đối với tính cách của Nhạc Thiên Linh, cô chỉ có thể nhịn nhiều lắm hai ván thôi.
Nửa tiếng sau, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, đăng nhập game, anh không thể tin mà híp mắt nhìn.
Vẫn chưa out nữa?
Cố Tầm lại vào xem trận chiến, cảnh tượng trước mắt khiến anh bắt đầu hoài nghi không biết có phải Nhạc Thiên Linh bị trộm acc không.
Cô đưa AWM cho Túc Chính?
Lúc Cố Tầm chơi game với cô, đừng nói là AWM, chỉ có một khẩu M24 thôi mà cô lại tranh giành muốn bể đầu chảy máu với anh rồi. Bây giờ cứ thế mà nhường cho Túc Chính?
Nếu cô nhường cho một người cao thủ như Cố Tầm thì còn có thể coi là cô muốn lên điểm. Nhưng nhường cho một tên chơi gà là sao, đang dỗ người ta à?
Đừng Rung Động Vì Anh
Đánh giá:
Truyện Đừng Rung Động Vì Anh
Story
Chương 34
10.0/10 từ 36 lượt.