Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 77
185@-Editor: jena (wordpress minjena và watpad miknao)
*
Lúc kết quả cuộc thi được công bố, toàn bộ sân bắn đều rơi vào trạng thái phấn khích.
Dù là huấn luyện viên, tuyển thủ, khán giả hay phóng viên chẳng mấy hy vọng sẽ có tin nóng thì đều bày tỏ sự bàng hoàng, phấn khích và không thể tin nổi.
Đã lâu lắm rồi mới có một cuộc đọ sức tuyệt vời như thế ở một giải đấu cấp bậc này.
Nhưng Thịnh Diễn chỉ bỏ súng xuống, hít một hơi thật sâu.
Cậu đã làm được rồi.
Cậu có niềm tin vào Tần Tử Quy và chính mình, cậu tin rằng chỉ cần cậu làm đủ tốt, những thứ bẩn thỉu không để đưa ra ánh sáng sẽ không lay chuyển được cậu.
Vì niềm tin ấy, cậu thấy chí còn thể hiện lợi hại hơn lúc bình thường.
Khi ngước nhìn nhóm người thân và bạn bè khán giả đối diện đã yêu thương, quan tâm và cổ vũ nhiệt liệt cho mình, cậu đã nở nụ cười rạng rỡ.
Cậu chiến đấu vì họ chứ không phải vì những người không đáng được cậu để ý.
Chàng thiếu niên trong sáng hào hoa với nụ cười duyên dáng đến chói mắt khiến lòng người rung động.
Lâm Khiển cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình đã bị bắn trúng ngay tại chỗ, cô nàng giơ băng rôn lên hét điên cuồng: "Ahhhhh! Thịnh Diễn, tớ yêu cậuuuuuu!"
Vừa hét cái, mọi người xung quanh vốn đang phấn khích đều quay lại nhìn cô nàng.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Tử Quy, Lâm Khiển khựng lại một chút rồi lại vẫy băng rôn lần nữa: "Ahhhhhh! Anh Thịnh Diễn, em yêu anh! Em đang nói hộ lòng Tần Tử Quy đóooooooo!"
Lúc này, Tần Tử Quy đứng sau lưng cô nàng chợt cúi đầu mỉm cười.
Hắn cười, Thịnh Diễn cũng cười theo.
Khi bước ra khỏi sân thi đấu, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười đó.
Ngay khi vừa ra ngoài, huấn luyện viên Lý, Ngô Sơn, các đồng đội cũ và giới truyền thông địa phương đều đổ xô đến ca ngợi và bày tỏ sự ngưỡng mộ cậu.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, chàng trai được hàng ngàn ánh sao vây quanh, chính là niềm tự hào của bầu trời.
Không ai quan tâm Tiết Dịch đứng trong góc, tay phải gã vô thức siết chặt thành nắm đấm, móng tay cào sâu trong lòng bàn tay.
Gã không hiểu tại sao.
Tại sao gã tập luyện chăm chỉ nhiều năm như vậy, nhưng Thịnh Diễn chỉ vừa mới quay lại đội đã cướp mất cơ hội cuối cùng của gã, như thể tất cả những nỗ lực của gã chỉ là một trò đùa.
Gã không thể làm bạn với Thịnh Diễn được nữa, nhưng gã không thể đánh mất cơ hội cuối cùng này, gã không muốn quay lại nơi bùn lầy kia, gã chỉ có thể chiến đấu.
Có phóng viên hỏi: "Tôi muốn hỏi Thịnh Diễn, lần này cậu đại diện cho đội huyện giành chức vô địch sau một lần suýt vấp ngã, có thể nói là rất mạnh. Nhưng tại sao trước đây cậu chưa từng xuất hiện trong các cuộc thi khác?"
Cuộc thi ở trường cấp hai và trường cấp ba hoàn toàn không cùng 1 cấp độ, cũng chiếm được rất ít sự chú ý của giới truyền thông nên với họ, Thịnh Diễn hoàn toàn là 1 gương mặt xa lạ.
Thịnh Diễn cảm thấy không cần phải nói nhiều, cậu chỉ muốn ứng phó cho xong, nhưng còn chưa kịp trả lời thì đã nghe được một giọng nói bên ngoài đám đông: "Vì trước kia cậu ấy không phải là thành viên của bất kỳ đội bắn súng nào."
Mọi người đều nhìn lại.
Tiết Dịch đứng bên ngoài nhìn Thịnh Diễn, trả lời đầy bình tĩnh và lý trí: "Cậu ấy không phải một tuyển thủ bắn súng bình thường, cậu ấy tham gia cuộc thi này chỉ với mục đích được ưu tiên xét tuyển. Vậy nên thay mặt các thí sinh khác, tôi muốn yêu cầu ban tổ chức kiểm tra lại tư cách thi của Thịnh Diễn."
Ngay khi gã vừa mới nói xong, huấn luyện viên Lý đã trực tiếp vặn lại: "Tiết Dịch, đừng nói bừa! Trước đây là Thịnh Diễn tạm thời rút khỏi đội, nhưng tất cả các thủ tục để trở lại đội đều tuân thủ quy tắc, hoàn toàn không cần phải kiểm tra!"
Nhưng chỉ một câu nói như thế không thể kiềm chế được tình huống đang lên men.
Nếu như một nhà vô địch thiên tài từ bất ngờ xuất hiện thì chỉ là một tin tức bình thường, nhưng bối cảnh mờ ám đằng sau nhà vô địch thiên tài bất ngờ xuất hiện thì sẽ là một tin nóng thật sự.
Các phương tiện truyền thông ngay tập tức bùng nổ.
"Thịnh Diễn, cậu thật sự nhảy dù vào đội tuyển bắn súng chỉ vì mục đích được ưu tiên xét tuyển sao?"
"Động cơ của cậu có phải đang đi ngược lại tinh thần thể thao hay không?"
"Thủ tục quay lại đội của cậu có thực sự tuân theo quy tắc hay không?"
"Nếu cậu thực sự thích bắn súng, vậy tại sao trước đây cậu lại không tiếp tục ở lại đội tuyển? Có phải cậu nghĩ rằng ngành bắn súng không có nhiều lợi ích nên cậu mới từ bỏ. Nhưng bây giờ cậu lại vì lợi ích mà sử dụng bắn súng như một công cụ cho mình?"
Không có quá nhiều phương tiện truyền thông lớn tham gia vào sự kiện này, hầu hết họ chỉ là các kênh truyền thông địa phương, nên để giành được lượng truy cập và độ thảo luận, mọi câu hỏi đều được đặt ra đầy sắc bén.
Thịnh Diễn từ bé đã được chăm sóc kỹ càng, cậu đơn thuần và kiêu ngạo đến mức thậm chí còn có chút vô tâm. Tiết Dịch không tin cậu có thể đối phó với tình huống này, dù gì thì Tần Tử Quy cũng không có ở đây.
Gã chờ Thịnh Diễn mất bình tĩnh vì không chịu nổi sự vu khống và giận dữ này, gã cũng chờ Thịnh Diễn nói ra những lời bốc đồng bị truyền thông bắt được.
Nhưng Thịnh Diễn chỉ từ tốn nói: "Đúng là 2 năm qua tôi không huấn luyện chính thức trong đội bắn súng, nhưng thủ tục quay về đội của tôi đều tuân thủ đúng các quy tắc, các đơn vị liên quan tất nhiên có thể điều tra chuyện này, và tôi cũng tin rằng sẽ có kết quả trong lúc công bố giải thưởng."
"Tôi quyết định tham gia cuộc thi này đúng là vì tôi hy vọng sẽ vào được trường đại học mình yêu thích với tư cách là một sinh viên bắn súng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu thích môn thể thao này. Tôi thích bắn súng, vì thế trong 2 năm qua khi không tham gia cuộc thi nào, tôi vẫn luôn duy trì luyện tập một mình."
"Về lý do tại sao tôi không là thành viên chính thức trong bất kỳ một đội tuyển bắn súng nào trong 2 năm qua, đó là vì tôi không vào được đội thành phố và bị chấn thương vai nghiêm trọng. Cho nên tôi phải tạm thời rút khỏi đội huyện, đó là điều tôi tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình."
"Còn lý do tại sao tôi lại bị thương, thì là vì người bạn cùng đội tuyển cũ Tiết Dịch này."
Thịnh Diễn nói câu cuối cùng xong, dù cậu nói bình thường nhưng lại như ném một quả bom khiến hiện trường náo động.
Tiết Dịch vẫn đang chờ nhìn thấy cảnh Thịnh Diễn bị chất vấn, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ nhiều nơi bắn đến thì hoảng sợ: "Thịnh Diễn, chúng ta là bạn bè, tôi chỉ hỏi một cách đơn thuần vậy thôi, cậu đừng vu khống tôi."
"Tôi vu khống anh ư?" Thịnh Diễn nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng đầy sự khinh thường.
Rồi cậu lấy điện thoại ra, cúi đầu ấn ấn mấy cái, sau đó giơ đến trước micro gần nhất, có một giọng nói được phát ra.
"Đúng vậy, tôi không xứng. Là tôi cố tình mua rượu để bố tôi uống, là tôi cố tình nhờ người tìm cậu, là tôi cố tình chọc tức ông ta, là tôi cố tình kéo cậu để cậu chịu trận thay tôi. Ngay cả tấm ảnh hôm qua tôi đăng lên cũng là cố ý. Tôi chỉ không muốn cậu thắng, tôi chỉ không thể chịu nổi khi thấy cậu có thể dễ dàng có được mọi thứ người khác mong muốn chỉ vì cậu may mắn hơn người khác."
Giọng điệu tức giận, lời nói vô liêm sỉ, rõ ràng là giọng nói của người bị Thịnh Diễn đánh bại, còn đang chất vấn lấy cậu.
Những người có mặt biết được chút ít về chuyện 2 năm trước lập tức thay đổi sắc mặt, những người không biết thì nhìn Tiết Dịch với vẻ mặt kỳ lạ, truyền thông lập tức chĩa mũi dùi về phía Tiết Dịch.
Tiết Dịch chưa bao giờ nghĩ đến việc Thịnh Diễn còn có chiêu này.
Trong trí nhớ của gã, Thịnh Diễn là một người đơn giản thô bạo, sao lại có thể nghĩ đến việc ghi âm trò chuyện?
Gã nhìn thấy huấn luyện viên đã hoàn toàn thất vọng về mình, muốn cố gắng giải thích gì đó nhưng lại không thể nói được gì.
Thịnh Diễn tạm dừng đoạn ghi âm đúng lúc: "Đoạn ghi âm này cũng là do tôi vô tình ghi lại, do nội dung cụ thể có liên quan đến một số chuyện cá nhân khác nên tôi sẽ giao lại cho huấn luyện viên đội thành phố để xác minh."
"Như mọi người nghe thấy, 2 năm trước tôi phải từ bỏ sự nghiệp bắn súng mà tôi yêu thích vì chấn thương và trở lại cuộc sống của một học sinh bình thường, tôi cũng là một học sinh có thành tích học tập rất kém."
"Nhưng tôi thích bắn súng, tôi nghĩ bắn súng không chỉ dành cho thi đấu. Nếu tôi không thể cầm súng đứng trên sân Olympic để mang lại vinh quang cho đất nước thì tôi cũng có thể cầm súng để bảo vệ những người cần được bảo vệ, trừng phạt những người nên bị trừng phạt, đây là ý nghĩa ban đầu của bắn súng."
"Nên tôi không phủ nhận lý do tại sao tôi tham gia cuộc thi này, tôi chỉ muốn được nhận vào Trung Công Đại, tôi muốn trở thành một cảnh sát giỏi. Nhưng điều tôi có thể chắc chắn là mỗi một lần cầm súng tôi đều rất nghiêm túc và thành kính, tôi cũng hy vọng rằng mỗi một lần cầm súng của mình trong tương lai cũng đều nghiêm túc và thành kính như thế."
"Tôi cũng hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, tôi có thể chứng minh rằng tôi xứng đáng với những vinh quang này, với những bó hoa và tràng vỗ tay của mọi người."
Sự tự tin ngấm vào xương tuỷ, chàng trai trẻ đứng giữa đám đông điềm tĩnh và tự tin, thẳng thắn và kiêu ngạo.
Có thể Tiết Dịch đã từng làm tổn thương cậu, nhưng giờ chỉ có gã là ngày một trở nên xấu xí, thất bại.
"Cho nên Tiết Dịch, chẳng lẽ đúng là ngay từ đầu cậu đã cố ý khiến Thịnh Diễn bị thương sao?"
"Tôi muốn hỏi người phụ trách đội thành phố chuyện này có phải thật không, ông sẽ xử lý việc cạnh tranh không lành mạnh này như thế nào?"
"Một vận động viên như thế có xứng đáng được đi thi đấu không?"
"Tôi muốn hỏi Tiết Dịch, nghe được những lời của Thịnh Diễn, cậu có thấy xấu hổ không?"
Những lời nói và chất vấn mà Tiết Dịch từng chĩa vào Thịnh Diễn giờ đã quay lại chĩa vào gã, gã thậm chí còn chẳng thể tìm được bất kỳ bằng chứng hợp lý nào để bác bỏ nó.
Huấn luyện viên đội thành phố cuối cùng cũng nhắm mắt thở dài, tuyên bố trong nỗi buồn sâu sắc: "Đội thành phố sẽ tập trung điều tra vấn đề này, nếu sự việc thật sự đúng như lời Thịnh Diễn nói, Tiết Dịch sẽ bị đuổi khỏi đội thành phố, cũng như không một đội bắn súng nào sẽ chấp nhận một tuyển thủ từng vi phạm quy tắc thi đấu như thế."
Nói rồi ông xoay người rời đi.
Khoảnh khắc Tiết Dịch đang bị đám đông vây quanh nghe được những lời này, gã cố gắng đuổi kịp như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể lách qua đám người, chỉ đành cầu xin trong tuyệt vọng: "Huấn luyện viên!"
Nhưng không một ai trả lời.
Gã chỉ nhận lại được vô số ánh mắt khinh bỉ và nghi ngờ ngày một sâu thêm.
Thịnh Diễn nhìn gã, biết trong lòng gã cũng là bất đắc dĩ, là bất lực và phẫn nộ, nhưng cậu chẳng hơi đâu đi thông cảm hay mềm lòng, nên chỉ để lại một câu: "Anh cũng chẳng phải người duy nhất sóng trong bùn lầy."
Rồi cậu cũng quay đầu đi, thậm chí không muốn nhìn lại nữa.
Bất kể bây giờ Tiết Dịch thành người như thế nào, ít nhất gã đã từng có một tuổi thơ trọn vẹn và hạnh phúc, có một bà nội về hưu yêu thương gã, có cơ hội được đào tạo, có những bạn bè như Phó Uân thật sự tin tưởng gã.
Nhưng Tần Tử Quy trước đây không có gì ngoài Thịnh Diễn.
Tiết Dịch cảm thấy gã đang ở trong bùn lầy, cho nên gã luôn muốn chọn một con đường tốt hơn cho mình, và không ngần ngại trả giá bằng những điều khác.
Nhưng thời điểm đó, Tần Tử Quy không có gì lại luôn trân trọng từng tia nắng mà hắn nhìn thấy nơi bóng tối.
Hắn âm thầm chấp nhận sự bất công đó, nâng niu món quà duy nhất mà số phận đã ban tặng cho mình, rồi làm việc chăm chỉ để có thể mạnh mẽ hơn, báo đáp lại những điều tốt đẹp mà hắn nhận được, hắn cũng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai từng đối xử tốt với mình, dù có phải đối mặt với sự lựa chọn như thế nào.
Cho nên khi Thịnh Diễn đi ra khỏi sân bắn, nhìn thấy Tần Tử Quy đang cầm ô đứng đợi mình dưới mưa, tất cả lý trí, bình tĩnh, căng thẳng đều tan biến, chỉ còn lại sự yên lòng.
Cậu giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đứng ở cửa nhìn Tần Tử Quy, mãi mới chịu bước thêm 1 bước.
Tần Tử Quy chỉ mỉm cười rồi cầm ô chậm rãi đi về chỗ cậu, ôm cậu vào lòng rồi xoa xoa mái đầu Thịnh Diễn: "Bạn trai anh vất vả rồi."
Thịnh Tiểu Diễn ngốk nghếck đáng yêu nhà họ hoá ra đã là một người trưởng thành có thể tự bảo vệ mình ở bên ngoài.
Nhưng khi Thịnh Diễn tựa trán lên vai hắn, điều đầu tiên cậu nói lại là: "Em thấy htl có đến, nên chắc không sao đâu đúng không?"
Tuy rằng cậu nói với Tiết Dịch dù Tần Tử Quy có lựa chọn như thế nào cũng đều không thành vấn đề, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ hãi.
Cậu sợ hàng ghế khán giả sẽ không có ai đến, sợ chỉ có mình mình đến Bắc Kinh.
Tần Tử Quy nghe thế thì ôm cậu chặt hơn: "Không sao nữa rồi. Ngay khi thầy Hoàng nghe tin trường trung học số 3 giành học bổng 300,000 tệ để trao thưởng cho đoạt quán quân tỉnh năm nay, ông ấy không dám nói gì nữa đâu. Còn về... bố anh, ông ta bị mẹ chúng mình lấy tiền doạ rồi. Dù dì suýt chút nữa là động thai nhưng vẫn còn sức lực gửi cho anh một cuốn sổ tay giao dục giới tính, còn nói tối đến chúng mình có thể cùng nhau học. Dì cũng đang rất tức giận, đã liên hệ với luật sư để chuẩn bị trút giận giúp em rồi. Bà Giang tuy là có hơi khắc nghiệt, nhưng chúng ta chỉ cần không gặp là được."
Thịnh Diễn có thể tưởng tượng biết bao tranh chấp, thoả hiệp, cam kết, mệt mỏi ẩn sau vài lời nói nhẹ nhàng đó.
Nếu quá trình thật sự đơn giản như thế thì họ đã không đến muộn vậy.
Nhưng kết quả cuối cùng đều tốt đẹp.
Tần Tử Quy của cậu đúng là toàn năng!
Thịnh Diễn ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Tần Tử Quy: "Bạn trai, anh cũng vất vả rồi."
*
Hết chương 77.
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
*
Lúc kết quả cuộc thi được công bố, toàn bộ sân bắn đều rơi vào trạng thái phấn khích.
Dù là huấn luyện viên, tuyển thủ, khán giả hay phóng viên chẳng mấy hy vọng sẽ có tin nóng thì đều bày tỏ sự bàng hoàng, phấn khích và không thể tin nổi.
Đã lâu lắm rồi mới có một cuộc đọ sức tuyệt vời như thế ở một giải đấu cấp bậc này.
Nhưng Thịnh Diễn chỉ bỏ súng xuống, hít một hơi thật sâu.
Cậu đã làm được rồi.
Cậu có niềm tin vào Tần Tử Quy và chính mình, cậu tin rằng chỉ cần cậu làm đủ tốt, những thứ bẩn thỉu không để đưa ra ánh sáng sẽ không lay chuyển được cậu.
Vì niềm tin ấy, cậu thấy chí còn thể hiện lợi hại hơn lúc bình thường.
Khi ngước nhìn nhóm người thân và bạn bè khán giả đối diện đã yêu thương, quan tâm và cổ vũ nhiệt liệt cho mình, cậu đã nở nụ cười rạng rỡ.
Cậu chiến đấu vì họ chứ không phải vì những người không đáng được cậu để ý.
Chàng thiếu niên trong sáng hào hoa với nụ cười duyên dáng đến chói mắt khiến lòng người rung động.
Lâm Khiển cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình đã bị bắn trúng ngay tại chỗ, cô nàng giơ băng rôn lên hét điên cuồng: "Ahhhhh! Thịnh Diễn, tớ yêu cậuuuuuu!"
Vừa hét cái, mọi người xung quanh vốn đang phấn khích đều quay lại nhìn cô nàng.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Tử Quy, Lâm Khiển khựng lại một chút rồi lại vẫy băng rôn lần nữa: "Ahhhhhh! Anh Thịnh Diễn, em yêu anh! Em đang nói hộ lòng Tần Tử Quy đóooooooo!"
Lúc này, Tần Tử Quy đứng sau lưng cô nàng chợt cúi đầu mỉm cười.
Hắn cười, Thịnh Diễn cũng cười theo.
Khi bước ra khỏi sân thi đấu, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười đó.
Ngay khi vừa ra ngoài, huấn luyện viên Lý, Ngô Sơn, các đồng đội cũ và giới truyền thông địa phương đều đổ xô đến ca ngợi và bày tỏ sự ngưỡng mộ cậu.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, chàng trai được hàng ngàn ánh sao vây quanh, chính là niềm tự hào của bầu trời.
Không ai quan tâm Tiết Dịch đứng trong góc, tay phải gã vô thức siết chặt thành nắm đấm, móng tay cào sâu trong lòng bàn tay.
Gã không hiểu tại sao.
Tại sao gã tập luyện chăm chỉ nhiều năm như vậy, nhưng Thịnh Diễn chỉ vừa mới quay lại đội đã cướp mất cơ hội cuối cùng của gã, như thể tất cả những nỗ lực của gã chỉ là một trò đùa.
Gã không thể làm bạn với Thịnh Diễn được nữa, nhưng gã không thể đánh mất cơ hội cuối cùng này, gã không muốn quay lại nơi bùn lầy kia, gã chỉ có thể chiến đấu.
Có phóng viên hỏi: "Tôi muốn hỏi Thịnh Diễn, lần này cậu đại diện cho đội huyện giành chức vô địch sau một lần suýt vấp ngã, có thể nói là rất mạnh. Nhưng tại sao trước đây cậu chưa từng xuất hiện trong các cuộc thi khác?"
Cuộc thi ở trường cấp hai và trường cấp ba hoàn toàn không cùng 1 cấp độ, cũng chiếm được rất ít sự chú ý của giới truyền thông nên với họ, Thịnh Diễn hoàn toàn là 1 gương mặt xa lạ.
Thịnh Diễn cảm thấy không cần phải nói nhiều, cậu chỉ muốn ứng phó cho xong, nhưng còn chưa kịp trả lời thì đã nghe được một giọng nói bên ngoài đám đông: "Vì trước kia cậu ấy không phải là thành viên của bất kỳ đội bắn súng nào."
Mọi người đều nhìn lại.
Tiết Dịch đứng bên ngoài nhìn Thịnh Diễn, trả lời đầy bình tĩnh và lý trí: "Cậu ấy không phải một tuyển thủ bắn súng bình thường, cậu ấy tham gia cuộc thi này chỉ với mục đích được ưu tiên xét tuyển. Vậy nên thay mặt các thí sinh khác, tôi muốn yêu cầu ban tổ chức kiểm tra lại tư cách thi của Thịnh Diễn."
Ngay khi gã vừa mới nói xong, huấn luyện viên Lý đã trực tiếp vặn lại: "Tiết Dịch, đừng nói bừa! Trước đây là Thịnh Diễn tạm thời rút khỏi đội, nhưng tất cả các thủ tục để trở lại đội đều tuân thủ quy tắc, hoàn toàn không cần phải kiểm tra!"
Nhưng chỉ một câu nói như thế không thể kiềm chế được tình huống đang lên men.
Nếu như một nhà vô địch thiên tài từ bất ngờ xuất hiện thì chỉ là một tin tức bình thường, nhưng bối cảnh mờ ám đằng sau nhà vô địch thiên tài bất ngờ xuất hiện thì sẽ là một tin nóng thật sự.
Các phương tiện truyền thông ngay tập tức bùng nổ.
"Thịnh Diễn, cậu thật sự nhảy dù vào đội tuyển bắn súng chỉ vì mục đích được ưu tiên xét tuyển sao?"
"Động cơ của cậu có phải đang đi ngược lại tinh thần thể thao hay không?"
"Thủ tục quay lại đội của cậu có thực sự tuân theo quy tắc hay không?"
"Nếu cậu thực sự thích bắn súng, vậy tại sao trước đây cậu lại không tiếp tục ở lại đội tuyển? Có phải cậu nghĩ rằng ngành bắn súng không có nhiều lợi ích nên cậu mới từ bỏ. Nhưng bây giờ cậu lại vì lợi ích mà sử dụng bắn súng như một công cụ cho mình?"
Không có quá nhiều phương tiện truyền thông lớn tham gia vào sự kiện này, hầu hết họ chỉ là các kênh truyền thông địa phương, nên để giành được lượng truy cập và độ thảo luận, mọi câu hỏi đều được đặt ra đầy sắc bén.
Thịnh Diễn từ bé đã được chăm sóc kỹ càng, cậu đơn thuần và kiêu ngạo đến mức thậm chí còn có chút vô tâm. Tiết Dịch không tin cậu có thể đối phó với tình huống này, dù gì thì Tần Tử Quy cũng không có ở đây.
Gã chờ Thịnh Diễn mất bình tĩnh vì không chịu nổi sự vu khống và giận dữ này, gã cũng chờ Thịnh Diễn nói ra những lời bốc đồng bị truyền thông bắt được.
Nhưng Thịnh Diễn chỉ từ tốn nói: "Đúng là 2 năm qua tôi không huấn luyện chính thức trong đội bắn súng, nhưng thủ tục quay về đội của tôi đều tuân thủ đúng các quy tắc, các đơn vị liên quan tất nhiên có thể điều tra chuyện này, và tôi cũng tin rằng sẽ có kết quả trong lúc công bố giải thưởng."
"Tôi quyết định tham gia cuộc thi này đúng là vì tôi hy vọng sẽ vào được trường đại học mình yêu thích với tư cách là một sinh viên bắn súng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu thích môn thể thao này. Tôi thích bắn súng, vì thế trong 2 năm qua khi không tham gia cuộc thi nào, tôi vẫn luôn duy trì luyện tập một mình."
"Về lý do tại sao tôi không là thành viên chính thức trong bất kỳ một đội tuyển bắn súng nào trong 2 năm qua, đó là vì tôi không vào được đội thành phố và bị chấn thương vai nghiêm trọng. Cho nên tôi phải tạm thời rút khỏi đội huyện, đó là điều tôi tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình."
"Còn lý do tại sao tôi lại bị thương, thì là vì người bạn cùng đội tuyển cũ Tiết Dịch này."
Thịnh Diễn nói câu cuối cùng xong, dù cậu nói bình thường nhưng lại như ném một quả bom khiến hiện trường náo động.
Tiết Dịch vẫn đang chờ nhìn thấy cảnh Thịnh Diễn bị chất vấn, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ nhiều nơi bắn đến thì hoảng sợ: "Thịnh Diễn, chúng ta là bạn bè, tôi chỉ hỏi một cách đơn thuần vậy thôi, cậu đừng vu khống tôi."
"Tôi vu khống anh ư?" Thịnh Diễn nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng đầy sự khinh thường.
Rồi cậu lấy điện thoại ra, cúi đầu ấn ấn mấy cái, sau đó giơ đến trước micro gần nhất, có một giọng nói được phát ra.
"Đúng vậy, tôi không xứng. Là tôi cố tình mua rượu để bố tôi uống, là tôi cố tình nhờ người tìm cậu, là tôi cố tình chọc tức ông ta, là tôi cố tình kéo cậu để cậu chịu trận thay tôi. Ngay cả tấm ảnh hôm qua tôi đăng lên cũng là cố ý. Tôi chỉ không muốn cậu thắng, tôi chỉ không thể chịu nổi khi thấy cậu có thể dễ dàng có được mọi thứ người khác mong muốn chỉ vì cậu may mắn hơn người khác."
Giọng điệu tức giận, lời nói vô liêm sỉ, rõ ràng là giọng nói của người bị Thịnh Diễn đánh bại, còn đang chất vấn lấy cậu.
Những người có mặt biết được chút ít về chuyện 2 năm trước lập tức thay đổi sắc mặt, những người không biết thì nhìn Tiết Dịch với vẻ mặt kỳ lạ, truyền thông lập tức chĩa mũi dùi về phía Tiết Dịch.
Tiết Dịch chưa bao giờ nghĩ đến việc Thịnh Diễn còn có chiêu này.
Trong trí nhớ của gã, Thịnh Diễn là một người đơn giản thô bạo, sao lại có thể nghĩ đến việc ghi âm trò chuyện?
Gã nhìn thấy huấn luyện viên đã hoàn toàn thất vọng về mình, muốn cố gắng giải thích gì đó nhưng lại không thể nói được gì.
Thịnh Diễn tạm dừng đoạn ghi âm đúng lúc: "Đoạn ghi âm này cũng là do tôi vô tình ghi lại, do nội dung cụ thể có liên quan đến một số chuyện cá nhân khác nên tôi sẽ giao lại cho huấn luyện viên đội thành phố để xác minh."
"Như mọi người nghe thấy, 2 năm trước tôi phải từ bỏ sự nghiệp bắn súng mà tôi yêu thích vì chấn thương và trở lại cuộc sống của một học sinh bình thường, tôi cũng là một học sinh có thành tích học tập rất kém."
"Nhưng tôi thích bắn súng, tôi nghĩ bắn súng không chỉ dành cho thi đấu. Nếu tôi không thể cầm súng đứng trên sân Olympic để mang lại vinh quang cho đất nước thì tôi cũng có thể cầm súng để bảo vệ những người cần được bảo vệ, trừng phạt những người nên bị trừng phạt, đây là ý nghĩa ban đầu của bắn súng."
"Nên tôi không phủ nhận lý do tại sao tôi tham gia cuộc thi này, tôi chỉ muốn được nhận vào Trung Công Đại, tôi muốn trở thành một cảnh sát giỏi. Nhưng điều tôi có thể chắc chắn là mỗi một lần cầm súng tôi đều rất nghiêm túc và thành kính, tôi cũng hy vọng rằng mỗi một lần cầm súng của mình trong tương lai cũng đều nghiêm túc và thành kính như thế."
"Tôi cũng hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, tôi có thể chứng minh rằng tôi xứng đáng với những vinh quang này, với những bó hoa và tràng vỗ tay của mọi người."
Sự tự tin ngấm vào xương tuỷ, chàng trai trẻ đứng giữa đám đông điềm tĩnh và tự tin, thẳng thắn và kiêu ngạo.
Có thể Tiết Dịch đã từng làm tổn thương cậu, nhưng giờ chỉ có gã là ngày một trở nên xấu xí, thất bại.
"Cho nên Tiết Dịch, chẳng lẽ đúng là ngay từ đầu cậu đã cố ý khiến Thịnh Diễn bị thương sao?"
"Tôi muốn hỏi người phụ trách đội thành phố chuyện này có phải thật không, ông sẽ xử lý việc cạnh tranh không lành mạnh này như thế nào?"
"Một vận động viên như thế có xứng đáng được đi thi đấu không?"
"Tôi muốn hỏi Tiết Dịch, nghe được những lời của Thịnh Diễn, cậu có thấy xấu hổ không?"
Những lời nói và chất vấn mà Tiết Dịch từng chĩa vào Thịnh Diễn giờ đã quay lại chĩa vào gã, gã thậm chí còn chẳng thể tìm được bất kỳ bằng chứng hợp lý nào để bác bỏ nó.
Huấn luyện viên đội thành phố cuối cùng cũng nhắm mắt thở dài, tuyên bố trong nỗi buồn sâu sắc: "Đội thành phố sẽ tập trung điều tra vấn đề này, nếu sự việc thật sự đúng như lời Thịnh Diễn nói, Tiết Dịch sẽ bị đuổi khỏi đội thành phố, cũng như không một đội bắn súng nào sẽ chấp nhận một tuyển thủ từng vi phạm quy tắc thi đấu như thế."
Nói rồi ông xoay người rời đi.
Khoảnh khắc Tiết Dịch đang bị đám đông vây quanh nghe được những lời này, gã cố gắng đuổi kịp như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể lách qua đám người, chỉ đành cầu xin trong tuyệt vọng: "Huấn luyện viên!"
Nhưng không một ai trả lời.
Gã chỉ nhận lại được vô số ánh mắt khinh bỉ và nghi ngờ ngày một sâu thêm.
Thịnh Diễn nhìn gã, biết trong lòng gã cũng là bất đắc dĩ, là bất lực và phẫn nộ, nhưng cậu chẳng hơi đâu đi thông cảm hay mềm lòng, nên chỉ để lại một câu: "Anh cũng chẳng phải người duy nhất sóng trong bùn lầy."
Rồi cậu cũng quay đầu đi, thậm chí không muốn nhìn lại nữa.
Bất kể bây giờ Tiết Dịch thành người như thế nào, ít nhất gã đã từng có một tuổi thơ trọn vẹn và hạnh phúc, có một bà nội về hưu yêu thương gã, có cơ hội được đào tạo, có những bạn bè như Phó Uân thật sự tin tưởng gã.
Nhưng Tần Tử Quy trước đây không có gì ngoài Thịnh Diễn.
Tiết Dịch cảm thấy gã đang ở trong bùn lầy, cho nên gã luôn muốn chọn một con đường tốt hơn cho mình, và không ngần ngại trả giá bằng những điều khác.
Nhưng thời điểm đó, Tần Tử Quy không có gì lại luôn trân trọng từng tia nắng mà hắn nhìn thấy nơi bóng tối.
Hắn âm thầm chấp nhận sự bất công đó, nâng niu món quà duy nhất mà số phận đã ban tặng cho mình, rồi làm việc chăm chỉ để có thể mạnh mẽ hơn, báo đáp lại những điều tốt đẹp mà hắn nhận được, hắn cũng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai từng đối xử tốt với mình, dù có phải đối mặt với sự lựa chọn như thế nào.
Cho nên khi Thịnh Diễn đi ra khỏi sân bắn, nhìn thấy Tần Tử Quy đang cầm ô đứng đợi mình dưới mưa, tất cả lý trí, bình tĩnh, căng thẳng đều tan biến, chỉ còn lại sự yên lòng.
Cậu giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đứng ở cửa nhìn Tần Tử Quy, mãi mới chịu bước thêm 1 bước.
Tần Tử Quy chỉ mỉm cười rồi cầm ô chậm rãi đi về chỗ cậu, ôm cậu vào lòng rồi xoa xoa mái đầu Thịnh Diễn: "Bạn trai anh vất vả rồi."
Thịnh Tiểu Diễn ngốk nghếck đáng yêu nhà họ hoá ra đã là một người trưởng thành có thể tự bảo vệ mình ở bên ngoài.
Nhưng khi Thịnh Diễn tựa trán lên vai hắn, điều đầu tiên cậu nói lại là: "Em thấy htl có đến, nên chắc không sao đâu đúng không?"
Tuy rằng cậu nói với Tiết Dịch dù Tần Tử Quy có lựa chọn như thế nào cũng đều không thành vấn đề, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ hãi.
Cậu sợ hàng ghế khán giả sẽ không có ai đến, sợ chỉ có mình mình đến Bắc Kinh.
Tần Tử Quy nghe thế thì ôm cậu chặt hơn: "Không sao nữa rồi. Ngay khi thầy Hoàng nghe tin trường trung học số 3 giành học bổng 300,000 tệ để trao thưởng cho đoạt quán quân tỉnh năm nay, ông ấy không dám nói gì nữa đâu. Còn về... bố anh, ông ta bị mẹ chúng mình lấy tiền doạ rồi. Dù dì suýt chút nữa là động thai nhưng vẫn còn sức lực gửi cho anh một cuốn sổ tay giao dục giới tính, còn nói tối đến chúng mình có thể cùng nhau học. Dì cũng đang rất tức giận, đã liên hệ với luật sư để chuẩn bị trút giận giúp em rồi. Bà Giang tuy là có hơi khắc nghiệt, nhưng chúng ta chỉ cần không gặp là được."
Thịnh Diễn có thể tưởng tượng biết bao tranh chấp, thoả hiệp, cam kết, mệt mỏi ẩn sau vài lời nói nhẹ nhàng đó.
Nếu quá trình thật sự đơn giản như thế thì họ đã không đến muộn vậy.
Nhưng kết quả cuối cùng đều tốt đẹp.
Tần Tử Quy của cậu đúng là toàn năng!
Thịnh Diễn ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Tần Tử Quy: "Bạn trai, anh cũng vất vả rồi."
*
Hết chương 77.
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Story
Chương 77
10.0/10 từ 14 lượt.