Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 7

449@-
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

"Meo meo" xong, Thịnh Diễn rơi vào bối rối.

Thanh âm này là của...?

Tần Tử Quy?

Không giống.

Tên Tóc Vàng?

Thật buồn nôn.

Vậy còn có thể là của ai?

Á đù?!

Thịnh Diễn cuối cùng cũng phản ứng lại, hơn nữa từ ánh mắt phức tạp khác thường của Tần Tử Quy và đám côn đồ Tóc Vàng kia, cậu ý thức được đường đường là giáo bá trường thực nghiệm vừa rồi lại đi kêu hai tiếng "meo meo", đã thế còn bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Cảm giác xấu hổ mãnh liệt trào dâng, vành tai Thịnh Diễn trong nháy mắt đỏ bừng.

Thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm đại ca ở trường thực nghiệm Nam Vụ vẫn khiến cậu nhanh chóng trấn định lại, quyết định đảo khách thành chủ, lớn tiếng dọa người, đứng lên nhíu mày chất vấn Tần Tử Quy: "Sao anh lại ở đây?"

Hỏi xong, cũng không chờ Tần Tử Quy trả lời, cậu quay đầu nhìn về mấy kẻ xui xẻo đang ngồi xếp thành hàng ở góc tường kia: "Mấy người sao cũng ở đây?"

Đám Tóc Vàng vừa mới bị đánh cho ngu người, lại bị tiếng mèo dọa cho chưa kịp phản ứng lại đã bị hỏi một câu như thế, nhất thời càng bối rối, không quá tự tin hỏi ngược lại: "Chỗ này... chẳng lẽ không phải là cửa sau trường bọn tôi à?"

Thịnh Diễn: "..."

Hình như thế thật.

Vậy thì Tần Tử Quy ở cửa sau trường dạy nghề làm gì?

Thịnh Diễn lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Tần Tử Quy, nhướng mày.

Tần Tử Quy mặt không đổi sắc đem cái tay phải bị thương kia đút vào túi quần, không mấy để ý đáp: "Đang trên đường đến lớp huấn luyện, trùng hợp va phải bọn chúng, nên có chút xung đột."

Đám Tóc Vàng đang yên đang lành trên đường đi tìm Lâm Khiển, kết quả đột nhiên bị người này mang tới trong ngõ hẻm đánh một trận: "?"

Chuyện này cũng có thể nói như thế được à?

Đám Tóc Vàng vừa định phản bác, liền nhìn thấy tầm mắt lạnh băng của Tần Tử Quy phóng tới, hơi sững sờ, sau đó ôm đầu gật lia lịa: "Đúng vậy."

Thịnh Diễn lại nhíu mày hỏi Tần Tử Quy: "Thế còn tối hôm qua?"

Hắn không có nói cụ thể tối hôm qua cái gì, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng.

Tần Tử Quy vẫn mặt không đổi sắc như cũ: "Tối hôm qua đi ngang qua cửa quán net, nghe thấy mồm miệng đám người này không sạch sẽ, nói mấy lời nên xảy ra xung đột, cũng chẳng có chuyện gì nhiều."

Đám Tóc Vàng vốn là tối hôm qua định tử tế chơi game, kết quả bị người ta gọi ra ngoài đánh cho một trận đau điếng: "??"

Chuyện này cũng là như thế à?

Sau đó lần thứ hai gặp phải ánh mắt lạnh băng của Tần Tử Quy, chúng chỉ có thể lần thứ hai gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy."

Thịnh Diễn nghe xong hai câu trả lời này đã tự tưởng tượng ra cảnh tối hôm qua Tần Tử Quy không cẩn thận đắc tội nhóm người kia, sau đó bị chúng năm lần bảy lượt gây phiền phức.

Lại nghĩ tới vết thương trên tay Tần Tử Quy, tức thì lạnh mặt ngồi xổm xuống, nói với tên cầm đầu Tóc Vàng: "Tụi mày biết cậu ta là ai không mà dám tìm cậu ta gây sự? Có phải hôm qua bị đánh chưa đủ, hôm nay còn muốn nữa?"

Tên Tóc Vàng bị đánh hai ngày liên tiếp: "???"

Không, không! Hắn ta chịu đánh đủ rồi!

Hắn tìm người kia gây sự khi nào chứ?!

Rõ ràng là Tần Tử Quy hai ngày liên tục tới tìm bọn hắn gây sự có được hay không!

Mấu chốt là người này còn trào cmn phúng bọn họ nữa kìa, trước khi đánh người lại còn chậm rãi vén tay áo lên, sau đó dành thời gian liếc họ một cái, kí.ch thích bọn họ lửa giận bức người chỉ muốn lao lên xé nát cái bộ mặt ra vẻ tinh tướng kia, rồi mới nhấc đôi chân dài lên trực tiếp quật ngã bọn họ, toàn chọn những nơi mà bề ngoài không nhìn ra được để đánh, trên thực tế đau muốn chết, hoàn toàn không có một động tác dư thừa.

Toàn bộ quá trình còn chẳng có biểu tình gì, giống như là đang làm chuyện thoải mái đến chết lặng, có giả vờ thì cũng là giả vờ đến cực hạn.

Nói gì đến chuyện bọn họ đi tìm người kia gây sự chứ?

Tên Tóc Vàng làm đại ca bất lương nhiều năm rồi cũng chưa từng oan uổng như vậy, không nhịn được oan ức gào lên: "Ai đi tìm hắn gây sự chứ! Anh em bọn tao mấy người đều bị đánh thành cái dạng này, thế mà mày còn nói bọn tao đi tìm hắn gây sự? Mày có biết là người này mẹ nó hắn..."

Tóc Vàng nói đến chỗ kích động, trực tiếp buông cái tay đang ôm đầu ra, dự định vén quần áo lên cho Thịnh Diễn xem mấy vết máu ứ đọng trên người, nhưng mà mới vừa hơi cử động, vô tình ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt của cái người đang đứng sau Thịnh Diễn.

Cứng người nửa giây, nhớ tới nỗi sợ khi bị đối phương mặt không chút thay đổi túm cổ đập vào tường, thành thành thật thật đem hai tay ra sau đầu, ngồi xổm xuống: "Xin lỗi, tao sai rồi, lần sau tao không dám nữa. Nhưng hắn ta là cái gì của mày chứ?"

Làm sao lại có thể có người khủ.ng bố như thế chứ!

Thịnh Diễn cũng không biết Tần Tử Quy đã làm gì sau lưng mình, chỉ cho rằng Tóc Vàng bị mình đánh cho sợ hãi, cũng không nghĩ nhiều, ngược lại là cậu bị vấn đề của tên này làm cho băn khoăn một chút.

Phải rồi, Tần Tử Quy là gì của mình chứ?

Hàng xóm? Bạn học? Kẻ thù một mất một còn nhìn thấy nhau là đỏ con mắt?

Mấy thân phận này nói ra cũng đều không đúng lắm.


Một phút ngắn ngủi đình trệ, Thịnh Diễn nhớ lại nguyện vọng được chấp thuận của ngày hôm nay, cái khó ló cái khôn, bình tĩnh mà rằng: "Cậu ta là em trai tao."

Tóc Vàng: "???"

Người khủ.ng bố như thế mà còn là em trai người khác á?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tử Quy, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Tần Tử Quy hai tay đút túi, người hơi dựa vào tường, gật nhẹ đầu một cái: "Ừm, tôi là em trai cậu ấy."

Tóc Vàng: "...!"

Sao lại có thể như vậy?

Người khủn.g bố như thế còn là em trai Thịnh Diễn, điều này chẳng khác nào nói rõ Thịnh Diễn khẳng định có chỗ hơn người, nói cách khác, từ trước đến giờ Thịnh Diễn đối với bọn họ chẳng qua là không để vào mắt, trên thực tế là khả năng đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ rồi.

Ánh mắt tên Tóc Vàng nhìn về phía Thịnh Diễn nhất thời trở nên vừa kính nể vừa khiếp sợ.

Mà Thịnh Diễn vốn đang lo lắng Tần Tử Quy không nể mặt mình cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, Tần Tử Quy coi như hiểu chuyện.

Nói như vậy, cái hệ thống ước nguyện kia có thể dùng được đúng không?

Thịnh Diễn hài lòng nhướng mày, đứng lên, tay cầm lấy quai đeo cặp sách, cụp mắt xuống nhìn Tóc Vàng: "Nói rõ ràng xem mày sai ở chỗ nào."

Hốc mắt cậu rất sâu, thời điểm mí mắt rũ xuống kéo dài thành một đường, làm nổi bật đuôi mắt trời sinh hơi hơi nhếch lên, mang theo vẻ không sợ trời không sợ đất.

Nghĩ rằng đây vẫn là trạng thái che giấu thực lực, Tóc Vàng không nói hai lời, trực tiếp đáp: "Không nên không tôn trọng con gái, không nên quấy rầy con gái, không nên ép buộc con gái, không nên nói những lời tục tĩu với con gái, càng không nên đụng vào người không nên đụng."

"Người không nên đụng vào sao?"

Vài câu phía trước nói cũng còn nghe được, câu cuối cùng khiến cho Thịnh Diễn nghe có cảm giác không đúng lắm.

Tóc Vàng lại cho là Thịnh Diễn không hài lòng với câu trả lời này, nhanh chóng giải thích: "Tôi đây đều nghe theo Tần ca, cậu ấy dạy tôi như thế đó."

"Cậu ấy dạy?"

Thịnh Diễn lại nhíu nhíu mày.

Tóc Vàng sợ đến mức lập tức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy. Nguyên văn câu của Tần ca là "Hôm nay tao đánh mày, không có nguyên nhân gì khác ngoài chuyện mày đụng phải người không nên đụng", thời điểm hôm qua cậu ấy đánh tao chính là nói như thế mà."

Tóc Vàng một lòng một dạ đều vô cùng áy náy nhận sai với Thịnh Diễn, trả lời cứ phải nói là chân thành tha thiết, cho nên tạm thời quên mất ánh mắt của Tần Tử Quy.

Thế nên lúc Thịnh Diễn nghe được câu nói này, lông mày nhíu lại càng rõ hơn: "Cái gì gọi là lúc cậu ấy đánh mấy người? Lẽ nào không phải ngày hôm qua cậu ấy đi ngang qua mà là chủ động tới tìm các người?"

Tóc Vàng nhận ra hắn lại sai nữa rồi.

Thịnh Diễn quay đầu nhìn về phía Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy rũ mí mắt xuống, không nhìn rõ biểu tình.

Không phủ nhận à?

Nếu như không phải Tóc Vàng lỡ miệng, chẳng lẽ Tần Tử Quy còn muốn lừa gạt cậu?

Nếu đêm qua Tần Tử Quy chủ động đi đánh đám Tóc Vàng thì cứ nói thẳng là được, cũng không phải chuyện không thể để cho người biết, gạt cậu làm gì, cậu cũng sẽ không...

Từ từ, chờ đã.

Trong nháy mắt, Thịnh Diễn đột nhiên tìm được sợi dây xâu chuỗi mấy sự việc lại với nhau.

Hôm qua Tần Tử Quy trong lúc trực ban, vì chuyện Lâm Khiển đưa cho mình một miếng băng keo mà trở mặt.

Sau khi nghe nói đám trường dạy nghề kia tìm Lâm Khiển gây phiền phức, liền trực tiếp trốn học, không đến lớp huấn luyện.

Sau đó đoán được với tính cách của mình thì mình nhất định sẽ đi tìm đám Tóc Vàng kia tính sổ, cho nên ngồi xổm ở phía ngoài tường rào, dùng phiên trực giả để uy hiếp mình, không cho mình đi tìm bọn họ.

Hơn nữa vì muốn đám Tóc Vàng này triệt để hết hy vọng, hôm nay Tần Tử Quy còn đặc biệt đến cửa sau trường bọn họ đánh cho một trận.

Tất cả những chuyện này xâu chuỗi lại liền hợp lý, mà lí do thì chỉ có một -

Tần Tử Quy thích Lâm Khiển.

Cho nên mới nhìn thấy cô nàng đưa cho mình một miếng băng keo đã ghen.

Cho nên mới nghe nói cô nàng bị gây khó dễ thì tìm đến đám Tóc Vàng.

Cho nên mới nói đám Tóc Vàng đụng vào người không nên đụng.

Cho nên mới có thể nghĩ trăm phương ngàn kế không để cho mình ra mặt giúp Lâm Khiển, vì mình là tình địch lớn nhất của cậu ta.

Tần Tử Quy chưa bao giờ trái với nội quy kỷ luật nhà trường, thế mà lại trốn học đánh nhau những hai lần liền, đây không phải là yêu thì là cái gì?

Chẳng trách từ lúc Lâm Khiển tỏ tình với mình hôm sinh nhật năm ngoái xong, Tần Tử Quy liền trở mặt với mình ngay được.

Xem ra bọn Cẩu Du nói đúng rồi, Tần Tử Quy thích Lâm Khiển.



Tình nghĩa anh em mười mấy năm chẳng lẽ cứ như vậy liền cho chó ăn sao?!

Chính mình ở trong mắt cậu ta chả là cái cóc khô gì?!

Thịnh Diễn càng nghĩ lại càng giận, tức đến nỗi nhịn không được, nắm lấy cổ tay Tần Tử Quy, một tay túm hắn đến trước tường, nắm đấm mạnh mẽ bổ xuống mặt hắn.

Nhưng nắm đấm này đến trước mặt Tần Tử Quy liền ngừng lại, đốt ngón tay dùng sức mà trở nên trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh, nhìn ra được Thịnh Diễn đang kiềm chế rất nhiều, cuối cùng không cam lòng hạ tay xuống, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Tần Tử Quy, tôi không thích Lâm Khiển! Tôi với cô ấy chẳng có quan hệ gì hết!"

Tần Tử Quy không tránh né, chỉ là nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ừm, tôi biết."

"Anh biết?" Nghe được câu trả lời này, Thịnh Diễn ngẩn người, sau đó càng tức giận hơn, "Con mẹ nó anh biết tôi không thích cô ấy, thế mà còn muốn cắt đứt quan hệ với tôi? Anh có bị bệnh không!"

Vừa dứt lời, Tóc Vàng đang yên lặng ngồi xổm bên cạnh cẩn thận mở miệng: "Cái kia..."

"Cái kia cái rắm! Câm miệng!" Thịnh Diễn không quay đầu lại, tiếp tục phẫn nộ hỏi Tần Tử Quy: "Nếu anh biết tôi không thích cô ấy, vậy anh trở mặt với tôi là có ý gì? Tôi đang yên đang lành trêu chọc gì anh à?"

Không đợi Tần Tử Quy trả lời, Tóc Vàng lại dè dặt nói: "Cái kia, Thịnh Diễn..."

"Tao đã nói câm miệng, nghe không hiểu à!" Thịnh Diễn vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn Tần Tử Quy, tức giận đến mức yết hầu cũng run rẩy: "Tần Tử Quy! Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi. Rốt cuộc Thịnh Diễn tôi đắc tội với anh ở chỗ nào?! Chỉ cần anh nói cho rõ ràng, tôi hứa từ giờ trở đi không bao giờ nhiều lời với anh nữa!"

"Cái kia..."

Tóc Vàng mở miệng lần nữa.

Thịnh Diễn cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, quay đầu lại: "Không thấy ở đây đang có chuyện quan trọng à! Chỗ nào mát thì cút ra chỗ đấy..."

Thịnh Diễn mắng được một nửa, đầu vừa mới quay ra sau liền khựng lại.

Bởi vì cậu nhìn thấy ở cuối hẻm này, một dáng người trung niên hơi béo phệ đang nổi giận đùng đùng chạy tới, còn kèm theo một tiếng rống giận hồng hộc: "Thịnh Diễn! Tôi biết ngay mà! Cậu lại chạy ra đây đánh nhau!"

Mẹ kiếp?!

Sao Chồn Hôi lại ở đây?

Lần này bị bắt về có phải là bị phạt đứng hết buổi tự học cộng thêm chạy 10 vòng sân thể dục không?

Nỗi sợ hãi bị Chồn Hôi bắt tại trận nhất thời đè nén sự phẫn nộ đối với Tần Tử Quy, Thịnh Diễn vẫn còn đang ngây người.

Mà một giây sau, cặp sách trên vai cậu đã bị người ta cầm lấy, sau đó cổ tay cũng bị nắm theo, người kia hạ giọng nói: "Chạy mau."

Não còn chưa kịp phản ứng, bản năng đã khiến cậu nghe theo thói quen mà đi theo chủ nhân của giọng nói này, chạy vào con hẻm nhỏ, không quay đầu lại dưới bầu trời hoàng hôn mùa hè vừa nóng bỏng lại nặng nề.

Gió nóng bọc lấy khói lửa chạng vạng lướt qua mặt, không hiểu vì sao Thịnh Diễn đột nhiên nhớ tới khi còn bé.

Lúc đó Tần Tử Quy vừa mới theo Tần Như chuyển đến Nam Vụ không lâu.

Người này lớn lên đẹp trai, ngoan ngoãn, thông minh lại sạch sẽ khiến giáo viên và các bạn nữ lớp mẫu giáo đều yêu thích không thôi, nhưng hắn lại không thích nói chuyện, lúc nào trên mặt cũng chỉ có một biểu tình, nên mấy cậu nhóc ở lớp đặt biệt không ưa.

Bọn họ lúc nào cũng kéo bè kết phái bắt nạt Tần Tử Quy, làm bẩn quần áo hắn, giấu đồ ăn của hắn, nhổ nước miếng lên người hắn, nói hắn là trẻ mồ côi không có cha mẹ, còn là người câm không biết nói chuyện.

Mà Tần Tử Quy cũng chỉ nghe bọn chúng nói, không đáp lời nào, chưa bao giờ phản bác, cũng không đi nói với thầy cô, đám nhóc kia thấy thế được voi đòi tiên, càng ngày càng quá đáng.

Mãi đến một hôm bị Thịnh Diễn phát hiện ra, đứa trẻ Thịnh Diễn còn thiếu một ngày mới đủ năm tuổi tức giận đến mức dùng đôi chân ngắn ngắn của mình chạy thật nhanh tới đánh ngã tên Hổ mập cầm đầu, liều mạng cắn vào tay hắn.

Nhưng một đứa trẻ mầm non làm sao có thể đánh lại một đám nhóc lớn tuổi hơn chứ, cuối cùng vẫn là Tần Tử Quy xông lên đẩy toàn bộ bọn chúng ra, nắm tay cùng Thịnh Diễn xông ra ngoài.

Ngày đó là một ngày mùa hè, hoàng hôn ở Nam Vụ nóng đến bức người, hai người họ chạy trong ngõ hẻm cực kỳ lâu mới thoát khỏi đám trẻ con xấu tính kia. Cho nên nguyện vọng sinh nhật năm đó của Thịnh Diễn mới là hy vọng tên Hổ mập kia gặp xui xẻo.

Kết quả ngày hôm sau Hổ mập thật sự gặp chuyện xui, mặt mũi sưng vù khóc lóc bù lu bù loa trước mặt Thịnh Diễn, hứa từ đó trở đi không bao giờ bắt nạt cậu và Tần Tử Quy nữa.

Từ khi đó trở đi, Tần Tử Quy luôn không thích ở gần người khác bắt đầu đến lớp rồi tan học mỗi ngày với cậu, một tấc cũng không rời.

Đến lúc lên tiểu học, vì một ít nguyên nhân mà Tần Tử Quy không thể không nghỉ học một năm, cũng chỉ nói không sao, như vậy thì có thể học cùng một lớp với mình, bảo vệ mình.

Trí nhớ Thịnh Diễn từ nhỏ đến giờ rất tốt, nhưng cậu cũng không ngờ mình lại nhớ rõ chuyện hòi còn bé như vậy.

Thực ra không phải tất cả đều nhớ rõ ràng, về chuyện của cha cậu, về Hứa phu nhân khi đó, về nhiều thứ khác nữa Thịnh Diễn đều rất mơ hồ. Có thể nhớ rõ cũng chỉ có sân ở nhà cũ leo đầy dây thường xuân và hoa tường vi, bà nội nấu đồ ăn rất ngon, và có cả Tần Tử Quy chiếm cứ gần như toàn bộ tuổi thơ cậu.

Nhưng cậu nhớ rõ thì có tác dụng gì!

Tần Tử Quy chính là tên rác rưởi thấy sắc quên bạn!

Chờ khi Thịnh Diễn tỉnh lại từ hồi ức, bọn họ cũng đã chạy về dưới khu nhà ở, Thịnh Diễn hất tay Tần Tử Quy ra: "Đừng động vào tôi, cách ông đây càng xa càng tốt!"

Cậu nói chuyện có hơi thở dốc, tóc mái cũng bị gió thổi làm ngổn ngang, sắc mặt mơ hồ nổi lên chút ửng đỏ.

Tần Tử Quy thực ra cũng có chút mệt, nhưng liếc mắt một cái liền chú ý tới cái áo T-shirt màu đen của Thịnh Diễn bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn, hạ giọng nói: "Có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói, cậu đi thay quần áo trước, đừng để bị cảm lạnh."

"Ai cần anh quản!" Thịnh Diễn bây giờ nhìn Tần Tử Quy là một bụng lửa giận, cũng không quan tâm đối phương nói cái gì, ngược lại còn rất hung hăng.

Hung hăng một trận xong, quay người chuẩn bị đi, sau lưng lại truyền đến tiếng nói: "Tần Tử Quy, Thịnh Diễn, hai người các con đứng lại cho ta!"

Quay đầu lại nhìn thấy Tần Như đang đẩy cánh cửa thủy tinh dưới lầu căn hộ đi ra, trên khuôn mặt nhu hòa từ trước đến giờ lại mang theo vẻ tức giận hiếm thấy, mái tóc dài cũng chỉ chải qua loa, thậm chí còn chưa kịp trang điểm, vừa nhìn chính là dáng vẻ vội vã chạy ra ngoài.

Thịnh Diễn đứng im tại chỗ không dám đi nữa, chột dạ cúi thấp đầu, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Dì Tần."

Tần Như nhìn thấy cậu như vậy, tức giận tiêu tán phân nửa, bất đắc dĩ nhìn bọn họ một cái mới nói: "Lại đây, quay một vòng."



Vẫn ổn, tay chân vẫn còn lành lặn.

Tần Như cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hòa hoãn lại: "Không bị thương là được."

Nói xong cảm thấy chính mình như vậy quá dịu dàng, không có đủ lực uy hiếp, liền lập tức dùng giọng điệu hung dữ nhất của mình: "Các con con biết trở về nữa à! Các con có biết thầy chủ nhiệm nói với ta là có chuyện rồi hay không! Các con nói rõ ràng với ông ấy mọi chuyện đi!"

Tần Như lấy điện thoại di động ra, điện thoại vừa kết nối liền khôi phục giọng nói dịu dàng khéo léo: "Ôi chao, Hoàng chủ nhiệm, chào ngài, tôi là phụ huynh của Tần Tử Quy với Thịnh Diễn... Không có việc gì, phiền ngài nói với bạn tụi trẻ là đã tìm được chúng rồi... Buổi sáng không phải Thịnh Diễn xin nghỉ ốm sao, thật ra nó còn chưa có khôi phục tốt. Vừa rồi mới nhìn thấy ngài, đứa nhỏ hẳn là nhất thời hoảng hốt, đau đầu buồn nôn nên Tử Quy mới đưa nó về. Về phần đánh nhau là có chuyện gì, tôi vẫn còn chưa hỏi bọn trẻ, ngài tự mình nói chuyện với chúng đi."

Sau đó ấn nút rảnh tay, giơ điện thoại đến trước mặt hai người họ, nhướng mày, biểu thị cô đã làm phụ huynh đến hết lòng hết dạ rồi.

Ngay lập tức ở bên loa điện thoại truyền đến tiếng lão Chồn Hôi phẫn nộ rít gào: "Thịnh Diễn! Cậu bình thường đánh nhau trốn học không học hành tử tế thì cũng thôi đi! Cậu lại còn làm hư Tần Tử Quy! Trong mắt cậu còn có vương pháp hay không!"

"Ai làm hư hắn chứ!"

Thịnh Diễn lầu bầu một câu.

Âm thanh không hề lớn, nhưng mà Hoàng Thư Lương làm chủ nhiệm nhiều năm như vậy đã sớm luyện được một đôi tai thính lực rõ ràng.

Vừa nghe lời này, ông lập tức giận dữ không có chỗ ph.át tiết: "Không phải cậu làm hư em ấy chẳng lẽ em ấy còn có thể làm hư cậu à? Cậu có biết học kỳ này cậu được bao nhiêu điểm không? 327 điểm! Điểm thấp đến kỷ lục! So với người thấp thứ hai đếm ngược còn kém những 147 điểm. Tôi ở trường thực nghiệm nhiều năm như vậy rồi còn chưa gặp qua loại thành tích này bao giờ đâu! Quan trọng là cậu biết Tần Tử Quy người ta bao nhiêu điểm không? 723 điểm! Đứng đầu khối! Nếu em ấy có thể làm hư cậu, đầu tôi liền cắt đi cho cậu làm bóng đá!"

Nói liên thanh bùm bùm bùm một hồi, còn mang cả đầu ra làm thế chấp.

Thậm chí Thịnh Diễn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Hoàng Thư Lương phẫn nộ lên liền mất hết hình tượng chính nghĩa thường ngày.

Thế mà Tần Tử Quy lại nói một câu: "Hoàng chủ nhiệm, đúng là em làm hư Thịnh Diễn."

"?"

Tần Tử Quy bình tĩnh kể lại: "Là tự em tìm đám người bên trường nghề kia đánh nhau, Thịnh Diễn chỉ là tình cờ gặp phải trên đường đi ăn cơm tối thôi ạ."

"???"

Cách màn hình cũng có thể nhìn thấy trên đầu Hoàng Thư Lương có ba dấu chấm hỏi to đùng.

Giọng điệu Tần Tử Quy vẫn bình tĩnh như cũ: "Ngài không tin có thể hỏi đám người trường nghề kia một chút, hoặc liên lạc với thầy chủ nhiệm của họ cũng được."

"..."

Sau khi Tần Tử Quy cực kỳ bình tĩnh nói mấy lời đó xong, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến dị thường.

Phút đình trệ ngắn ngủi qua đi.

Hoàng Thư Lương rốt cuộc cũng mở miệng: "Thầy đi tìm hiểu chuyện này một chút."

Chờ lúc ông nối máy lại một lần nữa, giọng điệu đã thay đổi đến mức mười phần dễ nghe: "Tử Quy à, không phải thầy nói em đâu nhưng dù thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừng ác hướng thiện là chuyện tốt, đáng giá tuyên dương, nhưng mà loại hành vi này chúng ta vẫn không đề cao. Em là học sinh ba tốt đường hoàng của trường ta, là mầm non trạng nguyên, là tài năng thi đỗ Thanh Bắc, là hy vọng tương lai của Tổ quốc, phải học cách bảo vệ chính mình, nghe không?"

Thịnh Diễn ở một bên cúi đầu đá đá chân nửa ngày, nghe thấy thế thì nhíu mày: "Chờ đã, chủ nhiệm, trước kia lúc em thấy việc nghĩa hăng hái làm, thầy đâu có nói vậy đâu."

"Cậu còn nói lý nữa à!" Hoàng Thư Lương đang hòa ái dễ gần trong nháy mắt chuyển sang trạng thái hung dữ: "Cậu đừng tưởng rằng hôm nay cậu không cầm đầu đi đánh nhau thì không có việc gì! Lớp tự học buổi tối vắng mặt có phải cậu không? Nhìn thấy tôi liền bỏ chạy có phải cậu không? Không mặc đồng phục có phải là cậu không? Trong phòng thi thì ngủ, thi lại đứng cuối cùng có phải cậu không? Chính cậu tự đếm nội quy trường học xem cậu phạm phải mấy điều?! Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ trở thành mối nguy cho xã hội đấy cậu biết không hả?"

Thịnh Diễn: "???"

Tại sao Tần Tử Quy là hy vọng tương lai của tổ quốc, còn cậu lại là nguy hiểm cho xã hội?

Câu nghi vấn còn chưa nói ra đến miệng, Hoàng Thư Lương ở đầu dây bên kia đã quyết định: "Thôi được rồi, nể tình hành vi của các cậu là vì mục đích tốt đẹp, cũng không tạo nên nguy hại gì, hôm nay lại là sinh nhật Thịnh Diễn, tôi liền bỏ qua cho các cậu. Tần Tử Quy, em đến lớp huấn luyện trước, ngày mai nộp một bản kiểm điểm tám trăm chữ. Thịnh Diễn, cậu chép lại từ đầu đến cuối nội quy học sinh tử tế cho tôi, không chép xong ngày mai đến văn phòng tôi tiếp tục chép, nghe thấy không?"

Thịnh Diễn: "???"

"Dựa vào cái gì Tần Tử Quy chỉ cần viết kiểm điểm tám trăm chữ, còn em lại phải chép nội quy học sinh hơn một vạn chữ, rõ ràng người đánh nhau là anh ta cơ mà." Thịnh Diễn không nhịn được hỏi một câu.

Hoàng Thư Lương lại cây ngay không sợ chết đứng: "Chỉ bằng Tần Tử Quy đứng đầu khối, còn cậu lại là đứng nhất từ dưới lên!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Theo đó còn có trái tim thiếu niên của Thịnh Diễn bị thế gian bất công làm cho tổn thương hoàn toàn.

Cậu cũng thực sự bị tức chết rồi!

Vất vả lắm mới tìm được con mèo nhỏ ở trong hẻm thì bị mấy chuyện hư hỏng của Tần Tử Quy phá mất.

Sau đấy thì phát hiện Tần Tử Quy chỉ vì nữ sinh hắn thích thổ lộ với mình, cho nên đem tình cảm anh em mười mấy năm cho chó ăn.

Tiếp theo thì bị thầy chủ nhiệm bắt quả tang tại chỗ, triển khai tuyệt thế công phu tiêu chuẩn kép.

Đúng là cái xúi quẩy gì cũng bị gặp phải, mà tất cả đều là tại vì Tần Tử Quy!

Đời này cậu thề không thèm nhìn người kia thêm một cái nào nữa!

Thịnh Diễn càng nghĩ càng giận, một tay đoạt lấy cặp sách của mình, trực tiếp đẩy cửa ra, một câu cũng không thèm nói thêm.

Tần Tử Quy ở phía sau gọi: "Thịnh Diễn."

Cậu nghe cũng không muốn nghe, tức giận ném ra một câu: "Bảo anh đi lớp huấn luyện thì đi đi, đừng có mà cmn đến đây làm phiền tôi", nói xong thì đẩy cửa vào chẳng thèm quay đầu lại.

Tần Như ban đầu định khuyên nhủ một phen, nhưng mà cô còn phải chuẩn bị đi tham gia một bữa tiệc xã giao với Giang Bình, nên cũng chỉ có thể nói khẽ với Tần Tử Quy: "Được rồi, dì biết các con đều là con ngoan sẽ không làm chuyện xấu, nhưng lần sau cũng không thể như thế được, bằng không dì sẽ không giúp các con nói chuyện trước mặt chủ nhiệm Hoàng nữa đâu. Hơn nữa con còn là anh lớn, nhường Tiểu Diễn một chút, đi học về nhớ mang theo chút đồ ăn ngon, thằng bé mềm lòng, dễ dỗ dành."

Cậu mới không dễ dỗ dành đâu!



Lần này cậu thật sự tức giận, rất rất tức giận, đồ ăn có ngon đến đâu cũng không dỗ được cậu!

Đừng nói Tần Tử Quy hiện tại không hề có ý hối hận, cho dù hiện tại hắn quỳ trên đất cầu xin tha lỗi, Thịnh Diễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn!

Mình làm anh em tốt với hắn mười mấy năm, kết quả quay đầu hắn liền không coi trọng mình chút nào, hơn nữa thầy cô bạn học khắp nơi cũng đều thiên vị hắn.

Dựa vào cái gì chứ?!

Rác rưởi.

Thịnh Diễn về phòng khóa trái cửa lại, tử trong tủ quần áo lấy ra gối ôm hình mèo cỡ bự ra, lấy bút Mark viết ba chữ Tần Tử Quy to đùng vào mông nó, ném lên trên giường mạnh mẽ đấm bùm bụp.

Giống như muốn đem toàn bộ sức lực mà vừa nãy cậu không cam lòng đánh người kia ở trong con hẻm nhỏ, càng đấm càng tàn nhẫn, mãi đến khi bông dưới mông con mèo này lõm vào hết rồi mới không tình nguyện đứng lên, cầm lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Đến khi cậu tắm rửa xong xuôi, hưởng thụ xong bồn tắm của Tần Tử Quy vừa có chức năng mát xa vừa có thể xem phim, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ung dung lau tóc thong thả trở lại phòng mình.

Nhìn điện thoại di động, đã gần mười giờ.

Giờ này rồi mà Tần Tử Quy còn chưa có về?

Đang nghĩ, cửa phòng bị gõ hai tiếng: "A Diễn."

"Đi ra!"

Người đứng bên ngoài phòng hơi ngừng lại, sau đó cất giọng: "Tôi giúp cậu chép lại nội quy học sinh."

"Không cần, tôi không dám làm chậm trễ thời gian học tập của Tần hội trưởng của chúng ta, bằng không sau này thiếu mất một trạng nguyên đại học, lão Chồn lại chả muốn ăn tươi nuốt sống tôi!"

Sau khi Thịnh Diễn cổ quái nói xong, ngoài phòng thật đúng là không còn tiếng động nào nữa.

"?"

Bỏ cuộc rồi à?

Đã nói là mua đồ ăn ngon về dỗ cậu cơ mà!

Biết ngay, ở trong lòng Tần Tử Quy cậu vốn cũng chẳng quan trọng gì!

Thịnh Diễn phẫn nộ từ trong góc phòng lao ra, cầm lấy một cuốn vở, mở trang web của trường lên, down tài liệu nội quy học sinh về, dùng sức cầm bút, một bên nhìn màn hình một bên hung hăng kéo kéo quyển vở, ý đồ dùng tức giận làm vũ khí, cho Tần Tử Quy biết cái gì gọi là sức mạnh của đàn ông.

Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện ra khả năng của cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, chưa tính là đàn ông.

Bởi vì khi cậu điên cuồng viết, viết tới mức ngón tay cũng bị chuột rút thì mới được tầm 30% đống nội quy này thôi.

Thịnh Diễn vứt bút qua một bên, dựa lưng vào ghế ngửa mặt lên trời thở dài.

Đến cùng là cậu tạo cái nghiệt gì, chẳng lẽ kiếp trước cướp vợ Tần Tử Quy à? Tại sao sinh nhật đang yên đang lành lại thành như thế này?

Thịnh Diễn tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sau đó đột nhiên dừng lại.

Chờ đã, sinh nhật?

Sinh nhật!

Thịnh Diễn cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên vừa mới qua 12h, APP cầu được ước thấy cũng đã thông báo: [Tiểu chủ nhân thân mến, nguyện vọng tiêu chuẩn của tuần này đã làm mới, mau tới ước nguyện đi nào ~]

Thịnh Diễn không chút do dự: [Hy vọng vừa tỉnh dậy nội quy học sinh đã được chép xong toàn bộ.]

Hắn nhìn chằm chằm màn hình đang loading vòng tròn, căng thẳng chờ đợi.

Một vòng, hai vòng, ba vòng.

[Nguyện vọng được chấp thuận.]

Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Quan tâm gì chuyện lừa đảo hay không chứ, ngựa chết chữa thành ngựa sống, cùng lắm ngày mai cậu lên văn phòng Hoàng Thư Lương chơi một chuyến.

Nghĩ nghĩ, cậu nhận lấy chậu hoa, gieo hạt giống hoa cúc nhỏ xuống.

Tiếp theo chính là chờ đợi nhiệm vụ.

Một giây, hai giây, ba giây.

Thịnh Diễn có chút lo lắng, dù sao nếu như cho cậu mấy cái nhiệm vụ phạm pháp này kia hay mấy cái nhiệm vụ cậu không làm được, thì hy vọng cuối cùng này cũng đành ngâm nước nóng.

Đợi mãi khi hòm thư cạnh khu vườn "Keng" một tiếng, cậu không tự chủ nín thở, mím môi duỗi ra một ngón tay, cẩn thận ấn nút [Nhận nhiệm vụ] trên màn hình.

Một giây sau liền ngơ ngác.

Sao cái APP này lại có loại nhiệm vụ không đứng đắn thế?

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh, hệ thống ngàn lớp của Tần cẩu đã online, bé tiểu học, có nguy hiểm!!!

Hết chương 7.
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi Truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi Story Chương 7
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...