Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 37
371@-Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Nói gì thì nói, Trần Du Bạch có một gương mặt tương đối tuấn tú nhã nhặn, dáng người cũng cao, thành tích lại tốt, hơn nữa tính cách bình dị gần gũi nên nhân duyên với người khác giới cũng không tệ lắm.
Nhưng vì hai người ở sau y có dáng vẻ thật sự quá chói mắt, "đặc tính" cũng chưa rõ ràng, phong hoa tuyệt đại nhường đó nên Trần Du Bạch chưa từng nghĩ giữa y và hai con bướm này, Lâm Khiển lại lựa chọn người bình thường là y.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tình yêu đang đến chứ còn gì nữa!
Đứng trước tình yêu, tình bạn chẳng đáng nhắc đến.
Cho nên bạn học Trần Du Bạch không chút do dự vứt bỏ Tần Tử Quy, quay sang Lâm Khiển nở một nụ cười quý anh tiêu chuẩn: "Được, bạn học Lâm Khiển."
Bạn học Lâm Khiển nghe được câu trả lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Cũng coi như bé Trần vẫn hiểu chuyện.
Chứ không đến lúc đó hai ông lớn này lại ghen tuông bậy bạ, làm tổn thương đến tính mạng hai người dân vô tội là họ mất.
Còn về chuyện khác...
Các cụ có câu, không nhìn điều ác, không nghe việc ác, không quấy rầy việc ác, nếu không nhất định sẽ chết sớm.
Cho nên cô nàng cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cô chỉ là một mỹ nữ an tĩnh xinh đẹp cố gắng dưỡng sinh trường thọ mà thôi.
Nhưng mỹ nữ vừa mới xoay người thì dấu răng nhàn nhạt trên yết hầu Thịnh Diễn đã đập ngay vào mắt, chỉ trong ba giây đã có nguyên một dàn quỷ của trang web văn học giấu tên nào đó chạy qua.
Bậy bạ!
Hai tên này thật sự không biết gì gọi là kiềm chế!
Quả thực đúng là đang khiêu khích con ngựa hoang dại trong đầu cô mà!
Lâm Khiển phẫn nộ ngồi về chỗ mình, lấy một quyển sách được bọc rất thần bí ra đè lên quyển sách ngữ văn, vừa đọc vừa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng toát ra vẻ "Bổn mỹ nữ sắp sửa chú tâm học tập, mấy tên con trai các cậu đừng có quấy rầy".
Người chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm Khiển thay đổi sắc mặt: "???"
Sao cậu cảm thấy hình như có gì đó không đúng?
"Không phải, Lâm Khiển, mọi chuyện thật sự không phải như cậu nghĩ..."
"Tớ hiểu tớ hiểu mà." Không đợi Thịnh Diễn nói xong Lâm Khiển đã cắt ngang lời cậu rồi lấy tai nghe ra đeo vào, ý đồ muốn trốn tránh cuộc nói chuyện này.
Thịnh Diễn: "..."
Cậu hiểu cái gì mà hiểu!
Mắt thấy việc này không nói rõ ràng thì thanh danh của trai thẳng là cậu sẽ không giữ được nữa, Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy lại bày ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, ngồi dựa vào ghế rồi tthong dong nói: "Xem ra chúng ta phải trở thành "mệnh trung chú định" cùng nhau dùng vé tình nhân rồi."
"Ai định mệnh với anh?" Vì giấc mơ đêm qua mà Thịnh Diễn đang trong trạng thái vô cùng chột dạ lẫn nhạy cảm, nghe thấy mấy lời có liên quan là đã phản bác không chút suy nghĩ: "Thịnh Diễn tôi là trai thẳng sắt thép, cho dù có phải nhảy lầu cũng tuyệt đối không dùng vé tình nhân với một người con trai khác."
"Được, không dùng thì không dùng." Tần Tử Quy cũng không có hứng thú quá nhiều với công viên giải trí, ngồi thẳng dậy lấy ra một tập giấy A4 rồi đưa đến trước mặt cậu, "Vừa hay cuối tuần này ôn tập tiếng Anh đi, tôi đã in sẵn 100 câu điền từ rồi, đến lúc đó thì làm thêm 50 câu nữa."
"..."
Thịnh Diễn vừa mới thoát khỏi cuộc tra tấn của toán, nhìn một trăm câu điền từ này rồi lại tưởng tượng cuộc sống tuần tới của mình, rồi ngẩng đầu nghiêm túc bảo, "Anh đã từng nghe qua 1 người tên là Vương Cảnh Trạch bao giờ chưa?"
Tần Tử Quy cúi đầu viết "Thời gian biểu kế hoạch học tập của Thịnh Tiểu Diễn", vẻ mặt chẳng chút dao động.
Thịnh Diễn hơi mất mặt, nguỵ biện: "Chủ yếu là tôi cảm thấy anh thân là một thanh niên sức dài vai rộng tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu mà lại hơi lão hoá, tốt nhất là nên đến công viên giải trí cảm nhận cái gì gọi là sức sống tuổi trẻ một chút."
"Hơn nữa tôi mà không đi, anh biết phải làm sao?" Thịnh Diễn kề sát đầu, hạ thấp âm lượng đủ để chỉ 2 người họ nghe được.
Tần Tử Quy ngước mắt nhìn cái đầu xinh đẹp kỳ lạ trước mặt mình.
Thịnh Diễn hạ giọng đầy chính nghĩa nói: "Lâm Khiển đã mời ai kia đến công viên giải trí rồi, anh không đến đó xem xét tình hình à? Tôi đang che giấu cho anh còn gì nữa!"
"?" Tần Tử Quy khựng lại, "Tôi cần cậu che giấu cái gì?"
"Anh là đồ đầu gỗ à?" Thịnh Diễn phát hiện ra Tần Tử Quy thật sự không nghĩ thông suốt, sốt ruột bảo, "Theo dõi tình hình địch! Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Tôi vừa đả thông tư tưởng cho người ta mà sao anh không xông lên đi!"
Sau khi ý thức được "ai kia" là người nào, Tần Tử Quy uất nghẹn: "Tôi xông lên cái gì?"
"Anh cái người này sao mà! Thích thì phải theo đuổi chứ!" Thịnh Diễn cảm thấy mình đúng là hết lòng hết dạ với cái khúc gỗ Tần Tử Quy này luôn rồi.
Còn Tần Tử Quy chỉ cảm thấy mình sắp bị Thịnh Diễn làm cho tăng xông mất, hắn lên cái gì mà lên, rõ ràng hắn thích Thịnh Diễn, cho dù muốn lên cũng là phải là lên Thịnh Diễn, liên quan gì đến Trần Du Bạch?
*Từ gốc là "", vừa có nghĩa là ở trên, vừa có nghĩa là đè:))))))))
Hoá ra vừa nãy Thịnh Diễn khuyên Trần Du Bạch nửa này là vì muốn giúp hắn theo đuổi người ta à?
Khuyên người khác thì giỏi lắm, có tự mình lĩnh hội được cái gì không?
Tần Tử Quy nìhn vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Thịnh Diễn, trong lòng hắn còn buồn bực hơn: "Lên tự học của cậu đi, làm xong toán thì làm đề này, bớt quan tâm mấy thứ không đâu đó đi."
Thịnh Diễn chỉ cảm thấy lòng tốt của mình bị người ta ném vào bị: "Chỉ cho anh quản tôi mà không cho tôi quản anh à?"
"Tôi quản cậu là vì để cho cậu có sức khoẻ tốt, học tập tử tế để khỏi phải ra nước ngoài. Cậu quản tôi là để tôi yêu sớm, cậu xác định hai cái này so sánh được à?" Tần Tử Quy bình tĩnh phòng thủ.
Thịnh Diễn: "..."
Hình như đúng thế thật.
Mắt thấy Tần Tử Quy lại lấy ra một xấp giấy A4 nữa, Thịnh Diễn vội vàng ôm lấy đống A4 hồi nãy quay lên.
Mặc kệ thì mặc kệ, ai rỗi hơi đâu.
Tần Tử Quy lại gọi cậu: "Quay lại."
Thịnh Diễn nằm ườn trên bàn bực mình: "Làm gì?"
Tần Tử Quy: "Uống thuốc."
Thịnh Diễn: "Không uống."
Cậu luôn không thích uống thuốc, sáng nay dậy thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều nên không muốn uống nữa, dù sao trước mặt mọi người Tần Tử Quy cũng không thể bóp mũi cậu đổ òng ọc thuốc vào được.
Thịnh Diễn nằm ườn trên bàn, tuỳ hứng đến nỗi chẳng quay đầu lại.
Rồi ba giây sau, cả lớp 12/1 yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nữ máy móc đầy quỷ dị.
"Thịnh Tiểu Diễn! Uống thuốc nào! Thịnh Tiểu Diễn! Uống thuốc nào! Thịnh Tiểu Diễn! Uống thuốc..."
"Cái dcm!" Dưới cái nhìn của mọi người, Thịnh Diễn vội vàng quay lại ấn công tắc của cái hộp thuốc gà con kia đi, nghiến răng nghiến lợi, "Tần Tử Quy! Bao lớn rồi mà vẫn chơi trò này!"
Tần Tử Quy lạnh nhạt đáp: "Đây là do hôm qua dì Hứa bảo tôi lấy ở trong hòm thuốc nhà cậu ra, tôi cũng không biết còn có niềm vui bất ngờ này."
Tôi thèm tin vào mồm anh chắc!
Rốt cuộc ai mới là cháu ngoại đơn truyền đời thứ ba của nhà họ Hứa hả!
Thịnh Diễn thật sự không biết vì để khống chế mình mà Hứa phu nhân lại âm mưu dương mưu đủ trò với Tần Tử Quy, chỉ đành nghiến răng uống hết số thuốc kia.
Sớm biết hôm nay phải chịu sự nhục nhã này, còn không bằng ra nước ngoài cho vừa!
Cái gì mà thoả thuận ba bên chứ, rõ ràng là 2 cường quốc chuyên chế tàn nhẫn đối với thiếu niên vô tội!
Thịnh Diễn giận đến mức nhớ cả mấy thức kiến thức lịch sử từ hồi cấp hai, hung hăng nhai kẹo sữa Tần Tử Quy mới bóc cho mình, rồi xoay người lấy điện thoại ra mở app cầu nguyện.
[Hy vọng mẹ nam Tần Tử Quy đừng có mà quản tôi nữa!!!]
Ba giây sau.
[Nguyện vọng bị từ chối: Trái với thiết lập quan hệ của các nhân vật, hoặc ảnh hưởng đến giá trị tức giận của ký chủ, tạm thời không thông qua.]
Thịnh Diễn: "???"
What the hell? Chẳng lẽ Tần Tử Quy lại chính là người vận mệnh sắp đặt đến để quản cậu đấy à?
Thịnh Diễn không tin, thử lại lần nữa: [Hy vọng Tần Tử Quy đừng để ý đến tôi nữa.]
Ba giây sau.
[Nguyện vọng bị từ chối, lý do tương tự.]
Thịnh Diễn không tin, vẫn tiếp tục thử.
Ba giây sau.
[Nguyện vọng một lần nữa bị từ chối, hơn nữa vì tuần này số lần từ chối đã quá ba lần nên huỷ bỏ một lần ước nguyện trong hạn mức, hy vọng ký chủ suy nghĩ nghiêm túc.]
Thịnh Diễn: "..."
Rốt cuộc cậu và Tần Tử Quy có cái nghiệt duyên gì thế này!
Mặc kệ cậu và Tần Tử Quy có nghiệt duyên gì, dù sao tất cả các giáo viên của khối 12 đều phát hiện hỗn thế ma vương lớp 12/6 kia từ sau khi bị ném đến lớp 1, lên lớp không chơi game, tiết tự học tối không trèo tường trốn học, giáo viên trường lân cận cũng không có phàn nàn nói ai ai bị đánh, ngay cả giáo viên y tế cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy tiểu thiếu gia thân kiều thể quý cahcs dăm ba hôm lại đến tìm mình lấy thuốc tiêu chảy nữa.
Hoàng Thư Lương rất mừng.
Đã mấy ngày ông không mắng Thịnh Diễn, trong sự nghiệp giảng dạy của ông đúng là chưa từng thấy lần nào.
Xem ra Tần Tử Quy nói đúng, đối xử với học sinh kém thì không phải lúc nào cũng phê bình này nọ, phải học cách khen ngợi ghi nhận mới có thể kíc.h thích học sinh tiến bộ.
Cho nên chiều thứ bảy, Thịnh Diễn tự nhiên bị đau bụng xinh nghỉ ở nhà mà ba người đứng đầu lớp cùng đề xuất muốn đến nhà Thịnh Diễn tiến hành dạy kèm đặc biệt cho cậu trong giờ tự học buổi tối, Hoàng Thư Lương cũng vung tay ký tên vào giấy phép đồng ý.
Lại còn vui mừng vỗ vai: "Tốt lắm, bạn cùng lớp chân chính thì phải như thế, đối xử với một số bạn kém hơn thì không bỏ rơi cũng không bỏ cuộc, cùng nhau dẫn dắt cùng tiến bộ, tiếp sức viết nên tương lai của nước nhà!"
Cho nên một trong những tương lai nước nhà, Lâm Khiển, lúc ngồi trên taxi có hơi chột dạ: "Cậu nói xem bọn mình lừa lão Chồn như thế có được không?"
"Thật sự là không còn cách nào mà, ai bảo thầy tự nhiên nói trong thời gian học thêm cuối tuần chỉ được nghỉ mỗi 1 ngày chủ nhật, lần trước bọn mình đã hẹn hôm nay rồi, đâu thể nào không đi được, tấm vé tình nhân 1288 tệ không đi thì lãng phí lắm." Trần Du Bạch dựa ra sau ghế nói.
Không có một tí ý thức nào của một trưởng ban kỷ luật hội học sinh trường.
Thịnh Diễn thì dựa vào cửa sổ bên kia, vẻ mặt tiều tuỵ do bị học hành tàn phá, có thể trốn được lúc nào thì hay lúc ấy.
Lâm Khiển nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt này của cậu, vui vẻ bảo: "Ây, cậu mới học được mấy ngày sao đã thành như thế rồi?"
Vẻ mặt Thịnh Diễn tê dại: "Bây giờ tôi nhắm mắt một cái là toàn thì quá khứ đơn, thì hiện tại đơn, tương lai đơn, cậu bảo xem có đến mức đấy không?"
Vì ngày nào Tần Tử Quy cũng phải ra ngoài học chuẩn bị thi nên lúc hắn vắng mặt, Lâm Khiển cũng sẽ giảng tí đề cho Thịnh Diễn, phát hiện ra anh lớn bình thường nhìn có vẻ xấu tính này thật ra cũng khá đáng yêu, cũng sẽ thể hiện dáng vẻ bình thường khi học, bèn gật đầu: "Được, vậy cậu lấy ví dụ chứng minh sự khác biệt giữa 3 thì này thử xem."
Thịnh Diễn vẫn chết lặng: "Tôi từng giết Tần Tử Quy trong mơ là thì quá khứ, bây giờ tôi muốn giết Tần Tử Quy là thì hiện tại, một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ giết Tần Tử Quy và chôn xác anh ta là thì tương lai."
Vừa dứt lời, chú tài xế chất phác thật thà trượt chân, thiếu chút nữa đã lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.
Lâm Khiển vội vàng trấn an: "Không có gì đâu bác tài, đây là bằng chứng cho thấy hai đứa nó có quan hệ tốt đấy ạ."
Bác tài cười khan: "Haha, cũng độc đáo nhỉ."
Những người khác trong xe cũng không lạ lẫm gì với việc này, không có phản ứng gì lớn.
Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ xr, vẻ mặt cũng dần dần mệt là biết cậu bị say xe, bèn cúi đầu lấy thứ gì trong túi ra rồi khẽ nói: "Quay đầu chút nào."
Thịnh Diễn nghiêng đầu chỉ để lộ vành tai, Tần Tử Quy quen thuộc dán miếng dán chống say lên, đoạn Thịnh Diễn lại nghiêng đầu về.
Sau đấy Tần Tử Quy lại lấy một quá quýt trong túi ra, bóc vỏ xong thì bảo: "Há miệng."
Thịnh Diễn nhắm mắt: "A."
Ăn xong quả quýt, suốt cả quá trình ăn ý đến mức không cần giao tiếp.
Trần Du Bạch ngồi bên cạnh nhìn hai thằng: "..."
Không hiểu sao nhưng y lại đột nhiên cảm thấy có lẽ mình không nên ngồi đây.
"Không phải chứ Tần Tử Quy, đừng nói cậu là con dâu nuôi từ bé của nhà Thịnh Diễn nhá, sao lại thành thạo thế hả?" Trần Du Bạch biết Tần Tử Quy đối xử tốt với tên giặc con này, nhưng lại không nghĩ tới tốt đến mức y như mẹ chăm con, nên mới tiện mồm hỏi.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Thịnh Diễn vốn dĩ cả tuần không được ăn cay lẫn bị nhiệm vụ học tập nặng nề đánh bại ý chí phản kháng, nghe thế thì bị kíc/h thích ngay lập tức phản pháo: "Ai bảo anh ta làm con dâu nuôi từ bé? Đừng có dùng ba cái suy nghĩ ô uế đấy của cậu làm vấy bẩn tình bạn thuần khiểt của bọn này."
"?" Trần Du Bạch tự nhiên bị pháo nổ tanh tách vào người, cảm thấy hơi khó hiểu, "Cậu kích động thế làm gì? Tôi chỉ lấy ví dụ mô tả quan hệ hai cậu tốt đến mức khác người thôi mà."
Sao lại gọi là tốt đến mức khác người?
Không phải là tình anh em bình thường thôi à?
Thịnh Diễn là một tên trai thẳng bị mấy giấc mơ kỳ cục về Tần Tử Quy quấy nhiễu đã lâu, bây giờ thứ cậu không nghe được nhất chính là kiểu nói này, bèn hợp tình hợp lý hỏi lại: "Vậy cậu và Tần Tử Quy hẹn hò ở phòng làm việc hội học sinh thì sao không bảo là khác người đi?"
"?" Nghe cậu nói thế, Tần Tử Quy còn chấm hỏi trước cả Trần Du Bạch, nghiêng đầu nhìn sang Trần Du Bạch.
Trần Du Bạch vội vàng giải thích: "Thì là lần trước lão Hoàng bảo bọn mình sửa soạn lại sổ ghi chép nhiệm vụ của học kỳ trước ấy, chúng ta phải tăng ca ở văn phòng nên tôi mới đăng trên vòng bạn bè là bọn mình được hẹn hò, cái này thì có vấn đề gì à. Không, khoan đã."
Trần Du Bạch nói xong mới nhận ra vấn đề: "Vì sao Thịnh Diễn nhìn thấy vòng bạn bè của tôi mà Tần Tử Quy cậu lại không thấy?"
Tần Tử Quy không hề che giấu: "Cậu chụp ảnh tự sướng quá nhiều, nhìn phiền cả mắt nên tôi chặn rồi."
"..." Trần Du Bạch bị tổn thương nặng nề, đưa tay cướp điện thoại Tần Tử Quy, "Tần Tử Quy cậu đúng là đồ không có lương tâm! Bỏ chặn ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức!"
Tần Tử Quy lại chẳng sợ y nhảy xuống, chủ yếu là sợ bác tài gặp phải tai bay vạ gió nên một tay ngăn cản Trần Du Bạch, tay kia tiện thể mở avatar Trần Du Bạch ra bỏ chặn.
Load lại lần nữa, đầu ngón tay chợt khựng lại.
Hắn nhìn thấy bức ảnh Trần Du Bạch hẹn hò vào tối thứ năm tuần trước.
Cũnh chính là một ngày trước khi Thịnh Diễn tự nhiên ước [Hy vọng Tần Tử Quy có thể phát hiện thật ra Trần Du Bạch không đẹp bằng tôi.]
Cũng là ngày trước khi hắn thừa nhận với Thịnh Diễn rằng hắn thích con trai.
Cho nên...
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi ư?
Tần Tử Quy cầm điện thoại chợt khựng lại, đoạn nghiêng đầu nhìn Thịnh Diễn mà không để ý Trần Du Bạch đang sấn lại.
Thịnh Diễn nhìn tay Trần Du Bạch ôm lấy vai Tần Tử Quy, mặt lạnh te quay đầu đi.
Tần Tử Quy như đang xác nhận cái gì đó, cười khẽ một tiếng rồi ghét bỏ hất móng vuốt Trần Du Bạch ra, "Xê ra, đừng có mà khoác tay khoác chân."
Trần Du Bạch không phục: "Vậy sao ngày nào Thịnh Diễn cũng được khoác tay khoác chân cậu?"
"Cậu so được với cậu ấy à?"
Nhìn qua tưởng như Tần Tử Quy chỉ là trả lời cho có, nhưng thật ra là đang nói cho Thịnh Diễn biết, so với Trần Du Bạch thì cậu đặc biệt hơn ngàn vạn lần.
Nhưng Thịnh Diễn nghe lại thành: "Quả nhiên, mình chỉ là anh em có thể khoác tay khoác chân, nhưng Trần Du Bạch là người anh ta thích nên mới không được."
Đồ tiêu chuẩn kép!
Trần Du Bạch cũng ghét bỏ liếc Tần Tử Quy một cái.
Người này có sở thích không muốn bị người khác chạm vào - cái này không phải bí mật gì. Kết quả Thịnh Diễn mới ăn xong bánh bao bôi lên quần áo hắn cũng không tức giận, mình mới khoác vai có tí đã không vui, thế mà còn bảo là không phải con dâu nuôi từ bé nhà Thịnh Diễn!
Cho nên ba tên con trai ngồi sau xe taxi mỗi người một tâm trạng, đứa nhìn trái đứa nhìn phải đứa thì cúi đầu nhìn điện thoại.
Để lại Lâm Khiển nhìn tất cả qua gương chiếu hậu, mặt không đổi sắc gửi tin nhắn wechat cho bạn thân.
Lâm Khiển: "Cậu có biết lúc tớ rủ các cậu đi công viên giải trí, các cậu bảo không có thời gian thì tớ gặp phải chuyện gì không?"
Bạn thân: "?"
Lâm Khiển: "Có ba anh đẹp trai chân dài đang đi với tớ!!!"
Bạn thân: "??? Còn có chuyện tốt vậy á?"
Lâm Khiển: "Sau rồi ba người họ đang ghen tuông nhau."
Bạn thân: "..."
Bạn thân: "Ài, số phận an bài."
An bài kiểu gì thì Lâm Khiển chịu, nhưng Lâm Khiển nhìn ra Trần Du Bạch chỉ là một đứa trai thẳng vô tội bị hai người kia làm phiền, cho nên vừa vào công viên đã lôi kéo Trần Du Bạch đi mua nước, để lại Tần Tử Quy và Thịnh Diễn đến chỗ hoạt động bên lâu đài cổ xếp hàng.
Vì nhà trường mới quyết định không nghỉ thứ bảy trong lúc học bổ túc, họ không đến kịp các hoạt động ban ngày nên chỉ có thể chơi hoạt động "Mùa hè nhiệt tình" của công viên này trước rồi nói sau.
Không ít người có cùng suy nghĩ với họ.
Chẳng qua đối tượng mục tiêu của hoạt động này vốn là các bạn nữ, cho nên ngoại trừ các cặp đôi ra phần lớn đều là hai bạn nữ cùng chơi, hai đứa con trai cao mét tám mấy đứng trong đám người tự nhiên nổi bật lạ.
Đương nhiên phần lớn là do hai người họ mặt đẹp chân dài. Không ít bạn nữ đã nhìn sang đây, trong đó còn có một người mặc đồng phục JK rõ ràng rất hứng thú với kiểu đẹp của Tần Tử Quy, trắng trợn nhìn sang những vài lần.
Nhưng hôm nay Tần Tử Quy không mặc đồ đen cũng chẳng mặc trắng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám chì bình thường nhất, chỉ là hắn mặc không khác gì mẫu nam.
Trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thịnh Diễn cúi đầu đá đá dưới chân.
Tần Tử Quy lại không để ý mấy cái này, chỉ dán lại miếng dán chống say sau tai cho cậu rồi hỏi: "Sao hôm đó tự nhiên cậu lại hỏi tôi cậu với Trần Du Bạch ai đẹp trai hơn?"
tThịnh Diễn cảm thấy vấn đề này hơi bất ngờ, bắt đầu giả ngu: "Tôi hỏi anh cái này á?"
"Ừ, sáng hôm sau khi tôi thừa nhận với cậu là tôi thích con trai, cậu tỉnh dậy thì hỏi tôi câu đó." Tần Tử Quy nói đến là tự nhiên, giống như chỉ là lơ đễnh chợt nhớ ra mà thôi.
Thịnh Diễn thì hơi chột dạ, nhưng trước giờ cậu toàn ra vẻ mạnh miệng, nên gân cổ ra vẻ không sao cả, "Thì chỉ hỏi chút quan niệm thẩm mỹ của anh thôi, không được à?"
"Được, ok." Tần Tử Quy gật gật đầu, "Chủ yếu là không phải cậu nghĩ tôi thích Trần Du Bạch sao, tôi còn đang nghĩ có phải cậu ghen hay không."
Dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra mấy lời đùa giỡn, Thịnh Diễn lại như bị chọc vào chỗ đau, nháy mắt tức đến giậm chân tại chỗ: "Ai ghen, anh đừng có mà tự sướng, tôi thẳng tắp!"
Nói xong, nhân lúc Trần Du Bạch và Lâm Khiển quay lại, Thịnh Diễn vội vàng đưa cho nhân viên hai cặp vé: "Bốn người bọn em ba nam một nữ, nam đều trên m8, nữ thì m7, lấy quần áo giúp bọn em với ạ."
Ý đồ trốn tránh đề tài quá mức rõ ràng, Tần Tử Quy đứng sau nhìn vành tai đỏ bừng của ai kia, cảm thấy người nào đó từ bé đã không biết nói dối, càng che lại càng lộ.
Thậm chí ngay cả Trần Du Bạch cũng phát hiện không đúng, đưa đồ uống qua rồi tò mò hỏi: "Các cậu mới nói gì đấy? Sao tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai?"
"Không nói gì cả." Thịnh Diễn ở đằng trước tức giận quay người lại, "Họ bảo chơi theo cặp, 1 người đóng vai ma cà rồng, người kia đóng vai thợ săn ma cà rồng, các cậu muốn chia thế nào?"
Trần Du Bạch rất lịch sự: "Tôi thế nào cũng được, Lâm Khiển chọn trước đi."
Lâm Khiển cắn ống hút: "Tôi chọn thợ săn ma cà rồng đi, cảm giác ăn mặc mát mẻ hơn tí."
Thịnh Diễn cũng muốn chọn thợ săn ma cà rồng, vì thợ săn ma cà rồng được trang bị súng, nhưng nếu cậu chọn thợ săn ma cà rồng thì Tần Tử Quy sẽ là ma cà rồng.
Tần Tử Quy, ma cà rồng.
Đệch.
Thịnh Diễn bóp nát mấy cảnh tượng trong mơ, Tần Tử Quy đã lấy bộ đồ ma cà rồng từ tay cậu: "Tôi đóng vai ma cà rồng cho, hợp với tôi hơn."
Thịnh Diễn cứng đờ tại chỗ.
Tần Tử Quy cúi nhìn, thản nhiên hỏi: "Có vấn đề à?"
"Không thành vấn đề, tôi thì có vấn đề gì chứ." Thịnh Diễn cảm thấy mình không thể bị một giấc mơ kỳ cục làm ảnh hưởng được, nhân lúc còn có thể tự tay săn giết ma cà rồng để chứng minh mình tuyệt đối không có cái ý nghĩ không nên có kia, cho nên nghiêm mặt cầm trang bị của thợ săn ma cà rồng đi vào thay đồ.
Tần Tử Quy lại chỉ sờ sờ vị trí nối liền giữa vai và cổ.
Là vị trí hắn định cắn xuống hôm đó.
Tần Tử Quy híp mắt lại lần nữa, sao hắn lại cảm thấy người nào có càng lúc càng không thích hợp.
Không thích hợp đến mức khiến hắn muốn làm gì đó thăm dò một chút.
Nghĩ nghĩ, Tần Tử Quy cũng chậm rãi đi theo vào phòng thay đồ bên cạnh Thịnh Diễn.
Mặc áo sơ mi trắng và áo choàng đen của ma cà rồng vào, lúc soi gương đeo nơ lên tự nhiên Tần Tử Quy nhớ ra có lần Thịnh Diễn từng giận dỗi với hắn chỉ vì có bạn nữ đặt ảnh hắn mặc áo sơ mi trắng làm hình nền.
Cậu nói hắn không được phép mặc áo sơ mi trắng.
Cậu còn nói hắn đẹp trai đến mức khó chịu.
Hôm đó sau khi suýt bị cắn, sáng hôm sau Thịnh Diễn tỉnh dậy rất không ổn, nghe thấy chữ cắn là sửng cổ lên, lại còn không cho hắn mặc áo màu đen.
Hơn nữa hình như Thịnh Diễn có vẻ rất thích nốt ruồi trên cổ hắn.
Cho nên Tần Tử Quy không thắt nơ nữa, tháo nó ra rồi gõ vách ngăn trong phòng thay đồ: "Thịnh Diễn."
Bên cạnh truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của thiếu niên: "Gì?"
"Nơ của tôi bị lỏng không tự chỉnh được, cậu sang xem giúp tôi với."
Tần Tử Quy nói xong thì tiện tay cởi luôn mấy cái cúc áo sơ mi, nghiêng người dừa vào vách ngăn, quần áo lả lơi, tư thế trêu người, còn để lộ nốt ruồi mà Thịnh Diễn muốn cắn nhất.
Dù sao đối với trai thẳng, thế này không được coi là lấy sắc dụ người.
*
Hết chương 37.
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
*
Nói gì thì nói, Trần Du Bạch có một gương mặt tương đối tuấn tú nhã nhặn, dáng người cũng cao, thành tích lại tốt, hơn nữa tính cách bình dị gần gũi nên nhân duyên với người khác giới cũng không tệ lắm.
Nhưng vì hai người ở sau y có dáng vẻ thật sự quá chói mắt, "đặc tính" cũng chưa rõ ràng, phong hoa tuyệt đại nhường đó nên Trần Du Bạch chưa từng nghĩ giữa y và hai con bướm này, Lâm Khiển lại lựa chọn người bình thường là y.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tình yêu đang đến chứ còn gì nữa!
Đứng trước tình yêu, tình bạn chẳng đáng nhắc đến.
Cho nên bạn học Trần Du Bạch không chút do dự vứt bỏ Tần Tử Quy, quay sang Lâm Khiển nở một nụ cười quý anh tiêu chuẩn: "Được, bạn học Lâm Khiển."
Bạn học Lâm Khiển nghe được câu trả lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Cũng coi như bé Trần vẫn hiểu chuyện.
Chứ không đến lúc đó hai ông lớn này lại ghen tuông bậy bạ, làm tổn thương đến tính mạng hai người dân vô tội là họ mất.
Còn về chuyện khác...
Các cụ có câu, không nhìn điều ác, không nghe việc ác, không quấy rầy việc ác, nếu không nhất định sẽ chết sớm.
Cho nên cô nàng cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cô chỉ là một mỹ nữ an tĩnh xinh đẹp cố gắng dưỡng sinh trường thọ mà thôi.
Nhưng mỹ nữ vừa mới xoay người thì dấu răng nhàn nhạt trên yết hầu Thịnh Diễn đã đập ngay vào mắt, chỉ trong ba giây đã có nguyên một dàn quỷ của trang web văn học giấu tên nào đó chạy qua.
Bậy bạ!
Hai tên này thật sự không biết gì gọi là kiềm chế!
Quả thực đúng là đang khiêu khích con ngựa hoang dại trong đầu cô mà!
Lâm Khiển phẫn nộ ngồi về chỗ mình, lấy một quyển sách được bọc rất thần bí ra đè lên quyển sách ngữ văn, vừa đọc vừa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng toát ra vẻ "Bổn mỹ nữ sắp sửa chú tâm học tập, mấy tên con trai các cậu đừng có quấy rầy".
Người chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm Khiển thay đổi sắc mặt: "???"
Sao cậu cảm thấy hình như có gì đó không đúng?
"Không phải, Lâm Khiển, mọi chuyện thật sự không phải như cậu nghĩ..."
"Tớ hiểu tớ hiểu mà." Không đợi Thịnh Diễn nói xong Lâm Khiển đã cắt ngang lời cậu rồi lấy tai nghe ra đeo vào, ý đồ muốn trốn tránh cuộc nói chuyện này.
Thịnh Diễn: "..."
Cậu hiểu cái gì mà hiểu!
Mắt thấy việc này không nói rõ ràng thì thanh danh của trai thẳng là cậu sẽ không giữ được nữa, Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy lại bày ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, ngồi dựa vào ghế rồi tthong dong nói: "Xem ra chúng ta phải trở thành "mệnh trung chú định" cùng nhau dùng vé tình nhân rồi."
"Ai định mệnh với anh?" Vì giấc mơ đêm qua mà Thịnh Diễn đang trong trạng thái vô cùng chột dạ lẫn nhạy cảm, nghe thấy mấy lời có liên quan là đã phản bác không chút suy nghĩ: "Thịnh Diễn tôi là trai thẳng sắt thép, cho dù có phải nhảy lầu cũng tuyệt đối không dùng vé tình nhân với một người con trai khác."
"Được, không dùng thì không dùng." Tần Tử Quy cũng không có hứng thú quá nhiều với công viên giải trí, ngồi thẳng dậy lấy ra một tập giấy A4 rồi đưa đến trước mặt cậu, "Vừa hay cuối tuần này ôn tập tiếng Anh đi, tôi đã in sẵn 100 câu điền từ rồi, đến lúc đó thì làm thêm 50 câu nữa."
"..."
Thịnh Diễn vừa mới thoát khỏi cuộc tra tấn của toán, nhìn một trăm câu điền từ này rồi lại tưởng tượng cuộc sống tuần tới của mình, rồi ngẩng đầu nghiêm túc bảo, "Anh đã từng nghe qua 1 người tên là Vương Cảnh Trạch bao giờ chưa?"
Tần Tử Quy cúi đầu viết "Thời gian biểu kế hoạch học tập của Thịnh Tiểu Diễn", vẻ mặt chẳng chút dao động.
Thịnh Diễn hơi mất mặt, nguỵ biện: "Chủ yếu là tôi cảm thấy anh thân là một thanh niên sức dài vai rộng tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu mà lại hơi lão hoá, tốt nhất là nên đến công viên giải trí cảm nhận cái gì gọi là sức sống tuổi trẻ một chút."
"Hơn nữa tôi mà không đi, anh biết phải làm sao?" Thịnh Diễn kề sát đầu, hạ thấp âm lượng đủ để chỉ 2 người họ nghe được.
Tần Tử Quy ngước mắt nhìn cái đầu xinh đẹp kỳ lạ trước mặt mình.
Thịnh Diễn hạ giọng đầy chính nghĩa nói: "Lâm Khiển đã mời ai kia đến công viên giải trí rồi, anh không đến đó xem xét tình hình à? Tôi đang che giấu cho anh còn gì nữa!"
"?" Tần Tử Quy khựng lại, "Tôi cần cậu che giấu cái gì?"
"Anh là đồ đầu gỗ à?" Thịnh Diễn phát hiện ra Tần Tử Quy thật sự không nghĩ thông suốt, sốt ruột bảo, "Theo dõi tình hình địch! Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Tôi vừa đả thông tư tưởng cho người ta mà sao anh không xông lên đi!"
Sau khi ý thức được "ai kia" là người nào, Tần Tử Quy uất nghẹn: "Tôi xông lên cái gì?"
"Anh cái người này sao mà! Thích thì phải theo đuổi chứ!" Thịnh Diễn cảm thấy mình đúng là hết lòng hết dạ với cái khúc gỗ Tần Tử Quy này luôn rồi.
Còn Tần Tử Quy chỉ cảm thấy mình sắp bị Thịnh Diễn làm cho tăng xông mất, hắn lên cái gì mà lên, rõ ràng hắn thích Thịnh Diễn, cho dù muốn lên cũng là phải là lên Thịnh Diễn, liên quan gì đến Trần Du Bạch?
*Từ gốc là "", vừa có nghĩa là ở trên, vừa có nghĩa là đè:))))))))
Hoá ra vừa nãy Thịnh Diễn khuyên Trần Du Bạch nửa này là vì muốn giúp hắn theo đuổi người ta à?
Khuyên người khác thì giỏi lắm, có tự mình lĩnh hội được cái gì không?
Tần Tử Quy nìhn vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Thịnh Diễn, trong lòng hắn còn buồn bực hơn: "Lên tự học của cậu đi, làm xong toán thì làm đề này, bớt quan tâm mấy thứ không đâu đó đi."
Thịnh Diễn chỉ cảm thấy lòng tốt của mình bị người ta ném vào bị: "Chỉ cho anh quản tôi mà không cho tôi quản anh à?"
"Tôi quản cậu là vì để cho cậu có sức khoẻ tốt, học tập tử tế để khỏi phải ra nước ngoài. Cậu quản tôi là để tôi yêu sớm, cậu xác định hai cái này so sánh được à?" Tần Tử Quy bình tĩnh phòng thủ.
Thịnh Diễn: "..."
Hình như đúng thế thật.
Mắt thấy Tần Tử Quy lại lấy ra một xấp giấy A4 nữa, Thịnh Diễn vội vàng ôm lấy đống A4 hồi nãy quay lên.
Mặc kệ thì mặc kệ, ai rỗi hơi đâu.
Tần Tử Quy lại gọi cậu: "Quay lại."
Thịnh Diễn nằm ườn trên bàn bực mình: "Làm gì?"
Tần Tử Quy: "Uống thuốc."
Thịnh Diễn: "Không uống."
Cậu luôn không thích uống thuốc, sáng nay dậy thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều nên không muốn uống nữa, dù sao trước mặt mọi người Tần Tử Quy cũng không thể bóp mũi cậu đổ òng ọc thuốc vào được.
Thịnh Diễn nằm ườn trên bàn, tuỳ hứng đến nỗi chẳng quay đầu lại.
Rồi ba giây sau, cả lớp 12/1 yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nữ máy móc đầy quỷ dị.
"Thịnh Tiểu Diễn! Uống thuốc nào! Thịnh Tiểu Diễn! Uống thuốc nào! Thịnh Tiểu Diễn! Uống thuốc..."
"Cái dcm!" Dưới cái nhìn của mọi người, Thịnh Diễn vội vàng quay lại ấn công tắc của cái hộp thuốc gà con kia đi, nghiến răng nghiến lợi, "Tần Tử Quy! Bao lớn rồi mà vẫn chơi trò này!"
Tần Tử Quy lạnh nhạt đáp: "Đây là do hôm qua dì Hứa bảo tôi lấy ở trong hòm thuốc nhà cậu ra, tôi cũng không biết còn có niềm vui bất ngờ này."
Tôi thèm tin vào mồm anh chắc!
Rốt cuộc ai mới là cháu ngoại đơn truyền đời thứ ba của nhà họ Hứa hả!
Thịnh Diễn thật sự không biết vì để khống chế mình mà Hứa phu nhân lại âm mưu dương mưu đủ trò với Tần Tử Quy, chỉ đành nghiến răng uống hết số thuốc kia.
Sớm biết hôm nay phải chịu sự nhục nhã này, còn không bằng ra nước ngoài cho vừa!
Cái gì mà thoả thuận ba bên chứ, rõ ràng là 2 cường quốc chuyên chế tàn nhẫn đối với thiếu niên vô tội!
Thịnh Diễn giận đến mức nhớ cả mấy thức kiến thức lịch sử từ hồi cấp hai, hung hăng nhai kẹo sữa Tần Tử Quy mới bóc cho mình, rồi xoay người lấy điện thoại ra mở app cầu nguyện.
[Hy vọng mẹ nam Tần Tử Quy đừng có mà quản tôi nữa!!!]
Ba giây sau.
[Nguyện vọng bị từ chối: Trái với thiết lập quan hệ của các nhân vật, hoặc ảnh hưởng đến giá trị tức giận của ký chủ, tạm thời không thông qua.]
Thịnh Diễn: "???"
What the hell? Chẳng lẽ Tần Tử Quy lại chính là người vận mệnh sắp đặt đến để quản cậu đấy à?
Thịnh Diễn không tin, thử lại lần nữa: [Hy vọng Tần Tử Quy đừng để ý đến tôi nữa.]
Ba giây sau.
[Nguyện vọng bị từ chối, lý do tương tự.]
Thịnh Diễn không tin, vẫn tiếp tục thử.
Ba giây sau.
[Nguyện vọng một lần nữa bị từ chối, hơn nữa vì tuần này số lần từ chối đã quá ba lần nên huỷ bỏ một lần ước nguyện trong hạn mức, hy vọng ký chủ suy nghĩ nghiêm túc.]
Thịnh Diễn: "..."
Rốt cuộc cậu và Tần Tử Quy có cái nghiệt duyên gì thế này!
Mặc kệ cậu và Tần Tử Quy có nghiệt duyên gì, dù sao tất cả các giáo viên của khối 12 đều phát hiện hỗn thế ma vương lớp 12/6 kia từ sau khi bị ném đến lớp 1, lên lớp không chơi game, tiết tự học tối không trèo tường trốn học, giáo viên trường lân cận cũng không có phàn nàn nói ai ai bị đánh, ngay cả giáo viên y tế cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy tiểu thiếu gia thân kiều thể quý cahcs dăm ba hôm lại đến tìm mình lấy thuốc tiêu chảy nữa.
Hoàng Thư Lương rất mừng.
Đã mấy ngày ông không mắng Thịnh Diễn, trong sự nghiệp giảng dạy của ông đúng là chưa từng thấy lần nào.
Xem ra Tần Tử Quy nói đúng, đối xử với học sinh kém thì không phải lúc nào cũng phê bình này nọ, phải học cách khen ngợi ghi nhận mới có thể kíc.h thích học sinh tiến bộ.
Cho nên chiều thứ bảy, Thịnh Diễn tự nhiên bị đau bụng xinh nghỉ ở nhà mà ba người đứng đầu lớp cùng đề xuất muốn đến nhà Thịnh Diễn tiến hành dạy kèm đặc biệt cho cậu trong giờ tự học buổi tối, Hoàng Thư Lương cũng vung tay ký tên vào giấy phép đồng ý.
Lại còn vui mừng vỗ vai: "Tốt lắm, bạn cùng lớp chân chính thì phải như thế, đối xử với một số bạn kém hơn thì không bỏ rơi cũng không bỏ cuộc, cùng nhau dẫn dắt cùng tiến bộ, tiếp sức viết nên tương lai của nước nhà!"
Cho nên một trong những tương lai nước nhà, Lâm Khiển, lúc ngồi trên taxi có hơi chột dạ: "Cậu nói xem bọn mình lừa lão Chồn như thế có được không?"
"Thật sự là không còn cách nào mà, ai bảo thầy tự nhiên nói trong thời gian học thêm cuối tuần chỉ được nghỉ mỗi 1 ngày chủ nhật, lần trước bọn mình đã hẹn hôm nay rồi, đâu thể nào không đi được, tấm vé tình nhân 1288 tệ không đi thì lãng phí lắm." Trần Du Bạch dựa ra sau ghế nói.
Không có một tí ý thức nào của một trưởng ban kỷ luật hội học sinh trường.
Thịnh Diễn thì dựa vào cửa sổ bên kia, vẻ mặt tiều tuỵ do bị học hành tàn phá, có thể trốn được lúc nào thì hay lúc ấy.
Lâm Khiển nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt này của cậu, vui vẻ bảo: "Ây, cậu mới học được mấy ngày sao đã thành như thế rồi?"
Vẻ mặt Thịnh Diễn tê dại: "Bây giờ tôi nhắm mắt một cái là toàn thì quá khứ đơn, thì hiện tại đơn, tương lai đơn, cậu bảo xem có đến mức đấy không?"
Vì ngày nào Tần Tử Quy cũng phải ra ngoài học chuẩn bị thi nên lúc hắn vắng mặt, Lâm Khiển cũng sẽ giảng tí đề cho Thịnh Diễn, phát hiện ra anh lớn bình thường nhìn có vẻ xấu tính này thật ra cũng khá đáng yêu, cũng sẽ thể hiện dáng vẻ bình thường khi học, bèn gật đầu: "Được, vậy cậu lấy ví dụ chứng minh sự khác biệt giữa 3 thì này thử xem."
Thịnh Diễn vẫn chết lặng: "Tôi từng giết Tần Tử Quy trong mơ là thì quá khứ, bây giờ tôi muốn giết Tần Tử Quy là thì hiện tại, một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ giết Tần Tử Quy và chôn xác anh ta là thì tương lai."
Vừa dứt lời, chú tài xế chất phác thật thà trượt chân, thiếu chút nữa đã lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.
Lâm Khiển vội vàng trấn an: "Không có gì đâu bác tài, đây là bằng chứng cho thấy hai đứa nó có quan hệ tốt đấy ạ."
Bác tài cười khan: "Haha, cũng độc đáo nhỉ."
Những người khác trong xe cũng không lạ lẫm gì với việc này, không có phản ứng gì lớn.
Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ xr, vẻ mặt cũng dần dần mệt là biết cậu bị say xe, bèn cúi đầu lấy thứ gì trong túi ra rồi khẽ nói: "Quay đầu chút nào."
Thịnh Diễn nghiêng đầu chỉ để lộ vành tai, Tần Tử Quy quen thuộc dán miếng dán chống say lên, đoạn Thịnh Diễn lại nghiêng đầu về.
Sau đấy Tần Tử Quy lại lấy một quá quýt trong túi ra, bóc vỏ xong thì bảo: "Há miệng."
Thịnh Diễn nhắm mắt: "A."
Ăn xong quả quýt, suốt cả quá trình ăn ý đến mức không cần giao tiếp.
Trần Du Bạch ngồi bên cạnh nhìn hai thằng: "..."
Không hiểu sao nhưng y lại đột nhiên cảm thấy có lẽ mình không nên ngồi đây.
"Không phải chứ Tần Tử Quy, đừng nói cậu là con dâu nuôi từ bé của nhà Thịnh Diễn nhá, sao lại thành thạo thế hả?" Trần Du Bạch biết Tần Tử Quy đối xử tốt với tên giặc con này, nhưng lại không nghĩ tới tốt đến mức y như mẹ chăm con, nên mới tiện mồm hỏi.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Thịnh Diễn vốn dĩ cả tuần không được ăn cay lẫn bị nhiệm vụ học tập nặng nề đánh bại ý chí phản kháng, nghe thế thì bị kíc/h thích ngay lập tức phản pháo: "Ai bảo anh ta làm con dâu nuôi từ bé? Đừng có dùng ba cái suy nghĩ ô uế đấy của cậu làm vấy bẩn tình bạn thuần khiểt của bọn này."
"?" Trần Du Bạch tự nhiên bị pháo nổ tanh tách vào người, cảm thấy hơi khó hiểu, "Cậu kích động thế làm gì? Tôi chỉ lấy ví dụ mô tả quan hệ hai cậu tốt đến mức khác người thôi mà."
Sao lại gọi là tốt đến mức khác người?
Không phải là tình anh em bình thường thôi à?
Thịnh Diễn là một tên trai thẳng bị mấy giấc mơ kỳ cục về Tần Tử Quy quấy nhiễu đã lâu, bây giờ thứ cậu không nghe được nhất chính là kiểu nói này, bèn hợp tình hợp lý hỏi lại: "Vậy cậu và Tần Tử Quy hẹn hò ở phòng làm việc hội học sinh thì sao không bảo là khác người đi?"
"?" Nghe cậu nói thế, Tần Tử Quy còn chấm hỏi trước cả Trần Du Bạch, nghiêng đầu nhìn sang Trần Du Bạch.
Trần Du Bạch vội vàng giải thích: "Thì là lần trước lão Hoàng bảo bọn mình sửa soạn lại sổ ghi chép nhiệm vụ của học kỳ trước ấy, chúng ta phải tăng ca ở văn phòng nên tôi mới đăng trên vòng bạn bè là bọn mình được hẹn hò, cái này thì có vấn đề gì à. Không, khoan đã."
Trần Du Bạch nói xong mới nhận ra vấn đề: "Vì sao Thịnh Diễn nhìn thấy vòng bạn bè của tôi mà Tần Tử Quy cậu lại không thấy?"
Tần Tử Quy không hề che giấu: "Cậu chụp ảnh tự sướng quá nhiều, nhìn phiền cả mắt nên tôi chặn rồi."
"..." Trần Du Bạch bị tổn thương nặng nề, đưa tay cướp điện thoại Tần Tử Quy, "Tần Tử Quy cậu đúng là đồ không có lương tâm! Bỏ chặn ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức!"
Tần Tử Quy lại chẳng sợ y nhảy xuống, chủ yếu là sợ bác tài gặp phải tai bay vạ gió nên một tay ngăn cản Trần Du Bạch, tay kia tiện thể mở avatar Trần Du Bạch ra bỏ chặn.
Load lại lần nữa, đầu ngón tay chợt khựng lại.
Hắn nhìn thấy bức ảnh Trần Du Bạch hẹn hò vào tối thứ năm tuần trước.
Cũnh chính là một ngày trước khi Thịnh Diễn tự nhiên ước [Hy vọng Tần Tử Quy có thể phát hiện thật ra Trần Du Bạch không đẹp bằng tôi.]
Cũng là ngày trước khi hắn thừa nhận với Thịnh Diễn rằng hắn thích con trai.
Cho nên...
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi ư?
Tần Tử Quy cầm điện thoại chợt khựng lại, đoạn nghiêng đầu nhìn Thịnh Diễn mà không để ý Trần Du Bạch đang sấn lại.
Thịnh Diễn nhìn tay Trần Du Bạch ôm lấy vai Tần Tử Quy, mặt lạnh te quay đầu đi.
Tần Tử Quy như đang xác nhận cái gì đó, cười khẽ một tiếng rồi ghét bỏ hất móng vuốt Trần Du Bạch ra, "Xê ra, đừng có mà khoác tay khoác chân."
Trần Du Bạch không phục: "Vậy sao ngày nào Thịnh Diễn cũng được khoác tay khoác chân cậu?"
"Cậu so được với cậu ấy à?"
Nhìn qua tưởng như Tần Tử Quy chỉ là trả lời cho có, nhưng thật ra là đang nói cho Thịnh Diễn biết, so với Trần Du Bạch thì cậu đặc biệt hơn ngàn vạn lần.
Nhưng Thịnh Diễn nghe lại thành: "Quả nhiên, mình chỉ là anh em có thể khoác tay khoác chân, nhưng Trần Du Bạch là người anh ta thích nên mới không được."
Đồ tiêu chuẩn kép!
Trần Du Bạch cũng ghét bỏ liếc Tần Tử Quy một cái.
Người này có sở thích không muốn bị người khác chạm vào - cái này không phải bí mật gì. Kết quả Thịnh Diễn mới ăn xong bánh bao bôi lên quần áo hắn cũng không tức giận, mình mới khoác vai có tí đã không vui, thế mà còn bảo là không phải con dâu nuôi từ bé nhà Thịnh Diễn!
Cho nên ba tên con trai ngồi sau xe taxi mỗi người một tâm trạng, đứa nhìn trái đứa nhìn phải đứa thì cúi đầu nhìn điện thoại.
Để lại Lâm Khiển nhìn tất cả qua gương chiếu hậu, mặt không đổi sắc gửi tin nhắn wechat cho bạn thân.
Lâm Khiển: "Cậu có biết lúc tớ rủ các cậu đi công viên giải trí, các cậu bảo không có thời gian thì tớ gặp phải chuyện gì không?"
Bạn thân: "?"
Lâm Khiển: "Có ba anh đẹp trai chân dài đang đi với tớ!!!"
Bạn thân: "??? Còn có chuyện tốt vậy á?"
Lâm Khiển: "Sau rồi ba người họ đang ghen tuông nhau."
Bạn thân: "..."
Bạn thân: "Ài, số phận an bài."
An bài kiểu gì thì Lâm Khiển chịu, nhưng Lâm Khiển nhìn ra Trần Du Bạch chỉ là một đứa trai thẳng vô tội bị hai người kia làm phiền, cho nên vừa vào công viên đã lôi kéo Trần Du Bạch đi mua nước, để lại Tần Tử Quy và Thịnh Diễn đến chỗ hoạt động bên lâu đài cổ xếp hàng.
Vì nhà trường mới quyết định không nghỉ thứ bảy trong lúc học bổ túc, họ không đến kịp các hoạt động ban ngày nên chỉ có thể chơi hoạt động "Mùa hè nhiệt tình" của công viên này trước rồi nói sau.
Không ít người có cùng suy nghĩ với họ.
Chẳng qua đối tượng mục tiêu của hoạt động này vốn là các bạn nữ, cho nên ngoại trừ các cặp đôi ra phần lớn đều là hai bạn nữ cùng chơi, hai đứa con trai cao mét tám mấy đứng trong đám người tự nhiên nổi bật lạ.
Đương nhiên phần lớn là do hai người họ mặt đẹp chân dài. Không ít bạn nữ đã nhìn sang đây, trong đó còn có một người mặc đồng phục JK rõ ràng rất hứng thú với kiểu đẹp của Tần Tử Quy, trắng trợn nhìn sang những vài lần.
Nhưng hôm nay Tần Tử Quy không mặc đồ đen cũng chẳng mặc trắng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám chì bình thường nhất, chỉ là hắn mặc không khác gì mẫu nam.
Trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thịnh Diễn cúi đầu đá đá dưới chân.
Tần Tử Quy lại không để ý mấy cái này, chỉ dán lại miếng dán chống say sau tai cho cậu rồi hỏi: "Sao hôm đó tự nhiên cậu lại hỏi tôi cậu với Trần Du Bạch ai đẹp trai hơn?"
tThịnh Diễn cảm thấy vấn đề này hơi bất ngờ, bắt đầu giả ngu: "Tôi hỏi anh cái này á?"
"Ừ, sáng hôm sau khi tôi thừa nhận với cậu là tôi thích con trai, cậu tỉnh dậy thì hỏi tôi câu đó." Tần Tử Quy nói đến là tự nhiên, giống như chỉ là lơ đễnh chợt nhớ ra mà thôi.
Thịnh Diễn thì hơi chột dạ, nhưng trước giờ cậu toàn ra vẻ mạnh miệng, nên gân cổ ra vẻ không sao cả, "Thì chỉ hỏi chút quan niệm thẩm mỹ của anh thôi, không được à?"
"Được, ok." Tần Tử Quy gật gật đầu, "Chủ yếu là không phải cậu nghĩ tôi thích Trần Du Bạch sao, tôi còn đang nghĩ có phải cậu ghen hay không."
Dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra mấy lời đùa giỡn, Thịnh Diễn lại như bị chọc vào chỗ đau, nháy mắt tức đến giậm chân tại chỗ: "Ai ghen, anh đừng có mà tự sướng, tôi thẳng tắp!"
Nói xong, nhân lúc Trần Du Bạch và Lâm Khiển quay lại, Thịnh Diễn vội vàng đưa cho nhân viên hai cặp vé: "Bốn người bọn em ba nam một nữ, nam đều trên m8, nữ thì m7, lấy quần áo giúp bọn em với ạ."
Ý đồ trốn tránh đề tài quá mức rõ ràng, Tần Tử Quy đứng sau nhìn vành tai đỏ bừng của ai kia, cảm thấy người nào đó từ bé đã không biết nói dối, càng che lại càng lộ.
Thậm chí ngay cả Trần Du Bạch cũng phát hiện không đúng, đưa đồ uống qua rồi tò mò hỏi: "Các cậu mới nói gì đấy? Sao tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai?"
"Không nói gì cả." Thịnh Diễn ở đằng trước tức giận quay người lại, "Họ bảo chơi theo cặp, 1 người đóng vai ma cà rồng, người kia đóng vai thợ săn ma cà rồng, các cậu muốn chia thế nào?"
Trần Du Bạch rất lịch sự: "Tôi thế nào cũng được, Lâm Khiển chọn trước đi."
Lâm Khiển cắn ống hút: "Tôi chọn thợ săn ma cà rồng đi, cảm giác ăn mặc mát mẻ hơn tí."
Thịnh Diễn cũng muốn chọn thợ săn ma cà rồng, vì thợ săn ma cà rồng được trang bị súng, nhưng nếu cậu chọn thợ săn ma cà rồng thì Tần Tử Quy sẽ là ma cà rồng.
Tần Tử Quy, ma cà rồng.
Đệch.
Thịnh Diễn bóp nát mấy cảnh tượng trong mơ, Tần Tử Quy đã lấy bộ đồ ma cà rồng từ tay cậu: "Tôi đóng vai ma cà rồng cho, hợp với tôi hơn."
Thịnh Diễn cứng đờ tại chỗ.
Tần Tử Quy cúi nhìn, thản nhiên hỏi: "Có vấn đề à?"
"Không thành vấn đề, tôi thì có vấn đề gì chứ." Thịnh Diễn cảm thấy mình không thể bị một giấc mơ kỳ cục làm ảnh hưởng được, nhân lúc còn có thể tự tay săn giết ma cà rồng để chứng minh mình tuyệt đối không có cái ý nghĩ không nên có kia, cho nên nghiêm mặt cầm trang bị của thợ săn ma cà rồng đi vào thay đồ.
Tần Tử Quy lại chỉ sờ sờ vị trí nối liền giữa vai và cổ.
Là vị trí hắn định cắn xuống hôm đó.
Tần Tử Quy híp mắt lại lần nữa, sao hắn lại cảm thấy người nào có càng lúc càng không thích hợp.
Không thích hợp đến mức khiến hắn muốn làm gì đó thăm dò một chút.
Nghĩ nghĩ, Tần Tử Quy cũng chậm rãi đi theo vào phòng thay đồ bên cạnh Thịnh Diễn.
Mặc áo sơ mi trắng và áo choàng đen của ma cà rồng vào, lúc soi gương đeo nơ lên tự nhiên Tần Tử Quy nhớ ra có lần Thịnh Diễn từng giận dỗi với hắn chỉ vì có bạn nữ đặt ảnh hắn mặc áo sơ mi trắng làm hình nền.
Cậu nói hắn không được phép mặc áo sơ mi trắng.
Cậu còn nói hắn đẹp trai đến mức khó chịu.
Hôm đó sau khi suýt bị cắn, sáng hôm sau Thịnh Diễn tỉnh dậy rất không ổn, nghe thấy chữ cắn là sửng cổ lên, lại còn không cho hắn mặc áo màu đen.
Hơn nữa hình như Thịnh Diễn có vẻ rất thích nốt ruồi trên cổ hắn.
Cho nên Tần Tử Quy không thắt nơ nữa, tháo nó ra rồi gõ vách ngăn trong phòng thay đồ: "Thịnh Diễn."
Bên cạnh truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của thiếu niên: "Gì?"
"Nơ của tôi bị lỏng không tự chỉnh được, cậu sang xem giúp tôi với."
Tần Tử Quy nói xong thì tiện tay cởi luôn mấy cái cúc áo sơ mi, nghiêng người dừa vào vách ngăn, quần áo lả lơi, tư thế trêu người, còn để lộ nốt ruồi mà Thịnh Diễn muốn cắn nhất.
Dù sao đối với trai thẳng, thế này không được coi là lấy sắc dụ người.
*
Hết chương 37.
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Story
Chương 37
10.0/10 từ 14 lượt.