Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 2

297@-
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Thịnh Diễn cũng không biết mình đã bị gán tội danh đáng xấu hổ là "lời nói dụ dỗ cán bộ kỷ luật", chỉ nhìn thấy bóng dáng cao ngất dưới ánh đèn đường, nghĩ thầm người này thật không biết xấu hổ.

Ngoại trừ đám con gái coi sắc đẹp là chính nghĩa còn có thẩm mỹ cực đoan trong trường, ai lại đi yêu thích anh ta?

Mà sao anh ta lại ở đây?

Cứ như là biết mình muốn trốn học vậy.

Ngay cả canh chỗ cũng chính xác như vậy.

Thịnh Diễn nghiêng đầu nhìn sang hai thằng bạn đầu óc hơi không bình thường ở bên kia tường.

Chu Bằng với Cẩu Du vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không phải nội gián.

Hừ, hai cái người này có cho cũng chẳng có cái gan đấy.

Thịnh Diễn thu hồi tầm mắt, từ đầu tường nhẹ nhàng nhảy xuống.

Điểm rơi gần hơn so với lúc dự đoán một chút, đáp xuống ngay trước mặt Tần Tử Quy, sau đó cậu khom lưng cầm cặp sách lên trước mặt Tần Tử Quy, quay đầu bỏ đi, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho anh ta.

Thái độ phải nói là cực kỳ khiêu khích, cực kỳ khinh thường.

Tần Tử Quy dường như cũng đã quen với thái độ này của cậu, biểu cảm chẳng hề thay đổi. Nét bút lay động, giọng điệu nhạt nhẽo: "Lớp 11/6 Thịnh Diễn, vắng mặt không phép, trèo tường trốn học, trừ 5 điểm hạnh kiểm."

Chuyện điểm hạnh kiểm này thích trừ thì cứ trừ đi.

Thịnh Diễn trước giờ chưa từng để ý, vẫn không thèm quay đầu lại.

Tần Tử Quy cũng không ngăn cản cậu, chậm rãi lật một trang tiếp theo, tiếp tục viết: "Lớp 11/6 Chu Bằng Cẩu Du,vắng mặt không phép, trèo tường trốn học, giờ tự học buổi tối mang theo điện thoại đi dộng..."

Thịnh Diễn vốn không quay đầu lại trong nháy mắt liền dừng bước.

Cậu quay đầu nhìn về phía Tần Tử Quy: "Anh có ý gì?"

Tần Tử Quy: "Chẳng có ý gì."

Thịnh Diễn tức giận nói: "Tôi trèo tường là chuyện của tôi, không liên quan gì đến hai người bọn họ."

Tần Tử Quy không phủ nhận: "Nếu bây giờ cậu trở về, đúng thực là không liên quan gì đến hai người họ."

Thịnh Diễn: "..."

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!!

Cậu tùy tiện vi phạm kỷ luật trường cũng không sao, nhưng Chu Bằng với Cẩu Du lại không tránh khỏi chuyện bị ăn mắng, loại chuyện vì mình mà liên lụy đến anh em này, Thịnh Diễn không làm được.

Nhưng muốn cậu chịu thua Tần Tử Quy, cậu lại càng không làm được.

Thịnh Diễn nhất thời không lựa chọn nổi, song cảm thấy gì thì gì chứ khí thế mình không được thua, nên hung dữ trừng Tần Tử Quy, ý đồ muốn khiến đối phương thấy sợ hãi.

Tốt nhất là sợ chết anh đi!

Trông chả khác nào một con báo ba tháng tuổi đang gây sự.

Tần Tử Quy nhướng mắt thưởng thức một chút, sau đó liền rũ mắt: "Phiên trực sáng sớm mai sẽ đưa biên bản đến phòng giáo vụ, các cậu tự xem mà làm."


Biên bản sau khi đưa đến phòng giáo vụ chính là ghi vào học bạ, mà các trường đại học khi tuyển sinh sẽ căn cứ vào đó mà tham khảo, không chỉ là chuyện bị trừ điểm bình thường rồi bị mắng vài câu như vậy.

Chu Bằng với Cẩu Du ở bên kia nghe nói như vậy, lập tức bắt đầu vỗ tường kêu r/ên.

"Diễn ca! Bình tĩnh! Đừng bốc đồng! Vì tính mạng của tụi tao mà suy nghĩ lại đi!"

"Đúng vậy! Diễn ca! Giờ không phải lúc để dạy dỗ đám ngu ngốc kia! Bớt giận! Trở về trước, chúng ta từ từ nghĩ kế hoạch lâu dài."

"Tiểu nhân đã nằm sẵn trên đất rồi, đảm bảo lúc ngài nhảy xuống đôi chân tôn quý sẽ không dính một chút bùn đất nào!"

"Nếu như ngài trèo tường mà đau tay, còn có liệu trình độc quyền xoa bóp của Cẩu gia nữa!"

"Quay lại đi Diễn ca!"

"Diễn ca!"

Thịnh Diễn vốn còn muốn đánh nhau tử tế một trận với Tần Tử Quy thì nghe hai tên kia kêu r/ên: "..."

Còn có chút mặt mũi nào hay không!

Thế nhưng không có mặt mũi cũng là anh em mình nhặt về, ngoại trừ nhận ra, còn có thể làm gì.

Chẳng qua không thể để mất khí thế được.

Thịnh Diễn nâng cằm lên, có chút ác liệt hướng mắt về phía Tần Tử Quy: "Được, hôm nay coi như tôi nể mặt Chu Bằng và Cẩu Du không thèm so đo với anh, nhưng không có lần sau, nếu không tôi sẽ cho anh biết ai mới là đại ca."

Vóc người Thịnh Diễn cao 1m8, ngũ quan xinh đẹp mà đầy sắc bén, khi nhướng mày nhìn Tần Tử Quy, đuôi mắt giương lên, giương nanh múa vuốt đầy khiêu khích.

Mà Tần Tử Quy vừa vặn cao hơn cậu 7 – 8 cm, khi rũ mắt xuống nghênh đón tầm mắt của người kia, liền mang theo chút cảm giác áp bách.

Thịnh Diễn không phục, lén lút kiễng gót chân, ngẩng đầu ưỡn ngực, ý đồ cho bản thân nhìn trông khí thế hơn.

Bốn mắt thẳng tắp đối diện nhau, vừa chạm liền nổ.

Sau đó Tần Tử Quy thản nhiên mở miệng: "Ừ, cậu là đại ca."

Thịnh Diễn hừ lạnh một tiếng: " Bỏ... hả?"

"Cậu là đại ca, cho nên phiền cậu trở về đi."

Tần Tử Quy khép cuốn sổ lại, một tay đút túi, lạnh lùng nhìn Thịnh Diễn, cảm xúc chẳng có chút dao động.

Thịnh – thoải mái thắng được cuộc chiến – Diễn: "..."

Đệch, cảm giác cực kì uất nghẹn.

Giống như là một đôi tình nhân đang cãi nhau, nhà gái chuẩn bị một bụng nghiêm túc lí luận một phen, kết quả nhà trai chỉ nhẹ nhàng ném ra một câu: "Em nói gì cũng đúng" sau đó liền đem tất cả những lời chưa nói chặn lại, thái độ qua loa có lệ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng chỉ nhìn từ lời nói thì lại giống như đối phương đang nhượng bộ, nếu cậu dây dưa nữa sẽ có vẻ rất không biết tốt xấu, rất không nói lí lẽ, cho nên chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

Thịnh Diễn sắp nghẹn chết.

Nhưng cậu cũng không thể trực tiếp vung tay rời đi, dù đầu óc Chu Bằng với Cẩu Du có không tốt đến đâu thì cũng là hai mạng người.

Vì thế sau khi im lặng, cậu khẽ nghiến răng, cười lạnh một tiếng: "Được, nhận tôi làm đại ca là được, em trai ngoan."

Ba chữ cuối cùng phát âm hơi nặng, khiêu khích trào phúng mười phần.


Sau đó tháo cặp sách trên vai ném qua tường, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người, không để lại cho đối phương bất kì cơ hội phản kích nào.

Vạt áo thun màu đen rộng thùng thình theo động tác nhanh nhẹn tung bay trong gió, để lộ một đoạn vòng eo mảnh khảnh gầy gò cùng làn da trắng nõn nà, có thể thấy được vết bầm tím sẫm, dưới ánh đèn đường có vẻ vô cùng chói mắt.

Tần Tử Quy híp mắt lại, dựa vào đèn đường phía sau, nhìn bóng người biến mất giống như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, hắn xé tờ giấy cuối cùng vừa mới viết, vo thành một nắm, tiện tay ném vào trong thùng rác, chậm rãi rời đi theo hướng ngược lại với cổng trường.

-

Sau khi Thịnh Diễn trở lại trường, rất rõ ràng, cảm xúc rất tệ.

Đôi môi mím lại không nói lời nào, bước nhanh về lớp học, sau đó kéo ghế ra, ngồi lên, lưng dựa vào thành ghế, duỗi đôi chân dài ra, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Cẩu Du."

Hai chữ đầy lạnh lẽo.

Cẩu Du sợ tới mức giật mình tại chỗ: "Sao vậy, làm sao vậy, Diễn ca?"

"Đưa đây."

Thịnh Diễn tựa vào ghế, không nghiêng đầu, chỉ nhấc tay trái lên, duỗi ra trước mặt Cẩu Du, ngoắc hai ngón tay.

Cẩu Du hơi sững sờ: "Cái gì?"

Thịnh Diễn mặt không chút thay đổi: "Quyển sách đưa hội trưởng hội học sinh đến hộp đêm làm trai bao."

Cẩu Du: "..."

Xem ra cuối cùng vẫn đi đến bước này.

Hắn một mực cung kính đem cuốn sách bìa màu vàng dày cộp kia đặt lên tay Thịnh Diễn: "Hành văn lộn xộn, không có logic, nhưng xếp hạng đầu tiên."

Đứng đầu hay không không quan trọng, quan trọng là kết cục hội trưởng hội học sinh đủ thảm là được.

Thịnh Diễn nghiêm mặt, cầm lấy quyển sách kia, bắt đầu lật xem.

Đúng như Cẩu Du nói, hành văn lộn xộn, không có logic.

Nhân vật học dốt kia giai đoạn đầu còn cực kỳ khốn khổ, bị tên hội trưởng hội học sinh nham hiểm độc ác bắt nạt mọi nơi.

Thịnh Diễn càng đọc càng tức giận, tức giận vô cùng, ngay lúc cậu vừa đọc đến đoạn nhân vật chính nhặt được hệ thống ước nguyện thực hiện mong ước đầu tiên, thì phía sau đột nhiên có người gọi cậu một tiếng: "Thịnh Diễn"

Thịnh Diễn quay đầu lại, là lớp phó lớp 11/1 kiêm trưởng ban kiểm tra kỷ luật hội học sinh, Trần Du Bạch.

Trần Du Bạch đưa cho cậu một cái túi: "Cho cậu."

Mở túi ra, bên trong chứa 1 lọ i-ốt, một gói tăm bông, một hộp thuốc tan vết máu bầm.

Thịnh Diễn nhướng mày: "Của ai vậy?"

Trần Du Bạch dựa vào khung cửa: "Cậu coi như là hội học sinh quan tâm cậu đi."

Từ khi nào mà hội học sinh có cái nghĩa vụ này thế?

Thịnh Diễn nghi ngờ trong lòng, đang định hỏi thì liếc mắt thấy một quyển sổ khác trong tay Trần Du Bạch, trên bìa ghi bốn chữ kiểu Khải màu đỏ tươi: "Ghi chép phiên trực."

Đuôi lông mày cậu khẽ nhướn: "Thứ này sao lại ở chỗ cậu?"

Trần Du Bạch theo tầm mắt cậu liếc một cái, giơ quyển sổ lên: "Cậu nói cái này à? Nó lúc nào chả ở chỗ tôi."

Thịnh Diễn: "?"

Không phải vừa rồi còn ở chỗ Tần Tử Quy sao?

"Tần Tử Quy kiểm tra xong lớp các cậu về đã đưa cho tôi, các lớp còn lại là tôi giúp cậu ấy kiểm tra nốt, cho nên vẫn luôn ở chỗ tôi. Có vấn đề gì không?"

Trần Du Bạch không biết tự nhiên Thịnh Diễn hỏi cái này làm gì, chỉ chú ý tới vẻ mặt của tổ hợp ba người phía sau đột nhiên trở nên vi diệu.

Thịnh Diễn ổn định cảm xúc, hỏi: "Nhiệm vụ này của các cậu vốn có bao nhiêu quyển sổ ghi chép?"

Trần Du Bạch không nghĩ nhiều: "Chỉ có một quyển thôi, trực xong thì lập tức giao cho phòng giáo vụ."

Thịnh Diễn: "..."

Cho nên tên chó Tần Tử Quy kia đứng ở phía sau tường vây giả vờ viết nửa ngày rốt cuộc là viết cái gì?

Còn nói cái gì mà ngày mai đem biên bản phiên trực giao cho phòng giáo vụ?

Kết quả là lấy sổ trực giả để lừa cậu?

Mẹ nó coi cậu là thằng ngốc sao?!

Thịnh Diễn vỗ bàn, đứng thẳng dậy, cất bước đi ra ngoài.

Trần Du Bạch hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Lớp 1, tìm Tần Tử Quy."

Thịnh Diễn nói mà không quay đầu lại.

Trần Du Bạch dựa vào khung cửa chậm rãi ném ra một câu: "Cậu ấy không ở trường."

Thịnh Diễn quay đầu lại: "?"

Trần Du Bạch giải thích: "Cậu ấy muốn tham gia lớp huấn luyện công nghệ thông tin, cho nên Chồn Hôi cho cậu ấy một tờ giấy nghỉ phép, nói tiết tự học buổi tối không cần học, có thể tùy ý đi ra ngoài."

Thịnh Diễn: "??"

Chồn Hôi là chủ nhiệm khối bọn họ, bởi vì tên thật là Hoàng Thư Lương, lại thêm mỗi ngày đều gọi bọn họ là gà con, cho nên được đám học sinh đặt cho biệt danh là Chồn Hôi, bình thường cực kỳ nghiêm khắc bắt lỗi kỷ luật của bọn họ, nhất là mỗi lần nhìn thấy Thịnh Diễn liền trực tiếp bốc khói, mở ra hình thức truy sát.

Nhưng đối với Tần Tử Quy thì dung túng vô cùng.

Mà lão âm bỉ Tần Tử Quy lại ỷ vào sự thiên vị của Hoàng Thư Lương, vừa lừa vừa uy hiếp cậu, không cho cậu trốn tiết tự học hôm nay, kết quả bản thân lại vui vui vẻ vẻ mà cầm một cái giấy phép xin nghỉ đi tìm niềm vui? (âm bỉ: nham hiểu xảo trá)

Thật đúng là một tên quỷ kế đa đoan, cáo già xảo quyệt, lạn tâm nhãn tử! (lạn tâm nhãn tử: đại loại là nghĩa giống mấy cụm trên, đều có ý nói một người thâm hiểm ác độc)

Thịnh Diễn tức giận đến nổ tung, tiện tay cầm lấy một con dao mỹ thuật trên bàn xông ra ngoài.

Cẩu Du sợ tới mức vội vàng kéo hắn lại: "Bình tĩnh, Diễn ca, chúng ta phải bình tĩnh lại, giết người không giải quyết được gì, nghĩ lại xem ngày mai chính là sinh nhật của mày, đợi thêm nửa tháng nữa sẽ được nghỉ, vì tuổi mười bảy và kỳ nghỉ hè tươi đẹp, chúng ta nhịn một chút!"

Phải, nhịn một chút.

Thịnh Diễn cầm con dao mỹ thuật hít một hơi.

Lúc này không nhịn một chút, bị Tần Tử Quy nắm được nhược điểm, bị anh ta tố cáo, đến lúc đó Hứa phu nhân lại bắt mình học thêm bảy tám cái lớp bổ túc, ngày tháng nghỉ hè liền đi tong.

Cho nên phải nhịn, nhịn đến kỳ nghỉ hè, đợi đêm khuya yên tĩnh, nguyệt hắc phong cao, cô nam quả nam, cậu nhất định một đao cắt đứt cổ họng kết liễu tính mạng tên chó Tần Tử Quy kia. (nguyệt hắc phong cao: Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả. Khi nói tới Nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu)

Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn gần như bình tĩnh lại, một lần nữa ngồi xuống, mở quyển tiểu thuyết màu vàng trước mặt ra, bình tĩnh đọc, tự nhủ lui một bước trời cao biển rộng, nhịn một hồi gió lặng sóng yên. (ý chỉ một điều nhịn chín điều lành)


Trần Du Bạch thấy thế thì nhướng mày, giống như là hiểu ra cái gì, sau đó chậm rãi lời khỏi cửa sau lớp 6.

Lớp học một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lật sách.

Một trang hai trang ba trang...

34 trang 35 trang 36 trang...

Mẹ kiếp, không thể nhịn được!

Hôm nay không tìm Tần Tử Quy tính sổ rõ ràng, cơn tức này của cậu nuốt không trôi!!!

Thịnh Diễn càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, nhịn một hồi lại càng tức giận, tức giận đến mức cuối cùng nhét đồ trên mặt bàn vào trong cặp sách, đeo lên trực tiếp ra khỏi lớp học.

Chu Bằng thậm chí còn không kịp ngăn cản, cứ thế trơ mắt nhìn cậu nhanh chóng biến mất ở cuối hàng lang.

Dáng cao chân dài, đi cực nhanh, thuần thục trèo qua tường vây, xuyên qua một con đường rợp bóng cây, trực tiếp tiến vào một tiểu khu cao cấp gần đó.

Thịnh Diễn được nuông chiều từ nhỏ, không có năng lực tự chăm sóc bản thân. Hứa phu nhân rất không yên tâm, nên bỏ căn nhà cũ ở đối diện sông, dứt khoát mua một căn nhà đắt đỏ ở cạnh trường, cho cậu học ngoại trú, tiện bề chăm sóc đứa con trai này.

Mà cha mẹ Tần Tử Quy qua đời từ sớm, lớn lên cùng với vợ chồng dì út, mà dì út này của hắn cùng với mẹ Thịnh Diễn là chị em thân thiết từ nhỏ, lại là hàng xóm, Tần Tử Quy và cậu cũng luôn học cùng một trường, cho nên liền cùng nhau chuyển tới nơi này.

Một tầng hai nhà, cửa đối diện cửa, nếu như đả thông bức tường ở giữa thì chẳng khác gì người một nhà.

Thịnh Diễn trước kia cảm thấy rất tiện.

Sau đó thì thấy khó chịu.

Đến bây giờ lại cảm thấy vẫn là tiện lợi hơn một chút.

Tỷ như tình huống hiện giờ, có thể về nhà sớm, ở chỗ này chặn Tần Tử Quy, để cho anh ta không trốn được.

Dù sao hôm nay không hỏi rõ tại sao Tần Tử Quy biết cậu lại trốn học, vì sao lại biết cậu định trốn học lúc nào, trèo tường ở đâu, còn vì sao lại nhất định phải chặn cậu ở ngoài trường rồi còn huy hiếp cậu, thậm chí lừa gạt cậu không cho phép cậu trốn khỏi lớp, hai chữ Thịnh Diễn này liền viết ngược lại!

Thịnh Diễn đứng trong thang máy, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ đến trận đối đầu ngày hôm nay cậu nhất định không được thua.

Vì thế, cậu nhìn vào gương thang máy, sửa sang lại đầu tóc, nâng cằm híp mắt, thay đổi các loại góc độ, cố tìm một biểu cảm nhìn qua hung dữ nhất, có khí thế nhất.

Cậu nghiêng mặt trái hai mươi độ, nâng cằm một góc ba mươi độ, đuôi lông mày nhướng lên, khẽ nhếch khóe môi, như cười như không, con người ba phần lạnh lẽo ba phần châm biếm bốn phần thờ ơ, làm bộ nắm lấy cổ áo, giả vờ nơi đó có cà vạt, buông lỏng một chút, khẽ ho một tiếng: "Ha, nam nhân..."

Sau đó "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Tần Tử Quy đang đứng ngoài cửa đối diện cậu, hai tay đút túi, đuôi lông mày khẽ nhấc lên.

Hai người nhìn nhau, bốn mắt giao tranh.

Năm giây sau, cửa thang máy từ từ khép lại.

Thịnh Diễn nâng cằm cứng đờ tại chỗ: "..."

Nếu bây giờ cậu giết Tần Tử Quy...

...có được gọi là phòng vệ chính đáng không?

-

Clm cừi ẻ Diễn ơi =))))))))

Hết chương 2.
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi Truyện Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi Story Chương 2
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...