Đúng Lúc
Chương 47: Anh là hiện tại và tương lai
91@-Editor + Beta: Basic Needs
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này qua đi, Thẩm Ngư vẫn nghiêm túc biên tập sách cho anh ta – tuy rằng cô đã dán nhãn “Kính nhi viễn chi” lên người Bành Phái – nhưng việc trên tay không thể nào ngừng lại được, chẳng qua cô cũng không đi tới Phúc Châu cũng như không nói thêm đề tài gì với anh ta ngoài chuyện công việc.
* Kính nhi viễn chi: tôn kính, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần
Đại khái Bành Phái cũng tự chán ghét hành vi của mình nên cũng không có nói ra mấy câu gì kỳ quái.
Lúc này anh ta lại viết rất nhanh làm cho Thẩm Ngư giật mình. Anh ta không giống với những người tác giả lúc trước mà cô biết. Bọn họ phải chờ đến khi tâm hồn mình trở nên tinh tế và nhạy cảm thì ngôn từ họ viết ra cũng tinh tế và giàu cảm xúc, nhưng mà Bành Phái không phải là một người giống như vậy.
Sau khi nhận được bản thảo, cô đã đọc lại, quả thực nó rất khác với những tác phẩm khác nhưng cũng có một phong cách riêng.
Thẩm Ngư nhanh chóng giao nộp bản thảo, liên hệ với bên thiết kế rồi cùng nhau bắt đầu lên kế hoạch cho phong cách của toàn bộ cuốn sách. Tuy có chút rắc rối nhỏ nhưng không phải là vấn để lớn nhưng mà cuối cùng cũng có sự khác biệt với Tổng biên tập trong việc lựa chọn bìa mềm hay bìa cứng.
Cô kiến nghị làm bìa cứng, tuy Tổng biên tập không phản đối nhưng lại cảm thấy bìa mềm thì sẽ tốt hơn.
Sự tình này liên quan đến tác phẩm của tác giả nên Thẩm Ngư vẫn gọi điện thoại cho Bành Phái. Ba người video call cho nhau rất lâu rốt cuộc mới có thể quyết định.
Thẩm Ngư phải cảm ơn thời đại tiến bộ có Internet phát triển; nếu không có mấy thứ này, cô chắc hẳn phải thường xuyên ở trên máy bay để gặp được tác giả mà không phải làm tổ ở nhà như thế.
Khúc Dạng nghe được lời của cô thì bật cười: “Mày đang muốn làm người cao tuổi cảm thán hay gì? Có muốn cảm tạ trời cao cho mày gặp được tao hay không?”
Khúc Dạng có việc muốn tới văn phòng tìm Đường Xuyên. Song, cô cảm thấy một mình mình không thể chống lại Đường Xuyên vì thế dù cho không tiện đường nhưng cô nàng vẫn chạy đến Tân Nặc bắt Thẩm Ngư cùng đi.
Thẩm Ngư gật đầu: “Muốn.” Cô chắp tay trước ngực rồi thành kính nói: “Cảm tạ trời cao đã cho con và Trì Triệt có duyên với nhau như vậy.” Vừa dứt lời, cô đã bị Khúc Dạng chửi cho một tăng.
“Mày muốn chết phải không! Là ai có thể cho mày thoát khỏi lịch trình bận rộn! Là ai giúp mày gặp được anh chàng kia ở nơi làm việc!” Khúc Dạng giả vờ khóc lóc kể lể, “Có đối tượng thì không cần tao nữa, vậy mà trước kia nói là yêu tao nhất huhuhu.”
Thẩm Ngư cười né tránh sự tấn công của cô nàng, cô đặt tay lên vô lăng để chuyển hướng: “Người yêu mày nhất sẽ chờ mày ở đích đến.”
Khúc Dạng nghe câu ám chỉ của cô thì cười mắng một tiếng: “Cút đi!”
Trước khi đến chào hỏi Đường Xuyên, Khúc Dạng không hay đến đây mà Thẩm Ngư tuy thường tới đây đón Trì Triệt nhưng cô cũng chưa đi vào văn phòng anh. Cô gái ở bàn lễ tân nhìn hai cô không quen mắt lại không tìm được tên trên danh sách hẹn gặp nên cũng không cho các cô đi vào mà kêu hai cô chờ một lát, để cô ấy đi vào văn phòng Đường Xuyên xác nhận.
Hai người đứng ở cửa chờ, Thẩm Ngư nhướng mày làm cho Khúc Dạng biết ý tứ của cô nên bĩu môi: “Thì mày biết đó, tao không thường gọi điện cho anh ấy.”
Trì Triệt đang muốn ra cửa, anh vừa đi vừa thảo luận sự tình thương lượng với Tạ Lăng Diệp và một anh chàng luật sư nhỏ tuổi, anh ngẩng đầu lên không ngờ lại gặp được Thẩm Ngư ở ngay cửa ra. Anh bước nhanh tới và nắm tay cô, kìm xuống ý muốn hôn cô tại chỗ. Anh ngạc nhiên lại vui mừng hỏi: “Em đến tìm anh hả?”
Tạ Lăng Diệp đang nói chuyện với anh thì phát hiện ánh mắt người bên cạnh đột nhiên sáng ngời, cô nàng quay đầu lại thì thấy cô gái mà lần trước mình đã gặp một lần. Lúc này cô nàng cảm thấy người trước mặt mình tươi sáng hơn, cô ấy đã đẹp nhưng mà lúc trước lại mang theo một ít ưu sầu còn giờ phút này cô như được ai đó thắp sáng.
Cô nàng nhìn anh bước nhanh đến bên cạnh cô gái kia, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy khiến người ta không thể rời mắt.
Tạ Lăng Diệp nhìn bóng dáng của Trì Triệt, cô nàng cảm thấy cô gái được người đàn ông như thế yêu thương thì sẽ hạnh phúc như thế nào đây.
Cô nàng rất hâm mộ.
Khúc Dạng ở một bên mở miệng lạnh căm: “Khụ khụ! Hai người xem như em không tồn tại sao?”
Trì Triệt mỉm cười. Vừa rồi đúng thật là anh chỉ nhìn thấy Thẩm Ngư. Hiếm khi cô ấy đến đây nên khi thấy cô, anh thấy vui mừng, lần đầu tiên phớt lờ sự hiện diện của người khác. Anh có chút ngượng ngùng nhưng đã được che giấu rất tốt: “Em tới tìm Đường Xuyên sao? Lúc này cậu ấy đang có việc nên có thể phải đợi một lát đấy.”
Thẩm Ngư thấy anh cầm túi: “Anh muốn đi ra ngoài sao?” Rồi chớp chớp mắt nhìn đến Tạ Lăng Diệp đang đứng cách đó không xa, cô nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi cô ấy: “Chào cô.”
Tạ Lăng Diệp đi lên trước, cô nàng duỗi tay về phía cô rồi tươi cười nói: “Chào cô, tôi là Tạ Lăng Diệp, cô có phải là bạn gái Trì Triệt không, đã nghe đến cô đã lâu.”
Anh chàng luật sư trẻ tuổi nghe xong thì hưng phấn kêu một tiếng “chị dâu” làm cho Thẩm Ngư sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại là đang gọi cô.
Anh chàng lên tiếng nói: “Chị dâu xinh đẹp, chị có thể ký cho em một cái tên để em đi loan tin này ra bên ngoài được không?”
Một loạt câu nói khiến cho Thẩm Ngư có chút bối rối, nhưng cô vẫn đáp: “…Cảm ơn, ký tên thì được nhưng mà loan tin cái gì?”
“Luật sư Trì công chính nghiêm minh, lạnh lùng và tàn nhẫn của chúng ta có một cô bạn gái tốt như vậy.” – khi nói, đôi mắt anh chàng bỗng dưng sáng ngời.
Bị một hàng dài từ miêu tả anh chọc cười, Thẩm Ngư nhìn về phía Trì Triệt.
Trì Triệt khẽ ho, yêu cầu của nghề này làm cho anh phải giữ cái đầu lạnh nhưng chắc chắn không phải vô tình đến mức tàn nhẫn như vậy.
Đường Xuyên xuất hiện đúng lúc ở hiện trường cứu anh, anh ấy xua đuổi đám người đang chuẩn bị đi ra ngoài. “Đi đi, tiểu Ngư đến đây gặp tôi, thời gian làm việc cấm bàn chuyện yêu đương, mọi người quay trở lại làm việc của mình đi.”
Trì Triệt nhẹ nhàng nắm lấy người đang rời đi, anh nhẹ giọng mời: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi.” Tuy đối phương không trả lời rõ ràng, nhưng kẻ đi theo sau – Đường Xuyên – đang nở nụ cười đầy ẩn ý khó giải thích rồi rời đi.
Anh nhìn cô đi xa rồi mới bước chân vào thang máy.
Người anh thích đang ở gần anh như vậy làm cho anh không tự chủ được mà nhìn theo cô, nhưng mà càng như vậy thì càng không thể kìm nén cảm xúc của mình.
“Opened the door up and to my surprise there you were standing, who needs to go to work to hustle for another dollar. I’d rather be with you.”
Anh nhớ lời của một bài hát mà anh đã chia sẻ, lúc ấy anh thích nó chỉ vì giai điệu khá hay lại không nghĩ rằng mình sẽ có lúc lại lâm vào hoàn cảnh và tâm trạng như vậy. Nghệ thuật quả nhiên là thần kỳ và vĩ đại.
Anh vừa tiếc nuối vì hôm nay phải ra ngoài lại cảm thấy thỏa mãn vì mới nghe được người khác gọi cô là chị dâu.
Canh Vũ An và Thẩm Ngư gặp nhau quá sớm, còn Claire tuy rằng quen biết anh sớm hơn nhưng lại tới muộn. Anh và Thẩm Ngư vậy mà vừa đúng lúc.
Nhưng cái đúng lúc này đối với anh mà nói chính là mục tiêu của đời mình, anh sẽ không bao giờ để cho người ta có thể đoạt được.
Anh là hiện tại của cô, cũng là tương lai của cô.
__________
Tác giả: Thư viện âm nhạc của Trì Triệt
“Never Too Much”- Luther Vandross
Đúng Lúc
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này qua đi, Thẩm Ngư vẫn nghiêm túc biên tập sách cho anh ta – tuy rằng cô đã dán nhãn “Kính nhi viễn chi” lên người Bành Phái – nhưng việc trên tay không thể nào ngừng lại được, chẳng qua cô cũng không đi tới Phúc Châu cũng như không nói thêm đề tài gì với anh ta ngoài chuyện công việc.
* Kính nhi viễn chi: tôn kính, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần
Đại khái Bành Phái cũng tự chán ghét hành vi của mình nên cũng không có nói ra mấy câu gì kỳ quái.
Lúc này anh ta lại viết rất nhanh làm cho Thẩm Ngư giật mình. Anh ta không giống với những người tác giả lúc trước mà cô biết. Bọn họ phải chờ đến khi tâm hồn mình trở nên tinh tế và nhạy cảm thì ngôn từ họ viết ra cũng tinh tế và giàu cảm xúc, nhưng mà Bành Phái không phải là một người giống như vậy.
Sau khi nhận được bản thảo, cô đã đọc lại, quả thực nó rất khác với những tác phẩm khác nhưng cũng có một phong cách riêng.
Thẩm Ngư nhanh chóng giao nộp bản thảo, liên hệ với bên thiết kế rồi cùng nhau bắt đầu lên kế hoạch cho phong cách của toàn bộ cuốn sách. Tuy có chút rắc rối nhỏ nhưng không phải là vấn để lớn nhưng mà cuối cùng cũng có sự khác biệt với Tổng biên tập trong việc lựa chọn bìa mềm hay bìa cứng.
Cô kiến nghị làm bìa cứng, tuy Tổng biên tập không phản đối nhưng lại cảm thấy bìa mềm thì sẽ tốt hơn.
Sự tình này liên quan đến tác phẩm của tác giả nên Thẩm Ngư vẫn gọi điện thoại cho Bành Phái. Ba người video call cho nhau rất lâu rốt cuộc mới có thể quyết định.
Thẩm Ngư phải cảm ơn thời đại tiến bộ có Internet phát triển; nếu không có mấy thứ này, cô chắc hẳn phải thường xuyên ở trên máy bay để gặp được tác giả mà không phải làm tổ ở nhà như thế.
Khúc Dạng nghe được lời của cô thì bật cười: “Mày đang muốn làm người cao tuổi cảm thán hay gì? Có muốn cảm tạ trời cao cho mày gặp được tao hay không?”
Khúc Dạng có việc muốn tới văn phòng tìm Đường Xuyên. Song, cô cảm thấy một mình mình không thể chống lại Đường Xuyên vì thế dù cho không tiện đường nhưng cô nàng vẫn chạy đến Tân Nặc bắt Thẩm Ngư cùng đi.
Thẩm Ngư gật đầu: “Muốn.” Cô chắp tay trước ngực rồi thành kính nói: “Cảm tạ trời cao đã cho con và Trì Triệt có duyên với nhau như vậy.” Vừa dứt lời, cô đã bị Khúc Dạng chửi cho một tăng.
“Mày muốn chết phải không! Là ai có thể cho mày thoát khỏi lịch trình bận rộn! Là ai giúp mày gặp được anh chàng kia ở nơi làm việc!” Khúc Dạng giả vờ khóc lóc kể lể, “Có đối tượng thì không cần tao nữa, vậy mà trước kia nói là yêu tao nhất huhuhu.”
Thẩm Ngư cười né tránh sự tấn công của cô nàng, cô đặt tay lên vô lăng để chuyển hướng: “Người yêu mày nhất sẽ chờ mày ở đích đến.”
Khúc Dạng nghe câu ám chỉ của cô thì cười mắng một tiếng: “Cút đi!”
Trước khi đến chào hỏi Đường Xuyên, Khúc Dạng không hay đến đây mà Thẩm Ngư tuy thường tới đây đón Trì Triệt nhưng cô cũng chưa đi vào văn phòng anh. Cô gái ở bàn lễ tân nhìn hai cô không quen mắt lại không tìm được tên trên danh sách hẹn gặp nên cũng không cho các cô đi vào mà kêu hai cô chờ một lát, để cô ấy đi vào văn phòng Đường Xuyên xác nhận.
Hai người đứng ở cửa chờ, Thẩm Ngư nhướng mày làm cho Khúc Dạng biết ý tứ của cô nên bĩu môi: “Thì mày biết đó, tao không thường gọi điện cho anh ấy.”
Trì Triệt đang muốn ra cửa, anh vừa đi vừa thảo luận sự tình thương lượng với Tạ Lăng Diệp và một anh chàng luật sư nhỏ tuổi, anh ngẩng đầu lên không ngờ lại gặp được Thẩm Ngư ở ngay cửa ra. Anh bước nhanh tới và nắm tay cô, kìm xuống ý muốn hôn cô tại chỗ. Anh ngạc nhiên lại vui mừng hỏi: “Em đến tìm anh hả?”
Tạ Lăng Diệp đang nói chuyện với anh thì phát hiện ánh mắt người bên cạnh đột nhiên sáng ngời, cô nàng quay đầu lại thì thấy cô gái mà lần trước mình đã gặp một lần. Lúc này cô nàng cảm thấy người trước mặt mình tươi sáng hơn, cô ấy đã đẹp nhưng mà lúc trước lại mang theo một ít ưu sầu còn giờ phút này cô như được ai đó thắp sáng.
Cô nàng nhìn anh bước nhanh đến bên cạnh cô gái kia, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy khiến người ta không thể rời mắt.
Tạ Lăng Diệp nhìn bóng dáng của Trì Triệt, cô nàng cảm thấy cô gái được người đàn ông như thế yêu thương thì sẽ hạnh phúc như thế nào đây.
Cô nàng rất hâm mộ.
Khúc Dạng ở một bên mở miệng lạnh căm: “Khụ khụ! Hai người xem như em không tồn tại sao?”
Trì Triệt mỉm cười. Vừa rồi đúng thật là anh chỉ nhìn thấy Thẩm Ngư. Hiếm khi cô ấy đến đây nên khi thấy cô, anh thấy vui mừng, lần đầu tiên phớt lờ sự hiện diện của người khác. Anh có chút ngượng ngùng nhưng đã được che giấu rất tốt: “Em tới tìm Đường Xuyên sao? Lúc này cậu ấy đang có việc nên có thể phải đợi một lát đấy.”
Thẩm Ngư thấy anh cầm túi: “Anh muốn đi ra ngoài sao?” Rồi chớp chớp mắt nhìn đến Tạ Lăng Diệp đang đứng cách đó không xa, cô nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi cô ấy: “Chào cô.”
Tạ Lăng Diệp đi lên trước, cô nàng duỗi tay về phía cô rồi tươi cười nói: “Chào cô, tôi là Tạ Lăng Diệp, cô có phải là bạn gái Trì Triệt không, đã nghe đến cô đã lâu.”
Anh chàng luật sư trẻ tuổi nghe xong thì hưng phấn kêu một tiếng “chị dâu” làm cho Thẩm Ngư sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại là đang gọi cô.
Anh chàng lên tiếng nói: “Chị dâu xinh đẹp, chị có thể ký cho em một cái tên để em đi loan tin này ra bên ngoài được không?”
Một loạt câu nói khiến cho Thẩm Ngư có chút bối rối, nhưng cô vẫn đáp: “…Cảm ơn, ký tên thì được nhưng mà loan tin cái gì?”
“Luật sư Trì công chính nghiêm minh, lạnh lùng và tàn nhẫn của chúng ta có một cô bạn gái tốt như vậy.” – khi nói, đôi mắt anh chàng bỗng dưng sáng ngời.
Bị một hàng dài từ miêu tả anh chọc cười, Thẩm Ngư nhìn về phía Trì Triệt.
Trì Triệt khẽ ho, yêu cầu của nghề này làm cho anh phải giữ cái đầu lạnh nhưng chắc chắn không phải vô tình đến mức tàn nhẫn như vậy.
Đường Xuyên xuất hiện đúng lúc ở hiện trường cứu anh, anh ấy xua đuổi đám người đang chuẩn bị đi ra ngoài. “Đi đi, tiểu Ngư đến đây gặp tôi, thời gian làm việc cấm bàn chuyện yêu đương, mọi người quay trở lại làm việc của mình đi.”
Trì Triệt nhẹ nhàng nắm lấy người đang rời đi, anh nhẹ giọng mời: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi.” Tuy đối phương không trả lời rõ ràng, nhưng kẻ đi theo sau – Đường Xuyên – đang nở nụ cười đầy ẩn ý khó giải thích rồi rời đi.
Anh nhìn cô đi xa rồi mới bước chân vào thang máy.
Người anh thích đang ở gần anh như vậy làm cho anh không tự chủ được mà nhìn theo cô, nhưng mà càng như vậy thì càng không thể kìm nén cảm xúc của mình.
“Opened the door up and to my surprise there you were standing, who needs to go to work to hustle for another dollar. I’d rather be with you.”
Anh nhớ lời của một bài hát mà anh đã chia sẻ, lúc ấy anh thích nó chỉ vì giai điệu khá hay lại không nghĩ rằng mình sẽ có lúc lại lâm vào hoàn cảnh và tâm trạng như vậy. Nghệ thuật quả nhiên là thần kỳ và vĩ đại.
Anh vừa tiếc nuối vì hôm nay phải ra ngoài lại cảm thấy thỏa mãn vì mới nghe được người khác gọi cô là chị dâu.
Canh Vũ An và Thẩm Ngư gặp nhau quá sớm, còn Claire tuy rằng quen biết anh sớm hơn nhưng lại tới muộn. Anh và Thẩm Ngư vậy mà vừa đúng lúc.
Nhưng cái đúng lúc này đối với anh mà nói chính là mục tiêu của đời mình, anh sẽ không bao giờ để cho người ta có thể đoạt được.
Anh là hiện tại của cô, cũng là tương lai của cô.
__________
Tác giả: Thư viện âm nhạc của Trì Triệt
“Never Too Much”- Luther Vandross
Đúng Lúc
Đánh giá:
Truyện Đúng Lúc
Story
Chương 47: Anh là hiện tại và tương lai
10.0/10 từ 19 lượt.