Đúng Lúc
Chương 39: Gặp mặt
73@-Editor + Beta: Basic Needs
Thẩm Ngư giới thiệu Trì Triệt với ông Thẩm Phục Văn sau đó lại giới thiệu ba mình với anh. Cô không biết vì sao ba mình lại tới đây nhưng mà hai người vừa bị phát hiện làm chuyện thân mật trên đường lớn thì cô có cảm giác giống như mình còn đi học thì bị ba phát hiện yêu sớm, trong lúc này Thẩm Ngư khó có thể nhìn thẳng vào ba mình.
Ông Thẩm chỉ gật đầu nói chúc mừng năm mới. Ông nhìn Trì Triệt một lúc rồi mới rốt cuộc cười cười: “Nếu như buổi tối chưa có dự định gì thì cháu có muốn tới nhà ăn cơm không?”
Thẩm Ngư theo bản năng muốn cự tuyệt, lúc này mới là lúc nào chứ lại mời người ta tới nhà như vậy, cô sợ sẽ gia tăng áp lực cho anh trong mối quan hệ này. Song, người mời là ba chứ không phải là cô nên đành đè suy nghĩ này xuống, hạ giọng nói: “Nếu như anh cảm thấy không tiện thì cứ nói với em.”
Trì Triệt cúi đầu liếc nhìn ánh mắt trưng cầu ý kiến của Thẩm Ngư, anh nhướng mày rồi ngẩng đầu cười với ông Thẩm: “Dạ được, nếu như cháu không làm phiền đến chú. Đúng lúc tiểu Ngư và cháu còn đang rầu rĩ suy nghĩ chỗ ăn cơm tối đấy.”
Lúc ba người về đến nhà thì cũng không còn sớm, ông Thẩm tiếp đón Trì Triệt trong chốc lát rồi tự mình vào bếp. Thấy thế, Thẩm Ngư chạy xuống muốn phụ ông sẵn tiện hỏi vì sao ba cô lại tới khu phố bên kia thì đã bị ba mình đuổi ra ngoài. Hết cách, cô đành ở lại chiêu đãi Trì Triệt.
Trì Triệt ngồi trên sô pha nhận lấy ly nước từ tay Thẩm Ngư. Anh nhìn sự gọn gàng trong nhà thì do dự một hồi mới mở miệng: “Mẹ em đâu?”
“A, em không có mẹ.” Vẻ mặt Thẩm Ngư bình tĩnh nhưng khi nói ra lại làm Trì Triệt căng thẳng trong lòng. Anh không biết rằng cô thật sự nghĩ như vậy hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng bất kể thế nào thì điều đó khiến anh cảm thấy đau lòng.
Anh đã từng chú ý tới việc cô không bao giờ nhắc về mẹ mình, anh nghĩ tới rất nhiều loại khả năng nhưng lại không nghĩ tới câu trả lời lại như thế này. Giờ phút này đột nhiên anh hối hận vì trước đó mình không có tìm Khúc Dạng hay Đường Xuyên để hiểu rõ ràng tình huống.
Thẩm Ngư nhìn phản ứng của anh thì biết anh suy nghĩ cái gì. Cô cười trêu ghẹo anh: “Em đùa thôi, chỉ là ba mẹ em ly hôn khi em còn rất nhỏ mà thôi.” Nói xong cô kéo anh đi về phòng của mình, từ tầng cuối trên giá sách, cô lấy ra một quyển học bạ. Cô rút từ bên trong một tấm hình lúc khai giảng mà cô quý như trân bảo rồi đưa cho anh xem.
“Khi em còn nhỏ rất là đáng yêu đó.”
Trì Triệt dời mắt nhìn về hình ảnh cô bé trong tấm ảnh. Một thân hình nho nhỏ với cái đầu nấm đang ngồi ngay ngắn trên ghế ngoài cùng bên phải hàng đầu tiên, cô bĩu môi, không biết là cô kìm nén không cười hay là kìm nén không khóc.
Nếu như sau này bọn họ có con, nếu lại sinh ra con gái thì có phải lúc chụp hình nó cũng sẽ đáng yêu như cô đúng không? – Anh tưởng tượng.
Nhưng anh nhất định sẽ không để cho cô phải lộ ra biểu tình không chỉ làm anh mà còn làm người khác đau lòng.
Thẩm Ngư giơ tay ôm lấy eo anh, cô cười nói: “Như vậy không được, anh đang phạm tội đó.”
“Anh thích em là việc phạm tội sao?” Anh tới gần môi cô rồi thấp giọng hỏi.
Thẩm Ngư ngửa đầu hôn anh: “Đương nhiên sẽ không tính.”
Hai người ở trong phòng vụng trộm trong chốc lát thì Thẩm Ngư lại cho anh xem mấy tấm ảnh thời tiểu học. Trì Triệt còn muốn xem đến trung học nhưng lại bị cô lấy lý do mình quá khó coi mà từ chối. Trì Triệt nhướng mày, anh chấp nhận lý do này nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ để vạch kế hoạch lần sau nhất định phải xem cho bằng được.
Ông Thẩm đã nấu xong sáu món ăn một món canh rồi gọi Thẩm Ngư vào bưng thức ăn. Nhìn thấy bữa tối, ánh mắt của Thẩm Ngư sáng lên. Từ những món ăn này, cô có thể thấy ba mình có ấn tượng rất tốt đối với Trì Triệt nên trong lòng có một sự tự hào nho nhỏ.
Ông vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Trì Triệt, lâu lâu ông lại hỏi tình huống gia đình anh, làm sao hai người bọn họ quen nhau cũng như một ít tin tức thời sự. Lúc này, Thẩm Ngư vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe và âm thầm quan sát phản ứng của Trì Triệt cùng với ba mình, lâu lâu cô lại gắp đồ ăn cho hai người.
Trì Triệt biểu hiện rất tốt, lúc lắng nghe và trả lời thì luôn nhìn thẳng vào mắt của đối phương, làm cho ông cảm nhận được sự tôn trọng.
Cô từ trong giọng nói của ba đã cảm nhận được thái độ của ông có sự biến hóa; thậm chí, ông còn lấy một chai rượu từ tủ rượu ra. Thẩm Ngư nhìn nhãn hiệu thì không phải là loại rượu gần đây ông khui. Cô nhớ rất kỹ đêm 30 đó rõ ràng cô đã kiểm tra một lần, vậy thì chai rượu này ông lấy ở đâu ra?
“Cháu có thể uống rượu không?” Ông thẩm để ba cái ly lên trên bàn.
“Dạ có thể uống.” Trì Triệt giơ hai tay tiếp nhận.
Thẩm Ngư cũng nhận, ly của ba người chạm vào nhau. Uống xong một ngụm cô mới phát hiện hình như đâu là lần đầu tiên hai người bọn cô uống rượu trắng cùng với nhau. Khi ăn ở nhà hay là ra ngoài nhà hàng thì cùng lắm bọn cô chỉ uống rượu vang đỏ mà thôi nhưng mà cũng chẳng uống nhiều nữa; có những lúc anh đi ăn tiệc xã giao về thì trên người cũng chỉ lưu lại mùi của rượu vang đỏ. Cô suy nghĩ rồi nhắc nhở một câu: “Đừng uống quá nhiều.”
Cũng không biết nói với ai.
Ông Thẩm uống một ngụm hết hơn nửa ly thì xua xua tay: “Tiểu Trì uống được bao nhiêu thì uống, cháu đừng có cố uống đấy.”
Trì Triệt cười cười: “Dạ không sao đâu, cháu có thể uống mà.”
Kết quả là người nói có thể uống đã say đến mức gục xuống bàn.
Lúc Thẩm Ngư phát hiện anh uống say thì đã chậm. Bộ dạng say của anh không có khác biệt lắm so với bình thường ngoại trừ mặt hơi đỏ một xíu. Khi anh thật sự không chịu nổi nữa thì quay đầu cười nói với Thẩm Ngư: “Anh có chút buồn ngủ, anh ngủ trước được không?” Thẩm Ngư chưa kịp phản ứng lại thì anh đã cúi đầu, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
“Ba làm sao lại ép anh ấy uống nhiều như vậy? Hơn nữa ba ba cũng không nên uống nhiều như vậy đâu.” Thẩm Ngư thở gấp, cô nhìn bộ dạng say xỉn của Trì Triệt thì cảm thấy đau lòng lại vừa tức ba mình vì thân thể ông đã không tốt lại còn uống nhiều rượu như vậy.
“Trong lòng ba biết rõ mà, ba uống đâu có nhiều.” Ba cô cười tủm tỉm, hiếm khi đã uống nửa buổi rồi mà vẫn còn có tâm tình trêu chọc con gái mình: “Hơn nữa còn chưa có pháp luật chứng thực mối quan hệ của hai đứa, vậy mà con đã xem nó như là bảo bối rồi.”
Thẩm Ngư kéo bàn tay anh đang rũ bên người thì nhanh chóng bị anh vô thức nắm lại.
“Trước giờ anh ấy vẫn là bảo bối của con mà.” Cô xòe bàn tay ra, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
__________
Tám nhảm của editor: Trong tên Trì Triệt, trì có nghĩa là cái ao mà Thẩm Ngư thì ngư lại là cá. Hai anh chị từ cái tên thôi đã hợp nhau rồi <3.
Đúng Lúc
Thẩm Ngư giới thiệu Trì Triệt với ông Thẩm Phục Văn sau đó lại giới thiệu ba mình với anh. Cô không biết vì sao ba mình lại tới đây nhưng mà hai người vừa bị phát hiện làm chuyện thân mật trên đường lớn thì cô có cảm giác giống như mình còn đi học thì bị ba phát hiện yêu sớm, trong lúc này Thẩm Ngư khó có thể nhìn thẳng vào ba mình.
Ông Thẩm chỉ gật đầu nói chúc mừng năm mới. Ông nhìn Trì Triệt một lúc rồi mới rốt cuộc cười cười: “Nếu như buổi tối chưa có dự định gì thì cháu có muốn tới nhà ăn cơm không?”
Thẩm Ngư theo bản năng muốn cự tuyệt, lúc này mới là lúc nào chứ lại mời người ta tới nhà như vậy, cô sợ sẽ gia tăng áp lực cho anh trong mối quan hệ này. Song, người mời là ba chứ không phải là cô nên đành đè suy nghĩ này xuống, hạ giọng nói: “Nếu như anh cảm thấy không tiện thì cứ nói với em.”
Trì Triệt cúi đầu liếc nhìn ánh mắt trưng cầu ý kiến của Thẩm Ngư, anh nhướng mày rồi ngẩng đầu cười với ông Thẩm: “Dạ được, nếu như cháu không làm phiền đến chú. Đúng lúc tiểu Ngư và cháu còn đang rầu rĩ suy nghĩ chỗ ăn cơm tối đấy.”
Lúc ba người về đến nhà thì cũng không còn sớm, ông Thẩm tiếp đón Trì Triệt trong chốc lát rồi tự mình vào bếp. Thấy thế, Thẩm Ngư chạy xuống muốn phụ ông sẵn tiện hỏi vì sao ba cô lại tới khu phố bên kia thì đã bị ba mình đuổi ra ngoài. Hết cách, cô đành ở lại chiêu đãi Trì Triệt.
Trì Triệt ngồi trên sô pha nhận lấy ly nước từ tay Thẩm Ngư. Anh nhìn sự gọn gàng trong nhà thì do dự một hồi mới mở miệng: “Mẹ em đâu?”
“A, em không có mẹ.” Vẻ mặt Thẩm Ngư bình tĩnh nhưng khi nói ra lại làm Trì Triệt căng thẳng trong lòng. Anh không biết rằng cô thật sự nghĩ như vậy hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng bất kể thế nào thì điều đó khiến anh cảm thấy đau lòng.
Anh đã từng chú ý tới việc cô không bao giờ nhắc về mẹ mình, anh nghĩ tới rất nhiều loại khả năng nhưng lại không nghĩ tới câu trả lời lại như thế này. Giờ phút này đột nhiên anh hối hận vì trước đó mình không có tìm Khúc Dạng hay Đường Xuyên để hiểu rõ ràng tình huống.
Thẩm Ngư nhìn phản ứng của anh thì biết anh suy nghĩ cái gì. Cô cười trêu ghẹo anh: “Em đùa thôi, chỉ là ba mẹ em ly hôn khi em còn rất nhỏ mà thôi.” Nói xong cô kéo anh đi về phòng của mình, từ tầng cuối trên giá sách, cô lấy ra một quyển học bạ. Cô rút từ bên trong một tấm hình lúc khai giảng mà cô quý như trân bảo rồi đưa cho anh xem.
“Khi em còn nhỏ rất là đáng yêu đó.”
Trì Triệt dời mắt nhìn về hình ảnh cô bé trong tấm ảnh. Một thân hình nho nhỏ với cái đầu nấm đang ngồi ngay ngắn trên ghế ngoài cùng bên phải hàng đầu tiên, cô bĩu môi, không biết là cô kìm nén không cười hay là kìm nén không khóc.
Nếu như sau này bọn họ có con, nếu lại sinh ra con gái thì có phải lúc chụp hình nó cũng sẽ đáng yêu như cô đúng không? – Anh tưởng tượng.
Nhưng anh nhất định sẽ không để cho cô phải lộ ra biểu tình không chỉ làm anh mà còn làm người khác đau lòng.
Thẩm Ngư giơ tay ôm lấy eo anh, cô cười nói: “Như vậy không được, anh đang phạm tội đó.”
“Anh thích em là việc phạm tội sao?” Anh tới gần môi cô rồi thấp giọng hỏi.
Thẩm Ngư ngửa đầu hôn anh: “Đương nhiên sẽ không tính.”
Hai người ở trong phòng vụng trộm trong chốc lát thì Thẩm Ngư lại cho anh xem mấy tấm ảnh thời tiểu học. Trì Triệt còn muốn xem đến trung học nhưng lại bị cô lấy lý do mình quá khó coi mà từ chối. Trì Triệt nhướng mày, anh chấp nhận lý do này nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ để vạch kế hoạch lần sau nhất định phải xem cho bằng được.
Ông Thẩm đã nấu xong sáu món ăn một món canh rồi gọi Thẩm Ngư vào bưng thức ăn. Nhìn thấy bữa tối, ánh mắt của Thẩm Ngư sáng lên. Từ những món ăn này, cô có thể thấy ba mình có ấn tượng rất tốt đối với Trì Triệt nên trong lòng có một sự tự hào nho nhỏ.
Ông vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Trì Triệt, lâu lâu ông lại hỏi tình huống gia đình anh, làm sao hai người bọn họ quen nhau cũng như một ít tin tức thời sự. Lúc này, Thẩm Ngư vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe và âm thầm quan sát phản ứng của Trì Triệt cùng với ba mình, lâu lâu cô lại gắp đồ ăn cho hai người.
Trì Triệt biểu hiện rất tốt, lúc lắng nghe và trả lời thì luôn nhìn thẳng vào mắt của đối phương, làm cho ông cảm nhận được sự tôn trọng.
Cô từ trong giọng nói của ba đã cảm nhận được thái độ của ông có sự biến hóa; thậm chí, ông còn lấy một chai rượu từ tủ rượu ra. Thẩm Ngư nhìn nhãn hiệu thì không phải là loại rượu gần đây ông khui. Cô nhớ rất kỹ đêm 30 đó rõ ràng cô đã kiểm tra một lần, vậy thì chai rượu này ông lấy ở đâu ra?
“Cháu có thể uống rượu không?” Ông thẩm để ba cái ly lên trên bàn.
“Dạ có thể uống.” Trì Triệt giơ hai tay tiếp nhận.
Thẩm Ngư cũng nhận, ly của ba người chạm vào nhau. Uống xong một ngụm cô mới phát hiện hình như đâu là lần đầu tiên hai người bọn cô uống rượu trắng cùng với nhau. Khi ăn ở nhà hay là ra ngoài nhà hàng thì cùng lắm bọn cô chỉ uống rượu vang đỏ mà thôi nhưng mà cũng chẳng uống nhiều nữa; có những lúc anh đi ăn tiệc xã giao về thì trên người cũng chỉ lưu lại mùi của rượu vang đỏ. Cô suy nghĩ rồi nhắc nhở một câu: “Đừng uống quá nhiều.”
Cũng không biết nói với ai.
Ông Thẩm uống một ngụm hết hơn nửa ly thì xua xua tay: “Tiểu Trì uống được bao nhiêu thì uống, cháu đừng có cố uống đấy.”
Trì Triệt cười cười: “Dạ không sao đâu, cháu có thể uống mà.”
Kết quả là người nói có thể uống đã say đến mức gục xuống bàn.
Lúc Thẩm Ngư phát hiện anh uống say thì đã chậm. Bộ dạng say của anh không có khác biệt lắm so với bình thường ngoại trừ mặt hơi đỏ một xíu. Khi anh thật sự không chịu nổi nữa thì quay đầu cười nói với Thẩm Ngư: “Anh có chút buồn ngủ, anh ngủ trước được không?” Thẩm Ngư chưa kịp phản ứng lại thì anh đã cúi đầu, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
“Ba làm sao lại ép anh ấy uống nhiều như vậy? Hơn nữa ba ba cũng không nên uống nhiều như vậy đâu.” Thẩm Ngư thở gấp, cô nhìn bộ dạng say xỉn của Trì Triệt thì cảm thấy đau lòng lại vừa tức ba mình vì thân thể ông đã không tốt lại còn uống nhiều rượu như vậy.
“Trong lòng ba biết rõ mà, ba uống đâu có nhiều.” Ba cô cười tủm tỉm, hiếm khi đã uống nửa buổi rồi mà vẫn còn có tâm tình trêu chọc con gái mình: “Hơn nữa còn chưa có pháp luật chứng thực mối quan hệ của hai đứa, vậy mà con đã xem nó như là bảo bối rồi.”
Thẩm Ngư kéo bàn tay anh đang rũ bên người thì nhanh chóng bị anh vô thức nắm lại.
“Trước giờ anh ấy vẫn là bảo bối của con mà.” Cô xòe bàn tay ra, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
__________
Tám nhảm của editor: Trong tên Trì Triệt, trì có nghĩa là cái ao mà Thẩm Ngư thì ngư lại là cá. Hai anh chị từ cái tên thôi đã hợp nhau rồi <3.
Đúng Lúc
Đánh giá:
Truyện Đúng Lúc
Story
Chương 39: Gặp mặt
10.0/10 từ 19 lượt.