Đứng Lên Từ Quan Tài Cô Ấy Có Điều Gì Đó Không Ổn
C6: Chẳng lẽ hắn là thiên tài
"Thật nhẹ nhàng khoan khoái."
Dùng hết một bình sữa tắm, Sở Kiệt mới xem như xóa hết được các tạp chất trên người, cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, đồng thời hắn cũng cảm nhận được cơ thể mình càng trở nên nhẹ nhàng.
Đứng trước gương, hắn giơ hai tay lên làm ra động tác lên cơ giống như vận động viên thể hình.
Thôi được, vẫn lỏng loẹt như cũ, không có một chút cơ bắp nào.
Nhưng mà da thịt quả thật đã trắng lên rất nhiều.
Cái này làm trắng hiệu quả, nếu để đám con gái nhìn thấy chỉ sợ là đập nồi bán sắt cũng muốn mua.
"Đây thật là thứ tốt, may mắn không có bán đi."
Sở Kiệt cảm thấy mỹ mãn, đem còn thừa lại thuốc sừng trâu đều đóng gói cẩn thận. Bởi vì nơi này không có tủ lạnh, hắn chỉ có thể chạy tới trung tâm thôn mua một đống đã cục, lại dùng vải bông quấn quanh thật kín.
Như vậy một cái tủ lạnh đơn giản đã hoàn thành.
"Nếu là quyết định sau này ở lại đây, tủ lạnh phải ưu tiên mua trước nhất."
Thời gian trôi qua.
Rất nhanh trời đã tối.
Sở Kiệt đang nằm ở trên giường xem phim.
Cũng không phải hắn đang lãng phí thời gian, đây là đang vì chuyên mục tiếp theo trên trang thông tin làm chuẩn bị. Hiện tại, công việc trong một chốc một lát là không thể tìm thấy, chỉ có thể nghĩ biện pháp sản xuất mấy cái nội dung cho các kỳ tiếp theo.
Chỉ sợ hiệu quả cũng không như mong muốn, bất quá có còn hơn không.
Hắn hiện tại xem như nuôi chính mình một người, nhưng kỳ thực là hai người, có thể kiếm nhiều chút nào hay chút đó.
"Cũng không biết lão Ngô bên kia có biện pháp nào không?"
Lão Ngô, là bạn cùng thuê phòng với hắn, tên đầy đủ là Ngô Nhân Đằng, cũng là hắn bạn học, là tại hắn sau khi tốt nghiệp mới quen biết.
Khi đó hai người đều tính toán ở lại trong thành phố tìm việc, dứt khoát liền cùng nhau thuê nhà.
Không giống mình hời hợt như vậy, hắn tìm việc có thể nói là liều mạng.
Theo như Sở Kiệt biết, thành tích cao nhất của lão Ngô là một ngày tha, gia tám lần phỏng vấn. Đây cũng là ý chí cầu tiến của hắn, trước khi Sở Kiệt ra ngoài, nghe nói hắn đã thông qua phỏng vấn của một công ty không tồi, không có gì bất ngờ thì hắn đã được nhận lời mời từ công ty đó.
Có chút lan man, Ngô Nhân Đằng trước đó gửi hồ sơ phỏng vấn rất nhiều, có lẽ có thể tìm được công việc thích hợp với trạng thái hiện giờ của hắn cũng không chừng.
Sở Kiệt có chút thất thần nghĩ.
Ngay khi phim đang chiếu đến lúc cao trào nhất một đoạn – nòng nọc con tìm mẹ.
Thùng thùng.
Tiếng đập cửa mãnh liệt làm cho hắn giật mình.
Ai a? Giờ này còn đến gõ cửa nhà hắn.
Sở Kiệt nghi ngờ nhảy xuống giường, tiện tay cầm áo khoác mặc lên người, buổi đêm tháng hai vấn còn chút cảm giác lạnh.
Sở Kiệt cẩn thận tới trước cửa, đầu tiên là nhìn qua mắt mèo, lông mày không khỏi nhíu lại.
Đứng ở trước cửa lớn, hai người trung niên cảnh sát đang cầm dèn pin, một trong hai người còn cầm trên tay một văn kiện gì đó, mơ hồ có thể thấy được bên trên giống như là một bức tranh vẽ khuôn mặt.
Người cảnh sát cầm bức tranh kia, con mắt chuyển động rất nhanh, nhìn qua lại Sở Kiệt và bức tranh, như là đang so sánh.
"Chú cảnh sát có chuyện gì sao?"
Sở Kiệt rất nhanh thu hồi ánh mắt, chủ động hỏi.
Hai gã cảnh sát nhìn nhau, vị cảnh sát cầm bức tranh kia bất động thần sắc lắc đầu.
Một vị cảnh sát khác mày khẽ giãn ra, khóe miệng hơi nhếch, tươi cười ấm áp mà nói:
"Đồng chí tốt, làm phiền nửa đêm còn quấy rầy, yên tâm, không có chuyện gì lớn, chúng ta chỉ là thăm viếng điều tra, ngươi, hình như là một người ở đây?"
Anh cảnh sát đưa mắt nhìn vào bên trong nhà, cho dù chỉ là nhìn lướt qua một chút, bên trong nhìn cũng không giống như có người ở trong thời gian dài.
Hơn nữa nhìn Sở Kiệt trẻ tuổi như vậy, hiện giờ đã rất hiếm, hầu như có thể nói là không có người trẻ tuổi nào nguyện ý ở lại một mình trong vùng nông thôn.
Sở Kiệt gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng cười khổ nói:
"Lúc trước về tảo mộ trong tết Thanh minh, tiện thể muốn trở lại nhà cũ ở vài ngày để thư giãn một chút."
Thư giãn một chút, chẳng lẽ ngươi không cần làm việc sao?
Trong nháy mắt, hai viên cảnh sát trong mắt đều lộ ra ý nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh họ liền bỏ qua, một người trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, chắc hẳn là không có thời gian tìm được công việc tốt.. trạng thái của Sở Kiệt là như thế nào, người từng trải liếc mắt qua liền có thể nhận ra được.
Tuy rằng đây là sự thật nhưng Sở Kiệt trong lòng vẫn có cảm giác bị xúc phạm, hắn chủ động hỏi dò:
"Trong thôn đã xảy ra việc gì sao?"
Hai viên cảnh sát cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt trao đổi qua lại, sau đó một người trả lời:
"Có một gã tội phạm nguy hiểm đang trốn trong thôn, a, cũng không phải chắc chắn, chỉ là có thể, ngươi không cần lo lắng, chúng ta cũng chỉ đang điều tra."
Cho nên lúc giữa trưa hắn mới có thể thấy xe cảnh sát đến trong thôn.
Sở Kiệt nhớ lại chuyện xảy ra lúc trưa.
Tiếp đó, hai viên cảnh sát lại hỏi Sở Kiệt có thấy thời gian gần đây có chỗ nào không thích hợp hoặc là có nơi nào cảm thấy khả nghi không.
Dù sao Sở Kiệt cũng ở lại một vùng hẻo lánh trong thôn, xung quanh lại có không ít nhà đã bỏ trống, nếu thực sự có tội phạm bỏ trốn, quả thật sẽ có điều gì đó khả nghi.
Sau khi hỏi xong, cảnh sát làm một chút ghi chép đơn giản, cũng tiện thể dặn Sở Kiệt một câu.
"Được, cảm ơn hai vị cảnh sát."
Sở Kiệt cũng lễ phép đưa tiễn hai người.
"Xem ra dù ở bất cứ nơi nào đều có một hai chỗ không an toàn." Sở Kiệt không khỏi thở dài.
Trở lại trong phòng, lại nằm lại lên giường, Sở Kiệt tùy ý liếc qua phim trên điện thoại.
Phim đang dừng lại đúng chỗ hai nhân vật nam nữ chính gặp mặt.
Sở Kiệt lúc này cũng không có tâm trạng xem tiếp, thoát khỏi trang phim, ánh mắt của hắn lại dừng ở trên khung hình avata màu đen.
Không biết vì sao, sau khi nghe tin có tội phạm bỏ trốn hắn tự nhiên lại liên tưởng đến Phong Đô đại đế.
Bị thủ hạ của mình phản bội, nàng hiện tại đang trong thời gian chạy trốn, một mình một người, tứ cố vô thân, mà cũng chỉ có hắn để dựa vào..
Nghĩ trong giây lát, Sở Kiệt liền mở cửa sổ nhắn tin của hai người, ma xui quỷ khiến, hắn liền gửi đi một tin nhắn:
"Cô có sao không?"
Ông..
Gần như không cần chờ đợi, bên kia trả lời rất nhanh.
[Có việc gì? ]
Sở Kiệt giật mình, di động tí nữa thì từ trên tay rơi xuống.
Hắn vốn chỉ muốn thử xem sao, ai ngờ nàng ta thật sự trả lời lại.
Mà còn nhanh như vậy.
Chỉ là trùng hợp? Hay đầu bên kia vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại..
[Đã xảy ra chuyện gì? ]
Thấy Sở Kiệt chậm chạp không trả lời, bên kia nhanh chóng gửi tiếp một tin.
Nhìn những hàng chữ này, Sở Kiệt vậy mà có thể nhìn ra được một tia lo lắng của đối phương cho mình..
Tốt rồi, trở lại chuyện chính, Sở Kiệt dĩ nhiên chắc chắn không thể nói rằng hắn chỉ muốn thử xem sao.
Nghĩ một chốc, hắn liền đem chuyện mình chế biến thuốc sừng trâu, lại bài tiết ra chất bẩn màu xanh biếc như nước bùn kể cho nàng, hỏi tại sao lại như vậy.
Không đoán được, lần này đối phương thật rất lâu không có trả lời tin nhắn.
* * *
Âm tào địa phủ.
Cô gái đang trợn to mắt, tận sâu trong đôi mắt không thể ẩn giấu một vẻ kinh ngạc.
Màu xanh biếc? Làm sao có thể thành ra màu xanh biếc được?
Cho dù không ra màu đen thì cũng phải là màu vàng mới đúng chứ.
Trên thực tế, thông qua thuốc sừng trâu có thể bài tiết ra màu sắc của tạp chất có rất nhiều thông tin có thể thu được.
Nhìn vào màu sắc thì có thể tương đối phân biệt người này có thể tu hành loại nào hệ thống.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất ở trong nhận thức của nàng là không có màu xanh biếc.
Vậy mà có thể làm ra hiện tượng mà nàng chưa từng gặp qua.
Hắn chẳng lẽ lại là một thiên tài?
Đứng Lên Từ Quan Tài Cô Ấy Có Điều Gì Đó Không Ổn