Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 96-2: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng
…Khi những người khác bị đạo diễn gọi đi mắng thì Trì Tiểu Trì mượn cớ đi dặm phấn lại, cùng anh em nhà họ Cam quay về phòng hóa trang.
Cậu không biết gỡ kính sát tròng, bởi vậy liền giao cho Cam Úc.
Cam Úc tỉ mỉ gỡ xuống hai lớp kính sát tròng mỏng dính rồi dùng thuốc nhỏ mắt để làm dịu mắt cho Trì Tiểu Trì, thổi nhẹ vài lần, bảo cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, một đôi tay lại đặt lên vai của cậu, ra hiệu chính mình luôn ở bên cạnh để cậu có thể yên tâm nhắm mắt, không cần sợ gì cả.
Săn sóc chu đáo như vậy thật sự khiến Trì Tiểu Trì nhịn không được mà liên tưởng sâu xa.
Cam Đường vừa chọn quần áo cho Trì Tiểu Trì vừa hỏi: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi tại sao anh lại giả vờ không nhìn thấy. Nếu sợ người khác biết mình có màu mắt dị thường thì chỉ cần mang kính sáng tròng là có thể giải quyết rồi mà.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói lười biếng: “Đúng vậy, tại sao cơ chứ.”
Tống Thuần Dương vốn đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cậu chỉ cảm thấy làm như vậy là một loại tình thú, sẽ càng giúp cậu và Viên Bản Thiện thân cận hơn, lại có thể không phải kiêng kỵ bóc trần thân phận đôi mắt âm dương của mình khi trợ giúp người khác.
Tống Thuần Dương nghĩ như vậy nhưng Viên Bản Thiện thì sao?
“Bởi vì người mù mang ý nghĩa phiền phức. Ai nguyện ý đi cùng một người mù đây.” Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói, “Viên Bản Thiện cũng không muốn người khác cùng đội với chúng tôi để chia sẻ thông tin, theo quan điểm của anh ấy, tôi là của ảnh, đôi mắt âm dương này nên là của ảnh, cần phải trở thành lợi thế sống sót lớn nhất của ảnh, nếu cho người khác dùng thì chẳng phải là để người khác chiếm tiện nghi miễn phí hay sao?”
Cam Úc lấy khăn mềm rồi lau khô thuốc nhỏ mắt chảy ra từ trong mắt của Trì Tiểu Trì, tổng kết phân tích của Trì Tiểu Trì bẳng một câu đơn giản: “Tư tưởng ích kỷ.”
Trì Tiểu Trì nhún vai: “Tôi cũng không nói ích kỷ có cái gì không tốt. Ích kỷ không tổn hại người khác thì lại chứng tỏ là người rất thông minh.”
Cam Úc hỏi ngược lại: “Nếu có một số người vì tổn hại người để lợi cho mình thì sao?”
“Thì người bên cạnh kẻ đó phải thông minh một chút.” Trì Tiểu Trì nói, “Thiện lương cần một trái tim ấm áp cũng cần một hàm răng và móng vuốt sắc bén. Vế trước là để đối xử tử tế với người khác, vế sau là để bảo vệ chính mình.”
Hai người một xướng một hoa, dường như đem hết thảy những gì Trì Tiểu Trì muốn nói với Tống Thuần Dương đều nói hết.
Vấn đề duy nhất của Tống Thuần Dương là bị bảo vệ quá tốt, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy lòng người tàn độc thì cũng đánh đổi bằng cái kết quá mức ác liệt.
Trì Tiểu Trì không sợ Tống Thuần Dương nhìn không ra bóng tối, chỉ sợ cậu ấy sẽ không còn tin tưởng vào ánh sáng mà thôi.
Nhưng nếu sau mười lần nhiệm vụ, có Hề Lâu ở bên cạnh thì có lẽ không cần phải lo lắng nữa.
Nghĩ đến đây, cậu dựa vào lưng ghế mềm mại, hé miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cam Úc thật sự không nhịn được, dò ra ngón tay, cách thân thể, khẽ vuốt lông mi hơi dính chút nước của Trì Tiểu Trì.
…Anh quá yêu thích bộ dáng này của Trì Tiểu Trì.
Ngoại trừ Trì Tiểu Trì thì tiến trình quay phim ngày thứ nhất và ngày thứ hai cũng không quá thuận lợi, bởi vậy khi Viên Bản Thiện tiến vào gian phòng của Quan Xảo Xảo để đưa cơm cho cô thì sắc mặt cực kỳ âm u.
Hai ngày qua, Quan Xảo Xảo đều tự giam mình trong phòng, ăn uống đều do người khác đưa tới.
Khi bóng người trong tranh càng ngày càng áp sát thì tình hình càng nghiêm trọng, bệnh tình của Quan Xảo Xảo đã hoàn toàn không có cách nào rời phòng, chỉ có gian phòng có quỷ này mới có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn như vậy căn bản không có cách nào khiến người ta cảm thấy an ủi, chỉ có thể ép người từng bước trượt vào vực sâu.
“Dạ quy nhân” đưa lưng về phía cô, ẩn náu bóng dáng của chính mình cho nên càng khiến Quan Xảo Xảo thêm lo sợ, cô điên cuồng muốn đi thăm dò xem “Dạ quy nhân” trong tranh đã chạy tới đâu nhưng không có cái gan đó.
Mấy ngày qua thần kinh của Quan Xảo Xảo đã bị mài mỏng như dây đàn, chỉ cần gẫy nhẹ là đứt, nhìn thấy Viên Bản Thiện, cô bỗng nhiên ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt tiều tụy hiện lên một chút hy vọng: “Thuần Dương có tìm được biện pháp nào không?”
Viên Bản Thiện đáp: “Cậu ấy vẫn đang nghĩ cách.”
Ai cũng biết Quan Xảo Xảo chết chắc rồi, chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, nhưng người trong cuộc còn giấu trong lòng một chút hy vọng.
Hy vọng có đôi lúc còn dằn vặt hơn so với tuyệt vọng.
“Nghĩ! Lại nghĩ!” Quan Xảo Xảo mất khống chế mà hét rầm lên, “Rốt cục đến lúc nào mới có thể nghĩ ra! Có thể cho tôi một thời gian chính xác được không?!”
Viên Bản Thiện lạnh mặt, cố nén sự mất kiên nhẫn của mình.
Không ai tình nguyện xem một kẻ hấp hối sắp chết giãy dụa và điên loạn như vậy, việc này không khiến người ta sinh ra bất kỳ cảm giác sung sướng nào cả.
Viên Bản Thiện đặt hộp cơm xuống: “Ăn cơm đi.”
Quan Xảo Xảo tập trung vào Viên Bản Thiện, hoài nghi: “Viên Bản Thiện, có phải anh nói cái gì với Thuần Dương đúng không? Tại sao cậu ấy không tới thăm tôi?”
Mấy ngày qua Quan Xảo Xảo nghi thần nghi quỷ rất nhiều, thật sự làm người chán ghét, Tống Thuần Dương là một kẻ ngốc, tìm anh rồi nhắc tới việc “Nếu như sớm chia một con mắt âm dương cho Quan Xảo Xảo thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy”, hơn nữa chấp hành nhiệm vụ không thuận lợi, đủ loại chuyện gộp lại khiến Viên Bản Thiện không ép được nụ cười lạnh trên môi: “Cô làm cái gì chẳng lẽ trong lòng lại không biết sao?”
Quan Xảo Xảo hơi dừng lại, đôi mắt hơi trũng xuống nhìn chằm chằm Viên Bản Thiện: “Tôi làm cái gì thì anh cũng làm cái đó. Đừng hòng tẩy trắng mình như vậy.”
Viên Bản Thiện không muốn nhiều lời với Quan Xảo Xảo, chỉ cười một tiếng kỳ dị rồi quay đầu bỏ đi.
Mà tiếng cười này lại hoàn toàn kích thích dây thần kinh nhạy cảm yếu đuối của Quan Xảo Xảo. Cô vén chăn lên nói: “Anh định xem tôi thành đồ bỏ hả?”
Viên Bản Thiện hạ thấp giọng, châm biếm ngược lại: “Đồng bọn hợp tác như cô thì còn có giá trị gì nữa sao?…Một kẻ có thể chết bất cứ lúc nào!”
Lời này hiển nhiên kích thích Quan Xảo Xảo, cô ha một tiếng, khuôn mặt gần như vặn vẹo: “Vậy sao? Viên Bản Thiện, vậy anh có từng nghe hay chưa, người sắp chết sẽ nói lời tốt đẹp?”
Viên Bản Thiện còn đang suy nghĩ xem lời này có ý gì thì liền thấy Quan Xảo Xảo nhảy xuống giường, the thé hét lên: “Thuần—-”
Viên Bản Thiện thấy tình huống không ổn, lập tức đưa một tay bịt miệng Quan Xảo Xảo, tay còn lại tóm chặt tóc cô, dứt khoát đè lại, đẩy mạnh về phía mép giường!
Toàn thân Quan Xảo Xảo mềm nhũn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mùi máu tanh nóng từ trong tóc chảy xuống làm nhòa cả mắt.
Cô tưởng rằng cảm giác đau đớn của mình đã sớm tê dại, nhưng lần này thật sự bị đụng phải thì vẫn đau đến điên cuồng.
Hai ngày qua mọi người đã sớm quen với việc cô la hét om sòm, cho dù cô có phát rồ kêu gào thì mọi người cũng sẽ không dễ dàng tiến đến tra xét.
Đau đớn kích thích ác ý của Quan Xảo Xảo, cô vặn vẹo cổ họng uy hiếp Viên Bản Thiện: “Anh không nhanh chóng nghĩ cách cứu tôi thì tôi sẽ để Thuần Dương biết hết những chuyện xấu xa kia của anh. Tôi có chết thì anh cũng đừng hòng sống yên!”
Viên Bản Thiện nhìn cô, không nói lời nào.
Bị áp bức bởi tuyệt vọng và hy vọng khiến Quan Xảo Xảo đã hoàn toàn phát điên, nói một cách kỳ lạ: “Bác sĩ Viên, anh có bản lĩnh thì giết chết tôi đi. Anh là người cuối cùng nhìn thấy tôi. Anh giết tôi thì hiềm nghi lớn nhất chính là anh.”
Viên Bản Thiện nghiêm túc nhìn Quan Xảo Xảo trong phút chốc rồi nở nụ cười: “Cô đang nói cái gì mà sao tôi nghe không hiểu gì hết? Cô muốn tìm Thuần Dương nói cái gì?…À, là chuyện chúng ta cùng nhau bày kế có phải không? Nhưng mà cô có chứng cứ gì?”
Quan Xảo Xảo: “Đừng quên tôi có điện thoại—”
Viên Bản Thiện móc ra một cái điện thoại, cười nói: “…Cô nói cái này đó hả?”
Từ khi hoài nghi Quan Xảo Xảo để lộ bí mật, Viên Bản Thiện đã bắt đầu tiêu hủy chứng cứ.
Điện thoại của anh đã bị mất trên đường tới đây, có lẽ là bị trộm cắp, điện thoại của Quan Xảo Xảo thì bị anh thừa dịp lần trước đưa cơm lén cầm đi, ngâm vào trong nước, thẻ nhớ cũng rút ra rồi bẻ gãy, quăng vào bồn cầu, triệt để hủy hoại, không thể sửa lại.
Ở trong thế giới nhiệm vụ, điện thoại không thể bắt sóng nên không thể sử dụng, vì vậy Quan Xảo Xảo thậm chí không phát hiện điện thoại của mình đã bị lấy mất.
Quan Xảo Xảo lại một lần nữa cuồng loạn, ra sức giằng co, gầm nhẹ: “Vậy tôi sẽ chính miệng nói cho Thuần Dương biết! Không cần chứng cứ gì cả! Tôi sắp chết rồi, tôi sợ cái gì cơ chứ? Tôi sợ cái gì cơ chứ?!”
“Vậy sao?”
Viên Bản Thiện kéo ra giường xuống, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta nhìn thử một chút xem.”
Người đang điên cuồng nên dễ dàng mất lý trí, đợi đến khi phát hiện tay của mình đã bị trói lên thành giường thì Quan Xảo Xảo mới hoàn hồn: “Viên Bản Thiện, anh làm gì vậy?!”
Viên Bản Thiện không nói lời nào, mang bao áo gối tới, vững vàng chặn miệng của Quan Xảo Xảo, trói chặt tay chân của cô lên giường như chuẩn bị giải phẫu.
Làm xong tất cả các bước, Viên Bản Thiện đi về phía bức tranh kia.
Quan Xảo Xảo đoán được anh ta muốn làm cái gì, nhất thời phát ra tiếng rên rỉ đầy sợ hãi.
“Chẳng phải sắp chết rồi sao?” Viên Bản Thiện nói, “Chẳng phải bảo là không sợ cái gì hết sao?”
Viên Bản Thiện nâng bức tranh kia lên, dùng sức xoay bức tranh lại!
Cổ họng của Quan Xảo Xảo lóe lên một tiếng sợ hãi điên cuồng nhưng lại bị chặn mồm bằng một cái bao áo gối.
Cô vừa sợ hãi đến nôn khan vừa bùng nổ tức giận, cơ hồ là nguyền rủa những lời vô cùng ác độc.
Viên Bản Thiện không có tâm tư nghe cô làm loạn, lấy ra chìa khóa phòng từ trên người Quan Xảo Xảo đang không ngừng giãy dụa, đi ra cửa rồi khóa lại, tiện tay ném chìa khóa xuống hàng cây xanh dưới lầu.
Anh có thể không giết người nhưng quỷ có thể.
Ánh mắt kia lại hoàn toàn bao phủ Quan Xảo Xảo.
Quan Xảo Xảo bị trói trên giường, không thể động đậy, lồng ngực chập trùng, không dám nhìn bức tranh kia nhưng lại nhịn không được mà liếc nhìn.
Rốt cục Quan Xảo Xảo dùng khóe mắt liếc sang một chút.
Trong tranh vẫn là cánh đồng tuyết mênh mông, tái nhợt một màu, nhưng bóng dáng dạ quy nhân lại không tiếp tục phát triển, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với mấy ngày trước.
Nhưng cảm giác bị dòm ngó chỉ có tăng chứ không giảm, hành hạ đến mức Quan Xảo Xảo liên tục dùng đầu chạm vào ván giường.
Chuyện gì xảy ra? Dạ quy nhân kia đi xa sao?
Hơn nữa trong bức ảnh luôn khiến Quan Xảo Xảo có loại cảm giác không khỏe, giống như có gì đó khác biệt với bức tranh mà trước đó cô từng nhìn thấy.
Quan Xảo Xảo lấy hết can đảm mới nhìn thẳng vào bức tranh.
Dần dần cô trợn to mắt.
…Cô phát hiện.
Màu trắng trong tranh không phải màu trắng của cánh đồng tuyết mà là màu trắng của con mắt
Những màu đen lấm tấm chính là đồng tử, không hề động đậy mà chăm chú nhìn cô trên giường.
Quan Xảo Xảo há to miệng, tiếng rên rỉ từ trong lồng ngực bị đè ép ra, nước dãi chảy xuống từ khóe môi.
…..
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Cậu không biết gỡ kính sát tròng, bởi vậy liền giao cho Cam Úc.
Cam Úc tỉ mỉ gỡ xuống hai lớp kính sát tròng mỏng dính rồi dùng thuốc nhỏ mắt để làm dịu mắt cho Trì Tiểu Trì, thổi nhẹ vài lần, bảo cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, một đôi tay lại đặt lên vai của cậu, ra hiệu chính mình luôn ở bên cạnh để cậu có thể yên tâm nhắm mắt, không cần sợ gì cả.
Săn sóc chu đáo như vậy thật sự khiến Trì Tiểu Trì nhịn không được mà liên tưởng sâu xa.
Cam Đường vừa chọn quần áo cho Trì Tiểu Trì vừa hỏi: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi tại sao anh lại giả vờ không nhìn thấy. Nếu sợ người khác biết mình có màu mắt dị thường thì chỉ cần mang kính sáng tròng là có thể giải quyết rồi mà.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói lười biếng: “Đúng vậy, tại sao cơ chứ.”
Tống Thuần Dương vốn đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cậu chỉ cảm thấy làm như vậy là một loại tình thú, sẽ càng giúp cậu và Viên Bản Thiện thân cận hơn, lại có thể không phải kiêng kỵ bóc trần thân phận đôi mắt âm dương của mình khi trợ giúp người khác.
Tống Thuần Dương nghĩ như vậy nhưng Viên Bản Thiện thì sao?
“Bởi vì người mù mang ý nghĩa phiền phức. Ai nguyện ý đi cùng một người mù đây.” Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói, “Viên Bản Thiện cũng không muốn người khác cùng đội với chúng tôi để chia sẻ thông tin, theo quan điểm của anh ấy, tôi là của ảnh, đôi mắt âm dương này nên là của ảnh, cần phải trở thành lợi thế sống sót lớn nhất của ảnh, nếu cho người khác dùng thì chẳng phải là để người khác chiếm tiện nghi miễn phí hay sao?”
Cam Úc lấy khăn mềm rồi lau khô thuốc nhỏ mắt chảy ra từ trong mắt của Trì Tiểu Trì, tổng kết phân tích của Trì Tiểu Trì bẳng một câu đơn giản: “Tư tưởng ích kỷ.”
Trì Tiểu Trì nhún vai: “Tôi cũng không nói ích kỷ có cái gì không tốt. Ích kỷ không tổn hại người khác thì lại chứng tỏ là người rất thông minh.”
Cam Úc hỏi ngược lại: “Nếu có một số người vì tổn hại người để lợi cho mình thì sao?”
“Thì người bên cạnh kẻ đó phải thông minh một chút.” Trì Tiểu Trì nói, “Thiện lương cần một trái tim ấm áp cũng cần một hàm răng và móng vuốt sắc bén. Vế trước là để đối xử tử tế với người khác, vế sau là để bảo vệ chính mình.”
Hai người một xướng một hoa, dường như đem hết thảy những gì Trì Tiểu Trì muốn nói với Tống Thuần Dương đều nói hết.
Vấn đề duy nhất của Tống Thuần Dương là bị bảo vệ quá tốt, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy lòng người tàn độc thì cũng đánh đổi bằng cái kết quá mức ác liệt.
Trì Tiểu Trì không sợ Tống Thuần Dương nhìn không ra bóng tối, chỉ sợ cậu ấy sẽ không còn tin tưởng vào ánh sáng mà thôi.
Nhưng nếu sau mười lần nhiệm vụ, có Hề Lâu ở bên cạnh thì có lẽ không cần phải lo lắng nữa.
Nghĩ đến đây, cậu dựa vào lưng ghế mềm mại, hé miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cam Úc thật sự không nhịn được, dò ra ngón tay, cách thân thể, khẽ vuốt lông mi hơi dính chút nước của Trì Tiểu Trì.
…Anh quá yêu thích bộ dáng này của Trì Tiểu Trì.
Ngoại trừ Trì Tiểu Trì thì tiến trình quay phim ngày thứ nhất và ngày thứ hai cũng không quá thuận lợi, bởi vậy khi Viên Bản Thiện tiến vào gian phòng của Quan Xảo Xảo để đưa cơm cho cô thì sắc mặt cực kỳ âm u.
Hai ngày qua, Quan Xảo Xảo đều tự giam mình trong phòng, ăn uống đều do người khác đưa tới.
Khi bóng người trong tranh càng ngày càng áp sát thì tình hình càng nghiêm trọng, bệnh tình của Quan Xảo Xảo đã hoàn toàn không có cách nào rời phòng, chỉ có gian phòng có quỷ này mới có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn như vậy căn bản không có cách nào khiến người ta cảm thấy an ủi, chỉ có thể ép người từng bước trượt vào vực sâu.
“Dạ quy nhân” đưa lưng về phía cô, ẩn náu bóng dáng của chính mình cho nên càng khiến Quan Xảo Xảo thêm lo sợ, cô điên cuồng muốn đi thăm dò xem “Dạ quy nhân” trong tranh đã chạy tới đâu nhưng không có cái gan đó.
Mấy ngày qua thần kinh của Quan Xảo Xảo đã bị mài mỏng như dây đàn, chỉ cần gẫy nhẹ là đứt, nhìn thấy Viên Bản Thiện, cô bỗng nhiên ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt tiều tụy hiện lên một chút hy vọng: “Thuần Dương có tìm được biện pháp nào không?”
Viên Bản Thiện đáp: “Cậu ấy vẫn đang nghĩ cách.”
Ai cũng biết Quan Xảo Xảo chết chắc rồi, chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, nhưng người trong cuộc còn giấu trong lòng một chút hy vọng.
Hy vọng có đôi lúc còn dằn vặt hơn so với tuyệt vọng.
“Nghĩ! Lại nghĩ!” Quan Xảo Xảo mất khống chế mà hét rầm lên, “Rốt cục đến lúc nào mới có thể nghĩ ra! Có thể cho tôi một thời gian chính xác được không?!”
Viên Bản Thiện lạnh mặt, cố nén sự mất kiên nhẫn của mình.
Không ai tình nguyện xem một kẻ hấp hối sắp chết giãy dụa và điên loạn như vậy, việc này không khiến người ta sinh ra bất kỳ cảm giác sung sướng nào cả.
Viên Bản Thiện đặt hộp cơm xuống: “Ăn cơm đi.”
Quan Xảo Xảo tập trung vào Viên Bản Thiện, hoài nghi: “Viên Bản Thiện, có phải anh nói cái gì với Thuần Dương đúng không? Tại sao cậu ấy không tới thăm tôi?”
Mấy ngày qua Quan Xảo Xảo nghi thần nghi quỷ rất nhiều, thật sự làm người chán ghét, Tống Thuần Dương là một kẻ ngốc, tìm anh rồi nhắc tới việc “Nếu như sớm chia một con mắt âm dương cho Quan Xảo Xảo thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy”, hơn nữa chấp hành nhiệm vụ không thuận lợi, đủ loại chuyện gộp lại khiến Viên Bản Thiện không ép được nụ cười lạnh trên môi: “Cô làm cái gì chẳng lẽ trong lòng lại không biết sao?”
Quan Xảo Xảo hơi dừng lại, đôi mắt hơi trũng xuống nhìn chằm chằm Viên Bản Thiện: “Tôi làm cái gì thì anh cũng làm cái đó. Đừng hòng tẩy trắng mình như vậy.”
Viên Bản Thiện không muốn nhiều lời với Quan Xảo Xảo, chỉ cười một tiếng kỳ dị rồi quay đầu bỏ đi.
Mà tiếng cười này lại hoàn toàn kích thích dây thần kinh nhạy cảm yếu đuối của Quan Xảo Xảo. Cô vén chăn lên nói: “Anh định xem tôi thành đồ bỏ hả?”
Viên Bản Thiện hạ thấp giọng, châm biếm ngược lại: “Đồng bọn hợp tác như cô thì còn có giá trị gì nữa sao?…Một kẻ có thể chết bất cứ lúc nào!”
Lời này hiển nhiên kích thích Quan Xảo Xảo, cô ha một tiếng, khuôn mặt gần như vặn vẹo: “Vậy sao? Viên Bản Thiện, vậy anh có từng nghe hay chưa, người sắp chết sẽ nói lời tốt đẹp?”
Viên Bản Thiện còn đang suy nghĩ xem lời này có ý gì thì liền thấy Quan Xảo Xảo nhảy xuống giường, the thé hét lên: “Thuần—-”
Viên Bản Thiện thấy tình huống không ổn, lập tức đưa một tay bịt miệng Quan Xảo Xảo, tay còn lại tóm chặt tóc cô, dứt khoát đè lại, đẩy mạnh về phía mép giường!
Toàn thân Quan Xảo Xảo mềm nhũn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mùi máu tanh nóng từ trong tóc chảy xuống làm nhòa cả mắt.
Cô tưởng rằng cảm giác đau đớn của mình đã sớm tê dại, nhưng lần này thật sự bị đụng phải thì vẫn đau đến điên cuồng.
Hai ngày qua mọi người đã sớm quen với việc cô la hét om sòm, cho dù cô có phát rồ kêu gào thì mọi người cũng sẽ không dễ dàng tiến đến tra xét.
Đau đớn kích thích ác ý của Quan Xảo Xảo, cô vặn vẹo cổ họng uy hiếp Viên Bản Thiện: “Anh không nhanh chóng nghĩ cách cứu tôi thì tôi sẽ để Thuần Dương biết hết những chuyện xấu xa kia của anh. Tôi có chết thì anh cũng đừng hòng sống yên!”
Viên Bản Thiện nhìn cô, không nói lời nào.
Bị áp bức bởi tuyệt vọng và hy vọng khiến Quan Xảo Xảo đã hoàn toàn phát điên, nói một cách kỳ lạ: “Bác sĩ Viên, anh có bản lĩnh thì giết chết tôi đi. Anh là người cuối cùng nhìn thấy tôi. Anh giết tôi thì hiềm nghi lớn nhất chính là anh.”
Viên Bản Thiện nghiêm túc nhìn Quan Xảo Xảo trong phút chốc rồi nở nụ cười: “Cô đang nói cái gì mà sao tôi nghe không hiểu gì hết? Cô muốn tìm Thuần Dương nói cái gì?…À, là chuyện chúng ta cùng nhau bày kế có phải không? Nhưng mà cô có chứng cứ gì?”
Quan Xảo Xảo: “Đừng quên tôi có điện thoại—”
Viên Bản Thiện móc ra một cái điện thoại, cười nói: “…Cô nói cái này đó hả?”
Từ khi hoài nghi Quan Xảo Xảo để lộ bí mật, Viên Bản Thiện đã bắt đầu tiêu hủy chứng cứ.
Điện thoại của anh đã bị mất trên đường tới đây, có lẽ là bị trộm cắp, điện thoại của Quan Xảo Xảo thì bị anh thừa dịp lần trước đưa cơm lén cầm đi, ngâm vào trong nước, thẻ nhớ cũng rút ra rồi bẻ gãy, quăng vào bồn cầu, triệt để hủy hoại, không thể sửa lại.
Ở trong thế giới nhiệm vụ, điện thoại không thể bắt sóng nên không thể sử dụng, vì vậy Quan Xảo Xảo thậm chí không phát hiện điện thoại của mình đã bị lấy mất.
Quan Xảo Xảo lại một lần nữa cuồng loạn, ra sức giằng co, gầm nhẹ: “Vậy tôi sẽ chính miệng nói cho Thuần Dương biết! Không cần chứng cứ gì cả! Tôi sắp chết rồi, tôi sợ cái gì cơ chứ? Tôi sợ cái gì cơ chứ?!”
“Vậy sao?”
Viên Bản Thiện kéo ra giường xuống, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta nhìn thử một chút xem.”
Người đang điên cuồng nên dễ dàng mất lý trí, đợi đến khi phát hiện tay của mình đã bị trói lên thành giường thì Quan Xảo Xảo mới hoàn hồn: “Viên Bản Thiện, anh làm gì vậy?!”
Viên Bản Thiện không nói lời nào, mang bao áo gối tới, vững vàng chặn miệng của Quan Xảo Xảo, trói chặt tay chân của cô lên giường như chuẩn bị giải phẫu.
Làm xong tất cả các bước, Viên Bản Thiện đi về phía bức tranh kia.
Quan Xảo Xảo đoán được anh ta muốn làm cái gì, nhất thời phát ra tiếng rên rỉ đầy sợ hãi.
“Chẳng phải sắp chết rồi sao?” Viên Bản Thiện nói, “Chẳng phải bảo là không sợ cái gì hết sao?”
Viên Bản Thiện nâng bức tranh kia lên, dùng sức xoay bức tranh lại!
Cổ họng của Quan Xảo Xảo lóe lên một tiếng sợ hãi điên cuồng nhưng lại bị chặn mồm bằng một cái bao áo gối.
Cô vừa sợ hãi đến nôn khan vừa bùng nổ tức giận, cơ hồ là nguyền rủa những lời vô cùng ác độc.
Viên Bản Thiện không có tâm tư nghe cô làm loạn, lấy ra chìa khóa phòng từ trên người Quan Xảo Xảo đang không ngừng giãy dụa, đi ra cửa rồi khóa lại, tiện tay ném chìa khóa xuống hàng cây xanh dưới lầu.
Anh có thể không giết người nhưng quỷ có thể.
Ánh mắt kia lại hoàn toàn bao phủ Quan Xảo Xảo.
Quan Xảo Xảo bị trói trên giường, không thể động đậy, lồng ngực chập trùng, không dám nhìn bức tranh kia nhưng lại nhịn không được mà liếc nhìn.
Rốt cục Quan Xảo Xảo dùng khóe mắt liếc sang một chút.
Trong tranh vẫn là cánh đồng tuyết mênh mông, tái nhợt một màu, nhưng bóng dáng dạ quy nhân lại không tiếp tục phát triển, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với mấy ngày trước.
Nhưng cảm giác bị dòm ngó chỉ có tăng chứ không giảm, hành hạ đến mức Quan Xảo Xảo liên tục dùng đầu chạm vào ván giường.
Chuyện gì xảy ra? Dạ quy nhân kia đi xa sao?
Hơn nữa trong bức ảnh luôn khiến Quan Xảo Xảo có loại cảm giác không khỏe, giống như có gì đó khác biệt với bức tranh mà trước đó cô từng nhìn thấy.
Quan Xảo Xảo lấy hết can đảm mới nhìn thẳng vào bức tranh.
Dần dần cô trợn to mắt.
…Cô phát hiện.
Màu trắng trong tranh không phải màu trắng của cánh đồng tuyết mà là màu trắng của con mắt
Những màu đen lấm tấm chính là đồng tử, không hề động đậy mà chăm chú nhìn cô trên giường.
Quan Xảo Xảo há to miệng, tiếng rên rỉ từ trong lồng ngực bị đè ép ra, nước dãi chảy xuống từ khóe môi.
…..
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Đánh giá:
Truyện Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Story
Chương 96-2: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng
9.8/10 từ 16 lượt.