Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 237: Thế giới mới hoàn mỹ
Trì Tiểu Trì ngồi giữa phố ăn vặt đối diện cổng trường trung học công lập, lấy ra một chai XO thượng hạng từ trong kho hàng.
Trì Tiểu Trì 14 tuổi đã cao bằng học sinh cấp ba, bàn ghế nhựa ở quán cóc đối với cậu có chút gò bó, cậu không có chỗ kê chân, đành phải co chân kẹp ghế.
Tóc của cậu vừa mới cắt ngắn, trên người mang theo mùi chanh thơm ngát, cậu ngồi trong bầu không khí vừa nóng vừa đầy dầu mỡ, nhưng tư thế lại vẫn nhẹ nhàng khoan khoái.
Bất kể nam nữ đi ngang qua đều sẽ không nhịn được mà liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng nghi ngờ là mình hoa mắt.
Chờ sau khi thấy rõ thì sẽ không nhịn được mà thầm giật mình.
Trì Tiểu Trì có khả năng lọc bỏ tầm mắt của mọi người, xem tất cả mọi người như cải trắng, cậu không nhìn những tầm mắt đang dò xét hoặc kinh ngạc nhìn về phía mình, cậu chỉ lầm lủi ngồi uống rượu.
Không cần nhiều lời, ba chữ “Trì Tiểu Trì” cũng đủ để cậu biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
…Chủ thần ném bọn họ vào thế giới song song.
Nếu như mỗi thế giới tồn tại như một sợi dây đàn, vậy thế giới song song chính là hai dây đàn cách nhau gần như vô hạn, cùng cộng hưởng, cơ hồ là hoàn toàn giống nhau.
Trì Tiểu Trì đã trải qua thế giới thứ nhất, có thể xem thế giới đó tương đương giống với thế giới gốc của cậu.
Trong thế giới kia có Giải trí Tinh Vân, có nghĩa trang công cộng Bắc Mang, thậm chí có Tống Trí Hoài mà Trì Tiểu Trì quen biết, nhưng cũng tồn tại rất nhiều khác biệt rõ ràng, tựa như trong thế giới kia Lâu Anh chưa chết.
Dựa theo lời của Lâu Ảnh, khi độ khó của nhiệm vụ tăng dần thì Trì Tiểu Trì sẽ càng ngày càng rời xa thế giới gốc của mình.
Không ngờ cậu trải qua chín thế giới, cuối cùng lại quay về một thế giới vô cùng giống với thế giới gốc của mình.
Cậu nhấc tay sờ soạng mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái trên đầu.
Tóc vừa mới cạo nên rất ngắn, sờ vào cảm giác rất thoải mái, tựa như gai nhím nhẹ nhàng đâm vào tay.
Thời gian trôi qua quá lâu nên Trì Tiểu Trì quên mất khi còn bé bản thân cậu không thích để tóc dài.
Tóc dài vừa nóng cũng không quá nam tính.
Trì Tiểu Trì nhịn không được mà suy nghĩ, tại sao sau này cậu lại để tóc dài?
Uống đến ly rượu thứ ba, rốt cục cậu cũng nghĩ ra.
Để tóc dài là vì lần đầu đóng phim, lão Tôn muốn cậu để tóc dài vì phù hợp hình tượng nhân vật.
Trong tác phẩm đầu tay của cậu, vai chính cậu đảm nhiệm là thiếu niên lớn lên ở làng chài nhỏ, khi còn bé từng nhìn thấy cảnh phồn hoa ở bên ngoài nhưng lại bị cha mẹ đưa về nhà, chí hướng cao lớn, tâm tư mẫn cảm, vì vậy cách ăn mặc tóc tai và lời nói đều cố gắng đạt đến sự khác biệt với thế giới xung quanh.
Tóc dài chính là một trong những phương thức kháng cự lại thế giới nhỏ của cậu thiếu niên làng chài.
Sau đó, Trì Tiểu Trì vẫn để tóc dài.
Nguyên nhân khác với cậu thiếu niên làng chài, nhưng cũng rất đơn giản: Thuận tiện đóng phim.
Phim nào cần cậu cắt tóc ngắn thì cậu sẽ cắt, cần để tóc dài thì cứ trực tiếp tham gia, dù sao vẫn có hiệu quả tốt hơn đội tóc giả.
Giống như lãng quên lý do muốn để tóc dài, Trì Tiểu Trì đã quên rất nhiều chuyện, cho nên không biết tại sao lúc đầu bản thân lại muốn đi đóng phim.
Ngồi trong quán cóc lề đường đầy bụi bặm, cậu lại rót đầy một ly chất lỏng màu hổ phách, vừa nhấp rượu vừa lấy ra nội dung cốt truyện thế giới rồi lẳng lặng đọc.
Nguyên chủ Trì Tiểu Trì, 14 tuổi.
Cha là công nhân xưởng sản xuất bàn chải đánh răng, còn mẹ cậu vốn cũng là công nhân trong xưởng sản xuất bàn chải nhưng do ảnh hưởng của làn sóng sa thải mà trở thành công nhân trong một xưởng nhỏ sản xuất thực phẩm.
Bởi vì mang thai Trì Tiểu Trì, hai người đều không muốn chịu trách nhiệm nhưng đành phải kết hôn, qua loa chọn đại một cái tên cho cậu, cũng qua loa bỏ mặc cậu tự sinh trưởng trong hoàn cảnh không văn minh.
Cho nên từ nhỏ Trì Tiểu Trì không thích ở nhà.
Cậu thích đến đường ray bỏ hoang ở gần khu chung cư vào buổi chiều, ngồi đấy để mặc ánh chiều vàng bao phủ toàn thân.
Khi còn bé Trì Tiểu Trì rất lãng mạn, mẫn cảm, trong đầu tràn ngập mộng mơ, hơn nữa với vẻ ngoài phát triển của cậu, cậu trở thành một tiểu quái thai rơi vào sai chỗ ở khu chung cư luôn lượn lờ dầu mỡ bao phủ.
Mãi đến một ngày, cậu chờ được một tiểu quái thai khác hơn cậu 2 tuổi.
Lâu Ảnh – cha mẹ vì gặp chuyện mà qua đời, chuyển đến nhà dì để sống nhờ, trùng hợp ở ngay dưới lầu của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì vừa nhìn đã thích anh chàng này, chủ động đi nắm cửa nhà anh, mặt dày tiến đến chào hỏi.
Rất nhanh, tiểu quái thai và tiểu quái thai cùng chơi với nhau.
Theo như lời của Trì Tiểu Trì là: “Anh trông đẹp mắt như vậy thì nên chơi với người điển trai.”
Cậu và Lâu Ảnh cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên.
Cái từ “Cùng nhau lớn lên” đặt vào thời điểm đó cảm giác rất nhẹ, chỉ khi trải qua nhiều năm sau mà nhớ lại thì mới cảm nhận được sự nặng nề và vui sướng trong đó.
Bọn họ cùng nhau ăn kem, cùng nhau nuôi một chú chó mù lang thang, cùng nhau chơi game.
Lâu Ảnh sẽ để cậu ngủ nhờ, cùng cậu đi nhà vệ sinh, giảng bài cho cậu.
Trì Tiểu Trì cảm thấy mình có thêm một người anh.
Trì Tiểu Trì từng hỏi Lâu Ảnh tại sao đối xử tốt với cậu.
Khi cậu hỏi ra vấn đề này, ánh mắt của Lâu Ảnh ở phía đối diện khẽ rũ xuống, vẻ mặt có chút khổ sở.
“Anh nói cho em biết, nhưng em đừng kể với người khác.” Tiểu Lâu Ảnh nói, “Khi mẹ của anh xảy ra chuyện, trong bụng…có em trai của anh, hoặc là em gái. Nó còn rất nhỏ, nhỏ đến mức mẹ cũng không biết đến sự tồn tại của nó. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã không nhịn được mà nghĩ, nếu nó vẫn còn sống thì sau này có phải cũng sẽ đáng yêu và ngoan như em hay không?’
Tiểu Trì lắng nghe, thiếu chút nữa đã oan ức thành con cá nóc: “Hay lắm, em là thế thân của em trai em gái của anh đúng không?”
“Ban đầu anh đối xử với em quả thật có một chút…Nhưng mà bây giờ thì không phải.” Lâu Ảnh nhanh chóng thu hồi tâm tình, dịu dàng dỗ dành cậu, “Em không phải là bất kỳ ai khác, em chỉ là Trì Tiểu Trì mà thôi.”
Sau đó Trì Tiểu Trì về nhà suy nghĩ lại, cảm thấy khi đó mình biểu hiện quá kém, không nghĩ đến cảm thụ của Lâu ca, cần phải bồi thường cho anh một chút mới được.
Không biết thế nào mà cậu lại nghĩ ra một sáng kiến thiên tài, cảm thấy bản thân không chỉ có thể làm em trai mà cũng có thể làm em gái.
Trùng hợp trường học có buổi tổng duyệt cho ngày lễ, thầy cô đặt may váy ngắn màu đỏ cho học sinh nữ trong nhóm nhảy của trường, đặt trừ hao hai cái có số đo rộng một chút, Trì Tiểu Trì bèn mượn một cái về nhà, cố ý đánh cược với Lâu Ảnh, ai thua thì sẽ mặc váy giả nữ đi ra ngoài dạo phố một vòng, sau đó cậu giả vờ thua, như vậy có lẽ Lâu Ảnh sẽ cảm thấy vui vẻ một chút.
Kế hoạch diễn ra khá thuận lợi, nhưng vấn đề duy nhất là Trì Tiểu Trì đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình.
Mới ra khỏi nhà chưa đến một phút thì Trì Tiểu Trì đã chịu không nổi, nắm váy đứng im tại chỗ, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, sống chết cũng không chịu tiến về phía trước.
Lâu Ảnh thấy đỉnh đầu của cậu sắp bóc khối, cũng không nỡ lòng trơ mắt nhìn cậu quẫn bách như thế, bèn cởi áo khoác mỏng của mình để che mặt cậu lại, sau đó cõng cậu quay về nhà.
Lúc nhỏ hai người đối với nhau rất tốt.
Điều này cũng dẫn đến chê trách.
Khu chung cư là nơi dễ dàng nói ra nói vào, có không ít người xì xầm bàn tán, nói Trì Tiểu Trì vốn là một con gà đất bản địa, Lâu Ảnh là con phượng hoàng bất cẩn bay vào ổ sơn ca, một người nhất định là sẽ ở lại, một người sớm muộn cũng sẽ bay ra ngoài, cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi, mỗi người một ngã.
Suy nghĩ của Trì Tiểu Trì rất rõ ràng, tôi làm sao thì có liên quan méo gì đến mấy người.
Nhưng cũng không trách những người này nhiều chuyện bàn ra bàn vào.
Từ khi Lâu Ảnh ở lại bản địa đi học, anh chưa từng rớt khỏi vị trí dẫn đầu trong khu vực.
Mà thái độ của Trì Tiểu Trì đối với chuyện học hành cũng rất dứt khoát: “Em ghét học lắm.”
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Em không muốn cùng anh lên đại học, không muốn cùng anh đồng hành à?”
Trì Tiểu Trì cợt nhả: “Sau khi tốt nghiệp trung học thì em sẽ không học nữa. Em đến trường đại học của anh để bán kém, bán văn phòng phẩm, đến lúc đó anh chỉ được mua của tiệm em thôi, không cho mua của người khác.”
Lâu Ảnh dở khóc dở cười: “Học đại học là chuyện rất quan trọng. Em là một đứa trẻ rất thông minh, tốt nhất không nên quyết định tương lai của mình một cách tùy tiện như vậy.”
Trì Tiểu Trì hỏi Lâu Ảnh, anh muốn thi trường đại học nào.
Lâu Ảnh nói ra tên trường.
Trì Tiểu Trì ngẫm nghĩ một chút: “Thôi em vẫn nên đi bán kem thì hơn.”
Sau khi nói đùa xong, những lời của Lâu Ảnh cũng đã để lại một chút gì đó trong lòng của Trì Tiểu Trì, có cảm giác hơi không cam lòng.
Lâu Ảnh là một người con ngoan không hơn không kém trong mắt một nhóm người.
Mà quá ưu tú cũng là nguyên do khiến người ta ghen tỵ.
Một phần cũng vì người ta không tin trên thế giới này có một người ngoan ngoãn lại ưu tú như thế, nhưng bọn họ không tìm được bất kỳ sai lầm nào của anh từ chuyện học hành đến thái độ lễ phép hằng ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chuyện con chíp của dì Sở cuối cùng cũng cho những người này cơ hội để dốc hết bất mãn của sự ghen tỵ.
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Trì Tiểu Trì 14 tuổi đã cao bằng học sinh cấp ba, bàn ghế nhựa ở quán cóc đối với cậu có chút gò bó, cậu không có chỗ kê chân, đành phải co chân kẹp ghế.
Tóc của cậu vừa mới cắt ngắn, trên người mang theo mùi chanh thơm ngát, cậu ngồi trong bầu không khí vừa nóng vừa đầy dầu mỡ, nhưng tư thế lại vẫn nhẹ nhàng khoan khoái.
Bất kể nam nữ đi ngang qua đều sẽ không nhịn được mà liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng nghi ngờ là mình hoa mắt.
Chờ sau khi thấy rõ thì sẽ không nhịn được mà thầm giật mình.
Trì Tiểu Trì có khả năng lọc bỏ tầm mắt của mọi người, xem tất cả mọi người như cải trắng, cậu không nhìn những tầm mắt đang dò xét hoặc kinh ngạc nhìn về phía mình, cậu chỉ lầm lủi ngồi uống rượu.
Không cần nhiều lời, ba chữ “Trì Tiểu Trì” cũng đủ để cậu biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
…Chủ thần ném bọn họ vào thế giới song song.
Nếu như mỗi thế giới tồn tại như một sợi dây đàn, vậy thế giới song song chính là hai dây đàn cách nhau gần như vô hạn, cùng cộng hưởng, cơ hồ là hoàn toàn giống nhau.
Trì Tiểu Trì đã trải qua thế giới thứ nhất, có thể xem thế giới đó tương đương giống với thế giới gốc của cậu.
Trong thế giới kia có Giải trí Tinh Vân, có nghĩa trang công cộng Bắc Mang, thậm chí có Tống Trí Hoài mà Trì Tiểu Trì quen biết, nhưng cũng tồn tại rất nhiều khác biệt rõ ràng, tựa như trong thế giới kia Lâu Anh chưa chết.
Dựa theo lời của Lâu Ảnh, khi độ khó của nhiệm vụ tăng dần thì Trì Tiểu Trì sẽ càng ngày càng rời xa thế giới gốc của mình.
Không ngờ cậu trải qua chín thế giới, cuối cùng lại quay về một thế giới vô cùng giống với thế giới gốc của mình.
Cậu nhấc tay sờ soạng mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái trên đầu.
Tóc vừa mới cạo nên rất ngắn, sờ vào cảm giác rất thoải mái, tựa như gai nhím nhẹ nhàng đâm vào tay.
Thời gian trôi qua quá lâu nên Trì Tiểu Trì quên mất khi còn bé bản thân cậu không thích để tóc dài.
Tóc dài vừa nóng cũng không quá nam tính.
Trì Tiểu Trì nhịn không được mà suy nghĩ, tại sao sau này cậu lại để tóc dài?
Uống đến ly rượu thứ ba, rốt cục cậu cũng nghĩ ra.
Để tóc dài là vì lần đầu đóng phim, lão Tôn muốn cậu để tóc dài vì phù hợp hình tượng nhân vật.
Trong tác phẩm đầu tay của cậu, vai chính cậu đảm nhiệm là thiếu niên lớn lên ở làng chài nhỏ, khi còn bé từng nhìn thấy cảnh phồn hoa ở bên ngoài nhưng lại bị cha mẹ đưa về nhà, chí hướng cao lớn, tâm tư mẫn cảm, vì vậy cách ăn mặc tóc tai và lời nói đều cố gắng đạt đến sự khác biệt với thế giới xung quanh.
Tóc dài chính là một trong những phương thức kháng cự lại thế giới nhỏ của cậu thiếu niên làng chài.
Sau đó, Trì Tiểu Trì vẫn để tóc dài.
Nguyên nhân khác với cậu thiếu niên làng chài, nhưng cũng rất đơn giản: Thuận tiện đóng phim.
Phim nào cần cậu cắt tóc ngắn thì cậu sẽ cắt, cần để tóc dài thì cứ trực tiếp tham gia, dù sao vẫn có hiệu quả tốt hơn đội tóc giả.
Giống như lãng quên lý do muốn để tóc dài, Trì Tiểu Trì đã quên rất nhiều chuyện, cho nên không biết tại sao lúc đầu bản thân lại muốn đi đóng phim.
Ngồi trong quán cóc lề đường đầy bụi bặm, cậu lại rót đầy một ly chất lỏng màu hổ phách, vừa nhấp rượu vừa lấy ra nội dung cốt truyện thế giới rồi lẳng lặng đọc.
Nguyên chủ Trì Tiểu Trì, 14 tuổi.
Cha là công nhân xưởng sản xuất bàn chải đánh răng, còn mẹ cậu vốn cũng là công nhân trong xưởng sản xuất bàn chải nhưng do ảnh hưởng của làn sóng sa thải mà trở thành công nhân trong một xưởng nhỏ sản xuất thực phẩm.
Bởi vì mang thai Trì Tiểu Trì, hai người đều không muốn chịu trách nhiệm nhưng đành phải kết hôn, qua loa chọn đại một cái tên cho cậu, cũng qua loa bỏ mặc cậu tự sinh trưởng trong hoàn cảnh không văn minh.
Cho nên từ nhỏ Trì Tiểu Trì không thích ở nhà.
Cậu thích đến đường ray bỏ hoang ở gần khu chung cư vào buổi chiều, ngồi đấy để mặc ánh chiều vàng bao phủ toàn thân.
Khi còn bé Trì Tiểu Trì rất lãng mạn, mẫn cảm, trong đầu tràn ngập mộng mơ, hơn nữa với vẻ ngoài phát triển của cậu, cậu trở thành một tiểu quái thai rơi vào sai chỗ ở khu chung cư luôn lượn lờ dầu mỡ bao phủ.
Mãi đến một ngày, cậu chờ được một tiểu quái thai khác hơn cậu 2 tuổi.
Lâu Ảnh – cha mẹ vì gặp chuyện mà qua đời, chuyển đến nhà dì để sống nhờ, trùng hợp ở ngay dưới lầu của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì vừa nhìn đã thích anh chàng này, chủ động đi nắm cửa nhà anh, mặt dày tiến đến chào hỏi.
Rất nhanh, tiểu quái thai và tiểu quái thai cùng chơi với nhau.
Theo như lời của Trì Tiểu Trì là: “Anh trông đẹp mắt như vậy thì nên chơi với người điển trai.”
Cậu và Lâu Ảnh cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên.
Cái từ “Cùng nhau lớn lên” đặt vào thời điểm đó cảm giác rất nhẹ, chỉ khi trải qua nhiều năm sau mà nhớ lại thì mới cảm nhận được sự nặng nề và vui sướng trong đó.
Bọn họ cùng nhau ăn kem, cùng nhau nuôi một chú chó mù lang thang, cùng nhau chơi game.
Lâu Ảnh sẽ để cậu ngủ nhờ, cùng cậu đi nhà vệ sinh, giảng bài cho cậu.
Trì Tiểu Trì cảm thấy mình có thêm một người anh.
Trì Tiểu Trì từng hỏi Lâu Ảnh tại sao đối xử tốt với cậu.
Khi cậu hỏi ra vấn đề này, ánh mắt của Lâu Ảnh ở phía đối diện khẽ rũ xuống, vẻ mặt có chút khổ sở.
“Anh nói cho em biết, nhưng em đừng kể với người khác.” Tiểu Lâu Ảnh nói, “Khi mẹ của anh xảy ra chuyện, trong bụng…có em trai của anh, hoặc là em gái. Nó còn rất nhỏ, nhỏ đến mức mẹ cũng không biết đến sự tồn tại của nó. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã không nhịn được mà nghĩ, nếu nó vẫn còn sống thì sau này có phải cũng sẽ đáng yêu và ngoan như em hay không?’
Tiểu Trì lắng nghe, thiếu chút nữa đã oan ức thành con cá nóc: “Hay lắm, em là thế thân của em trai em gái của anh đúng không?”
“Ban đầu anh đối xử với em quả thật có một chút…Nhưng mà bây giờ thì không phải.” Lâu Ảnh nhanh chóng thu hồi tâm tình, dịu dàng dỗ dành cậu, “Em không phải là bất kỳ ai khác, em chỉ là Trì Tiểu Trì mà thôi.”
Sau đó Trì Tiểu Trì về nhà suy nghĩ lại, cảm thấy khi đó mình biểu hiện quá kém, không nghĩ đến cảm thụ của Lâu ca, cần phải bồi thường cho anh một chút mới được.
Không biết thế nào mà cậu lại nghĩ ra một sáng kiến thiên tài, cảm thấy bản thân không chỉ có thể làm em trai mà cũng có thể làm em gái.
Trùng hợp trường học có buổi tổng duyệt cho ngày lễ, thầy cô đặt may váy ngắn màu đỏ cho học sinh nữ trong nhóm nhảy của trường, đặt trừ hao hai cái có số đo rộng một chút, Trì Tiểu Trì bèn mượn một cái về nhà, cố ý đánh cược với Lâu Ảnh, ai thua thì sẽ mặc váy giả nữ đi ra ngoài dạo phố một vòng, sau đó cậu giả vờ thua, như vậy có lẽ Lâu Ảnh sẽ cảm thấy vui vẻ một chút.
Kế hoạch diễn ra khá thuận lợi, nhưng vấn đề duy nhất là Trì Tiểu Trì đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình.
Mới ra khỏi nhà chưa đến một phút thì Trì Tiểu Trì đã chịu không nổi, nắm váy đứng im tại chỗ, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, sống chết cũng không chịu tiến về phía trước.
Lâu Ảnh thấy đỉnh đầu của cậu sắp bóc khối, cũng không nỡ lòng trơ mắt nhìn cậu quẫn bách như thế, bèn cởi áo khoác mỏng của mình để che mặt cậu lại, sau đó cõng cậu quay về nhà.
Lúc nhỏ hai người đối với nhau rất tốt.
Điều này cũng dẫn đến chê trách.
Khu chung cư là nơi dễ dàng nói ra nói vào, có không ít người xì xầm bàn tán, nói Trì Tiểu Trì vốn là một con gà đất bản địa, Lâu Ảnh là con phượng hoàng bất cẩn bay vào ổ sơn ca, một người nhất định là sẽ ở lại, một người sớm muộn cũng sẽ bay ra ngoài, cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi, mỗi người một ngã.
Suy nghĩ của Trì Tiểu Trì rất rõ ràng, tôi làm sao thì có liên quan méo gì đến mấy người.
Nhưng cũng không trách những người này nhiều chuyện bàn ra bàn vào.
Từ khi Lâu Ảnh ở lại bản địa đi học, anh chưa từng rớt khỏi vị trí dẫn đầu trong khu vực.
Mà thái độ của Trì Tiểu Trì đối với chuyện học hành cũng rất dứt khoát: “Em ghét học lắm.”
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Em không muốn cùng anh lên đại học, không muốn cùng anh đồng hành à?”
Trì Tiểu Trì cợt nhả: “Sau khi tốt nghiệp trung học thì em sẽ không học nữa. Em đến trường đại học của anh để bán kém, bán văn phòng phẩm, đến lúc đó anh chỉ được mua của tiệm em thôi, không cho mua của người khác.”
Lâu Ảnh dở khóc dở cười: “Học đại học là chuyện rất quan trọng. Em là một đứa trẻ rất thông minh, tốt nhất không nên quyết định tương lai của mình một cách tùy tiện như vậy.”
Trì Tiểu Trì hỏi Lâu Ảnh, anh muốn thi trường đại học nào.
Lâu Ảnh nói ra tên trường.
Trì Tiểu Trì ngẫm nghĩ một chút: “Thôi em vẫn nên đi bán kem thì hơn.”
Sau khi nói đùa xong, những lời của Lâu Ảnh cũng đã để lại một chút gì đó trong lòng của Trì Tiểu Trì, có cảm giác hơi không cam lòng.
Lâu Ảnh là một người con ngoan không hơn không kém trong mắt một nhóm người.
Mà quá ưu tú cũng là nguyên do khiến người ta ghen tỵ.
Một phần cũng vì người ta không tin trên thế giới này có một người ngoan ngoãn lại ưu tú như thế, nhưng bọn họ không tìm được bất kỳ sai lầm nào của anh từ chuyện học hành đến thái độ lễ phép hằng ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chuyện con chíp của dì Sở cuối cùng cũng cho những người này cơ hội để dốc hết bất mãn của sự ghen tỵ.
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Đánh giá:
Truyện Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Story
Chương 237: Thế giới mới hoàn mỹ
9.8/10 từ 16 lượt.