Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 129: Tôi ở tận thế nuôi mèo lớn
Trì Tiểu Trì lái xe vào khu phục vụ tối lửa tắt đèn.
…Nếu như là lúc này thì vẫn còn kịp.
Đúng như dự đoán, vừa lái vào thì Trì Tiểu Trì liền thấy một người phụ nữ lo lắng gõ cửa sổ từng chiếc xe ngoài bãi, cầu xin một chút hy vọng sống sót cho con trai của mình.
Tướng mạo của cô không khác mấy so với lão Cảnh trong trí nhớ của Đinh Thu Vân, tóc đuôi ngựa được cột gọn làm nổi bật chiếc cổ thon dài, thân thể mảnh khảnh trông có vẻ yếu đuối, chỉ thiếu vẻ quyến rũ và hùng hổ một cách dọa người của sau này mà thôi.
Trì Tiểu Trì dừng xe mô tô lại, Cảnh Tử Hoa cũng nhanh chóng phát hiện bọn họ.
Cô nhanh chân bước tới: “Chào ngài, xin ngài giúp tôi một chút, con trai của tôi—”
…Đây là lần đầu tiên được cô khách khí gọi như vậy.
Nghe xong lời giải thích của cô, Trì Tiểu Trì nói: “Tình hình quá nghiêm trọng, hơn nữa chúng tôi mới từ thành phố chạy ra, toàn bộ thành phố đã dừng hoạt động, đưa đến bệnh viện có lẽ cũng vô dụng.”
Còn chưa chờ Cảnh Tử Hoa tuyệt vọng thì Trì Tiểu Trì đã nói tiếp: “Bế con trai cô vào trong nhà. Tôi có thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt…Đúng rồi, con trai của cô có bị dị ứng với loại thuốc nào không?”
Trong mắt của Cảnh Tử Hoa lập tức sáng lên: “Không dị ứng…”
“Tôi cũng có thuốc kháng sinh.” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Nhanh đi vào trong đi, đừng ở ngoài hong gió, nếu mama như cô mà cũng bị bệnh thì nguy mất.”
Nói xong, cậu đi thẳng về phía xe của Cảnh Tử Hoa, cũng nói cha mẹ đi theo.
Từ khóe mắt nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi, bên trong có một đôi mắt lạnh lùng đang theo dõi cậu.
061 nhắc nhở: “Là người kia.”
Trì Tiểu Trì cũng không ngẩng đầu lên: “Người nào? Làm gì có người nào?”
Chỉ cần đối phương không gây chuyện thì Trì Tiểu Trì chỉ coi như là một con gián.
Trong cửa hàng tiện lợi.
Chỉ một chút nữa là đắc thủ, tiểu Hàn đập mạnh vào quầy thu ngân, nổi giận mắng chửi: “Cmn, xen vào việc người khác!”
…..
Đinh Thu Vân từng học cấp cứu ở quân đội, Trì Tiểu Trì ở thế giới trước từng làm y tá một thời gian, cộng lại cũng dư sức cứu một đứa trẻ phát sốt.
Thuốc nhanh chóng được đút vào miệng đứa trẻ, Trì Tiểu Trì còn sợ không đủ, liền cầm bình rượu thoa lên thân thể cho nó để hạ sốt.
Khi xong xuôi mọi việc thì trời đã sáng.
…Thế nhưng không hoàn toàn sáng.
Sương mù dày đặc bao phủ, sương mịn gieo rắc khắp nơi, trời và đất đều trắng xóa, màn sương như là vật thể, hít vào một ngụm mà trong phổi như tràn ngập những giọt nước đá, khiến người ta bị tê liệt.
Dù sao bà Đinh cũng lớn tuổi, chạy cả một đêm nên thật sự buồn ngủ, bà mặc nguyên đồ ngồi ngủ ở băng sau.
Ông Đinh thừa dịp vợ ngủ, mở ra vạt áo đồ chống lạnh để bà nằm ngủ thoải mái một chút, cũng tìm tới một cái áo choàng dài rất dày khoác lên người bà Đinh.
Bà Đinh cảm thấy đột ngột trở nên ấm áp nên liền thanh tỉnh một chút, vừa định nói chuyện thì ông Đinh liền che mắt bà lại: “Mau ngủ đi.”
Bà Đinh hơi dịch người về phía ông Đinh một chút, lim dim nói: “…Một nửa.”
Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, cho dù là nói hai chữ không đầu không đuôi thì hai người đều có thể hiểu rõ ý của đối phương.
Ông Đinh thương lượng với bà Đinh: “Nghe lời. mỗi người một nửa thì hai chúng ta không đủ đắp.”
Bà Đinh lấn người tới, động tác tự nhiên thuần thục ôm lấy cổ ông Đinh.
Bà nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Được vợ ôm lấy, ông Đinh nở nụ cười, lấy áo khóa trên người bà kéo về phía mình ba phần: “Ừm, vậy được rồi.”
Hai người già ngủ bù trên xe, cô bé Hạ Uyển Uyển thì lại chuồn xuống xe ra ngoài hít không khí, Nhan Lan Lan sợ nó chạy mất nên cũng đi xuống.
Dọc theo đường này, mọi người đều biết thân phận của Hạ Uyển Uyển.
Khi cô bé bốn tuổi liền bị chẩn đoán bị bệnh máu trắng, chết vào 30 ngày trước, hồi sinh vào 29 ngày trước, bởi vậy bề ngoài chưa thay đổi gì nhiều, chỉ có cổ tay và gáy có chút vết tích của thi thể.
Ông bà Đinh đương nhiêu thương xót cho cô bé, Nhan Lan Lan cũng không ngại, thậm chí dọc đường đi đều dỗ Uyển Uyển nói chuyện.
Đáng tiếc Uyển Uyển là người sống nội tâm, lại mới ôm nỗi đau mất cha, nên ngoại trừ nói rõ gia cảnh của mình cùng với việc tranh luận con báo nhỏ là mèo hay chó với Nhan Lan Lan thì đa phần thời gian còn lại rất kiệm lời.
Nhan Lan Lan thấy cô bé trầm mặc, cũng không ép, lật cổ tay của cô bé rồi chỉ vào vết tích thi thể: “Cái này hơi khó coi. Chờ đến chỗ an toàn, chị sẽ vẽ một đóa hoa nhỏ lên cho em.”
Mãi đến khi khu phục vụ dàn xếp xong xuôi, Hạ Uyển Uyển mới đưa tay kéo góc áo của Nhan Lan Lan: “Chị ơi, chị ơi.”
Khuôn mặt của Nhan Lan Lan bị khăn quàng cổ che lại, khoác hai cái áo lông vũ nhưng vẫn cảm thấy lạnh, đang nhảy nhót như con nai con để cho cơ thể bớt lạnh.
Hạ Uyển Uyển gọi cô, cô liền cúi đầu, chỉnh lại khăn quàng cổ của Uyển Uyển, khói trắng thoáng bốc lên từ trong miệng: “Sao vậy?”
Hạ Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Nhan Lan Lan.
Cô bé nhỏ giọng nhắc nhở: “…Vẽ hoa.”
Nhan Lan Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nheo mắt xoa tóc Hạ Uyển Uyển, chủ động dắt tay cô bé đi nhìn xung quanh một chút, liền đi về phía cửa hàng tiện lợi, muốn mượn một cây bút.
Bên trong cửa hàng tiện lợi bị một cái xe đạp khóa lại, từ ngoài chỉ có thể miễn cưỡng đẩy ra một khe nhỏ.
Cô gõ cửa một cái: “Có người không?”
Rất nhanh, từ trong quầy hàng tối om dò ra một khuôn mặt.
Người kia đang nhai bánh bao thịt bò được hấp trong lồng điện, vừa mới thấy mặt của Nhan Lan Lan thì liền lộ ra nụ cười xán lạn khiến người ta cảm thấy không được thoải mái.
Gã đi tới cạnh cửa, cách lớp cửa kính mà hỏi: “Có gì không?”
Nhan Lan Lan nhìn thấy bảng tên gã đeo trước ngực, họ Hàn, liền khách khí nói: “Anh Hàn, chỗ các anh có bút không?”
Tiểu Hàn nhếch miệng: “Có chứ, chỗ của anh cái gì cũng có.”
Nhan Lan Lan lấy ra một thanh sô cô la từ trong túi quần của mình: “Vậy tôi dùng cái này cùng anh—-”
Tiểu Hàn khinh thường vung vung tay: “Cái này của cô em? Ở chỗ của tôi có đầy.”
Gã tiện tay gõ gõ quầy hàng bày đầy sô cô la: “Cho anh thứ mà anh không có ấy.”
Nhan Lan Lan cảm thấy người này thật quái dị, trong lòng sinh ra một chút cảnh giác: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Chẳng phải cô em muốn bút sao? Vừa hay, tôi muốn cô em…”
Gã nói ra một chữ đồng âm rất bẩn thỉu.
Tiểu Hàn làm càn, cười ha hả, tưởng rằng Nhan Lan Lan sẽ xấu hổ mà bỏ chạy.
Nhan Lan Lan lấy lại tinh thần, cúi người nói với Hạ Uyển Uyển: “Uyển Uyển, còn nhớ chú Đinh đi nơi nào không?”
Hạ Uyển Uyển gật đầu, chỉ một hướng.
Nhan Lan Lan cười: “Đi tìm chú Đinh của em, ở bên cạnh em trai đang bị bệnh. Đúng rồi, che lỗ tai lại.”
Hạ Uyển Uyển ngoan ngoãn che lỗ tai, mím môi nhìn Nhan Lan Lan.
Nhan Lan Lan làm ra khẩu hình, chạy nhanh đi.
Hạ Uyển Uyển vui vẻ chạy đi.
Xác nhận Hạ Uyển Uyển đã bịt lỗ tai chạy xa, Nhan Lan Lan mới lạnh mặt nói với tiểu Hàn: “Mày vừa mới nói cái gì?”
Tiểu Hàn ưỡn mặt ra, vô liêm sĩ nói: “Sao, cô em muốn miễn phí đưa tặng cho anh à?”
Nhan Lan Lan đi nhanh đến bên vách tường.
Trên vách tường có gắn hộp đựng bình chữa cháy.
Cô mở cửa kính ra, thành thục lấy một cái rìu cứu hỏa từ bên trong, mang theo đến trước cửa kính.
Nhan Lan Lan đem rìu đập vào bệ cửa sổ bên cạnh, chỉ vào gã rồi mắng to: “Con mịa mày nói lại lần nữa xem?! Mày nếu có gan thì cút ra đây, tao lập tức chặt mày thành mấy khúc! Ra đây ngay!”
Tiểu Hàn trợn mắt ngoác mồm.
Nhan Lan Lan thao thao chửi không ngừng suốt năm phút đồng hồ, còn bao gồm cả động tác dùng lưng rìu gõ cửa để uy hiếp.
Tiểu Hàn nhìn cây rìu trong tay Nhan Lan Lan, trong nháy mắt dập lửa, yên tĩnh như con rùa rụt cổ, chạy ra phía sau quầy ngồi trốn co ro, ngay cả ho một tiếng cũng không dám.
Nhan Lan Lan mắng xong, cầm rìu rời đi, trước khi đi còn không quên thóa mạ một lần nữa: “Đồ lưu manh, cái thứ chó má, ngay cả mắng người cũng không biết, cái thứ phế vật đáng xấu hổ.”
Tiểu Hàn: “…”
Nhan Lan Lan mắng xong liền cầm rìu đi tìm Đinh Thu Vân.
Sau khi cậu dùng nước nóng đút thuốc và thức ăn cho đứa bé, không mất bao lâu thì nhiệt độ liền hạ xuống một chút, đứa bé cũng tỉnh lại, đang mở đôi mắt to tròn như trái nho quan sát Trì Tiểu Trì.
Nhan Lan Lan giận đùng đùng đi vào, tiếng chuông leng keng leng keng liên tục vang lên.
Trì Tiểu Trì nhìn phương hướng cô đi tới liền đại khái đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Cảnh Tử Hoa vừa mới đụng phải cái tên quái dị tiểu Hàn, lúc này nhìn thấy dáng dấp của Nhan Lan Lan thì làm sao lại không hiểu.
Cô lấy chăn bọc lại đầu của con trai, ôm vào trong lòng: “Không bị tên nhóc khốn nạn kia làm sợ chứ?”
Nhan Lan Lan hầm hừ: “Em không thèm chấp nhặt với nó, chỉ dọa nó một chút mà thôi. Không ngờ chỉ là một quả trứng yếu đuối, hèn nhát, chỉ biết múa mép khua môi, em có thể đi thiến…”
Vừa định mắng thì phát hiện hai đứa bé một lớn một nhỏ đều đang nhìn chằm chằm mình, Nhan Lan Lan lập tức sửa lời: “…Bánh quy nhỏ của nó.”
Cảnh Tử Hoa nở nụ cười.
Tình huống của con trai đã ổn định trở lại, cô mới có tâm sự dò hỏi tình hình của Trì Tiểu Trì: “Tình hình ở chỗ của các cậu thế nào?”
Trì Tiểu Trì nói đại khái một chút.
Cũng giống nơi này, hết thảy hệ thống liên quan đến trí tuệ nhân tạo đều toàn bộ bị tê liệt.
“Có thông báo khi nào khôi phục không?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu.
Tính tình của Cảnh Tử Hoa vô cùng thẳng thắn, sau khi phát hiện vấn đề thì lập tức đem suy nghĩ chuyển đến ‘Giải quyết vấn đề’: “Quân đội đâu, không lẽ quân đội cũng bị tê liệt?”
Trì Tiểu Trì đem rượu còn dư lại rót hết vào một ly giữ ấm, nhấp một miếng, bị cay đến mức ‘hà’ một hơi.
Khi Đinh Thu Vân còn sống, đợi tròn hai năm cũng không đợi được bất kỳ quân đội nào.
…Nhưng vẫn hy vọng, chỉ cần có thể sống sót thì cơ hội đợi được hy vọng càng lớn hơn một chút.
Cậu nói: “Chắc cũng đang tập kết.”
Trì Tiểu Trì quyết định ở lại đây một ngày, cũng đem khu phục vụ này chia ranh giới, làm căn cứ đầu tiên, để cha mẹ và Uyển Uyển ở lại đây, cậu cũng có thể tiện ra ngoài vơ vét vật tư, đồng thời tập trung đầy đủ đội viên trước kia của Đinh Thu Vân.
Với lại, chạy cả một đêm, mọi người cũng nên ăn một chút.
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
…Nếu như là lúc này thì vẫn còn kịp.
Đúng như dự đoán, vừa lái vào thì Trì Tiểu Trì liền thấy một người phụ nữ lo lắng gõ cửa sổ từng chiếc xe ngoài bãi, cầu xin một chút hy vọng sống sót cho con trai của mình.
Tướng mạo của cô không khác mấy so với lão Cảnh trong trí nhớ của Đinh Thu Vân, tóc đuôi ngựa được cột gọn làm nổi bật chiếc cổ thon dài, thân thể mảnh khảnh trông có vẻ yếu đuối, chỉ thiếu vẻ quyến rũ và hùng hổ một cách dọa người của sau này mà thôi.
Trì Tiểu Trì dừng xe mô tô lại, Cảnh Tử Hoa cũng nhanh chóng phát hiện bọn họ.
Cô nhanh chân bước tới: “Chào ngài, xin ngài giúp tôi một chút, con trai của tôi—”
…Đây là lần đầu tiên được cô khách khí gọi như vậy.
Nghe xong lời giải thích của cô, Trì Tiểu Trì nói: “Tình hình quá nghiêm trọng, hơn nữa chúng tôi mới từ thành phố chạy ra, toàn bộ thành phố đã dừng hoạt động, đưa đến bệnh viện có lẽ cũng vô dụng.”
Còn chưa chờ Cảnh Tử Hoa tuyệt vọng thì Trì Tiểu Trì đã nói tiếp: “Bế con trai cô vào trong nhà. Tôi có thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt…Đúng rồi, con trai của cô có bị dị ứng với loại thuốc nào không?”
Trong mắt của Cảnh Tử Hoa lập tức sáng lên: “Không dị ứng…”
“Tôi cũng có thuốc kháng sinh.” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Nhanh đi vào trong đi, đừng ở ngoài hong gió, nếu mama như cô mà cũng bị bệnh thì nguy mất.”
Nói xong, cậu đi thẳng về phía xe của Cảnh Tử Hoa, cũng nói cha mẹ đi theo.
Từ khóe mắt nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi, bên trong có một đôi mắt lạnh lùng đang theo dõi cậu.
061 nhắc nhở: “Là người kia.”
Trì Tiểu Trì cũng không ngẩng đầu lên: “Người nào? Làm gì có người nào?”
Chỉ cần đối phương không gây chuyện thì Trì Tiểu Trì chỉ coi như là một con gián.
Trong cửa hàng tiện lợi.
Chỉ một chút nữa là đắc thủ, tiểu Hàn đập mạnh vào quầy thu ngân, nổi giận mắng chửi: “Cmn, xen vào việc người khác!”
…..
Đinh Thu Vân từng học cấp cứu ở quân đội, Trì Tiểu Trì ở thế giới trước từng làm y tá một thời gian, cộng lại cũng dư sức cứu một đứa trẻ phát sốt.
Thuốc nhanh chóng được đút vào miệng đứa trẻ, Trì Tiểu Trì còn sợ không đủ, liền cầm bình rượu thoa lên thân thể cho nó để hạ sốt.
Khi xong xuôi mọi việc thì trời đã sáng.
…Thế nhưng không hoàn toàn sáng.
Sương mù dày đặc bao phủ, sương mịn gieo rắc khắp nơi, trời và đất đều trắng xóa, màn sương như là vật thể, hít vào một ngụm mà trong phổi như tràn ngập những giọt nước đá, khiến người ta bị tê liệt.
Dù sao bà Đinh cũng lớn tuổi, chạy cả một đêm nên thật sự buồn ngủ, bà mặc nguyên đồ ngồi ngủ ở băng sau.
Ông Đinh thừa dịp vợ ngủ, mở ra vạt áo đồ chống lạnh để bà nằm ngủ thoải mái một chút, cũng tìm tới một cái áo choàng dài rất dày khoác lên người bà Đinh.
Bà Đinh cảm thấy đột ngột trở nên ấm áp nên liền thanh tỉnh một chút, vừa định nói chuyện thì ông Đinh liền che mắt bà lại: “Mau ngủ đi.”
Bà Đinh hơi dịch người về phía ông Đinh một chút, lim dim nói: “…Một nửa.”
Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, cho dù là nói hai chữ không đầu không đuôi thì hai người đều có thể hiểu rõ ý của đối phương.
Ông Đinh thương lượng với bà Đinh: “Nghe lời. mỗi người một nửa thì hai chúng ta không đủ đắp.”
Bà Đinh lấn người tới, động tác tự nhiên thuần thục ôm lấy cổ ông Đinh.
Bà nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Được vợ ôm lấy, ông Đinh nở nụ cười, lấy áo khóa trên người bà kéo về phía mình ba phần: “Ừm, vậy được rồi.”
Hai người già ngủ bù trên xe, cô bé Hạ Uyển Uyển thì lại chuồn xuống xe ra ngoài hít không khí, Nhan Lan Lan sợ nó chạy mất nên cũng đi xuống.
Dọc theo đường này, mọi người đều biết thân phận của Hạ Uyển Uyển.
Khi cô bé bốn tuổi liền bị chẩn đoán bị bệnh máu trắng, chết vào 30 ngày trước, hồi sinh vào 29 ngày trước, bởi vậy bề ngoài chưa thay đổi gì nhiều, chỉ có cổ tay và gáy có chút vết tích của thi thể.
Ông bà Đinh đương nhiêu thương xót cho cô bé, Nhan Lan Lan cũng không ngại, thậm chí dọc đường đi đều dỗ Uyển Uyển nói chuyện.
Đáng tiếc Uyển Uyển là người sống nội tâm, lại mới ôm nỗi đau mất cha, nên ngoại trừ nói rõ gia cảnh của mình cùng với việc tranh luận con báo nhỏ là mèo hay chó với Nhan Lan Lan thì đa phần thời gian còn lại rất kiệm lời.
Nhan Lan Lan thấy cô bé trầm mặc, cũng không ép, lật cổ tay của cô bé rồi chỉ vào vết tích thi thể: “Cái này hơi khó coi. Chờ đến chỗ an toàn, chị sẽ vẽ một đóa hoa nhỏ lên cho em.”
Mãi đến khi khu phục vụ dàn xếp xong xuôi, Hạ Uyển Uyển mới đưa tay kéo góc áo của Nhan Lan Lan: “Chị ơi, chị ơi.”
Khuôn mặt của Nhan Lan Lan bị khăn quàng cổ che lại, khoác hai cái áo lông vũ nhưng vẫn cảm thấy lạnh, đang nhảy nhót như con nai con để cho cơ thể bớt lạnh.
Hạ Uyển Uyển gọi cô, cô liền cúi đầu, chỉnh lại khăn quàng cổ của Uyển Uyển, khói trắng thoáng bốc lên từ trong miệng: “Sao vậy?”
Hạ Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Nhan Lan Lan.
Cô bé nhỏ giọng nhắc nhở: “…Vẽ hoa.”
Nhan Lan Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nheo mắt xoa tóc Hạ Uyển Uyển, chủ động dắt tay cô bé đi nhìn xung quanh một chút, liền đi về phía cửa hàng tiện lợi, muốn mượn một cây bút.
Bên trong cửa hàng tiện lợi bị một cái xe đạp khóa lại, từ ngoài chỉ có thể miễn cưỡng đẩy ra một khe nhỏ.
Cô gõ cửa một cái: “Có người không?”
Rất nhanh, từ trong quầy hàng tối om dò ra một khuôn mặt.
Người kia đang nhai bánh bao thịt bò được hấp trong lồng điện, vừa mới thấy mặt của Nhan Lan Lan thì liền lộ ra nụ cười xán lạn khiến người ta cảm thấy không được thoải mái.
Gã đi tới cạnh cửa, cách lớp cửa kính mà hỏi: “Có gì không?”
Nhan Lan Lan nhìn thấy bảng tên gã đeo trước ngực, họ Hàn, liền khách khí nói: “Anh Hàn, chỗ các anh có bút không?”
Tiểu Hàn nhếch miệng: “Có chứ, chỗ của anh cái gì cũng có.”
Nhan Lan Lan lấy ra một thanh sô cô la từ trong túi quần của mình: “Vậy tôi dùng cái này cùng anh—-”
Tiểu Hàn khinh thường vung vung tay: “Cái này của cô em? Ở chỗ của tôi có đầy.”
Gã tiện tay gõ gõ quầy hàng bày đầy sô cô la: “Cho anh thứ mà anh không có ấy.”
Nhan Lan Lan cảm thấy người này thật quái dị, trong lòng sinh ra một chút cảnh giác: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Chẳng phải cô em muốn bút sao? Vừa hay, tôi muốn cô em…”
Gã nói ra một chữ đồng âm rất bẩn thỉu.
Tiểu Hàn làm càn, cười ha hả, tưởng rằng Nhan Lan Lan sẽ xấu hổ mà bỏ chạy.
Nhan Lan Lan lấy lại tinh thần, cúi người nói với Hạ Uyển Uyển: “Uyển Uyển, còn nhớ chú Đinh đi nơi nào không?”
Hạ Uyển Uyển gật đầu, chỉ một hướng.
Nhan Lan Lan cười: “Đi tìm chú Đinh của em, ở bên cạnh em trai đang bị bệnh. Đúng rồi, che lỗ tai lại.”
Hạ Uyển Uyển ngoan ngoãn che lỗ tai, mím môi nhìn Nhan Lan Lan.
Nhan Lan Lan làm ra khẩu hình, chạy nhanh đi.
Hạ Uyển Uyển vui vẻ chạy đi.
Xác nhận Hạ Uyển Uyển đã bịt lỗ tai chạy xa, Nhan Lan Lan mới lạnh mặt nói với tiểu Hàn: “Mày vừa mới nói cái gì?”
Tiểu Hàn ưỡn mặt ra, vô liêm sĩ nói: “Sao, cô em muốn miễn phí đưa tặng cho anh à?”
Nhan Lan Lan đi nhanh đến bên vách tường.
Trên vách tường có gắn hộp đựng bình chữa cháy.
Cô mở cửa kính ra, thành thục lấy một cái rìu cứu hỏa từ bên trong, mang theo đến trước cửa kính.
Nhan Lan Lan đem rìu đập vào bệ cửa sổ bên cạnh, chỉ vào gã rồi mắng to: “Con mịa mày nói lại lần nữa xem?! Mày nếu có gan thì cút ra đây, tao lập tức chặt mày thành mấy khúc! Ra đây ngay!”
Tiểu Hàn trợn mắt ngoác mồm.
Nhan Lan Lan thao thao chửi không ngừng suốt năm phút đồng hồ, còn bao gồm cả động tác dùng lưng rìu gõ cửa để uy hiếp.
Tiểu Hàn nhìn cây rìu trong tay Nhan Lan Lan, trong nháy mắt dập lửa, yên tĩnh như con rùa rụt cổ, chạy ra phía sau quầy ngồi trốn co ro, ngay cả ho một tiếng cũng không dám.
Nhan Lan Lan mắng xong, cầm rìu rời đi, trước khi đi còn không quên thóa mạ một lần nữa: “Đồ lưu manh, cái thứ chó má, ngay cả mắng người cũng không biết, cái thứ phế vật đáng xấu hổ.”
Tiểu Hàn: “…”
Nhan Lan Lan mắng xong liền cầm rìu đi tìm Đinh Thu Vân.
Sau khi cậu dùng nước nóng đút thuốc và thức ăn cho đứa bé, không mất bao lâu thì nhiệt độ liền hạ xuống một chút, đứa bé cũng tỉnh lại, đang mở đôi mắt to tròn như trái nho quan sát Trì Tiểu Trì.
Nhan Lan Lan giận đùng đùng đi vào, tiếng chuông leng keng leng keng liên tục vang lên.
Trì Tiểu Trì nhìn phương hướng cô đi tới liền đại khái đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Cảnh Tử Hoa vừa mới đụng phải cái tên quái dị tiểu Hàn, lúc này nhìn thấy dáng dấp của Nhan Lan Lan thì làm sao lại không hiểu.
Cô lấy chăn bọc lại đầu của con trai, ôm vào trong lòng: “Không bị tên nhóc khốn nạn kia làm sợ chứ?”
Nhan Lan Lan hầm hừ: “Em không thèm chấp nhặt với nó, chỉ dọa nó một chút mà thôi. Không ngờ chỉ là một quả trứng yếu đuối, hèn nhát, chỉ biết múa mép khua môi, em có thể đi thiến…”
Vừa định mắng thì phát hiện hai đứa bé một lớn một nhỏ đều đang nhìn chằm chằm mình, Nhan Lan Lan lập tức sửa lời: “…Bánh quy nhỏ của nó.”
Cảnh Tử Hoa nở nụ cười.
Tình huống của con trai đã ổn định trở lại, cô mới có tâm sự dò hỏi tình hình của Trì Tiểu Trì: “Tình hình ở chỗ của các cậu thế nào?”
Trì Tiểu Trì nói đại khái một chút.
Cũng giống nơi này, hết thảy hệ thống liên quan đến trí tuệ nhân tạo đều toàn bộ bị tê liệt.
“Có thông báo khi nào khôi phục không?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu.
Tính tình của Cảnh Tử Hoa vô cùng thẳng thắn, sau khi phát hiện vấn đề thì lập tức đem suy nghĩ chuyển đến ‘Giải quyết vấn đề’: “Quân đội đâu, không lẽ quân đội cũng bị tê liệt?”
Trì Tiểu Trì đem rượu còn dư lại rót hết vào một ly giữ ấm, nhấp một miếng, bị cay đến mức ‘hà’ một hơi.
Khi Đinh Thu Vân còn sống, đợi tròn hai năm cũng không đợi được bất kỳ quân đội nào.
…Nhưng vẫn hy vọng, chỉ cần có thể sống sót thì cơ hội đợi được hy vọng càng lớn hơn một chút.
Cậu nói: “Chắc cũng đang tập kết.”
Trì Tiểu Trì quyết định ở lại đây một ngày, cũng đem khu phục vụ này chia ranh giới, làm căn cứ đầu tiên, để cha mẹ và Uyển Uyển ở lại đây, cậu cũng có thể tiện ra ngoài vơ vét vật tư, đồng thời tập trung đầy đủ đội viên trước kia của Đinh Thu Vân.
Với lại, chạy cả một đêm, mọi người cũng nên ăn một chút.
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Đánh giá:
Truyện Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Story
Chương 129: Tôi ở tận thế nuôi mèo lớn
9.8/10 từ 16 lượt.