Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 117: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng
Sắc mặt của Viên Bản Thiện tái nhợt, hơi cảm thấy vui mừng mà thở phào một hơi.
Viên Bản Thiện sắc mặt trắng nhợt, hơi cảm thấy vui mừng mà thở ra một hơi.
Trì Tiểu Trì cẩn thận nhấc Cam Đường trên lưng, đi tới trước bể cá, đưa tay gõ nhẹ vài cái.
Khác với kính thủy tinh bình thường, thủy tinh ở đây chất lượng tốt đến mức khiến người ta giận sôi gan, hoàn toàn ở đẳng cấp chống đạn.
Ngoại trừ bể cá cực lớn này còn có bốn cái rương nhỏ đặt ở bốn góc phòng.
Viên Bản Thiện đi tới trước một cái rương, mở nắp ra, phát hiện bên trong có một bảng điều khiển hình chữ nhật dày khoảng nửa tấc.
Mạnh Càn mở rương ra, cũng phát hiện đồ vật y chang như vậy.
Anh ta ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là thước kẻ chơi game hồi bé hay chơi sao?”
Quả thật miếng nhựa hình chữ nhật này rất giống các loại thước kẻ được bày bán trong các tiệm táp hóa, mặt trái của thước có khắc các vạch đo, mặt chính diện là một mê cung dài loại nhỏ, và một viên bi sắt có thể tùy ý lăn bên trong.
Bọn nhỏ rất thích loại thước kẻ này, để viên bi lăn từ đầu mê cung đến cuối rồi từ cuối lăn lại trên đầu.
Bảng điều khiển chính là một loại khuếch trương của trò chơi này, chỉ có điều diện tích ‘Mê Cung’ càng lớn thì cũng phức tạp hơn.
Mạnh Càn đưa tay cầm lấy bảng điều khiển ở trong rương.
Cam Úc thấy tình huống không đúng, lập tức lạnh giọng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Tay của Mạnh Càn cứng lại giữa không trung.
Anh ta cũng phát hiện không đúng.
Bảng điều khiển kết nối với đáy rương bằng một sợi dây mỏng.
Mạnh Càn nhìn kỹ một chút, mồ hôi thoáng chút tuôn ra toàn thân.
Anh ta không phải người chuyên nghiệp, nhưng chỉ cần xem mấy bộ phim về cảnh sát và tội phạm, ai cũng sẽ nhận ra sợi dây nhựa nhỏ màu sắc rực rõ này chính là kíp nổ?
…Nếu như vừa nãy anh ta kéo đứt sợi dây này…
Mọi người đang kinh ngạc và nghi ngờ thì một cái loa nhỏ ở gian phòng phía Đông Nam bỗng vang tiếng, khiến mọi người giật nảy mình.
“Hoan nghênh đến căn phòng quà tặng tuyệt vời của tôi—”
Là giọng nói của gã hề.
Trong giọng nói của gã tràn đầy vặn vẹo hưng phấn: “Chúc mừng các vị thành công vượt qua ải thứ nhất! ~ người chiến thắng ở ải thứ nhất của chúng ta đã nhận được phần thưởng! Trở thành nhân vật then chốt ở ải thứ hai! Chúng ta hãy vỗ tay khen ngợi cô ấy đi nào! Bravo!!”
Kiều Vân sờ soạng vách kính bể cá như một kẻ thần kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Hiện tại xin mời người chiến thắng tìm phần thưởng thuộc về mình ở trong hòn non bộ!!”
Kiều Vân không dám chậm trễ, hai đầu gối quỳ xuống đất, tay run rẩy, lấy ra một chìa khóa bằng đồng ở trong hòn non bộ.
…Là chìa khóa để mở cửa thoát ra ngoài.
Thằng hề vỗ tay bộp bộp bộp, âm thanh vang vọng trong loa: “Hiện tại để tôi báo cho các vị về quy tắc trò chơi. Mời xem bốn cái rương thú vị kinh hoàng này, bên trong mỗi cái rương có bảng mê cung, trong mê cung có đường sống cũng có đường chết, còn có một thứ vô cùng thú vị —bomb nổ.”
Đám người Mạnh Càn vội vàng đến xem.
Quả nhiên trong mỗi bảng mê cung ngoại trừ viên bi sắt còn có những vật thể màu đen tròn tròn dày đặc, phân bố ở mỗi góc ngoặt của mê cung, góc độ xảo quyệt, số lượng rất lớn.
“Chúng nó là bomb chân chính nha.” Gã hề cười hì hì, “Cẩn thận, nếu như viên bi sắt của các vị trên đường đến đích bất cẩn đụng phải nó—-”
Vài giây yên lặng ngắn ngủi.
“BOOM!!!!!”
Bên kia động nhiên tăng cao âm thanh khiến Kiều Vân hoảng sợ rít gào thành tiếng.
“Các vị có mười lăm phút để mở ra bốn cái rương, có thể phân công đi mở bốn ổ khóa của bể cá, đi lấy bảo vật mà các vị muốn~” Gã hề nhận được hiệu quả diễn xuất mà mình mong muốn, tiếng cười càng trở nên quỷ dị, “Đúng rồi, để dễ dàng cho các vị tính toán thời gian, tôi sẽ cung cấp cho các vị một loại phương thức theo dõi rất trực quan.”
Kiều Vân vẫn chưa hết sợ hãi thì đột nhiên cảm thấy trên tay có chút ẩm ướt.
Cô cúi đầu nhìn, nhất thời không thể tiếp tục nén sợ hãi trong lòng, rít gào thành tiếng.
Nước được bơm vào bể cá, bắt đầu tràn vào trong!
Âm thanh trong loa đột nhiên im bặt, chỉ có Kiều Vân kêu thảm, lập tức đi chặn van dẫn nước, nhưng dòng nước vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ khe hở ngón tay của cô.
Trì Tiểu Trì biết, các loại trò chơi máy móc vẫn luôn là điểm yếu trong các điểm yếu của cậu.
Vì thế cậu thản nhiên vỗ Cam Úc một cái: “Bác sĩ Cam, giao cho anh.”
Cam Úc quỳ một chân trái xuống đất, dùng đầu gối để chống đỡ, nỗ lực chịu một chút, sau đó mới đặt chân phải xuống.
Anh nỗ lực tập trung tinh thần đang bị tan rã vì đau đớn, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Bốn ổ khóa nằm ngang gắn chặt trên nắp của bể cá. Cho dù muốn cạy cũng không có dụng cụ, không có thứ gì để bước lên. Cả bốn cái rương đều đặt cố định ở bốn góc căn phòng, và ba người còn lại cũng không có can đảm để phá hủy.
Vết xe đổ Cam Đường còn bày ngay trước mắt, bọn họ nào còn dám làm bậy, không thể làm gì khác hơn là chuyên tâm đi nghiên cứu bảng mê cung, hy vọng tìm một chút hy vọng sống sót.
Cam Úc gỡ mắt kính xuống, ngồi xếp bằng, dùng đầu ngón tay vẽ trên mặt nhựa mô phỏng đường đi tốt nhất của viên bi đến đích, Viên Bản Thiện cũng thử cầm lấy một bảng mê cung khác.
Viên Bản Thiện học ngoại khoa nên tay vững vàng hơn so với người bình thường rất nhiều, mà nhìn thấy một đóng bomb dày đặc như tổ ong cũng đủ khiến da đầu của anh ta tê rần, mồ hôi hột liên tục tuôn ra, đầu ngón tay khống chế không được mà run rẩy.
Trì Tiểu Trì tự nhận là gà mờ chơi game, Cam Đường bị hôn mê bất tỉnh, Tư Gia Dịch cũng tự biết mình biết ta như Trì Tiểu Trì, liếc mắt nhìn rồi nói “Tôi không được”, tự mình tránh ra.
Mạnh Càn xốc cái rương lên, sắc mặt vàng như đất: “Thứ này là sao?! Làm sao có khả năng vượt được chướng ngại vật?”
“Là cậu không qua được mà thôi.” Giọng điệu của Cam Úc cứng rắn, nhưng dùng từ ngữ vẫn rất phải phép, “Nếu không làm được thì xin cậu đứng sang một bên.”
Dứt lời, anh nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh Viên, bốn ổ khóa không cần mở ra hết, chỉ cần mở ba cái là có thể cứu người. Tôi mở hai cái, anh mở cái còn lại, có được không?”
Viên Bản Thiện cắn răng nói: “Được.”
Kiều Vân rơi lệ đầy mặt, phí công nỗ lực mà ngăn chặt van xả nước: “Mấy người nhanh lên, nhanh lên đi!”
Cam Úc cũng không để ý đến cô ấy, nói với Trì Tiểu Trì: “Cậu ngồi xa một chút.”
Trì Tiểu Trì cũng không để ý đến anh.
Thấy cậu vẫn ngồi yên bất động, giọng của Cam Úc rốt cục cũng xem như sốt ruột hơn một chút: “…Nghe lời đi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Anh sợ sẽ bị nổ sao?”
Cam Úc nói: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Sợ thì tốt.”
Cậu tiếp tục ngồi yên bên cạnh Cam Úc: “Nổ một phát banh xác hai người, anh xem đó mà làm.”
Trên trán của Cam Úc đã toát mồ hôi hột, nhưng không có khí lực đôi co với Trì Tiểu Trì, lắc đầu nói: “Cậu thật là.”
Anh nhẹ nhàng lắc tay, viên bi sắt liền từ điểm xuất phát lăn xuống, đụng vào vách ngăn gần nhất, phát ra một tiếng “Coong”.
Mạnh Càn cảm thấy đứng đó cũng tẻ nhạt, đành phải học theo bộ dáng của Trì Tiểu Trì, đi quan sát Viên Bản Thiện giải mê cung.
Viên Bản Thiện gặp ngay “quả bomb” đầu tiên chặn đường. Viên bi sắt tuần tra xung quanh quả bomb, phát ra âm thanh chói tai. Mỗi lần nghe tiếng liền cảm thấy áp lực. Trên lưng như có một ngọn núi đè xuống. Áp lực nặng nề khiến Viên Bản Thiện gần như nín thở.
“Đừng tới đây.” Ánh mắt của Viên Bản Thiện nhìn chằm chằm bảng điều khiển, mắng một cách thô bạo, “Đừng làm phiền tôi!”
Mạnh Càn bị mất mặt, quay lại bên cạnh Tư Gia Dịch, âm thầm oán trách, ai nguyện ý nhìn anh, cái con người sát nhân máu lạnh, thảo nào toàn thân đều là sát khí.
Tư Gia Dịch dựa vào tường mà ngồi, liếc nhìn Viên Bản Thiện một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đem gáy đặt trên vách tường, nhắm mắt chờ đợi.
Trì Tiểu Trì cũng đang quan sát những người khác.
Biểu hiện của Tư Gia Dịch khiến cậu hơi cau mày, nhưng bất chợt cậu liền thu hồi tầm mắt, nhìn Cam Úc cẩn thận đưa viên bi sắt đến đích.
Trong lúc nhất thời, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng không lâu lắm, Kiều Vân đang ở tình trạng ngàn cân treo sợi tóc liền cảm thấy nóng nảy.
Nước đã rót đầy đáy bể cá, qua mu bàn chân của cô.
Kiều Vân quỳ gối xuống, siết nắm đấm đập lên vách kính bể cá: “Xong chưa vậy?! Mấy người chậm chạp quá!”
Lông mày của Cam Úc cũng không nhúc nhích, chỉ linh hoạt điều khiển viên bi sắt trượt sát qua mấy quả bomb, đồng thời ngắn gọn rõ ràng mà yêu cầu: “Khăn giấy.”
Trì Tiểu Trì hiểu ý, lấy ra một tờ khăn giấy thay anh lau mồ hôi trên trán.
Anh nói: “Cảm ơn.”
Qua một lúc, anh lại nói: “Khăn giấy.”
Trì Tiểu Trì phát hiện Cam Úc đổ mồ hôi hơi nhiều, cứ liên tục chảy xuống từ trên trán, nhưng cậu không nghĩ gì khác, chỉ xem là bầu không khí căng thẳng, lại rút ra một tờ khăn giấy mới.
Chờ lau một vòng thì khăn giấy đã ướt đẫm.
Trì Tiểu Trì đứng dậy đi xem Viên Bản Thiện một chút, quả nhiên thấy anh ta cũng giàn giụa mồ hôi lạnh.
Cậu giúp anh ta lau mồ hôi để tránh mồ hôi làm mờ mắt, quấy nhiễu việc phá mê cung.
Trì Tiểu Trì lại đi xem tình huống của Cam Đường, xác nhận các dấu hiệu sinh tồn của cô vẫn còn tương đối ổn định, liền thở phào nhẹ nhõm một chút.
Chờ cậu quay trở lại thì liền phát hiện tay nâng bảng mê cung của Cam Úc đã bất động, anh nhắm nghiền hai mắt, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, có chút yếu ớt khiền lòng người hoảng loạn.
Trì Tiểu Trì kinh hãi: “Anh làm sao vậy?”|
Cam Úc nhắm mắt, nói: “Khăn giấy.”
Túi khăn giấy trong tay Trì Tiểu Trì sắp dùng hết.
Cậu đem khăn giấy nhét lại vào trong túi, cởi áo khoác, kéo ống tay áo, nửa quỳ mà lau mồ hôi cho Cam Úc.
Cam Úc vẫn nhã nhặn lễ độ như trước, cười nói: “Cám ơn.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cam Úc: “Xuỵt.”
Anh quay đầu, dáng dấp khiến Trì Tiểu Trì sợ đến giật bắn cả người.
Màu môi vốn nhạt của Cam Úc đã triệt để chuyển thành tái nhợt, đầu lông mày khẽ cau lại, khuôn mặt vốn diễm lệ bị nhiễm phải màu sắc suy nhược khiến người ta sợ hãi.
Trì Tiểu Trì mím chặt môi: “Còn có thể tiếp tục không?”
Cam Úc vẫn nói câu kia: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trì Tiểu Trì: “…Nếu như Đường Đường không sao thì tốt rồi.”
Cam Úc nói một cách ngắn gọn nhưng mạnh mẽ: “Có tôi, là đủ rồi.”
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Viên Bản Thiện sắc mặt trắng nhợt, hơi cảm thấy vui mừng mà thở ra một hơi.
Trì Tiểu Trì cẩn thận nhấc Cam Đường trên lưng, đi tới trước bể cá, đưa tay gõ nhẹ vài cái.
Khác với kính thủy tinh bình thường, thủy tinh ở đây chất lượng tốt đến mức khiến người ta giận sôi gan, hoàn toàn ở đẳng cấp chống đạn.
Ngoại trừ bể cá cực lớn này còn có bốn cái rương nhỏ đặt ở bốn góc phòng.
Viên Bản Thiện đi tới trước một cái rương, mở nắp ra, phát hiện bên trong có một bảng điều khiển hình chữ nhật dày khoảng nửa tấc.
Mạnh Càn mở rương ra, cũng phát hiện đồ vật y chang như vậy.
Anh ta ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là thước kẻ chơi game hồi bé hay chơi sao?”
Quả thật miếng nhựa hình chữ nhật này rất giống các loại thước kẻ được bày bán trong các tiệm táp hóa, mặt trái của thước có khắc các vạch đo, mặt chính diện là một mê cung dài loại nhỏ, và một viên bi sắt có thể tùy ý lăn bên trong.
Bọn nhỏ rất thích loại thước kẻ này, để viên bi lăn từ đầu mê cung đến cuối rồi từ cuối lăn lại trên đầu.
Bảng điều khiển chính là một loại khuếch trương của trò chơi này, chỉ có điều diện tích ‘Mê Cung’ càng lớn thì cũng phức tạp hơn.
Mạnh Càn đưa tay cầm lấy bảng điều khiển ở trong rương.
Cam Úc thấy tình huống không đúng, lập tức lạnh giọng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Tay của Mạnh Càn cứng lại giữa không trung.
Anh ta cũng phát hiện không đúng.
Bảng điều khiển kết nối với đáy rương bằng một sợi dây mỏng.
Mạnh Càn nhìn kỹ một chút, mồ hôi thoáng chút tuôn ra toàn thân.
Anh ta không phải người chuyên nghiệp, nhưng chỉ cần xem mấy bộ phim về cảnh sát và tội phạm, ai cũng sẽ nhận ra sợi dây nhựa nhỏ màu sắc rực rõ này chính là kíp nổ?
…Nếu như vừa nãy anh ta kéo đứt sợi dây này…
Mọi người đang kinh ngạc và nghi ngờ thì một cái loa nhỏ ở gian phòng phía Đông Nam bỗng vang tiếng, khiến mọi người giật nảy mình.
“Hoan nghênh đến căn phòng quà tặng tuyệt vời của tôi—”
Là giọng nói của gã hề.
Trong giọng nói của gã tràn đầy vặn vẹo hưng phấn: “Chúc mừng các vị thành công vượt qua ải thứ nhất! ~ người chiến thắng ở ải thứ nhất của chúng ta đã nhận được phần thưởng! Trở thành nhân vật then chốt ở ải thứ hai! Chúng ta hãy vỗ tay khen ngợi cô ấy đi nào! Bravo!!”
Kiều Vân sờ soạng vách kính bể cá như một kẻ thần kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Hiện tại xin mời người chiến thắng tìm phần thưởng thuộc về mình ở trong hòn non bộ!!”
Kiều Vân không dám chậm trễ, hai đầu gối quỳ xuống đất, tay run rẩy, lấy ra một chìa khóa bằng đồng ở trong hòn non bộ.
…Là chìa khóa để mở cửa thoát ra ngoài.
Thằng hề vỗ tay bộp bộp bộp, âm thanh vang vọng trong loa: “Hiện tại để tôi báo cho các vị về quy tắc trò chơi. Mời xem bốn cái rương thú vị kinh hoàng này, bên trong mỗi cái rương có bảng mê cung, trong mê cung có đường sống cũng có đường chết, còn có một thứ vô cùng thú vị —bomb nổ.”
Đám người Mạnh Càn vội vàng đến xem.
Quả nhiên trong mỗi bảng mê cung ngoại trừ viên bi sắt còn có những vật thể màu đen tròn tròn dày đặc, phân bố ở mỗi góc ngoặt của mê cung, góc độ xảo quyệt, số lượng rất lớn.
“Chúng nó là bomb chân chính nha.” Gã hề cười hì hì, “Cẩn thận, nếu như viên bi sắt của các vị trên đường đến đích bất cẩn đụng phải nó—-”
Vài giây yên lặng ngắn ngủi.
“BOOM!!!!!”
Bên kia động nhiên tăng cao âm thanh khiến Kiều Vân hoảng sợ rít gào thành tiếng.
“Các vị có mười lăm phút để mở ra bốn cái rương, có thể phân công đi mở bốn ổ khóa của bể cá, đi lấy bảo vật mà các vị muốn~” Gã hề nhận được hiệu quả diễn xuất mà mình mong muốn, tiếng cười càng trở nên quỷ dị, “Đúng rồi, để dễ dàng cho các vị tính toán thời gian, tôi sẽ cung cấp cho các vị một loại phương thức theo dõi rất trực quan.”
Kiều Vân vẫn chưa hết sợ hãi thì đột nhiên cảm thấy trên tay có chút ẩm ướt.
Cô cúi đầu nhìn, nhất thời không thể tiếp tục nén sợ hãi trong lòng, rít gào thành tiếng.
Nước được bơm vào bể cá, bắt đầu tràn vào trong!
Âm thanh trong loa đột nhiên im bặt, chỉ có Kiều Vân kêu thảm, lập tức đi chặn van dẫn nước, nhưng dòng nước vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ khe hở ngón tay của cô.
Trì Tiểu Trì biết, các loại trò chơi máy móc vẫn luôn là điểm yếu trong các điểm yếu của cậu.
Vì thế cậu thản nhiên vỗ Cam Úc một cái: “Bác sĩ Cam, giao cho anh.”
Cam Úc quỳ một chân trái xuống đất, dùng đầu gối để chống đỡ, nỗ lực chịu một chút, sau đó mới đặt chân phải xuống.
Anh nỗ lực tập trung tinh thần đang bị tan rã vì đau đớn, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Bốn ổ khóa nằm ngang gắn chặt trên nắp của bể cá. Cho dù muốn cạy cũng không có dụng cụ, không có thứ gì để bước lên. Cả bốn cái rương đều đặt cố định ở bốn góc căn phòng, và ba người còn lại cũng không có can đảm để phá hủy.
Vết xe đổ Cam Đường còn bày ngay trước mắt, bọn họ nào còn dám làm bậy, không thể làm gì khác hơn là chuyên tâm đi nghiên cứu bảng mê cung, hy vọng tìm một chút hy vọng sống sót.
Cam Úc gỡ mắt kính xuống, ngồi xếp bằng, dùng đầu ngón tay vẽ trên mặt nhựa mô phỏng đường đi tốt nhất của viên bi đến đích, Viên Bản Thiện cũng thử cầm lấy một bảng mê cung khác.
Viên Bản Thiện học ngoại khoa nên tay vững vàng hơn so với người bình thường rất nhiều, mà nhìn thấy một đóng bomb dày đặc như tổ ong cũng đủ khiến da đầu của anh ta tê rần, mồ hôi hột liên tục tuôn ra, đầu ngón tay khống chế không được mà run rẩy.
Trì Tiểu Trì tự nhận là gà mờ chơi game, Cam Đường bị hôn mê bất tỉnh, Tư Gia Dịch cũng tự biết mình biết ta như Trì Tiểu Trì, liếc mắt nhìn rồi nói “Tôi không được”, tự mình tránh ra.
Mạnh Càn xốc cái rương lên, sắc mặt vàng như đất: “Thứ này là sao?! Làm sao có khả năng vượt được chướng ngại vật?”
“Là cậu không qua được mà thôi.” Giọng điệu của Cam Úc cứng rắn, nhưng dùng từ ngữ vẫn rất phải phép, “Nếu không làm được thì xin cậu đứng sang một bên.”
Dứt lời, anh nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh Viên, bốn ổ khóa không cần mở ra hết, chỉ cần mở ba cái là có thể cứu người. Tôi mở hai cái, anh mở cái còn lại, có được không?”
Viên Bản Thiện cắn răng nói: “Được.”
Kiều Vân rơi lệ đầy mặt, phí công nỗ lực mà ngăn chặt van xả nước: “Mấy người nhanh lên, nhanh lên đi!”
Cam Úc cũng không để ý đến cô ấy, nói với Trì Tiểu Trì: “Cậu ngồi xa một chút.”
Trì Tiểu Trì cũng không để ý đến anh.
Thấy cậu vẫn ngồi yên bất động, giọng của Cam Úc rốt cục cũng xem như sốt ruột hơn một chút: “…Nghe lời đi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Anh sợ sẽ bị nổ sao?”
Cam Úc nói: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Sợ thì tốt.”
Cậu tiếp tục ngồi yên bên cạnh Cam Úc: “Nổ một phát banh xác hai người, anh xem đó mà làm.”
Trên trán của Cam Úc đã toát mồ hôi hột, nhưng không có khí lực đôi co với Trì Tiểu Trì, lắc đầu nói: “Cậu thật là.”
Anh nhẹ nhàng lắc tay, viên bi sắt liền từ điểm xuất phát lăn xuống, đụng vào vách ngăn gần nhất, phát ra một tiếng “Coong”.
Mạnh Càn cảm thấy đứng đó cũng tẻ nhạt, đành phải học theo bộ dáng của Trì Tiểu Trì, đi quan sát Viên Bản Thiện giải mê cung.
Viên Bản Thiện gặp ngay “quả bomb” đầu tiên chặn đường. Viên bi sắt tuần tra xung quanh quả bomb, phát ra âm thanh chói tai. Mỗi lần nghe tiếng liền cảm thấy áp lực. Trên lưng như có một ngọn núi đè xuống. Áp lực nặng nề khiến Viên Bản Thiện gần như nín thở.
“Đừng tới đây.” Ánh mắt của Viên Bản Thiện nhìn chằm chằm bảng điều khiển, mắng một cách thô bạo, “Đừng làm phiền tôi!”
Mạnh Càn bị mất mặt, quay lại bên cạnh Tư Gia Dịch, âm thầm oán trách, ai nguyện ý nhìn anh, cái con người sát nhân máu lạnh, thảo nào toàn thân đều là sát khí.
Tư Gia Dịch dựa vào tường mà ngồi, liếc nhìn Viên Bản Thiện một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đem gáy đặt trên vách tường, nhắm mắt chờ đợi.
Trì Tiểu Trì cũng đang quan sát những người khác.
Biểu hiện của Tư Gia Dịch khiến cậu hơi cau mày, nhưng bất chợt cậu liền thu hồi tầm mắt, nhìn Cam Úc cẩn thận đưa viên bi sắt đến đích.
Trong lúc nhất thời, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng không lâu lắm, Kiều Vân đang ở tình trạng ngàn cân treo sợi tóc liền cảm thấy nóng nảy.
Nước đã rót đầy đáy bể cá, qua mu bàn chân của cô.
Kiều Vân quỳ gối xuống, siết nắm đấm đập lên vách kính bể cá: “Xong chưa vậy?! Mấy người chậm chạp quá!”
Lông mày của Cam Úc cũng không nhúc nhích, chỉ linh hoạt điều khiển viên bi sắt trượt sát qua mấy quả bomb, đồng thời ngắn gọn rõ ràng mà yêu cầu: “Khăn giấy.”
Trì Tiểu Trì hiểu ý, lấy ra một tờ khăn giấy thay anh lau mồ hôi trên trán.
Anh nói: “Cảm ơn.”
Qua một lúc, anh lại nói: “Khăn giấy.”
Trì Tiểu Trì phát hiện Cam Úc đổ mồ hôi hơi nhiều, cứ liên tục chảy xuống từ trên trán, nhưng cậu không nghĩ gì khác, chỉ xem là bầu không khí căng thẳng, lại rút ra một tờ khăn giấy mới.
Chờ lau một vòng thì khăn giấy đã ướt đẫm.
Trì Tiểu Trì đứng dậy đi xem Viên Bản Thiện một chút, quả nhiên thấy anh ta cũng giàn giụa mồ hôi lạnh.
Cậu giúp anh ta lau mồ hôi để tránh mồ hôi làm mờ mắt, quấy nhiễu việc phá mê cung.
Trì Tiểu Trì lại đi xem tình huống của Cam Đường, xác nhận các dấu hiệu sinh tồn của cô vẫn còn tương đối ổn định, liền thở phào nhẹ nhõm một chút.
Chờ cậu quay trở lại thì liền phát hiện tay nâng bảng mê cung của Cam Úc đã bất động, anh nhắm nghiền hai mắt, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, có chút yếu ớt khiền lòng người hoảng loạn.
Trì Tiểu Trì kinh hãi: “Anh làm sao vậy?”|
Cam Úc nhắm mắt, nói: “Khăn giấy.”
Túi khăn giấy trong tay Trì Tiểu Trì sắp dùng hết.
Cậu đem khăn giấy nhét lại vào trong túi, cởi áo khoác, kéo ống tay áo, nửa quỳ mà lau mồ hôi cho Cam Úc.
Cam Úc vẫn nhã nhặn lễ độ như trước, cười nói: “Cám ơn.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cam Úc: “Xuỵt.”
Anh quay đầu, dáng dấp khiến Trì Tiểu Trì sợ đến giật bắn cả người.
Màu môi vốn nhạt của Cam Úc đã triệt để chuyển thành tái nhợt, đầu lông mày khẽ cau lại, khuôn mặt vốn diễm lệ bị nhiễm phải màu sắc suy nhược khiến người ta sợ hãi.
Trì Tiểu Trì mím chặt môi: “Còn có thể tiếp tục không?”
Cam Úc vẫn nói câu kia: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trì Tiểu Trì: “…Nếu như Đường Đường không sao thì tốt rồi.”
Cam Úc nói một cách ngắn gọn nhưng mạnh mẽ: “Có tôi, là đủ rồi.”
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Đánh giá:
Truyện Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Story
Chương 117: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng
9.8/10 từ 16 lượt.