Đừng Hòng Trốn
C18: Về nhà
Nhâm Dạ đưa menu đến trước mặt cô:” Chọn món đi”
Giờ cô mà từ chối nữa chính là không biết điều với lại bụng cô đã réo nãy giờ rồi. Minh Du đưa tay nhận lấy, gọi một vài món đơn giản
Nhâm Dạ nhướng mày hỏi cô:” Hết rồi!”
Anh lấy lại menu, gọi thêm canh và một con vịt quay, thấy cô gái nhỏ hai mắt sáng rực lên. Rõ ràng rất đói lại ngại ngùng trước mặt anh
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Nhâm Dạ mang bao tay xé nhỏ từng miếng thịt bỏ vào chén của cô.
Minh Du chọc chọc đũa nhìn anh, vô thức thốt ra:” Đại thần, anh đối với ai cũng tốt như vậy ạ?”
Động tác tay anh khẽ khựng lại, Nhâm Dạ đẩy chén về phía cô nhướng mày:” Chỉ có một người”
Minh Du nghe liền đỏ mặt, ai nói đại thần là khúc gỗ vô vị chứ, rõ ràng anh ấy là chuyên gia thả thính đó được không
Cơm nước xong xuôi, nhìn bàn đồ ăn sạch sẽ trước mắt cô có chút hoa mắt, không ngờ có thể ăn hết con vịt quay, đại thần chắc sẽ không nghĩ mình ăn nhiều chứ?
Nhìn đĩa cà rốt còn sót lại, xem ra mèo con cũng có thứ không ăn được, âm thầm ghi nhớ. Anh đứng dậy thanh toán
Đoạn đường tiếp theo cô im lặng cho anh lái xe, người ta nói căng da bụng trùng da mắt quả nhiên không sai, mí mắt Minh Du nặng trĩu
Nhâm Dạ lái xe nhưng vẫn luôn để ý đến cô gái bên cạnh, thấy đầu nhỏ của cô nghiêng qua nghiêng lại liền buồn cười, anh dừng xe lấy áo khoác đắp lên người cô. Vén lọn tóc cho cô gái nhỏ, Nhâm Dạ thì thào:” Là đặc quyền của riêng em”.
Minh Lục trở lại kí túc xá thấy Lương Vỹ đang chơi game liền hỏi:” Lương Vỹ, lão đại đi rồi sao?”
“Lúc nãy cậu ấy trở về tắm xong liền đi”
“Vậy sao. Không biết con bé Minh Du có để cậu ta đợi không, thật là”
Lương Vỹ còn thắc mắc sao hôm nay lão đại lại ăn mặc chỉnh tề, lại còn vội vội vàng vàng như vậy, không ngờ anh ấy vội đi đón tiểu mỹ nhân. Nhìn Minh Lục đang đưa em gái mình vào miệng sói, Lương Vỹ chỉ biết lắc đầu, người anh em Lục cậu tự bảo trọng, không thể trách anh không thông báo trước. Đại thần vẫn đáng sợ hơn.
Minh Du giật mình tỉnh dậy. Đã bốn giờ sáng, giọng mũi có chút khàn:” Mình về đến đâu rồi anh”
Nhâm Dạ liếm môi khô khốc, tay anh không nhịn được xoa đầu cô gái nhỏ:” Sắp đến rồi, em ngủ thêm chút đi”
Minh Du ngẩng người, hai tai cô đỏ lên mắt thường có thể trông thấy, Minh Du kéo áo che cả khuôn mặt, trái tim không ngừng run rẩy. Hương bạc hà thoang thoảng quanh chóp mũi cô, Minh Du giật mình, áo của học trưởng sao lại ở đây!!!
Đang rối rắm không biết nên giả ngủ hay trả áo lại cho anh ấy, Nhâm Dạ đã đưa tay ra kéo áo xuống:” Em còn đắp nữa sẽ ngợp thở đấy”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước biệt thự nhà cô, Minh Du đưa áo lại cho anh, vừa mở cửa xe, cổ tay bị nắm lại, Nhâm Dạ nhìn cô:” Khi nào em về trường?”
“Tối em đi”
“Đợi anh”
Nhâm Dạ nhìn cô gái chạy vào nhà, tiếng cười trầm thấp vang lên:” Đúng là mèo nhỏ dễ xấu hổ”.
Dì giúp việc thấy cô chủ mình ngẩng ngơ ngồi trước cửa liền thốt lên:“ Cô chủ, cô trở về rồi! Mặt đất lạnh lẽo cô mau đứng dậy đi”
“Dì Vương. Ba mẹ còn đang ngủ ạ?”
“Ông bà chủ còn ngủ trên lầu, họ biết cô về nhất định rất vui, bà chủ lúc nào cũng nhắc đến cô”
“Con biết rồi dì Vương, con lên cất đồ trước”
Mười một giờ, cô tỉnh dậy đi xuống dưới nhà:” Mẹ con trở về rồi” Minh Du chạy đến ôm lấy bà
Du Thiểm nhìn con gái yêu của mình, vờ giận dỗi:” Cuối cùng cũng biết về thăm người mẹ già này”. Đam Mỹ Hay
“Mẹ, con là đi học mà. Hôm nay không phải trở về rồi sao?”
Du Thiểm năm nay đã ngoài năm mươi nhưng do dưỡng tốt nên trông rất trẻ:” Con đó, ở trường nhớ ngoan ngoãn nghe lời Minh Lục biết chưa”
Minh Du dẩu môi:” Anh ấy ở trường rất bận rộn, con có thể tự lo được, bạn cùng phòng của con cũng rất tốt nữa”
“Được rồi, không phải con sắp khai giảng sao, sao trở về gấp như vậy?”
“Con về lấy váy mẹ tặng con lúc sinh nhật, tối nay con trở lại trường. Ba đâu rồi mẹ?”
“Ba con hôm nay đi gặp bạn cũ sẵn bàn chuyện làm ăn gì đó, chẳng nói với mẹ một tiếng. Hừ, xem lúc về mẹ xử ba con thế nào”
Đừng Hòng Trốn