Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Chương 47: Tình thân (2)
163@-Thợ gõ: Dờ
Mạnh Xương Nghiệp đã từng có một cuộc đời dài đầy huy hoàng. Ông ấy là viện sĩ, ngôi sao sáng trong lĩnh vực Năng lượng tái tạo, người đặt nền móng cho hệ thống nhiệt điện của Trung Quốc. Học trò của ông trải rộng khắp các trường đại học trên cả nước, cán bộ cấp tỉnh gặp ông còn phải kính nể đôi phần. Nhưng tất cả những điều ấy cũng không thể ngăn con gái duy nhất của ông qua đời sớm, không ngăn được sự xâm lấn của mầm bệnh.
Lúc Biên Thành bước vào phòng bệnh, Mạnh Xương Nghiệp đang chống lên khung tập đứng để đến cạnh cửa sổ, trong tay kẹp một điếu Bảo Tháp.
Biên Thành lại gần, rút ngay điếu thuốc lá ra rồi dập tắt: "Trong phòng bệnh không được hút thuốc, nhân tài có phẩm chất cao quý xin hãy chú ý hình tượng."
"Hầy," Mạnh Xương Nghiệp đau xót, "Ông phải nhờ lão Trình mãi, ông ta mới lén mang đến đây đấy."
Biên Thành chưa từng nghe nói tên cái tên này, có lẽ đó là ông bạn mới của Mạnh Xương Nghiệp trong bệnh viện.
Ngừng một lát, Mạnh Xương Nghiệp lại thở dài, mùi thuốc lá thoang thoảng phả ra từ trong miệng: "Sáng nay ông ta đi rồi, không biết bây giờ có đang hút thuốc ở dưới đó không."
Biên Thành vứt đầu lọc vào trong thùng rác. Anh nhìn sàn nhà, tủ đầu giường, tủ quần áo, chỗ nào cũng chất đầy những bó hoa, giỏ trái cây và thuốc bổ. Thứ nào cũng viết tên người biếu ở phía trên và lời chúc "sớm khỏe mạnh trở lại", tuy rằng mọi người đều biết đó là điều không thể.
Anh sắp xếp lại mấy giỏ trái cây, phát hiện ra một chùm chìa khóa bên dưới quả cam nào đó. Anh cảm thấy nó rất quen mắt: "Bố cháu đến rồi ạ?"
"Ừ," Mạnh Xương Nghiệp nhìn chìa khóa, "Trái cây trong tủ lạnh là do nó gọt đấy."
Sau khi Biên Thành nói ra chuyện tái hôn của bố mình, Mạnh Xương Nghiệp lạnh nhạt với con rể hơn nhiều. Nhưng Biên Hoài Viễn vẫn không hết nhiệt tình, dăm hôm ba bữa lại chạy đến phòng bệnh.
"Bố cháu không cầm chìa khóa mà lại về được?"
"Ai biết," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Dù gì nó cũng có tài xế mà."
Biên Thành đỡ Mạnh Xương Nghiệp về giường bệnh, nâng phần đầu giường lên rồi đỡ lưng ông để ông nằm xuống thật chậm rãi. Mạnh Xương Nghiệp lải nhải "nằm mãi đến mốc cả người rồi" nhưng vẫn nghe theo không phản kháng.
"Hôm qua ông bảo Tiểu Lưu mang ra con phố đối diện bệnh viện," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Lúc còn đi lại được thì ông thích món mì gà bên quán ấy lắm."
"Ông lại chạy ra ngoài?" Biên Thành nhíu mày, "Nếu muốn ăn thì gọi giao hàng là được mà?"
"Đợi giao tới nơi thì trương hết cả rồi!" Mạnh Xương Nghiệp bất mãn, sau đó lại thở dài: "Kết quả là đi tới nơi mới biết quán ăn ấy phá sản rồi, trên cửa dán một dải giấy đỏ viết là: Quán chỉ kinh doanh hết ngày hôm nay."
Biên Thành ngồi xuống cạnh giường.
"Dạo này ông còn hay mơ thấy mẹ cháu," Mạnh Xương Nghiệp tiếp tục nói: "Con bé cứ trách ông không đến gặp nó, cứ như hồi nhỏ ấy."
"Ông đừng nói linh tinh."
"Điềm báo nhiều như thế," Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, "Ông không chết thì bất lịch sự quá."
"Ông đừng nói những lời xui xẻo như vậy."
"Cháu đang nói chuyện mê tín dị đoan với một viện sĩ đấy hả?" Mạnh Xương Nghiệp nhìn vẻ mặt Biên Thành, nắm lấy tay anh rồi lắc qua lắc lại, đột nhiên mỉm cười: "Sao trông cháu còn trầm lặng hơn cả ông vậy?"
Có lẽ là vì dạo này nghe được rất nhiều tin tức về cái chết. Biên Thành nghĩ.
"Đừng xị mặt ra nữa," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Con người đến tuổi này rồi, có những tiếc nuối chỉ có thể bù đắp bằng cái chết mà thôi."
Biên Thành rất ngạc nhiên vì câu nói này: "Ông còn tiếc nuối điều gì?"
Mạnh Xương Nghiệp cười nói: "Đương nhiên là mẹ cháu rồi."
Biên Thành nhớ về ký ức hồi nhỏ, mẹ đã từng kể về tuổi thơ của bà: "Bà ấy luôn kể rằng ông đối xử với bà ấy rất tốt."
"Đúng vậy," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Bôn ba khắp các nhà máy nhiệt điện trên cả nước, chẳng gặp nhau được mấy lần. Hiếm lắm mới có dịp ở cùng nhau thì đương nhiên phải chiều chuộng con bé hết nước hết cái rồi. Con bé muốn mua gì cũng mua, muốn làm gì cũng được. Ông lấy cả thế giới để bù đắp cho con bé, ngoại trừ thời gian ở bên nó."
Im lặng một lát, Mạnh Xương Nghiệp nói: "Không ngờ chuyện đó lại tiếp diễn ở thế hệ tiếp theo."
Biên Thành nói: "Đúng là mẹ rất chiều cháu."
"Con bé còn áy náy hơn cả ông, cho nên chiều chuộng hơn ông nhiều." Mạnh Xương Nghiệp nói: "Chiều quá nên cháu trở thành một thằng nhãi ranh mất dạy thế này đây."
"Ồ," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Hóa ra là lỗi của ông à."
"Đương nhiên rồi."
Mạnh Xương Nghiệp cười mắng "nhãi ranh mất dạy" rồi đưa tay lấy cốc nước ở bên giường. Biên Thành nhanh tay hơn ông, lập tức cầm lấy rồi đưa cho ông.
Ông ngoại chậm rãi uống nước, vụng về cứ như một đứa trẻ. Biên Thành nhìn ông rồi nói: "Vậy ông ngoại có cảm thấy áy náy với cháu không?"
"Thằng nhóc con này, nói chuyện càng ngày càng vô lý."
"Nếu áy náy thì ông hãy bồi thường cho cháu đi," Biên Thành nói: "Bồi thường bằng thời gian."
Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, nụ cười dần phai nhạt, "Yêu cầu này khó quá," Ông nói: "Khó hơn cả việc xây dựng lại hệ thống tua bin khí."
"Vậy sao?"
"Đúng thế," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Nhưng mà ông sẽ cố gắng. Tối nay gặp mẹ cháu, ông sẽ xin lỗi con bé, bảo là ông sẽ trì hoãn một chút thời gian rồi mới tới chỗ nó được."
Biên Thành đắp chăn cho ông, cầm cốc nước đặt về bàn: "Vậy tiện thể giúp cháu chuyển lời cho mẹ, "Biên Thành nói: "Cháu rất nhớ bà ấy."
Mạnh Xương Nghiệp nhìn cháu ngoại của mình rất lâu rồi gật đầu.
Y tá Tiểu Lưu đã quay về, Biên Thành hỏi thăm tình hình dạo này. Có lẽ là vừa lén giúp ông lão chạy ra ngoài nên Tiểu Lưu hơi chột dạ.
Giao ông ngoại cho cô ý tá dễ mềm lòng xong, Biên Thành về nơi ở của mình. Anh tắm rửa xong thì bật máy tính lên. Một ngày không kiểm tra, hộp thư lại có thêm mấy mail chưa đọc.
Anh xem thông báo mà phòng giáo vụ gửi, học kỳ sau lại cải cách giáo trình, anh lại phải viết lại đại cương giáo án, tâm trạng phiền muộn lại chậm rãi dâng lên.
Sau đó điện thoại vang lên. Biên Thành liếc nhìn - một số lạ.
Anh bấm nghe máy, một lúc sau bên kia mới có tiếng nói: "Anh trai?"
Là Giang Vũ. Biên Thành lập tức cảm thấy căng thẳng: "Mẹ của em xảy ra chuyện gì sao?"
"Mẹ?" Những khoảng lặng quá dài khiến người ta nóng ruột, "Hôm nay mẹ rất khỏe."
Rất khỏe mà gọi điện thoại cho anh làm gì!
"Mẹ thức dậy, nấu cơm, tưới hoa." Giọng nói của Giang Vũ rất gấp gáp.
"Anh bận lắm," Biên Thành nói: "Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi."
"Đợi đã!"
Biên Thành thở dài: "Rốt cuộc em gọi điện thoại làm gì?"
"Ơ..." Giang Vũ nói: "Không có tiếng động..."
"Cái gì?" Biên Thành nhìn vào điện thoại, vẫn kết nối bình thường.
"Mẹ vẫn đang ngủ, mọi người cũng không để ý đến em," Giang Vũ nói: "Im lặng, im lặng quá."
"Anh còn công việc, không có thời gian nói chuyện với em."
"Không cần nói chuyện," Dường như Giang Vũ nhận ra anh sắp cúp máy, vội vàng nói thêm: "Cứ để bên cạnh cũng được."
Biên Thành đã hiểu đại khái ý của Giang Vũ: "Em muốn anh để điện thoại bên cạnh? Nhưng lúc anh làm việc thì cũng không có âm thanh."
"Không sao," Giang Vũ nói: "Để em biết có người ở đó là được."
Biên Thành do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không cúp máy, đặt điện thoại sang bên cạnh. Thời gian chầm chậm trôi đi, âm thanh máy in nhả giấy, giọng nói phát ra từ máy, tiếng gõ tay lên bàn phím... Biên Thành dần dần quên mất có một người khác đang cùng chia sẻ âm thanh trong phòng với mình.
Xử lý xong công việc hành chính, anh lấy luận văn làm cùng học sinh ra nhưng mãi không có linh cảm gì để chỉnh sửa.
Trong đầu có trăm ngàn suy nghĩ, anh đứng dậy theo thói quen, đi đến bên cạnh tủ quần áo để lấy violin từ trong hộp đàn ra. Vào lúc dòng suy nghĩ bị bế tắc, âm nhạc có tác dụng rất hiệu quả.
Anh giữ lấy dây đàn, trong đầu nhớ lại khúc Rondo của Mendelssohn rồi bắt đầu kéo đàn.
Đợi đến khi anh mở mắt ra thì kim phút đồng hồ đã chạy được nửa vòng.
Nữ thần Muse vẫn chưa để ý đến anh. Anh cất đàn vào hộp rồi ngồi xuống bàn, khóe mắt liếc thấy thông báo pin yếu trên điện thoại, lúc này mới nhớ ra vẫn còn một người khác.
Anh cầm điện thoại lên: "Còn ở đó không?"
Bên kia trả lời rất nhanh: "Chào buổi tối!"
"Sao em còn chưa ngủ?"
"Sắp rồi," Người bên kia đáp: "Em đang nghe âm nhạc."
"Âm nhạc gì?" Biên Thành nhớ lại rồi hỏi với giọng điệu khó tin: "Tiếng đàn violin của anh?"
"Ừm," Giang Vũ đáp: "Nghe hay lắm."
Biên Thành im lặng một lát rồi hỏi: "Thính lực của em có vấn đề gì sao?"
"Hả?" Giang Vũ không hiểu ý anh, lặp lại một lần nữa, "Hay lắm."
"Chẳng lẽ em là loại trẻ con như vậy?" Biên Thành nói: "Chỉ cần mẹ nấu cơm sẽ khen ngon, chỉ cần anh trai kéo đàn sẽ khen hay."
"Nhưng cơm mẹ nấu ngon thật mà."
Không biết vì sao, Biên Thành bỗng bật cười, "Ngủ đi." Anh nói.
"Ừm," Giang Vũ hăng hái: "Chúc anh ngủ ngon!"
Biên Thành ngắt điện thoại.
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Mạnh Xương Nghiệp đã từng có một cuộc đời dài đầy huy hoàng. Ông ấy là viện sĩ, ngôi sao sáng trong lĩnh vực Năng lượng tái tạo, người đặt nền móng cho hệ thống nhiệt điện của Trung Quốc. Học trò của ông trải rộng khắp các trường đại học trên cả nước, cán bộ cấp tỉnh gặp ông còn phải kính nể đôi phần. Nhưng tất cả những điều ấy cũng không thể ngăn con gái duy nhất của ông qua đời sớm, không ngăn được sự xâm lấn của mầm bệnh.
Lúc Biên Thành bước vào phòng bệnh, Mạnh Xương Nghiệp đang chống lên khung tập đứng để đến cạnh cửa sổ, trong tay kẹp một điếu Bảo Tháp.
Biên Thành lại gần, rút ngay điếu thuốc lá ra rồi dập tắt: "Trong phòng bệnh không được hút thuốc, nhân tài có phẩm chất cao quý xin hãy chú ý hình tượng."
"Hầy," Mạnh Xương Nghiệp đau xót, "Ông phải nhờ lão Trình mãi, ông ta mới lén mang đến đây đấy."
Biên Thành chưa từng nghe nói tên cái tên này, có lẽ đó là ông bạn mới của Mạnh Xương Nghiệp trong bệnh viện.
Ngừng một lát, Mạnh Xương Nghiệp lại thở dài, mùi thuốc lá thoang thoảng phả ra từ trong miệng: "Sáng nay ông ta đi rồi, không biết bây giờ có đang hút thuốc ở dưới đó không."
Biên Thành vứt đầu lọc vào trong thùng rác. Anh nhìn sàn nhà, tủ đầu giường, tủ quần áo, chỗ nào cũng chất đầy những bó hoa, giỏ trái cây và thuốc bổ. Thứ nào cũng viết tên người biếu ở phía trên và lời chúc "sớm khỏe mạnh trở lại", tuy rằng mọi người đều biết đó là điều không thể.
Anh sắp xếp lại mấy giỏ trái cây, phát hiện ra một chùm chìa khóa bên dưới quả cam nào đó. Anh cảm thấy nó rất quen mắt: "Bố cháu đến rồi ạ?"
"Ừ," Mạnh Xương Nghiệp nhìn chìa khóa, "Trái cây trong tủ lạnh là do nó gọt đấy."
Sau khi Biên Thành nói ra chuyện tái hôn của bố mình, Mạnh Xương Nghiệp lạnh nhạt với con rể hơn nhiều. Nhưng Biên Hoài Viễn vẫn không hết nhiệt tình, dăm hôm ba bữa lại chạy đến phòng bệnh.
"Bố cháu không cầm chìa khóa mà lại về được?"
"Ai biết," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Dù gì nó cũng có tài xế mà."
Biên Thành đỡ Mạnh Xương Nghiệp về giường bệnh, nâng phần đầu giường lên rồi đỡ lưng ông để ông nằm xuống thật chậm rãi. Mạnh Xương Nghiệp lải nhải "nằm mãi đến mốc cả người rồi" nhưng vẫn nghe theo không phản kháng.
"Hôm qua ông bảo Tiểu Lưu mang ra con phố đối diện bệnh viện," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Lúc còn đi lại được thì ông thích món mì gà bên quán ấy lắm."
"Ông lại chạy ra ngoài?" Biên Thành nhíu mày, "Nếu muốn ăn thì gọi giao hàng là được mà?"
"Đợi giao tới nơi thì trương hết cả rồi!" Mạnh Xương Nghiệp bất mãn, sau đó lại thở dài: "Kết quả là đi tới nơi mới biết quán ăn ấy phá sản rồi, trên cửa dán một dải giấy đỏ viết là: Quán chỉ kinh doanh hết ngày hôm nay."
Biên Thành ngồi xuống cạnh giường.
"Dạo này ông còn hay mơ thấy mẹ cháu," Mạnh Xương Nghiệp tiếp tục nói: "Con bé cứ trách ông không đến gặp nó, cứ như hồi nhỏ ấy."
"Ông đừng nói linh tinh."
"Điềm báo nhiều như thế," Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, "Ông không chết thì bất lịch sự quá."
"Ông đừng nói những lời xui xẻo như vậy."
"Cháu đang nói chuyện mê tín dị đoan với một viện sĩ đấy hả?" Mạnh Xương Nghiệp nhìn vẻ mặt Biên Thành, nắm lấy tay anh rồi lắc qua lắc lại, đột nhiên mỉm cười: "Sao trông cháu còn trầm lặng hơn cả ông vậy?"
Có lẽ là vì dạo này nghe được rất nhiều tin tức về cái chết. Biên Thành nghĩ.
"Đừng xị mặt ra nữa," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Con người đến tuổi này rồi, có những tiếc nuối chỉ có thể bù đắp bằng cái chết mà thôi."
Biên Thành rất ngạc nhiên vì câu nói này: "Ông còn tiếc nuối điều gì?"
Mạnh Xương Nghiệp cười nói: "Đương nhiên là mẹ cháu rồi."
Biên Thành nhớ về ký ức hồi nhỏ, mẹ đã từng kể về tuổi thơ của bà: "Bà ấy luôn kể rằng ông đối xử với bà ấy rất tốt."
"Đúng vậy," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Bôn ba khắp các nhà máy nhiệt điện trên cả nước, chẳng gặp nhau được mấy lần. Hiếm lắm mới có dịp ở cùng nhau thì đương nhiên phải chiều chuộng con bé hết nước hết cái rồi. Con bé muốn mua gì cũng mua, muốn làm gì cũng được. Ông lấy cả thế giới để bù đắp cho con bé, ngoại trừ thời gian ở bên nó."
Im lặng một lát, Mạnh Xương Nghiệp nói: "Không ngờ chuyện đó lại tiếp diễn ở thế hệ tiếp theo."
Biên Thành nói: "Đúng là mẹ rất chiều cháu."
"Con bé còn áy náy hơn cả ông, cho nên chiều chuộng hơn ông nhiều." Mạnh Xương Nghiệp nói: "Chiều quá nên cháu trở thành một thằng nhãi ranh mất dạy thế này đây."
"Ồ," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Hóa ra là lỗi của ông à."
"Đương nhiên rồi."
Mạnh Xương Nghiệp cười mắng "nhãi ranh mất dạy" rồi đưa tay lấy cốc nước ở bên giường. Biên Thành nhanh tay hơn ông, lập tức cầm lấy rồi đưa cho ông.
Ông ngoại chậm rãi uống nước, vụng về cứ như một đứa trẻ. Biên Thành nhìn ông rồi nói: "Vậy ông ngoại có cảm thấy áy náy với cháu không?"
"Thằng nhóc con này, nói chuyện càng ngày càng vô lý."
"Nếu áy náy thì ông hãy bồi thường cho cháu đi," Biên Thành nói: "Bồi thường bằng thời gian."
Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, nụ cười dần phai nhạt, "Yêu cầu này khó quá," Ông nói: "Khó hơn cả việc xây dựng lại hệ thống tua bin khí."
"Vậy sao?"
"Đúng thế," Mạnh Xương Nghiệp nói: "Nhưng mà ông sẽ cố gắng. Tối nay gặp mẹ cháu, ông sẽ xin lỗi con bé, bảo là ông sẽ trì hoãn một chút thời gian rồi mới tới chỗ nó được."
Biên Thành đắp chăn cho ông, cầm cốc nước đặt về bàn: "Vậy tiện thể giúp cháu chuyển lời cho mẹ, "Biên Thành nói: "Cháu rất nhớ bà ấy."
Mạnh Xương Nghiệp nhìn cháu ngoại của mình rất lâu rồi gật đầu.
Y tá Tiểu Lưu đã quay về, Biên Thành hỏi thăm tình hình dạo này. Có lẽ là vừa lén giúp ông lão chạy ra ngoài nên Tiểu Lưu hơi chột dạ.
Giao ông ngoại cho cô ý tá dễ mềm lòng xong, Biên Thành về nơi ở của mình. Anh tắm rửa xong thì bật máy tính lên. Một ngày không kiểm tra, hộp thư lại có thêm mấy mail chưa đọc.
Anh xem thông báo mà phòng giáo vụ gửi, học kỳ sau lại cải cách giáo trình, anh lại phải viết lại đại cương giáo án, tâm trạng phiền muộn lại chậm rãi dâng lên.
Sau đó điện thoại vang lên. Biên Thành liếc nhìn - một số lạ.
Anh bấm nghe máy, một lúc sau bên kia mới có tiếng nói: "Anh trai?"
Là Giang Vũ. Biên Thành lập tức cảm thấy căng thẳng: "Mẹ của em xảy ra chuyện gì sao?"
"Mẹ?" Những khoảng lặng quá dài khiến người ta nóng ruột, "Hôm nay mẹ rất khỏe."
Rất khỏe mà gọi điện thoại cho anh làm gì!
"Mẹ thức dậy, nấu cơm, tưới hoa." Giọng nói của Giang Vũ rất gấp gáp.
"Anh bận lắm," Biên Thành nói: "Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi."
"Đợi đã!"
Biên Thành thở dài: "Rốt cuộc em gọi điện thoại làm gì?"
"Ơ..." Giang Vũ nói: "Không có tiếng động..."
"Cái gì?" Biên Thành nhìn vào điện thoại, vẫn kết nối bình thường.
"Mẹ vẫn đang ngủ, mọi người cũng không để ý đến em," Giang Vũ nói: "Im lặng, im lặng quá."
"Anh còn công việc, không có thời gian nói chuyện với em."
"Không cần nói chuyện," Dường như Giang Vũ nhận ra anh sắp cúp máy, vội vàng nói thêm: "Cứ để bên cạnh cũng được."
Biên Thành đã hiểu đại khái ý của Giang Vũ: "Em muốn anh để điện thoại bên cạnh? Nhưng lúc anh làm việc thì cũng không có âm thanh."
"Không sao," Giang Vũ nói: "Để em biết có người ở đó là được."
Biên Thành do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không cúp máy, đặt điện thoại sang bên cạnh. Thời gian chầm chậm trôi đi, âm thanh máy in nhả giấy, giọng nói phát ra từ máy, tiếng gõ tay lên bàn phím... Biên Thành dần dần quên mất có một người khác đang cùng chia sẻ âm thanh trong phòng với mình.
Xử lý xong công việc hành chính, anh lấy luận văn làm cùng học sinh ra nhưng mãi không có linh cảm gì để chỉnh sửa.
Trong đầu có trăm ngàn suy nghĩ, anh đứng dậy theo thói quen, đi đến bên cạnh tủ quần áo để lấy violin từ trong hộp đàn ra. Vào lúc dòng suy nghĩ bị bế tắc, âm nhạc có tác dụng rất hiệu quả.
Anh giữ lấy dây đàn, trong đầu nhớ lại khúc Rondo của Mendelssohn rồi bắt đầu kéo đàn.
Đợi đến khi anh mở mắt ra thì kim phút đồng hồ đã chạy được nửa vòng.
Nữ thần Muse vẫn chưa để ý đến anh. Anh cất đàn vào hộp rồi ngồi xuống bàn, khóe mắt liếc thấy thông báo pin yếu trên điện thoại, lúc này mới nhớ ra vẫn còn một người khác.
Anh cầm điện thoại lên: "Còn ở đó không?"
Bên kia trả lời rất nhanh: "Chào buổi tối!"
"Sao em còn chưa ngủ?"
"Sắp rồi," Người bên kia đáp: "Em đang nghe âm nhạc."
"Âm nhạc gì?" Biên Thành nhớ lại rồi hỏi với giọng điệu khó tin: "Tiếng đàn violin của anh?"
"Ừm," Giang Vũ đáp: "Nghe hay lắm."
Biên Thành im lặng một lát rồi hỏi: "Thính lực của em có vấn đề gì sao?"
"Hả?" Giang Vũ không hiểu ý anh, lặp lại một lần nữa, "Hay lắm."
"Chẳng lẽ em là loại trẻ con như vậy?" Biên Thành nói: "Chỉ cần mẹ nấu cơm sẽ khen ngon, chỉ cần anh trai kéo đàn sẽ khen hay."
"Nhưng cơm mẹ nấu ngon thật mà."
Không biết vì sao, Biên Thành bỗng bật cười, "Ngủ đi." Anh nói.
"Ừm," Giang Vũ hăng hái: "Chúc anh ngủ ngon!"
Biên Thành ngắt điện thoại.
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Đánh giá:
Truyện Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Story
Chương 47: Tình thân (2)
10.0/10 từ 31 lượt.