Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Chương 45: Thà rằng bị khinh thường công khai
248@-"Yet better thus, and known to be contemned,Than still contemned and flattered." - King Lear (Act 4, Scene 1)
"Thà rằng bị khinh thường công khai, còn hơn là được khen ngợi ngoài mặt nhưng lại bị khinh thường trong thầm lặng."
- --------
Thợ gõ: Dờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
2. Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
3. Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
4. Bề Tôi Trung Thành
=====================================
Lễ hội văn hóa được tổ chức rất hoành tráng, Văn Địch đi dạo một vòng giữa những miếng bánh tapas và áo sơ mi aloha, trải nghiệm trọn vẹn thời thanh xuân đẹp đẽ đa dạng của người khác.
Nhưng mà mải đi nên về quá muộn, cuối cùng gặp phải hiện trường sự cố.
Khoảnh khắc xe địa hình đâm vào cậu bé, Văn Địch vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Cậu không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật ở giữa trường học mà có người dám ngang nhiên đâm xe vào người khác.
Bình thản đến vậy, lạnh lùng đến vậy, đương nhiên đến vậy.
Cậu chỉ là một người bình thường, không muốn dây vào rắc rối.
Nhưng chuyện này đã vượt quá giới hạn đạo đức của Văn Địch. Lúc còn chịu tội chịu nợ dưới tay lão Lưu, cậu đã từng thề sau khi mình trở thành giáo viên thì nhất định sẽ không bao giờ trở thành một người khốn kiếp luôn coi học sinh là công cụ như ông ta.
Nếu cậu cứ thế mà bỏ đi - một người thầy giáo tương lai mà lại vô cảm với học sinh đến mức ấy, vậy thì cậu còn chẳng bằng giáo viên hướng dẫn của mình.
Cậu kéo Giang Vũ dậy, bảo thằng nhóc cao lớn kia gọi phụ huynh của nó tới.
Nam sinh cao lớn như nghe thấy một câu chuyện cười: "Anh là ai? Hội đồng nhà trường à? Tôi quen hết mấy người trong hội đồng nhà trường đấy."
"Tôi là thầy giáo thực tập ở cấp ba." Văn Địch nói.
"Thực tập?" Nam sinh cao lớn nhướng mày, "Anh muốn mất việc đúng không?"
Nhìn thái độ này còn tưởng thằng nhóc mới là hội đồng nhà trường.
"Tuổi còn nhỏ mà ăn nói đao to búa lớn đấy," Văn Địch nói: "Thầy giáo thực tập thì cũng là thầy giáo, cậu tôn sư trọng đạo một chút. Bố mẹ cậu đâu? Bảo họ đến trường học đi."
Nam sinh cao lớn ngồi trên xe không động đậy, "Anh biết bố tôi là ai không?"
Văn Địch thờ ơ hỏi: "Ờ, là ai?"
"Chủ tịch Hoa Tín," Thằng nhóc nói: "Cái thư viện đằng sau anh là do nhà tôi bỏ tiền ra xây đấy."
Giây phút nghe thấy câu này, vẻ mặt Văn Địch càng lạnh lùng hơn: "Cậu học lớp IELTS ở U-learning?"
Nam sinh cao lớn nhíu mày: "Đúng thế, tôi từng gặp anh à?"
Văn Địch bật cười lạnh lùng, não hiện lên một ý nghĩ: Thằng lỏi con này chết chắc rồi.
Cậu đánh giá thằng nhóc rồi nói bằng tiếng Anh: "Dung lượng bộ não chó má của cậu còn không nhiều bằng cái ráy tai, tôi cho cậu một bạt tai còn sợ sẽ chỉnh hình cái mặt xấu xí của cậu thành đẹp mất."
Thằng nhóc lơ mơ không hiểu gì: "Anh nói gì?"
"Bố mẹ bỏ tiền ra cho đi học IELTS là muốn cậu giỏi tiếng Anh. Nhìn như quả bí ngô mà còn bắt bẻ ngoại hình của cô giáo, hay cậu về soi gương thử xem?"
"Mẹ kiếp, tưởng mình là thầy giáo mà ngon hả?" Thằng nhóc cao lớn tức tối đến tím cả mặt, "Tôi gọi một cuộc điện thoại là anh bị đuổi ngay!"
Văn Địch túm lấy cánh tay nó: "Được lắm, nếu cậu đã có thời gian rảnh gọi điện thoại thì gọi luôn phụ huynh đến đây!" Cậu quay lại hỏi Giang Vũ: "Chủ nhiệm lớp em ở đâu?"
Giang Vũ đờ đẫn, không hiểu tình hình hiện tại lắm nhưng mà vẫn dẫn Văn Địch tới văn phòng.
Chủ nhiệm vẫn chưa tan làm, đang soạn giáo án trên máy tính. Thấy một thanh niên xa lạ dẫn hai học sinh đi vào thì tỏ ra khó hiểu, sau khi nhìn rõ mặt của học sinh thì lập tức hiểu ra và thở dài.
Văn Địch thì thầm hỏi Giang Vũ: "Thầy em họ gì?"
"Trương ạ."
"Thầy Trương," Văn Địch buông tay thằng nhóc cao lớn ra, nói với chủ nhiệm lớp với thái độ nghiêm túc: "Lúc nãy tôi vừa nhìn thấy học sinh này đi xe đạp đâm vào bạn học ở trên đường." Cậu xắn tay áo của Giang Vũ lên, "Thầy xem, chảy cả máu rồi."
Chủ nhiệm nhìn cánh tay của Giang Vũ rồi hắng giọng như thể cổ họng không thoải mái, sau đó quay sang nói với nam sinh cao lớn, hỏi bằng giọng điệu mềm mỏng: "Dương Thiên Hoa, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ai đâm vào nó chứ!" Dương Thiên Hoa chỉ vào Giang Vũ rồi nói: "Em đang đi xe đạp rất bình thường thì nó chạy ra trước mặt em, em bảo tránh ra rồi mà nó không tránh đường, liên quan gì đến em!"
Văn Địch không thể tin được: "Cậu nói linh tinh gì vậy?"
"Cậu nói đi," Nó nhìn Giang Vũ rồi hỏi: "Có phải tôi đã bảo cậu tránh ra không?"
Giang Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Văn Địch càng không thể tin nổi, cậu nhìn Giang Vũ: Sao thằng nhóc này lại phản bội cậu chứ!
"Thầy xem! Đúng là xui xẻo!" Dương Thiên Hoa tức giận nói: "Bị thiểu năng không hiểu người khác nói gì, phản ứng thì chậm, rõ ràng là lỗi của cậu ta. Thế mà không biết người này chạy từ đâu ra rồi mắng mỏ em!"
Văn Địch nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Giang Vũ, đột nhiên hiểu ra. Có lẽ trí thông minh của đứa trẻ này có vấn đề, tất cả những người phát hiện ra điều này vẫn luôn thoát tội nhờ sự khiếm khuyết ấy. Sự lợi dụng kinh tởm này khiến cậu nổi cơn thịnh nộ: "Cậu gọi ai là thiểu năng? Lớn ngần này rồi mà không ai dạy phép lịch sự à?"
"Tôi chỉ nói sự thật," Dương Thiên Hoa nói: "Chỉ số thông minh của nó là 70, không phải thiểu năng thì là gì."
Giữa thanh thiên bạch nhật Văn Địch không tiện chửi bới, vả lại dù gì cậu cũng coi như một giáo viên, không thể sử dụng hành vi bạo lực. Dưới hai lớp xiềng xích, cậu không thể câu thông được với thằng nhãi họ Dương này, "Có camera không?" Cậu hỏi: "Lấy video trong camera khu vực tòa nhà khối 7 ra đây sẽ biết ngay có phải là cố ý đâm vào người khác hay không. Trung học Hưng Thành quảng cáo là lắp đặt máy quay theo dõi mọi lúc mọi nơi mà?"
Chủ nhiệm lớp nhìn cậu rồi lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại. Văn Địch không biết anh ta định làm gì, nếu muốn trích xuất camera thì phải lên phòng giáo vụ hoặc bảo vệ chứ?
Sau khi nói mấy câu "vâng", chủ nhiệm lớp ngắt máy rồi nói với Văn Địch: "Tôi đã báo cho phòng hậu cần rồi, họ bảo camera bên cạnh tòa nhà lớp học đó đã bị hỏng."
Văn Địch cạn lời thật sự. Tra chứng cứ cũng qua loa thế này sao?
"Vậy thì gọi phụ huynh lên đây." Văn Địch nói.
Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi rồi hỏi: "Có cần thiết phải vậy không?"
"Thằng bé bị thương rồi còn không gọi phụ huynh?" Văn Địch kinh ngạc: "Bố mẹ của Giang Vũ không có ý kiến gì chứ?"
"Nó không có bố mẹ." Dương Thiên Hoa đứng cạnh ung dung nói.
Văn Địch lườm nó một phát: "Vậy những người thân khác thì sao?"
"Anh trai bận lắm." Giang Vũ nói.
"Bố tôi mới là bận," Dương Thiên Hoa nhíu mày nhìn Văn Địch, cảm thấy cậu đúng là không thức thời, "Gọi ông ấy đến chỉ vì một chuyện cỏn con thế này ư, các người biết một tiếng đồng hồ của ông ấy đáng giá bao nhiêu tiền không? Nếu làm chậm trễ công việc thì các người đền nổi chắc?"
Chủ nhiệm và hai học sinh đều nhìn Văn Địch, cậu cảm nhận được ngọn lửa châm chích đang thiêu đốt trên mặt - cứ như cậu là người bình thường duy nhất ở đây vậy.
Không được, dường như thằng nhãi họ Dương kia không định gọi phụ huynh tới, chứng tỏ nó cũng không muốn bố mẹ biết chuyện này. Nếu nó đã không muốn thì cậu nhất định phải làm.
"Nếu đều bận bịu thì gọi cảnh sát đi," Cậu lấy điện thoại ra bắt đầu bấm 110, "Đây là tội cố ý gây thương tích đúng không? Nếu hôm nay trường học không xử lý thì tôi sẽ lôi tất cả lên đồn cảnh sát, tôi không tin không có chỗ nào xử lý chuyện này."
Chủ nhiệm lớp thở dài đầy khó xử, mở sổ liên lạc của phụ huynh ra rồi bắt đầu gọi điện thoại. Văn Địch nhìn Giang Vũ, cậu bé đang xoắn tay lại với nhau, có vẻ như đang căng thẳng. Văn Địch đoán thằng bé cũng không muốn người nhà biết chuyện này, chứng tỏ trước đây đã xảy ra chuyện này rất nhiều lần.
Thời gian trôi qua thật chậm, sự chờ đợi như kéo dài vô tận. Văn Địch đứng tê cả chân, cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh.
Một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Văn Địch trợn mắt lên.
"Anh là anh trai của em ấy?" Văn Địch hỏi Biên Thành.
"Em ấy theo họ mẹ." Biên Thành nói một câu đơn giản.
Văn Địch không hỏi sâu hơn. Không biết vì sao, cậu có cảm giác khí quản của mình sắp được lưu thông. Cậu chỉ vào cánh tay của Giang Vũ rồi nói: "Anh xem đi, học sinh kia đâm xe vào em ấy, còn một số chỗ xanh tím khác nữa, có lẽ cũng liên quan đến cậu học sinh kia."
Biên Thành bước lên phía trước, cầm tay Giang Vũ kiểm tra kỹ càng, hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Giang Vũ đang giải thích ngắt quãng thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào văn phòng. Văn Địch thấy cái khí chất nhìn từ trên cao xuống ấy, nhận ra ngay đây là mẹ của Dương Thiên Hoa.
"Có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ hỏi: "Hôm nay được nghỉ học sớm mà? Thầy giáo lớp phụ đạo bảo con không đến, hóa ra là ở đây. Sao mấy người lại không cho đứa nhỏ về vậy?"
"Con trai bà đâm xe đạp vào em trai tôi." Biên Thành nói.
"Đã bảo không phải tôi đâm vào rồi mà!" Dương Thiên Hoa mất kiên nhẫn: "Mẹ, đây chính là thằng thiểu năng mà con kể. Con đang đi xe đạp rất bình thường, bảo nó tránh ra mà nó nghe không hiểu, bây giờ thì quay ra trả đũa, đúng là hết nói nổi. Ỷ mình là thiểu năng nên chuyện gì cũng đổ tội cho người khác!"
Người phụ nữ nhìn chủ nhiệm, "Thầy Trương, tình huống gì đây?" Bà ta nói: "Tôi đã phản ánh với nhà trường rất nhiều lần rồi, lúc tuyển sinh thì cần phải thống nhất tiêu chuẩn, đừng có nhận bừa bất cứ người nào. Trong cùng một lớp mà có học sinh kéo tụt thành tích của những học sinh khác, rất ảnh hưởng đến hoàn cảnh học tập và chất lượng giảng dạy."
"Thôi đi," Văn Địch nhớ lại hôm cậu đến điểm danh thực tập, "Các người không cho thằng bé vào lớp nghe giảng, chính mình ngu ngốc thì đừng đùn đẩy cho người khác, trong đầu đầy rác rưởi nên không nghĩ ra được thứ khác nữa phải không?"
Dương Thiên Hoa cười lạnh: "Anh là thực tập thì vênh váo cái gì? Bố tôi giơ một ngón tay thôi là cả nhà anh phải chết đấy."
Nghe thấy Dương Thiên Hoa nhắc đến người nhà mình, Văn Địch bỗng nhiên chột dạ. Khi cậu đang phân vân có nên phản pháo không thì Biên Thành đã buông tay Giang Vũ ra rồi đi tới gần, đứng chắn trước mặt cậu: "Ăn nói kiểu gì vậy?"
Người phụ nữ trừng mắt lên: "Cậu định làm gì? Cậu định đánh người khác à?"
"Tôi không đánh người khác," Biên Thành nói: "Tôi chỉ đánh loại súc sinh vô giáo dục, mồm miệng đê tiện được chiều chuộng quá đà, chỉ số thông minh dừng lại ở trình độ trong bụng mẹ."
"Cậu nói cái gì?" Người phụ nữ không thể tin vào tai mình, "Đàn ông đàn ang mà lại mắng trẻ con thế à?"
"Tôi không nói thằng nhóc," Biên Thành nói: "Tôi nói bà, chồng bà và các thành viên khác trong gia đình bà nữa. Nuôi dưỡng ra loại con cái thế này thì cả nhà đều như nhau thôi."
Văn Địch thấy người phụ nữ kia đã giận đến mức run người, mấy cái nhẫn trên tay phản xạ ánh sáng bạc lập lòe. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ như muốn xông lên cắn xé ấy, Văn Địch cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút, tự dưng thấy Biên Thành cũng rất là vừa mắt.
"Nhà các người toàn loại người gì vậy?" Người phụ nữ hít sâu, "Thằng nhỏ thì thiểu năng, phụ huynh thì mở miệng ra là chửi bới!"
Biên Thành quay lại nhìn Văn Địch, "Hai đứa đâm xe ở chỗ nào?"
"Con đường giữa sân thể dục với tòa nhà khối 7." Văn Địch đáp.
"Con đường đó ít nhất phải rộng 6 mét, hai chiếc xe hơi vẫn có thể đi qua được," Biên Thành nói, "Quẹo tay lái mà cũng không biết, cứ phải đâm phải người khác, tôi thấy con trai bà mới bị thiểu năng."
Dường như Văn Địch nghe thấy âm thanh một sợi dây bị đứt. Giây tiếp theo, người phụ nữ đó giơ tay xông lên, nếu chủ nhiệm lớp không ngăn lại thì bà ta suýt chút nữa đã dùng viên kim cương ở ngón áp út để cắt đứt cổ họng của Biên Thành.
"Anh Biên," Chủ nhiệm lớp nổi nóng: "Anh cũng là phần tử trí thức cao cấp, sao lại mắng chửi người ta như vậy?"
Biên Thành quay ra nhìn thầy giáo, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Đây là hành vi bắt nạt học đường rất nghiêm trọng, tôi mong phía nhà trường xử lý thật nghiêm minh."
"Bắt nạt gì cơ?" Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, "Mấy đứa nhỏ mâu thuẫn một chút thôi, sao lại gọi là bắt nạt học đường? Vả lại đây đâu phải là vấn đề của con trai tôi!"
Biên Thành không quan tâm đến bà ta, "Đặt biệt danh mang tính xúc phạm, vu khống, chế giễu, có lời lẽ khinh thường, đó cũng là bắt nạt học đường. Vừa rồi con trai bà đã nói chữ thiểu năng bao nhiêu lần, tai bà có vấn đề hay sao mà không nghe thấy?"
Giáo dưỡng của bà ta sắp sụp đổ, buột miệng chửi tục: "Con mẹ nó..."
"Con trai bà còn nhỏ nên không thể chịu trách nhiệm, vậy thì người giám hộ phải gánh vác trách nhiệm," Biên Thành nói: "Trước khi nhà trường đưa ra phương án xử lý thỏa đáng thì tôi sẽ không để yên. Hôm nay muộn quá rồi, tôi đón thằng bé về đi khám đã. Thưa bà, tôi mong ngày mai bà hãy đến đây cùng chồng bà để cho tôi một lời giải thích."
Chủ nhiệm lớp định nói gì đó nhưng Biên Thành đã nắm vai Giang Vũ đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, anh quay lại nói với Văn Địch: "Tôi lái xe tới đây nên về cùng đi."
Văn Địch nhìn hiện trường sau trận chiến, cảm thấy mình cũng không cần phải ở lại đây nữa, thế là đi theo.
Hai người lớn kẹp một trẻ con, ba cái bóng chậm rãi đi dưới tán cây. Giang Vũ nhìn trái rồi nhìn phải, thấy vẻ mặt của người lớn rất nghiêm túc thì lại cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Người lớn lại cãi nhau vì nó rồi.
Những người yêu thương nó luôn cãi nhau vì nó.
Biên Thành lái xe tới Trung tâm Y tế Cộng đồng, bác sĩ khử trùng cho Giang Vũ rồi xử lý vết thương. Trong lúc chờ đợi, Biên Thành trịnh trọng cảm ơn Văn Địch.
Văn Địch sờ mũi. Lúc làm việc nghĩa thì cậu rất hăng hái, cảm thấy mình là người dũng cảm nhất trên thế giới, bây giờ bình tĩnh lại rồi mới thấy rén. Nhưng mà trước mắt trẻ nhỏ thì cậu vẫn cố gắng thẳng lưng lên: "Chuyện nhỏ thôi.." Một lát sau lại nói: "Lần đầu tiên sau ngần ấy ngày, tôi cảm thấy lời nói của anh rất có giá trị."
Biên Thành kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy vừa mừng vừa sợ vì đột nhiên được công nhận. Ngập ngừng một chút, anh hỏi: "Cùng ăn cơm tối được không?"
Văn Địch bĩu môi: "Giang Vũ bị thương mà?"
Văn Địch lập tức đề cao cảnh giác, "Chẳng lẽ anh nấu cơm à?"
"Gọi đồ ăn ngoài."
"Vậy thì được."
Bọn họ lái xe về nhà trong im lặng, Giang Vũ ngồi ghế sau ngắm phong cảnh. Văn Địch lén nhìn thằng bé, phát hiện ra sau khi xảy ra chuyện đâm xe, nó lấy lại phấn chấn rất nhanh, đầu cứ lắc lư theo điệu nhạc - cứ như vừa trải qua một ngày vui vẻ ở trường vậy.
"Giang Vũ," Văn Địch hỏi: "Em bị bắt nạt ở trường mà sao không nói cho anh trai biết?"
Giang Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp, dường như cảm thấy vấn đề này quá kỳ lạ: "Ai bị bắt nạt ạ?"
Văn Địch sợ hãi: "Vậy vết thương trên tay em là từ đâu ra?"
Giang Vũ nhìn cánh tay bôi đầy thuốc đỏ, đáp: "Phía sau có xe, em không kịp tránh."
Văn Địch há miệng rồi nhìn Biên Thành. Anh lắc đầu, cậu không nói gì nữa và ngồi về chỗ.
Vừa vào cửa, Giang Vũ đã ngồi ngay xuống trước cái ti vi màn hình tinh thể lỏng, đợi Biên Thành giúp nó bật lên và chỉnh sang kênh hoạt hình. Trong ti vi, đoàn tàu hỏa "tu tu tu" tỏa khói trắng, còn ở bên ngoài, Giang Vũ giơ nắm tay lên, cũng học theo mà phát ra âm thanh của động cơ.
Biên Thành đóng cửa phòng ngủ của Giang Vũ, mở ứng dụng đặt đồ ăn lên rồi đưa cho Văn Địch. Văn Địch vừa lướt vừa hỏi: "Thằng bé..." Cậu không biết phải nói giảm nói tránh như thế nào nữa, "Có phải phát triển trí tuệ hơi chậm chạp không?"
"Nói đúng hơn là ngừng phát triển rồi." Biên Thành ngồi xuống bàn ăn, nhận lại điện thoại sau khi Văn Địch chọn món. Anh tiếp tục chọn đồ ăn cho em trai rồi đặt hàng.
"Bố của hai người..."
"Ông ấy không thích Giang Vũ." Biên Thành chỉ nói một câu đơn giản.
"Mẹ thằng bé thì sao?"
"Qua đời rồi."
"Ồ..." Văn Địch cảm thấy mình đã bước vào một lĩnh vực nguy hiểm, cậu lặng lẽ đổi chủ đề, "Vậy là anh quyết định nhận nuôi em ấy? Chẳng giống với ấn tượng của em về anh chút nào."
"Tôi ăn thịt người?"
"Không phải, em nghĩ anh không thích trẻ con."
"Đúng là rất không thích."
"Vậy tại sao lại nuôi thằng bé?" Văn Địch hỏi: "Hơn nữa đưa thằng bé đến trường giáo dục đặc biệt không được sao? Sao lại cho em ấy đi học ở cái trường toàn con nhà giàu như Hưng Thành?"
Biên Thành đặt điện thoại xuống, còn bốn mươi phút nữa đồ ăn mới được giao đến nơi, bọn họ có rất nhiều thời gian để trả lời vấn đề này.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp theo sẽ đăng phần truyện "Tình thân", bổ sung tình tiết trước khi quyết định nhận nuôi. Phần này không đề cập đến tuyến tình cảm nên sẽ không thu phí. Tôi sẽ quay về tình tiết chính truyện rất nhanh thôi (những độc giả cũ chắc hẳn đều biết tôi thường rẽ ngang viết vài thứ gì đó giữa lúc đang phát triển tuyến tình cảm, ừm, tôi chính là một tác giả rất bốc đồng).
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
"Thà rằng bị khinh thường công khai, còn hơn là được khen ngợi ngoài mặt nhưng lại bị khinh thường trong thầm lặng."
- --------
Thợ gõ: Dờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
2. Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
3. Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
4. Bề Tôi Trung Thành
=====================================
Lễ hội văn hóa được tổ chức rất hoành tráng, Văn Địch đi dạo một vòng giữa những miếng bánh tapas và áo sơ mi aloha, trải nghiệm trọn vẹn thời thanh xuân đẹp đẽ đa dạng của người khác.
Nhưng mà mải đi nên về quá muộn, cuối cùng gặp phải hiện trường sự cố.
Khoảnh khắc xe địa hình đâm vào cậu bé, Văn Địch vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Cậu không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật ở giữa trường học mà có người dám ngang nhiên đâm xe vào người khác.
Bình thản đến vậy, lạnh lùng đến vậy, đương nhiên đến vậy.
Cậu chỉ là một người bình thường, không muốn dây vào rắc rối.
Nhưng chuyện này đã vượt quá giới hạn đạo đức của Văn Địch. Lúc còn chịu tội chịu nợ dưới tay lão Lưu, cậu đã từng thề sau khi mình trở thành giáo viên thì nhất định sẽ không bao giờ trở thành một người khốn kiếp luôn coi học sinh là công cụ như ông ta.
Nếu cậu cứ thế mà bỏ đi - một người thầy giáo tương lai mà lại vô cảm với học sinh đến mức ấy, vậy thì cậu còn chẳng bằng giáo viên hướng dẫn của mình.
Cậu kéo Giang Vũ dậy, bảo thằng nhóc cao lớn kia gọi phụ huynh của nó tới.
Nam sinh cao lớn như nghe thấy một câu chuyện cười: "Anh là ai? Hội đồng nhà trường à? Tôi quen hết mấy người trong hội đồng nhà trường đấy."
"Tôi là thầy giáo thực tập ở cấp ba." Văn Địch nói.
"Thực tập?" Nam sinh cao lớn nhướng mày, "Anh muốn mất việc đúng không?"
Nhìn thái độ này còn tưởng thằng nhóc mới là hội đồng nhà trường.
"Tuổi còn nhỏ mà ăn nói đao to búa lớn đấy," Văn Địch nói: "Thầy giáo thực tập thì cũng là thầy giáo, cậu tôn sư trọng đạo một chút. Bố mẹ cậu đâu? Bảo họ đến trường học đi."
Nam sinh cao lớn ngồi trên xe không động đậy, "Anh biết bố tôi là ai không?"
Văn Địch thờ ơ hỏi: "Ờ, là ai?"
"Chủ tịch Hoa Tín," Thằng nhóc nói: "Cái thư viện đằng sau anh là do nhà tôi bỏ tiền ra xây đấy."
Giây phút nghe thấy câu này, vẻ mặt Văn Địch càng lạnh lùng hơn: "Cậu học lớp IELTS ở U-learning?"
Nam sinh cao lớn nhíu mày: "Đúng thế, tôi từng gặp anh à?"
Văn Địch bật cười lạnh lùng, não hiện lên một ý nghĩ: Thằng lỏi con này chết chắc rồi.
Cậu đánh giá thằng nhóc rồi nói bằng tiếng Anh: "Dung lượng bộ não chó má của cậu còn không nhiều bằng cái ráy tai, tôi cho cậu một bạt tai còn sợ sẽ chỉnh hình cái mặt xấu xí của cậu thành đẹp mất."
Thằng nhóc lơ mơ không hiểu gì: "Anh nói gì?"
"Bố mẹ bỏ tiền ra cho đi học IELTS là muốn cậu giỏi tiếng Anh. Nhìn như quả bí ngô mà còn bắt bẻ ngoại hình của cô giáo, hay cậu về soi gương thử xem?"
"Mẹ kiếp, tưởng mình là thầy giáo mà ngon hả?" Thằng nhóc cao lớn tức tối đến tím cả mặt, "Tôi gọi một cuộc điện thoại là anh bị đuổi ngay!"
Văn Địch túm lấy cánh tay nó: "Được lắm, nếu cậu đã có thời gian rảnh gọi điện thoại thì gọi luôn phụ huynh đến đây!" Cậu quay lại hỏi Giang Vũ: "Chủ nhiệm lớp em ở đâu?"
Giang Vũ đờ đẫn, không hiểu tình hình hiện tại lắm nhưng mà vẫn dẫn Văn Địch tới văn phòng.
Chủ nhiệm vẫn chưa tan làm, đang soạn giáo án trên máy tính. Thấy một thanh niên xa lạ dẫn hai học sinh đi vào thì tỏ ra khó hiểu, sau khi nhìn rõ mặt của học sinh thì lập tức hiểu ra và thở dài.
Văn Địch thì thầm hỏi Giang Vũ: "Thầy em họ gì?"
"Trương ạ."
"Thầy Trương," Văn Địch buông tay thằng nhóc cao lớn ra, nói với chủ nhiệm lớp với thái độ nghiêm túc: "Lúc nãy tôi vừa nhìn thấy học sinh này đi xe đạp đâm vào bạn học ở trên đường." Cậu xắn tay áo của Giang Vũ lên, "Thầy xem, chảy cả máu rồi."
Chủ nhiệm nhìn cánh tay của Giang Vũ rồi hắng giọng như thể cổ họng không thoải mái, sau đó quay sang nói với nam sinh cao lớn, hỏi bằng giọng điệu mềm mỏng: "Dương Thiên Hoa, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ai đâm vào nó chứ!" Dương Thiên Hoa chỉ vào Giang Vũ rồi nói: "Em đang đi xe đạp rất bình thường thì nó chạy ra trước mặt em, em bảo tránh ra rồi mà nó không tránh đường, liên quan gì đến em!"
Văn Địch không thể tin được: "Cậu nói linh tinh gì vậy?"
"Cậu nói đi," Nó nhìn Giang Vũ rồi hỏi: "Có phải tôi đã bảo cậu tránh ra không?"
Giang Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Văn Địch càng không thể tin nổi, cậu nhìn Giang Vũ: Sao thằng nhóc này lại phản bội cậu chứ!
"Thầy xem! Đúng là xui xẻo!" Dương Thiên Hoa tức giận nói: "Bị thiểu năng không hiểu người khác nói gì, phản ứng thì chậm, rõ ràng là lỗi của cậu ta. Thế mà không biết người này chạy từ đâu ra rồi mắng mỏ em!"
Văn Địch nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Giang Vũ, đột nhiên hiểu ra. Có lẽ trí thông minh của đứa trẻ này có vấn đề, tất cả những người phát hiện ra điều này vẫn luôn thoát tội nhờ sự khiếm khuyết ấy. Sự lợi dụng kinh tởm này khiến cậu nổi cơn thịnh nộ: "Cậu gọi ai là thiểu năng? Lớn ngần này rồi mà không ai dạy phép lịch sự à?"
"Tôi chỉ nói sự thật," Dương Thiên Hoa nói: "Chỉ số thông minh của nó là 70, không phải thiểu năng thì là gì."
Giữa thanh thiên bạch nhật Văn Địch không tiện chửi bới, vả lại dù gì cậu cũng coi như một giáo viên, không thể sử dụng hành vi bạo lực. Dưới hai lớp xiềng xích, cậu không thể câu thông được với thằng nhãi họ Dương này, "Có camera không?" Cậu hỏi: "Lấy video trong camera khu vực tòa nhà khối 7 ra đây sẽ biết ngay có phải là cố ý đâm vào người khác hay không. Trung học Hưng Thành quảng cáo là lắp đặt máy quay theo dõi mọi lúc mọi nơi mà?"
Chủ nhiệm lớp nhìn cậu rồi lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại. Văn Địch không biết anh ta định làm gì, nếu muốn trích xuất camera thì phải lên phòng giáo vụ hoặc bảo vệ chứ?
Sau khi nói mấy câu "vâng", chủ nhiệm lớp ngắt máy rồi nói với Văn Địch: "Tôi đã báo cho phòng hậu cần rồi, họ bảo camera bên cạnh tòa nhà lớp học đó đã bị hỏng."
Văn Địch cạn lời thật sự. Tra chứng cứ cũng qua loa thế này sao?
"Vậy thì gọi phụ huynh lên đây." Văn Địch nói.
Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi rồi hỏi: "Có cần thiết phải vậy không?"
"Thằng bé bị thương rồi còn không gọi phụ huynh?" Văn Địch kinh ngạc: "Bố mẹ của Giang Vũ không có ý kiến gì chứ?"
"Nó không có bố mẹ." Dương Thiên Hoa đứng cạnh ung dung nói.
Văn Địch lườm nó một phát: "Vậy những người thân khác thì sao?"
"Anh trai bận lắm." Giang Vũ nói.
"Bố tôi mới là bận," Dương Thiên Hoa nhíu mày nhìn Văn Địch, cảm thấy cậu đúng là không thức thời, "Gọi ông ấy đến chỉ vì một chuyện cỏn con thế này ư, các người biết một tiếng đồng hồ của ông ấy đáng giá bao nhiêu tiền không? Nếu làm chậm trễ công việc thì các người đền nổi chắc?"
Chủ nhiệm và hai học sinh đều nhìn Văn Địch, cậu cảm nhận được ngọn lửa châm chích đang thiêu đốt trên mặt - cứ như cậu là người bình thường duy nhất ở đây vậy.
Không được, dường như thằng nhãi họ Dương kia không định gọi phụ huynh tới, chứng tỏ nó cũng không muốn bố mẹ biết chuyện này. Nếu nó đã không muốn thì cậu nhất định phải làm.
"Nếu đều bận bịu thì gọi cảnh sát đi," Cậu lấy điện thoại ra bắt đầu bấm 110, "Đây là tội cố ý gây thương tích đúng không? Nếu hôm nay trường học không xử lý thì tôi sẽ lôi tất cả lên đồn cảnh sát, tôi không tin không có chỗ nào xử lý chuyện này."
Chủ nhiệm lớp thở dài đầy khó xử, mở sổ liên lạc của phụ huynh ra rồi bắt đầu gọi điện thoại. Văn Địch nhìn Giang Vũ, cậu bé đang xoắn tay lại với nhau, có vẻ như đang căng thẳng. Văn Địch đoán thằng bé cũng không muốn người nhà biết chuyện này, chứng tỏ trước đây đã xảy ra chuyện này rất nhiều lần.
Thời gian trôi qua thật chậm, sự chờ đợi như kéo dài vô tận. Văn Địch đứng tê cả chân, cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh.
Một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Văn Địch trợn mắt lên.
"Anh là anh trai của em ấy?" Văn Địch hỏi Biên Thành.
"Em ấy theo họ mẹ." Biên Thành nói một câu đơn giản.
Văn Địch không hỏi sâu hơn. Không biết vì sao, cậu có cảm giác khí quản của mình sắp được lưu thông. Cậu chỉ vào cánh tay của Giang Vũ rồi nói: "Anh xem đi, học sinh kia đâm xe vào em ấy, còn một số chỗ xanh tím khác nữa, có lẽ cũng liên quan đến cậu học sinh kia."
Biên Thành bước lên phía trước, cầm tay Giang Vũ kiểm tra kỹ càng, hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Giang Vũ đang giải thích ngắt quãng thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào văn phòng. Văn Địch thấy cái khí chất nhìn từ trên cao xuống ấy, nhận ra ngay đây là mẹ của Dương Thiên Hoa.
"Có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ hỏi: "Hôm nay được nghỉ học sớm mà? Thầy giáo lớp phụ đạo bảo con không đến, hóa ra là ở đây. Sao mấy người lại không cho đứa nhỏ về vậy?"
"Con trai bà đâm xe đạp vào em trai tôi." Biên Thành nói.
"Đã bảo không phải tôi đâm vào rồi mà!" Dương Thiên Hoa mất kiên nhẫn: "Mẹ, đây chính là thằng thiểu năng mà con kể. Con đang đi xe đạp rất bình thường, bảo nó tránh ra mà nó nghe không hiểu, bây giờ thì quay ra trả đũa, đúng là hết nói nổi. Ỷ mình là thiểu năng nên chuyện gì cũng đổ tội cho người khác!"
Người phụ nữ nhìn chủ nhiệm, "Thầy Trương, tình huống gì đây?" Bà ta nói: "Tôi đã phản ánh với nhà trường rất nhiều lần rồi, lúc tuyển sinh thì cần phải thống nhất tiêu chuẩn, đừng có nhận bừa bất cứ người nào. Trong cùng một lớp mà có học sinh kéo tụt thành tích của những học sinh khác, rất ảnh hưởng đến hoàn cảnh học tập và chất lượng giảng dạy."
"Thôi đi," Văn Địch nhớ lại hôm cậu đến điểm danh thực tập, "Các người không cho thằng bé vào lớp nghe giảng, chính mình ngu ngốc thì đừng đùn đẩy cho người khác, trong đầu đầy rác rưởi nên không nghĩ ra được thứ khác nữa phải không?"
Dương Thiên Hoa cười lạnh: "Anh là thực tập thì vênh váo cái gì? Bố tôi giơ một ngón tay thôi là cả nhà anh phải chết đấy."
Nghe thấy Dương Thiên Hoa nhắc đến người nhà mình, Văn Địch bỗng nhiên chột dạ. Khi cậu đang phân vân có nên phản pháo không thì Biên Thành đã buông tay Giang Vũ ra rồi đi tới gần, đứng chắn trước mặt cậu: "Ăn nói kiểu gì vậy?"
Người phụ nữ trừng mắt lên: "Cậu định làm gì? Cậu định đánh người khác à?"
"Tôi không đánh người khác," Biên Thành nói: "Tôi chỉ đánh loại súc sinh vô giáo dục, mồm miệng đê tiện được chiều chuộng quá đà, chỉ số thông minh dừng lại ở trình độ trong bụng mẹ."
"Cậu nói cái gì?" Người phụ nữ không thể tin vào tai mình, "Đàn ông đàn ang mà lại mắng trẻ con thế à?"
"Tôi không nói thằng nhóc," Biên Thành nói: "Tôi nói bà, chồng bà và các thành viên khác trong gia đình bà nữa. Nuôi dưỡng ra loại con cái thế này thì cả nhà đều như nhau thôi."
Văn Địch thấy người phụ nữ kia đã giận đến mức run người, mấy cái nhẫn trên tay phản xạ ánh sáng bạc lập lòe. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ như muốn xông lên cắn xé ấy, Văn Địch cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút, tự dưng thấy Biên Thành cũng rất là vừa mắt.
"Nhà các người toàn loại người gì vậy?" Người phụ nữ hít sâu, "Thằng nhỏ thì thiểu năng, phụ huynh thì mở miệng ra là chửi bới!"
Biên Thành quay lại nhìn Văn Địch, "Hai đứa đâm xe ở chỗ nào?"
"Con đường giữa sân thể dục với tòa nhà khối 7." Văn Địch đáp.
"Con đường đó ít nhất phải rộng 6 mét, hai chiếc xe hơi vẫn có thể đi qua được," Biên Thành nói, "Quẹo tay lái mà cũng không biết, cứ phải đâm phải người khác, tôi thấy con trai bà mới bị thiểu năng."
Dường như Văn Địch nghe thấy âm thanh một sợi dây bị đứt. Giây tiếp theo, người phụ nữ đó giơ tay xông lên, nếu chủ nhiệm lớp không ngăn lại thì bà ta suýt chút nữa đã dùng viên kim cương ở ngón áp út để cắt đứt cổ họng của Biên Thành.
"Anh Biên," Chủ nhiệm lớp nổi nóng: "Anh cũng là phần tử trí thức cao cấp, sao lại mắng chửi người ta như vậy?"
Biên Thành quay ra nhìn thầy giáo, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Đây là hành vi bắt nạt học đường rất nghiêm trọng, tôi mong phía nhà trường xử lý thật nghiêm minh."
"Bắt nạt gì cơ?" Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, "Mấy đứa nhỏ mâu thuẫn một chút thôi, sao lại gọi là bắt nạt học đường? Vả lại đây đâu phải là vấn đề của con trai tôi!"
Biên Thành không quan tâm đến bà ta, "Đặt biệt danh mang tính xúc phạm, vu khống, chế giễu, có lời lẽ khinh thường, đó cũng là bắt nạt học đường. Vừa rồi con trai bà đã nói chữ thiểu năng bao nhiêu lần, tai bà có vấn đề hay sao mà không nghe thấy?"
Giáo dưỡng của bà ta sắp sụp đổ, buột miệng chửi tục: "Con mẹ nó..."
"Con trai bà còn nhỏ nên không thể chịu trách nhiệm, vậy thì người giám hộ phải gánh vác trách nhiệm," Biên Thành nói: "Trước khi nhà trường đưa ra phương án xử lý thỏa đáng thì tôi sẽ không để yên. Hôm nay muộn quá rồi, tôi đón thằng bé về đi khám đã. Thưa bà, tôi mong ngày mai bà hãy đến đây cùng chồng bà để cho tôi một lời giải thích."
Chủ nhiệm lớp định nói gì đó nhưng Biên Thành đã nắm vai Giang Vũ đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, anh quay lại nói với Văn Địch: "Tôi lái xe tới đây nên về cùng đi."
Văn Địch nhìn hiện trường sau trận chiến, cảm thấy mình cũng không cần phải ở lại đây nữa, thế là đi theo.
Hai người lớn kẹp một trẻ con, ba cái bóng chậm rãi đi dưới tán cây. Giang Vũ nhìn trái rồi nhìn phải, thấy vẻ mặt của người lớn rất nghiêm túc thì lại cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Người lớn lại cãi nhau vì nó rồi.
Những người yêu thương nó luôn cãi nhau vì nó.
Biên Thành lái xe tới Trung tâm Y tế Cộng đồng, bác sĩ khử trùng cho Giang Vũ rồi xử lý vết thương. Trong lúc chờ đợi, Biên Thành trịnh trọng cảm ơn Văn Địch.
Văn Địch sờ mũi. Lúc làm việc nghĩa thì cậu rất hăng hái, cảm thấy mình là người dũng cảm nhất trên thế giới, bây giờ bình tĩnh lại rồi mới thấy rén. Nhưng mà trước mắt trẻ nhỏ thì cậu vẫn cố gắng thẳng lưng lên: "Chuyện nhỏ thôi.." Một lát sau lại nói: "Lần đầu tiên sau ngần ấy ngày, tôi cảm thấy lời nói của anh rất có giá trị."
Biên Thành kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy vừa mừng vừa sợ vì đột nhiên được công nhận. Ngập ngừng một chút, anh hỏi: "Cùng ăn cơm tối được không?"
Văn Địch bĩu môi: "Giang Vũ bị thương mà?"
Văn Địch lập tức đề cao cảnh giác, "Chẳng lẽ anh nấu cơm à?"
"Gọi đồ ăn ngoài."
"Vậy thì được."
Bọn họ lái xe về nhà trong im lặng, Giang Vũ ngồi ghế sau ngắm phong cảnh. Văn Địch lén nhìn thằng bé, phát hiện ra sau khi xảy ra chuyện đâm xe, nó lấy lại phấn chấn rất nhanh, đầu cứ lắc lư theo điệu nhạc - cứ như vừa trải qua một ngày vui vẻ ở trường vậy.
"Giang Vũ," Văn Địch hỏi: "Em bị bắt nạt ở trường mà sao không nói cho anh trai biết?"
Giang Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp, dường như cảm thấy vấn đề này quá kỳ lạ: "Ai bị bắt nạt ạ?"
Văn Địch sợ hãi: "Vậy vết thương trên tay em là từ đâu ra?"
Giang Vũ nhìn cánh tay bôi đầy thuốc đỏ, đáp: "Phía sau có xe, em không kịp tránh."
Văn Địch há miệng rồi nhìn Biên Thành. Anh lắc đầu, cậu không nói gì nữa và ngồi về chỗ.
Vừa vào cửa, Giang Vũ đã ngồi ngay xuống trước cái ti vi màn hình tinh thể lỏng, đợi Biên Thành giúp nó bật lên và chỉnh sang kênh hoạt hình. Trong ti vi, đoàn tàu hỏa "tu tu tu" tỏa khói trắng, còn ở bên ngoài, Giang Vũ giơ nắm tay lên, cũng học theo mà phát ra âm thanh của động cơ.
Biên Thành đóng cửa phòng ngủ của Giang Vũ, mở ứng dụng đặt đồ ăn lên rồi đưa cho Văn Địch. Văn Địch vừa lướt vừa hỏi: "Thằng bé..." Cậu không biết phải nói giảm nói tránh như thế nào nữa, "Có phải phát triển trí tuệ hơi chậm chạp không?"
"Nói đúng hơn là ngừng phát triển rồi." Biên Thành ngồi xuống bàn ăn, nhận lại điện thoại sau khi Văn Địch chọn món. Anh tiếp tục chọn đồ ăn cho em trai rồi đặt hàng.
"Bố của hai người..."
"Ông ấy không thích Giang Vũ." Biên Thành chỉ nói một câu đơn giản.
"Mẹ thằng bé thì sao?"
"Qua đời rồi."
"Ồ..." Văn Địch cảm thấy mình đã bước vào một lĩnh vực nguy hiểm, cậu lặng lẽ đổi chủ đề, "Vậy là anh quyết định nhận nuôi em ấy? Chẳng giống với ấn tượng của em về anh chút nào."
"Tôi ăn thịt người?"
"Không phải, em nghĩ anh không thích trẻ con."
"Đúng là rất không thích."
"Vậy tại sao lại nuôi thằng bé?" Văn Địch hỏi: "Hơn nữa đưa thằng bé đến trường giáo dục đặc biệt không được sao? Sao lại cho em ấy đi học ở cái trường toàn con nhà giàu như Hưng Thành?"
Biên Thành đặt điện thoại xuống, còn bốn mươi phút nữa đồ ăn mới được giao đến nơi, bọn họ có rất nhiều thời gian để trả lời vấn đề này.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp theo sẽ đăng phần truyện "Tình thân", bổ sung tình tiết trước khi quyết định nhận nuôi. Phần này không đề cập đến tuyến tình cảm nên sẽ không thu phí. Tôi sẽ quay về tình tiết chính truyện rất nhanh thôi (những độc giả cũ chắc hẳn đều biết tôi thường rẽ ngang viết vài thứ gì đó giữa lúc đang phát triển tuyến tình cảm, ừm, tôi chính là một tác giả rất bốc đồng).
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Đánh giá:
Truyện Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Story
Chương 45: Thà rằng bị khinh thường công khai
10.0/10 từ 31 lượt.