Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Chương 35: Hồi ức đại học (8)
197@-Thợ gõ: Dờ
Biên Thành mở mắt ra nhìn thấy hoa văn chìm trên trần nhà, lập tức hoảng hốt vùng dậy.
Một ngày qua đúng là trập trùng lên xuống, khúc khuỷu quanh co. Logic của anh đã bị những kích thích cảm quan đụng cho rớt dây mạng, đến tận vừa nãy mới vận hành trở lại.
Anh đưa tay lên trán, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra có vết hằn đỏ trên ngón áp út, đó là vết do chiếc nhẫn tạm thời làm gấp ở trong cabin trực thăng để lại. Đại khái là chất liệu giấy không tốt nên bị phai màu. Anh nhìn vệt đỏ trên tay, có cảm giác như đặt chân vào thế giới song song.
Anh kết hôn với cậu trai mới quen chưa đến một ngày.
Kết hôn - ít nhất là ở khu vực Đông Á - không phải là hành vi cá nhân, mà là một hành vi xã hội có phạm vi phát xạ rất lớn. Văn Địch từng nhắc đến bố mẹ mình, hơn nữa rõ ràng là cậu cũng rất để tâm đến ý kiến của bố mẹ, vậy cậu định giải thích với người nhà như thế nào? Giấu giếm mãi mãi sao?
Và cả anh nữa, cho dù không quan tâm đến thái độ của bố thì vẫn còn ông ngoại. Mặt khác, phản ứng của bố anh đối với chuyện này vẫn còn là một ẩn số, nếu như gây phiền toái cho cuộc sống của Văn Địch vậy thì chẳng khác nào mang tai họa cho cậu.
Vả lại... Biên Thành quay lại nhìn thanh niên đang ngủ say. Bọn họ không hề biết gì về nhau. Cậu làm gì? Ở đâu? Nơi ở sau khi cưới sẽ sắp xếp như thế nào?
Càng đừng nói tới hành vi kết hôn này còn mang tới rất nhiều hậu quả: Phân chia tài sản, nghĩa vụ nuôi dưỡng, sao kê thu nhập... Anh chưa sắp xếp một chuyện nào mà đã kết hôn?
Lý trí đã trở lại, anh lập tức ý thức được chuyện này hoang đường đến mức nào.
Biên Thành lấy tay cào đầu trong sự rối rắm. Sao anh có thể làm ra một chuyện vô lý đến mức này chứ?
Sau đó, một cánh tay trắng trẻo vươn ra ôm lấy eo của anh. Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trẻ măng đang áp lên người mình, mái tóc rối đã che khuất khuôn mặt xinh đẹp ấy, đuôi tóc mái quét qua hàng mi thật dài. Anh nhìn thôi cũng thấy ngứa thay, thế là không nhịn được vén tóc của cậu sang một bên thái dương.
Hàng mi khẽ run lên, cánh tay mềm nhũn thõng xuống, hiển nhiên là lại chìm vào giấc ngủ say rồi.
Biên Thành bỗng nhiên cảm thấy rất tiếc nuối.
Nếu như hai người có thể sống mãi trong ngày kỳ tích ấy thì tốt biết bao. Las Vegas như một giấc ảo mộng, mà đã là mơ thì thời gian tồn tại luôn luôn ngắn ngủi.
Biên Thành sắp xếp những vấn đề hiện thực ở trong đầu, anh cảm thấy khó khăn sẽ dẫn đến cãi vã, cãi vã sẽ dẫn đến rạn nứt tình cảm, và kết cục của sự đổ vỡ có thể là ly hôn. Vì vậy anh quyết định quay lại gặp Tống Vũ Trì để lấy tiền trước, sau đó trả lại 700 đô la và điện thoại di động cho cậu. Như vậy sẽ khiến cho buổi thảo luận về số phận của cuộc hôn nhân này sẽ có khởi đầu tốt đẹp, giảm thiểu khả năng xảy ra cãi vã.
Biên Thành gỡ cánh tay của người bên cạnh ra rồi xuống giường mặc quần áo.
Bỗng dưng mất đi nguồn nhiệt, người trong chăn khẽ rên rỉ, lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng rồi trở mình cuốn chăn lên.
Biên Thành cài nút áo, nhìn khuôn mặt ngủ say ấy, anh do dự một lát rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu.
Anh xuống tầng một của khách sạn, hỏi lễ tân có biết khách sạn của mình ở đâu không. Lễ tân lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, lúc này Biên Thành mới nhận ra rằng tối hôm qua họ có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề lạc đường. Có thể đi hỏi bất cứ tiệm kinh doanh nào còn mở cửa, có thể đến đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng anh đã chọn đi bộ một quãng đường dài.
Vì não ngừng hoạt động do rượu, hay trong tiềm thức anh luôn muốn đi mãi không dừng?
Anh trở về khách sạn của mình trong sự nghi ngờ, đầu tiên gõ cửa phòng Tống Vũ Trì trước. Vừa mở cửa, Tống Vũ Trì đã lao tới, giơ điện thoại di động và túm lấy cổ áo anh, vẻ mặt hoảng hốt hoàn toàn khác với thường ngày.
"Ông đi đâu vậy?" Tống Vũ Trì hỏi: "Tôi gọi bao nhiêu cuộc cho ông, sao ông không nghe máy?"
"Mất điện thoại rồi, chuyện này dài lắm." Biên Thành hỏi: "Sao vậy?"
"Bác trai xảy ra chuyện rồi!" Tống Vũ Trì nói: "Ông mau quay về đi!"
Nhịp tim của Biên Thành như ngừng lại. Tống Vũ Trì giúp anh đặt vé máy bay gần nhất, còn Biên Thành thì lập tức xách túi đi ra cửa. Trên đường đến sân bay, Tống Vũ Trì đã thay anh lấp đầy khoảng trống 24 giờ qua.
Đêm hôm qua, Biên Hoài Viễn đột nhiên ngã xuống sàn phòng khách do bị phình tách động mạch chủ, rất may được cấp cứu kịp thời nên không xảy ra biến chứng nghiêm trọng.
Sau ca phẫu thuật cấp cứu, mặc dù nội mạc động mạch chủ bị rách đã được chữa khỏi nhưng Biên Hoài Viễn vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt. Đam Mỹ H Văn
Đêm hôm qua... đêm hôm qua...
Biên Thành toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Chẳng phải là ngay sau khi anh kết thúc cuộc gọi với bố hay sao?
Anh phát hiện ra tay mình đang run rẩy. Nếu như... giả sử... thật sự là do quá kích động bởi lời nói của anh...
Anh không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi Biên Thành đến nơi thì đúng lúc cho phép thăm khám, y tá mở cửa phòng ICU và ra hiệu cho anh đi vào.
Biên Hoài Viễn được đắp chăn y tế sạch sẽ, hai bên giường là máy đo điện tâm đồ, máy đo huyết áp và máy đo nồng độ oxy trong mạch máu, nhịp tim vẽ một đường vòng cung trên màn hình. Góc phòng bệnh có đặt một máy thở, ống dẫn được nối đến mũi của bệnh nhân. Âm thanh nhịp nhàng của luồng khí và tiếng tích tắc của màn hình hòa quyện vào nhau, khiến không gian yên tĩnh này trở nên nghẹt thở.
Biên Thành đứng bên giường bệnh, khoảnh khắc này như kéo dài đến vô tận.
Người này, bố ruột của anh, chồng của mẹ anh, người xây đắp, người phản bội của hai gia đình, người đã từng cùng anh leo 500 mét vách đá bằng tay không - hóa ra ông ấy yếu ớt như vậy.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng bệnh, anh đến gặp bác sĩ của bố mình. Bác sĩ nói với anh rằng có rất nhiều khả năng dẫn đến hôn mê, bao gồm việc não không được cung cấp đủ oxy, mất cân bằng chuyển hóa hoặc chất điện giải, tác dụng phụ của thuốc sau phẫu thuật. Họ sẽ tiếp tục tiến hành chụp CT hoặc MRI, đánh giá chức năng tim và xét nghiệm máu để xác định nguyên nhân gây hôn mê.
Biên Thành gật đầu.
Bác sĩ tiếp tục nói về các việc cần chú ý sau phẫu thuật: kiểm soát nhiễm trùng, kiểm soát cơn đau, quản lý thuốc, dinh dưỡng và chế độ ăn uống, theo dõi sức khỏe thường xuyên. Quan trọng hơn là duy trì sức khỏe tinh thần của bệnh nhân và tránh cảm xúc lên xuống quá độ, bao gồm tức giận, lo lắng hoặc quá hưng phấn. Những trạng thái cảm xúc này có thể gây thêm căng thẳng cho tim, cản trở quá trình hồi phục.
Biên Thành nói: "Vâng."
"Đây là phương án điều trị tiếp theo," Bác sĩ lấy ra một tập tài liệu, "Cần có chữ ký của người nhà bệnh nhân. Bà Giang nói rằng bà ấy đã ly hôn với ông Biên..."
"Tôi hiểu," Biên Thành nói, "Đưa cho tôi đi."
Anh nhận lấy giấy cam kết, ký tên rồi cảm ơn bác sĩ và bước ra khỏi phòng khám.
Bên ngoài phòng ICU là một hành lang trống trải, cửa phòng hai bên đều đóng kín. Ban ngày mà nơi này vẫn hơi âm u, sàn nhà sạch sẽ nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng trắng của đèn tuýp trên trần. Cuối hành lang có một dãy ghế, một cậu bé đang ngồi ở đó. Bên cạnh cậu bé có một chiếc cặp sách, cậu bé cúi gằm mặt xuống, trên đầu gối có một quyển vở, tay cầm một cây bút, nó đang cố gắng để viết cái gì đó vào quyển vở.
Khi Biên Thành đi đến chỗ rẽ, cậu bé ngẩng đầu nhìn thấy anh, đột nhiên đặt bút xuống và gọi: "Anh trai."
Biên Thành nghe thấy xưng hô ấy thì sững người. Anh dừng chân, quay đầu nhìn cậu bé.
Cậu bé tỏ ra phấn khích, đặt chiếc bút vào giữa cuốn sách, cẩn thận để nó ở cạnh cặp sách rồi nhảy lên, chạy tới trước mặt anh: "Anh ơi."
Biên Thành chợt nhận ra, đứa trẻ bỗng dưng chạy ra nhận người thân này chính là em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng anh không biết phải trả lời thế nào nữa. Đối với anh, đứa trẻ này không khác gì một người xa lạ.
"Em biết anh à?" Anh hỏi.
Cậu bé hào hứng chạy về bên cặp sách, lục lọi hồi lâu rồi lấy ra một bức ảnh, đó là ảnh tốt nghiệp đại học của Biên Thành. Trong bức ảnh ấy, Biên Thành vẫn còn dáng vẻ trẻ con chưa dậy thì hết, anh mặc trang phục cử nhân màu tím, vẻ mặt rất nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt tươi cười của Biên Hoài Viễn ở bên cạnh.
"Bố đặt nó ở trên bàn học," Cậu bé nói, "Để em noi gương anh."
Biên Thành cau mày, anh không hiểu tại sao bố lại lấy con trai của vợ trước ra để giáo dục con trai hiện tại - Ồ, cũng chẳng còn là con trai hiện tại nữa.
Vở bài tập được đặt trên ghế, Biên Thành nhặt lên, đọc dòng chữ ở nhãn vở trên bìa: "Giang Vũ."
Cậu bé đáp lại ngay lập tức.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra chữ "Giang" rõ ràng là được thêm vào sau, phía dưới có một chút dấu vết mờ nhạt của chữ "Biên", chỉ là nó đã bị xóa đi.
Đây không phải là vết tẩy xóa duy nhất trên quyển vở, mặt trước và mặt sau đều có dấu vết của những chữ bị xóa đi. Nếu nhìn kỹ dưới ánh sáng, có thể thấy rõ chúng đều là một từ - thằng ngốc.
Biên Thành chần chừ một lát rồi mở quyển vở ra, những con chữ xiêu vẹo được viết đầy trên ô ly, nhưng tất cả chỉ là một chữ duy nhất: Vũ.
Cậu bé để ý ánh mắt của Biên Thành, nói với vẻ tự hào: "Những bạn học khác đều phải học chữ rất khó, thầy cô bảo là, em chỉ cần viết tên của mình là được." Ngừng một chút, nó lại tỏ ra e ngại: "Nếu tên cũng dễ viết hơn thì tốt quá."
Nó nói với Biên Thành, nó có thể viết rất tốt những chữ như là "nhất", "thổ", "nhân", hơn nữa sẽ không viết xong là quên.
Chỉ trong thoáng chốc, Biên Thành đã hiểu ra tất cả - "Ông ấy chê tôi mất mặt, cũng chê con trai tôi mất mặt".
"Hôm nay là thứ Tư phải không?" Biên Thành hỏi: "Sao em không đi học?"
"Mẹ bảo em không cần đi học," Cậu bé ngập ngừng, có vẻ hơi chán nản: "Sau này cũng không cần đi nữa."
"Em bỏ học ư?"
Cậu bé gật đầu. Trước khi bắt đầu năm học mới, mẹ đã dẫn nó đi gặp thầy giáo, có vẻ như thầy giáo rất vui. Lớp trưởng nói, là bởi vì nó luôn luôn kéo tụt thành tích của cả lớp xuống. Nó không hiểu câu này cho lắm, làm sao nó có thể kéo chân cả lớp được chứ?
Nhớ ra chuyện này, cậu bé bĩu môi: "Em muốn đi học."
Đây là lần đầu tiên Biên Thành thấy một đứa trẻ ở độ tuổi này mong được đi học: "Tại sao?"
Cậu bé gật đầu, "Nếu không đi học thì chỉ được ở nhà xem ti vi, chán lắm."
"Không ra ngoài chơi sao?"
"Bố em không cho, em ra ngoài là bố sẽ nổi giận."
"Tại sao?"
"Bố sẽ mắng em," Cậu bé hồi tưởng rồi thuật lại: "Mày muốn cả thế giới này biết bố mày có một đứa con trai thiểu năng hay sao?"
Biên Thành rơi vào im lặng, hỏi: "Ông ấy luôn nói chuyện với em như vậy?"
Cậu bé giải thích với Biên Thành rằng cách đây rất lâu, bố khá hiền lành, nhưng không biết tại sao từ khi nó bắt đầu đi học, thái độ của bố đã thay đổi. Sau một vài kỳ thi, bố đã đưa nó đến một nơi có một ông chú kì lạ, hỏi nó rất nhiều câu hỏi rồi chấm điểm, nó không biết điểm số ấy có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng bố đã nói điểm số ấy là không tốt.
Dần dần, bạn học xung quanh phớt lờ nó, không gọi nó bằng tên mà gọi là thằng ngốc. Mẹ nói rằng nó phải tỏ ra tức giận khi bị người khác gọi như vậy. Thế nhưng người gọi nó là thằng ngốc nhiều nhất chính là bố, nó không thể tức giận với bố được.
Biên Thành vốn định rời đi, anh không thích nói chuyện phiếm, nhất là với những người thân xa lạ. Nhưng cuối cùng anh quay người đi đến ghế dài rồi ngồi xuống, cậu bé vui vẻ ngồi bên cạnh anh - cuối cùng cũng có người nói chuyện với nó.
"Đi học có thú vị không?" Biên Thành hỏi.
Cậu bé gật đầu thật mạnh: "Lúc đi học em được xóa bảng đen, được đi đổ rác, được lau nhà. Mọi người rất tốt bụng, nhìn thấy em là đưa cây lau nhà và miếng lau bảng cho em."
Biên Thành cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể cất lời. Anh chỉ hỏi: "Đi học có hiểu bài không?"
Cậu bé lắc đầu, sau đó vội nói: "Thầy giáo nói rồi, nghe không hiểu thì nghe nhiều hơn, học không hiểu thì làm bài nhiều hơn."
Cậu bé lấy ra một quyển vở bài tập, Biên Thành liếc nhìn - trong quyển vở đó có Toán, có Ngữ Văn, còn có cả Giáo dục công dân. Mở quyển vở ra toàn là những con chữ xiêu vẹo, nếu nhìn kỹ hơn, thực ra tất cả chỉ là chép lại đề bài.
Cậu bé cười ngại ngùng: "Thầy bảo nếu không biết làm thì chép lại đề cũng được điểm." Có điều, nó đã làm theo nhưng cũng không thể cứu vãn được thành tích học tập, nó bổ sung: "Em học giỏi Mỹ thuật lắm."
Thầy giáo Mỹ thuật sẽ không gạch dấu X. Cho dù nó có vẽ cái gì thì thầy đều ấn con dấu hình bông hoa. Không giống những môn học khác, nó cố gắng lấp đầy bài thi nhưng cuối cùng nhận lại toàn là dấu X.
Biên Thành khép quyển vở, trả lại để cậu bé cất về cặp sách. Anh hỏi: "Tiếp theo em định làm gì? Còn đi học nữa không?"
"Mẹ bảo phải về quê, đến một trường tiểu học khác." Nói mãi nói mãi, nó bắt đầu chán nản: "Vậy thì em sẽ không được gặp bạn bè nữa..."
"Nói với con bao nhiêu lần rồi, tụi nó không phải bạn của con." Giọng một người phụ nữ vang lên ở phía sau.
Biên Thành quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía họ, mái tóc đen dài được buộc đơn giản sau đầu, khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng lại mang sự mệt mỏi không thể che giấu, khóe mắt hằn lên những nếp chân chim.
Người phụ nữ bước tới trước mặt cậu bé, vòng tay ôm lấy nó đầy tính bảo vệ, như thể cả thế giới sẽ làm tổn thương con mình."Cậu là Biên Thành à?" Bà liếc nhìn Biên Thành một cách cảnh giác.
"Đúng vậy."
"Tôi là Giang Vân Nhược." Bà cúi đầu, lấy một chồng hóa đơn từ trong túi ra, các mảnh giấy được sắp xếp theo kích thước to nhỏ và gấp lại ngay ngắn. "Đây là các khoản chi phí," Giang Vân Nhược đưa hóa đơn cho Biên Thành, "Phẫu thuật, ICU, các xét nghiệm, tôi đã trả phí trước..."
"Được," Biên Thành nhận lấy, "Cô để lại thông tin liên lạc đi, cháu sẽ chuyển tiền cho cô."
Giang Vân Nhược gật đầu, xé một mảnh giấy trong vở bài tập của cậu bé, viết một dãy số cho Biên Thành. Bà không nói thêm gì nữa mà chỉ nắm lấy tay cậu bé, đeo cặp sách lên người nó rồi quay người rời đi.
Trước khi bà đi, Biên Thành nói thêm một câu: "Cảm ơn cô đã đưa ông ấy đến bệnh viện."
Giang Vân Nhược khẽ gật đầu: "Mọi chuyện từ giờ trở đi sẽ giao lại cho cậu."
Bóng dáng một cao một thấp của hai mẹ con dần dần khuất, hành lang bệnh viện vang lên những tiếng ho, tiếng rên rỉ, từng âm thanh liên tục nối nhau không dứt, xe đẩy phòng mổ chạy qua chạy lại. Cậu bé cứ quay lại nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh chiếc ghế dài.
"Có chuyện gì vậy?" Giang Vân Nhược hỏi, "Con có thích anh trai không?"
Cậu bé gật đầu.
"Tại sao?"
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi đáp: "Anh ấy gọi con là Giang Vũ."
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Biên Thành mở mắt ra nhìn thấy hoa văn chìm trên trần nhà, lập tức hoảng hốt vùng dậy.
Một ngày qua đúng là trập trùng lên xuống, khúc khuỷu quanh co. Logic của anh đã bị những kích thích cảm quan đụng cho rớt dây mạng, đến tận vừa nãy mới vận hành trở lại.
Anh đưa tay lên trán, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra có vết hằn đỏ trên ngón áp út, đó là vết do chiếc nhẫn tạm thời làm gấp ở trong cabin trực thăng để lại. Đại khái là chất liệu giấy không tốt nên bị phai màu. Anh nhìn vệt đỏ trên tay, có cảm giác như đặt chân vào thế giới song song.
Anh kết hôn với cậu trai mới quen chưa đến một ngày.
Kết hôn - ít nhất là ở khu vực Đông Á - không phải là hành vi cá nhân, mà là một hành vi xã hội có phạm vi phát xạ rất lớn. Văn Địch từng nhắc đến bố mẹ mình, hơn nữa rõ ràng là cậu cũng rất để tâm đến ý kiến của bố mẹ, vậy cậu định giải thích với người nhà như thế nào? Giấu giếm mãi mãi sao?
Và cả anh nữa, cho dù không quan tâm đến thái độ của bố thì vẫn còn ông ngoại. Mặt khác, phản ứng của bố anh đối với chuyện này vẫn còn là một ẩn số, nếu như gây phiền toái cho cuộc sống của Văn Địch vậy thì chẳng khác nào mang tai họa cho cậu.
Vả lại... Biên Thành quay lại nhìn thanh niên đang ngủ say. Bọn họ không hề biết gì về nhau. Cậu làm gì? Ở đâu? Nơi ở sau khi cưới sẽ sắp xếp như thế nào?
Càng đừng nói tới hành vi kết hôn này còn mang tới rất nhiều hậu quả: Phân chia tài sản, nghĩa vụ nuôi dưỡng, sao kê thu nhập... Anh chưa sắp xếp một chuyện nào mà đã kết hôn?
Lý trí đã trở lại, anh lập tức ý thức được chuyện này hoang đường đến mức nào.
Biên Thành lấy tay cào đầu trong sự rối rắm. Sao anh có thể làm ra một chuyện vô lý đến mức này chứ?
Sau đó, một cánh tay trắng trẻo vươn ra ôm lấy eo của anh. Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trẻ măng đang áp lên người mình, mái tóc rối đã che khuất khuôn mặt xinh đẹp ấy, đuôi tóc mái quét qua hàng mi thật dài. Anh nhìn thôi cũng thấy ngứa thay, thế là không nhịn được vén tóc của cậu sang một bên thái dương.
Hàng mi khẽ run lên, cánh tay mềm nhũn thõng xuống, hiển nhiên là lại chìm vào giấc ngủ say rồi.
Biên Thành bỗng nhiên cảm thấy rất tiếc nuối.
Nếu như hai người có thể sống mãi trong ngày kỳ tích ấy thì tốt biết bao. Las Vegas như một giấc ảo mộng, mà đã là mơ thì thời gian tồn tại luôn luôn ngắn ngủi.
Biên Thành sắp xếp những vấn đề hiện thực ở trong đầu, anh cảm thấy khó khăn sẽ dẫn đến cãi vã, cãi vã sẽ dẫn đến rạn nứt tình cảm, và kết cục của sự đổ vỡ có thể là ly hôn. Vì vậy anh quyết định quay lại gặp Tống Vũ Trì để lấy tiền trước, sau đó trả lại 700 đô la và điện thoại di động cho cậu. Như vậy sẽ khiến cho buổi thảo luận về số phận của cuộc hôn nhân này sẽ có khởi đầu tốt đẹp, giảm thiểu khả năng xảy ra cãi vã.
Biên Thành gỡ cánh tay của người bên cạnh ra rồi xuống giường mặc quần áo.
Bỗng dưng mất đi nguồn nhiệt, người trong chăn khẽ rên rỉ, lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng rồi trở mình cuốn chăn lên.
Biên Thành cài nút áo, nhìn khuôn mặt ngủ say ấy, anh do dự một lát rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu.
Anh xuống tầng một của khách sạn, hỏi lễ tân có biết khách sạn của mình ở đâu không. Lễ tân lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, lúc này Biên Thành mới nhận ra rằng tối hôm qua họ có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề lạc đường. Có thể đi hỏi bất cứ tiệm kinh doanh nào còn mở cửa, có thể đến đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng anh đã chọn đi bộ một quãng đường dài.
Vì não ngừng hoạt động do rượu, hay trong tiềm thức anh luôn muốn đi mãi không dừng?
Anh trở về khách sạn của mình trong sự nghi ngờ, đầu tiên gõ cửa phòng Tống Vũ Trì trước. Vừa mở cửa, Tống Vũ Trì đã lao tới, giơ điện thoại di động và túm lấy cổ áo anh, vẻ mặt hoảng hốt hoàn toàn khác với thường ngày.
"Ông đi đâu vậy?" Tống Vũ Trì hỏi: "Tôi gọi bao nhiêu cuộc cho ông, sao ông không nghe máy?"
"Mất điện thoại rồi, chuyện này dài lắm." Biên Thành hỏi: "Sao vậy?"
"Bác trai xảy ra chuyện rồi!" Tống Vũ Trì nói: "Ông mau quay về đi!"
Nhịp tim của Biên Thành như ngừng lại. Tống Vũ Trì giúp anh đặt vé máy bay gần nhất, còn Biên Thành thì lập tức xách túi đi ra cửa. Trên đường đến sân bay, Tống Vũ Trì đã thay anh lấp đầy khoảng trống 24 giờ qua.
Đêm hôm qua, Biên Hoài Viễn đột nhiên ngã xuống sàn phòng khách do bị phình tách động mạch chủ, rất may được cấp cứu kịp thời nên không xảy ra biến chứng nghiêm trọng.
Sau ca phẫu thuật cấp cứu, mặc dù nội mạc động mạch chủ bị rách đã được chữa khỏi nhưng Biên Hoài Viễn vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt. Đam Mỹ H Văn
Đêm hôm qua... đêm hôm qua...
Biên Thành toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Chẳng phải là ngay sau khi anh kết thúc cuộc gọi với bố hay sao?
Anh phát hiện ra tay mình đang run rẩy. Nếu như... giả sử... thật sự là do quá kích động bởi lời nói của anh...
Anh không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi Biên Thành đến nơi thì đúng lúc cho phép thăm khám, y tá mở cửa phòng ICU và ra hiệu cho anh đi vào.
Biên Hoài Viễn được đắp chăn y tế sạch sẽ, hai bên giường là máy đo điện tâm đồ, máy đo huyết áp và máy đo nồng độ oxy trong mạch máu, nhịp tim vẽ một đường vòng cung trên màn hình. Góc phòng bệnh có đặt một máy thở, ống dẫn được nối đến mũi của bệnh nhân. Âm thanh nhịp nhàng của luồng khí và tiếng tích tắc của màn hình hòa quyện vào nhau, khiến không gian yên tĩnh này trở nên nghẹt thở.
Biên Thành đứng bên giường bệnh, khoảnh khắc này như kéo dài đến vô tận.
Người này, bố ruột của anh, chồng của mẹ anh, người xây đắp, người phản bội của hai gia đình, người đã từng cùng anh leo 500 mét vách đá bằng tay không - hóa ra ông ấy yếu ớt như vậy.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng bệnh, anh đến gặp bác sĩ của bố mình. Bác sĩ nói với anh rằng có rất nhiều khả năng dẫn đến hôn mê, bao gồm việc não không được cung cấp đủ oxy, mất cân bằng chuyển hóa hoặc chất điện giải, tác dụng phụ của thuốc sau phẫu thuật. Họ sẽ tiếp tục tiến hành chụp CT hoặc MRI, đánh giá chức năng tim và xét nghiệm máu để xác định nguyên nhân gây hôn mê.
Biên Thành gật đầu.
Bác sĩ tiếp tục nói về các việc cần chú ý sau phẫu thuật: kiểm soát nhiễm trùng, kiểm soát cơn đau, quản lý thuốc, dinh dưỡng và chế độ ăn uống, theo dõi sức khỏe thường xuyên. Quan trọng hơn là duy trì sức khỏe tinh thần của bệnh nhân và tránh cảm xúc lên xuống quá độ, bao gồm tức giận, lo lắng hoặc quá hưng phấn. Những trạng thái cảm xúc này có thể gây thêm căng thẳng cho tim, cản trở quá trình hồi phục.
Biên Thành nói: "Vâng."
"Đây là phương án điều trị tiếp theo," Bác sĩ lấy ra một tập tài liệu, "Cần có chữ ký của người nhà bệnh nhân. Bà Giang nói rằng bà ấy đã ly hôn với ông Biên..."
"Tôi hiểu," Biên Thành nói, "Đưa cho tôi đi."
Anh nhận lấy giấy cam kết, ký tên rồi cảm ơn bác sĩ và bước ra khỏi phòng khám.
Bên ngoài phòng ICU là một hành lang trống trải, cửa phòng hai bên đều đóng kín. Ban ngày mà nơi này vẫn hơi âm u, sàn nhà sạch sẽ nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng trắng của đèn tuýp trên trần. Cuối hành lang có một dãy ghế, một cậu bé đang ngồi ở đó. Bên cạnh cậu bé có một chiếc cặp sách, cậu bé cúi gằm mặt xuống, trên đầu gối có một quyển vở, tay cầm một cây bút, nó đang cố gắng để viết cái gì đó vào quyển vở.
Khi Biên Thành đi đến chỗ rẽ, cậu bé ngẩng đầu nhìn thấy anh, đột nhiên đặt bút xuống và gọi: "Anh trai."
Biên Thành nghe thấy xưng hô ấy thì sững người. Anh dừng chân, quay đầu nhìn cậu bé.
Cậu bé tỏ ra phấn khích, đặt chiếc bút vào giữa cuốn sách, cẩn thận để nó ở cạnh cặp sách rồi nhảy lên, chạy tới trước mặt anh: "Anh ơi."
Biên Thành chợt nhận ra, đứa trẻ bỗng dưng chạy ra nhận người thân này chính là em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng anh không biết phải trả lời thế nào nữa. Đối với anh, đứa trẻ này không khác gì một người xa lạ.
"Em biết anh à?" Anh hỏi.
Cậu bé hào hứng chạy về bên cặp sách, lục lọi hồi lâu rồi lấy ra một bức ảnh, đó là ảnh tốt nghiệp đại học của Biên Thành. Trong bức ảnh ấy, Biên Thành vẫn còn dáng vẻ trẻ con chưa dậy thì hết, anh mặc trang phục cử nhân màu tím, vẻ mặt rất nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt tươi cười của Biên Hoài Viễn ở bên cạnh.
"Bố đặt nó ở trên bàn học," Cậu bé nói, "Để em noi gương anh."
Biên Thành cau mày, anh không hiểu tại sao bố lại lấy con trai của vợ trước ra để giáo dục con trai hiện tại - Ồ, cũng chẳng còn là con trai hiện tại nữa.
Vở bài tập được đặt trên ghế, Biên Thành nhặt lên, đọc dòng chữ ở nhãn vở trên bìa: "Giang Vũ."
Cậu bé đáp lại ngay lập tức.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra chữ "Giang" rõ ràng là được thêm vào sau, phía dưới có một chút dấu vết mờ nhạt của chữ "Biên", chỉ là nó đã bị xóa đi.
Đây không phải là vết tẩy xóa duy nhất trên quyển vở, mặt trước và mặt sau đều có dấu vết của những chữ bị xóa đi. Nếu nhìn kỹ dưới ánh sáng, có thể thấy rõ chúng đều là một từ - thằng ngốc.
Biên Thành chần chừ một lát rồi mở quyển vở ra, những con chữ xiêu vẹo được viết đầy trên ô ly, nhưng tất cả chỉ là một chữ duy nhất: Vũ.
Cậu bé để ý ánh mắt của Biên Thành, nói với vẻ tự hào: "Những bạn học khác đều phải học chữ rất khó, thầy cô bảo là, em chỉ cần viết tên của mình là được." Ngừng một chút, nó lại tỏ ra e ngại: "Nếu tên cũng dễ viết hơn thì tốt quá."
Nó nói với Biên Thành, nó có thể viết rất tốt những chữ như là "nhất", "thổ", "nhân", hơn nữa sẽ không viết xong là quên.
Chỉ trong thoáng chốc, Biên Thành đã hiểu ra tất cả - "Ông ấy chê tôi mất mặt, cũng chê con trai tôi mất mặt".
"Hôm nay là thứ Tư phải không?" Biên Thành hỏi: "Sao em không đi học?"
"Mẹ bảo em không cần đi học," Cậu bé ngập ngừng, có vẻ hơi chán nản: "Sau này cũng không cần đi nữa."
"Em bỏ học ư?"
Cậu bé gật đầu. Trước khi bắt đầu năm học mới, mẹ đã dẫn nó đi gặp thầy giáo, có vẻ như thầy giáo rất vui. Lớp trưởng nói, là bởi vì nó luôn luôn kéo tụt thành tích của cả lớp xuống. Nó không hiểu câu này cho lắm, làm sao nó có thể kéo chân cả lớp được chứ?
Nhớ ra chuyện này, cậu bé bĩu môi: "Em muốn đi học."
Đây là lần đầu tiên Biên Thành thấy một đứa trẻ ở độ tuổi này mong được đi học: "Tại sao?"
Cậu bé gật đầu, "Nếu không đi học thì chỉ được ở nhà xem ti vi, chán lắm."
"Không ra ngoài chơi sao?"
"Bố em không cho, em ra ngoài là bố sẽ nổi giận."
"Tại sao?"
"Bố sẽ mắng em," Cậu bé hồi tưởng rồi thuật lại: "Mày muốn cả thế giới này biết bố mày có một đứa con trai thiểu năng hay sao?"
Biên Thành rơi vào im lặng, hỏi: "Ông ấy luôn nói chuyện với em như vậy?"
Cậu bé giải thích với Biên Thành rằng cách đây rất lâu, bố khá hiền lành, nhưng không biết tại sao từ khi nó bắt đầu đi học, thái độ của bố đã thay đổi. Sau một vài kỳ thi, bố đã đưa nó đến một nơi có một ông chú kì lạ, hỏi nó rất nhiều câu hỏi rồi chấm điểm, nó không biết điểm số ấy có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng bố đã nói điểm số ấy là không tốt.
Dần dần, bạn học xung quanh phớt lờ nó, không gọi nó bằng tên mà gọi là thằng ngốc. Mẹ nói rằng nó phải tỏ ra tức giận khi bị người khác gọi như vậy. Thế nhưng người gọi nó là thằng ngốc nhiều nhất chính là bố, nó không thể tức giận với bố được.
Biên Thành vốn định rời đi, anh không thích nói chuyện phiếm, nhất là với những người thân xa lạ. Nhưng cuối cùng anh quay người đi đến ghế dài rồi ngồi xuống, cậu bé vui vẻ ngồi bên cạnh anh - cuối cùng cũng có người nói chuyện với nó.
"Đi học có thú vị không?" Biên Thành hỏi.
Cậu bé gật đầu thật mạnh: "Lúc đi học em được xóa bảng đen, được đi đổ rác, được lau nhà. Mọi người rất tốt bụng, nhìn thấy em là đưa cây lau nhà và miếng lau bảng cho em."
Biên Thành cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể cất lời. Anh chỉ hỏi: "Đi học có hiểu bài không?"
Cậu bé lắc đầu, sau đó vội nói: "Thầy giáo nói rồi, nghe không hiểu thì nghe nhiều hơn, học không hiểu thì làm bài nhiều hơn."
Cậu bé lấy ra một quyển vở bài tập, Biên Thành liếc nhìn - trong quyển vở đó có Toán, có Ngữ Văn, còn có cả Giáo dục công dân. Mở quyển vở ra toàn là những con chữ xiêu vẹo, nếu nhìn kỹ hơn, thực ra tất cả chỉ là chép lại đề bài.
Cậu bé cười ngại ngùng: "Thầy bảo nếu không biết làm thì chép lại đề cũng được điểm." Có điều, nó đã làm theo nhưng cũng không thể cứu vãn được thành tích học tập, nó bổ sung: "Em học giỏi Mỹ thuật lắm."
Thầy giáo Mỹ thuật sẽ không gạch dấu X. Cho dù nó có vẽ cái gì thì thầy đều ấn con dấu hình bông hoa. Không giống những môn học khác, nó cố gắng lấp đầy bài thi nhưng cuối cùng nhận lại toàn là dấu X.
Biên Thành khép quyển vở, trả lại để cậu bé cất về cặp sách. Anh hỏi: "Tiếp theo em định làm gì? Còn đi học nữa không?"
"Mẹ bảo phải về quê, đến một trường tiểu học khác." Nói mãi nói mãi, nó bắt đầu chán nản: "Vậy thì em sẽ không được gặp bạn bè nữa..."
"Nói với con bao nhiêu lần rồi, tụi nó không phải bạn của con." Giọng một người phụ nữ vang lên ở phía sau.
Biên Thành quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía họ, mái tóc đen dài được buộc đơn giản sau đầu, khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng lại mang sự mệt mỏi không thể che giấu, khóe mắt hằn lên những nếp chân chim.
Người phụ nữ bước tới trước mặt cậu bé, vòng tay ôm lấy nó đầy tính bảo vệ, như thể cả thế giới sẽ làm tổn thương con mình."Cậu là Biên Thành à?" Bà liếc nhìn Biên Thành một cách cảnh giác.
"Đúng vậy."
"Tôi là Giang Vân Nhược." Bà cúi đầu, lấy một chồng hóa đơn từ trong túi ra, các mảnh giấy được sắp xếp theo kích thước to nhỏ và gấp lại ngay ngắn. "Đây là các khoản chi phí," Giang Vân Nhược đưa hóa đơn cho Biên Thành, "Phẫu thuật, ICU, các xét nghiệm, tôi đã trả phí trước..."
"Được," Biên Thành nhận lấy, "Cô để lại thông tin liên lạc đi, cháu sẽ chuyển tiền cho cô."
Giang Vân Nhược gật đầu, xé một mảnh giấy trong vở bài tập của cậu bé, viết một dãy số cho Biên Thành. Bà không nói thêm gì nữa mà chỉ nắm lấy tay cậu bé, đeo cặp sách lên người nó rồi quay người rời đi.
Trước khi bà đi, Biên Thành nói thêm một câu: "Cảm ơn cô đã đưa ông ấy đến bệnh viện."
Giang Vân Nhược khẽ gật đầu: "Mọi chuyện từ giờ trở đi sẽ giao lại cho cậu."
Bóng dáng một cao một thấp của hai mẹ con dần dần khuất, hành lang bệnh viện vang lên những tiếng ho, tiếng rên rỉ, từng âm thanh liên tục nối nhau không dứt, xe đẩy phòng mổ chạy qua chạy lại. Cậu bé cứ quay lại nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh chiếc ghế dài.
"Có chuyện gì vậy?" Giang Vân Nhược hỏi, "Con có thích anh trai không?"
Cậu bé gật đầu.
"Tại sao?"
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi đáp: "Anh ấy gọi con là Giang Vũ."
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Đánh giá:
Truyện Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Story
Chương 35: Hồi ức đại học (8)
10.0/10 từ 31 lượt.