Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Chương 1: Ngọt ngào thay cái công dụng của nghịch cảnh
227@-"Sweet are the uses of adversity." - As You Like It (Act 2, Scene 1)
---------
Thợ gõ: Dờ
Việc Văn Địch cư trú ở Hà Thanh Uyển là bất hợp pháp.
Nhìn chung thì Hà Thanh Uyển giống hệt những chung cư cũ nát khác ở Bắc Kinh. Mặt tường nứt khiến những bó dây điện bên trong bị hở ra ngoài và treo dưới ban công. Lớp sơn bay màu, thoạt nhìn chỉ còn lại màu xám xịt. Tòa nhà sáu tầng không có thang máy, cổng chung cư dán đầy tờ quảng cáo thì đã bị rỉ sét hết. Độ cao của bậc thang không đồng đều, đèn cảm ứng không còn nhạy. Mùa đông, lúc về nhà dù có giậm chân cũng không sáng đèn, cầu thang luôn tối om.
Điểm đặc biệt của khu nhà này: Nó là chung cư dành cho giảng viên của đại học T.
Giảng viên của trường có thể thuê nhà tại nơi này với giá tương đối rẻ, nếu muốn mua nhà cũng có ưu đãi khá lớn. Khu chung cư xập xệ có tới hơn một trăm giáo sư đang sinh sống, những người già thường tập thể dục buổi sáng ở vành đai xanh có lẽ chính là những học giả lứa đầu tiên của đất nước, hoặc là những người đặt nền móng cho một ngành học nào đó.
Văn Địch sống trong chung cư ngọa hổ tàng long ấy. Song, cậu không những không phải giáo sư mà còn chẳng phải người nhà của họ. Năm nay cậu 26 tuổi, là một nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ ngành khoa học xã hội, có tương lai vô cùng mịt mờ.
Học kỳ trước, một đàn anh tốt nghiệp xong ở lại trường để giảng dạy của cậu đã nhận được lời mời ra nước ngoài để làm học giả thỉnh giảng trong vòng một năm. Đàn anh sống ở nhà 302 tòa nhà số 2 của Hà Thanh Uyển. Nhà hướng Nam, nhiều cây xanh, cách xa đường quốc lộ, ít tiếng ồn. Tầng nhà không cao không thấp, vừa ít ruồi muỗi lại không cần phải bò cầu thang đến mức thở hồng hộc. Vị trí địa lý quá lý tưởng cho nên đàn anh không muốn trả nhà, thế là nộp trước tiền thuê một năm, giữ lại căn nhà trong lúc ra nước ngoài. Vừa hay Văn Địch đang lục đục với bạn cùng phòng, muốn thuê nhà bên ngoài nhưng lại nghèo rớt mồng tơi. Cậu và đàn anh rất ăn ý, ký một cái hợp đồng bằng mồm trái phép để cho thuê lại căn nhà. Mỗi tháng Văn Địch sẽ trả tiền thuê nhà cho đàn anh đến hết kỳ hạn một năm.
Nhà ở Ngũ Đạo Khẩu mà giá thuê chỉ bằng Môn Đầu Câu, đi đâu để tìm được món hời như thế này nữa.
Không lâu sau đó, bạn học cũ Vu Tĩnh Di đến Bắc Kinh để làm việc. Văn Địch kéo cô nàng về ở chung, tiền thuê lập tức hạ xuống chỉ bằng ở Mạc Hà. [1]
[1] Văn Địch học đại học T chính là đại học Thanh Hoa (Tsing Hua), ĐH Thanh Hoa có biệt danh đùa là trường dạy nghề Ngũ Đạo Khẩu, Môn Đầu Câu là một quận cận nội thành ở Bắc Kinh, Mạc Hà là một thành phố thuộc tỉnh Hắc Long Giang.
Văn Địch sung sướng xách hành lý dọn vào nhà mới với hy vọng rằng bầu không khí học thuật của chung cư sẽ giúp cậu có một chút linh cảm.
Ông trời phủ đầu ngay bằng một chậu nước lạnh: Mơ đẹp lắm.
Dọn vào chưa được một tháng, Văn Địch nhận được ý kiến phản hồi lần hai đến từ người bình duyệt của "Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài".
Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài là tạp chí cốt lõi của lĩnh vực văn học Anh Mỹ. Nửa năm trước, luận văn của Văn Địch bị người bình duyệt đánh trượt, kèm theo đó là bốn trang dài thượt viết kiến nghị chỉnh sửa. Người bình duyệt vô cùng nhẫn nại, từng trang giấy bác bỏ những dẫn chứng và luận cứ, hoài nghi về logic của luận chứng, cuối cùng còn một bổ thêm một nhát nặng nề: Quan điểm của luận văn không hề có tính sáng tạo.
Sức công kích rất mạnh, tính sỉ nhục cũng chẳng kém.
Trong tiếng Trung không có trạng từ chỉ mức độ hay sao? Cho dù nói là "quan điểm của luận văn GẦN NHƯ không hề có tính sáng tạo" cũng được mà?
Sau khi bị phủ nhận từ đầu xuống chân, Văn Địch rút kinh nghiệm xương máu, thắp đèn chiến đấu thâu đêm để sửa đổi gần hết. Cậu gửi bản thảo một lần nữa, sống giày vò qua hai tháng mới lại nhận được thư hồi âm.
Cậu run rẩy bấm vào hộp thư, cẩn thận lăn chuột xuống dưới, sau đó...
Rất tiếc phải thông báo rằng...
Văn Địch đập điện thoại lên mặt bàn, liên tục đập đầu vào mép bàn.
Nói thật, trình độ của cậu chỉ loanh quanh ở tạp chí phổ thông và kỷ yếu hội nghị, gửi bản thảo cho "Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài" là trèo hơi cao. Nhưng giáo viên hướng dẫn cứ khăng khăng bảo cậu nộp bản thảo cho tạp chí C [2], một lần không thành lại còn giày vò bắt nộp lại lần hai. Sắp nửa năm trôi qua rồi, luận văn vẫn chưa nộp đi được.
[2] C: ở đây hiểu là tạp chí thuộc danh mục CSSCI, nghĩa là tạp chí chuyên ngành được xuất bản định kỳ của đại học Nam Kinh.
Giáo viên hướng dẫn không cần luận văn, mà cần luận văn của tạp chí C. Bất kể trình độ của sinh viên ra sao, trước tiên cứ lượn một vòng lên tạp chí C cái đã, dù gì thì người hướng dẫn cũng đâu tốn thời gian. Một cuộc giao dịch không cần vốn mà vẫn lãi to.
Những sinh viên dây vào thì đều rất thảm thiết, lỡ như tốc độ bình duyệt bản thảo quá chậm thì lãng phí cả mấy tháng ròng rã. Văn Địch tự biết năng lực của mình có hạn, cậu không trông mong tiếng tăm của mình lừng lẫy khắp giới học thuật, chỉ mong sao giáo viên hướng dẫn tha cho cậu, đừng lãng phí thời gian vào những ảo tưởng không thiết thực nữa. Nếu như kéo dài đến lúc tốt nghiệp thì cậu có đập đầu đầm đìa máu cũng vô dụng.
Wechat chợt báo rung liên tục.
Văn Địch mở màn hình máy tính lên xem, sau đó khép lại cái pạch.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thầy hướng dẫn lại sai vặt rồi.
Giáo viên hướng dẫn của Văn Địch tên là Lưu Hạo, năm nay 45 tuổi. Nếu tính theo tuổi của các giáo sư thì còn lâu mới được coi là già, nhưng ông ta có cái tật "già không nên nết", người trong tổ ai cũng gọi là "lão Lưu", Văn Địch cũng sửa tên trong Wechat thành như vậy.
Lão Lưu: [Tài liệu của giáo sư cao cấp, cậu sắp xếp lại một chút, gửi lại cho tôi trước mùng 3.]
Giáo sư cao cấp là chức danh mới xuất hiện gần đây. Chế độ học giả ở Trung Quốc chỉ dành cho khoa học kỹ thuật, nông nghiệp và y học, chưa có chức danh học thuật tương đương cho các ngành khoa học xã hội và nhân văn. Vì vậy, Bộ Giáo dục đã khởi động kế hoạch "đặt ra chức danh giáo sư cao cấp, đãi ngộ dành cho học giả". Dưới lời kêu gọi của quốc gia, cuối cùng đại học T cũng nhớ ra mình là một đại học tổng hợp, bắt đầu hưởng ứng chính sách, xúc tiến sự phát triển của ngành khoa học xã hội.
Văn Địch thở dài. Xem ra kỳ vọng của lão Lưu về bản thân cũng giống như kỳ vọng của ông ta đối với cậu vậy, đều không thiết thực. Danh ngạch giáo sư cao cấp có hạn, những người được đề cử hai năm trước đều là trưởng khoa hoặc giám đốc học viện, đâu đến lượt một giáo sư mờ nhạt cả về học thuật lẫn quản lý. Điều này giống như việc nộp bản thảo vào tạp chí C, ngay từ đầu đã là lãng phí công sức... Đương nhiên, thứ bị lãng phí đều là công sức của cậu.
Vả lại...
Văn Địch sắp bóp nát điện thoại mất. Bình thường lúc cần phải sửa luận văn, ông ta bặt vô âm tín mười ngày nửa tháng cứ như một người họ hàng xa đang thiếu nợ. Đợi đến lúc chính ông ta xét duyệt thăng chức, cần sai vặt nghiên cứu sinh rồi, thế là tự dưng sống lại!
Viết tài liệu xét duyệt là chuyện bình thường thôi, nhưng có ý thức thời gian tý được không. Cậu còn cả đống tài liệu cần xem, deadline gấp gáp như vậy, không muốn cho cậu ngủ à!
Rõ ràng mấy ngày nữa là quốc khánh - ngày nghỉ được quy định theo pháp luật, ấy vậy mà không cho người ta thở lấy một hơi!
Cậu hít thở sâu mấy lần, kiềm chế cảm giác muốn bật tanh tách, trả lời đầy hèn mọn: Thầy, mùng 3 thì chắc là không kịp, mùng 5 được không ạ?
Lão Lưu trả lời rất nhanh: [Sau mùng 5 tôi có việc bận, cậu nộp sớm để tôi xem.]
Văn Địch nhìn chằm chằm rất lâu vào màn hình, trả lời câu "Vâng ạ" kèm thêm một icon tay OK.
Cậu là thanh niên Á kiện khang 26 tuổi, ai nói cậu cần ngủ? [3]
[3] Tiếng Anh gọi là Suboptimal health - tiếng Trung là Á kiện khang, hay sức khỏe dưới mức tối ưu. Giống như loại sức khỏe hạng 2, là trạng thái không có bệnh tật nhưng bệnh nhân cảm thấy khó chịu về cả thể chất và tinh thần.
Tranh thủ giáo viên hướng dẫn còn online, cậu vội vàng hỏi: [Thầy, sao không nộp luận văn "Cải biên đa văn hóa trong văn học Shakespeare" đó vào tạp chí đại học S?]
Lão Lưu trả lời rất nhanh: [Cậu đừng có suốt ngày chăm chăm theo dõi mấy đầu tạp chí vớ vẩn nữa, chẳng có tinh thần phấn đấu của đại học T gì cả. Cứ chỉnh sửa hẳn hoi đi, lần sau thử sức nộp vào "Phê Bình Văn Học Nước Ngoài".]
Văn Địch hít một hơi thật sâu... Cậu đâu phải buông thả bỏ cuộc, đây gọi là tự lượng sức mình! Văn học Anh trong nước có tổng cộng bao nhiêu đầu tạp chí C, một năm có bao nhiêu bản thảo được đăng, cậu chưa từng nghe nói có đàn anh đàn chị nào thành công cả!
Để cho cậu nộp luận văn đi trời!!!
Còn chưa hít thở xong, lại có tin nhắn Wechat bật ra, là quản lý của học viện nhân văn: [Này cậu, đến lúc phải thay đoạn phim tuyên truyền trên bảng LED học viện rồi.]
Ngay sau đó là một tin nhắn khác: [Biện luận học bổng vào mùng 8, phiền cậu mau chóng sắp xếp.]
Sau đó tiếp tục là một tin nhắn: [Tài liệu phỏng vấn sinh viên tuyển thẳng đã sắp xếp xong chưa?]
Văn Địch sờ trán, đã tím bầm rồi, không thể đập đầu được nữa.
Cậu thở dài rồi gõ từng chữ một: [Bên hội học sinh vừa quay xong phim tuyên truyền rồi, sẽ đổi ngay. Học bổng đã tạo nhóm, tài liệu đang sắp xếp.]
Công viện của nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ ở đại học T có ba loại: trợ lý chung, trợ lý nghiên cứu, trợ giảng. Các nghiên cứu sinh có thể chọn một trong ba, mức lương mỗi tháng đều là 2700. Trợ lý nghiên cứu phụ trách công việc giúp đỡ nghiên cứu khoa học; trợ giảng phụ trách bài tập và chấm bài; trợ lý chung thì phụ trách... tất cả việc vặt vãnh liên quan đến việc giảng dạy trong học viện, ví dụ như hệ thống thông tin về nghiên cứu sinh, sinh viên tuyển thẳng, sinh viên tốt nghiệp, biện luận giành học bổng, còn cả... tuyên truyền khoa, tỷ như cái bảng LED của tòa nhà học viện nhân văn.
Công việc nở mày nở mặt hay không cũng không quan trọng, dù sao thì cũng có một chút tiền lương. Điều khiến cho Văn Địch không thể nhẫn nhịn nổi là, cậu chỉ cầm tiền lương của trợ lý chung mà phải ôm cả ba công việc.
Ngoài việc vặt ra thì thường ngày cậu còn phải giúp giáo viên hướng dẫn viết bài chuyên ngành, viết đơn xin vào SRT [4] và đơn xin ngân sách, đưa tài liệu, kỷ yếu hội nghị, viết bài giảng điện tử... Đó là công việc của trợ giảng, nhưng không ai chịu làm trợ giảng của lão Lưu nên cuối cùng đều đổ lên đầu cậu. Dạo trước lão Lưu bỗng dưng nổi hứng tự làm truyền thông, tạo mấy nhóm thuyết trình TED talks, cậu còn phải làm quản trị viên giúp ông ta.
[4] Student Research Training: Nhóm nghiên cứu khoa học sinh viên.
Văn Địch thở dài thườn thượt, ghi từng việc cần làm vào trong mục ghi chú của điện thoại. Nhìn lịch trình chi chít ấy một lúc, cậu quyết định hôm nay sẽ đến thư viện để tra tài liệu sửa luận văn trước, tiện đường đến tòa nhà học viện nhân văn để giải quyết chuyện video.
Cậu thu dọn ba lô, cưỡi xe lao ra khỏi khu chung cư để đến cổng trường. Đại học T vừa đổi mới cơ chế vào trường, lắp đặt một hàng cửa xoay trước cổng, sinh viên cần phải quẹt thẻ thì mới vào được. Cậu chống một chân xuống đất để giữ xe đạp, quẹt thẻ để vào trường, suốt dọc đường phi nhanh như bay. Hai bên đường, lá ngân hạnh dần chuyển từ xanh sang vàng, có vẻ như sắp đến mùa rụng lá rồi.
Cậu dừng xe đạp trước cổng học viện nhân văn, đi vào để thay đoạn video tuyên truyền. Khi đi tới tầng một, vừa hay chạm mặt với quản lý.
"Đến rồi à." Quản lý gật đầu chào cậu.
Hệ thống trong tòa nhà học viện nhân văn khá cũ kỹ rồi, không thể tải trực tiếp lên mạng mà phải đến tận nơi để liên kết với hệ thống điện tử của tòa nhà, sau đó mới tải video lên được. Văn Địch cắm USB, lôi đoạn video tuyên truyền mà hội học sinh mới quay ra để thay vào cái cũ.
Trước khi cho đoạn phim cũ vào thùng rác, cậu nhìn thumbnail một lúc rồi bỗng dưng hồi tưởng... Đó là đoạn phim mà học viện của cậu tổ chức quay vào năm hai đại học. Nhân vật chính là đôi kim đồng ngọc nữ mà khi ấy ai ai cũng công nhận, bây giờ hai người đã chia ngả đôi đường, không đội trời chung từ lâu rồi.
Đúng là tuổi thanh xuân đã chết.
Lấy lại USB, cậu đi ra khỏi học viện nhân văn, nhìn thấy tòa nhà 3.
Cậu nhìn đồng hồ, năm phút sau chính là tiết hai, các sinh viên vội vàng xuống khỏi xe đạp rồi nhao nhao tràn vào trong lớp học. Trong đám đông có một bóng người cao to, bộ âu phục màu ghi nhạt tôn lên dáng người vai rộng eo hẹp vô cùng bắt mắt. Anh ta đi vào chậm hơn so với mọi người, sinh viên chạy lướt qua hai bên vai, bóng lưng màu xám ấy vạch rõ ranh giới với những người xung quanh.
Văn Địch đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã và rung động.
Cậu nhớ về ngày đầu tiên của học kỳ này.
Thư viện hết chỗ ngồi, cậu vào một phòng trống của tòa nhà 3 để sắp xếp tài liệu cho giáo viên hướng dẫn. Giao mùa dễ bị cảm cúm, Văn Địch cũng bị trúng chiêu. Cậu đeo khẩu trang để che ho khan, mới gõ được mấy chữ đã thấy đầu quay cuồng nên nằm bò ra bàn mà ngủ.
Đầu cậu biết vẫn còn đang bận việc cho nên ngủ rất nông. Ý thức của cậu cứ dập dìu lúc lên lúc xuống như con sóng thủy triều.
Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, xung quanh trở nên tĩnh lặng. Trong cơn mơ màng, một giọng nói trầm ấm vô cùng cuốn hút vang lên.
"Trong hầu hết các ngành học, những gì con người đã khám phá cùng lắm chỉ là sự tiệm cận vô hạn với lý tưởng, mà lý tưởng thì luôn thay đổi theo thời gian. Thế hệ này sẽ lật đổ thành tựu của thế hệ trước, và những công trình khoa học do thế hệ này thiết lập sẽ bị thế hệ sau lật đổ. Chỉ có toán học, mỗi thế hệ lại thêm một câu chuyện mới vào cấu trúc sẵn có."
Văn Địch mở mắt ra rồi ngẩng đầu lên. Bất giác, xung quanh đã lấp đầy bởi những sinh viên. Bọn họ đều chăm chú nhìn phía trước.
Văn Địch nhìn lên bệ giảng, thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở đó. Là một giáo sư, thoạt nhìn anh ta trẻ tuổi đến lạ thường. Sống mũi cao thẳng, ánh nắng chiếu nghiêng từ một bên mặt, hơn nửa bên mặt còn lại bị hắt bóng. Đường quai hàm rất sắc bén, anh ta mặc âu phục nhưng vẫn có thể nhận ra những thớ cơ ngực phồng lên. Không hề giống nhà toán học mà giống một võ sĩ quyền anh.
Nhưng giọng nói của anh ta lại rất vững vàng, ngắt nghỉ nhịp nhàng, mang theo cái nho nhã của người trí thức, "Tôi hy vọng mọi người có thể cảm nhận được sức mạnh hằng định bất biến trong khóa học này."
Văn Địch thấy anh ta quay người lại, viết công thức lên bảng đen. Sơ mi trắng xắn đến bắp tay, để lộ ra bắp tay cường tráng. Khớp xương ngón tay rất rõ ràng, lúc cầm chặt viên phấn, gân xanh trên mu bàn tay phồng lên tạo thành một đường cong.
Phong cách giảng dạy của anh ta cũng giống như phong cách ăn mặc vậy: gọn gàng, chặt chẽ. Văn Địch nghe hết một tiết thiên thư, ấy vậy mà không hề thấy chán.
Nghe giọng điệu trầm lắng, nhìn gương mặt lập thể của người phía trên bệ giảng, quả óc có hiếu với trai đã yên nghỉ từ lâu của Văn Địch bỗng chốc đội mồ sống dậy.
Sau ngày hôm đó, mỗi khi vòng qua tòa nhà 3, cậu luôn dừng chân đứng nhìn từ xa một lát. Nếu như có thời gian rảnh, cậu sẽ đeo khẩu trang lẻn vào khoa toán, âm thầm ngồi hàng cuối để nghe giảng.
Nhưng mà cho đến tận bây giờ, cậu mới chỉ nhìn đã con mắt mà thôi, vẫn chưa được nói chuyện với người ta. Trái tim của cậu đã nhảy xếch như điên mấy tuần liền mà giáo sư còn chưa để mắt đến cậu lần nào cả.
Nhớ tới việc này, mây đen trong lòng Văn Địch lại càng dày thêm.
Học thuật không có đột phá, giáo viên hướng dẫn thì suốt ngày giục giã, cả ngày chạy việc vặt, tình yêu cũng mờ mịt tối tăm. Đã là năm thứ tư học tiến sĩ rồi, lẽ nào cuộc đời nghiên cứu sinh của cậu sẽ kết thúc trong đau buồn như thế này sao?
Mấy con quạ trong trường kêu quạc quạc càng khiến bầu không khí trở nên rầu rĩ.
Điện thoại rung mấy lần, Văn Địch nhìn đống tin nhắn mới bật ra liên tục, xốc lại ba lô... Buồn cũng vô ích, tiếp tục làm việc thôi.
Cậu sửa luận văn ở thư viện đến 10 giờ, quay về nhà lúc thư viện đóng cửa, sau đó tiếp tục sửa tài liệu đến tận hừng đông. Không biết từ lúc nào, cậu gục xuống bàn ngủ mất.
Một giấc ngủ ngon lành như thể bị ai cầm gậy đánh vào đầu.
Sau đó, ở nơi tận cùng bóng đêm, âm thanh kẽo kẹt thê lương bỗng vang lên.
Văn Địch tỉnh táo ngay lập tức.
Âm thanh ấy vừa chói tai vừa thảm thiết, cứ như ai đó cào móng tay vào kim loại. Văn Địch nổi da gà khắp người, bật dậy khỏi bàn.
Cậu còn chưa kịp thở thì tiếng kẽo kẹt thi nhau ập tới. Một combo đấm bốc khiến cậu run rẩy toàn thân, đầu đau như búa bổ, giống như có người lấy dây thép đục vào đầu cậu.
Văn Địch ôm đầu ngã ra giường, vận hết chút tỉnh táo cuối cùng để suy nghĩ. Đây là tiếng đàn violin, âm thanh rất gần, có lẽ là vọng ra từ nhà hàng xóm.
Mới sáng sớm kỳ nghỉ quốc khánh, ai lại bắt con tập đàn violin?!
Văn Địch vừa uất vừa giận, lấy điện thoại ra. Lúc cậu thuê nhà, đàn anh đã thêm acc clone của cậu vào trong nhóm Wechat của chung cư để kịp thời cập nhật tin tức cúp điện cúp nước. Cậu bấm vào nhóm chat, tìm đến hình đại diện của nhà 301 rồi bấm chat riêng.
Văn Địch gửi một dòng tin nhắn cho người ta: [Ngày nghỉ lễ, mọi người đều đang nghỉ ngơi, anh có thể tập đàn ở chỗ khác được không?]
Cậu cảm thấy giọng điệu của mình rất mềm mỏng, rất có phong thái ngoại giao trước, quân sự sau.
Ai ngờ tên kia trả lời lại rất nhanh: [Đây là phạm vi cá nhân của tôi, tập đàn hay không là tự do cá nhân của tôi.]
Văn Địch nhíu mày, thái độ gì thế này?
Cậu tiếp tục gõ: [Phạm vi cá nhân cũng phải có đạo đức công cộng chứ? Chung cư này đâu chỉ mình anh ở, anh gây tiếng ồn như vậy thì mọi người đều cảm thấy bị làm phiền.]
Bên kia lại nói: [Tiếng ồn? Sao cậu lại tùy tiện nhận định âm nhạc của người khác là tiếng ồn?]
Văn Địch bật người như cá chép nhảy, nổi giận đùng đùng. Đây mà là âm nhạc cái nỗi gì? Anh không có lỗ tai à?
Cậu còn chưa kịp ấn nút gửi, chủ hộ 301 gửi một tin nhắn vào trong nhóm: [Mọi người có nghe thấy âm thanh từ tầng ba không?]
Văn Địch trợn mắt nhìn màn hình, muốn nói rằng sao người này lại tự đào hố chôn mình như thế, kết quả là mấy chủ hộ tầng hai tầng bốn đều nhao nhao nói: [Không có] [Tiếng gì cơ?]
Cái.... Văn Địch trợn mắt há miệng. Lẽ nào mọi người đều không có thính giác?
Sau đó hàng xóm gửi một tin nhắn riêng: [Người khác đều không nghe thấy tiếng ồn gì cả, cậu nên tự tìm nguyên nhân từ bản thân đi.]
Văn Địch nổi khùng, tức giận gõ: [Đúng, đây nào phải tiếng ồn, là quấy nhiễu người dân! Còn kéo đàn nữa tôi báo cảnh sát đấy!]
Một lúc lâu không thấy bên kia phản ứng gì, tiếng cưa gỗ cũng ngừng lại. Văn Địch thở hắt ra, chắc mẩm tai họa đã được diệt trừ rồi.
Sau đó, bên kia gửi sang một tin nhắn, đó là một liên kết Taobao. Văn Địch ngẩn ngơ bấm vào, tấm ảnh chụp thiết bị kiểm tra âm lượng đập vào mắt.
Phía trên tấm ảnh có một dòng chữ: [Vào ban ngày, 55 decibel mới tính là gây tiếng ồn, trước khi báo cảnh sát thì nhớ kiểm tra âm lượng.]
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
1. Thụ có bạn trai cũ, từng yêu đương thật lòng. Bạn trai cũ là trai tồi, nhưng lên sàn chủ yếu chỉ để tăng thêm không khí hài hước mà thôi.
2. Nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ của khoa Văn (hoặc là theo học các giáo viên hướng dẫn khác nhau) có lẽ sẽ khác biệt đôi chút, những gì Văn Địch gặp phải đã có thêm yếu tố nghệ thuật hư cấu.
3. Trong truyện này, bằng cấp đại khái là năm xu mua được một cân.
Còn nữa:
Toàn bộ tên chương đều trích từ "Tuyển tập kịch Shakespeare".
"Chỉ có Toán học, mỗi thế hệ lại thêm một câu chuyện mới vào cấu trúc sẵn có." Đoạn này là của nhà toán học người Đức Hermann Hankel.
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
---------
Thợ gõ: Dờ
Việc Văn Địch cư trú ở Hà Thanh Uyển là bất hợp pháp.
Nhìn chung thì Hà Thanh Uyển giống hệt những chung cư cũ nát khác ở Bắc Kinh. Mặt tường nứt khiến những bó dây điện bên trong bị hở ra ngoài và treo dưới ban công. Lớp sơn bay màu, thoạt nhìn chỉ còn lại màu xám xịt. Tòa nhà sáu tầng không có thang máy, cổng chung cư dán đầy tờ quảng cáo thì đã bị rỉ sét hết. Độ cao của bậc thang không đồng đều, đèn cảm ứng không còn nhạy. Mùa đông, lúc về nhà dù có giậm chân cũng không sáng đèn, cầu thang luôn tối om.
Điểm đặc biệt của khu nhà này: Nó là chung cư dành cho giảng viên của đại học T.
Giảng viên của trường có thể thuê nhà tại nơi này với giá tương đối rẻ, nếu muốn mua nhà cũng có ưu đãi khá lớn. Khu chung cư xập xệ có tới hơn một trăm giáo sư đang sinh sống, những người già thường tập thể dục buổi sáng ở vành đai xanh có lẽ chính là những học giả lứa đầu tiên của đất nước, hoặc là những người đặt nền móng cho một ngành học nào đó.
Văn Địch sống trong chung cư ngọa hổ tàng long ấy. Song, cậu không những không phải giáo sư mà còn chẳng phải người nhà của họ. Năm nay cậu 26 tuổi, là một nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ ngành khoa học xã hội, có tương lai vô cùng mịt mờ.
Học kỳ trước, một đàn anh tốt nghiệp xong ở lại trường để giảng dạy của cậu đã nhận được lời mời ra nước ngoài để làm học giả thỉnh giảng trong vòng một năm. Đàn anh sống ở nhà 302 tòa nhà số 2 của Hà Thanh Uyển. Nhà hướng Nam, nhiều cây xanh, cách xa đường quốc lộ, ít tiếng ồn. Tầng nhà không cao không thấp, vừa ít ruồi muỗi lại không cần phải bò cầu thang đến mức thở hồng hộc. Vị trí địa lý quá lý tưởng cho nên đàn anh không muốn trả nhà, thế là nộp trước tiền thuê một năm, giữ lại căn nhà trong lúc ra nước ngoài. Vừa hay Văn Địch đang lục đục với bạn cùng phòng, muốn thuê nhà bên ngoài nhưng lại nghèo rớt mồng tơi. Cậu và đàn anh rất ăn ý, ký một cái hợp đồng bằng mồm trái phép để cho thuê lại căn nhà. Mỗi tháng Văn Địch sẽ trả tiền thuê nhà cho đàn anh đến hết kỳ hạn một năm.
Nhà ở Ngũ Đạo Khẩu mà giá thuê chỉ bằng Môn Đầu Câu, đi đâu để tìm được món hời như thế này nữa.
Không lâu sau đó, bạn học cũ Vu Tĩnh Di đến Bắc Kinh để làm việc. Văn Địch kéo cô nàng về ở chung, tiền thuê lập tức hạ xuống chỉ bằng ở Mạc Hà. [1]
[1] Văn Địch học đại học T chính là đại học Thanh Hoa (Tsing Hua), ĐH Thanh Hoa có biệt danh đùa là trường dạy nghề Ngũ Đạo Khẩu, Môn Đầu Câu là một quận cận nội thành ở Bắc Kinh, Mạc Hà là một thành phố thuộc tỉnh Hắc Long Giang.
Văn Địch sung sướng xách hành lý dọn vào nhà mới với hy vọng rằng bầu không khí học thuật của chung cư sẽ giúp cậu có một chút linh cảm.
Ông trời phủ đầu ngay bằng một chậu nước lạnh: Mơ đẹp lắm.
Dọn vào chưa được một tháng, Văn Địch nhận được ý kiến phản hồi lần hai đến từ người bình duyệt của "Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài".
Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài là tạp chí cốt lõi của lĩnh vực văn học Anh Mỹ. Nửa năm trước, luận văn của Văn Địch bị người bình duyệt đánh trượt, kèm theo đó là bốn trang dài thượt viết kiến nghị chỉnh sửa. Người bình duyệt vô cùng nhẫn nại, từng trang giấy bác bỏ những dẫn chứng và luận cứ, hoài nghi về logic của luận chứng, cuối cùng còn một bổ thêm một nhát nặng nề: Quan điểm của luận văn không hề có tính sáng tạo.
Sức công kích rất mạnh, tính sỉ nhục cũng chẳng kém.
Trong tiếng Trung không có trạng từ chỉ mức độ hay sao? Cho dù nói là "quan điểm của luận văn GẦN NHƯ không hề có tính sáng tạo" cũng được mà?
Sau khi bị phủ nhận từ đầu xuống chân, Văn Địch rút kinh nghiệm xương máu, thắp đèn chiến đấu thâu đêm để sửa đổi gần hết. Cậu gửi bản thảo một lần nữa, sống giày vò qua hai tháng mới lại nhận được thư hồi âm.
Cậu run rẩy bấm vào hộp thư, cẩn thận lăn chuột xuống dưới, sau đó...
Rất tiếc phải thông báo rằng...
Văn Địch đập điện thoại lên mặt bàn, liên tục đập đầu vào mép bàn.
Nói thật, trình độ của cậu chỉ loanh quanh ở tạp chí phổ thông và kỷ yếu hội nghị, gửi bản thảo cho "Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài" là trèo hơi cao. Nhưng giáo viên hướng dẫn cứ khăng khăng bảo cậu nộp bản thảo cho tạp chí C [2], một lần không thành lại còn giày vò bắt nộp lại lần hai. Sắp nửa năm trôi qua rồi, luận văn vẫn chưa nộp đi được.
[2] C: ở đây hiểu là tạp chí thuộc danh mục CSSCI, nghĩa là tạp chí chuyên ngành được xuất bản định kỳ của đại học Nam Kinh.
Giáo viên hướng dẫn không cần luận văn, mà cần luận văn của tạp chí C. Bất kể trình độ của sinh viên ra sao, trước tiên cứ lượn một vòng lên tạp chí C cái đã, dù gì thì người hướng dẫn cũng đâu tốn thời gian. Một cuộc giao dịch không cần vốn mà vẫn lãi to.
Những sinh viên dây vào thì đều rất thảm thiết, lỡ như tốc độ bình duyệt bản thảo quá chậm thì lãng phí cả mấy tháng ròng rã. Văn Địch tự biết năng lực của mình có hạn, cậu không trông mong tiếng tăm của mình lừng lẫy khắp giới học thuật, chỉ mong sao giáo viên hướng dẫn tha cho cậu, đừng lãng phí thời gian vào những ảo tưởng không thiết thực nữa. Nếu như kéo dài đến lúc tốt nghiệp thì cậu có đập đầu đầm đìa máu cũng vô dụng.
Wechat chợt báo rung liên tục.
Văn Địch mở màn hình máy tính lên xem, sau đó khép lại cái pạch.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thầy hướng dẫn lại sai vặt rồi.
Giáo viên hướng dẫn của Văn Địch tên là Lưu Hạo, năm nay 45 tuổi. Nếu tính theo tuổi của các giáo sư thì còn lâu mới được coi là già, nhưng ông ta có cái tật "già không nên nết", người trong tổ ai cũng gọi là "lão Lưu", Văn Địch cũng sửa tên trong Wechat thành như vậy.
Lão Lưu: [Tài liệu của giáo sư cao cấp, cậu sắp xếp lại một chút, gửi lại cho tôi trước mùng 3.]
Giáo sư cao cấp là chức danh mới xuất hiện gần đây. Chế độ học giả ở Trung Quốc chỉ dành cho khoa học kỹ thuật, nông nghiệp và y học, chưa có chức danh học thuật tương đương cho các ngành khoa học xã hội và nhân văn. Vì vậy, Bộ Giáo dục đã khởi động kế hoạch "đặt ra chức danh giáo sư cao cấp, đãi ngộ dành cho học giả". Dưới lời kêu gọi của quốc gia, cuối cùng đại học T cũng nhớ ra mình là một đại học tổng hợp, bắt đầu hưởng ứng chính sách, xúc tiến sự phát triển của ngành khoa học xã hội.
Văn Địch thở dài. Xem ra kỳ vọng của lão Lưu về bản thân cũng giống như kỳ vọng của ông ta đối với cậu vậy, đều không thiết thực. Danh ngạch giáo sư cao cấp có hạn, những người được đề cử hai năm trước đều là trưởng khoa hoặc giám đốc học viện, đâu đến lượt một giáo sư mờ nhạt cả về học thuật lẫn quản lý. Điều này giống như việc nộp bản thảo vào tạp chí C, ngay từ đầu đã là lãng phí công sức... Đương nhiên, thứ bị lãng phí đều là công sức của cậu.
Vả lại...
Văn Địch sắp bóp nát điện thoại mất. Bình thường lúc cần phải sửa luận văn, ông ta bặt vô âm tín mười ngày nửa tháng cứ như một người họ hàng xa đang thiếu nợ. Đợi đến lúc chính ông ta xét duyệt thăng chức, cần sai vặt nghiên cứu sinh rồi, thế là tự dưng sống lại!
Viết tài liệu xét duyệt là chuyện bình thường thôi, nhưng có ý thức thời gian tý được không. Cậu còn cả đống tài liệu cần xem, deadline gấp gáp như vậy, không muốn cho cậu ngủ à!
Rõ ràng mấy ngày nữa là quốc khánh - ngày nghỉ được quy định theo pháp luật, ấy vậy mà không cho người ta thở lấy một hơi!
Cậu hít thở sâu mấy lần, kiềm chế cảm giác muốn bật tanh tách, trả lời đầy hèn mọn: Thầy, mùng 3 thì chắc là không kịp, mùng 5 được không ạ?
Lão Lưu trả lời rất nhanh: [Sau mùng 5 tôi có việc bận, cậu nộp sớm để tôi xem.]
Văn Địch nhìn chằm chằm rất lâu vào màn hình, trả lời câu "Vâng ạ" kèm thêm một icon tay OK.
Cậu là thanh niên Á kiện khang 26 tuổi, ai nói cậu cần ngủ? [3]
[3] Tiếng Anh gọi là Suboptimal health - tiếng Trung là Á kiện khang, hay sức khỏe dưới mức tối ưu. Giống như loại sức khỏe hạng 2, là trạng thái không có bệnh tật nhưng bệnh nhân cảm thấy khó chịu về cả thể chất và tinh thần.
Tranh thủ giáo viên hướng dẫn còn online, cậu vội vàng hỏi: [Thầy, sao không nộp luận văn "Cải biên đa văn hóa trong văn học Shakespeare" đó vào tạp chí đại học S?]
Lão Lưu trả lời rất nhanh: [Cậu đừng có suốt ngày chăm chăm theo dõi mấy đầu tạp chí vớ vẩn nữa, chẳng có tinh thần phấn đấu của đại học T gì cả. Cứ chỉnh sửa hẳn hoi đi, lần sau thử sức nộp vào "Phê Bình Văn Học Nước Ngoài".]
Văn Địch hít một hơi thật sâu... Cậu đâu phải buông thả bỏ cuộc, đây gọi là tự lượng sức mình! Văn học Anh trong nước có tổng cộng bao nhiêu đầu tạp chí C, một năm có bao nhiêu bản thảo được đăng, cậu chưa từng nghe nói có đàn anh đàn chị nào thành công cả!
Để cho cậu nộp luận văn đi trời!!!
Còn chưa hít thở xong, lại có tin nhắn Wechat bật ra, là quản lý của học viện nhân văn: [Này cậu, đến lúc phải thay đoạn phim tuyên truyền trên bảng LED học viện rồi.]
Ngay sau đó là một tin nhắn khác: [Biện luận học bổng vào mùng 8, phiền cậu mau chóng sắp xếp.]
Sau đó tiếp tục là một tin nhắn: [Tài liệu phỏng vấn sinh viên tuyển thẳng đã sắp xếp xong chưa?]
Văn Địch sờ trán, đã tím bầm rồi, không thể đập đầu được nữa.
Cậu thở dài rồi gõ từng chữ một: [Bên hội học sinh vừa quay xong phim tuyên truyền rồi, sẽ đổi ngay. Học bổng đã tạo nhóm, tài liệu đang sắp xếp.]
Công viện của nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ ở đại học T có ba loại: trợ lý chung, trợ lý nghiên cứu, trợ giảng. Các nghiên cứu sinh có thể chọn một trong ba, mức lương mỗi tháng đều là 2700. Trợ lý nghiên cứu phụ trách công việc giúp đỡ nghiên cứu khoa học; trợ giảng phụ trách bài tập và chấm bài; trợ lý chung thì phụ trách... tất cả việc vặt vãnh liên quan đến việc giảng dạy trong học viện, ví dụ như hệ thống thông tin về nghiên cứu sinh, sinh viên tuyển thẳng, sinh viên tốt nghiệp, biện luận giành học bổng, còn cả... tuyên truyền khoa, tỷ như cái bảng LED của tòa nhà học viện nhân văn.
Công việc nở mày nở mặt hay không cũng không quan trọng, dù sao thì cũng có một chút tiền lương. Điều khiến cho Văn Địch không thể nhẫn nhịn nổi là, cậu chỉ cầm tiền lương của trợ lý chung mà phải ôm cả ba công việc.
Ngoài việc vặt ra thì thường ngày cậu còn phải giúp giáo viên hướng dẫn viết bài chuyên ngành, viết đơn xin vào SRT [4] và đơn xin ngân sách, đưa tài liệu, kỷ yếu hội nghị, viết bài giảng điện tử... Đó là công việc của trợ giảng, nhưng không ai chịu làm trợ giảng của lão Lưu nên cuối cùng đều đổ lên đầu cậu. Dạo trước lão Lưu bỗng dưng nổi hứng tự làm truyền thông, tạo mấy nhóm thuyết trình TED talks, cậu còn phải làm quản trị viên giúp ông ta.
[4] Student Research Training: Nhóm nghiên cứu khoa học sinh viên.
Văn Địch thở dài thườn thượt, ghi từng việc cần làm vào trong mục ghi chú của điện thoại. Nhìn lịch trình chi chít ấy một lúc, cậu quyết định hôm nay sẽ đến thư viện để tra tài liệu sửa luận văn trước, tiện đường đến tòa nhà học viện nhân văn để giải quyết chuyện video.
Cậu thu dọn ba lô, cưỡi xe lao ra khỏi khu chung cư để đến cổng trường. Đại học T vừa đổi mới cơ chế vào trường, lắp đặt một hàng cửa xoay trước cổng, sinh viên cần phải quẹt thẻ thì mới vào được. Cậu chống một chân xuống đất để giữ xe đạp, quẹt thẻ để vào trường, suốt dọc đường phi nhanh như bay. Hai bên đường, lá ngân hạnh dần chuyển từ xanh sang vàng, có vẻ như sắp đến mùa rụng lá rồi.
Cậu dừng xe đạp trước cổng học viện nhân văn, đi vào để thay đoạn video tuyên truyền. Khi đi tới tầng một, vừa hay chạm mặt với quản lý.
"Đến rồi à." Quản lý gật đầu chào cậu.
Hệ thống trong tòa nhà học viện nhân văn khá cũ kỹ rồi, không thể tải trực tiếp lên mạng mà phải đến tận nơi để liên kết với hệ thống điện tử của tòa nhà, sau đó mới tải video lên được. Văn Địch cắm USB, lôi đoạn video tuyên truyền mà hội học sinh mới quay ra để thay vào cái cũ.
Trước khi cho đoạn phim cũ vào thùng rác, cậu nhìn thumbnail một lúc rồi bỗng dưng hồi tưởng... Đó là đoạn phim mà học viện của cậu tổ chức quay vào năm hai đại học. Nhân vật chính là đôi kim đồng ngọc nữ mà khi ấy ai ai cũng công nhận, bây giờ hai người đã chia ngả đôi đường, không đội trời chung từ lâu rồi.
Đúng là tuổi thanh xuân đã chết.
Lấy lại USB, cậu đi ra khỏi học viện nhân văn, nhìn thấy tòa nhà 3.
Cậu nhìn đồng hồ, năm phút sau chính là tiết hai, các sinh viên vội vàng xuống khỏi xe đạp rồi nhao nhao tràn vào trong lớp học. Trong đám đông có một bóng người cao to, bộ âu phục màu ghi nhạt tôn lên dáng người vai rộng eo hẹp vô cùng bắt mắt. Anh ta đi vào chậm hơn so với mọi người, sinh viên chạy lướt qua hai bên vai, bóng lưng màu xám ấy vạch rõ ranh giới với những người xung quanh.
Văn Địch đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã và rung động.
Cậu nhớ về ngày đầu tiên của học kỳ này.
Thư viện hết chỗ ngồi, cậu vào một phòng trống của tòa nhà 3 để sắp xếp tài liệu cho giáo viên hướng dẫn. Giao mùa dễ bị cảm cúm, Văn Địch cũng bị trúng chiêu. Cậu đeo khẩu trang để che ho khan, mới gõ được mấy chữ đã thấy đầu quay cuồng nên nằm bò ra bàn mà ngủ.
Đầu cậu biết vẫn còn đang bận việc cho nên ngủ rất nông. Ý thức của cậu cứ dập dìu lúc lên lúc xuống như con sóng thủy triều.
Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, xung quanh trở nên tĩnh lặng. Trong cơn mơ màng, một giọng nói trầm ấm vô cùng cuốn hút vang lên.
"Trong hầu hết các ngành học, những gì con người đã khám phá cùng lắm chỉ là sự tiệm cận vô hạn với lý tưởng, mà lý tưởng thì luôn thay đổi theo thời gian. Thế hệ này sẽ lật đổ thành tựu của thế hệ trước, và những công trình khoa học do thế hệ này thiết lập sẽ bị thế hệ sau lật đổ. Chỉ có toán học, mỗi thế hệ lại thêm một câu chuyện mới vào cấu trúc sẵn có."
Văn Địch mở mắt ra rồi ngẩng đầu lên. Bất giác, xung quanh đã lấp đầy bởi những sinh viên. Bọn họ đều chăm chú nhìn phía trước.
Văn Địch nhìn lên bệ giảng, thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở đó. Là một giáo sư, thoạt nhìn anh ta trẻ tuổi đến lạ thường. Sống mũi cao thẳng, ánh nắng chiếu nghiêng từ một bên mặt, hơn nửa bên mặt còn lại bị hắt bóng. Đường quai hàm rất sắc bén, anh ta mặc âu phục nhưng vẫn có thể nhận ra những thớ cơ ngực phồng lên. Không hề giống nhà toán học mà giống một võ sĩ quyền anh.
Nhưng giọng nói của anh ta lại rất vững vàng, ngắt nghỉ nhịp nhàng, mang theo cái nho nhã của người trí thức, "Tôi hy vọng mọi người có thể cảm nhận được sức mạnh hằng định bất biến trong khóa học này."
Văn Địch thấy anh ta quay người lại, viết công thức lên bảng đen. Sơ mi trắng xắn đến bắp tay, để lộ ra bắp tay cường tráng. Khớp xương ngón tay rất rõ ràng, lúc cầm chặt viên phấn, gân xanh trên mu bàn tay phồng lên tạo thành một đường cong.
Phong cách giảng dạy của anh ta cũng giống như phong cách ăn mặc vậy: gọn gàng, chặt chẽ. Văn Địch nghe hết một tiết thiên thư, ấy vậy mà không hề thấy chán.
Nghe giọng điệu trầm lắng, nhìn gương mặt lập thể của người phía trên bệ giảng, quả óc có hiếu với trai đã yên nghỉ từ lâu của Văn Địch bỗng chốc đội mồ sống dậy.
Sau ngày hôm đó, mỗi khi vòng qua tòa nhà 3, cậu luôn dừng chân đứng nhìn từ xa một lát. Nếu như có thời gian rảnh, cậu sẽ đeo khẩu trang lẻn vào khoa toán, âm thầm ngồi hàng cuối để nghe giảng.
Nhưng mà cho đến tận bây giờ, cậu mới chỉ nhìn đã con mắt mà thôi, vẫn chưa được nói chuyện với người ta. Trái tim của cậu đã nhảy xếch như điên mấy tuần liền mà giáo sư còn chưa để mắt đến cậu lần nào cả.
Nhớ tới việc này, mây đen trong lòng Văn Địch lại càng dày thêm.
Học thuật không có đột phá, giáo viên hướng dẫn thì suốt ngày giục giã, cả ngày chạy việc vặt, tình yêu cũng mờ mịt tối tăm. Đã là năm thứ tư học tiến sĩ rồi, lẽ nào cuộc đời nghiên cứu sinh của cậu sẽ kết thúc trong đau buồn như thế này sao?
Mấy con quạ trong trường kêu quạc quạc càng khiến bầu không khí trở nên rầu rĩ.
Điện thoại rung mấy lần, Văn Địch nhìn đống tin nhắn mới bật ra liên tục, xốc lại ba lô... Buồn cũng vô ích, tiếp tục làm việc thôi.
Cậu sửa luận văn ở thư viện đến 10 giờ, quay về nhà lúc thư viện đóng cửa, sau đó tiếp tục sửa tài liệu đến tận hừng đông. Không biết từ lúc nào, cậu gục xuống bàn ngủ mất.
Một giấc ngủ ngon lành như thể bị ai cầm gậy đánh vào đầu.
Sau đó, ở nơi tận cùng bóng đêm, âm thanh kẽo kẹt thê lương bỗng vang lên.
Văn Địch tỉnh táo ngay lập tức.
Âm thanh ấy vừa chói tai vừa thảm thiết, cứ như ai đó cào móng tay vào kim loại. Văn Địch nổi da gà khắp người, bật dậy khỏi bàn.
Cậu còn chưa kịp thở thì tiếng kẽo kẹt thi nhau ập tới. Một combo đấm bốc khiến cậu run rẩy toàn thân, đầu đau như búa bổ, giống như có người lấy dây thép đục vào đầu cậu.
Văn Địch ôm đầu ngã ra giường, vận hết chút tỉnh táo cuối cùng để suy nghĩ. Đây là tiếng đàn violin, âm thanh rất gần, có lẽ là vọng ra từ nhà hàng xóm.
Mới sáng sớm kỳ nghỉ quốc khánh, ai lại bắt con tập đàn violin?!
Văn Địch vừa uất vừa giận, lấy điện thoại ra. Lúc cậu thuê nhà, đàn anh đã thêm acc clone của cậu vào trong nhóm Wechat của chung cư để kịp thời cập nhật tin tức cúp điện cúp nước. Cậu bấm vào nhóm chat, tìm đến hình đại diện của nhà 301 rồi bấm chat riêng.
Văn Địch gửi một dòng tin nhắn cho người ta: [Ngày nghỉ lễ, mọi người đều đang nghỉ ngơi, anh có thể tập đàn ở chỗ khác được không?]
Cậu cảm thấy giọng điệu của mình rất mềm mỏng, rất có phong thái ngoại giao trước, quân sự sau.
Ai ngờ tên kia trả lời lại rất nhanh: [Đây là phạm vi cá nhân của tôi, tập đàn hay không là tự do cá nhân của tôi.]
Văn Địch nhíu mày, thái độ gì thế này?
Cậu tiếp tục gõ: [Phạm vi cá nhân cũng phải có đạo đức công cộng chứ? Chung cư này đâu chỉ mình anh ở, anh gây tiếng ồn như vậy thì mọi người đều cảm thấy bị làm phiền.]
Bên kia lại nói: [Tiếng ồn? Sao cậu lại tùy tiện nhận định âm nhạc của người khác là tiếng ồn?]
Văn Địch bật người như cá chép nhảy, nổi giận đùng đùng. Đây mà là âm nhạc cái nỗi gì? Anh không có lỗ tai à?
Cậu còn chưa kịp ấn nút gửi, chủ hộ 301 gửi một tin nhắn vào trong nhóm: [Mọi người có nghe thấy âm thanh từ tầng ba không?]
Văn Địch trợn mắt nhìn màn hình, muốn nói rằng sao người này lại tự đào hố chôn mình như thế, kết quả là mấy chủ hộ tầng hai tầng bốn đều nhao nhao nói: [Không có] [Tiếng gì cơ?]
Cái.... Văn Địch trợn mắt há miệng. Lẽ nào mọi người đều không có thính giác?
Sau đó hàng xóm gửi một tin nhắn riêng: [Người khác đều không nghe thấy tiếng ồn gì cả, cậu nên tự tìm nguyên nhân từ bản thân đi.]
Văn Địch nổi khùng, tức giận gõ: [Đúng, đây nào phải tiếng ồn, là quấy nhiễu người dân! Còn kéo đàn nữa tôi báo cảnh sát đấy!]
Một lúc lâu không thấy bên kia phản ứng gì, tiếng cưa gỗ cũng ngừng lại. Văn Địch thở hắt ra, chắc mẩm tai họa đã được diệt trừ rồi.
Sau đó, bên kia gửi sang một tin nhắn, đó là một liên kết Taobao. Văn Địch ngẩn ngơ bấm vào, tấm ảnh chụp thiết bị kiểm tra âm lượng đập vào mắt.
Phía trên tấm ảnh có một dòng chữ: [Vào ban ngày, 55 decibel mới tính là gây tiếng ồn, trước khi báo cảnh sát thì nhớ kiểm tra âm lượng.]
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
1. Thụ có bạn trai cũ, từng yêu đương thật lòng. Bạn trai cũ là trai tồi, nhưng lên sàn chủ yếu chỉ để tăng thêm không khí hài hước mà thôi.
2. Nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ của khoa Văn (hoặc là theo học các giáo viên hướng dẫn khác nhau) có lẽ sẽ khác biệt đôi chút, những gì Văn Địch gặp phải đã có thêm yếu tố nghệ thuật hư cấu.
3. Trong truyện này, bằng cấp đại khái là năm xu mua được một cân.
Còn nữa:
Toàn bộ tên chương đều trích từ "Tuyển tập kịch Shakespeare".
"Chỉ có Toán học, mỗi thế hệ lại thêm một câu chuyện mới vào cấu trúc sẵn có." Đoạn này là của nhà toán học người Đức Hermann Hankel.
Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Đánh giá:
Truyện Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Story
Chương 1: Ngọt ngào thay cái công dụng của nghịch cảnh
10.0/10 từ 31 lượt.