Đúng Hay Sai - Đồng Nhân Hp Allhar

C3: Câu Chuyện Xoay Quanh Bức Thư

100@-

2 năm sau….

- Harry phiền cháu vào nhà bếp lấy cho ta 1 ít giấm

Bà Depet luống cuống chà chà những vết dơ trên quần áo của đám trẻ ở cô nhi viện.

- Dạ, bà đợi con 1 chút…

Nghe thấy vậy Harry chạy vào bếp nhưng vừa đến trước cửa phòng thì cậu bị Tom chặn lại, hắn hỏi:

- Thằng đần, mày có nhận được “thứ đó” chưa?

- “Thứ đó” mà mày đang nói đến là gì?
- Không có gì!

Tom gãi đầu rồi quay mặt lại đi về phía sảnh đường, Harry nhìn hắn đi với vẻ mặt ngu ngơ khó hiểu, 1 lúc sau thì..

- Harry à, bộ con không tìm thấy lọ giấm trong tủ sao??



Bà Depet nóng lòng la lớn lên hỏi.
- Bà đợi con 1 chút…

Harry giật mình, lấy lại tinh thần rồi tiếp tục hoàn thành công việc của chính mình.
_____________________________________
Đến buổi tối, sau khi hoàn thành bữa cơm tối tại sảnh đường, Harry chào tạm biệt bà Depet và Tom rồi cậu nhanh chân chạy về phía phòng mình.

Mệt lã lừ cả người nên Harry làm biếng không vào phòng tắm mà một mạch chạy thẳng đến giường rồi nằm ì ra đó và ngủ.

1 lúc sau, Harry đã vào giấc ngủ say nồng thì “rầm”, đó là 1 tiếng rất lớn đủ khiến cho cậu tỉnh ngủ, nó giống như vật gì đó đập mạnh vào cửa sổ phòng cậu vậy.

Harry nheo mắt, mệt mỏi mở cánh cửa sổ ra, trước mặt cậu là con cú có bộ lông màu xám khá đẹp nhưng nó có 1 khuôn mặt ngu ngốc và khá đần độn, nó bay đến bên Harry và ngồi lên đầu cậu. “Hắn ta” cố tỏ ra quý tộc, lấy chân gõ gõ đầu Harry rồi đưa bức thư cho cậu.

“Thư nhập học…hmmm… Hogwarts!” .Lấy được bức thư, Harry đọc thầm trong im lặng, ít sau cậu gãi càm con cú, đưa cho nó mấy mẫu bánh cậu nhận được hồi sáng:

- Xin lỗi nhé, anh bạn. Hiện tại ta không có tiền cho nhóc đâu.

Con cú nhận lấy bánh rồi bay đi.
Cậu cứ nắm chặt bức thư, nhìn nó hồi lâu, ánh mắt cậu dấy lên nỗi buồn mang máng:


- Bình tĩnh nào Harry, đây không phải là thế giới cũ của mày, mày cũng không biết pháp thuật ở thế giới này ra sao đâu “ Bộp bộp”  khuya rồi ngủ đi Harry rồi lấy sức giải quyết chuyện này vào ngày mai…Zzz

Harry đặt bức thư lên đầu giường rồi vỗ mặt vài cái và ngủ thiếp đi.
______________________________________
“Cốc cốc”
- Ôi trời ạ, sáng sớm không để cho người ta ngủ mày lại đây kiếm chuyện gì hả thằng đần!

Lúc đang ngủ mà bị người khác làm phiền thì rất khó chịu, Tom mở cửa phòng ra và thấy được thân ảnh Harry nên không nhịn được tuông ra mấy lời châm chọc.

- Cái “thứ đó” mà anh nói đến….tôi nhận được rồi!

- Khi nào?

- Tối qua….


Miệng Harry míu lại với giọng nói ngại ngùng, nhìn thấy con mèo mím lại chứa đựng đầy sự đáng thương này, Tom đành thở dài:

-Haizz… thôi được rồi. Bộ tao đáng sợ lắm sao mà mày khóc, về thay đồ đi rồi chúng ta nói chuyện với bà Depet. Rồi đi đến hẻm Xéo.


Hắn cố gắng nói ra những điều an ủi Harry nhưng có lẽ đang phản tác dụng … Trong Harry có lẽ đang buồn hơn.

- Được.. được sao?

- Không thử làm sao mà biết! Được rồi thay đồ nhanh cái!

Harry gật đầu rồi đi, Tom nhói lòng nhìn theo thân ảnh bé nhỏ đó. Hắn chỉ biết thở dài rồi đóng cửa phòng lại.
______________________________________
Tom nắm lấy tay Harry thô lỗ mở cánh cửa phòng làm việc của quản lý cô nhi viện:

- Xin lỗi đã làm phiền bà Depet, hiện tại chúng con có chuyện muốn nói với bà!

- Gì thế, 2 bạn nhỏ? – Depet cuối xuống xoa đầu 2 đứa nhỏ.

Gạt lấy tay của Depet ra khỏi đầu mình, Tom trừng mắt:

- Thật ra có 1 trường học đã mời tụi con đến đó và học tập, chúng con đến đó học đến mùa hè năm sau mới về. Nên…


- Hogswarts à? Ồ ta quên mất…hì hì… 2 năm rồi nhỉ??


Không đợi cho Tom nói hết Depet chen ngang, Tom và Harry đang trong tâm trạng sợ hãi lẫn ngạc nhiên nhìn bà lão:

- Sao, sao bà lại biết?

- Đơn giản là giữa phù thủy với nhau đều có thể cảm nhận được mà lực của nhau thôi – bà Depet cười híp mắt

-Sao bọn con không cảm nhận được ma lực của bà?

- Ta từng là phù thủy thôi, bây giờ ta là 1 Squib vì ta bị bạo động ma pháp dẫn đến mất pháp thuật…

Thấy 2 đứa trẻ nhìn mình với vẻ mặt thương hại, bà thở dài:

- Thôi được rồi, bây giờ cũng gần trưa rồi đó các con nhanh đi mua dụng cụ đi, nhớ về sớm ăn cơm tối đấy.

Nói xong bà bỏ qua lời nó của 2 đứa nhỏ, một mực đẩy chúng ra khỏi phòng. Mỉm cười, vẫy tay và chào tạm biệt Tom và Harry:

- Đi nhanh nhớ về sớm đấy 2 nhóc



Đúng Hay Sai - Đồng Nhân Hp Allhar
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đúng Hay Sai - Đồng Nhân Hp Allhar Truyện Đúng Hay Sai - Đồng Nhân Hp Allhar Story C3: Câu Chuyện Xoay Quanh Bức Thư
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...